Tín Đồ Trung Thành Của Thần Điện Ánh Sáng
Chương 12
ALEJr
09/09/2024
Đêm ngày hôm đó, Aeon đã có một giấc mơ rất kỳ lạ.
Cậu mơ thấy bản thân đang chuẩn bị cống phẩm cho cha, cậu quỳ ở dưới tượng cha mà khóc.
Rồi bỗng nhiên bức tượng kia thay đổi hình dạng, khuôn mặt trở nên rõ ràng hơn, từng đường nét cơ thể cũng chân thật hơn.
Aeon ngẩng đầu lên nhìn, cậu không ngậm miệng lại được vì dung nhan của cha quá kinh diễm, khuôn mặt đẹp trai đầy mạnh mẽ của người đàn ông trưởng thành, từng đường nét cơ bắp uốn lượn gợn quanh.
Aeon man phép bò lên để được ngắm nhìn trong khoảng cách gần hơn, cậu u mê nhan sắc này, trái tim như muốn ngừng đập.
Cậu cố gắng ghi nhớ từng chi tiết nhỏ một vào trong đầu.
Sáng sớm tỉnh lại, Aeon vẫn còn bàng hoàng không thôi, cậu sợ bản thân quên mất khuôn mặt đó nên mặc cho trời còn chưa sáng, lập tức cầm theo dụng cụ đi tới phòng cầu nguyện.
Tay nghề của cậu cũng không phải là rất tốt cho nên Aeon không dám làm liều, cậu cẩn thận, tỉ mỉ mà khắc từng milimet một.
Ánh đèn chiếu sáng căn phòng trong buổi đêm, rọi bóng thiếu niên cần cù đục khắc, cũng hiện lên nụ cười trên môi cậu.
Cảm giác không vui tối qua như biến mất sạch, cậu chỉ nghĩ tới một điều rằng lời cầu nguyện hôm qua của cậu đã được cha lắng nghe và đồng ý cho phép cậu sửa lại bức tượng của ngài.
Trừ những vị thánh linh tế thăng lên trời làm việc thì không ai trên thế gian này được chiêm ngưỡng dung nhan của thần Uranus.
Chỉ có cậu, người chỉ cho mỗi cậu được thấy, riêng điều này thôi cũng đủ khiến Aeon sung sướng tới cuối đời.
" Cha ơi, người có đang nghe con nói hay không? Con vui lắm, con không biết phải làm sao để diễn tả niềm vui sướng hiện tại của con".
Hình như con yêu ngài mất rồi, không phải kiểu yêu từ tín ngưỡng, mà là cậu đã rung động với cha mất rồi.
Nghe thật khó tin nên Aeon chỉ dám giấu ý nghĩ này trong lòng, cậu không dám trèo cao, chỉ cần được cha chú ý một chút thôi cũng tốt rồi.
Mỗi một lần cậu chạm vào bức tượng của thần Uranus là cảm giác đều nóng bừng cả người lên, mặc dù đó chỉ là một bức tượng nhưng cậu lại không ngăn được sự ảo tưởng rằng bản thân được chạm vào cha thân yêu.
Tiểu linh tế quên ăn quên ngủ mà khắc tượng suốt mấy tiếng đồng hồ, hôm qua cậu có làm thừa ra mấy cái bánh, ăn tạm một chút thì không cần tới nhà ăn nữa.
Cậu không muốn dừng lại công việc trên tay vì sợ sẽ quên mất hình dáng của cha, cũng một phần vì việc này khiến cho cậu cảm giác rất hưng phấn, chỉ muốn kéo dài thật lâu không cần kết thúc.
Nhìn Aeon hứng trí bừng bừng như vậy khiến Uranus cũng vui lây, nhưng cậu không ăn không nghỉ cũng làm anh thấy đau lòng.
" Thật ngốc".
Aeon khắc suốt một ngày, tới tận tối muộn cũng không nghỉ ngơi, ngón tay cậu đỏ bừng lên vì đau và chảy máu do dụng cụ đâm phải.
Ít nhất cũng đã tạc xong phần đầu của tượng, đây là phần khó nhất, cũng tốn thời gian nhất vì cậu muốn bức tượng của cha phải là tuyệt phẩm thế gian chỉ mình cậu mới có.
Uranus bất đắc dĩ biến ra một tia ánh sáng truyền tới trên người Aeon khiến cho cậu không nhịn được nữa mà ngủ gục xuống dưới chân tượng.
Dáng vẻ kiều diễm, mềm mại cuộn tròn trên đầu gối tượng đá ngồi trên ghế.
Uranus cảm nhận được từng hơi thở của cậu nhè nhẹ phả lên chân mình mà hưởng thụ.
Thật muốn vuốt ve, thật muốn xoa đầu tiểu linh tế.
Anh ầm thầm thả một luồng sức mạng ban phước vào người cậu xem như phần thưởng cho sự nỗ lực của ngày hôm nay.
Mọi sự đau đớn và mệt mới trong người Aeon như tan biến hết, cậu thoải mái mà gối đầu kên chân tượng đá ngủ ngon lành.
Hình như tượng đá hôm nay có chút ấm áp, không lạnh băng như mọi khi.
Uranus không quên báo mộng cho cậu.
Lần này Aeon mơ thấy bản thân quỳ trong phòng cầu nguyện, nghe thấy âm thanh vừa lạ vừa quen phát ra từ bức tượng.
" Hỡi con yêu của ta, ta luôn lắng nghe con, không cần gắng quá sức, ta biết tấm lòng con như thế nào mà".
" Cha ơi, người vẫn luôn ở đây sao?" Aeon ngước lên nhìn.
" Con chỉ cần biết ta luôn dõi theo con, con yêu của ta, đừng lo lắng gì cả".
Trong lòng Aeon tan chảy thành mật ong ngọt ngào.
Khi tỉnh dậy mặt trời đã lên cao, Aeon ngơ ngác nhìn xung quanh như thể tìm kiếm điều gì đó.
Cậu luyến tiếc tỉnh dậy từ giấc mơ, cậu còn muốn nói chuyện với cha thêm một lúc, nhưng không sao... Cha đã nói sẽ luôn dõi theo cậu.
Aeon bật cười vui sướng, có một cảm giác luôn có một đôi mắt dõi theo mình, cậu không cảm thấy khó chịu chút nào, không hề cảm thấy điểu này có gì bất ổn.
Cũng không chắc cha sẽ luôn dõi theo cậu mà, ngài bận rộn như vậy, còn có nhiều linh tế khác cầu nguyện, cậu không thể ích kỷ giữ ngài của riêng mình.
Chỉ cần nghe ngài nói vậy để an ủi cậu thôi là Aeon đã thỏa mãn lắm rồi.
Ít nhất trong lòng cha, cậu cũng có một vị trí nhỏ bé nào đó chứ không chỉ là là một linh tế nhỏ bé bình thường như bao người khác.
Cậu mơ thấy bản thân đang chuẩn bị cống phẩm cho cha, cậu quỳ ở dưới tượng cha mà khóc.
Rồi bỗng nhiên bức tượng kia thay đổi hình dạng, khuôn mặt trở nên rõ ràng hơn, từng đường nét cơ thể cũng chân thật hơn.
Aeon ngẩng đầu lên nhìn, cậu không ngậm miệng lại được vì dung nhan của cha quá kinh diễm, khuôn mặt đẹp trai đầy mạnh mẽ của người đàn ông trưởng thành, từng đường nét cơ bắp uốn lượn gợn quanh.
Aeon man phép bò lên để được ngắm nhìn trong khoảng cách gần hơn, cậu u mê nhan sắc này, trái tim như muốn ngừng đập.
Cậu cố gắng ghi nhớ từng chi tiết nhỏ một vào trong đầu.
Sáng sớm tỉnh lại, Aeon vẫn còn bàng hoàng không thôi, cậu sợ bản thân quên mất khuôn mặt đó nên mặc cho trời còn chưa sáng, lập tức cầm theo dụng cụ đi tới phòng cầu nguyện.
Tay nghề của cậu cũng không phải là rất tốt cho nên Aeon không dám làm liều, cậu cẩn thận, tỉ mỉ mà khắc từng milimet một.
Ánh đèn chiếu sáng căn phòng trong buổi đêm, rọi bóng thiếu niên cần cù đục khắc, cũng hiện lên nụ cười trên môi cậu.
Cảm giác không vui tối qua như biến mất sạch, cậu chỉ nghĩ tới một điều rằng lời cầu nguyện hôm qua của cậu đã được cha lắng nghe và đồng ý cho phép cậu sửa lại bức tượng của ngài.
Trừ những vị thánh linh tế thăng lên trời làm việc thì không ai trên thế gian này được chiêm ngưỡng dung nhan của thần Uranus.
Chỉ có cậu, người chỉ cho mỗi cậu được thấy, riêng điều này thôi cũng đủ khiến Aeon sung sướng tới cuối đời.
" Cha ơi, người có đang nghe con nói hay không? Con vui lắm, con không biết phải làm sao để diễn tả niềm vui sướng hiện tại của con".
Hình như con yêu ngài mất rồi, không phải kiểu yêu từ tín ngưỡng, mà là cậu đã rung động với cha mất rồi.
Nghe thật khó tin nên Aeon chỉ dám giấu ý nghĩ này trong lòng, cậu không dám trèo cao, chỉ cần được cha chú ý một chút thôi cũng tốt rồi.
Mỗi một lần cậu chạm vào bức tượng của thần Uranus là cảm giác đều nóng bừng cả người lên, mặc dù đó chỉ là một bức tượng nhưng cậu lại không ngăn được sự ảo tưởng rằng bản thân được chạm vào cha thân yêu.
Tiểu linh tế quên ăn quên ngủ mà khắc tượng suốt mấy tiếng đồng hồ, hôm qua cậu có làm thừa ra mấy cái bánh, ăn tạm một chút thì không cần tới nhà ăn nữa.
Cậu không muốn dừng lại công việc trên tay vì sợ sẽ quên mất hình dáng của cha, cũng một phần vì việc này khiến cho cậu cảm giác rất hưng phấn, chỉ muốn kéo dài thật lâu không cần kết thúc.
Nhìn Aeon hứng trí bừng bừng như vậy khiến Uranus cũng vui lây, nhưng cậu không ăn không nghỉ cũng làm anh thấy đau lòng.
" Thật ngốc".
Aeon khắc suốt một ngày, tới tận tối muộn cũng không nghỉ ngơi, ngón tay cậu đỏ bừng lên vì đau và chảy máu do dụng cụ đâm phải.
Ít nhất cũng đã tạc xong phần đầu của tượng, đây là phần khó nhất, cũng tốn thời gian nhất vì cậu muốn bức tượng của cha phải là tuyệt phẩm thế gian chỉ mình cậu mới có.
Uranus bất đắc dĩ biến ra một tia ánh sáng truyền tới trên người Aeon khiến cho cậu không nhịn được nữa mà ngủ gục xuống dưới chân tượng.
Dáng vẻ kiều diễm, mềm mại cuộn tròn trên đầu gối tượng đá ngồi trên ghế.
Uranus cảm nhận được từng hơi thở của cậu nhè nhẹ phả lên chân mình mà hưởng thụ.
Thật muốn vuốt ve, thật muốn xoa đầu tiểu linh tế.
Anh ầm thầm thả một luồng sức mạng ban phước vào người cậu xem như phần thưởng cho sự nỗ lực của ngày hôm nay.
Mọi sự đau đớn và mệt mới trong người Aeon như tan biến hết, cậu thoải mái mà gối đầu kên chân tượng đá ngủ ngon lành.
Hình như tượng đá hôm nay có chút ấm áp, không lạnh băng như mọi khi.
Uranus không quên báo mộng cho cậu.
Lần này Aeon mơ thấy bản thân quỳ trong phòng cầu nguyện, nghe thấy âm thanh vừa lạ vừa quen phát ra từ bức tượng.
" Hỡi con yêu của ta, ta luôn lắng nghe con, không cần gắng quá sức, ta biết tấm lòng con như thế nào mà".
" Cha ơi, người vẫn luôn ở đây sao?" Aeon ngước lên nhìn.
" Con chỉ cần biết ta luôn dõi theo con, con yêu của ta, đừng lo lắng gì cả".
Trong lòng Aeon tan chảy thành mật ong ngọt ngào.
Khi tỉnh dậy mặt trời đã lên cao, Aeon ngơ ngác nhìn xung quanh như thể tìm kiếm điều gì đó.
Cậu luyến tiếc tỉnh dậy từ giấc mơ, cậu còn muốn nói chuyện với cha thêm một lúc, nhưng không sao... Cha đã nói sẽ luôn dõi theo cậu.
Aeon bật cười vui sướng, có một cảm giác luôn có một đôi mắt dõi theo mình, cậu không cảm thấy khó chịu chút nào, không hề cảm thấy điểu này có gì bất ổn.
Cũng không chắc cha sẽ luôn dõi theo cậu mà, ngài bận rộn như vậy, còn có nhiều linh tế khác cầu nguyện, cậu không thể ích kỷ giữ ngài của riêng mình.
Chỉ cần nghe ngài nói vậy để an ủi cậu thôi là Aeon đã thỏa mãn lắm rồi.
Ít nhất trong lòng cha, cậu cũng có một vị trí nhỏ bé nào đó chứ không chỉ là là một linh tế nhỏ bé bình thường như bao người khác.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.