Chương 23: Tuần Trăng Mật (1)
Chu Tử Nhuệ
26/03/2023
"Em cũng chả biết chọn nơi nào nữa, đa phần em toàn ở nhà, chẳng bao giờ đi đâu, khó mà biết được những địa điểm du lịch đẹp."
Thẩm Vãn Tinh ngượng ngùng đưa tay gãi gãi đầu, gương mặt cô nhăn nhó tràn ngập vẻ khó xử, nhất thời lúng túng chưa biết nên xử lý ra sao cả. Thật ra về vụ tuần trăng mật, Thẩm Vãn Tinh cũng quên béng luôn. Đa phần vì việc thường xuyên bị làm phiền bởi mẹ ruột khiến cho Thẩm Vãn Tinh xao nhãng, với cả Trần Đình Thâm bận bịu như thế, cô sao dám làm phiền tới anh. Bị nhốt ở nhà họ Thẩm suốt nhiều năm trời, Thẩm Vãn Tinh đã quá quen thuộc khi đối diện với bốn bức tường rồi, ba mẹ sợ để cô ra ngoài sẽ khiến cho họ mất mặt, vì vậy, giờ kêu Thẩm Vãn Tinh chọn nơi để chơi thì cô thật sự bó tay.
Trần Đình Thâm nhận ra người con gái đang gặp vấn đề, anh liền đưa ra đề nghị: "Thế Vãn Tinh này, em thích ở trong nước hay ra nước ngoài? Nếu như em chưa chọn được thì anh liên hệ với mấy công ty du lịch nhờ họ tư vấn giúp mình, giờ anh cần lắng nghe ý kiến em đưa ra." Bàn tay nhẹ nhàng nâng lên cẩn thận từng li từng tí chạm vào da thịt Thẩm Vãn Tinh.
"Ừm… Đình Thâm à…" Cô nàng từ từ ngẩng đầu lên, lông mày nhíu chặt, lí nhí mở miệng: "Anh chả cần cố miễn cưỡng đâu. Theo em thấy tuần trăng mật có hay không cũng được mà. Em biết anh bận rộn đủ thứ, đừng vì em để khiến công việc bị trì hoãn. Em ở nhà được rồi, tuần trăng mật thế này tốn tiền lắm. Cái gì tiết kiệm được thì chúng ta cứ tiết kiệm, có gì mai sau còn cần dùng tới." Vừa nói, Thẩm Vãn Tinh vừa thấp thỏm, những ngón tay run rẩy siết chặt, căng thẳng đến mức thần kinh trong người căng đét, tim đập thình thịch thình thịch.
Với người sống tiết kiệm, thiếu thốn đủ điều giống như Thẩm Vãn Tinh thì tiêu quá nhiều tiền vào vụ tuần trăng mật là quá mức lãng phí. Cô luôn phải chắt chiu từng đồng để lo toan cuộc sống, ở nhà họ Thẩm mỗi tháng họ chỉ ném cho Thẩm Vãn Tinh vài đồng sinh hoạt, cô bữa ăn bữa nhịn nên thân thể mới gầy gò, kết hôn cùng Trần Đình Thâm một thời gian mới tăng thêm chút da thịt. Thẩm Vãn Tinh lo xa, sợ xảy ra chuyện, tới lúc đó cần tiền thì lại hết sạch mặc dù cô biết rất rõ nhà họ Trần giàu đến cỡ nào.
Tuy nhiên, họ đâu hề ưa gì Thẩm Vãn Tinh, nhất là mẹ chồng. Nhớ đến những ánh mắt khinh bỉ, mỉa mai, ghê tởm, ghét bỏ vừa nãy từ những cô dì chú bác của Trần Đình Thâm dán chặt lên người cô trong bữa ăn, ngay lập tức Thẩm Vãn Tinh liền cảm thấy rùng rợn, bao nhiêu thứ đan xen trong lòng. Mẹ chồng vốn chưa hề chấp nhận Thẩm Vãn Tinh là con dâu, giờ Trần Đình Thâm mà đưa cô đi hưởng tuần trăng mật thì bà ấy nhất định đánh giá rằng cô đua đòi với con trai, ép Trần Đình Thâm bỏ bê công việc để đem mình đi du lịch. Thẩm Vãn Tinh chưa mong muốn hình ảnh bản thân ở trong mắt Trần phu nhân xấu càng thêm xấu đâu. Hơn nữa, sống dưới thân phận thấp hèn lâu rồi giờ đặt chân vào giới thượng lưu cô chưa quen lắm.
Lông mày trên khuôn mặt Trần Đình Thâm nhíu chặt, anh nheo mắt, từ từ mở miệng: "Về vụ tiền bạc em khỏi cần lo. Vãn Tinh, dù chồng em có phá sản thì anh vẫn đủ sức nuôi em ăn sung mặc sướng cả đời. Thứ anh không thiếu nhất chính là tiền, nên em đừng nghĩ ngợi lung tung. Tuần trăng mật làm sao mà bỏ được, anh chẳng muốn em thiệt thòi chút nào. Hay Vãn Tinh, ai nói gì với em nên em mới từ chối?" Anh nghi hoặc dán chặt mắt lên thân thể đối phương, hàm ý dò xét.
Hiện tại, cho dù Thẩm Vãn Tinh có nài nỉ thảm thiết cho đến cỡ nào, Trần Đình Thâm nhất định phải mang cô đi hưởng thụ tuần trăng mật đồng thời du lịch luôn, anh hy vọng để cho Thẩm Vãn Tinh nhìn thấy những khung cảnh tuyệt đẹp mà cô ao ước đặt chân đến. Anh nghĩ đủ mọi điều cho người con gái, chỉ sợ Thẩm Vãn Tinh chịu thiệt thòi bởi vì gả cho mình, đồng thời, lỗi lầm khi xưa, Trần Đình Thâm đang từ từ bù đắp bằng phần đời còn lại.
Điều khiến anh đau đầu chỉ là Thẩm Vãn Tinh vẫn chưa dám mở lòng với mình, cô cứ tỏ ra sợ sệt, khiến cho những người xung quanh mất lòng vì mình, vô tình làm tổn thương chính bản thân. Trần Đình Thâm rất sợ, sợ Thẩm Vãn Tinh rơi nước mắt, sợ cô chịu bất kỳ nỗi đau nào dù chỉ ở mức nhỏ nhất. Đoán rằng, có lẽ mẹ anh vẫn ám ảnh trong tiềm thức Thẩm Vãn Tinh sau những chuyện xảy ra vừa nãy.
Trần Đình Thâm cố gắng hết sức an ủi cô vợ nhỏ.
"Nghe anh nè." Người đàn ông mở miệng, thanh âm chan chứa yêu thương, ngữ khí cưng chiều: "Vãn Tinh, anh hoàn toàn lo được cho em. Với cả, thứ anh hy vọng được thấy trên khuôn mặt em mỗi ngày là niềm vui, sự hạnh phúc chứ đừng bao giờ ủ rũ, ảo não. Có tâm sự thì cứ việc nói, anh đảm bảo đặt em lên ưu tiên hàng đầu. Vãn Tinh, nếu em thật sự coi Trần Đình Thâm là chồng em, rất mong em chấp thuận."
Anh ghì lấy hai gò má của Thẩm Vãn Tinh.
Cô nàng kịch liệt lắc đầu lia lịa: "Em chả có ai tác động cả, chỉ vì em hơi ngại đi thôi." Thẩm Vãn Tinh buồn bã giải thích: "Em vừa ngu dốt vừa kém cỏi, chưa từng được học hành đàng hoàng, nhất là lễ nghĩa và cách ứng xử. Em lo khiến anh và Trần gia mất mặt, và cả nhà em nữa."
Đặc biệt là cha mẹ cô, nếu như họ biết được đảm bảo Thẩm Vãn Tinh chết chắc.
"Ai cho em suy nghĩ lung tung thế hả?" Trần Đình Thâm nhướng mày, nghiêm mặt gằn mạnh từng chữ: "Anh chưa lo thì thôi, em thấp thỏm làm gì. Nếu như bọn họ dám bàn tán về em thì chồng em nhất định đứng ra bảo vệ cho vợ. Vãn Tinh, anh từng nhiều lần nhắc nhở em rồi mà, cứ thoải mái sống đi, anh hy vọng được chứng kiến em là chính bản thân mình." Từng lời từng lời tuôn ra.
Thẩm Vãn Tinh im lặng cúi đầu.
Ai kia tiếp tục nói: "Ở với anh em cứ từ từ mà thích nghi. Còn vụ tuần trăng mật chúng ta nhất định thực hiện. Vãn Tinh, gạt hết những lo lắng đang tồn đọng trong đầu em sang một bên rồi thử nói cho anh nghe xem em thích tới những nơi như thế nào."
Việc cứ thế được chốt dù Thẩm Vãn Tinh còn khá nhiều hoang mang thể hiện rõ trên khuôn mặt. Vốn dĩ định mở miệng nói gì với Trần Đình Thâm, tuy nhiên, anh quá hưng phấn, Thẩm Vãn Tinh không nỡ chặt đứt niềm vui của chồng mình. Vì vậy, hai người đã bắt đầu chuẩn bị cho tuần trăng mật.
Sau vài ngày bàn bạc cũng như được công ty du lịch tư vấn, Trần Đình Thâm cùng với Thẩm Vãn Tinh đã chốt được địa điểm mà hai người sẽ tới, đó chính là thành phố Pari lãng mạn tại Pháp. Với thân phận tổng tài, Trần Đình Thâm đã nhanh chóng chuẩn bị xong xuôi, mọi thứ hoàn thiện đầy đủ. Đặc biệt, vì để hưởng thụ thời gian nghỉ ngơi bên cạnh bà xã, Trần Đình Thâm sẵn sàng chi một số tiền vô cùng lớn.
Thẩm Vãn Tinh và Trần Đình Thâm chuẩn bị đồ đạc, anh đưa cô ra sân bay, nắm tay cùng nhau tới Pháp tận hưởng tuần trăng mật ngọt ngào, lãng mạn. Lần đầu được ngồi máy bay, Thẩm Vãn Tinh khá hưng phấn, cô khúc khích che miệng cười, ngoảnh mặt ngắm nhìn bầu trời xanh ở khoảng cách gần.
Tuy nhiên, vì bay đường dài khá mệt, rất nhanh, cô nàng thiếp đi, gục xuống vai Trần Đình Thâm đang ngồi bên cạnh. Anh chỉ nhẹ nhàng mỉm cười, cẩn thận điều chỉnh tư thế nằm cho cô vợ Thẩm Vãn Tinh.
Thẩm Vãn Tinh ngượng ngùng đưa tay gãi gãi đầu, gương mặt cô nhăn nhó tràn ngập vẻ khó xử, nhất thời lúng túng chưa biết nên xử lý ra sao cả. Thật ra về vụ tuần trăng mật, Thẩm Vãn Tinh cũng quên béng luôn. Đa phần vì việc thường xuyên bị làm phiền bởi mẹ ruột khiến cho Thẩm Vãn Tinh xao nhãng, với cả Trần Đình Thâm bận bịu như thế, cô sao dám làm phiền tới anh. Bị nhốt ở nhà họ Thẩm suốt nhiều năm trời, Thẩm Vãn Tinh đã quá quen thuộc khi đối diện với bốn bức tường rồi, ba mẹ sợ để cô ra ngoài sẽ khiến cho họ mất mặt, vì vậy, giờ kêu Thẩm Vãn Tinh chọn nơi để chơi thì cô thật sự bó tay.
Trần Đình Thâm nhận ra người con gái đang gặp vấn đề, anh liền đưa ra đề nghị: "Thế Vãn Tinh này, em thích ở trong nước hay ra nước ngoài? Nếu như em chưa chọn được thì anh liên hệ với mấy công ty du lịch nhờ họ tư vấn giúp mình, giờ anh cần lắng nghe ý kiến em đưa ra." Bàn tay nhẹ nhàng nâng lên cẩn thận từng li từng tí chạm vào da thịt Thẩm Vãn Tinh.
"Ừm… Đình Thâm à…" Cô nàng từ từ ngẩng đầu lên, lông mày nhíu chặt, lí nhí mở miệng: "Anh chả cần cố miễn cưỡng đâu. Theo em thấy tuần trăng mật có hay không cũng được mà. Em biết anh bận rộn đủ thứ, đừng vì em để khiến công việc bị trì hoãn. Em ở nhà được rồi, tuần trăng mật thế này tốn tiền lắm. Cái gì tiết kiệm được thì chúng ta cứ tiết kiệm, có gì mai sau còn cần dùng tới." Vừa nói, Thẩm Vãn Tinh vừa thấp thỏm, những ngón tay run rẩy siết chặt, căng thẳng đến mức thần kinh trong người căng đét, tim đập thình thịch thình thịch.
Với người sống tiết kiệm, thiếu thốn đủ điều giống như Thẩm Vãn Tinh thì tiêu quá nhiều tiền vào vụ tuần trăng mật là quá mức lãng phí. Cô luôn phải chắt chiu từng đồng để lo toan cuộc sống, ở nhà họ Thẩm mỗi tháng họ chỉ ném cho Thẩm Vãn Tinh vài đồng sinh hoạt, cô bữa ăn bữa nhịn nên thân thể mới gầy gò, kết hôn cùng Trần Đình Thâm một thời gian mới tăng thêm chút da thịt. Thẩm Vãn Tinh lo xa, sợ xảy ra chuyện, tới lúc đó cần tiền thì lại hết sạch mặc dù cô biết rất rõ nhà họ Trần giàu đến cỡ nào.
Tuy nhiên, họ đâu hề ưa gì Thẩm Vãn Tinh, nhất là mẹ chồng. Nhớ đến những ánh mắt khinh bỉ, mỉa mai, ghê tởm, ghét bỏ vừa nãy từ những cô dì chú bác của Trần Đình Thâm dán chặt lên người cô trong bữa ăn, ngay lập tức Thẩm Vãn Tinh liền cảm thấy rùng rợn, bao nhiêu thứ đan xen trong lòng. Mẹ chồng vốn chưa hề chấp nhận Thẩm Vãn Tinh là con dâu, giờ Trần Đình Thâm mà đưa cô đi hưởng tuần trăng mật thì bà ấy nhất định đánh giá rằng cô đua đòi với con trai, ép Trần Đình Thâm bỏ bê công việc để đem mình đi du lịch. Thẩm Vãn Tinh chưa mong muốn hình ảnh bản thân ở trong mắt Trần phu nhân xấu càng thêm xấu đâu. Hơn nữa, sống dưới thân phận thấp hèn lâu rồi giờ đặt chân vào giới thượng lưu cô chưa quen lắm.
Lông mày trên khuôn mặt Trần Đình Thâm nhíu chặt, anh nheo mắt, từ từ mở miệng: "Về vụ tiền bạc em khỏi cần lo. Vãn Tinh, dù chồng em có phá sản thì anh vẫn đủ sức nuôi em ăn sung mặc sướng cả đời. Thứ anh không thiếu nhất chính là tiền, nên em đừng nghĩ ngợi lung tung. Tuần trăng mật làm sao mà bỏ được, anh chẳng muốn em thiệt thòi chút nào. Hay Vãn Tinh, ai nói gì với em nên em mới từ chối?" Anh nghi hoặc dán chặt mắt lên thân thể đối phương, hàm ý dò xét.
Hiện tại, cho dù Thẩm Vãn Tinh có nài nỉ thảm thiết cho đến cỡ nào, Trần Đình Thâm nhất định phải mang cô đi hưởng thụ tuần trăng mật đồng thời du lịch luôn, anh hy vọng để cho Thẩm Vãn Tinh nhìn thấy những khung cảnh tuyệt đẹp mà cô ao ước đặt chân đến. Anh nghĩ đủ mọi điều cho người con gái, chỉ sợ Thẩm Vãn Tinh chịu thiệt thòi bởi vì gả cho mình, đồng thời, lỗi lầm khi xưa, Trần Đình Thâm đang từ từ bù đắp bằng phần đời còn lại.
Điều khiến anh đau đầu chỉ là Thẩm Vãn Tinh vẫn chưa dám mở lòng với mình, cô cứ tỏ ra sợ sệt, khiến cho những người xung quanh mất lòng vì mình, vô tình làm tổn thương chính bản thân. Trần Đình Thâm rất sợ, sợ Thẩm Vãn Tinh rơi nước mắt, sợ cô chịu bất kỳ nỗi đau nào dù chỉ ở mức nhỏ nhất. Đoán rằng, có lẽ mẹ anh vẫn ám ảnh trong tiềm thức Thẩm Vãn Tinh sau những chuyện xảy ra vừa nãy.
Trần Đình Thâm cố gắng hết sức an ủi cô vợ nhỏ.
"Nghe anh nè." Người đàn ông mở miệng, thanh âm chan chứa yêu thương, ngữ khí cưng chiều: "Vãn Tinh, anh hoàn toàn lo được cho em. Với cả, thứ anh hy vọng được thấy trên khuôn mặt em mỗi ngày là niềm vui, sự hạnh phúc chứ đừng bao giờ ủ rũ, ảo não. Có tâm sự thì cứ việc nói, anh đảm bảo đặt em lên ưu tiên hàng đầu. Vãn Tinh, nếu em thật sự coi Trần Đình Thâm là chồng em, rất mong em chấp thuận."
Anh ghì lấy hai gò má của Thẩm Vãn Tinh.
Cô nàng kịch liệt lắc đầu lia lịa: "Em chả có ai tác động cả, chỉ vì em hơi ngại đi thôi." Thẩm Vãn Tinh buồn bã giải thích: "Em vừa ngu dốt vừa kém cỏi, chưa từng được học hành đàng hoàng, nhất là lễ nghĩa và cách ứng xử. Em lo khiến anh và Trần gia mất mặt, và cả nhà em nữa."
Đặc biệt là cha mẹ cô, nếu như họ biết được đảm bảo Thẩm Vãn Tinh chết chắc.
"Ai cho em suy nghĩ lung tung thế hả?" Trần Đình Thâm nhướng mày, nghiêm mặt gằn mạnh từng chữ: "Anh chưa lo thì thôi, em thấp thỏm làm gì. Nếu như bọn họ dám bàn tán về em thì chồng em nhất định đứng ra bảo vệ cho vợ. Vãn Tinh, anh từng nhiều lần nhắc nhở em rồi mà, cứ thoải mái sống đi, anh hy vọng được chứng kiến em là chính bản thân mình." Từng lời từng lời tuôn ra.
Thẩm Vãn Tinh im lặng cúi đầu.
Ai kia tiếp tục nói: "Ở với anh em cứ từ từ mà thích nghi. Còn vụ tuần trăng mật chúng ta nhất định thực hiện. Vãn Tinh, gạt hết những lo lắng đang tồn đọng trong đầu em sang một bên rồi thử nói cho anh nghe xem em thích tới những nơi như thế nào."
Việc cứ thế được chốt dù Thẩm Vãn Tinh còn khá nhiều hoang mang thể hiện rõ trên khuôn mặt. Vốn dĩ định mở miệng nói gì với Trần Đình Thâm, tuy nhiên, anh quá hưng phấn, Thẩm Vãn Tinh không nỡ chặt đứt niềm vui của chồng mình. Vì vậy, hai người đã bắt đầu chuẩn bị cho tuần trăng mật.
Sau vài ngày bàn bạc cũng như được công ty du lịch tư vấn, Trần Đình Thâm cùng với Thẩm Vãn Tinh đã chốt được địa điểm mà hai người sẽ tới, đó chính là thành phố Pari lãng mạn tại Pháp. Với thân phận tổng tài, Trần Đình Thâm đã nhanh chóng chuẩn bị xong xuôi, mọi thứ hoàn thiện đầy đủ. Đặc biệt, vì để hưởng thụ thời gian nghỉ ngơi bên cạnh bà xã, Trần Đình Thâm sẵn sàng chi một số tiền vô cùng lớn.
Thẩm Vãn Tinh và Trần Đình Thâm chuẩn bị đồ đạc, anh đưa cô ra sân bay, nắm tay cùng nhau tới Pháp tận hưởng tuần trăng mật ngọt ngào, lãng mạn. Lần đầu được ngồi máy bay, Thẩm Vãn Tinh khá hưng phấn, cô khúc khích che miệng cười, ngoảnh mặt ngắm nhìn bầu trời xanh ở khoảng cách gần.
Tuy nhiên, vì bay đường dài khá mệt, rất nhanh, cô nàng thiếp đi, gục xuống vai Trần Đình Thâm đang ngồi bên cạnh. Anh chỉ nhẹ nhàng mỉm cười, cẩn thận điều chỉnh tư thế nằm cho cô vợ Thẩm Vãn Tinh.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.