Chương 33: Thẩm Vãn Tinh Tỉnh Ngộ
Chu Tử Nhuệ
26/03/2023
"Vãn Tinh, em hiểu những gì anh nói chứ?"
Từ từ nâng khuôn mặt xinh đẹp lên, Trần Đình Thâm đăm chiêu quan sát sự biến đổi trong tâm trạng Thẩm Vãn Tinh, anh ra sức khuyên cô, thật sự hy vọng vợ mình sau này sẽ triệt để cắt đứt mối quan hệ với nhà họ Thẩm. Như vậy với cô chính là tốt nhất rồi, chứ nếu tình trạng hôm nay tiếp diễn thì đảm bảo Thẩm Vãn Tinh chịu thiệt thòi rất lớn.
Nhìn chằm chằm cô nàng, Trần Đình Thâm nói tiếp: "Vãn Tinh, bọn họ đối với em chả có lòng tốt gì đâu. Tất cả chỉ là lợi dụng, không chỉ ngày hôm nay mà những lần trước, em đều là quân cờ được nhà họ Thẩm mang ra sử dụng nhằm đạt được lợi ích, ngay cả việc ba mẹ em dùng em gả thay tới đây cũng chỉ muốn đổ hết tội lỗi lên đầu em, họ từng khẳng định chắc nịch với anh rằng do em ép chị gái bỏ đi hòng thay thế vị trí cô ta. Nghe lời anh, tốt cho bản thân em, Vãn Tinh, sau này em chỉ cần dựa dẫm vào anh là đủ, can đảm lên một chút, tránh xa người nhà họ Thẩm ra càng sớm càng tốt, đừng dây dưa gì với bọn họ. Sống vì người khác nhiều rồi, anh hy vọng em hãy chăm lo cho bản thân nhiều hơn, muốn hạnh phúc trước tiên em cần vui vẻ đã rồi mới nghĩ đến những vấn đề phát sinh. Trên đời thực chất có rất người yêu thương em ngoài kia ví dụ là anh, đừng vì mấy kẻ chẳng xứng đáng mà tự làm khổ mình." Lời nói dịu dàng, chứa đầy thâm tình, Trần Đình Thâm tha thiết cúi đầu, anh siết chặt bàn tay nhỏ nhắn gầy gò đang hơi run rẩy của Thẩm Vãn Tinh.
Cô khiến anh quá mức xót xa.
Ở kiếp trước cũng vậy, vì mải mê đuổi theo vì hy vọng nhận lại được thứ tình cảm bản thân tha thiết, mong cầu bấy lâu mà Thẩm Vãn Tinh đã phải chịu biết bao nhiêu khổ cực, mãi đến lúc gần từ giã thế gian mới được đáp lại, tuy nhiên khi ấy, Thẩm Vãn Tinh đã không còn vương vấn gì hết, mặc cho những người xung quanh mình khổ sở cầu xin cô quay đầu nhìn về họ. Trần Đình Thâm sợ vợ mình hắt hủi bản thân, cô luôn vì người khác, điều ấy càng khiến anh ân hận nhiều hơn.
Thẩm Vãn Tinh được người đàn ông ôm vào trong lòng dỗ dành, hai mắt cô nàng khép hờ, bất an ngẫm nghĩ tới những lời Trần Đình Thâm vừa nói. Chưa hết, anh còn tiếp tục lải nhải bên tai cô, đến bao giờ Thẩm Vãn Tinh tỉnh ngộ mới thôi. Anh khẳng định chắc như đinh đóng cột rằng dù mai sau, cô có hy sinh cả tính mạng thì ba mẹ vẫn chỉ hướng về đứa con gái bọn họ dành hết kỳ vọng, tình cảm vào thôi, chả ai tiếc thương gì đến Thẩm Vãn Tinh.
Hơn hết, điều khiến người con gái tuyệt vọng nhất chính là ba mẹ vì bảo vệ danh dự, che giấu tội danh cho chị gái mà sẵn sàng đổ hết mọi tội lỗi lên đầu Thẩm Vãn Tinh. Qua lời Trần Đình Thâm, cô biết những gì anh vừa nói hoàn toàn là sự thật, nó như một cái gai nhọn khảm sâu trong lòng Thẩm Vãn Tinh, cơn đau đớn dần lan tỏa ra khắp mọi ngóc ngách trên thân thể cô nàng.
Ha.
Thật đắng cay làm sao!
Thẩm Vãn Tinh tự cười bản thân quá mức ngu ngốc. Trần Đình Thâm nói đúng, cô thừa nhận từ trước cho tới nay, bản thân đã cố gắng biết bao nhiêu để cha mẹ nhìn về phía mình một lần, trao cho cô thứ tình cảm bản thân khát khao suốt năm tháng thanh xuân. Tuy nhiên, với họ, những gì Thẩm Vãn Tinh làm chỉ khiến đối phương chướng mắt, đặc biệt chán ghét cô.
Thiết nghĩ, nếu họ thật sự yêu thương Thẩm Vãn Tinh thì liệu có coi cô như quân cờ không? Thẩm Vãn Tinh chua chát khi giá trị của mình trong mắt ba mẹ thấp đến vậy, họ thậm chí còn chẳng coi cô làm con gái. Tâm trạng cô hiện tại có thể dùng hai chữ để diễn tả, đó là tuyệt vọng, nhất là khi từ miệng Trần Đình Thâm biết được đằng sau lưng cô, hai vợ chồng nhà họ Thẩm gây ra bao nhiêu việc kinh khủng khiến Thẩm Vãn Tinh vừa đau lòng vừa tuyệt vọng, cảm giác như thể sắp sửa rơi xuống tận cùng địa ngục vậy.
Bàn tay Thẩm Vãn Tinh từ từ cuộn tròn, hít một hơi thật sâu, dựa vào lồng ngực rắn chắc của Trần Đình Thâm, cô gái đặt quyết tâm rằng, từ nay về sau, Thẩm Vãn Tinh nhất định sống vì mình, chẳng để cho họ lợi dụng nữa. Sau sự việc vừa rồi, cô ngộ ra một điều rằng, đối phương nếu như chả đoái hoài gì đến mình thì Thẩm Vãn Tinh đâu cần phí sức rồi tự dày vò bản thân. Giống Trần Đình Thâm nói, cô muốn hướng về tương lai, sống thật vui vẻ an nhàn, đây là điều ước Thẩm Vãn Tinh ấp ủ bấy lâu.
Đã không coi cô là con thì người con gái cũng chẳng cần thiết tha gì hết.
Thẩm Vãn Tinh mở mắt, cô khàn khàn cất giọng, đôi mắt sưng húp lên vì rơi nước mắt quá nhiều, thanh âm yếu ớt thì thầm bên tai Trần Đình Thâm: "Cảm ơn anh vì lo lắng cho em nhiều như vậy. Đình Thâm, em hiểu rồi, và em biết sau này bản thân cần làm những gì. Em nghe anh, em nhất định vì mình mà sống, mặc kệ những người chả để em vào mắt. Ba mẹ em, đến nay coi như em đã làm tròn trách nhiệm rồi." Cô chẳng thể tiếp tục hóa thân thành con thiêu thân cứ đâm đầu về ngọn lửa nguy hiểm đang hừng hực bốc cháy nữa.
"Em nghĩ được thế là tốt rồi." Trên khuôn mặt Trần Đình Thâm biểu lộ rõ cảm xúc vui mừng, anh cười tươi roi rói, những nụ hôn liên tục rơi xuống trán cô: "Vãn Tinh, phần đời còn lại đã có anh bước tiếp cùng với em. Nhiệm vụ em cần làm chính là hạnh phúc, mọi việc khác cứ để anh giải quyết, cũng đừng nhớ nhung gì về nhà họ Thẩm nữa. Anh khẳng định với em rằng chắc chắn hai người họ rồi sẽ hối hận vì đối xử với em tàn nhẫn."
Đưa tay lau những giọt nước mắt còn sót lại trên gương mặt Thẩm Vãn Tinh, Trần Đình Thâm tự tin vỗ ngực: "Khóc vậy là đủ rồi, về sau anh không bao giờ làm em rơi lệ dù chỉ là nửa giọt. Cứ tin tưởng dựa dẫm vào anh, chồng em sẵn sàng gánh vác mọi thứ vì bà xã." Khóe môi người đàn ông cong vút, kéo dài tới tận mang tai.
"Được. Cảm ơn anh." Thẩm Vãn Tinh bật cười, tâm trạng tiêu cực dần dần biến mất.
Cuộc đời cô, được ở cạnh Trần Đình Thâm cũng rất mãn nguyện rồi.
Thời gian về sau, Thẩm Vãn Tinh bắt đầu va chạm với bên ngoài nhiều hơn, cô thường xuyên được Trần Đình Thâm dẫn tới tham gia các buổi tiệc rượu, làm quen với một số người bạn. Hay thỉnh thoảng, Thẩm Vãn Tinh dành cho mình khoảng thời gian tận hưởng như đi mua sắm, ăn uống, chứ chồng hay than vãn rằng cô nàng gầy quá mức. Đứng giữa trời, hít một hơi thật sâu, Thẩm Vãn Tinh thầm nhủ rằng, sống như vậy mới thoải mái, thế mà trước giờ cô cứ luôn khép nép bản thân.
Tuy nhiên,Thẩm phu nhân dù bị Trần Đình Thâm cảnh cáo, bà ta chưa chịu bỏ cuộc, nhân lúc anh vắng nhà thường xuyên mò tới tìm Thẩm Vãn Tinh, mắt mũi trợn ngược yêu cầu cô nói với Trần Đình Thâm ra tay tương trợ cho gia đình. Hoặc biết Thẩm Vãn Tinh có tiền, Thẩm phu nhân mặt dày ra lệnh cô giao nộp hết cho mình.
Thẩm Vãn Tinh liều mình phản kháng, cô lạnh nhạt nhìn chằm chằm bà mẹ ruột vô tâm, trực tiếp từ chối: "Mẹ à, về công việc, mẹ nếu muốn thì đến tìm Trần Đình Thâm đi, con chẳng giúp được nữa đâu. Sau này cũng đừng gặp con làm gì, con mệt rồi, chúng ta tránh nhìn thấy nhau có lợi cho cả hai. Tiền con đúng là có, nhưng đưa mẹ con xin phép nói không, đây là chút tài sản để con dùng cho bản thân."
Từ từ nâng khuôn mặt xinh đẹp lên, Trần Đình Thâm đăm chiêu quan sát sự biến đổi trong tâm trạng Thẩm Vãn Tinh, anh ra sức khuyên cô, thật sự hy vọng vợ mình sau này sẽ triệt để cắt đứt mối quan hệ với nhà họ Thẩm. Như vậy với cô chính là tốt nhất rồi, chứ nếu tình trạng hôm nay tiếp diễn thì đảm bảo Thẩm Vãn Tinh chịu thiệt thòi rất lớn.
Nhìn chằm chằm cô nàng, Trần Đình Thâm nói tiếp: "Vãn Tinh, bọn họ đối với em chả có lòng tốt gì đâu. Tất cả chỉ là lợi dụng, không chỉ ngày hôm nay mà những lần trước, em đều là quân cờ được nhà họ Thẩm mang ra sử dụng nhằm đạt được lợi ích, ngay cả việc ba mẹ em dùng em gả thay tới đây cũng chỉ muốn đổ hết tội lỗi lên đầu em, họ từng khẳng định chắc nịch với anh rằng do em ép chị gái bỏ đi hòng thay thế vị trí cô ta. Nghe lời anh, tốt cho bản thân em, Vãn Tinh, sau này em chỉ cần dựa dẫm vào anh là đủ, can đảm lên một chút, tránh xa người nhà họ Thẩm ra càng sớm càng tốt, đừng dây dưa gì với bọn họ. Sống vì người khác nhiều rồi, anh hy vọng em hãy chăm lo cho bản thân nhiều hơn, muốn hạnh phúc trước tiên em cần vui vẻ đã rồi mới nghĩ đến những vấn đề phát sinh. Trên đời thực chất có rất người yêu thương em ngoài kia ví dụ là anh, đừng vì mấy kẻ chẳng xứng đáng mà tự làm khổ mình." Lời nói dịu dàng, chứa đầy thâm tình, Trần Đình Thâm tha thiết cúi đầu, anh siết chặt bàn tay nhỏ nhắn gầy gò đang hơi run rẩy của Thẩm Vãn Tinh.
Cô khiến anh quá mức xót xa.
Ở kiếp trước cũng vậy, vì mải mê đuổi theo vì hy vọng nhận lại được thứ tình cảm bản thân tha thiết, mong cầu bấy lâu mà Thẩm Vãn Tinh đã phải chịu biết bao nhiêu khổ cực, mãi đến lúc gần từ giã thế gian mới được đáp lại, tuy nhiên khi ấy, Thẩm Vãn Tinh đã không còn vương vấn gì hết, mặc cho những người xung quanh mình khổ sở cầu xin cô quay đầu nhìn về họ. Trần Đình Thâm sợ vợ mình hắt hủi bản thân, cô luôn vì người khác, điều ấy càng khiến anh ân hận nhiều hơn.
Thẩm Vãn Tinh được người đàn ông ôm vào trong lòng dỗ dành, hai mắt cô nàng khép hờ, bất an ngẫm nghĩ tới những lời Trần Đình Thâm vừa nói. Chưa hết, anh còn tiếp tục lải nhải bên tai cô, đến bao giờ Thẩm Vãn Tinh tỉnh ngộ mới thôi. Anh khẳng định chắc như đinh đóng cột rằng dù mai sau, cô có hy sinh cả tính mạng thì ba mẹ vẫn chỉ hướng về đứa con gái bọn họ dành hết kỳ vọng, tình cảm vào thôi, chả ai tiếc thương gì đến Thẩm Vãn Tinh.
Hơn hết, điều khiến người con gái tuyệt vọng nhất chính là ba mẹ vì bảo vệ danh dự, che giấu tội danh cho chị gái mà sẵn sàng đổ hết mọi tội lỗi lên đầu Thẩm Vãn Tinh. Qua lời Trần Đình Thâm, cô biết những gì anh vừa nói hoàn toàn là sự thật, nó như một cái gai nhọn khảm sâu trong lòng Thẩm Vãn Tinh, cơn đau đớn dần lan tỏa ra khắp mọi ngóc ngách trên thân thể cô nàng.
Ha.
Thật đắng cay làm sao!
Thẩm Vãn Tinh tự cười bản thân quá mức ngu ngốc. Trần Đình Thâm nói đúng, cô thừa nhận từ trước cho tới nay, bản thân đã cố gắng biết bao nhiêu để cha mẹ nhìn về phía mình một lần, trao cho cô thứ tình cảm bản thân khát khao suốt năm tháng thanh xuân. Tuy nhiên, với họ, những gì Thẩm Vãn Tinh làm chỉ khiến đối phương chướng mắt, đặc biệt chán ghét cô.
Thiết nghĩ, nếu họ thật sự yêu thương Thẩm Vãn Tinh thì liệu có coi cô như quân cờ không? Thẩm Vãn Tinh chua chát khi giá trị của mình trong mắt ba mẹ thấp đến vậy, họ thậm chí còn chẳng coi cô làm con gái. Tâm trạng cô hiện tại có thể dùng hai chữ để diễn tả, đó là tuyệt vọng, nhất là khi từ miệng Trần Đình Thâm biết được đằng sau lưng cô, hai vợ chồng nhà họ Thẩm gây ra bao nhiêu việc kinh khủng khiến Thẩm Vãn Tinh vừa đau lòng vừa tuyệt vọng, cảm giác như thể sắp sửa rơi xuống tận cùng địa ngục vậy.
Bàn tay Thẩm Vãn Tinh từ từ cuộn tròn, hít một hơi thật sâu, dựa vào lồng ngực rắn chắc của Trần Đình Thâm, cô gái đặt quyết tâm rằng, từ nay về sau, Thẩm Vãn Tinh nhất định sống vì mình, chẳng để cho họ lợi dụng nữa. Sau sự việc vừa rồi, cô ngộ ra một điều rằng, đối phương nếu như chả đoái hoài gì đến mình thì Thẩm Vãn Tinh đâu cần phí sức rồi tự dày vò bản thân. Giống Trần Đình Thâm nói, cô muốn hướng về tương lai, sống thật vui vẻ an nhàn, đây là điều ước Thẩm Vãn Tinh ấp ủ bấy lâu.
Đã không coi cô là con thì người con gái cũng chẳng cần thiết tha gì hết.
Thẩm Vãn Tinh mở mắt, cô khàn khàn cất giọng, đôi mắt sưng húp lên vì rơi nước mắt quá nhiều, thanh âm yếu ớt thì thầm bên tai Trần Đình Thâm: "Cảm ơn anh vì lo lắng cho em nhiều như vậy. Đình Thâm, em hiểu rồi, và em biết sau này bản thân cần làm những gì. Em nghe anh, em nhất định vì mình mà sống, mặc kệ những người chả để em vào mắt. Ba mẹ em, đến nay coi như em đã làm tròn trách nhiệm rồi." Cô chẳng thể tiếp tục hóa thân thành con thiêu thân cứ đâm đầu về ngọn lửa nguy hiểm đang hừng hực bốc cháy nữa.
"Em nghĩ được thế là tốt rồi." Trên khuôn mặt Trần Đình Thâm biểu lộ rõ cảm xúc vui mừng, anh cười tươi roi rói, những nụ hôn liên tục rơi xuống trán cô: "Vãn Tinh, phần đời còn lại đã có anh bước tiếp cùng với em. Nhiệm vụ em cần làm chính là hạnh phúc, mọi việc khác cứ để anh giải quyết, cũng đừng nhớ nhung gì về nhà họ Thẩm nữa. Anh khẳng định với em rằng chắc chắn hai người họ rồi sẽ hối hận vì đối xử với em tàn nhẫn."
Đưa tay lau những giọt nước mắt còn sót lại trên gương mặt Thẩm Vãn Tinh, Trần Đình Thâm tự tin vỗ ngực: "Khóc vậy là đủ rồi, về sau anh không bao giờ làm em rơi lệ dù chỉ là nửa giọt. Cứ tin tưởng dựa dẫm vào anh, chồng em sẵn sàng gánh vác mọi thứ vì bà xã." Khóe môi người đàn ông cong vút, kéo dài tới tận mang tai.
"Được. Cảm ơn anh." Thẩm Vãn Tinh bật cười, tâm trạng tiêu cực dần dần biến mất.
Cuộc đời cô, được ở cạnh Trần Đình Thâm cũng rất mãn nguyện rồi.
Thời gian về sau, Thẩm Vãn Tinh bắt đầu va chạm với bên ngoài nhiều hơn, cô thường xuyên được Trần Đình Thâm dẫn tới tham gia các buổi tiệc rượu, làm quen với một số người bạn. Hay thỉnh thoảng, Thẩm Vãn Tinh dành cho mình khoảng thời gian tận hưởng như đi mua sắm, ăn uống, chứ chồng hay than vãn rằng cô nàng gầy quá mức. Đứng giữa trời, hít một hơi thật sâu, Thẩm Vãn Tinh thầm nhủ rằng, sống như vậy mới thoải mái, thế mà trước giờ cô cứ luôn khép nép bản thân.
Tuy nhiên,Thẩm phu nhân dù bị Trần Đình Thâm cảnh cáo, bà ta chưa chịu bỏ cuộc, nhân lúc anh vắng nhà thường xuyên mò tới tìm Thẩm Vãn Tinh, mắt mũi trợn ngược yêu cầu cô nói với Trần Đình Thâm ra tay tương trợ cho gia đình. Hoặc biết Thẩm Vãn Tinh có tiền, Thẩm phu nhân mặt dày ra lệnh cô giao nộp hết cho mình.
Thẩm Vãn Tinh liều mình phản kháng, cô lạnh nhạt nhìn chằm chằm bà mẹ ruột vô tâm, trực tiếp từ chối: "Mẹ à, về công việc, mẹ nếu muốn thì đến tìm Trần Đình Thâm đi, con chẳng giúp được nữa đâu. Sau này cũng đừng gặp con làm gì, con mệt rồi, chúng ta tránh nhìn thấy nhau có lợi cho cả hai. Tiền con đúng là có, nhưng đưa mẹ con xin phép nói không, đây là chút tài sản để con dùng cho bản thân."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.