Tin Sốt Dẻo! Thiên Kim Giả Huyền Học Trở Về Hào Môn
Chương 33: Tịch Vãn, Là Con Sao
Thanh Tâm Tự Nhạc
16/09/2024
Nói xong Quý Hàng Dực muốn thêm wechat của Tô Tịch Vãn, muốn chuyển khoản cho Tô Tịch Vãn, Tô Tịch Vãn cảm thấy buồn cười nhìn Quý Hàng Dực nói:
“Không, quá nhiều, vừa rồi tôi chỉ muốn…”
Tô Tịch Vãn còn chưa nói xong, đã bị Quý Hàng Dực ngăn cản nói:
“Tô đại sư, chuyển cho cô số tiền này thật sự không thể tính nhiều, tôi nghe bạn bè tôi nói, bọn họ tìm phong thủy tiên sinh, có đôi khi sẽ tốn trăm vạn thậm chí ngàn vạn!”
Tô Tịch Vãn nghe thấy Quý Hàng Dực nói như vậy, thì không từ chối nữa.
Trong lòng cô nghĩ, nhận lấy số tiền này, cô sẽ không lấy hết toàn bộ, cô sẽ quyên góp một nửa cho các hội từ thiện.
Mà Tô Tịch Vãn không có dục vọng quá lớn đối với kiếm tiền, nhưng mà cô lại rất khát vọng những công đức này đổi thành linh lực, bởi vì linh lực của bản thân cô có hạn, mà có linh lực cô mới có thể làm càng nhiều chuyện.
Bên này Kiều Phỉ Nghiên cũng lấy mười lá bùa hộ mệnh từ trong ba lô ra, đưa cho Quý Hàng Dực.
Mà Quý Hàng Dực cũng thêm wechat của Tô Tịch Vãn, chuyển tiền cho cô.
Tô Tịch Vãn thấy chuyện của Quý Hàng Dực đã giải quyết xong, thì uyển chuyển từ chối Quý Hàng Dực muốn lái xe chở bọn họ về.
Sau khi hai người tạm biệt Quý Hàng Dực xong, thì đi ra cửa tiểu khu.
Tô Tịch Vãn và Kiều Phỉ Nghiên vừa đến cửa tiểu khu của Quý Hàng Dực, thì nghe thấy một giọng nói quen thuộc truyền tới:
“Tịch Vãn?”
Tô Tịch Vãn nghe thấy giọng nói này, ngẩng đầu nhìn qua, thì thấy xe Tô gia dừng ở đó, Tô Mậu Dụ vừa mới gọi Tô Tịch Vãn mở cửa xe, chuẩn bị xuống dưới.
Tô Tịch Vãn lạnh nhạt nhìn Tô Mậu Dụ, trong đôi mắt hiện lên chút không kiên nhẫn.
Bên này Tô Mậu Dụ xuống xe xong, đi tới trước mặt Tô Tịch Vãn, lúc này thấy được Tô Tịch Vãn càng xinh đẹp hơn khi ông ta thấy ở trên xe.
Ông ta không nghĩ tới Tô Tịch Vãn này thay đổi cách trang điểm xong, vậy mà sẽ xinh đẹp động lòng người như vậy.
Ông ta không biết trước đây Tô Tịch Vãn ở Tô gia cố ý giả dạng như vậy hay không, nếu không vì sao rời khỏi Tô gia là lộ ra diện mạo vốn có!
Nhưng mà Tô Mậu Dụ mặc kệ Tô Tịch Vãn nghĩ thế nào, ông ta suy nghĩ một lát, trong đôi mắt xuất hiện chút tính kế không dễ phát hiện.
Ngay sau đó Tô Mậu Dụ làm bộ hiền lành, trên gương mặt chứa đầy tươi cười giả dối:
“Tịch Vãn, đã mấy ngày không gặp con, cha và mẹ con vẫn rất nhớ con. Ngày đó mẹ con nói những lời như vậy đều là do bị chọc tức nên nói ra, con đừng để trong lòng, sau này Tô gia vẫn là nhà của con, khi cuối tuần con vẫn về nhà ở đi!
Nếu con không muốn ở trọ trong trường mà nói, vậy thì cha sẽ nói với giáo viên của các con một tiếng, sau đó mỗi ngày bảo tài xế tới đón con và Diệu Văn cùng đi học cùng tan học!”
Tô Tịch Vãn nghe thấy những lời này của Tô Mậu Dụ xong, không nhịn được muốn cười to, trong đôi mắt sáng trong của cô xuất hiện tia sáng hiểu rõ tất cả, liếc mắt một cái là nhìn ra được Tô Mậu Dụ đánh chủ ý gì.
Vì thế vẻ mặt Tô Tịch Vãn bình tĩnh nhìn Tô Mậu Dụ, lạnh nhạt nói:
“Tô tiên sinh, hình như ông đã quên ngày đó tôi bị đuổi ra khỏi Tô gia, là kết quả ông và Tô phu nhân cùng bàn bạc, hơn nữa…”
Tô Tịch Vãn nói đến đây, ánh mắt nhìn về phía gương mặt lập tức trở nên hơi khó coi của Tô Mậu Dụ, khóe miệng cô hơi nhếch lên, kèm theo mấy phần trào phúng nói:
“Hơn nữa từ lúc các người nói ra tôi phải rời khỏi Tô gia, sợi dây nhân quả giữa tôi và các người đã bị cắt đứt!”
“Không, quá nhiều, vừa rồi tôi chỉ muốn…”
Tô Tịch Vãn còn chưa nói xong, đã bị Quý Hàng Dực ngăn cản nói:
“Tô đại sư, chuyển cho cô số tiền này thật sự không thể tính nhiều, tôi nghe bạn bè tôi nói, bọn họ tìm phong thủy tiên sinh, có đôi khi sẽ tốn trăm vạn thậm chí ngàn vạn!”
Tô Tịch Vãn nghe thấy Quý Hàng Dực nói như vậy, thì không từ chối nữa.
Trong lòng cô nghĩ, nhận lấy số tiền này, cô sẽ không lấy hết toàn bộ, cô sẽ quyên góp một nửa cho các hội từ thiện.
Mà Tô Tịch Vãn không có dục vọng quá lớn đối với kiếm tiền, nhưng mà cô lại rất khát vọng những công đức này đổi thành linh lực, bởi vì linh lực của bản thân cô có hạn, mà có linh lực cô mới có thể làm càng nhiều chuyện.
Bên này Kiều Phỉ Nghiên cũng lấy mười lá bùa hộ mệnh từ trong ba lô ra, đưa cho Quý Hàng Dực.
Mà Quý Hàng Dực cũng thêm wechat của Tô Tịch Vãn, chuyển tiền cho cô.
Tô Tịch Vãn thấy chuyện của Quý Hàng Dực đã giải quyết xong, thì uyển chuyển từ chối Quý Hàng Dực muốn lái xe chở bọn họ về.
Sau khi hai người tạm biệt Quý Hàng Dực xong, thì đi ra cửa tiểu khu.
Tô Tịch Vãn và Kiều Phỉ Nghiên vừa đến cửa tiểu khu của Quý Hàng Dực, thì nghe thấy một giọng nói quen thuộc truyền tới:
“Tịch Vãn?”
Tô Tịch Vãn nghe thấy giọng nói này, ngẩng đầu nhìn qua, thì thấy xe Tô gia dừng ở đó, Tô Mậu Dụ vừa mới gọi Tô Tịch Vãn mở cửa xe, chuẩn bị xuống dưới.
Tô Tịch Vãn lạnh nhạt nhìn Tô Mậu Dụ, trong đôi mắt hiện lên chút không kiên nhẫn.
Bên này Tô Mậu Dụ xuống xe xong, đi tới trước mặt Tô Tịch Vãn, lúc này thấy được Tô Tịch Vãn càng xinh đẹp hơn khi ông ta thấy ở trên xe.
Ông ta không nghĩ tới Tô Tịch Vãn này thay đổi cách trang điểm xong, vậy mà sẽ xinh đẹp động lòng người như vậy.
Ông ta không biết trước đây Tô Tịch Vãn ở Tô gia cố ý giả dạng như vậy hay không, nếu không vì sao rời khỏi Tô gia là lộ ra diện mạo vốn có!
Nhưng mà Tô Mậu Dụ mặc kệ Tô Tịch Vãn nghĩ thế nào, ông ta suy nghĩ một lát, trong đôi mắt xuất hiện chút tính kế không dễ phát hiện.
Ngay sau đó Tô Mậu Dụ làm bộ hiền lành, trên gương mặt chứa đầy tươi cười giả dối:
“Tịch Vãn, đã mấy ngày không gặp con, cha và mẹ con vẫn rất nhớ con. Ngày đó mẹ con nói những lời như vậy đều là do bị chọc tức nên nói ra, con đừng để trong lòng, sau này Tô gia vẫn là nhà của con, khi cuối tuần con vẫn về nhà ở đi!
Nếu con không muốn ở trọ trong trường mà nói, vậy thì cha sẽ nói với giáo viên của các con một tiếng, sau đó mỗi ngày bảo tài xế tới đón con và Diệu Văn cùng đi học cùng tan học!”
Tô Tịch Vãn nghe thấy những lời này của Tô Mậu Dụ xong, không nhịn được muốn cười to, trong đôi mắt sáng trong của cô xuất hiện tia sáng hiểu rõ tất cả, liếc mắt một cái là nhìn ra được Tô Mậu Dụ đánh chủ ý gì.
Vì thế vẻ mặt Tô Tịch Vãn bình tĩnh nhìn Tô Mậu Dụ, lạnh nhạt nói:
“Tô tiên sinh, hình như ông đã quên ngày đó tôi bị đuổi ra khỏi Tô gia, là kết quả ông và Tô phu nhân cùng bàn bạc, hơn nữa…”
Tô Tịch Vãn nói đến đây, ánh mắt nhìn về phía gương mặt lập tức trở nên hơi khó coi của Tô Mậu Dụ, khóe miệng cô hơi nhếch lên, kèm theo mấy phần trào phúng nói:
“Hơn nữa từ lúc các người nói ra tôi phải rời khỏi Tô gia, sợi dây nhân quả giữa tôi và các người đã bị cắt đứt!”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.