Chương 17: Tình cờ nhặt được... Ông xã?
Vương Khiết Băng (Yu)
19/01/2024
Rồi không biết ai dựa mà cô lại đồng ý đến nhà anh mới ghê chứ. Không chỉ vậy mà bây giờ Lưu Sắt Sắt lại ngồi ngoan ngoãn ở trong nhà của Dương Quang Thành luôn nè?
Mà khoan đi, khoan hay nói đến chuyện ai dựa rồi ai xui khiến cô đến đây đi. Cái... Cái... Cái thứ này gọi là nhà đó hả?
Tính ra, nó còn to hơn cả con hẻm mà cô đang sống luôn đó chứ đùa. Bảo sao mấy bà nữ chính cứ chạy là lạc trong nhà nam chính ba ngày mà không thoát ra được, khi đó cô đọc cô còn mắng họ ngu ngốc, bây giờ tận mắt chứng kiến cái gọi là "nhà" của Dương Quang Thành cũng khiến cô trở nên ngu ngốc luôn rồi.
Còn Vãn Á Thê nhìn cô và cười rất hạnh phúc, kiểu như ngàn năm mới gặp được sinh vật lạ như cô hay sao mà nhìn gì nhìn ghê vậy? Nhìn đến mức cô ngại luôn á.
- Sắt Sắt, con có thích món gì không? Mẹ sẽ bảo nhà bếp chuẩn bị thêm. Hay con muốn ăn bánh kem không? Đầu bếp nhà ta có người làm tráng miệng cũng ngon lắm, hay mẹ bảo họ làm cho con ăn nha?
- Cái đó... Không cần đâu ạ.
Lưu Sắt Sắt cũng chỉ biết cười gượng, kể từ khi nhìn thấy cha anh là cô bắt đầu đứng hình rồi. Ôi mẹ ơi, cái người đàn ông cao lớn với gương mặt nhăn nhó khó chịu này... Không phải là Tổng Thống đương nhiệm của nước A sao? Bình thường chỉ nhìn qua màn hình cũng đủ làm cho Lưu Sắt Sắt sợ xanh mặt rồi, hôm nay còn được gặp mặt trực tiếp, càng làm cho cô sợ hãi hơn.
Đến đây, cô lại kéo kéo vạt áo của Dương Quang Thành, nói:
- Chẳng phải cậu nói cha cậu làm công chức nhà nước sao?
- Tổng Thống cũng là công chức nhà nước mà? Anh đâu có nói dối vợ đâu?
Lưu Sắt Sắt á khẩu, lời của Dương Quang Thành nói ra quả nhiên không cãi được luôn. Tổng Thống đúng là công chức nhà nước đó... Nhưng mà... Ý là... Hai chữ "Tổng Thống" với bốn chữ "Công chức nhà nước" nó khác xa lắm, tại sao cô lại cứ bị cái đứa thằng nhóc nhỏ hơn ba tuổi lừa vậy chứ?
Đợi đã... Nếu như cha anh làm "Công chức nhà nước" mà đã như vậy, thì mẹ của anh làm kinh doanh... Là kinh doanh cái gì nữa?
- Vậy... Cô ấy... Ý là mẹ của cậu kinh doanh cái gì?
Khỏi cần Dương Quang Thành trả lời, Vãn Á Thê đã vỗ tay *bộp bộp bộp* ba tiếng, sau đó là người hầu trong nhà liền lần lượt bước ra, trên tay ai nấy đều cầm theo một hộp trang sức rất giá trị. Vãn Á Thê nhìn cô, còn nhẹ nhàng xoa xoa đầu của cô, nói:
- Của nhà trồng được nên mẹ tặng cho con làm quà ra mắt nha.
Nhìn sơ qua một lượt, hai mắt Lưu Sắt Sắt đã sắp rơi ra ngoài luôn rồi... Cái kia... Là đá quý hả? Cô sống nhiều năm trên đời như vậy, nhưng đây là lần đầu tiên cô nhìn thấy đá quý to và nhiều như vậy đó.
Nhưng Dương Quang Thành chỉ liếc qua một cái, rồi lại bĩu môi, nói:
- Thô thiển.
Đến lượt của anh, anh còn khoa trương hơn khi được Thập Nhất tận tay đưa đến, bên trong là một mô hình váy cưới, ở trên cổ của chiếc váy cưới là một món trang sức rất xinh đẹp, tuy viên đá không quá lớn, nhưng lại rất lấp lánh. Khi này Dương Quang Thành mới dịu dàng đeo lên cổ cho cô, nhỏ giọng nói:
- Tặng em, Sắt Sắt.
Lưu Sắt Sắt đưa tay chạm vào sợi dây chuyền, ánh mắt vẫn chưa hết sự kinh ngạc. Nhưng rồi sau đó Vãn Á Thê lại bĩu môi, nói:
- Thì đá quý mẹ tặng đó, muốn làm gì thì làm. Còn nói mẹ thô thiển, Dương Quang Thành con đúng là giống hệt cha con! Không biết nói chuyện!
Dương Sùng Đức đang ngồi không cũng bị dính đạn liền chỉ biết cười trừ, nhưng nụ cười của ông ấy còn làm cho Lưu Sắt Sắt ngạc nhiên hơn... Hóa ra ông ấy cũng có thể cười như vậy sao? Vốn dĩ cô còn tưởng rằng Tổng Thống bị liệt mặt đó chứ...
Nhưng sau đó, Vãn Á Thê lại nắm lấy tay của Lưu Sắt Sắt, nói:
- Sắt Sắt, tuy cha mẹ có thể tổ chức hôn lễ long trọng cho hai đứa, nhưng vào thời gian này thì vẫn chưa được. Con nhẫn nại thêm vài tháng nữa có được không?
Cô có chút không hiểu, chẳng lẽ là do tìm không được ngày tốt sao? Hay là do tuổi của cô và Dương Quang Thành không hợp nhau nhỉ? Theo cô biết thì dân làm ăn buôn bán như Vãn Á Thê chắc hẳn phải tin vào phong thủy, tâm linh lắm, chuyện ngày lành, giờ lành chắc vẫn phải chọn thật kĩ càng ha?
Và đó là suy nghĩ của cô thôi, còn Vãn Á Thê thì lại nhỏ nhẹ vỗ vỗ lên tay cô, cười nói:
- Cũng không có gì quan trọng, tại tuần sau mẹ có hẹn với mấy bà bạn đi du lịch, hai tháng nữa mới về. Với cả mẹ còn phải chuẩn bị váy cưới cho con, mẹ đang tính xem nên đính bao nhiêu viên đá quý lên đó.
Dừng một chút, Vãn Á Thê lại hỏi:
- Sắt Sắt, con sinh ngày mấy?
- Ngày 20 tháng 08 ạ.
- Vậy được rồi, mẹ sẽ đính hai trăm lẻ tám viên đá quý lên váy cưới của con. Chốt nha. Đợi mẹ đi du lịch về rồi hãy tổ chức hôn lễ, nhưng mà hai đứa có thể đăng ký kết hôn trước.
Ủa? Tự nhiên đang độc thân vui tính... Một ngày nọ tình cờ nhặt được một tên vô gia cư? Sau đó bị nhận vơ làm vợ.
Bây giờ... Thứ cô tình cờ nhặt được... Lại là ông xã của mình á?
Ủa gì vậy?
#Yu~
Mà khoan đi, khoan hay nói đến chuyện ai dựa rồi ai xui khiến cô đến đây đi. Cái... Cái... Cái thứ này gọi là nhà đó hả?
Tính ra, nó còn to hơn cả con hẻm mà cô đang sống luôn đó chứ đùa. Bảo sao mấy bà nữ chính cứ chạy là lạc trong nhà nam chính ba ngày mà không thoát ra được, khi đó cô đọc cô còn mắng họ ngu ngốc, bây giờ tận mắt chứng kiến cái gọi là "nhà" của Dương Quang Thành cũng khiến cô trở nên ngu ngốc luôn rồi.
Còn Vãn Á Thê nhìn cô và cười rất hạnh phúc, kiểu như ngàn năm mới gặp được sinh vật lạ như cô hay sao mà nhìn gì nhìn ghê vậy? Nhìn đến mức cô ngại luôn á.
- Sắt Sắt, con có thích món gì không? Mẹ sẽ bảo nhà bếp chuẩn bị thêm. Hay con muốn ăn bánh kem không? Đầu bếp nhà ta có người làm tráng miệng cũng ngon lắm, hay mẹ bảo họ làm cho con ăn nha?
- Cái đó... Không cần đâu ạ.
Lưu Sắt Sắt cũng chỉ biết cười gượng, kể từ khi nhìn thấy cha anh là cô bắt đầu đứng hình rồi. Ôi mẹ ơi, cái người đàn ông cao lớn với gương mặt nhăn nhó khó chịu này... Không phải là Tổng Thống đương nhiệm của nước A sao? Bình thường chỉ nhìn qua màn hình cũng đủ làm cho Lưu Sắt Sắt sợ xanh mặt rồi, hôm nay còn được gặp mặt trực tiếp, càng làm cho cô sợ hãi hơn.
Đến đây, cô lại kéo kéo vạt áo của Dương Quang Thành, nói:
- Chẳng phải cậu nói cha cậu làm công chức nhà nước sao?
- Tổng Thống cũng là công chức nhà nước mà? Anh đâu có nói dối vợ đâu?
Lưu Sắt Sắt á khẩu, lời của Dương Quang Thành nói ra quả nhiên không cãi được luôn. Tổng Thống đúng là công chức nhà nước đó... Nhưng mà... Ý là... Hai chữ "Tổng Thống" với bốn chữ "Công chức nhà nước" nó khác xa lắm, tại sao cô lại cứ bị cái đứa thằng nhóc nhỏ hơn ba tuổi lừa vậy chứ?
Đợi đã... Nếu như cha anh làm "Công chức nhà nước" mà đã như vậy, thì mẹ của anh làm kinh doanh... Là kinh doanh cái gì nữa?
- Vậy... Cô ấy... Ý là mẹ của cậu kinh doanh cái gì?
Khỏi cần Dương Quang Thành trả lời, Vãn Á Thê đã vỗ tay *bộp bộp bộp* ba tiếng, sau đó là người hầu trong nhà liền lần lượt bước ra, trên tay ai nấy đều cầm theo một hộp trang sức rất giá trị. Vãn Á Thê nhìn cô, còn nhẹ nhàng xoa xoa đầu của cô, nói:
- Của nhà trồng được nên mẹ tặng cho con làm quà ra mắt nha.
Nhìn sơ qua một lượt, hai mắt Lưu Sắt Sắt đã sắp rơi ra ngoài luôn rồi... Cái kia... Là đá quý hả? Cô sống nhiều năm trên đời như vậy, nhưng đây là lần đầu tiên cô nhìn thấy đá quý to và nhiều như vậy đó.
Nhưng Dương Quang Thành chỉ liếc qua một cái, rồi lại bĩu môi, nói:
- Thô thiển.
Đến lượt của anh, anh còn khoa trương hơn khi được Thập Nhất tận tay đưa đến, bên trong là một mô hình váy cưới, ở trên cổ của chiếc váy cưới là một món trang sức rất xinh đẹp, tuy viên đá không quá lớn, nhưng lại rất lấp lánh. Khi này Dương Quang Thành mới dịu dàng đeo lên cổ cho cô, nhỏ giọng nói:
- Tặng em, Sắt Sắt.
Lưu Sắt Sắt đưa tay chạm vào sợi dây chuyền, ánh mắt vẫn chưa hết sự kinh ngạc. Nhưng rồi sau đó Vãn Á Thê lại bĩu môi, nói:
- Thì đá quý mẹ tặng đó, muốn làm gì thì làm. Còn nói mẹ thô thiển, Dương Quang Thành con đúng là giống hệt cha con! Không biết nói chuyện!
Dương Sùng Đức đang ngồi không cũng bị dính đạn liền chỉ biết cười trừ, nhưng nụ cười của ông ấy còn làm cho Lưu Sắt Sắt ngạc nhiên hơn... Hóa ra ông ấy cũng có thể cười như vậy sao? Vốn dĩ cô còn tưởng rằng Tổng Thống bị liệt mặt đó chứ...
Nhưng sau đó, Vãn Á Thê lại nắm lấy tay của Lưu Sắt Sắt, nói:
- Sắt Sắt, tuy cha mẹ có thể tổ chức hôn lễ long trọng cho hai đứa, nhưng vào thời gian này thì vẫn chưa được. Con nhẫn nại thêm vài tháng nữa có được không?
Cô có chút không hiểu, chẳng lẽ là do tìm không được ngày tốt sao? Hay là do tuổi của cô và Dương Quang Thành không hợp nhau nhỉ? Theo cô biết thì dân làm ăn buôn bán như Vãn Á Thê chắc hẳn phải tin vào phong thủy, tâm linh lắm, chuyện ngày lành, giờ lành chắc vẫn phải chọn thật kĩ càng ha?
Và đó là suy nghĩ của cô thôi, còn Vãn Á Thê thì lại nhỏ nhẹ vỗ vỗ lên tay cô, cười nói:
- Cũng không có gì quan trọng, tại tuần sau mẹ có hẹn với mấy bà bạn đi du lịch, hai tháng nữa mới về. Với cả mẹ còn phải chuẩn bị váy cưới cho con, mẹ đang tính xem nên đính bao nhiêu viên đá quý lên đó.
Dừng một chút, Vãn Á Thê lại hỏi:
- Sắt Sắt, con sinh ngày mấy?
- Ngày 20 tháng 08 ạ.
- Vậy được rồi, mẹ sẽ đính hai trăm lẻ tám viên đá quý lên váy cưới của con. Chốt nha. Đợi mẹ đi du lịch về rồi hãy tổ chức hôn lễ, nhưng mà hai đứa có thể đăng ký kết hôn trước.
Ủa? Tự nhiên đang độc thân vui tính... Một ngày nọ tình cờ nhặt được một tên vô gia cư? Sau đó bị nhận vơ làm vợ.
Bây giờ... Thứ cô tình cờ nhặt được... Lại là ông xã của mình á?
Ủa gì vậy?
#Yu~
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.