Chương 8: Người mới
Tr Kh Linh
13/07/2024
Khi An Huy và Chí Thiên vẫn đang nói chuyện với nhau, có thêm hai người nữa cũng đi ra.
“Quen ghê ha? Sinh nhật nào mà cậu chả trốn ra đây, ha ha ha” một người bạn trêu
“Mà từ đầu đến giờ, tôi chả thấy em họ tôi đâu. Năm ngoái, năm kia cũng chẳng đến dự sinh nhật” Chí Thiên than thở
“Nhỡ người ta có việc, biết đâu tí người ta đến thì sao? Vui lên” An Huy an ủi
4 cậu con trai đều quen nhau từ quan hệ làm ăn gia đình, ai cũng đẹp không kém gì nhau. Đã thế kết quả học tập cũng không hề đơn giản, có thể nói Chí Thiên thật hoàn hảo, mọi thứ cạnh anh ấy cũng vậy.
Đâu đó vẫn toát lên khí chất của một công tử bột các cậu ấy, dáng vẻ to cao. Mặt mũi thì sáng sủa đẹp trai không khác gì minh tinh. Dù mới là các thanh thiếu niên mới lớn nhưng họ cũng vẫn luôn cho thấy sự trưởng thành ở bên trong con người họ. Đang nói chuyện với nhau, có người tiến tới chỗ bọn họ
“Ai vậy?” Chí Thiên hỏi
“Em là Tuệ Châu đây, anh có nhận ra em không?”
“Gì? Tuệ Châu á? Lâu lắm không gặp, thực sự nhớ em quá đi”
Nói xong Tuệ Châu chạy tới nhảy lên người Chí Thiên, hai người họ cực kì mừng rỡ khi thấy nhau.
“Thời gian qua em đã ở đâu vậy?”
“Em dính chút chuyện gia đình nên chuyển về quê ở ẩn, giờ mới được lên gặp anh”
“Em cậu nhắc đây ấy hả?” An Huy hỏi Chí Thiên
“Đúng rồi, sao vậy?” Chí Thiên thắc mắc
“Bọn tớ thấy em ấy hơi quá, quá bảnh”
Tuệ Châu là em họ của Chí Thiên, nhà cô không giàu có như Chí Thiên nhưng cô vẫn luôn sống trong đủ đầy. Về ngoại hình mà nói thì cô không thua Chí Thiên dù ở góc cạnh nào.
“Thôi vào tiệc thôi mọi người”
Nói xong, Chí Thiên cùng mọi người vào ăn tiệc. Trong bữa tiệc, tiểu thư nào cũng để ý đến Chí Thiên. Họ lần lượt chờ cơ hội ra chào hỏi, giới thiệu mong làm quen được với Chí Thiên nhưng đều bị anh phớt lờ hết. Tuệ Châu thấy vậy, đứng cạnh huých vào vai Chí Thiên
“Phí thế, em mà là anh là em chọn được rồi đấy. Phải chăng anh đã có người trong lòng?”
“Anh không có, nhưng anh đang tìm. Một ngày nào đó, chắc chắn anh sẽ tìm được cậu ấy”
Nhìn vẻ mặt quyết tâm của Chí Thiên, Tuệ Châu thấy yên tâm hẳn. Trong suốt quá trình của bữa tiệc, Tuệ Châu luôn sát sao cạnh Chí Thiên như một người bảo vệ, vì đây cũng chính là công việc từ nhỏ của cô. Vì muốn có người bầu bạn với con trai mình, cha mẹ Chí Thiên đã trả lương cho bố mẹ Tuệ Châu để cô ở bên cạnh chơi cùng cũng như bảo vệ Chí Thiên. Chính gì thế mà hai người thực sự rất thân và hiểu nhau như anh em ruột. Đến năm Chí Thiên lớp tám, gia đình Tuệ Châu mắc một số chuyện nên đã về quê ở ẩn đến giờ mới xuất hiện.
“Anh Chí Thiên à!” Tuệ Châu nhẹ nhàng gọi
“Gì thế?”
“Nếu một ngày nào đó không còn gặp được em nữa, không còn em bên cạnh nữa thì anh có sống tốt không?”
Chí Thiên cảm thấy câu hỏi khá lạ nhưng cậu vẫn điềm tĩnh trả lời
“Thiếu mày cũng như anh trên bàn cờ thiếu mất một quân tốt thôi, nhưng không có cũng chẳng sao mà đã thiếu thì vẫn ảnh hưởng đến từng nước cờ. Vậy nên nếu anh thiếu mày, anh vẫn có chút chạnh lòng chứ. Như hai năm qua vậy, mày đi mất hút, anh cũng buồn lắm chứ”
Nghe Chí Thiên nói vậy, Tuệ Châu cũng không phản ứng gì nhiều.
Kết thúc bữa tiệc, mọi người chào hỏi nhau rồi rời đi. Chí Thiên cũng không đợi bố mẹ cậu nữa mà tự đi bộ về, trên đường về lúc này đã tối muộn, ánh đèn đường yếu ớt chỉ đủ cho ta thấy len lỏi một phần đường. Chí Thiên cứ ung dung đi trên đường về nhà mà không cảnh giác gì lắm. Chợt có vài người che mặt mũi kín mít trốn trong hẻm chạy tới, người cầm thuốc mê bịt mũi Chí Thiên, người thì dùng dây trói cậu lại. Chí Thiên đã rèn luyện cơ thể thường xuyên nên cậu đã đánh trả lại để bảo vệ cơ thể, vùng vẫy ra khỏi tay mấy người đó. Sau đó cậu cố chạy thật nhanh, nhưng cơ thể đã tiếp xúc với thuốc mê và họ còn đông người, rất nhanh Chí Thiên đã gục xuống. Trong vài giây cuối khi còn giữ được ý thức, cậu thò tay vào áo giựt chiếc khuy cài áo vứt ra gần đó rồi bất tỉnh.
End chap
“Quen ghê ha? Sinh nhật nào mà cậu chả trốn ra đây, ha ha ha” một người bạn trêu
“Mà từ đầu đến giờ, tôi chả thấy em họ tôi đâu. Năm ngoái, năm kia cũng chẳng đến dự sinh nhật” Chí Thiên than thở
“Nhỡ người ta có việc, biết đâu tí người ta đến thì sao? Vui lên” An Huy an ủi
4 cậu con trai đều quen nhau từ quan hệ làm ăn gia đình, ai cũng đẹp không kém gì nhau. Đã thế kết quả học tập cũng không hề đơn giản, có thể nói Chí Thiên thật hoàn hảo, mọi thứ cạnh anh ấy cũng vậy.
Đâu đó vẫn toát lên khí chất của một công tử bột các cậu ấy, dáng vẻ to cao. Mặt mũi thì sáng sủa đẹp trai không khác gì minh tinh. Dù mới là các thanh thiếu niên mới lớn nhưng họ cũng vẫn luôn cho thấy sự trưởng thành ở bên trong con người họ. Đang nói chuyện với nhau, có người tiến tới chỗ bọn họ
“Ai vậy?” Chí Thiên hỏi
“Em là Tuệ Châu đây, anh có nhận ra em không?”
“Gì? Tuệ Châu á? Lâu lắm không gặp, thực sự nhớ em quá đi”
Nói xong Tuệ Châu chạy tới nhảy lên người Chí Thiên, hai người họ cực kì mừng rỡ khi thấy nhau.
“Thời gian qua em đã ở đâu vậy?”
“Em dính chút chuyện gia đình nên chuyển về quê ở ẩn, giờ mới được lên gặp anh”
“Em cậu nhắc đây ấy hả?” An Huy hỏi Chí Thiên
“Đúng rồi, sao vậy?” Chí Thiên thắc mắc
“Bọn tớ thấy em ấy hơi quá, quá bảnh”
Tuệ Châu là em họ của Chí Thiên, nhà cô không giàu có như Chí Thiên nhưng cô vẫn luôn sống trong đủ đầy. Về ngoại hình mà nói thì cô không thua Chí Thiên dù ở góc cạnh nào.
“Thôi vào tiệc thôi mọi người”
Nói xong, Chí Thiên cùng mọi người vào ăn tiệc. Trong bữa tiệc, tiểu thư nào cũng để ý đến Chí Thiên. Họ lần lượt chờ cơ hội ra chào hỏi, giới thiệu mong làm quen được với Chí Thiên nhưng đều bị anh phớt lờ hết. Tuệ Châu thấy vậy, đứng cạnh huých vào vai Chí Thiên
“Phí thế, em mà là anh là em chọn được rồi đấy. Phải chăng anh đã có người trong lòng?”
“Anh không có, nhưng anh đang tìm. Một ngày nào đó, chắc chắn anh sẽ tìm được cậu ấy”
Nhìn vẻ mặt quyết tâm của Chí Thiên, Tuệ Châu thấy yên tâm hẳn. Trong suốt quá trình của bữa tiệc, Tuệ Châu luôn sát sao cạnh Chí Thiên như một người bảo vệ, vì đây cũng chính là công việc từ nhỏ của cô. Vì muốn có người bầu bạn với con trai mình, cha mẹ Chí Thiên đã trả lương cho bố mẹ Tuệ Châu để cô ở bên cạnh chơi cùng cũng như bảo vệ Chí Thiên. Chính gì thế mà hai người thực sự rất thân và hiểu nhau như anh em ruột. Đến năm Chí Thiên lớp tám, gia đình Tuệ Châu mắc một số chuyện nên đã về quê ở ẩn đến giờ mới xuất hiện.
“Anh Chí Thiên à!” Tuệ Châu nhẹ nhàng gọi
“Gì thế?”
“Nếu một ngày nào đó không còn gặp được em nữa, không còn em bên cạnh nữa thì anh có sống tốt không?”
Chí Thiên cảm thấy câu hỏi khá lạ nhưng cậu vẫn điềm tĩnh trả lời
“Thiếu mày cũng như anh trên bàn cờ thiếu mất một quân tốt thôi, nhưng không có cũng chẳng sao mà đã thiếu thì vẫn ảnh hưởng đến từng nước cờ. Vậy nên nếu anh thiếu mày, anh vẫn có chút chạnh lòng chứ. Như hai năm qua vậy, mày đi mất hút, anh cũng buồn lắm chứ”
Nghe Chí Thiên nói vậy, Tuệ Châu cũng không phản ứng gì nhiều.
Kết thúc bữa tiệc, mọi người chào hỏi nhau rồi rời đi. Chí Thiên cũng không đợi bố mẹ cậu nữa mà tự đi bộ về, trên đường về lúc này đã tối muộn, ánh đèn đường yếu ớt chỉ đủ cho ta thấy len lỏi một phần đường. Chí Thiên cứ ung dung đi trên đường về nhà mà không cảnh giác gì lắm. Chợt có vài người che mặt mũi kín mít trốn trong hẻm chạy tới, người cầm thuốc mê bịt mũi Chí Thiên, người thì dùng dây trói cậu lại. Chí Thiên đã rèn luyện cơ thể thường xuyên nên cậu đã đánh trả lại để bảo vệ cơ thể, vùng vẫy ra khỏi tay mấy người đó. Sau đó cậu cố chạy thật nhanh, nhưng cơ thể đã tiếp xúc với thuốc mê và họ còn đông người, rất nhanh Chí Thiên đã gục xuống. Trong vài giây cuối khi còn giữ được ý thức, cậu thò tay vào áo giựt chiếc khuy cài áo vứt ra gần đó rồi bất tỉnh.
End chap
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.