Tình Bất Phong Ma, Ái Bất Thành Hoạt
Chương 31:
Chỉ Nguyện Trầm Mê
02/04/2024
Cái đuôi to lớn khỏe mạnh như vậy, chỉ cần nhìn bên ngoài cũng biết vốn nên có lực sát thương cường hãn dường nào, bây giờ cũng chỉ là xụi lơ ở giường nhỏ, xuống nửa đoạn bộ phận hơi nhỏ vô lực rũ tới trên đất. Vảy đen bóng Trầm Cố đã từng gặp bây giờ cũng ảm đạm không có sáng bóng.
Khả năng nhìn của Trầm Cố cực tốt, thấy rõ, ở chỗ giáp giới giữa thân người cùng đuôi rắn đi xuống nửa thước khoảng cách, có một cái vết nứt, hơi mở ra vẻn vẹn chỉ là nhỏ chiều rộng mấy ngón tay, trong lỗ nhỏ còn không ngừng co rút lại chảy máu màu đỏ nhạt, thấm ra trên tầng tầng vảy đen —— đây chính là sản huyệt dưới hình thái thân rắn của Mặc Đam.
Trầm Cố biết, lần này thật sự là cả trời cũng không chịu lưu đường sống cho Mặc Đam.
Mặc Đam hóa đuôi rắn, bụng to lớn ưỡn thẳng giống như cây trúc cắm viên bồ đào tròn xoe, liền hai chân giúp dùng sức cũng bị mất. Mà chỗ sản huyệt trên thân rắn đổi lại ở vị trí dưới bụng trước người, lại là không tiện dùng sức, cơ thể bình thường thì có thể chứ với vị trí này hoàn toàn không sinh được hài tử.
Mặc y lăn lộn giãy giụa tốn công vô ích, cuối cùng, vẫn là không sinh ra được.
Mặc Đam quá yếu ớt, dường như đã không ra cảm giác ra sự hiện hình của cái đuôi nữa, y chẳng qua là ngước đầu, nhận lấy nụ hôn nhẹ của người yêu, đắm chìm trong khát vọng cả cuộc đời ở trong ngực người đó.
Hô hấp càng ngày càng khó khăn.
Thân thể càng ngày càng lạnh.
Nước mắt của Mặc Đam cuối cùng dọc theo gò má lăn xuống, khí tức mờ ảo muốn mất, thanh âm nhỏ đến khó có thể nghe thấy.
“Trầm lang... Để cho ta... Ở trong ngực ngươi... Lâu một chút nữa... Một chút xíu... Có được hay không...”
”... Không muốn... Rời... xa... Trầm...”
“Trầm, trầm lang... Ta... Thật rất... yêu... Yêu... Ngươi...”
“Trầm...”
…
Trầm Cố cúi đầu đặt xuống một cái hôn trên đôi môi nhợt nhạt của Mặc Đam, ” Được.”
*
Một tay ôm lấy chiếc cổ mảnh khảnh, một tay khoác qua đuôi rắn mềm nhũn, để cho đầu y tựa vào trên vai mình, Trầm Cố ôm Mặc Đam nửa người nửa rắn từ trên giường tràn đầy vết bẩn lên. Bụng mềm nhũn tựa vào trên ngực Trầm Cố, cái đuôi thật dài nhọn cũng rũ xuống đất, máu nước lẫn vào dịch thai nhỏ xuống dọc theo cái đuôi.
Trầm Cố ôm mặc rắn mang thai của hắn, đi từng bước một vững vàng, hai cánh tay bền bỉ che chở yêu tinh trong ngực không để y chịu lắc lư.
Hắn ôm y, đi ra ám thất, đi lên tầng tầng nấc thang, máu tươi sau lưng xà yêu một đường giọt giọt chảy ra thành một đường, cho đến trước cửa đá.
Trầm Cố nhìn một chút Mặc Đam trong ngực kiến quyết, đưa tay đẩy cửa đá ra ——
Ánh nắng nơi nơi.
Mặc Đam phí sức mở mắt ra, ánh nắng rực rỡ sáng ngời, cuối cùng y cũng thấy được khuôn mặt đã khắc sâu vào trong lòng của Trầm Cố.
Nước mắt dưới ánh sáng mạnh chảy đầy mặt, trong tầm mắt mơ hồ mắt Trầm Cố ôn nhu cũng càng thêm rõ ràng.
Trầm lang.
Trầm lang của ta.
Trầm Cố là thiên chi kiêu tử, biểu tượng ôn hòa trầm ổn cũng thường thường để cho người bỏ quên sự bá đạo vốn có của hắn, chẳng qua là cho tới bây giờ hắn không phải loại người nông cạn, đủ tỉnh táo, cũng đủ kiên nghị.
Tỉnh táo kiên nghị, để cho hắn ở nơi này cùng Mặc Đam gần như sớm chiều gần gũi trong một năm lại trong thời gian đó chưa từng quên nhân quả, chưa từng mê hoặc mà buông tha. Hắn không coi là yêu Mặc Đam, nhưng lại thương xót mà hiếm thấy bỏ ra chiều chuộng, đối với một đối tượng không nên. Nhưng mà coi như như vậy, đối mặt với nguyện vọng si tình trân quý hiếm thấy của Mặc Đam, vẫn để cho y đi về phía con đường hủy diệt đã định trước.
Khả năng nhìn của Trầm Cố cực tốt, thấy rõ, ở chỗ giáp giới giữa thân người cùng đuôi rắn đi xuống nửa thước khoảng cách, có một cái vết nứt, hơi mở ra vẻn vẹn chỉ là nhỏ chiều rộng mấy ngón tay, trong lỗ nhỏ còn không ngừng co rút lại chảy máu màu đỏ nhạt, thấm ra trên tầng tầng vảy đen —— đây chính là sản huyệt dưới hình thái thân rắn của Mặc Đam.
Trầm Cố biết, lần này thật sự là cả trời cũng không chịu lưu đường sống cho Mặc Đam.
Mặc Đam hóa đuôi rắn, bụng to lớn ưỡn thẳng giống như cây trúc cắm viên bồ đào tròn xoe, liền hai chân giúp dùng sức cũng bị mất. Mà chỗ sản huyệt trên thân rắn đổi lại ở vị trí dưới bụng trước người, lại là không tiện dùng sức, cơ thể bình thường thì có thể chứ với vị trí này hoàn toàn không sinh được hài tử.
Mặc y lăn lộn giãy giụa tốn công vô ích, cuối cùng, vẫn là không sinh ra được.
Mặc Đam quá yếu ớt, dường như đã không ra cảm giác ra sự hiện hình của cái đuôi nữa, y chẳng qua là ngước đầu, nhận lấy nụ hôn nhẹ của người yêu, đắm chìm trong khát vọng cả cuộc đời ở trong ngực người đó.
Hô hấp càng ngày càng khó khăn.
Thân thể càng ngày càng lạnh.
Nước mắt của Mặc Đam cuối cùng dọc theo gò má lăn xuống, khí tức mờ ảo muốn mất, thanh âm nhỏ đến khó có thể nghe thấy.
“Trầm lang... Để cho ta... Ở trong ngực ngươi... Lâu một chút nữa... Một chút xíu... Có được hay không...”
”... Không muốn... Rời... xa... Trầm...”
“Trầm, trầm lang... Ta... Thật rất... yêu... Yêu... Ngươi...”
“Trầm...”
…
Trầm Cố cúi đầu đặt xuống một cái hôn trên đôi môi nhợt nhạt của Mặc Đam, ” Được.”
*
Một tay ôm lấy chiếc cổ mảnh khảnh, một tay khoác qua đuôi rắn mềm nhũn, để cho đầu y tựa vào trên vai mình, Trầm Cố ôm Mặc Đam nửa người nửa rắn từ trên giường tràn đầy vết bẩn lên. Bụng mềm nhũn tựa vào trên ngực Trầm Cố, cái đuôi thật dài nhọn cũng rũ xuống đất, máu nước lẫn vào dịch thai nhỏ xuống dọc theo cái đuôi.
Trầm Cố ôm mặc rắn mang thai của hắn, đi từng bước một vững vàng, hai cánh tay bền bỉ che chở yêu tinh trong ngực không để y chịu lắc lư.
Hắn ôm y, đi ra ám thất, đi lên tầng tầng nấc thang, máu tươi sau lưng xà yêu một đường giọt giọt chảy ra thành một đường, cho đến trước cửa đá.
Trầm Cố nhìn một chút Mặc Đam trong ngực kiến quyết, đưa tay đẩy cửa đá ra ——
Ánh nắng nơi nơi.
Mặc Đam phí sức mở mắt ra, ánh nắng rực rỡ sáng ngời, cuối cùng y cũng thấy được khuôn mặt đã khắc sâu vào trong lòng của Trầm Cố.
Nước mắt dưới ánh sáng mạnh chảy đầy mặt, trong tầm mắt mơ hồ mắt Trầm Cố ôn nhu cũng càng thêm rõ ràng.
Trầm lang.
Trầm lang của ta.
Trầm Cố là thiên chi kiêu tử, biểu tượng ôn hòa trầm ổn cũng thường thường để cho người bỏ quên sự bá đạo vốn có của hắn, chẳng qua là cho tới bây giờ hắn không phải loại người nông cạn, đủ tỉnh táo, cũng đủ kiên nghị.
Tỉnh táo kiên nghị, để cho hắn ở nơi này cùng Mặc Đam gần như sớm chiều gần gũi trong một năm lại trong thời gian đó chưa từng quên nhân quả, chưa từng mê hoặc mà buông tha. Hắn không coi là yêu Mặc Đam, nhưng lại thương xót mà hiếm thấy bỏ ra chiều chuộng, đối với một đối tượng không nên. Nhưng mà coi như như vậy, đối mặt với nguyện vọng si tình trân quý hiếm thấy của Mặc Đam, vẫn để cho y đi về phía con đường hủy diệt đã định trước.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.