Tín Đồ Trung Thành Của Thần Điện Ánh Sáng
Chương 13
ALEJr
09/09/2024
Aeon dùng hết thời gian ba ngày mới sửa lại xong bức tượng của Uranus, cậu thả lỏng đôi tay mỏi nhừ lùi lại từng bước một ngắm nhìn tác phẩm của cậu một cách tổng thể.
Trên bàn tay trắng nõn nhỏ nhắn của cậu có thêm nhiều vết bầm và vết sẹo chưa lành nhưng Aeon cảm thấy thật xứng đáng, rất đáng, vô cùng đáng.
Cậu chỉ muốn giữ bức tượng này cho riêng mình, ai cũng đừng hòng thấy được.
Cậu bất giác nở một nụ cười thật tươi " Hỡi cha ơi, người hãy nhìn xem, con đã hoàn thành được rồi, người có vừa lòng với bức tượng này không?".
Đương nhiên là không có tiếng trả lời, Aeon đã sớm quen với việc nói chuyện một mình như vậy rồi.
Để ăn mừng chuyện này cậu phải làm một mâm tế phẩm thật thịnh soạn cho cha.
Nghĩ là làm, Aeon chạy như bay tới nhà bếp của thần điện hỏi xin nguyên liệu để nấu ăn, cậu hoàn toàn có thể đăng ký món ăn muốn làm để dâng lên cho thần linh để nhà bếp làm cho như những linh tế khác nhưng cậu không làm vậy.
Cậu cho rằng chỉ có tự tay làm mới thể hiện được tấm lòng chân thành, cũng là cách mà cậu dùng để biết ơn với đấng tối cao.
Mặc cho bàn tay còn đang đau xót, Aeon vẫn nấu ăn suốt bốn tiếng đồng hồ, làm một mâm đồ ăn thịnh soạn nhất mà cậu từng làm trong đời.
Aeon dâng lên dưới tượng thần Uranus.
Hình ảnh này khiến cho thần điện ánh sáng trên trời nhộn nhịp hẳn lên.
Không chỉ có nữ thần thời gian tới tham dự mà còn có cả hai vị thánh kỵ sĩ dưới quyền của Uranus tới tham dự.
Thánh kỵ sĩ là tạo vật do Uranus hóa ra để giúp mình xử lý các nhiệm vụ khác nhau, mặc dù có thần thông và khả năng bất tử, thân thể cũng không phải bằng máu thịt nên cũng được coi là một vị thần, tuy nhiên được coi là thì vẫn chỉ là được coi là, không phải thần thật sự nên bọn họ chỉ được xưng là thánh.
Uranus tự hào nhìn từng món ăn xuất hiện trên bàn trước mắt anh.
Hai vị thánh kỵ sĩ là người thân cận với anh nhất, mỗi ngày đều có hàng trăm đồ ăn và vật phẩm được cúng tế lên đây.
Mặc dù thần linh không cần ăn uống để duy trì sự sống như con người nhưng thưởng thức mĩ vị cũng là một loại sở thích.
Mà Uranus thì không phải kiểu người ở thích đó cho lắm cho nên mỗi lần có cống phẩm xuất hiện, một là bỏ đó không đụng tới, linh tế đặt cống phẩm sẽ tự hiểu rằng đồ của mình đã bị từ chối, hoặc nếu có thì Uranus cũng đem phân phát cho nhóm thánh linh tế hầu hạ dưới điện, cũng coi như chấp nhận lòng thành của người đặt cống phẩm.
Hôm trước bánh mà Aeon dâng lên là thứ mà anh ăn đầu tiên trong suốt hai nghìn năm qua.
Hôm nay là lần thứ hai.
Uranus rất hào phóng gọi chúng thần tới cùng mình thưởng thức.
Những vị thần khác như thần thời gian, thần mặt trời, thần mặt trăng,... cũng có điện thờ riêng của mình nhưng không được như thần điện của Uranus, hằng năm tới ngày lễ lớn nào đó thì may ra mới có chút hương hoa trái ngọt.
" Xin mời" Uranus đưa tay ra nâng ly rượu.
Hai thánh kỵ sĩ trắng và đen cũng ngơ ngác nâng ly theo, chưa bao giờ họ thấy thần Uranus vui như hôm nay.
Nữ thần thời gian chỉ mải ăn đồ ăn, không uống rượu, chỉ uống trà.
Mỗi một món đồ bọn họ ăn mất thì đều biến mất ở trên bàn cống phẩm của Aeon, cậu thấy vậy thì mừng lắm, cha đã chấp nhận tấm lòng của cậu.
Uranus đang ăn thì cảm thấy ấm nóng dưới lòng bàn chân, hóa ra tiểu linh tế lại hôn lên chân anh.
Hành động vốn bị cho là hạ đẳng nhưng qua sự chân thành của Aeon lại trở nên lãng mạn hơn bao giờ hết.
" Cha ơi, người hãy từ từ hưởng dụng nhé, nếu người thích thì ngày nào con cũng sẽ làm cho người, còn bây giờ tới giờ con phải tới chính điện rồi".
Aeon nói xong liền về phòng cầm theo giấy bút đi tới chính điện, ngay cả khi trở thành linh tế chính thức thì cậu cũng không rảnh rỗi mà phải học thêm nhiều kiến thức nâng cao hơn.
Những thứ mà chỉ khi vào được thần điện mới được học, mọi thứ như thể từ đây mới là bắt đầu, còn bao công sức mà cậu nổ lực khi còn ở ngôi đền cổ chỉ là để chuẩn bị cho sự bắt đầu này vậy.
Các linh tế lớn nhỏ trong thần điện đều tập trung tại chính điện trước giờ được thông báo, Aeon tìm một chỗ không quá khuất cũng không quá lộ liễu, một chỗ mà có thể nghe giảng rõ ràng nhưng không khiến người trên bục để mắt tới.
Cứ cách một tuần thì thần điện sẽ lại có một buổi học chung như vậy, mà người giảng bài không ai khác chính là thánh linh tế Liam, người đứng đầu thần điện cũng như hiệp hội linh tế.
Buổi tập hợp này vừa là để giảng dạy cho những linh tế vừa là để kiểm tra kết quả công việc trong một tuần qua, để xem sức mạnh ánh sáng trong người họ có tăng trưởng hay không.
Thánh linh tế Liam mặc áo choàng màu đỏ nổi bật cùng vương miệng đá quý chậm rãi bước lên bục trong hàng trăm cặp mắt dõi theo đầy hâm mộ trong đó có Aeon.
Cậu tự hỏi, liệu cha có yêu thích người đó hơn cậu hay không?
Trên bàn tay trắng nõn nhỏ nhắn của cậu có thêm nhiều vết bầm và vết sẹo chưa lành nhưng Aeon cảm thấy thật xứng đáng, rất đáng, vô cùng đáng.
Cậu chỉ muốn giữ bức tượng này cho riêng mình, ai cũng đừng hòng thấy được.
Cậu bất giác nở một nụ cười thật tươi " Hỡi cha ơi, người hãy nhìn xem, con đã hoàn thành được rồi, người có vừa lòng với bức tượng này không?".
Đương nhiên là không có tiếng trả lời, Aeon đã sớm quen với việc nói chuyện một mình như vậy rồi.
Để ăn mừng chuyện này cậu phải làm một mâm tế phẩm thật thịnh soạn cho cha.
Nghĩ là làm, Aeon chạy như bay tới nhà bếp của thần điện hỏi xin nguyên liệu để nấu ăn, cậu hoàn toàn có thể đăng ký món ăn muốn làm để dâng lên cho thần linh để nhà bếp làm cho như những linh tế khác nhưng cậu không làm vậy.
Cậu cho rằng chỉ có tự tay làm mới thể hiện được tấm lòng chân thành, cũng là cách mà cậu dùng để biết ơn với đấng tối cao.
Mặc cho bàn tay còn đang đau xót, Aeon vẫn nấu ăn suốt bốn tiếng đồng hồ, làm một mâm đồ ăn thịnh soạn nhất mà cậu từng làm trong đời.
Aeon dâng lên dưới tượng thần Uranus.
Hình ảnh này khiến cho thần điện ánh sáng trên trời nhộn nhịp hẳn lên.
Không chỉ có nữ thần thời gian tới tham dự mà còn có cả hai vị thánh kỵ sĩ dưới quyền của Uranus tới tham dự.
Thánh kỵ sĩ là tạo vật do Uranus hóa ra để giúp mình xử lý các nhiệm vụ khác nhau, mặc dù có thần thông và khả năng bất tử, thân thể cũng không phải bằng máu thịt nên cũng được coi là một vị thần, tuy nhiên được coi là thì vẫn chỉ là được coi là, không phải thần thật sự nên bọn họ chỉ được xưng là thánh.
Uranus tự hào nhìn từng món ăn xuất hiện trên bàn trước mắt anh.
Hai vị thánh kỵ sĩ là người thân cận với anh nhất, mỗi ngày đều có hàng trăm đồ ăn và vật phẩm được cúng tế lên đây.
Mặc dù thần linh không cần ăn uống để duy trì sự sống như con người nhưng thưởng thức mĩ vị cũng là một loại sở thích.
Mà Uranus thì không phải kiểu người ở thích đó cho lắm cho nên mỗi lần có cống phẩm xuất hiện, một là bỏ đó không đụng tới, linh tế đặt cống phẩm sẽ tự hiểu rằng đồ của mình đã bị từ chối, hoặc nếu có thì Uranus cũng đem phân phát cho nhóm thánh linh tế hầu hạ dưới điện, cũng coi như chấp nhận lòng thành của người đặt cống phẩm.
Hôm trước bánh mà Aeon dâng lên là thứ mà anh ăn đầu tiên trong suốt hai nghìn năm qua.
Hôm nay là lần thứ hai.
Uranus rất hào phóng gọi chúng thần tới cùng mình thưởng thức.
Những vị thần khác như thần thời gian, thần mặt trời, thần mặt trăng,... cũng có điện thờ riêng của mình nhưng không được như thần điện của Uranus, hằng năm tới ngày lễ lớn nào đó thì may ra mới có chút hương hoa trái ngọt.
" Xin mời" Uranus đưa tay ra nâng ly rượu.
Hai thánh kỵ sĩ trắng và đen cũng ngơ ngác nâng ly theo, chưa bao giờ họ thấy thần Uranus vui như hôm nay.
Nữ thần thời gian chỉ mải ăn đồ ăn, không uống rượu, chỉ uống trà.
Mỗi một món đồ bọn họ ăn mất thì đều biến mất ở trên bàn cống phẩm của Aeon, cậu thấy vậy thì mừng lắm, cha đã chấp nhận tấm lòng của cậu.
Uranus đang ăn thì cảm thấy ấm nóng dưới lòng bàn chân, hóa ra tiểu linh tế lại hôn lên chân anh.
Hành động vốn bị cho là hạ đẳng nhưng qua sự chân thành của Aeon lại trở nên lãng mạn hơn bao giờ hết.
" Cha ơi, người hãy từ từ hưởng dụng nhé, nếu người thích thì ngày nào con cũng sẽ làm cho người, còn bây giờ tới giờ con phải tới chính điện rồi".
Aeon nói xong liền về phòng cầm theo giấy bút đi tới chính điện, ngay cả khi trở thành linh tế chính thức thì cậu cũng không rảnh rỗi mà phải học thêm nhiều kiến thức nâng cao hơn.
Những thứ mà chỉ khi vào được thần điện mới được học, mọi thứ như thể từ đây mới là bắt đầu, còn bao công sức mà cậu nổ lực khi còn ở ngôi đền cổ chỉ là để chuẩn bị cho sự bắt đầu này vậy.
Các linh tế lớn nhỏ trong thần điện đều tập trung tại chính điện trước giờ được thông báo, Aeon tìm một chỗ không quá khuất cũng không quá lộ liễu, một chỗ mà có thể nghe giảng rõ ràng nhưng không khiến người trên bục để mắt tới.
Cứ cách một tuần thì thần điện sẽ lại có một buổi học chung như vậy, mà người giảng bài không ai khác chính là thánh linh tế Liam, người đứng đầu thần điện cũng như hiệp hội linh tế.
Buổi tập hợp này vừa là để giảng dạy cho những linh tế vừa là để kiểm tra kết quả công việc trong một tuần qua, để xem sức mạnh ánh sáng trong người họ có tăng trưởng hay không.
Thánh linh tế Liam mặc áo choàng màu đỏ nổi bật cùng vương miệng đá quý chậm rãi bước lên bục trong hàng trăm cặp mắt dõi theo đầy hâm mộ trong đó có Aeon.
Cậu tự hỏi, liệu cha có yêu thích người đó hơn cậu hay không?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.