Chương 14: Tắm Dưới Mưa Đông
Tử Yên
03/05/2017
*Anh thấy điều gì đó ở em. Nó rất khác biệt. Nó không giống em. Sao vậy?**Chỉ là dao động đầu đời thôi nhỉ? Tôi chưa từng biết yêu mà?*
Chương 14: Tắm Dưới Mưa Đông
Tôi mở mắt đã thấy mình trên một chiếc xe. Ngó qua cạnh tôi thì có Sian đang cầm lái. Tôi có cảm giác mình đã ngủ rất lâu và bây giờ tỉnh dậy tôi không nhớ gì cả!
"Em ổn chứ Ed? Em đã ngủ rất lâu rồi đó."-Sian hỏi tôi
"...! Có gì sao? Tôi...Không nhớ gì cả!"-Tôi chẳng biết nói gì với anh ta.
Bầu không khí căng thẳng từ đâu ra bay tới.
"Chuyện hôm qua tốt nhất em không nên hỏi đâu! Bây giờ tôi đưa em về nhà!"-Sian nói với giọng nặng, khó chịu.
"Hôm qua...Ừ, tôi không sẽ không hỏi!"-Ed ngập ngừng trả lời anh.
Ed đang nghĩ đến việc mình sẽ nói gì với Len sau mấy ngày không về nhà. Liệu cậu ấy có giận không? Có đau buồn gì không?
Cứ thế Ed tự làm mình bối rối thêm bối rối. Suốt quãng đường đi cả hai không hề nói chuyện với nhau lấy một câu.
Một tiếng trôi qua...
"Ed. Tới nơi rồi em!"-Lúc này Sian mới chịu cười. Nụ cười dịu dàng phản phất ánh đèn.
Sian xuống xe và mở cửa cho Ed. Ed vẫn cứ ngập ngừng, cho tới khi Sian nói 'ổn thôi'. Cậu bước xuống xe đi thẳng vào toà nhà, từng bước đi nhẹ nhàng không phát ra âm thanh. Lúc sau cậu quay lại thì chiếc xe đó đã đi rồi.
"Cảm ơn!"-Ed đang tự nói.
Cậu bước vào toà chung cư với ánh mắt ngạc nhiên của bao nhân viên. Họ xì xào bàn tán cho tới khi Ed trở lại vè mặt nghiêm nghị và lạnh lùng thì họ im lặng. Từng bước chân đi của Ed làm cho các nhân viên tim đập thình thịch. Cậu bước đến đại sảnh lớn rồi quay lại hỏi: "Len có về đây không?"-Câu hỏi không chút cảm xúc.
Bọn nhân viên cứ ngập ngừng sợ sệt nhìn nhau. Ed cau mày hỏi đến tiếp thị lớn: "Cavaron trả lời tôi!"
"Vâng...Thưa thiếu gia, cậu Len đang trên phòng nghỉ!"
Ed lờ đi và bước về phòng.
Cảnh tượng đáng sợ hiện ra khi cậu vừa mở cửa phòng mình. Len ngồi trên giường cậu. Ánh mắt đăm đăm nhìn ra cửa sổ lớn, trời ngập tràn ánh sao.
Ed không dám bước vào, toàn thân cậu run rẩy...
"Sao cậu không vào?"-Len quay lại hỏi cậu với vẻ dịu dàng đến đáng sợ.
Ed đi từng bước chân nặng trĩu bước vào phòng. Cơn giận dữ của Len bây giờ mới bắt đầu phát cơn...
Luồn khí u ám đến nặng nề tột độ bao trùm cả căn phòng khi Ed vừa đóng sầm cửa lại.
Len đột ngột lao đến...
"Áh...! Cậu điên rồi...Len...Thả ra...a...!"-Ed hốt hoảng
"Cậu đi với thằng đó à? Cậu chẳng thèm gọi điện cho tôi?"-Len đang nổi điên. Cậu dùng lực tay phải bóp lấy chiếc cổ nhỏ nhắn của Ed.
"Hai người đã 'làm' rồi chứ gì? Cậu...Hừ. Tận hưởng từng ngày với thằng Sian đó có vui không nhỉ?"
"Len, làm ơn thả ra...Hức...Tớ xin...Lỗi!"-Ed khóc. Nước mắt giàn giụa tuông trào.
Trong từng giọt nước mắt ấy. Có nỗi sợ hãi. Có nỗi đau. Có ân hận...
Trước cảnh tượng ấy thì con dã thú đã dịu lại. Một ít thôi...
Len nới lỏng tay và ôm chầm lấy Ed. Bây giờ điều đáng sợ nhất đã đến. Len đành lòng thốt ra một câu nói điếng người với Ed:
"Đi đi!"
_________________________________________Còn tiếp______
'Cậu ghét tớ rồi phải không? Cậu giận tớ rồi phải không? Cậu không muốn thấy mặt tớ nữa rồi phải không? Cậu chán ghét tớ lắm rồi phải không? Tớ chẳng thể làm gì khác ngoài việc mỉm cười với cậu...Tớ đi nhé? Đừng níu tớ lại. Hãy để tớ được yên. Một chút thôi. Cơn dao động sẽ hết mà......! Tớ không khóc đâu. Dưới mưa ai thấy tôi khóc.'
Chương 15: Tắm dưới mưa đông (p2)
Lời tác giả:
'Xin lỗi m.n vì tới tận tuần này mới đăng chương. Tôi sẽ cố làm nhanh hơn và nếu lâu thì mọi người đừng nản mà hãy thông cảm cho tôi... Vì giờ đang trong mùa thi cận kề nên tôi cũng phải chú tâm ôn thi. Mong mọi người vẫn luôn theo dõi và ủng hộ tôi! Thank you! :*
VinyA
Chương 14: Tắm Dưới Mưa Đông
Tôi mở mắt đã thấy mình trên một chiếc xe. Ngó qua cạnh tôi thì có Sian đang cầm lái. Tôi có cảm giác mình đã ngủ rất lâu và bây giờ tỉnh dậy tôi không nhớ gì cả!
"Em ổn chứ Ed? Em đã ngủ rất lâu rồi đó."-Sian hỏi tôi
"...! Có gì sao? Tôi...Không nhớ gì cả!"-Tôi chẳng biết nói gì với anh ta.
Bầu không khí căng thẳng từ đâu ra bay tới.
"Chuyện hôm qua tốt nhất em không nên hỏi đâu! Bây giờ tôi đưa em về nhà!"-Sian nói với giọng nặng, khó chịu.
"Hôm qua...Ừ, tôi không sẽ không hỏi!"-Ed ngập ngừng trả lời anh.
Ed đang nghĩ đến việc mình sẽ nói gì với Len sau mấy ngày không về nhà. Liệu cậu ấy có giận không? Có đau buồn gì không?
Cứ thế Ed tự làm mình bối rối thêm bối rối. Suốt quãng đường đi cả hai không hề nói chuyện với nhau lấy một câu.
Một tiếng trôi qua...
"Ed. Tới nơi rồi em!"-Lúc này Sian mới chịu cười. Nụ cười dịu dàng phản phất ánh đèn.
Sian xuống xe và mở cửa cho Ed. Ed vẫn cứ ngập ngừng, cho tới khi Sian nói 'ổn thôi'. Cậu bước xuống xe đi thẳng vào toà nhà, từng bước đi nhẹ nhàng không phát ra âm thanh. Lúc sau cậu quay lại thì chiếc xe đó đã đi rồi.
"Cảm ơn!"-Ed đang tự nói.
Cậu bước vào toà chung cư với ánh mắt ngạc nhiên của bao nhân viên. Họ xì xào bàn tán cho tới khi Ed trở lại vè mặt nghiêm nghị và lạnh lùng thì họ im lặng. Từng bước chân đi của Ed làm cho các nhân viên tim đập thình thịch. Cậu bước đến đại sảnh lớn rồi quay lại hỏi: "Len có về đây không?"-Câu hỏi không chút cảm xúc.
Bọn nhân viên cứ ngập ngừng sợ sệt nhìn nhau. Ed cau mày hỏi đến tiếp thị lớn: "Cavaron trả lời tôi!"
"Vâng...Thưa thiếu gia, cậu Len đang trên phòng nghỉ!"
Ed lờ đi và bước về phòng.
Cảnh tượng đáng sợ hiện ra khi cậu vừa mở cửa phòng mình. Len ngồi trên giường cậu. Ánh mắt đăm đăm nhìn ra cửa sổ lớn, trời ngập tràn ánh sao.
Ed không dám bước vào, toàn thân cậu run rẩy...
"Sao cậu không vào?"-Len quay lại hỏi cậu với vẻ dịu dàng đến đáng sợ.
Ed đi từng bước chân nặng trĩu bước vào phòng. Cơn giận dữ của Len bây giờ mới bắt đầu phát cơn...
Luồn khí u ám đến nặng nề tột độ bao trùm cả căn phòng khi Ed vừa đóng sầm cửa lại.
Len đột ngột lao đến...
"Áh...! Cậu điên rồi...Len...Thả ra...a...!"-Ed hốt hoảng
"Cậu đi với thằng đó à? Cậu chẳng thèm gọi điện cho tôi?"-Len đang nổi điên. Cậu dùng lực tay phải bóp lấy chiếc cổ nhỏ nhắn của Ed.
"Hai người đã 'làm' rồi chứ gì? Cậu...Hừ. Tận hưởng từng ngày với thằng Sian đó có vui không nhỉ?"
"Len, làm ơn thả ra...Hức...Tớ xin...Lỗi!"-Ed khóc. Nước mắt giàn giụa tuông trào.
Trong từng giọt nước mắt ấy. Có nỗi sợ hãi. Có nỗi đau. Có ân hận...
Trước cảnh tượng ấy thì con dã thú đã dịu lại. Một ít thôi...
Len nới lỏng tay và ôm chầm lấy Ed. Bây giờ điều đáng sợ nhất đã đến. Len đành lòng thốt ra một câu nói điếng người với Ed:
"Đi đi!"
_________________________________________Còn tiếp______
'Cậu ghét tớ rồi phải không? Cậu giận tớ rồi phải không? Cậu không muốn thấy mặt tớ nữa rồi phải không? Cậu chán ghét tớ lắm rồi phải không? Tớ chẳng thể làm gì khác ngoài việc mỉm cười với cậu...Tớ đi nhé? Đừng níu tớ lại. Hãy để tớ được yên. Một chút thôi. Cơn dao động sẽ hết mà......! Tớ không khóc đâu. Dưới mưa ai thấy tôi khóc.'
Chương 15: Tắm dưới mưa đông (p2)
Lời tác giả:
'Xin lỗi m.n vì tới tận tuần này mới đăng chương. Tôi sẽ cố làm nhanh hơn và nếu lâu thì mọi người đừng nản mà hãy thông cảm cho tôi... Vì giờ đang trong mùa thi cận kề nên tôi cũng phải chú tâm ôn thi. Mong mọi người vẫn luôn theo dõi và ủng hộ tôi! Thank you! :*
VinyA
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.