Chương 33: Lời Thoại
Hoàn Nhĩ WR
25/04/2022
"Bên ngoài phòng của chị, em đã để cho người ta làm một phòng kính đầy ánh nắng mặt trời, từ chỗ đó chị gần như có thể nhìn thấy toàn cảnh ngôi làng."
Khi cậu nói điều này, đôi mắt nhìn cô của cậu sáng rực lấp lánh:
"Em còn làm một chuồng ngựa ở gần đó, bên trong nuôi hai con ngựa, còn chưa có tên."
"Chúng ta hãy cùng nhau đi vào mùa thu đi, lúc đó nho vừa chín, còn có thể tự tay hái, chúng ta tự mình ủ bình rượu, rồi niêm phong lại, giữ lại..." Lời nói của cậu lúc đó mơ hồ không rõ: "... Uống sau.”
Khi đó Bùi Dịch cố gắng dụ cô đi Pháp, cho nên đã tận hết khả năng để miêu tả, cậu nói nơi đó có nuôi hai con ngựa, còn có cây nho cổ [1] hơn trăm năm, cậu nói chùm nho vào mùa thu mọc thành từng chùm, cảnh tượng ánh mặt trời chiếu xuyên qua kẽ lá nho, rơi lên trên từng quả nho từ miệng cậu nói ra, khiến cô có thể tưởng tượng được cảnh tượng đó.
[1] Cây nho cổ: Tiếng Anh là "Ancestor Vines", để chỉ những cây nho có tuổi thọ trên 125 năm.
Nghĩ đi nghĩ lại, tâm tình Giang Sắt cũng có chút sa sút.
Cô mơ hồ có thể hiểu được ý của Cố Gia Nhĩ.
Bùi Dịch nói những lời kia với cô, muốn dỗ dành cô đi Pháp, là có sự nhiệt tình nồng cháy, cho nên khi cậu nhắc tới ngôi làng nhỏ yên tĩnh ngăn cách với thế giới bên ngoài dưới ánh mặt trời kia, đã dễ dàng thuyết phục cô gật đầu đồng ý.
Nhưng cuối cùng cô cũng không thể hoàn thành chuyến đi Pháp mà Bùi Dịch đã sớm lên kế hoạch.
Tính cách của cô cũng không nhiệt tình phóng khoáng, cho nên lúc đó Bùi Dịch nhắc tới những chuyện này, cô chỉ cảm thấy cũng không tệ lắm mà thôi.
Nhưng vì cái gì lúc này hồi tưởng lại, lại cảm thấy trong lòng trĩu nặng?
Cô cố gắng hồi tưởng lại vẻ mặt và ngữ khí của Bùi Dịch khi nói những lời này với mình lúc đó, giống như ước mình có thể bưng trang viên mà cậu đã chuẩn bị tốt dâng đến trước mặt cô, nhận được lời khen ngợi của cô.
Ký ức dần dần nhiều hơn, cô tìm được vài phần tâm tình lúc đó, giống như ngữ khí lúc đó của Bùi Dịch, cô có thể tưởng tượng ra một vườn nho rộng mênh mông bạt ngàn dưới bầu trời xanh, phòng kính đầy ánh nắng mặt trời trong lâu đài, và hai con ngựa chưa được đặt tên.
Cô tưởng tượng mình cũng trở thành Bùi Dịch lúc đó, ngữ khí cũng dần dần nhẹ nhàng hơn.
Lúc này cô không nhìn thấy mặt mình, cho nên đương nhiên cũng không nhìn thấy vẻ rạng rỡ mông lung trong mắt mình.
Cố Gia Nhĩ quay xong phân cảnh Triệu Nhược Quân và Hàng Vu Nhất, mới nhớ tới Giang Sắt.
"Chuẩn bị xong chưa?"
Biểu hiện trong phân cảnh của Triệu Nhược Quân và Hàng Vu Nhất trên phi cơ chỉ nằm trong quy củ, không có chỗ sai, nhưng cũng không có gì đáng kinh ngạc.
Mãi vẫn không quay chụp được cảm giác mà mình mong muốn, đã làm cho vẻ mặt Cố Gia Nhĩ hiện ra vài phần bực bội.
"Đã chuẩn bị xong, thưa đạo diễn."
Giang Sắt gật đầu, Cố Gia Nhĩ không có ý quay chụp, chỉ ra hiệu cho cô đọc lời thoại với mình.
Giang Sắt mỉm cười, Cố Gia Nhĩ liền cảm thấy cảm giác cô tạo cho người khác không giống với lúc trước.
Diễn xuất Giang Sắt dưới ống kính lúc trước là hoàn hảo không có khuyết điểm, nhưng lại cho người ta một loại cảm giác quá mức hoàn hảo, mà lộ ra có chút trong trẻo lạnh lùng.
Nhưng lúc này trong ánh mắt cô mang theo khát khao, nụ cười bên khóe miệng đã làm tan biến đi sự xa cách trên người cô.
Ngữ điệu của cô vẫn mang theo đặc điểm của riêng của mình, nhưng biểu cảm của cô lại rất cuốn hút người khác. Cô nói về Paris thời Trung Cổ, đề cập đến nghệ thuật và ẩm thực đã trang điểm cho thành phố này trở nên rực rỡ tràn đầy sức sống.
Cố Gia Nhĩ nhớ tới những ngày mình học ở Paris, nhớ tới bầu không khí nghệ thuật nồng đậm nơi đó, ông hơi giật mình, Giang Sắt cũng đã ngừng lại, đọc xong lời thoại.
Ngắn ngủi vài câu thoại, lúc này không còn đọc trôi chảy mượt mà giống như lúc trước, nhưng ngược lại lại khiến người nghe có loại cảm giác vẫn chưa được thỏa mãn.
Sức hấp dẫn của ngôn ngữ cũng không thua gì biểu cảm cường điệu, trong cảnh quay này, nếu Giang Sắt có thể duy trì phát huy như vậy, thì cô sẽ trở thành điểm sáng của cảnh quay trên máy bay, đè ép cả đám người Triệu Nhược Quân.
Cố Gia Nhĩ nhìn cô một cái, vẻ mặt hài lòng.
Lời nói lúc trước của ông cũng không phải đàn gảy tai trâu, ngoại trừ có dung mạo trời phú ra, cô còn có được năng lực lĩnh ngộ tuyệt vời.
Đương nhiên đây cũng là bởi vì Cố Gia Nhĩ phát hiện Giang Sắt tuổi không lớn lắm, mà lại có thể nói được tiếng Pháp một cách lưu loát, cũng không phải là một mỹ nhân vô dụng [2], nên mới có thể lên tiếng chỉ điểm.
[2] bao cỏ: dùng hình ảnh chiếc túi được may bằng rơm không bền và chắc chắn để chỉ người vô dụng không có tài năng.
Điều quan trọng nhất là, vừa nãy khi ông không khách khí nói ra những lời đó ở trước mặt mọi người, thì cô cũng chân chính nghe vào tai đặt ở trong lòng, mà không phải giống như những người khác, mặt ngoài thì tỏ ra sợ hãi ông, nhưng trong lòng ít nhiều cũng có chút không phục.
Điều này làm cho ấn tượng của Cố Gia Nhĩ đối với Giang Sắt thoáng cái tốt hơn: "Đúng rồi, đôi khi diễn xuất ngoại trừ việc thay đổi rất nhỏ trên nét mặt, thì kỹ năng đọc lời thoại cũng rất quan trọng.”
Sau khi ông nói xong lời này, mọi người lại tập duyệt lại một lần nữa, lúc xong xuôi thì thời gian cũng không còn sớm.
Cảnh trên máy bay được ấn định vào ba ngày sau, Giang Sắt tẩy trang, thay quần áo xong, đi ra từ Phim trường Điện ảnh và Truyền hình, thì cũng đã gần mười giờ tối.
Trong tàu điện ngầm cũng không có nhiều người, Giang Sắt tìm một góc ngồi xuống, dựa vào lưng ghế híp mắt dưỡng thần.
Hôm nay cô đứng cả một ngày, thực sự có chút mệt mỏi, tiến vào nghề này cũng không nhẹ nhàng như trong tưởng tượng, cô mở mắt nhìn thời gian trên tàu điện ngầm, về đến nhà chỉ sợ cũng đã hơn mười một giờ, người nhà họ Đỗ chỉ sợ đã đi ngủ từ lâu, không có khả năng sẽ mở cửa cho cô.
Còn khoảng một tháng nữa mới rời trường, cô suy tư xem mình có nên tìm thêm mấy vai diễn quần chúng nữa hay không, kiếm chút tiền tạm thời thuê phòng, chuyển ra khỏi nhà họ Đỗ.
Hôm nay Cố Gia Nhĩ nói chuyện khiến Giang Sắt có chút xúc động, nghề này cũng không nhẹ nhàng đơn giản như lúc đầu cô tưởng tượng, diễn kịch cũng không phải chỉ giả dạng thành một nhân vật trong kịch mà thôi.
Không vào nghề này thì không nói, nhưng nếu tạm thời cô còn làm công việc này, thì đương nhiên cô sẽ không bằng lòng bị người ta khinh thường.
Từ một phương diện nào đó mà nói, cô muốn diễn Miss. Trương giống như Phùng Nam đang diễn cuộc đời của Giang Sắt vậy. Sau khi điều chỉnh tốt tâm tính, gạt bỏ ảnh hưởng trước kia do ông nội Phùng Trung Lương mang lại, thì cô không còn kỳ thị diễn xuất như trước đây nữa.
Hai ngày ở nhà cô đều luyện tập trước gương, trong gương cô có thể nhìn thấy rõ ràng ánh mắt của mình, điều chỉnh thiếu sót của mình, làm cho thần sắc có thể bắt kịp giọng điệu có chút hân hoan của mình.
Trong phòng vô cùng oi bức, thời tiết tháng bảy, Đỗ gia đừng nói trang bị điều hòa, ban ngày ngay cả quạt gió cũng không được bật. Giang Sắt đọc lời thoại đến miệng đắng lưỡi khô, đứng dậy đi vào phòng bếp rót một ly nước, cửa phòng của Đỗ Hồng Hồng thoáng cái đã bị cô ta nặng nề kéo ra, âm thanh chói tai:
"Mày có thôi đi không?"
Chu Huệ đang ở bên ngoài nói chuyện với hàng xóm về con trai sắp học lớp 11 của mình, thì nghe thấy tiếng rống của Đỗ Hồng Hồng ở trong phòng.
Bà vội vàng đi vào nhà, thì liền nhìn thấy Đỗ Hồng Hồng vẻ mặt tối tăm u ám, đang đứng đối mặt với phòng vệ sinh nói chuyện:
"Suốt ngày đối diện với gương, miệng lẩm bẩm đọc đọc không dứt, mày có phải bị bệnh không?"
Giang Sắt đứng trong nhà vệ sinh, không thấy rõ vẻ mặt.
"Có chuyện gì xảy ra vậy?"
Chu Huệ sốt ruột hỏi: "Lúc nãy vẫn còn tốt mà.”
Hai chị em chưa bao giờ thân thiết, có đôi khi cũng cãi nhau vài câu, nhưng gần đây Giang Sắt ngoan hơn rất nhiều, có lúc Đỗ Hồng Hồng gây chuyện, nhưng cô cũng coi như không nhìn thấy, vì vậy trong nhà cũng yên ấm hơn rất nhiều.
Chu Huệ vừa mới đi ra ngoài không bao lâu, sao lại cãi nhau rồi?
"Làm sao con biết nó bị làm sao chứ? Mỗi ngày không biết đọc cái gì nữa, cầm một cái gương đi qua đi lại, tao biết mày lớn lên xinh đẹp rồi, được chưa!”
Khi cậu nói điều này, đôi mắt nhìn cô của cậu sáng rực lấp lánh:
"Em còn làm một chuồng ngựa ở gần đó, bên trong nuôi hai con ngựa, còn chưa có tên."
"Chúng ta hãy cùng nhau đi vào mùa thu đi, lúc đó nho vừa chín, còn có thể tự tay hái, chúng ta tự mình ủ bình rượu, rồi niêm phong lại, giữ lại..." Lời nói của cậu lúc đó mơ hồ không rõ: "... Uống sau.”
Khi đó Bùi Dịch cố gắng dụ cô đi Pháp, cho nên đã tận hết khả năng để miêu tả, cậu nói nơi đó có nuôi hai con ngựa, còn có cây nho cổ [1] hơn trăm năm, cậu nói chùm nho vào mùa thu mọc thành từng chùm, cảnh tượng ánh mặt trời chiếu xuyên qua kẽ lá nho, rơi lên trên từng quả nho từ miệng cậu nói ra, khiến cô có thể tưởng tượng được cảnh tượng đó.
[1] Cây nho cổ: Tiếng Anh là "Ancestor Vines", để chỉ những cây nho có tuổi thọ trên 125 năm.
Nghĩ đi nghĩ lại, tâm tình Giang Sắt cũng có chút sa sút.
Cô mơ hồ có thể hiểu được ý của Cố Gia Nhĩ.
Bùi Dịch nói những lời kia với cô, muốn dỗ dành cô đi Pháp, là có sự nhiệt tình nồng cháy, cho nên khi cậu nhắc tới ngôi làng nhỏ yên tĩnh ngăn cách với thế giới bên ngoài dưới ánh mặt trời kia, đã dễ dàng thuyết phục cô gật đầu đồng ý.
Nhưng cuối cùng cô cũng không thể hoàn thành chuyến đi Pháp mà Bùi Dịch đã sớm lên kế hoạch.
Tính cách của cô cũng không nhiệt tình phóng khoáng, cho nên lúc đó Bùi Dịch nhắc tới những chuyện này, cô chỉ cảm thấy cũng không tệ lắm mà thôi.
Nhưng vì cái gì lúc này hồi tưởng lại, lại cảm thấy trong lòng trĩu nặng?
Cô cố gắng hồi tưởng lại vẻ mặt và ngữ khí của Bùi Dịch khi nói những lời này với mình lúc đó, giống như ước mình có thể bưng trang viên mà cậu đã chuẩn bị tốt dâng đến trước mặt cô, nhận được lời khen ngợi của cô.
Ký ức dần dần nhiều hơn, cô tìm được vài phần tâm tình lúc đó, giống như ngữ khí lúc đó của Bùi Dịch, cô có thể tưởng tượng ra một vườn nho rộng mênh mông bạt ngàn dưới bầu trời xanh, phòng kính đầy ánh nắng mặt trời trong lâu đài, và hai con ngựa chưa được đặt tên.
Cô tưởng tượng mình cũng trở thành Bùi Dịch lúc đó, ngữ khí cũng dần dần nhẹ nhàng hơn.
Lúc này cô không nhìn thấy mặt mình, cho nên đương nhiên cũng không nhìn thấy vẻ rạng rỡ mông lung trong mắt mình.
Cố Gia Nhĩ quay xong phân cảnh Triệu Nhược Quân và Hàng Vu Nhất, mới nhớ tới Giang Sắt.
"Chuẩn bị xong chưa?"
Biểu hiện trong phân cảnh của Triệu Nhược Quân và Hàng Vu Nhất trên phi cơ chỉ nằm trong quy củ, không có chỗ sai, nhưng cũng không có gì đáng kinh ngạc.
Mãi vẫn không quay chụp được cảm giác mà mình mong muốn, đã làm cho vẻ mặt Cố Gia Nhĩ hiện ra vài phần bực bội.
"Đã chuẩn bị xong, thưa đạo diễn."
Giang Sắt gật đầu, Cố Gia Nhĩ không có ý quay chụp, chỉ ra hiệu cho cô đọc lời thoại với mình.
Giang Sắt mỉm cười, Cố Gia Nhĩ liền cảm thấy cảm giác cô tạo cho người khác không giống với lúc trước.
Diễn xuất Giang Sắt dưới ống kính lúc trước là hoàn hảo không có khuyết điểm, nhưng lại cho người ta một loại cảm giác quá mức hoàn hảo, mà lộ ra có chút trong trẻo lạnh lùng.
Nhưng lúc này trong ánh mắt cô mang theo khát khao, nụ cười bên khóe miệng đã làm tan biến đi sự xa cách trên người cô.
Ngữ điệu của cô vẫn mang theo đặc điểm của riêng của mình, nhưng biểu cảm của cô lại rất cuốn hút người khác. Cô nói về Paris thời Trung Cổ, đề cập đến nghệ thuật và ẩm thực đã trang điểm cho thành phố này trở nên rực rỡ tràn đầy sức sống.
Cố Gia Nhĩ nhớ tới những ngày mình học ở Paris, nhớ tới bầu không khí nghệ thuật nồng đậm nơi đó, ông hơi giật mình, Giang Sắt cũng đã ngừng lại, đọc xong lời thoại.
Ngắn ngủi vài câu thoại, lúc này không còn đọc trôi chảy mượt mà giống như lúc trước, nhưng ngược lại lại khiến người nghe có loại cảm giác vẫn chưa được thỏa mãn.
Sức hấp dẫn của ngôn ngữ cũng không thua gì biểu cảm cường điệu, trong cảnh quay này, nếu Giang Sắt có thể duy trì phát huy như vậy, thì cô sẽ trở thành điểm sáng của cảnh quay trên máy bay, đè ép cả đám người Triệu Nhược Quân.
Cố Gia Nhĩ nhìn cô một cái, vẻ mặt hài lòng.
Lời nói lúc trước của ông cũng không phải đàn gảy tai trâu, ngoại trừ có dung mạo trời phú ra, cô còn có được năng lực lĩnh ngộ tuyệt vời.
Đương nhiên đây cũng là bởi vì Cố Gia Nhĩ phát hiện Giang Sắt tuổi không lớn lắm, mà lại có thể nói được tiếng Pháp một cách lưu loát, cũng không phải là một mỹ nhân vô dụng [2], nên mới có thể lên tiếng chỉ điểm.
[2] bao cỏ: dùng hình ảnh chiếc túi được may bằng rơm không bền và chắc chắn để chỉ người vô dụng không có tài năng.
Điều quan trọng nhất là, vừa nãy khi ông không khách khí nói ra những lời đó ở trước mặt mọi người, thì cô cũng chân chính nghe vào tai đặt ở trong lòng, mà không phải giống như những người khác, mặt ngoài thì tỏ ra sợ hãi ông, nhưng trong lòng ít nhiều cũng có chút không phục.
Điều này làm cho ấn tượng của Cố Gia Nhĩ đối với Giang Sắt thoáng cái tốt hơn: "Đúng rồi, đôi khi diễn xuất ngoại trừ việc thay đổi rất nhỏ trên nét mặt, thì kỹ năng đọc lời thoại cũng rất quan trọng.”
Sau khi ông nói xong lời này, mọi người lại tập duyệt lại một lần nữa, lúc xong xuôi thì thời gian cũng không còn sớm.
Cảnh trên máy bay được ấn định vào ba ngày sau, Giang Sắt tẩy trang, thay quần áo xong, đi ra từ Phim trường Điện ảnh và Truyền hình, thì cũng đã gần mười giờ tối.
Trong tàu điện ngầm cũng không có nhiều người, Giang Sắt tìm một góc ngồi xuống, dựa vào lưng ghế híp mắt dưỡng thần.
Hôm nay cô đứng cả một ngày, thực sự có chút mệt mỏi, tiến vào nghề này cũng không nhẹ nhàng như trong tưởng tượng, cô mở mắt nhìn thời gian trên tàu điện ngầm, về đến nhà chỉ sợ cũng đã hơn mười một giờ, người nhà họ Đỗ chỉ sợ đã đi ngủ từ lâu, không có khả năng sẽ mở cửa cho cô.
Còn khoảng một tháng nữa mới rời trường, cô suy tư xem mình có nên tìm thêm mấy vai diễn quần chúng nữa hay không, kiếm chút tiền tạm thời thuê phòng, chuyển ra khỏi nhà họ Đỗ.
Hôm nay Cố Gia Nhĩ nói chuyện khiến Giang Sắt có chút xúc động, nghề này cũng không nhẹ nhàng đơn giản như lúc đầu cô tưởng tượng, diễn kịch cũng không phải chỉ giả dạng thành một nhân vật trong kịch mà thôi.
Không vào nghề này thì không nói, nhưng nếu tạm thời cô còn làm công việc này, thì đương nhiên cô sẽ không bằng lòng bị người ta khinh thường.
Từ một phương diện nào đó mà nói, cô muốn diễn Miss. Trương giống như Phùng Nam đang diễn cuộc đời của Giang Sắt vậy. Sau khi điều chỉnh tốt tâm tính, gạt bỏ ảnh hưởng trước kia do ông nội Phùng Trung Lương mang lại, thì cô không còn kỳ thị diễn xuất như trước đây nữa.
Hai ngày ở nhà cô đều luyện tập trước gương, trong gương cô có thể nhìn thấy rõ ràng ánh mắt của mình, điều chỉnh thiếu sót của mình, làm cho thần sắc có thể bắt kịp giọng điệu có chút hân hoan của mình.
Trong phòng vô cùng oi bức, thời tiết tháng bảy, Đỗ gia đừng nói trang bị điều hòa, ban ngày ngay cả quạt gió cũng không được bật. Giang Sắt đọc lời thoại đến miệng đắng lưỡi khô, đứng dậy đi vào phòng bếp rót một ly nước, cửa phòng của Đỗ Hồng Hồng thoáng cái đã bị cô ta nặng nề kéo ra, âm thanh chói tai:
"Mày có thôi đi không?"
Chu Huệ đang ở bên ngoài nói chuyện với hàng xóm về con trai sắp học lớp 11 của mình, thì nghe thấy tiếng rống của Đỗ Hồng Hồng ở trong phòng.
Bà vội vàng đi vào nhà, thì liền nhìn thấy Đỗ Hồng Hồng vẻ mặt tối tăm u ám, đang đứng đối mặt với phòng vệ sinh nói chuyện:
"Suốt ngày đối diện với gương, miệng lẩm bẩm đọc đọc không dứt, mày có phải bị bệnh không?"
Giang Sắt đứng trong nhà vệ sinh, không thấy rõ vẻ mặt.
"Có chuyện gì xảy ra vậy?"
Chu Huệ sốt ruột hỏi: "Lúc nãy vẫn còn tốt mà.”
Hai chị em chưa bao giờ thân thiết, có đôi khi cũng cãi nhau vài câu, nhưng gần đây Giang Sắt ngoan hơn rất nhiều, có lúc Đỗ Hồng Hồng gây chuyện, nhưng cô cũng coi như không nhìn thấy, vì vậy trong nhà cũng yên ấm hơn rất nhiều.
Chu Huệ vừa mới đi ra ngoài không bao lâu, sao lại cãi nhau rồi?
"Làm sao con biết nó bị làm sao chứ? Mỗi ngày không biết đọc cái gì nữa, cầm một cái gương đi qua đi lại, tao biết mày lớn lên xinh đẹp rồi, được chưa!”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.