Tin Sốt Dẻo! Thiên Kim Giả Huyền Học Trở Về Hào Môn
Chương 34: Đánh Chủ Ý
Thanh Tâm Tự Nhạc
16/09/2024
Tô Mậu Dụ nghe thấy Tô Tịch Vãn từ chối xong, ông ta cảm thấy có chút không dám tin tưởng trước tiên, ông ta không nghĩ tới Tô Tịch Vãn kiên quyết như vậy.
Ngay sau đó trong lòng ông ta dâng lên lửa giận không tên.
Ông ta vốn cho rằng khi ông ta đưa ra ý tưởng để Tô Tịch Vãn về Tô gia, Tô Tịch Vãn sẽ mang ơn đội nghĩa, ít nhất cũng sẽ vui vẻ tiếp nhận đề nghị của ông ta, dù sao địa vị của Tô gia còn đó.
Nhưng hiện giờ vậy mà Tô Tịch Vãn dùng lý do sợi dây nhân quả gì đó để từ chối ông ta, lúc này Tô Tịch Vãn rời khỏi Tô gia chẳng khác nào một cô nhi, hơn nữa cô còn đang đi học, không có Tô gia, phí sinh hoạt và học phí của cô làm sao bây giờ?
Càng đừng nói cô sắp phải thi đại học, tiền sau khi vào đại học lại là một khoản chi tiêu lớn.
Nói đến đại học, lúc này Tô Mậu Dụ mới ý thức được, ông ta thậm chí không biết thành tích của Tô Tịch Vãn thế nào, ông ta cũng chưa từng nghe Phương Thanh Hủy nói đến.
Nghĩ đến đây, Tô Mậu Dụ thay đổi dáng vẻ cao cao tại thượng, dùng giọng điệu bố thí nói:
“Tịch Vãn à, con phải biết rằng rời khỏi Tô gia, con sẽ không có gì cả, phí sinh hoạt và học phí đều phải tự mình nghĩ cách. Còn nữa, nếu con ở Tô gia mà nói, cho dù con không thi đỗ đại học, cha cũng có thể nghĩ cách nhờ quan hệ, để con tiến vào một trường đại học không tệ lắm!”
Kiều Phỉ Nghiên nghe thấy những lời này của Tô Mậu Dụ, lửa giận trong lòng lập tức bị dấy lửa, cô ấy đâu chịu đựng được Tô Mậu Dụ hạ thấp Tô Tịch Vãn như thế.
Cô ấy muốn xông lên lý luận với Tô Mậu Dụ, Vãn Vãn nhà cô ấy không thèm tìm quan hệ, còn phí sinh hoạt và học phí, Tô Mậu Dụ nói giống như mấy năm nay bọn họ cho Vãn Vãn không bằng!
Tô Tịch Vãn nhận thấy được tức giận của bạn tốt, cô lập tức giữ chặt Kiều Phỉ Nghiên muốn tiến lên lý luận, cô nhìn về phía Tô Mậu Dụ ánh mắt dần trở nên lạnh như băng:
“Tô tiên sinh, cảm ơn ý tốt của ông, chẳng qua khi các ông bảo tôi rời khỏi Tô gia, tôi và Tô gia đã không còn bất cứ quan hệ gì. Còn phí sinh hoạt và học phí của tôi tôi sẽ tự mình nghĩ cách, cả chuyện tôi có thể thi đỗ đại học hay không, đều không nhọc Tô tiên sinh quan tâm!”
Tô Tịch Vãn nói xong không thèm liếc mắt nhìn Tô Mậu Dụ một cái, muốn kéo Kiều Phỉ Nghiên tiếp tục rời đi.
Gương mặt Tô Mậu Dụ hoàn toàn âm trầm, ông ta không nghĩ tới Tô Tịch Vãn dứt khoát như vậy, hoàn toàn không nghe theo ông ta.
Ông ta nhìn bóng dáng Tô Tịch Vãn, lạnh giọng nói:
“Tô Tịch Vãn, cô đừng quên sổ hộ khẩu của cô còn ở Tô gia, còn nữa, dù sao Tô gia cũng nuôi cô lớn lên, cần tốn rất nhiều tiền!”
Kiều Phỉ Nghiên nghe thấy những lời này của Tô Mậu Dụ, trong mắt lập tức tràn ngập lo lắng, nếu hộ khẩu của Tô Tịch Vãn còn ở Tô gia mà nói, vậy thì thật sự có chút không dễ làm.
Tô Tịch Vãn liếc mắt nhìn bạn tốt an ủi một lát, sau đó cô lại nhìn về phía Tô Mậu Dụ, trong đôi mắt không có chút sợ hãi:
“Tô tiên sinh đừng dùng hộ khẩu để uy hiếp tôi, còn chi tiêu của tôi ở Tô gia, ha ha, mong ông điều tra rõ lúc trước tôi và Tô Diệu Văn bị ôm nhầm thế nào, ông hãy tới tìm tôi nói chuyện đi!”
Tô Tịch Vãn nói xong không để ý tới Tô Mậu Dụ nữa, kéo Kiều Phỉ Nghiên đi tới trạm xe bus công cộng.
Khi hai người đang đợi xe bus, Kiều Phỉ Nghiên hơi lo lắng hỏi:
“Vãn Vãn à, hộ khẩu của cậu còn ở trong tay Tô gia, chuyện này nên làm sao bây giờ?”
Ngay sau đó trong lòng ông ta dâng lên lửa giận không tên.
Ông ta vốn cho rằng khi ông ta đưa ra ý tưởng để Tô Tịch Vãn về Tô gia, Tô Tịch Vãn sẽ mang ơn đội nghĩa, ít nhất cũng sẽ vui vẻ tiếp nhận đề nghị của ông ta, dù sao địa vị của Tô gia còn đó.
Nhưng hiện giờ vậy mà Tô Tịch Vãn dùng lý do sợi dây nhân quả gì đó để từ chối ông ta, lúc này Tô Tịch Vãn rời khỏi Tô gia chẳng khác nào một cô nhi, hơn nữa cô còn đang đi học, không có Tô gia, phí sinh hoạt và học phí của cô làm sao bây giờ?
Càng đừng nói cô sắp phải thi đại học, tiền sau khi vào đại học lại là một khoản chi tiêu lớn.
Nói đến đại học, lúc này Tô Mậu Dụ mới ý thức được, ông ta thậm chí không biết thành tích của Tô Tịch Vãn thế nào, ông ta cũng chưa từng nghe Phương Thanh Hủy nói đến.
Nghĩ đến đây, Tô Mậu Dụ thay đổi dáng vẻ cao cao tại thượng, dùng giọng điệu bố thí nói:
“Tịch Vãn à, con phải biết rằng rời khỏi Tô gia, con sẽ không có gì cả, phí sinh hoạt và học phí đều phải tự mình nghĩ cách. Còn nữa, nếu con ở Tô gia mà nói, cho dù con không thi đỗ đại học, cha cũng có thể nghĩ cách nhờ quan hệ, để con tiến vào một trường đại học không tệ lắm!”
Kiều Phỉ Nghiên nghe thấy những lời này của Tô Mậu Dụ, lửa giận trong lòng lập tức bị dấy lửa, cô ấy đâu chịu đựng được Tô Mậu Dụ hạ thấp Tô Tịch Vãn như thế.
Cô ấy muốn xông lên lý luận với Tô Mậu Dụ, Vãn Vãn nhà cô ấy không thèm tìm quan hệ, còn phí sinh hoạt và học phí, Tô Mậu Dụ nói giống như mấy năm nay bọn họ cho Vãn Vãn không bằng!
Tô Tịch Vãn nhận thấy được tức giận của bạn tốt, cô lập tức giữ chặt Kiều Phỉ Nghiên muốn tiến lên lý luận, cô nhìn về phía Tô Mậu Dụ ánh mắt dần trở nên lạnh như băng:
“Tô tiên sinh, cảm ơn ý tốt của ông, chẳng qua khi các ông bảo tôi rời khỏi Tô gia, tôi và Tô gia đã không còn bất cứ quan hệ gì. Còn phí sinh hoạt và học phí của tôi tôi sẽ tự mình nghĩ cách, cả chuyện tôi có thể thi đỗ đại học hay không, đều không nhọc Tô tiên sinh quan tâm!”
Tô Tịch Vãn nói xong không thèm liếc mắt nhìn Tô Mậu Dụ một cái, muốn kéo Kiều Phỉ Nghiên tiếp tục rời đi.
Gương mặt Tô Mậu Dụ hoàn toàn âm trầm, ông ta không nghĩ tới Tô Tịch Vãn dứt khoát như vậy, hoàn toàn không nghe theo ông ta.
Ông ta nhìn bóng dáng Tô Tịch Vãn, lạnh giọng nói:
“Tô Tịch Vãn, cô đừng quên sổ hộ khẩu của cô còn ở Tô gia, còn nữa, dù sao Tô gia cũng nuôi cô lớn lên, cần tốn rất nhiều tiền!”
Kiều Phỉ Nghiên nghe thấy những lời này của Tô Mậu Dụ, trong mắt lập tức tràn ngập lo lắng, nếu hộ khẩu của Tô Tịch Vãn còn ở Tô gia mà nói, vậy thì thật sự có chút không dễ làm.
Tô Tịch Vãn liếc mắt nhìn bạn tốt an ủi một lát, sau đó cô lại nhìn về phía Tô Mậu Dụ, trong đôi mắt không có chút sợ hãi:
“Tô tiên sinh đừng dùng hộ khẩu để uy hiếp tôi, còn chi tiêu của tôi ở Tô gia, ha ha, mong ông điều tra rõ lúc trước tôi và Tô Diệu Văn bị ôm nhầm thế nào, ông hãy tới tìm tôi nói chuyện đi!”
Tô Tịch Vãn nói xong không để ý tới Tô Mậu Dụ nữa, kéo Kiều Phỉ Nghiên đi tới trạm xe bus công cộng.
Khi hai người đang đợi xe bus, Kiều Phỉ Nghiên hơi lo lắng hỏi:
“Vãn Vãn à, hộ khẩu của cậu còn ở trong tay Tô gia, chuyện này nên làm sao bây giờ?”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.