Chương 24: Tuần Trăng Mật (2)
Chu Tử Nhuệ
26/03/2023
Thẩm Vãn Tinh tỉnh dậy dưới sự đánh thức từ Trần Đình Thâm, cô nàng đưa tay dụi mắt, lờ đà lờ đờ ngẩng đầu dậy, bản thân còn đang rơi vào tình trạng mơ màng. Quay sang bên cạnh, Trần Đình Thâm cong môi cười trìu mến nhìn cô chằm chằm, nhất thời khiến cho trái tim nơi lồng ngực Thẩm Vãn Tinh rớt một nhịp, thiếu chút nữa thì nhảy ra bên ngoài.
Tiếp xúc ở khoảng cách gần, chưa hết, Trần Đình Thâm đẹp trai như vậy làm người con gái được một phen lúng túng. Cô hơi ngượng ngùng, nhất thời chẳng biết phải nói gì dù cho môi đỏ đang mấp máy, vội vàng đưa tay gãi gãi đầu che giấu.
Trần Đình Thâm cười thành tiếng, anh mở miệng hỏi: "Tỉnh ngủ chưa?"
"Em tỉnh rồi." Thẩm Vãn Tinh gượng cười, cô xấu hổ lí nhí lên tiếng: "Chúng ta tới rồi hả anh? Em ngủ lâu lắm không? Xin lỗi, em vô tình dựa vào người anh lâu như vậy. Đình Thâm, anh chẳng cảm thấy khó chịu đấy chứ?"
Liếc mắt qua khung cửa sổ, Thẩm Vãn Tinh thấp thoáng cảm nhận được máy bay đang từ từ hạ xuống, chậm chạp chạy trên đường băng. Đặc biệt, hiện tại, người con gái vô cùng hy vọng tại đây có một cái hố cho mình chui xuống, ai lại thản nhiên nằm ngủ trên vai người ta như cô thế chứ. Thẩm Vãn Tinh chỉ muốn đội mấy cái quần, tuy hai người từng thân mật hơn như vậy rất nhiều nhưng cô nàng chưa tài nào thích nghi được, chỉ cần Trần Đình Thâm hôn mình một chút, hai gò má cô đã đỏ ửng lên trông giống hệt quả gấc chín rồi, đây thậm chí còn là do bản thân tự chủ động.
Thẩm Vãn Tinh hơi lo, cô sợ Trần Đình Thâm sẽ đánh giá.
Nụ cười trên môi người đàn ông ngày càng đậm dần, anh híp mắt, trên khuôn mặt viết rõ hai chữ vui vẻ: "Máy bay đang hạ cánh rồi, anh cũng đã hẹn xe, chúng ta chuẩn bị về khách sạn thôi. Còn về việc em vô tình lấy vai anh làm gối thì anh không truy cứu đâu, chỉ cần sau này em cho anh làm chuyện tương tự là được." Thanh âm vang lên tràn ngập sự mờ ám đi cùng nguy hiểm, trong mắt Trần Đình Thâm lộ rõ những tia tâm cơ.
"Ừm." Thẩm Vãn Tinh như con thỏ ngây thơ gật đầu đồng ý, cô hoàn toàn chưa hiểu ra được vấn đề Trần Đình Thâm vừa đề cập tới là gì.
Khi máy bay dừng hẳn, người đàn ông cầm chặt tay vợ mình như thể sợ Thẩm Vãn Tinh chạy mất, một tay xách hành lý dẫn vợ mình xuống bên dưới. Qua cổng, hai người vào bên trong khu chờ, sợ Thẩm Vãn Tinh mệt mỏi, Trần Đình Thâm để cô ngồi xuống, đồng thời thông báo cho tài xế rằng cả hai sẽ ra muộn hơn một chút.
Khuôn mặt Thẩm Vãn Tinh lấm tấm những giọt mồ hôi, Trần Đình Thâm vội vàng cầm khăn lau cho cô, lo lắng cất giọng: "Em ổn chứ? Có đói hay mệt không? Anh mang theo chút nước cùng đồ ăn vặt trong hành lý, nếu em thích anh bỏ ra cho em dùng một chút nhé." Đáy mắt anh lộ rõ mấy tia quan tâm, đặc biệt là quan tâm thái quá.
"Anh đừng quá lo, em còn bình thường mà." Thẩm Vãn Tinh cố rặn ra một nụ cười trên môi, miễn cưỡng nói: "Em chỉ hơi mệt vì lần đầu bay một quãng đường dài như vậy thôi. Đình Thâm, anh cứ để cho em nghỉ một lúc là ổn. Lần đầu em đi máy bay nên hơi phiền phức chút, anh thông cảm."
Người đàn ông chau mày, anh hằn học: "Phiền gì đâu, anh hiểu mà. Tuy nhiên, khả năng em cũng hơi đói, tốt nhất nên ăn tạm lót dạ cái gì trước đã." Vừa nói, Trần Đình Thâm vừa tháo vali, lấy ra vài gói bim bim cùng chai nước nhét vào tay Thẩm Vãn Tinh, yêu cầu: "Giờ vẫn còn sớm, em cứ bình tĩnh ăn đi, cho sức khỏe ổn định hãng, đây là ưu tiên hàng đầu, còn kế hoạch ngày mai chúng ta mới bắt đầu."
Anh chỉ lo ví dụ trên đường trở về khách sạn lỡ như Thẩm Vãn Tinh ngất ra đó thì phải làm sao?
Trần Đình Thâm chưa muốn biến tuần trăng mật trở thành vợ mình bị bệnh đâu.
Ai kia hết cách, chả tài nào cãi được ông chồng đang ngồi bên cạnh, chỉ có thể bóc gói bim bim, nước thì Trần Đình Thâm mở giúp, chóp chép nhai từng miếng trong miệng. Thẩm Vãn Tinh cố gắng ăn nhanh nhất để tránh khiến lịch trình bị trì hoãn vì bản thân, huống chi cả hai còn chuẩn bị phải về nhận phòng khách sạn nữa. Xong xuôi, Thẩm Vãn Tinh tỉnh ra hẳn, đúng như Trần Đình Thâm dự đoán, cô vì đi đường dài, chưa bỏ gì vào bụng nên hơi mệt.
Họ cùng nhau trở về khách sạn.
Trên đường, Thẩm Vãn Tinh bị khung cảnh về đêm tại thành phố Paris thu hút một cách đặc biệt. Qua cửa xe, người con gái lẳng lặng ngắm nhìn vẻ đẹp tuyệt mỹ hiện ra trước mắt. Bầu trời đang được phủ bởi một màu đen, thỉnh thoảng còn len lỏi vài tia nắng vàng, những tòa nhà cao vun vút lúc ẩn lúc hiện. Đồng thời không khí tại đây đặc biệt nhộn nhịp, từng dòng người qua lại tấp nập khiến Thẩm Vãn Tinh há hốc mồm.
Cô chưa bao giờ được thấy khung cảnh đẹp như vậy trước đây, những ngôi sao lấp lánh dần dần hiện ra ánh sáng lấp lánh rực rỡ trong màn đêm nhộn nhịp. Quả nhiên là địa điểm du lịch lý tưởng.
Trần Đình Thâm ở bên cạnh trêu chọc: "Nếu em thích thì khi về nước đợi anh phát triển chi nhánh tại Pháp rồi chúng ta chuyển tới đây sống luôn nhá? Khi ấy em tha hồ được vui chơi thỏa thích." Ý tưởng ấy vừa mới xoẹt qua tâm trí anh, tuy nhiên, Trần Đình Thâm cảm thấy ý này chẳng tồi chút nào.
Nếu như Thẩm Vãn Tinh đồng ý, anh sẵn sàng chi tiền mua nhà, biệt thự rồi điều chi nhánh tập đoàn Trần thị tới Paris.
"Thôi đừng, em xin anh." Cô nàng ngay lập tức xua xua tay, trên khuôn mặt tỏ vẻ lo lắng, nhanh chóng cắt đứt ý nghĩ Trần Đình Thâm vừa nêu ra: "Đẹp thì đẹp thật nhưng với em ở nhà vẫn tốt nhất. Vừa tiện thăm gia đình vừa quen thuộc, chả bị giới hạn ngôn ngữ, với cả mất nhiều tiền quá phung phí lắm." Thẩm Vãn Tinh nhướng mày, nghiêm túc mở miệng, tim đập loạn xạ liên hồi.
Cô phải vội vàng ngăn cản nếu không Trần Đình Thâm làm thật mất.
Thẩm Vãn Tinh chỉ thích thôi, chưa tới mức để chuyển tới Paris sinh sống đâu.
Tốn kém lắm.
Đặc biệt làm thật thì đảm bảo xung quanh Thẩm Vãn Tinh xuất hiện hàng trăm ngàn lời dị nghị cho xem.
Trần Đình Thâm nửa đùa nửa thật: "Được, anh nghe em. Nhưng Vãn Tinh, em cứ nghĩ đi, nếu thay đổi suy nghĩ thì nói với anh sớm để anh thông báo cho thư ký triển khai về vụ giấy tờ luôn."
"Em nghĩ kỹ rồi."
Cô nàng phồng mồm trợn má, khẳng định chắc như đinh đóng cột.
Rất nhanh, cả hai đặt chân tới khách sạn.
Nhận phòng xong, Trần Đình Thâm dẫn cô vợ nhỏ lên trên phòng. Do anh là vị khách quý nên mọi thứ được làm ăn vô cùng chỉn chu, phòng thì thuộc dạng VIP, bên trong còn được bài trí cảnh tượng đặc biệt lãng mạn khi giám đốc khách sạn biết được vợ chồng Trần Đình Thâm tới đây hưởng tuần trăng mật.
Khi Thẩm Vãn Tinh trông thấy đống hoa hồng được bày biện trên giường, rồi nhìn xung quanh, phía trước mắt là rượu vang cùng bữa tối chất lượng năm sao, cô lúng túng vô cùng. Ngồi xuống ghế, còn Trần Đình Thâm phụ trách việc sắp xếp đồ đạc. Xong xuôi, anh tiến tới chỗ Thẩm Vãn Tinh đang ngồi, kéo cô tới dùng bữa tối, vô tình người con gái chạm vào chiếc gối bên trên.
Bộp.
Âm thanh to đùng vang lên trong căn phòng.
Một chiếc hộp rơi xuống đất.
Nhìn chằm chằm vào dòng chữ to đùng bên trên, cả Thẩm Vãn Tinh lẫn Trần Đình Thâm đều rơi vào trạng thái hoảng loạn, xấu hổ.
Thứ đó chính là đồ bảo hộ mà khách sạn thường chuẩn bị cho các cặp đôi lúc họ tới đây để thuê phòng.
Tiếp xúc ở khoảng cách gần, chưa hết, Trần Đình Thâm đẹp trai như vậy làm người con gái được một phen lúng túng. Cô hơi ngượng ngùng, nhất thời chẳng biết phải nói gì dù cho môi đỏ đang mấp máy, vội vàng đưa tay gãi gãi đầu che giấu.
Trần Đình Thâm cười thành tiếng, anh mở miệng hỏi: "Tỉnh ngủ chưa?"
"Em tỉnh rồi." Thẩm Vãn Tinh gượng cười, cô xấu hổ lí nhí lên tiếng: "Chúng ta tới rồi hả anh? Em ngủ lâu lắm không? Xin lỗi, em vô tình dựa vào người anh lâu như vậy. Đình Thâm, anh chẳng cảm thấy khó chịu đấy chứ?"
Liếc mắt qua khung cửa sổ, Thẩm Vãn Tinh thấp thoáng cảm nhận được máy bay đang từ từ hạ xuống, chậm chạp chạy trên đường băng. Đặc biệt, hiện tại, người con gái vô cùng hy vọng tại đây có một cái hố cho mình chui xuống, ai lại thản nhiên nằm ngủ trên vai người ta như cô thế chứ. Thẩm Vãn Tinh chỉ muốn đội mấy cái quần, tuy hai người từng thân mật hơn như vậy rất nhiều nhưng cô nàng chưa tài nào thích nghi được, chỉ cần Trần Đình Thâm hôn mình một chút, hai gò má cô đã đỏ ửng lên trông giống hệt quả gấc chín rồi, đây thậm chí còn là do bản thân tự chủ động.
Thẩm Vãn Tinh hơi lo, cô sợ Trần Đình Thâm sẽ đánh giá.
Nụ cười trên môi người đàn ông ngày càng đậm dần, anh híp mắt, trên khuôn mặt viết rõ hai chữ vui vẻ: "Máy bay đang hạ cánh rồi, anh cũng đã hẹn xe, chúng ta chuẩn bị về khách sạn thôi. Còn về việc em vô tình lấy vai anh làm gối thì anh không truy cứu đâu, chỉ cần sau này em cho anh làm chuyện tương tự là được." Thanh âm vang lên tràn ngập sự mờ ám đi cùng nguy hiểm, trong mắt Trần Đình Thâm lộ rõ những tia tâm cơ.
"Ừm." Thẩm Vãn Tinh như con thỏ ngây thơ gật đầu đồng ý, cô hoàn toàn chưa hiểu ra được vấn đề Trần Đình Thâm vừa đề cập tới là gì.
Khi máy bay dừng hẳn, người đàn ông cầm chặt tay vợ mình như thể sợ Thẩm Vãn Tinh chạy mất, một tay xách hành lý dẫn vợ mình xuống bên dưới. Qua cổng, hai người vào bên trong khu chờ, sợ Thẩm Vãn Tinh mệt mỏi, Trần Đình Thâm để cô ngồi xuống, đồng thời thông báo cho tài xế rằng cả hai sẽ ra muộn hơn một chút.
Khuôn mặt Thẩm Vãn Tinh lấm tấm những giọt mồ hôi, Trần Đình Thâm vội vàng cầm khăn lau cho cô, lo lắng cất giọng: "Em ổn chứ? Có đói hay mệt không? Anh mang theo chút nước cùng đồ ăn vặt trong hành lý, nếu em thích anh bỏ ra cho em dùng một chút nhé." Đáy mắt anh lộ rõ mấy tia quan tâm, đặc biệt là quan tâm thái quá.
"Anh đừng quá lo, em còn bình thường mà." Thẩm Vãn Tinh cố rặn ra một nụ cười trên môi, miễn cưỡng nói: "Em chỉ hơi mệt vì lần đầu bay một quãng đường dài như vậy thôi. Đình Thâm, anh cứ để cho em nghỉ một lúc là ổn. Lần đầu em đi máy bay nên hơi phiền phức chút, anh thông cảm."
Người đàn ông chau mày, anh hằn học: "Phiền gì đâu, anh hiểu mà. Tuy nhiên, khả năng em cũng hơi đói, tốt nhất nên ăn tạm lót dạ cái gì trước đã." Vừa nói, Trần Đình Thâm vừa tháo vali, lấy ra vài gói bim bim cùng chai nước nhét vào tay Thẩm Vãn Tinh, yêu cầu: "Giờ vẫn còn sớm, em cứ bình tĩnh ăn đi, cho sức khỏe ổn định hãng, đây là ưu tiên hàng đầu, còn kế hoạch ngày mai chúng ta mới bắt đầu."
Anh chỉ lo ví dụ trên đường trở về khách sạn lỡ như Thẩm Vãn Tinh ngất ra đó thì phải làm sao?
Trần Đình Thâm chưa muốn biến tuần trăng mật trở thành vợ mình bị bệnh đâu.
Ai kia hết cách, chả tài nào cãi được ông chồng đang ngồi bên cạnh, chỉ có thể bóc gói bim bim, nước thì Trần Đình Thâm mở giúp, chóp chép nhai từng miếng trong miệng. Thẩm Vãn Tinh cố gắng ăn nhanh nhất để tránh khiến lịch trình bị trì hoãn vì bản thân, huống chi cả hai còn chuẩn bị phải về nhận phòng khách sạn nữa. Xong xuôi, Thẩm Vãn Tinh tỉnh ra hẳn, đúng như Trần Đình Thâm dự đoán, cô vì đi đường dài, chưa bỏ gì vào bụng nên hơi mệt.
Họ cùng nhau trở về khách sạn.
Trên đường, Thẩm Vãn Tinh bị khung cảnh về đêm tại thành phố Paris thu hút một cách đặc biệt. Qua cửa xe, người con gái lẳng lặng ngắm nhìn vẻ đẹp tuyệt mỹ hiện ra trước mắt. Bầu trời đang được phủ bởi một màu đen, thỉnh thoảng còn len lỏi vài tia nắng vàng, những tòa nhà cao vun vút lúc ẩn lúc hiện. Đồng thời không khí tại đây đặc biệt nhộn nhịp, từng dòng người qua lại tấp nập khiến Thẩm Vãn Tinh há hốc mồm.
Cô chưa bao giờ được thấy khung cảnh đẹp như vậy trước đây, những ngôi sao lấp lánh dần dần hiện ra ánh sáng lấp lánh rực rỡ trong màn đêm nhộn nhịp. Quả nhiên là địa điểm du lịch lý tưởng.
Trần Đình Thâm ở bên cạnh trêu chọc: "Nếu em thích thì khi về nước đợi anh phát triển chi nhánh tại Pháp rồi chúng ta chuyển tới đây sống luôn nhá? Khi ấy em tha hồ được vui chơi thỏa thích." Ý tưởng ấy vừa mới xoẹt qua tâm trí anh, tuy nhiên, Trần Đình Thâm cảm thấy ý này chẳng tồi chút nào.
Nếu như Thẩm Vãn Tinh đồng ý, anh sẵn sàng chi tiền mua nhà, biệt thự rồi điều chi nhánh tập đoàn Trần thị tới Paris.
"Thôi đừng, em xin anh." Cô nàng ngay lập tức xua xua tay, trên khuôn mặt tỏ vẻ lo lắng, nhanh chóng cắt đứt ý nghĩ Trần Đình Thâm vừa nêu ra: "Đẹp thì đẹp thật nhưng với em ở nhà vẫn tốt nhất. Vừa tiện thăm gia đình vừa quen thuộc, chả bị giới hạn ngôn ngữ, với cả mất nhiều tiền quá phung phí lắm." Thẩm Vãn Tinh nhướng mày, nghiêm túc mở miệng, tim đập loạn xạ liên hồi.
Cô phải vội vàng ngăn cản nếu không Trần Đình Thâm làm thật mất.
Thẩm Vãn Tinh chỉ thích thôi, chưa tới mức để chuyển tới Paris sinh sống đâu.
Tốn kém lắm.
Đặc biệt làm thật thì đảm bảo xung quanh Thẩm Vãn Tinh xuất hiện hàng trăm ngàn lời dị nghị cho xem.
Trần Đình Thâm nửa đùa nửa thật: "Được, anh nghe em. Nhưng Vãn Tinh, em cứ nghĩ đi, nếu thay đổi suy nghĩ thì nói với anh sớm để anh thông báo cho thư ký triển khai về vụ giấy tờ luôn."
"Em nghĩ kỹ rồi."
Cô nàng phồng mồm trợn má, khẳng định chắc như đinh đóng cột.
Rất nhanh, cả hai đặt chân tới khách sạn.
Nhận phòng xong, Trần Đình Thâm dẫn cô vợ nhỏ lên trên phòng. Do anh là vị khách quý nên mọi thứ được làm ăn vô cùng chỉn chu, phòng thì thuộc dạng VIP, bên trong còn được bài trí cảnh tượng đặc biệt lãng mạn khi giám đốc khách sạn biết được vợ chồng Trần Đình Thâm tới đây hưởng tuần trăng mật.
Khi Thẩm Vãn Tinh trông thấy đống hoa hồng được bày biện trên giường, rồi nhìn xung quanh, phía trước mắt là rượu vang cùng bữa tối chất lượng năm sao, cô lúng túng vô cùng. Ngồi xuống ghế, còn Trần Đình Thâm phụ trách việc sắp xếp đồ đạc. Xong xuôi, anh tiến tới chỗ Thẩm Vãn Tinh đang ngồi, kéo cô tới dùng bữa tối, vô tình người con gái chạm vào chiếc gối bên trên.
Bộp.
Âm thanh to đùng vang lên trong căn phòng.
Một chiếc hộp rơi xuống đất.
Nhìn chằm chằm vào dòng chữ to đùng bên trên, cả Thẩm Vãn Tinh lẫn Trần Đình Thâm đều rơi vào trạng thái hoảng loạn, xấu hổ.
Thứ đó chính là đồ bảo hộ mà khách sạn thường chuẩn bị cho các cặp đôi lúc họ tới đây để thuê phòng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.