Chương 16: Cưới liền, cưới gấp, lẹ, khẩn trương!
Vương Khiết Băng (Yu)
19/01/2024
Trái lại với sự nơm nớp lo sợ của Dương Quang Thành thì phản ứng của Lưu Sắt Sắt lại quá đỗi bình thản, tựa như là cô đã sớm biết chuyện này rồi vậy. Khi này anh nhìn cô, còn cố gắng ôm chặt cô một chút, nhưng Lưu Sắt Sắt lại nhẹ nhàng đẩy anh ra, mỉm cười nói:
- Nếu vậy thì cậu có thể về nhà đoàn tụ với cha mẹ rồi. Chúc mừng nhé, Dương Quang Thành.
- Sắt Sắt?
- Có chuyện gì sao?
Dương Quang Thành đương nhiên là không vui rồi, thà rằng cô tức giận rồi trách mắng anh vì anh đã lừa dối cô còn hơn, đằng này cô không chỉ không biểu hiện gì... Mà còn mỉm cười chúc mừng anh? Nụ cười đó làm anh thấy rất khó chịu. Anh siết chặt vòng tay ôm lấy Lưu Sắt Sắt, sau đó lại nói:
- Mẹ về đi, con có chuyện muốn nói với Sắt Sắt.
Nhưng Vãn Á Thê muốn hóng hớt mà, bà ấy còn cho Thập Nhất chuẩn bị sẵn bắp rang và nước uống nữa kìa. Hiển nhiên lúc này Vãn Á Thê liền nói:
- Hai đứa cứ nói đi, mẹ hứa mẹ chỉ im lặng xem thôi, không lên tiếng đâu. Cứ xem như mẹ là không khí cũng được.
Lưu Sắt Sắt bây giờ không biết nên khóc hay nên cười nữa, xem ra tính cách của Dương Quang Thành là giống với mẹ nhỉ?
Mặc kệ Vãn Á Thê có đang nhìn hay không, anh lại hôn lên môi cô dưới sự ngạc nhiên của Lưu Sắt Sắt và cả Vãn Á Thê nữa. Hai mắt của cô cũng mở to đến mức sắp rớt ra ngoài rồi, nhưng Dương Quang Thành không có ý định dừng lại, sau đó khi hôn xong anh lại tự đầu lên vai cô, thấp giọng, có chút run rẩy, nói:
- Sắt Sắt... Xin lỗi... Là anh lừa em... Nhưng em đừng tỏ ra bình thản như vậy có được không? Thà rằng em đánh anh còn hơn đấy... Sắt Sắt... Anh yêu em, đây là lời thật lòng, anh thật sự yêu em mà.
- Dương Quang Thành... Ưm...
Còn chưa để Lưu Sắt Sắt trả lời thì anh lại tiếp tục hôn lên môi của cô, hiển nhiên anh không muốn nghe những gì cô nói, vì anh biết cô sẽ nói ra những lời như kiểu muốn buông tay rồi.
Riêng Vãn Á Thê đang xem phim cũng có chút bất bình, bà ấy hắng giọng một cái, nói:
- E hèm, con trai à... Con nên để con bé nói chứ, con đừng có mà...
- Mẹ im lặng chút đi!
Vãn Á Thê tủi thân liền bĩu môi, người ta có lòng tốt góp ý mà nỡ lòng nào quát người ta? Con trai gì mà như cha người ta vậy chứ!
Lưu Sắt Sắt thấy anh quát mẹ ruột cũng có chút giật mình, cô sau đó lại nhỏ giọng, nói:
- Dương Quang Thành, sao cậu lại ăn nói với mẹ mình như vậy chứ?
Vãn Á Thê liền gật đầu đồng tình với câu nói của con dâu. Quả nhiên chỉ có con dâu là thấu hiểu lòng người thôi, còn con trai thì... Thôi bỏ đi.
- Sắt Sắt, đừng quan tâm bà ấy. Em chỉ cần chú ý đến anh là được rồi.
Vãn Á Thê cũng chỉ biết cười bất lực, thôi rồi, cuộc đời của con trai bà ấy cuối cùng cũng được định rồi... Chỉ có bốn chữ để nói tới Dương Quang Thành mà thôi!
Chính là... "Đội vợ lên đầu".
- Dương Quang Thành, chúng ta không hợp.
- Hợp mà!
Không chỉ Dương Quang Thành mà ngay cả Vãn Á Thê cũng phải nói vào, ánh mắt bà ấy nhìn cô chính là kiểu "Hợp mà, hợp mà, hai đứa hợp lắm, mau cưới đi! Lẹ! Khẩn trương!"
- Chúng ta cách biệt tuổi tác...
- Không quan trọng!
Đương nhiên lần này cũng có sự "góp vui" của Vãn Á Thê rồi, cái gương mặt phấn khích kia của bà ấy giống như đang gào thét "Tuổi với chả tác gì chứ, cưới về là giống nhau hết đó. Cưới đi, cưới liền, cưới gấp!"
- Tôi không xứng với cậu.
- Ai nói chứ?
Lần này đương nhiên Vãn Á Thê phải nhường đất diễn lại cho con trai rồi, anh vẫn ôm chặt Lưu Sắt Sắt ở trong lòng, còn nhẹ nhàng nói:
- Hơn nữa gia đình anh cũng không giàu có như em nghĩ, cũng chỉ là làm việc kinh doanh nhỏ thôi. Cha là công chức nhà nước, mẹ thì kinh doanh, họ chẳng giàu có quá đâu... Sắt Sắt... Đừng rời bỏ anh có được không?
Lưu Sắt Sắt cũng không biết nói gì nữa, cô đưa mắt "cầu cứu" Vãn Á Thê, ý cô là muốn bà ấy khuyên con trai nên từ bỏ cô đi. Nhưng Vãn Á Thê lại nghĩ rằng cô đang lo sợ về suy nghĩ của bà ấy, ngay lập tức Vãn Á Thê liền nhìn cô, cười nói:
- Đừng lo Sắt Sắt, chỉ cần con gật đầu, gia sản của nhà mình đều để lại cho con. Hoặc bây giờ mẹ từ mặt thằng nghịch tử này, rồi chúng ta làm mẹ con có được không?
Khóe môi Lưu Sắt Sắt có chút giật giật, nụ cười cũng bắt đầu cứng đờ... Cái này là tính là mẹ nào con nấy không nhỉ? Sao cô cứ thấy bản thân lại lừa vào tròng nào đó mà mình không biết vậy kìa?
Kì lạ... Rốt cuộc là sai ở đâu chứ?
Đến đây Vãn Á Thê cũng xem đủ phim rồi, bà ấy đứng dậy, rồi lại nhìn hai người họ, nói:
- Quyết định vậy nha. Mẹ sẽ về nói lại cha của hai đứa, ngay mai hai đứa về nhà ăn cơm nhé? Sẵn tiện bàn chuyện kết hôn luôn.
Không cần chờ sự chấp thuận của Lưu Sắt Sắt là Vãn Á Thê đã đánh bài chuồn mất, bỏ lại cô với sự ngơ ngác... Ủa? Có gì đó mới xảy ra trong cuộc đời cô mà cô không biết vậy?
Còn Dương Quang Thành thì lại hôn lên môi cô thêm một cái, nhỏ giọng nói:
- Sắt Sắt, chúng ta kết hôn nha?
- Khoan... Khoan đã... Vừa rồi xảy ra chuyện gì vậy? Cái gì mà... Hôn lễ chứ?
Dương Quang Thành cô đáng yêu như vậy cũng không cầm lòng được mà hôn lên môi cô một cái, rồi lại nói:
- Là hôn lễ của chúng ta.
Ủa gì? Cô chưa có đồng ý mà? Ê... Tự nhiên... Bị gài hàng nữa rồi?
#Yu~
- Nếu vậy thì cậu có thể về nhà đoàn tụ với cha mẹ rồi. Chúc mừng nhé, Dương Quang Thành.
- Sắt Sắt?
- Có chuyện gì sao?
Dương Quang Thành đương nhiên là không vui rồi, thà rằng cô tức giận rồi trách mắng anh vì anh đã lừa dối cô còn hơn, đằng này cô không chỉ không biểu hiện gì... Mà còn mỉm cười chúc mừng anh? Nụ cười đó làm anh thấy rất khó chịu. Anh siết chặt vòng tay ôm lấy Lưu Sắt Sắt, sau đó lại nói:
- Mẹ về đi, con có chuyện muốn nói với Sắt Sắt.
Nhưng Vãn Á Thê muốn hóng hớt mà, bà ấy còn cho Thập Nhất chuẩn bị sẵn bắp rang và nước uống nữa kìa. Hiển nhiên lúc này Vãn Á Thê liền nói:
- Hai đứa cứ nói đi, mẹ hứa mẹ chỉ im lặng xem thôi, không lên tiếng đâu. Cứ xem như mẹ là không khí cũng được.
Lưu Sắt Sắt bây giờ không biết nên khóc hay nên cười nữa, xem ra tính cách của Dương Quang Thành là giống với mẹ nhỉ?
Mặc kệ Vãn Á Thê có đang nhìn hay không, anh lại hôn lên môi cô dưới sự ngạc nhiên của Lưu Sắt Sắt và cả Vãn Á Thê nữa. Hai mắt của cô cũng mở to đến mức sắp rớt ra ngoài rồi, nhưng Dương Quang Thành không có ý định dừng lại, sau đó khi hôn xong anh lại tự đầu lên vai cô, thấp giọng, có chút run rẩy, nói:
- Sắt Sắt... Xin lỗi... Là anh lừa em... Nhưng em đừng tỏ ra bình thản như vậy có được không? Thà rằng em đánh anh còn hơn đấy... Sắt Sắt... Anh yêu em, đây là lời thật lòng, anh thật sự yêu em mà.
- Dương Quang Thành... Ưm...
Còn chưa để Lưu Sắt Sắt trả lời thì anh lại tiếp tục hôn lên môi của cô, hiển nhiên anh không muốn nghe những gì cô nói, vì anh biết cô sẽ nói ra những lời như kiểu muốn buông tay rồi.
Riêng Vãn Á Thê đang xem phim cũng có chút bất bình, bà ấy hắng giọng một cái, nói:
- E hèm, con trai à... Con nên để con bé nói chứ, con đừng có mà...
- Mẹ im lặng chút đi!
Vãn Á Thê tủi thân liền bĩu môi, người ta có lòng tốt góp ý mà nỡ lòng nào quát người ta? Con trai gì mà như cha người ta vậy chứ!
Lưu Sắt Sắt thấy anh quát mẹ ruột cũng có chút giật mình, cô sau đó lại nhỏ giọng, nói:
- Dương Quang Thành, sao cậu lại ăn nói với mẹ mình như vậy chứ?
Vãn Á Thê liền gật đầu đồng tình với câu nói của con dâu. Quả nhiên chỉ có con dâu là thấu hiểu lòng người thôi, còn con trai thì... Thôi bỏ đi.
- Sắt Sắt, đừng quan tâm bà ấy. Em chỉ cần chú ý đến anh là được rồi.
Vãn Á Thê cũng chỉ biết cười bất lực, thôi rồi, cuộc đời của con trai bà ấy cuối cùng cũng được định rồi... Chỉ có bốn chữ để nói tới Dương Quang Thành mà thôi!
Chính là... "Đội vợ lên đầu".
- Dương Quang Thành, chúng ta không hợp.
- Hợp mà!
Không chỉ Dương Quang Thành mà ngay cả Vãn Á Thê cũng phải nói vào, ánh mắt bà ấy nhìn cô chính là kiểu "Hợp mà, hợp mà, hai đứa hợp lắm, mau cưới đi! Lẹ! Khẩn trương!"
- Chúng ta cách biệt tuổi tác...
- Không quan trọng!
Đương nhiên lần này cũng có sự "góp vui" của Vãn Á Thê rồi, cái gương mặt phấn khích kia của bà ấy giống như đang gào thét "Tuổi với chả tác gì chứ, cưới về là giống nhau hết đó. Cưới đi, cưới liền, cưới gấp!"
- Tôi không xứng với cậu.
- Ai nói chứ?
Lần này đương nhiên Vãn Á Thê phải nhường đất diễn lại cho con trai rồi, anh vẫn ôm chặt Lưu Sắt Sắt ở trong lòng, còn nhẹ nhàng nói:
- Hơn nữa gia đình anh cũng không giàu có như em nghĩ, cũng chỉ là làm việc kinh doanh nhỏ thôi. Cha là công chức nhà nước, mẹ thì kinh doanh, họ chẳng giàu có quá đâu... Sắt Sắt... Đừng rời bỏ anh có được không?
Lưu Sắt Sắt cũng không biết nói gì nữa, cô đưa mắt "cầu cứu" Vãn Á Thê, ý cô là muốn bà ấy khuyên con trai nên từ bỏ cô đi. Nhưng Vãn Á Thê lại nghĩ rằng cô đang lo sợ về suy nghĩ của bà ấy, ngay lập tức Vãn Á Thê liền nhìn cô, cười nói:
- Đừng lo Sắt Sắt, chỉ cần con gật đầu, gia sản của nhà mình đều để lại cho con. Hoặc bây giờ mẹ từ mặt thằng nghịch tử này, rồi chúng ta làm mẹ con có được không?
Khóe môi Lưu Sắt Sắt có chút giật giật, nụ cười cũng bắt đầu cứng đờ... Cái này là tính là mẹ nào con nấy không nhỉ? Sao cô cứ thấy bản thân lại lừa vào tròng nào đó mà mình không biết vậy kìa?
Kì lạ... Rốt cuộc là sai ở đâu chứ?
Đến đây Vãn Á Thê cũng xem đủ phim rồi, bà ấy đứng dậy, rồi lại nhìn hai người họ, nói:
- Quyết định vậy nha. Mẹ sẽ về nói lại cha của hai đứa, ngay mai hai đứa về nhà ăn cơm nhé? Sẵn tiện bàn chuyện kết hôn luôn.
Không cần chờ sự chấp thuận của Lưu Sắt Sắt là Vãn Á Thê đã đánh bài chuồn mất, bỏ lại cô với sự ngơ ngác... Ủa? Có gì đó mới xảy ra trong cuộc đời cô mà cô không biết vậy?
Còn Dương Quang Thành thì lại hôn lên môi cô thêm một cái, nhỏ giọng nói:
- Sắt Sắt, chúng ta kết hôn nha?
- Khoan... Khoan đã... Vừa rồi xảy ra chuyện gì vậy? Cái gì mà... Hôn lễ chứ?
Dương Quang Thành cô đáng yêu như vậy cũng không cầm lòng được mà hôn lên môi cô một cái, rồi lại nói:
- Là hôn lễ của chúng ta.
Ủa gì? Cô chưa có đồng ý mà? Ê... Tự nhiên... Bị gài hàng nữa rồi?
#Yu~
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.