Chương 15: Tắm Dưới Mưa Đông (2)
Tử Yên
03/05/2017
*Tôi có một giọng hát... Một giọng hát say mê... Một giọng hát tươi sáng... Nếu trong thời điểm này. Tôi hát. Mưa sẽ nghe tôi. Nếu trong thời điểm này. Tôi khóc. Mưa sẽ làm nhoà nước mắt tôi. Dưới mưa... Tôi cảm thấy thật dễ chịu...*Chương 15: Tắm Dưới Mưa Đông (2).
***************************************************************************************************
"Cậu đi đi. Đi ngay đi!"
Ed một phút sững người.....
"Len. Cậu đành lòng nói ra lời nói ấy sao? Cậu để mặc tớ sao? Có phải là cậu không? Cậu bảo tớ đi... Sao không nhìn thẳng vào mắt tớ mà nói hả?"
Len cũng chẳng thèm nhìn mặt Ed, cứ thế mà rống cổ đuổi Ed đi khỏi đây: "Cậu không có tai à? Tôi bảo cậu đi. Nghe không? Cậu nói tôi nhìn mặt cậu hả... Hừ! Tôi phát chán rồi. Bây giờ nghe tôi nói cho rõ nhé...". Len dùng tay phải chỉ vào Ed, lạnh giọng nói: "BIẾN KHỎI ĐÂY NGAY LẬP TỨC. ĐỪNG ĐỂ TÔI THẤY MẶT CẬU!".
Căn phòng chốc lát chìm trong tĩnh lặng. Hơi lâu có tiếng người thút thít khóc. Tiếng khóc không la oà lên như những cô gái đang buồn. Mà chỉ là giọt nước mắt ẨN. Khoé mắt Ed đỏ hoe, rớm rớm vài giọt nước trong như suối lăn dài trên đôi má phấn hồng.
Cậu như tên bắn lao ra khỏi phòng. Loạn nhịp chân đi vào trong thang máy, Len ngay sau đó bỗng chạy theo cậu. Nhưng không kịp. Ed vẫn giữ cái khuôn mặt thê thảm ấy mà nép vào một cạnh kính trong thang. Từ cái lớp kính thủy tinh cao cấp ấy có thể nhìn được bầu trời đêm phủ ngàn ánh sao.
Đột những có ngôi sao rất sáng, rất đẹp đập lên đôi mắt đê mê của Ed.
'Nó giống mình thật. Cô đơn, lạnh lẽo trên một dải đất to lớn!'. Trời bỗng nhưng có mưa. Mưa rất lớn là chuyện khác. Ed bỗng nhiên nhận được một cuộc gọi, cậu không thèm nhìn số mà gạc tay trả lời. Một lúc sau nước mắt cậu tuông dữ dội hơn. Là Len gọi cho cậu...
Thang máy vừa đến cậu lao phắn ra khỏi đó. Chạy thẳng đến cửa ra vào của chung cư. Tay không dù. Người không áo che mưa. Ngoài kia không có xe đợi. Mặc cho sự can ngăn của tiếp viên ở đó, cậu cũng bỏ ngoài tai. Cùng thế xông thẳng ra cửa. Trời mưa một lớn hơn, kéo theo tiếng sét ầm ầm đến. "Trời ơi! Thiếu gia...Thiếu gia bỏ đi rồi. Các người gọi cậu chủ Len nhanh đi...!". Một nhân viên tiếp thị thét toáng. Cả một tầng chung cư náo loạn...
Ed giờ này chạy rông trong mưa. Cậu chạy đến một cánh đồng cỏ bị bóng đêm bao trùm. Đồng cỏ bát ngát nhưng khốn thay mưa không ngớt để có thể nhìn nó. Ed quỵ xuống, không chút sức lực sau cuộc nói chuyện đó. Nước mắt hoà lẫn với mưa mà tuông. Nếu muốn biết đâu là nước mắt người đang khóc, đâu là nước mắt mưa đang rơi thì rất khó khăn!
"Là tôi không đúng? Hay là các người không chịu hiểu cho tôi? Thượng đế! Tại sao ngài tạo ra con nơi cuộc sống vô nghĩa này làm chi?"-Ed khóc ngày một nhiều hơn nữa. Nước mắt rơi làm nhoà dấu hồng trên đôi môi gợi cảm.
Mưa cũng hiểu cho cậu. Chắc là chỉ có mưa thôi... Mùa đông bây giờ chưa có tuyết nhưng cơn mưa từng giọt kéo theo ngọn gió lạnh buốt xương cũng khiến người ta điếng người.....................................................................................
***************************************************************************************************
Chương 16: Tìm người bằng giọng hát.
*Hát đi cho nó nhẹ lòng! Điên cuồng đi cho nó dễ chịu! Con người từ khi sinh ra cho đến chết, người ta khóc không biết bao nhiêu lần. Vậy nén giọt nước tuông trào từ khoé mắt ấy làm gì. Nén kìm những hành động ấy để làm gì. Cứ để nó bộc phát đi. Miễn là ta yên lòng!*
#VinyA: Chưa bù được a! Mọi người đọc rồi từ từ em mần chương tiếp. Sắp thi rồi, chúc mọi người thi tốt. Điểm cao cao cao cao nữa. Thi xong chương lên hàng ngày nha! o(^▽^)o
***************************************************************************************************
"Cậu đi đi. Đi ngay đi!"
Ed một phút sững người.....
"Len. Cậu đành lòng nói ra lời nói ấy sao? Cậu để mặc tớ sao? Có phải là cậu không? Cậu bảo tớ đi... Sao không nhìn thẳng vào mắt tớ mà nói hả?"
Len cũng chẳng thèm nhìn mặt Ed, cứ thế mà rống cổ đuổi Ed đi khỏi đây: "Cậu không có tai à? Tôi bảo cậu đi. Nghe không? Cậu nói tôi nhìn mặt cậu hả... Hừ! Tôi phát chán rồi. Bây giờ nghe tôi nói cho rõ nhé...". Len dùng tay phải chỉ vào Ed, lạnh giọng nói: "BIẾN KHỎI ĐÂY NGAY LẬP TỨC. ĐỪNG ĐỂ TÔI THẤY MẶT CẬU!".
Căn phòng chốc lát chìm trong tĩnh lặng. Hơi lâu có tiếng người thút thít khóc. Tiếng khóc không la oà lên như những cô gái đang buồn. Mà chỉ là giọt nước mắt ẨN. Khoé mắt Ed đỏ hoe, rớm rớm vài giọt nước trong như suối lăn dài trên đôi má phấn hồng.
Cậu như tên bắn lao ra khỏi phòng. Loạn nhịp chân đi vào trong thang máy, Len ngay sau đó bỗng chạy theo cậu. Nhưng không kịp. Ed vẫn giữ cái khuôn mặt thê thảm ấy mà nép vào một cạnh kính trong thang. Từ cái lớp kính thủy tinh cao cấp ấy có thể nhìn được bầu trời đêm phủ ngàn ánh sao.
Đột những có ngôi sao rất sáng, rất đẹp đập lên đôi mắt đê mê của Ed.
'Nó giống mình thật. Cô đơn, lạnh lẽo trên một dải đất to lớn!'. Trời bỗng nhưng có mưa. Mưa rất lớn là chuyện khác. Ed bỗng nhiên nhận được một cuộc gọi, cậu không thèm nhìn số mà gạc tay trả lời. Một lúc sau nước mắt cậu tuông dữ dội hơn. Là Len gọi cho cậu...
Thang máy vừa đến cậu lao phắn ra khỏi đó. Chạy thẳng đến cửa ra vào của chung cư. Tay không dù. Người không áo che mưa. Ngoài kia không có xe đợi. Mặc cho sự can ngăn của tiếp viên ở đó, cậu cũng bỏ ngoài tai. Cùng thế xông thẳng ra cửa. Trời mưa một lớn hơn, kéo theo tiếng sét ầm ầm đến. "Trời ơi! Thiếu gia...Thiếu gia bỏ đi rồi. Các người gọi cậu chủ Len nhanh đi...!". Một nhân viên tiếp thị thét toáng. Cả một tầng chung cư náo loạn...
Ed giờ này chạy rông trong mưa. Cậu chạy đến một cánh đồng cỏ bị bóng đêm bao trùm. Đồng cỏ bát ngát nhưng khốn thay mưa không ngớt để có thể nhìn nó. Ed quỵ xuống, không chút sức lực sau cuộc nói chuyện đó. Nước mắt hoà lẫn với mưa mà tuông. Nếu muốn biết đâu là nước mắt người đang khóc, đâu là nước mắt mưa đang rơi thì rất khó khăn!
"Là tôi không đúng? Hay là các người không chịu hiểu cho tôi? Thượng đế! Tại sao ngài tạo ra con nơi cuộc sống vô nghĩa này làm chi?"-Ed khóc ngày một nhiều hơn nữa. Nước mắt rơi làm nhoà dấu hồng trên đôi môi gợi cảm.
Mưa cũng hiểu cho cậu. Chắc là chỉ có mưa thôi... Mùa đông bây giờ chưa có tuyết nhưng cơn mưa từng giọt kéo theo ngọn gió lạnh buốt xương cũng khiến người ta điếng người.....................................................................................
***************************************************************************************************
Chương 16: Tìm người bằng giọng hát.
*Hát đi cho nó nhẹ lòng! Điên cuồng đi cho nó dễ chịu! Con người từ khi sinh ra cho đến chết, người ta khóc không biết bao nhiêu lần. Vậy nén giọt nước tuông trào từ khoé mắt ấy làm gì. Nén kìm những hành động ấy để làm gì. Cứ để nó bộc phát đi. Miễn là ta yên lòng!*
#VinyA: Chưa bù được a! Mọi người đọc rồi từ từ em mần chương tiếp. Sắp thi rồi, chúc mọi người thi tốt. Điểm cao cao cao cao nữa. Thi xong chương lên hàng ngày nha! o(^▽^)o
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.