Chương 18: 16.1: Sư phụ đại nhân xin dừng bước (1)
Bạch Y Tổng Công
27/10/2016
"Huyễn Cơ kiêu ngạo chọc giận bảy đại tiên tông, Thương Vân Ẩn vì muốn bảo vệ nàng, tự bạo nguyên anh mà chết.
Không có Thương Vân Ẩn chống đỡ, Thiên Diễn tông uy danh ngàn năm nay nhanh chóng sụp đổ, những môn hạ đệ tử còn sống liền trở thanh con rối trong tay bảy môn tông đó.
Bad end."
Hạ Lưu nhướn mày, bỏ kịch bản xuống rồi đưa tay lên xoa xoa huyệt thái dương. Cảm thấy gân xanh không còn âm ỉ đau nữa, cô liền dứt khoát nhắm mắt nghĩ ngơi.
"Này này này! Cô phải tích cực làm nhiệm vụ lên chứ! Thành tích của chúng ta sắp bị đồng nghiệp bên kia vượt qua rồi đấy. " Hệ thống quân nghiến răng kể lể bên tai Hạ Lưu," Tên Lí Cẩu Đản kia thế mà sắp trở thành kim bài nghiệp vụ viên mới ức chế chứ. Chúng ta nhất định không thể thua được!"
"Chỉ vì chuyện đó mà lão chiếu cố cho tôi nhận nhiệm vụ cấp S?" Ngón tay trỏ của Hạ Lưu khẽ cong lên, gõ đều theo tiết tấu lên mặt bàn rồi tiếp tục thản nhiên nói:" Còn một điều quan trọng nữa, tôi đã ba năm chưa được nhận tiền lương rồi. Lão có gì muốn nói nữa không?"
"À...cái vấn đề này...ừ...thì..." Hệ thông quân đang hung hăng chợt xì xuống như bóng bóng hết hơi, ấp ấp úng úng cả nửa ngày cũng không biết trả lời như thế nào mới xoa dịu được vấn đề nan giải này.
Hạ Lưu cũng chỉ có ý trêu trọc hệ thống quân mà thôi, thấy lão như gà trống bại trận thì tâm trạng của cô liền tốt hơn rất nhiều. Khẽ cười một tiếng với lão, cô chậm rãi đứng dậy đi vào trong quầng sáng.
Trong nguyên tác, tông môn đứng đầu trong tám đại tiên tông là Thiên Diễn tông, nam chính Thương Vân Ẩn chính là tông chủ, mà nữ chính lại là thánh nữ của Ngục Huyết tông - một trong các Ma tông.
Tu chân giới coi trọng bối phận, lấy thực lực phân vai vế, nhưng chỉ có một người là ngoại lệ. Mặc dù Hạ Lưu trong thế giới này là một cô bé vô dụng chỉ có ngũ linh căn, không thể nào luyện lên trúc cơ, nhưng sư phụ của nàng lại là người đứng đầu tu tiên giới - Thương Vân Ẩn, vì thế, dù là ai cũng không dám đối mặt khinh nhờn nàng.
Mà theo diễn biến trong nguyên tác, bởi vì sư phụ luôn chăm sóc cho nàng bị Huyễn Cơ cướp mất nên trong lòng Hạ Lưu liền sinh ra tâm ma, tính cách cô bé dần biến đổi, trở nên chua ngoa ghen tỵ, kết quả làm cho sư phụ thất vọng, không muốn quan tâm đến đồ đệ như nàng nữa. Vì vậy, cuộc sống sau này của một phế vật ngũ linh căn thì không nói cũng biết có bao nhiêu thê thảm, đồng môn lăng nhục, người người khi dễ...đến cuối cùng khi biết tin Thương Vân Ẩn tự bạo nguyên anh mà chết thì trái tim nàng như vỡ vụn, đau đớn đến không muốn sống trên cõi đời nghiệt ngã này, vô hồn nhảy xuống vực tự sát.
++++++++
Vừa mở mắt ra, Hạ Lưu nhận ra bản thân hiện tại đang quỳ trên mặt đất, trong đầu nhanh chóng xử lí lại toàn bộ nội dung và tình tiết truyện, khi đã phân tích xong vì sao nàng lại ở trong tình trạng thì Hạ Lưu liền sinh ra cảm giác...dỡ khóc dỡ cười.
Thời điểm này là lúc Huyễn Cơ đang âm mưu trộm Ngọc Giác của Thiên Diễn tông, nên nàng ta đã cải trang thành một tán tiên bị Ma tông đuổi giết rồi chật vật đáng thương chạy tới đây. Mà bây giờ cũng là ngày thứ ba nàng ta ở trong Thiên Diễn tông rồi, còn Hạ Lưu trong nguyên tác thì tối qua mới làm ra một chuyện xấu, xui xẻo bị Huyễn Cơ phát hiện nên bị sư phụ Thương Vân Ẩn phạt quỳ, nhưng càng quỳ cô bé lại càng cảm thấy ủy khuất và xấu hổ, trong lúc tâm trạng rối bời Hạ Lưu liền quyết định trốn ra khỏi Thiên Diễn tông, khi trở về thì...Thương Vân Ẩn và Huyễn Cơ đã thành một đôi.
Thu hồi suy nghĩ, Hạ Lưu ngước đôi mắt đỏ đỏ đáng thương nhìn người bên cạnh đang không ngừng cầu tình cho nàng, đó chính là Đại sư huynh - đệ tử chân truyền của Thương Vân Ẩn. Có điều, bóng dáng bạch y trước mắt vẫn trầm mặc không cất tiếng, hắn chỉ đứng im ở nơi đó, nhưng cũng khiến người ta cảm giác được khí thế nghiêm nghị không ngừng phát ra trên người hắn.
Đại sư huynh bước thêm một bước, tiếp tục đau khổ cầu xin thay nàng:" Sư phụ! Sư muội tuổi nhỏ ngay thơ hiếu động, lần này muội ấy đã quỳ cả một đêm rồi, sư phụ hãy niệm tình thân thể sư muội từ nhỏ đã yếu đuối mà tha cho muội ấy đi ạ."
Hạ Lưu cũng nhập vai, cúi đầu không nói, rất nhanh liền phát ra tiếng nức nở yếu ớt.
Đại sư huynh thấy nàng như vậy càng suốt ruột hơn, hắn ta đang định tiếp tục cầu xin Thương Vân Ẩn thì đã thấy người quay lại nhìn hắn, nét mặt không chút biểu cảm mở miệng:
"Ra ngoài!"
"Sư phụ! Người..."
Đôi mắt Thương Vân Ẩn hơi hạ xuống, lạnh lùng lặp lại một lần nữa:
"Ra ngoài!"
"Vâng."
Đại sư huynh bất đắc dĩ cúi đầu nhìn tiểu sư muội đang khóc nức nở, nhẹ nhàng bước ra khỏi nhà trúc của sư phụ và sư muội.
Sau khi xác nhận đại đồ đệ của mình đã đi xa khỏi đây thì Thương Vân Ẩn mới bước lại chỗ Hạ Lưu. Hoa văn tinh xảo trên vạt áo bạch ngân đung đưa trước mắt nàng, Hạ Lưu đang khóc bất chợt ôm chặt đùi hắn, gào khóc càng thê thảm hơn.
"Sư phụ...hức...hức..."
Thương Vân Ẩn bị nàng ôm chặt đùi chỉ có thể đứng im tại chỗ, nhưng vẻ mặt lại hiện lên vẻ ghét bỏ, trầm giọng nói:
"Tay con vừa mới lau nước mũi, bây giờ còn dám ôm vi sư, thật bẩn."
Trầm mặc một lúc, thấy Hạ Lưu vẫn chưa chịu buông tay mà còn to gan hơn, cố ý quệt quệt nước mũi lên bạch y của hắn, cơ thể Thương Vân Ẩn căng cứng, hết cách nói tiếp:
"Vi sư đã nói không được lôi thôi như vậy mà. Vì sao con vẫn coi lời vi sư như gió thoảng qua tai thế? Trông hành động của con bây giờ có chút nào giống đệ tử Thiên Diễn tông không hả? Huống chi con còn là một bé gái, con như vậy..."
Vẫn là tông chủ Thương Vân Ẩn, nhưng so với hình tượng lạnh ít nói lúc nảy thì Thương Vân Ẩn bây giờ quả như hai người khác nhau. Miệng nói không ngừng dạy dỗ Hạ Lưu phải biết giữ gìn vệ sinh cá nhân nhưng vẻ mặt vẫn lạnh nhạt như đang truyền thụ tuyệt học.
"....." Hạ Lưu đang định lấy tay lau nước mắt thì bất ngờ phát hiện cánh tay không cử động được, nàng đáng thương ngước mặt nhìn Thương Vân Ẩn, quả nhiên liền thấy trong tay hắn đang cầm chiếc khăn tay màu tuyết trắng.
Hắn đặt chiếc khăn vào tay nàng, tiếp tục răn dạy:
"Không được dùng tay, rất bẩn."
Hạ Lưu mím môi cầm lấy khăn lau qua loa nước mắt rồi tiếp tục ôm đùi Thương Vân Ẩn, ngẩng mặt nhìn hắn, yếu ớt nói:
"Sư phụ, đau chân."
"Kêu đau cũng vô dụng, quỳ tiếp 2 canh giờ. Ai biểu con dám nhìn lén Huyễn Cơ tắm rửa. Thật là, tuy con tên là Hạ Lưu, nhưng đó cũng là vì năm ấy con trôi theo dòng sông tới đây. Ai dạy con làm cái chuyện hạ lưu đó hả? Mặt mũi của vi sư đều bị con quăng mất hết rồi, hơn nữa trong tông quy điều thứ 23 đã ghi rành rành..."
Khi Thương Vân Ẩn nói đến quy định này nọ liền không dừng lại được, Hạ Lưu cứ vậy thành thành thực thực quỳ trên mặt đất im lặng lắng nghe, bàn tay vẫn nắm chặt góc áo của hắn, giống như đứa bé chịu oan ức, nước mắt nước mũi dàn giụa khắp mặt.
Thương Vân Ẩn giảng một tràng xong môn quy ruốc cuộc cũng dừng lại, cúi xuống thấy nàng như vậy, do dự một chút mới cau mày hỏi:
"Sao vẫn còn khóc?"
"Sự phụ...sao con biết được thực lực của Huyễn Cơ tỷ tỷ lại đến vậy chứ...Rõ ràng con đã dùng Già Thiên kính của người để ngụy trang, không ngờ tỷ ấy vẫn phát hiện ra con." Hạ Lưu vô cùng ấm ức nói, trông thì như chỉ kể lể kế hoạch nhìn trộm hoàn mỹ của mình vậy mà bị hố, nhưng thật ra là đang nhắc khéo thực lực của Huyễn Cơ.
Già Thiên kính là pháp bảo mà Thương Vân Ẩn đưa cho Hạ Lưu, không phải thực lực trên Nguyên anh kỳ thì không thể nào phát hiện ra được. Mà thực lực của Huyễn Cơ dùng để che mắt khi đến đây thì chỉ mới đến Kết đan sơ kỳ, với thực lực như vậy thì làm sao có thể phát hiện ra Hạ Lưu được?
Không có Thương Vân Ẩn chống đỡ, Thiên Diễn tông uy danh ngàn năm nay nhanh chóng sụp đổ, những môn hạ đệ tử còn sống liền trở thanh con rối trong tay bảy môn tông đó.
Bad end."
Hạ Lưu nhướn mày, bỏ kịch bản xuống rồi đưa tay lên xoa xoa huyệt thái dương. Cảm thấy gân xanh không còn âm ỉ đau nữa, cô liền dứt khoát nhắm mắt nghĩ ngơi.
"Này này này! Cô phải tích cực làm nhiệm vụ lên chứ! Thành tích của chúng ta sắp bị đồng nghiệp bên kia vượt qua rồi đấy. " Hệ thống quân nghiến răng kể lể bên tai Hạ Lưu," Tên Lí Cẩu Đản kia thế mà sắp trở thành kim bài nghiệp vụ viên mới ức chế chứ. Chúng ta nhất định không thể thua được!"
"Chỉ vì chuyện đó mà lão chiếu cố cho tôi nhận nhiệm vụ cấp S?" Ngón tay trỏ của Hạ Lưu khẽ cong lên, gõ đều theo tiết tấu lên mặt bàn rồi tiếp tục thản nhiên nói:" Còn một điều quan trọng nữa, tôi đã ba năm chưa được nhận tiền lương rồi. Lão có gì muốn nói nữa không?"
"À...cái vấn đề này...ừ...thì..." Hệ thông quân đang hung hăng chợt xì xuống như bóng bóng hết hơi, ấp ấp úng úng cả nửa ngày cũng không biết trả lời như thế nào mới xoa dịu được vấn đề nan giải này.
Hạ Lưu cũng chỉ có ý trêu trọc hệ thống quân mà thôi, thấy lão như gà trống bại trận thì tâm trạng của cô liền tốt hơn rất nhiều. Khẽ cười một tiếng với lão, cô chậm rãi đứng dậy đi vào trong quầng sáng.
Trong nguyên tác, tông môn đứng đầu trong tám đại tiên tông là Thiên Diễn tông, nam chính Thương Vân Ẩn chính là tông chủ, mà nữ chính lại là thánh nữ của Ngục Huyết tông - một trong các Ma tông.
Tu chân giới coi trọng bối phận, lấy thực lực phân vai vế, nhưng chỉ có một người là ngoại lệ. Mặc dù Hạ Lưu trong thế giới này là một cô bé vô dụng chỉ có ngũ linh căn, không thể nào luyện lên trúc cơ, nhưng sư phụ của nàng lại là người đứng đầu tu tiên giới - Thương Vân Ẩn, vì thế, dù là ai cũng không dám đối mặt khinh nhờn nàng.
Mà theo diễn biến trong nguyên tác, bởi vì sư phụ luôn chăm sóc cho nàng bị Huyễn Cơ cướp mất nên trong lòng Hạ Lưu liền sinh ra tâm ma, tính cách cô bé dần biến đổi, trở nên chua ngoa ghen tỵ, kết quả làm cho sư phụ thất vọng, không muốn quan tâm đến đồ đệ như nàng nữa. Vì vậy, cuộc sống sau này của một phế vật ngũ linh căn thì không nói cũng biết có bao nhiêu thê thảm, đồng môn lăng nhục, người người khi dễ...đến cuối cùng khi biết tin Thương Vân Ẩn tự bạo nguyên anh mà chết thì trái tim nàng như vỡ vụn, đau đớn đến không muốn sống trên cõi đời nghiệt ngã này, vô hồn nhảy xuống vực tự sát.
++++++++
Vừa mở mắt ra, Hạ Lưu nhận ra bản thân hiện tại đang quỳ trên mặt đất, trong đầu nhanh chóng xử lí lại toàn bộ nội dung và tình tiết truyện, khi đã phân tích xong vì sao nàng lại ở trong tình trạng thì Hạ Lưu liền sinh ra cảm giác...dỡ khóc dỡ cười.
Thời điểm này là lúc Huyễn Cơ đang âm mưu trộm Ngọc Giác của Thiên Diễn tông, nên nàng ta đã cải trang thành một tán tiên bị Ma tông đuổi giết rồi chật vật đáng thương chạy tới đây. Mà bây giờ cũng là ngày thứ ba nàng ta ở trong Thiên Diễn tông rồi, còn Hạ Lưu trong nguyên tác thì tối qua mới làm ra một chuyện xấu, xui xẻo bị Huyễn Cơ phát hiện nên bị sư phụ Thương Vân Ẩn phạt quỳ, nhưng càng quỳ cô bé lại càng cảm thấy ủy khuất và xấu hổ, trong lúc tâm trạng rối bời Hạ Lưu liền quyết định trốn ra khỏi Thiên Diễn tông, khi trở về thì...Thương Vân Ẩn và Huyễn Cơ đã thành một đôi.
Thu hồi suy nghĩ, Hạ Lưu ngước đôi mắt đỏ đỏ đáng thương nhìn người bên cạnh đang không ngừng cầu tình cho nàng, đó chính là Đại sư huynh - đệ tử chân truyền của Thương Vân Ẩn. Có điều, bóng dáng bạch y trước mắt vẫn trầm mặc không cất tiếng, hắn chỉ đứng im ở nơi đó, nhưng cũng khiến người ta cảm giác được khí thế nghiêm nghị không ngừng phát ra trên người hắn.
Đại sư huynh bước thêm một bước, tiếp tục đau khổ cầu xin thay nàng:" Sư phụ! Sư muội tuổi nhỏ ngay thơ hiếu động, lần này muội ấy đã quỳ cả một đêm rồi, sư phụ hãy niệm tình thân thể sư muội từ nhỏ đã yếu đuối mà tha cho muội ấy đi ạ."
Hạ Lưu cũng nhập vai, cúi đầu không nói, rất nhanh liền phát ra tiếng nức nở yếu ớt.
Đại sư huynh thấy nàng như vậy càng suốt ruột hơn, hắn ta đang định tiếp tục cầu xin Thương Vân Ẩn thì đã thấy người quay lại nhìn hắn, nét mặt không chút biểu cảm mở miệng:
"Ra ngoài!"
"Sư phụ! Người..."
Đôi mắt Thương Vân Ẩn hơi hạ xuống, lạnh lùng lặp lại một lần nữa:
"Ra ngoài!"
"Vâng."
Đại sư huynh bất đắc dĩ cúi đầu nhìn tiểu sư muội đang khóc nức nở, nhẹ nhàng bước ra khỏi nhà trúc của sư phụ và sư muội.
Sau khi xác nhận đại đồ đệ của mình đã đi xa khỏi đây thì Thương Vân Ẩn mới bước lại chỗ Hạ Lưu. Hoa văn tinh xảo trên vạt áo bạch ngân đung đưa trước mắt nàng, Hạ Lưu đang khóc bất chợt ôm chặt đùi hắn, gào khóc càng thê thảm hơn.
"Sư phụ...hức...hức..."
Thương Vân Ẩn bị nàng ôm chặt đùi chỉ có thể đứng im tại chỗ, nhưng vẻ mặt lại hiện lên vẻ ghét bỏ, trầm giọng nói:
"Tay con vừa mới lau nước mũi, bây giờ còn dám ôm vi sư, thật bẩn."
Trầm mặc một lúc, thấy Hạ Lưu vẫn chưa chịu buông tay mà còn to gan hơn, cố ý quệt quệt nước mũi lên bạch y của hắn, cơ thể Thương Vân Ẩn căng cứng, hết cách nói tiếp:
"Vi sư đã nói không được lôi thôi như vậy mà. Vì sao con vẫn coi lời vi sư như gió thoảng qua tai thế? Trông hành động của con bây giờ có chút nào giống đệ tử Thiên Diễn tông không hả? Huống chi con còn là một bé gái, con như vậy..."
Vẫn là tông chủ Thương Vân Ẩn, nhưng so với hình tượng lạnh ít nói lúc nảy thì Thương Vân Ẩn bây giờ quả như hai người khác nhau. Miệng nói không ngừng dạy dỗ Hạ Lưu phải biết giữ gìn vệ sinh cá nhân nhưng vẻ mặt vẫn lạnh nhạt như đang truyền thụ tuyệt học.
"....." Hạ Lưu đang định lấy tay lau nước mắt thì bất ngờ phát hiện cánh tay không cử động được, nàng đáng thương ngước mặt nhìn Thương Vân Ẩn, quả nhiên liền thấy trong tay hắn đang cầm chiếc khăn tay màu tuyết trắng.
Hắn đặt chiếc khăn vào tay nàng, tiếp tục răn dạy:
"Không được dùng tay, rất bẩn."
Hạ Lưu mím môi cầm lấy khăn lau qua loa nước mắt rồi tiếp tục ôm đùi Thương Vân Ẩn, ngẩng mặt nhìn hắn, yếu ớt nói:
"Sư phụ, đau chân."
"Kêu đau cũng vô dụng, quỳ tiếp 2 canh giờ. Ai biểu con dám nhìn lén Huyễn Cơ tắm rửa. Thật là, tuy con tên là Hạ Lưu, nhưng đó cũng là vì năm ấy con trôi theo dòng sông tới đây. Ai dạy con làm cái chuyện hạ lưu đó hả? Mặt mũi của vi sư đều bị con quăng mất hết rồi, hơn nữa trong tông quy điều thứ 23 đã ghi rành rành..."
Khi Thương Vân Ẩn nói đến quy định này nọ liền không dừng lại được, Hạ Lưu cứ vậy thành thành thực thực quỳ trên mặt đất im lặng lắng nghe, bàn tay vẫn nắm chặt góc áo của hắn, giống như đứa bé chịu oan ức, nước mắt nước mũi dàn giụa khắp mặt.
Thương Vân Ẩn giảng một tràng xong môn quy ruốc cuộc cũng dừng lại, cúi xuống thấy nàng như vậy, do dự một chút mới cau mày hỏi:
"Sao vẫn còn khóc?"
"Sự phụ...sao con biết được thực lực của Huyễn Cơ tỷ tỷ lại đến vậy chứ...Rõ ràng con đã dùng Già Thiên kính của người để ngụy trang, không ngờ tỷ ấy vẫn phát hiện ra con." Hạ Lưu vô cùng ấm ức nói, trông thì như chỉ kể lể kế hoạch nhìn trộm hoàn mỹ của mình vậy mà bị hố, nhưng thật ra là đang nhắc khéo thực lực của Huyễn Cơ.
Già Thiên kính là pháp bảo mà Thương Vân Ẩn đưa cho Hạ Lưu, không phải thực lực trên Nguyên anh kỳ thì không thể nào phát hiện ra được. Mà thực lực của Huyễn Cơ dùng để che mắt khi đến đây thì chỉ mới đến Kết đan sơ kỳ, với thực lực như vậy thì làm sao có thể phát hiện ra Hạ Lưu được?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.