Chương 17: Ngoại truyện Nhiếp chính vương: Một cái bánh bao dẫn tới huyết án
Bạch Y Tổng Công
03/10/2016
Năm đó, Tuyên đế có ba người con trai.
Đại hoàng tử được Quý phi sinh ra khi Tuyên đế vẫn còn là Thái tử.
Nhị hoàng tử do Văn phi sinh ra thì đên năm 2 tuổi đã chết yểu.
Mà Tam hoàng tử mới là con trai trưởng do Hoàng Hậu mang thai, cho nên vừa mới sinh ra đã được lập làm Thái tử.
Trước lúc mười tuổi, Phong Húc chưa bao giờ từng nghĩ muốn làm Hoàng đế, chò dù Đế vị của Đại Diệp này nhất định sẽ thuộc về hắ.
Khi nhắc đến Tam hoàng tử, các cung nhân đề lén lút bàn tán rằng: gương mặt cực kì tuấn tú, tư thái tao nhã lễ độ, đối với mọi người đều dịu dàng nhã nhặn. Như vậ thật không giống như một hoàng tử, mà lại giống như một thư sinh, cả ngày chỉ thích đánh đàn ngâm thơ, không hề có vẻ hứng thú với mưu quyền.
Mãi cho đến đêm đó, sau khi Hoàng hậu đột ngột nhận được thánh chỉ biến thành thứ dân, rồi lại được ban ba thước lụa trắng. Nguyên nhân là có người lục soát được vật chứng, chứng minh nàng dùng vu cổ htuaajt nguyền rủa Tuyên Đế để con trai mình sớm ngày thừa kế Đế vị.
"Mụ quý phi, con tiện nhân này! Mẫu tử các ngươi sẽ không được chết tử tế!"
Đối diện với Hoàng hậu là Mục quý phi được Tuyên Đế phân phó đưa lụa trắng tới, ả ta nhìn Hoàng hậu đang căm thù chửi rủa cũng không có nửa điểm tức giận, khóe môi nở nụ cười sung sướng, môi mọng thản nhiên nói: "Những lời này, ngươi cứ giữ lại mà từ từ nói trên đường đi xuống hoàng tuyền cho đỡ uất ức. Trước kia bản cung luôn phải khom người quỳ dưới chân ngươi vô số lần, sau này bản cung nhất định sẽ khiến con trai cưng của ngươi phải quỳ gối dưới chân nhi tử của bản cung suốt một đời!"
"Húc nhi!"
Đêm đó, hắn đứng sau khe cửa nhìn thấy một bóng hình đỏ đến đến chói mắt bị treo lên xà nhà, mẫu hậu của hắn chỉ kịp bi thương kêu lên tên hắn một tiếng đã bị ba thước lụa trắng kia chon vùi sinh mệnh.
Bà vú đứng sau lưng luôn gắt gao bịt kín miệng hắn, sợ hắn phát ra bất kì tiếng động nào, hắn cứ như thế, đứng trơ mắt nhìn tất cả quá trình, đến khi bóng dáng ấy buông thỏng hai tay thì nước mắt cố kiềm hãm rất lâu ruốc cuộc cũng như bờ đê bị vỡ mà tuôn chảy không ngừng.
Trong khoảnh khắc đó, ánh mắt hắn đỏ ngầu, hai bàn tay nắm thật chặt, mặc cho móng tay đâm sâu vào da thịt. Quyền lực! Hắn muốn có nó! Giống như của người phụ hoàng kia, có quyền lực tùy ý liền có thể ban cái chết cho mẫu hậu, vậy nếu hắn có quyền lực, phải chăng cũng có thể lấy lại công bằng cho người?
"Điện hạ, nếu ngài muốn thay nương nương báo mối thù này, ngài nhất định phải học được cách ẩn nhẫn!"
Lần học ẩn nhẫn này, thoáng cái đã hai mươi mấy năm.
Sau khi Hoàng hậu bị ban chết, hắn cũng bị Tuyên Đế chán ghét. Trong nháy mắt, chuyện Đế vị sẽ là của Tam hoàng tử liền trở thành trò cười. Trái ngược với Đại hoàng tử liên tiếp gặp chuyện vui, nào là đứa con trai đầu chào đời, Tuyên Đế vui mừng ôm tôn tử trong tiệc đầy tháng phong Đại hoàng tử trở thành Thái tử. Cũng trong năm đó, Tuyên Đế băng hà, Thái tử thuận lợi đăng cơ.
Đại hoàng huynh của Phong Húc chính là phụ hoàng của Phong Yến.
Phong Húc vẫn giống như năm mười tuổi ấy, cử chỉ ôn hòa nhã nhặn, thường thường chèo thuyền chơi cờ, cũng giống như vô số triều thần mà cung kính quỳ gối dập đầu trước vị tân Đế Vương ngồi trên ngai vàng kia.
"Tam Vương gia, bệnh này của trẫm càng lúc càng thêm nghiêm trọng, sau này…giang sơn Đại Diệp vùng với tiểu Thái tử của trẫm…đều nhờ cả vào đệ."
Chiêu mộ nhân tài khắp nơi rồi sắp xếp vào từng chỗ trong triều đình.
Tự mình lãnh binh chiến đấu bảo vệ biên quan, thu tâm chúng tướng sĩ.
Thu dưỡng cô nhi để huấn luyện, sau đó thông qua các loại tình huống xếp đặt vào bên cạnh những nhân vật quan trọng làm nội gián.
Những chuyện năm đó hắn từng khinh thường, nay lại bố trí rất kín kẻ thuận buồm xuôi gió, giống như là bản năng thức tỉnh quá muộn. Có lẽ cả đời này hắn sẽ mãi mãi như vậy... tươi cười dối trá, dùng mọi thủ đoạn để ngụy trang bản thân, từng chút từng chút mà che đậy con người thật của mình.
Mãi cho đến khi có một tiểu khất cái vì đói quá mà ngã trước xe ngựa của hắn.
"Ngươi tên là gì?"
"Ta tên là Hạ Lưu" Đứa bé kia mở to đôi đen long lanh nhìn hắn.
"Đông kiệt Hạ Lưu, là một cái tên rất hay." Hắn cười nhẹ, cúi đầu hỏi tiểu khất cái cả người bẩn thỉu: "Ngươi có muốn đi theo ta không?"
"Cùng đi với ngươi có thể ăn thật nhiều bánh bao không?"
"Muốn bao nhiêu bánh bao cũng được, kể cả bánh bao nhân thịt ta cũng có."
Hắn chẳng qua chỉ cười nói một câu như vậy, cũng không đoán được rằng, chỉ vì một cái bánh bao mà sinh mệnh của mình lại mãi mãi dây dưa không dứt với nàng, cuối cùng lại không thể thiếu nàng, không có cách nào thoát ra.
"A Lưu, tới Di Hồng viện học một vài thứ."
"Học cái gì? Hiện giờ có cái gì mà A Lưu không biết vậy?"
"Học làm thế nào để quyến rũ nam nhân."
"Vương gia cũng là nam nhân, học xong cái này, A Lưu có thể dùng để quyến rũ người không?"
"A Lưu ngốc, người duy nhất ngươi không thể quyến rũ…chính là ta."
Rồi sau đó, nàng và hắn tựa hồ mất đi với nhau sự quan tâm. Phong Húc đứng xa xa nhìn nàng đang yêu kiều cười quyến rũ với đám quan khách ở trong Di Hồng viện, cây hoa cúc dại nho nhỏ kia đã trưởng thành một đóa mẫu đơn rực rỡ. Cứ như vậy qua nhiều năm, hắn thì làm Nhiếp chính vương cao cao tại thượng, âm thầm tiến hành kế hoạch. Mà nàng thì ở trong thanh lâu bán rẻ tiếng cười, cười cho đến khi Thái tử nghe danh tìm đến.
Sau khi nàng nhập cung, cũng làm ra vẻ không biết hắn. Cứ như vậy cho đến khi nàng nhìn thấy Liễu Mộc Lâm và hắn ở cùng một chỗ. Từ ngày đó, hết thảy mọi chuyện đều bắt đầu thay đổi .
"A Lưu ghen tị, ghen tị Thái tử phi có thể ở cạnh ngài..."
Nàng quỳ trên mặt đất, vẻ mặt rất uất ức không thể nói hết lời.
Từ khi nàng nhập cung, hắn luôn nghĩ đến vấn đề nếu nàng lại động tâm với Thái tử thì làm sao đây? Nhiều năm chìm đắm trong đau khổ đã khiến hắn không thể tin bất kì ai, vì thế liền ban cho nàng một ly rượu độc. Hắn nghĩ, tiểu cô nương thông minh như nàng chắc chắn biết trong rượu có độc, huống chi nàng còn từng nhiều lần chứng kiến bộ dáng hắn ban rượu độc cho người khác.
Nhưng nàng lại không hề do dự mà uống cạn.
Rồi sau đó...
Một lần lại một lần, hành động và lời nói đôi lúc lơ đãng nàng làm ra, còn có ánh mắt không chút che giấu tình yêu say đắm và sự ỷ lại ấy. Vì hắn, cái gì nàng cũng không để ý, làm rất nhiều chuyện khiến hắn không thể lý giải được.
"Bởi A Lưu muốn vì ngài hỏi một chút, xem những gì tốt đẹp ngài làm cho Thái tử phi rốt cuộc có đáng giá hay không."
"A Lưu ghen tị, ngài và Thái tử phi ở trong đình vui vẻ đàm luận thi họa, ngài còn từng vì nàng mà vẽ tranh, còn có hôm ấy trời đột nhiên mưa to, ngài còn tặng nàng ô dù, A Lưu... Đều biết."
Nàng có địch ý đối với Liễu Mộc Lâm, không phải bởi vì nàng ta là Thái tử phi, mà chỉ vì Liễu Mộc Lâm và hắn nhiều lần tiếp xúc. Tiểu cô nương được hắn đích thân huấn luyện, số hai mươn năm thông minh lợi hại như vậy, nhưng vẫn luôn ngu ngốc cố chấp với hắn mới chịu.
"A Lưu muốn..."
"Là ngài."
Lời thổ lộ bất ngờ này khiến hắn không kịp phòng bị, giống như một viên đá rơi xuống mặt hồ yên tĩnh, kể từ khi đó, hắn không thể tự lừa gạt bản thân nữa. Vì sao lại hôn nàng uống giải dược? Vì sao lại cố ý cho nàng cơ hội lựa chọn?
Đến cuối cùng nàng sẽ chọn bên nào? Là chọn trở thành một Hoàng phi hưởng vinh hoa phú quý cả đời, hay vẫn chọn hắn - một vị Vương gia đã không còn gì? Sự so sánh này quá mức đối lập, ngay cả hắn cũng không có can đảm đối diện với câu trả lời này. Vuốt ve miếng ngọc bội của nàng, hắn không muốn trả cho nàng, cứ để hắc vô sỉ một lần làm trộm đi. Nếu như nàng vứt bỏ hắn, vậy thì... để nó trở thành vật tưởng niệm.
Vẫn luôn chờ đợi như vậy, cho tới khi nhìn thầy nàng cả người chật vật, giống như một tiểu thú nhỏ cưỡng ép Thái tử đi đến trước mặt hắn.
"A Lưu ngốc, nàng có biết nếu như đêm nay nàng ngoan ngoãn chờ đến khi trời sáng, nàng sẽ có thể trở thành một Hoàng phi địa vị cao quý không?" Nàng thật là.... ngốc đến mức biết làm như vậy sẽ mất mạng mà vẫn làm. Thật khiến trái tim hắn không thể chịu nổi mà... rung động, đập nhanh đến nổi muốn nổ tung lồng ngực.
" Không có Vương gia, cho dù A Lưu có trở thàn Hoàng hậu đều không có ý nghĩa!"
Những đoạn ngắn này lướt thật nhanh trước mặt Phong Húc, trong mắt đều là bóng dáng của nàng khẽ cười, lúc nàng kinh ngạc khi bị hắn hôn, lúc nàng yếu ớt ngã vào trong lòng hắn.... Cuối cùng hình ảnh dừng lại ở một góc nào đó.
Nàng khóc, nàng ôm đầu gối ngồi xổm ở một góc nhỏ trong Di Hồng viện che miệng khóc. Âm thanh cười đùa của các nữ tử cùng với tiếng trêu trọc của các quan khách thỉnh thoảng truyền đến bên tai, ánh nến chập chờn lay động tỏa sáng khắp nơi, tiếng khóc của nàng cũng bị che mất bởi sự náo nhiệt trong tòa lâu này. Phong Húc đứng xa xa nhìn nàng, muốn bước thật nhanh tới đó để xoa đầu an ủi nàng, nhưng không ngờ tất cả đều biến mất.
Hoảng hốt bừng tỉnh, Phong Húc mở mắt, gấp gáp cúi đầu nhìn nữ tử đang tựa trong lòng hắn, đầu gối trên tay hắn, một tay thì vòng qua người hắn, tư thế này thật giống như đứa bé. Trong lòng cảm thấy ấm áp, hắn nhẹ nhàng xoa xoa tóc nàng.
"Bệ hạ?" Hạ Lưu mơ màng mở mắt nhìn hắn, cọ cọ trong ngực hắn xong liền muốn ngủ tiếp.
"A Lưu..." Hắn xoay người đè nàng dưới thân rồi cúi đầu hôn lên đôi môi hơi chu chu ấy.
Bàn tay thon dài thường dùng để vẽ tranh đánh đàn bây giờ lại đang chu trên hai ngọn núi tuyết trắng trước mắt. Sau đó lại lật tung khe suối nhỏ hẹp, khiến năm ngón tay dính phải nước suối mà trở nên bóng bẩy lóa mắt.
Giường lớn làm từ nguyên liệu tốt nhất, chắc chắn nhất vẫn không chịu đựng nổi thế công mãnh liệt của vị Hoàng đế như thư sinh nào đó.
Màn trướng lay động.
Âm thanh lên rồi xuống, tốc độ cũng theo đó mà thay đổi.
“Ưm… nh…anh … q…úa…”
“Đừng…ngừng….”
“Được. Ta luôn theo ý nàng. Sẽ không bao giờ dừng lại.”
Đại hoàng tử được Quý phi sinh ra khi Tuyên đế vẫn còn là Thái tử.
Nhị hoàng tử do Văn phi sinh ra thì đên năm 2 tuổi đã chết yểu.
Mà Tam hoàng tử mới là con trai trưởng do Hoàng Hậu mang thai, cho nên vừa mới sinh ra đã được lập làm Thái tử.
Trước lúc mười tuổi, Phong Húc chưa bao giờ từng nghĩ muốn làm Hoàng đế, chò dù Đế vị của Đại Diệp này nhất định sẽ thuộc về hắ.
Khi nhắc đến Tam hoàng tử, các cung nhân đề lén lút bàn tán rằng: gương mặt cực kì tuấn tú, tư thái tao nhã lễ độ, đối với mọi người đều dịu dàng nhã nhặn. Như vậ thật không giống như một hoàng tử, mà lại giống như một thư sinh, cả ngày chỉ thích đánh đàn ngâm thơ, không hề có vẻ hứng thú với mưu quyền.
Mãi cho đến đêm đó, sau khi Hoàng hậu đột ngột nhận được thánh chỉ biến thành thứ dân, rồi lại được ban ba thước lụa trắng. Nguyên nhân là có người lục soát được vật chứng, chứng minh nàng dùng vu cổ htuaajt nguyền rủa Tuyên Đế để con trai mình sớm ngày thừa kế Đế vị.
"Mụ quý phi, con tiện nhân này! Mẫu tử các ngươi sẽ không được chết tử tế!"
Đối diện với Hoàng hậu là Mục quý phi được Tuyên Đế phân phó đưa lụa trắng tới, ả ta nhìn Hoàng hậu đang căm thù chửi rủa cũng không có nửa điểm tức giận, khóe môi nở nụ cười sung sướng, môi mọng thản nhiên nói: "Những lời này, ngươi cứ giữ lại mà từ từ nói trên đường đi xuống hoàng tuyền cho đỡ uất ức. Trước kia bản cung luôn phải khom người quỳ dưới chân ngươi vô số lần, sau này bản cung nhất định sẽ khiến con trai cưng của ngươi phải quỳ gối dưới chân nhi tử của bản cung suốt một đời!"
"Húc nhi!"
Đêm đó, hắn đứng sau khe cửa nhìn thấy một bóng hình đỏ đến đến chói mắt bị treo lên xà nhà, mẫu hậu của hắn chỉ kịp bi thương kêu lên tên hắn một tiếng đã bị ba thước lụa trắng kia chon vùi sinh mệnh.
Bà vú đứng sau lưng luôn gắt gao bịt kín miệng hắn, sợ hắn phát ra bất kì tiếng động nào, hắn cứ như thế, đứng trơ mắt nhìn tất cả quá trình, đến khi bóng dáng ấy buông thỏng hai tay thì nước mắt cố kiềm hãm rất lâu ruốc cuộc cũng như bờ đê bị vỡ mà tuôn chảy không ngừng.
Trong khoảnh khắc đó, ánh mắt hắn đỏ ngầu, hai bàn tay nắm thật chặt, mặc cho móng tay đâm sâu vào da thịt. Quyền lực! Hắn muốn có nó! Giống như của người phụ hoàng kia, có quyền lực tùy ý liền có thể ban cái chết cho mẫu hậu, vậy nếu hắn có quyền lực, phải chăng cũng có thể lấy lại công bằng cho người?
"Điện hạ, nếu ngài muốn thay nương nương báo mối thù này, ngài nhất định phải học được cách ẩn nhẫn!"
Lần học ẩn nhẫn này, thoáng cái đã hai mươi mấy năm.
Sau khi Hoàng hậu bị ban chết, hắn cũng bị Tuyên Đế chán ghét. Trong nháy mắt, chuyện Đế vị sẽ là của Tam hoàng tử liền trở thành trò cười. Trái ngược với Đại hoàng tử liên tiếp gặp chuyện vui, nào là đứa con trai đầu chào đời, Tuyên Đế vui mừng ôm tôn tử trong tiệc đầy tháng phong Đại hoàng tử trở thành Thái tử. Cũng trong năm đó, Tuyên Đế băng hà, Thái tử thuận lợi đăng cơ.
Đại hoàng huynh của Phong Húc chính là phụ hoàng của Phong Yến.
Phong Húc vẫn giống như năm mười tuổi ấy, cử chỉ ôn hòa nhã nhặn, thường thường chèo thuyền chơi cờ, cũng giống như vô số triều thần mà cung kính quỳ gối dập đầu trước vị tân Đế Vương ngồi trên ngai vàng kia.
"Tam Vương gia, bệnh này của trẫm càng lúc càng thêm nghiêm trọng, sau này…giang sơn Đại Diệp vùng với tiểu Thái tử của trẫm…đều nhờ cả vào đệ."
Chiêu mộ nhân tài khắp nơi rồi sắp xếp vào từng chỗ trong triều đình.
Tự mình lãnh binh chiến đấu bảo vệ biên quan, thu tâm chúng tướng sĩ.
Thu dưỡng cô nhi để huấn luyện, sau đó thông qua các loại tình huống xếp đặt vào bên cạnh những nhân vật quan trọng làm nội gián.
Những chuyện năm đó hắn từng khinh thường, nay lại bố trí rất kín kẻ thuận buồm xuôi gió, giống như là bản năng thức tỉnh quá muộn. Có lẽ cả đời này hắn sẽ mãi mãi như vậy... tươi cười dối trá, dùng mọi thủ đoạn để ngụy trang bản thân, từng chút từng chút mà che đậy con người thật của mình.
Mãi cho đến khi có một tiểu khất cái vì đói quá mà ngã trước xe ngựa của hắn.
"Ngươi tên là gì?"
"Ta tên là Hạ Lưu" Đứa bé kia mở to đôi đen long lanh nhìn hắn.
"Đông kiệt Hạ Lưu, là một cái tên rất hay." Hắn cười nhẹ, cúi đầu hỏi tiểu khất cái cả người bẩn thỉu: "Ngươi có muốn đi theo ta không?"
"Cùng đi với ngươi có thể ăn thật nhiều bánh bao không?"
"Muốn bao nhiêu bánh bao cũng được, kể cả bánh bao nhân thịt ta cũng có."
Hắn chẳng qua chỉ cười nói một câu như vậy, cũng không đoán được rằng, chỉ vì một cái bánh bao mà sinh mệnh của mình lại mãi mãi dây dưa không dứt với nàng, cuối cùng lại không thể thiếu nàng, không có cách nào thoát ra.
"A Lưu, tới Di Hồng viện học một vài thứ."
"Học cái gì? Hiện giờ có cái gì mà A Lưu không biết vậy?"
"Học làm thế nào để quyến rũ nam nhân."
"Vương gia cũng là nam nhân, học xong cái này, A Lưu có thể dùng để quyến rũ người không?"
"A Lưu ngốc, người duy nhất ngươi không thể quyến rũ…chính là ta."
Rồi sau đó, nàng và hắn tựa hồ mất đi với nhau sự quan tâm. Phong Húc đứng xa xa nhìn nàng đang yêu kiều cười quyến rũ với đám quan khách ở trong Di Hồng viện, cây hoa cúc dại nho nhỏ kia đã trưởng thành một đóa mẫu đơn rực rỡ. Cứ như vậy qua nhiều năm, hắn thì làm Nhiếp chính vương cao cao tại thượng, âm thầm tiến hành kế hoạch. Mà nàng thì ở trong thanh lâu bán rẻ tiếng cười, cười cho đến khi Thái tử nghe danh tìm đến.
Sau khi nàng nhập cung, cũng làm ra vẻ không biết hắn. Cứ như vậy cho đến khi nàng nhìn thấy Liễu Mộc Lâm và hắn ở cùng một chỗ. Từ ngày đó, hết thảy mọi chuyện đều bắt đầu thay đổi .
"A Lưu ghen tị, ghen tị Thái tử phi có thể ở cạnh ngài..."
Nàng quỳ trên mặt đất, vẻ mặt rất uất ức không thể nói hết lời.
Từ khi nàng nhập cung, hắn luôn nghĩ đến vấn đề nếu nàng lại động tâm với Thái tử thì làm sao đây? Nhiều năm chìm đắm trong đau khổ đã khiến hắn không thể tin bất kì ai, vì thế liền ban cho nàng một ly rượu độc. Hắn nghĩ, tiểu cô nương thông minh như nàng chắc chắn biết trong rượu có độc, huống chi nàng còn từng nhiều lần chứng kiến bộ dáng hắn ban rượu độc cho người khác.
Nhưng nàng lại không hề do dự mà uống cạn.
Rồi sau đó...
Một lần lại một lần, hành động và lời nói đôi lúc lơ đãng nàng làm ra, còn có ánh mắt không chút che giấu tình yêu say đắm và sự ỷ lại ấy. Vì hắn, cái gì nàng cũng không để ý, làm rất nhiều chuyện khiến hắn không thể lý giải được.
"Bởi A Lưu muốn vì ngài hỏi một chút, xem những gì tốt đẹp ngài làm cho Thái tử phi rốt cuộc có đáng giá hay không."
"A Lưu ghen tị, ngài và Thái tử phi ở trong đình vui vẻ đàm luận thi họa, ngài còn từng vì nàng mà vẽ tranh, còn có hôm ấy trời đột nhiên mưa to, ngài còn tặng nàng ô dù, A Lưu... Đều biết."
Nàng có địch ý đối với Liễu Mộc Lâm, không phải bởi vì nàng ta là Thái tử phi, mà chỉ vì Liễu Mộc Lâm và hắn nhiều lần tiếp xúc. Tiểu cô nương được hắn đích thân huấn luyện, số hai mươn năm thông minh lợi hại như vậy, nhưng vẫn luôn ngu ngốc cố chấp với hắn mới chịu.
"A Lưu muốn..."
"Là ngài."
Lời thổ lộ bất ngờ này khiến hắn không kịp phòng bị, giống như một viên đá rơi xuống mặt hồ yên tĩnh, kể từ khi đó, hắn không thể tự lừa gạt bản thân nữa. Vì sao lại hôn nàng uống giải dược? Vì sao lại cố ý cho nàng cơ hội lựa chọn?
Đến cuối cùng nàng sẽ chọn bên nào? Là chọn trở thành một Hoàng phi hưởng vinh hoa phú quý cả đời, hay vẫn chọn hắn - một vị Vương gia đã không còn gì? Sự so sánh này quá mức đối lập, ngay cả hắn cũng không có can đảm đối diện với câu trả lời này. Vuốt ve miếng ngọc bội của nàng, hắn không muốn trả cho nàng, cứ để hắc vô sỉ một lần làm trộm đi. Nếu như nàng vứt bỏ hắn, vậy thì... để nó trở thành vật tưởng niệm.
Vẫn luôn chờ đợi như vậy, cho tới khi nhìn thầy nàng cả người chật vật, giống như một tiểu thú nhỏ cưỡng ép Thái tử đi đến trước mặt hắn.
"A Lưu ngốc, nàng có biết nếu như đêm nay nàng ngoan ngoãn chờ đến khi trời sáng, nàng sẽ có thể trở thành một Hoàng phi địa vị cao quý không?" Nàng thật là.... ngốc đến mức biết làm như vậy sẽ mất mạng mà vẫn làm. Thật khiến trái tim hắn không thể chịu nổi mà... rung động, đập nhanh đến nổi muốn nổ tung lồng ngực.
" Không có Vương gia, cho dù A Lưu có trở thàn Hoàng hậu đều không có ý nghĩa!"
Những đoạn ngắn này lướt thật nhanh trước mặt Phong Húc, trong mắt đều là bóng dáng của nàng khẽ cười, lúc nàng kinh ngạc khi bị hắn hôn, lúc nàng yếu ớt ngã vào trong lòng hắn.... Cuối cùng hình ảnh dừng lại ở một góc nào đó.
Nàng khóc, nàng ôm đầu gối ngồi xổm ở một góc nhỏ trong Di Hồng viện che miệng khóc. Âm thanh cười đùa của các nữ tử cùng với tiếng trêu trọc của các quan khách thỉnh thoảng truyền đến bên tai, ánh nến chập chờn lay động tỏa sáng khắp nơi, tiếng khóc của nàng cũng bị che mất bởi sự náo nhiệt trong tòa lâu này. Phong Húc đứng xa xa nhìn nàng, muốn bước thật nhanh tới đó để xoa đầu an ủi nàng, nhưng không ngờ tất cả đều biến mất.
Hoảng hốt bừng tỉnh, Phong Húc mở mắt, gấp gáp cúi đầu nhìn nữ tử đang tựa trong lòng hắn, đầu gối trên tay hắn, một tay thì vòng qua người hắn, tư thế này thật giống như đứa bé. Trong lòng cảm thấy ấm áp, hắn nhẹ nhàng xoa xoa tóc nàng.
"Bệ hạ?" Hạ Lưu mơ màng mở mắt nhìn hắn, cọ cọ trong ngực hắn xong liền muốn ngủ tiếp.
"A Lưu..." Hắn xoay người đè nàng dưới thân rồi cúi đầu hôn lên đôi môi hơi chu chu ấy.
Bàn tay thon dài thường dùng để vẽ tranh đánh đàn bây giờ lại đang chu trên hai ngọn núi tuyết trắng trước mắt. Sau đó lại lật tung khe suối nhỏ hẹp, khiến năm ngón tay dính phải nước suối mà trở nên bóng bẩy lóa mắt.
Giường lớn làm từ nguyên liệu tốt nhất, chắc chắn nhất vẫn không chịu đựng nổi thế công mãnh liệt của vị Hoàng đế như thư sinh nào đó.
Màn trướng lay động.
Âm thanh lên rồi xuống, tốc độ cũng theo đó mà thay đổi.
“Ưm… nh…anh … q…úa…”
“Đừng…ngừng….”
“Được. Ta luôn theo ý nàng. Sẽ không bao giờ dừng lại.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.