Chương 32: Lời Cảnh Cáo Cuối Cùng
Chu Tử Nhuệ
26/03/2023
"Phải đó, Thẩm Vãn Tinh, mau nói gì đi chứ. Đừng ngồi lầm lì thêm nữa."
Vợ chồng nhà họ Thẩm luôn miệng thúc giục Thẩm Vãn Tinh, vì bọn họ biết rất rõ rằng lời nói cô đưa ra mang sức nặng cực kỳ lớn đối với Trần Đình Thâm. Tin rằng, chỉ cần Thẩm Vãn Tinh chịu mở lời, chắc chắn đứa con rể trong mộng kia sẵn sàng ra tay tương trợ cho Thẩm gia.
Hơn bao giờ hết, Thẩm phu nhân đặc biệt cảm thấy vô cùng tự tin khi đem hết gánh nặng đặt lên trên vai đứa con gái bà ta cực kỳ ghét bỏ. Nguyên nhân là bởi bà ta tin chắc rằng Thẩm Vãn Tinh kiểu gì cũng dùng mọi cách thuyết phục Trần Đình Thâm thôi, đối phương luôn khao khát tình yêu thương từ bọn họ mà, nghĩ tới đây, Thẩm phu nhân cười thầm, khuôn mặt để lộ vài tia ngạo nghễ.
Bị hai phía dồn ép, Thẩm Vãn Tinh bị đẩy vào tình thế khó xử, lúng túng nhất thời chưa biết nên xử lý ra sao, thời điểm ấy, Trần Đình Thâm lên tiếng, anh hằn học ném ánh mắt cảnh cáo về hai kẻ đang ngồi trên ghế: "Đủ rồi. Mấy người chẳng lẽ không biết xấu hổ hay gì? Đày đọa Vãn Tinh đủ đường thì thôi, hiện tại thậm chí còn mặt dày uy hiếp vợ tôi, Trần Đình Thâm tôi chưa có chết, đang ngồi lù lù đây này." Cặp mắt người đàn ông dưới ánh đèn bao phủ dần sắc bén như chim đại bàng sải cánh trên bầu trời, vằn lên những tia máu dọa đối phương sống lưng lạnh toát.
Đúng là mấy kẻ thất bại, sống trong giàu sang, được giáo dục từ nhỏ mà tư tưởng chỉ biết nghĩ đến bản thân, người xung quanh mình đều gạt hết sang một bên.
Uổng công Thẩm Vãn Tinh yêu thương bọn họ như vậy, cô hận chả thể dùng mọi cách để thể hiện tình cảm với cha mẹ sinh ra mình, lúc nào cũng nhận hết lỗi lầm dù cô chưa từng làm gì sai, thế mà vợ chồng Thẩm phu nhân cứ ngoan cố, ghét bỏ đứa con gái quý báu trước mặt. Chứng kiến biết bao hành động tàn nhẫn diễn ra trước mặt, Trần Đình Thâm quyết tâm giấu nhẹm việc Thẩm Vãn Tinh mới là đứa con gái thật sự của nhà họ Thẩm, sau này biết được thì ở đó mà ngã ngửa.
"Đừng… đừng…"
Bọn họ lúng túng liếc mắt ra hiệu cho nhau.
Trần Đình Thâm nắm lấy bàn tay Thẩm Vãn Tinh đanh run lên, anh điềm nhiên cất giọng: "Hết chuyện rồi đúng chứ? Nói xong rồi cảm phiền các vị mau đứng dậy, vợ chồng chúng tôi còn nghỉ ngơi. Ở nhà họ Trần càn quấy quá khiến tôi khó chịu lắm." Anh ngỏ ý tiễn khách.
"Con rể, xin con đừng tuyệt tình như vậy." Thẩm lão gia cố chấp nói thêm: "Coi như nể mặt Kim Lan đi, đằng nào hai đứa đã từng bên cạnh nhau thắm thiết mặn nồng, đồng thời còn có hôn ước trước đây nữa. Khi con bé trở về biết được chắc buồn lắm." Ông ta nghĩ rằng Trần Đình Thâm hoàn toàn còn tình cảm với vị hôn thê lúc đầu, miễn cưỡng lấy lý do để cứu vãn tình thế.
Nghe xong, Trần Đình Thâm ngay lập tức hừ lạnh một tiếng, anh khinh bỉ nhếch môi: "Cha vợ à, ông đề cao vị trí của Thẩm Kim Lan trong lòng tôi quá rồi. Hỏi vợ ông mà xem, tôi từng nói những gì? Bên nhau thắm thiết mặn nồng? Đang kể chuyện cười hay gì? Mấy người đang cho rằng tôi là thằng ngu nên không phát hiện ra mục đích thật sự Thẩm Kim Lan ở cạnh tôi là vì tài sản, cô ta muốn sống sung sướng cả đời sao? Cái ý đồ nó viết rõ lên trên mặt rồi. Cảm phiền tránh nhắc đến những chuyện chả liên quan khiến vợ tôi nghĩ ngợi lung tung." Anh nghiến răng nghiến lợi hằn học nhấn mạnh từng chữ, ý cười hiện rõ trong cặp mắt sắc bén như dao.
"Đình Thâm." Thẩm Vãn Tinh ngồi bên cạnh từ nãy đến giờ mãi mới tìm được thời điểm thích hợp, cô mở miệng: "Xin anh đấy, để ba mẹ em làm ăn đi mà. Họ có tuổi cả rồi. Em hoàn toàn ổn, cũng không trách ba mẹ sau những chuyện vừa trải qua, một phần lỗi cũng là do em. Anh đừng vì chuyện nhỏ nhặt khiến tất cả đi quá xa." Lông mày trên khuôn mặt cô nhíu chặt, dưới căn nhà bao phủ bởi ánh sáng, lồng ngực người con gái phập phồng lên xuống theo từng hơi thở, dường như Thẩm Vãn Tinh đang căng thẳng.
Cô nhiều lần bị mẹ mình ném cho cái nhìn ra hiệu yêu cầu Thẩm Vãn Tinh nhanh chóng mở lời nói giúp cho họ.
Sản nghiệp Thẩm gia đang nằm trọn trong tay cô.
Trần Đình Thâm lên tiếng: "Em thì lỗi lầm cái gì? Vãn Tinh, vì những kẻ chẳng bao giờ coi em ra gì liệu có đáng không?"
Câu hỏi trực tiếp xoáy sâu vào tâm can Thẩm Vãn Tinh khiến cô nhất thời khựng lại, khuôn mặt cứng đờ. Cô cũng tự hỏi bản thân mình, bao nhiêu năm qua cố gắng giành lấy sự chú ý, tình cảm từ họ mà bất chấp tổn thương bản thân liệu có đáng? Thẩm Vãn Tinh cúi đầu, bàn tay cuộn tròn, móng tay đâm sâu vào da thịt. Người con gái cắn môi, trong đây đang liên tục xuất hiện hàng vạn câu hỏi, tuy nhiên, cô chưa tài nào lý giải được.
Đáng thật sao?
Thẩm Vãn Tinh mất một hồi để suy nghĩ, đối với đứa trẻ từ nhỏ thiếu tình thương như cô, vì khiển cha mẹ vui lòng, cô vẫn cố hết sức để thực hiện mong muốn họ đưa ra. Bản thân chịu nhiều đau đớn, dày vò, cô đều mỉm cười cho qua. Hốc mắt Thẩm Vãn Tinh từ từ đỏ lên vương nhẹ tầng sương mỏng, sống mũi cay xè, âm thanh khịt khịt vang lên ngày càng lớn. Nội tâm cô nàng đang dày xéo, rối loạn dữ dội, được Trần Đình Thâm chăm sóc, trao cho nhiều tình cảm, Thẩm Vãn Tinh càng khát khao nhiều hơn, nhưng dường như cô quá tham lam.
Anh lắc đầu, đưa tay xoa nhẹ lên lưng cô, lạnh lùng ném cho mấy kẻ còn chưa chịu hối hận trước mặt vài câu: "Nể mặt cô ấy, tôi tạm tha cho Thẩm thị. Tuy nhiên, dự án hợp tác chung, tuyệt đối đừng hòng nghĩ tới, đây là giới hạn cuối cùng tôi đưa ra. Và cảnh cáo mấy người, từ nay về sau tránh xa Thẩm Vãn Tinh ra cho tôi, cấm được tới tìm cô ấy dù trong trường hợp như thế nào đi chăng nữa. Hai vị đã không có ý chấp nhận đứa con gái này thì để tôi lo lắng, quan tâm, khỏi cần đến ai. Còn hiện tại, mời về. Quản gia, tiễn khách." Thanh âm dứt khoát, khỏe khoắn.
Vì Thẩm Vãn Tinh, anh cắn răng nuốt cơn giận xuống tha cho nhà họ Thẩm.
Vợ chồng bọn họ ngậm ngùi đứng dậy ra về dù chưa đạt được mục đích, tuy nhiên, Thẩm thị sau này có thể yên ổn làm ăn kinh doanh cũng là chuyện tốt.
"Vãn Tinh." Trần Đình Thâm nâng mặt cô lên, đối diện trực tiếp với mình, bàn tay áp nhẹ vào gò má hơi ướt át, thâm tình bày tỏ: "Hai người đó vốn chỉ coi em như quân cờ mà lợi dụng thôi, cho dù em tốt đến cỡ nào đều bị gạt sang một bên hết. Thay vì chạy theo những thứ vô vọng, chi bằng em cứ trân trọng hiện tại, để tâm đến bản thân một chút sẽ tốt hơn nhiều. Chỉ khi em hạnh phúc thì cuộc sống xung quanh mới rực rỡ được."
Thẩm Vãn Tinh rơi vào trầm mặc.
Hôn nhẹ lên trán cô, lau đi những giọt nước mắt chảy xuống, Trần Đình Thâm tiếp tục nói: "Mai sau, anh nhất định yêu em gấp trăm ngàn lần thay phần cha mẹ em được chứ? Chỉ cần có anh là đủ, Vãn Tinh, anh nói rồi, đừng khép mình nữa, cứ mạnh dạn lên, anh thật sự rất thương em. Anh nhất định trở thành chỗ dựa vững chắc để em nương tựa đến cuối đời, đã đến lúc em nghĩ cho bản thân mình rồi." Đôi mắt Trần Đình Thâm thâm sâu, anh hồi hộp hy vọng dán chặt mắt lên người Thẩm Vãn Tinh.
Bao nhiêu lần ra sức khuyên bảo, cầu trời cầu phật lần này Thẩm Vãn Tinh thật sự buông bỏ được hết toàn bộ những thứ dư thừa.
Vợ chồng nhà họ Thẩm luôn miệng thúc giục Thẩm Vãn Tinh, vì bọn họ biết rất rõ rằng lời nói cô đưa ra mang sức nặng cực kỳ lớn đối với Trần Đình Thâm. Tin rằng, chỉ cần Thẩm Vãn Tinh chịu mở lời, chắc chắn đứa con rể trong mộng kia sẵn sàng ra tay tương trợ cho Thẩm gia.
Hơn bao giờ hết, Thẩm phu nhân đặc biệt cảm thấy vô cùng tự tin khi đem hết gánh nặng đặt lên trên vai đứa con gái bà ta cực kỳ ghét bỏ. Nguyên nhân là bởi bà ta tin chắc rằng Thẩm Vãn Tinh kiểu gì cũng dùng mọi cách thuyết phục Trần Đình Thâm thôi, đối phương luôn khao khát tình yêu thương từ bọn họ mà, nghĩ tới đây, Thẩm phu nhân cười thầm, khuôn mặt để lộ vài tia ngạo nghễ.
Bị hai phía dồn ép, Thẩm Vãn Tinh bị đẩy vào tình thế khó xử, lúng túng nhất thời chưa biết nên xử lý ra sao, thời điểm ấy, Trần Đình Thâm lên tiếng, anh hằn học ném ánh mắt cảnh cáo về hai kẻ đang ngồi trên ghế: "Đủ rồi. Mấy người chẳng lẽ không biết xấu hổ hay gì? Đày đọa Vãn Tinh đủ đường thì thôi, hiện tại thậm chí còn mặt dày uy hiếp vợ tôi, Trần Đình Thâm tôi chưa có chết, đang ngồi lù lù đây này." Cặp mắt người đàn ông dưới ánh đèn bao phủ dần sắc bén như chim đại bàng sải cánh trên bầu trời, vằn lên những tia máu dọa đối phương sống lưng lạnh toát.
Đúng là mấy kẻ thất bại, sống trong giàu sang, được giáo dục từ nhỏ mà tư tưởng chỉ biết nghĩ đến bản thân, người xung quanh mình đều gạt hết sang một bên.
Uổng công Thẩm Vãn Tinh yêu thương bọn họ như vậy, cô hận chả thể dùng mọi cách để thể hiện tình cảm với cha mẹ sinh ra mình, lúc nào cũng nhận hết lỗi lầm dù cô chưa từng làm gì sai, thế mà vợ chồng Thẩm phu nhân cứ ngoan cố, ghét bỏ đứa con gái quý báu trước mặt. Chứng kiến biết bao hành động tàn nhẫn diễn ra trước mặt, Trần Đình Thâm quyết tâm giấu nhẹm việc Thẩm Vãn Tinh mới là đứa con gái thật sự của nhà họ Thẩm, sau này biết được thì ở đó mà ngã ngửa.
"Đừng… đừng…"
Bọn họ lúng túng liếc mắt ra hiệu cho nhau.
Trần Đình Thâm nắm lấy bàn tay Thẩm Vãn Tinh đanh run lên, anh điềm nhiên cất giọng: "Hết chuyện rồi đúng chứ? Nói xong rồi cảm phiền các vị mau đứng dậy, vợ chồng chúng tôi còn nghỉ ngơi. Ở nhà họ Trần càn quấy quá khiến tôi khó chịu lắm." Anh ngỏ ý tiễn khách.
"Con rể, xin con đừng tuyệt tình như vậy." Thẩm lão gia cố chấp nói thêm: "Coi như nể mặt Kim Lan đi, đằng nào hai đứa đã từng bên cạnh nhau thắm thiết mặn nồng, đồng thời còn có hôn ước trước đây nữa. Khi con bé trở về biết được chắc buồn lắm." Ông ta nghĩ rằng Trần Đình Thâm hoàn toàn còn tình cảm với vị hôn thê lúc đầu, miễn cưỡng lấy lý do để cứu vãn tình thế.
Nghe xong, Trần Đình Thâm ngay lập tức hừ lạnh một tiếng, anh khinh bỉ nhếch môi: "Cha vợ à, ông đề cao vị trí của Thẩm Kim Lan trong lòng tôi quá rồi. Hỏi vợ ông mà xem, tôi từng nói những gì? Bên nhau thắm thiết mặn nồng? Đang kể chuyện cười hay gì? Mấy người đang cho rằng tôi là thằng ngu nên không phát hiện ra mục đích thật sự Thẩm Kim Lan ở cạnh tôi là vì tài sản, cô ta muốn sống sung sướng cả đời sao? Cái ý đồ nó viết rõ lên trên mặt rồi. Cảm phiền tránh nhắc đến những chuyện chả liên quan khiến vợ tôi nghĩ ngợi lung tung." Anh nghiến răng nghiến lợi hằn học nhấn mạnh từng chữ, ý cười hiện rõ trong cặp mắt sắc bén như dao.
"Đình Thâm." Thẩm Vãn Tinh ngồi bên cạnh từ nãy đến giờ mãi mới tìm được thời điểm thích hợp, cô mở miệng: "Xin anh đấy, để ba mẹ em làm ăn đi mà. Họ có tuổi cả rồi. Em hoàn toàn ổn, cũng không trách ba mẹ sau những chuyện vừa trải qua, một phần lỗi cũng là do em. Anh đừng vì chuyện nhỏ nhặt khiến tất cả đi quá xa." Lông mày trên khuôn mặt cô nhíu chặt, dưới căn nhà bao phủ bởi ánh sáng, lồng ngực người con gái phập phồng lên xuống theo từng hơi thở, dường như Thẩm Vãn Tinh đang căng thẳng.
Cô nhiều lần bị mẹ mình ném cho cái nhìn ra hiệu yêu cầu Thẩm Vãn Tinh nhanh chóng mở lời nói giúp cho họ.
Sản nghiệp Thẩm gia đang nằm trọn trong tay cô.
Trần Đình Thâm lên tiếng: "Em thì lỗi lầm cái gì? Vãn Tinh, vì những kẻ chẳng bao giờ coi em ra gì liệu có đáng không?"
Câu hỏi trực tiếp xoáy sâu vào tâm can Thẩm Vãn Tinh khiến cô nhất thời khựng lại, khuôn mặt cứng đờ. Cô cũng tự hỏi bản thân mình, bao nhiêu năm qua cố gắng giành lấy sự chú ý, tình cảm từ họ mà bất chấp tổn thương bản thân liệu có đáng? Thẩm Vãn Tinh cúi đầu, bàn tay cuộn tròn, móng tay đâm sâu vào da thịt. Người con gái cắn môi, trong đây đang liên tục xuất hiện hàng vạn câu hỏi, tuy nhiên, cô chưa tài nào lý giải được.
Đáng thật sao?
Thẩm Vãn Tinh mất một hồi để suy nghĩ, đối với đứa trẻ từ nhỏ thiếu tình thương như cô, vì khiển cha mẹ vui lòng, cô vẫn cố hết sức để thực hiện mong muốn họ đưa ra. Bản thân chịu nhiều đau đớn, dày vò, cô đều mỉm cười cho qua. Hốc mắt Thẩm Vãn Tinh từ từ đỏ lên vương nhẹ tầng sương mỏng, sống mũi cay xè, âm thanh khịt khịt vang lên ngày càng lớn. Nội tâm cô nàng đang dày xéo, rối loạn dữ dội, được Trần Đình Thâm chăm sóc, trao cho nhiều tình cảm, Thẩm Vãn Tinh càng khát khao nhiều hơn, nhưng dường như cô quá tham lam.
Anh lắc đầu, đưa tay xoa nhẹ lên lưng cô, lạnh lùng ném cho mấy kẻ còn chưa chịu hối hận trước mặt vài câu: "Nể mặt cô ấy, tôi tạm tha cho Thẩm thị. Tuy nhiên, dự án hợp tác chung, tuyệt đối đừng hòng nghĩ tới, đây là giới hạn cuối cùng tôi đưa ra. Và cảnh cáo mấy người, từ nay về sau tránh xa Thẩm Vãn Tinh ra cho tôi, cấm được tới tìm cô ấy dù trong trường hợp như thế nào đi chăng nữa. Hai vị đã không có ý chấp nhận đứa con gái này thì để tôi lo lắng, quan tâm, khỏi cần đến ai. Còn hiện tại, mời về. Quản gia, tiễn khách." Thanh âm dứt khoát, khỏe khoắn.
Vì Thẩm Vãn Tinh, anh cắn răng nuốt cơn giận xuống tha cho nhà họ Thẩm.
Vợ chồng bọn họ ngậm ngùi đứng dậy ra về dù chưa đạt được mục đích, tuy nhiên, Thẩm thị sau này có thể yên ổn làm ăn kinh doanh cũng là chuyện tốt.
"Vãn Tinh." Trần Đình Thâm nâng mặt cô lên, đối diện trực tiếp với mình, bàn tay áp nhẹ vào gò má hơi ướt át, thâm tình bày tỏ: "Hai người đó vốn chỉ coi em như quân cờ mà lợi dụng thôi, cho dù em tốt đến cỡ nào đều bị gạt sang một bên hết. Thay vì chạy theo những thứ vô vọng, chi bằng em cứ trân trọng hiện tại, để tâm đến bản thân một chút sẽ tốt hơn nhiều. Chỉ khi em hạnh phúc thì cuộc sống xung quanh mới rực rỡ được."
Thẩm Vãn Tinh rơi vào trầm mặc.
Hôn nhẹ lên trán cô, lau đi những giọt nước mắt chảy xuống, Trần Đình Thâm tiếp tục nói: "Mai sau, anh nhất định yêu em gấp trăm ngàn lần thay phần cha mẹ em được chứ? Chỉ cần có anh là đủ, Vãn Tinh, anh nói rồi, đừng khép mình nữa, cứ mạnh dạn lên, anh thật sự rất thương em. Anh nhất định trở thành chỗ dựa vững chắc để em nương tựa đến cuối đời, đã đến lúc em nghĩ cho bản thân mình rồi." Đôi mắt Trần Đình Thâm thâm sâu, anh hồi hộp hy vọng dán chặt mắt lên người Thẩm Vãn Tinh.
Bao nhiêu lần ra sức khuyên bảo, cầu trời cầu phật lần này Thẩm Vãn Tinh thật sự buông bỏ được hết toàn bộ những thứ dư thừa.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.