Chương 40: Kết cục
Vương Khiết Băng (Yu)
19/01/2024
Và rồi cái câu nói “Phải đợi con hai tuổi đã” cũng chỉ rơi vào dĩ vãng mà thôi, với cái tần suất con trâu nước nhà cô cày cuốc thì Thư Mẫn chỉ mới có mười tháng tuổi là cô đã mang thai nữa rồi.
Lúc Lưu Sắt Sắt biết bản thân mình mang thai còn rất kinh ngạc, thật ra cô không nghĩ nhiều, mà chỉ là lần trước cô muốn có cảm giác thử thai hai vạch nên mua vài que về thử, ai mà có dè đâu để quên tới tận hôm nay. Vì sắp hết hạn nên Lưu Sắt Sắt định thử xem sao, chỉ là thử thôi mà nó hiện lên hai vạch thật nè. Lúc đó cô còn hoang mang hơn nữa, trực tiếp dựng đầu Dương Quang Thành thức dậy rồi cùng nhau đến bệnh viện.
Khi bác sĩ nói rằng cô đã mang thai rồi thì Dương Quang Thành còn ngạc nhiên hơn cả cô, hai vợ chồng chỉ đưa mắt nhìn nhau, sau đó lại nhìn xuống bụng mình… Vậy là cô lại mang thai nữa hả?
Và rồi cuối cùng Lưu Sắt Sắt cũng chấp nhận rằng mình lại mang thai nữa rồi.
Nhưng lần này mang thai cơ thể của Lưu Sắt Sắt rất mệt mỏi, triệu chứng ốm nghén cũng rõ ràng hơn, có nhiều khi cô còn nghén cả chồng nữa kìa. Vào một thời điểm nhất định nào đó trong ngày là cô sẽ thấy ghét cay ghét đắng cái bản mặt của Dương Quang Thành, cứ như thế là cô lại xách gối đi vào phòng của mẹ để ngủ, còn không thì sẽ đi tìm con gái để ngủ cùng, chỉ có Dương Quang Thành là bị bỏ rơi bơ vơ một mình mà thôi.
Không những nghén chồng, ngay cả những món ăn bình thường cô thích ăn bây giờ cũng không ăn được nữa. Thay vào đó những món mà trước kia cô từng ghét cay ghét đắng, bây giờ cô lại ăn rất ngon miệng.
Vì ốm nghén nên Lưu Sắt Sắt đã bị tụt mất mấy cân, mãi cho đến khi tái khám, bác sĩ còn nói:
- Em phải ăn nhiều vào, bây giờ trong bụng em không phải chỉ một đâu, mà có đến hai em bé đó.
Dương Quang Thành nghe xong cũng đứng hình một chút, nhưng anh cũng có thể nghe thấy tiếng nhịp tim của em bé rất rõ rồi. Có vẻ như đây là hai đứa bé rất khỏe mạnh đây mà.
Vì là mang song thai nên trên bụng của cô bắt đầu xuất hiện những vết rạn da rõ ràng hơn, trước kia thì cô sẽ nhờ Dương Quang Thành thoa thuốc chống rạn, nhưng những vết rạn đó càng lúc càng nhiều, làm cho cô thấy tự ti khi ở bên cạnh anh, nên cô đã nhờ Mao Lương hoặc Vãn Á Thê giúp mình.
Vào một buổi tối, lúc này Lưu Sắt Sắt đang mang thai ở tháng thứ bảy, cô đứng trước gương và nhìn cơ thể nặng nề của mình, những vết rạn tuy có mờ nhưng những vết mới cũng bắt đầu nổi lên, làm cô cảm thấy càng không vui hơn. Trong lúc cô đang rầu rĩ thì Dương Quang Thành lại đi vào, vì quá gấp mà cô không che chắn được hết, cho nên anh nhìn thấy được những vết rạn trên bụng và chân của cô.
Bước đến ôm lấy vợ mình từ phía sau, anh cũng dịu dàng đỡ lấy bụng lớn của cô, nói:
- Vợ à, em sao vậy?
- Anh không thấy đáng sợ sao? Bụng em bây giờ chỉ toàn là vết rạn… Hơn nữa sau này sinh con lại có thêm vết mổ nữa… Sẽ rất xấu xí.
- Ai nói vậy, vợ anh lúc nào cũng xinh đẹp cả, bây giờ em càng xinh đẹp hơn.
Dừng một chút, Dương Quang Thành lại hôn nhẹ lên môi cô, nói:
- Anh yêu em, Sắt Sắt.
[…]
Và rồi cuối cùng ngày này cũng đã đến, cái ngày mà trên Dương gia ai ấy đều mong ngóng xem mặt của hai thiên thần nhỏ. Nhưng vì đây là thai song sinh nên Vãn Á Thê đã kiến nghị cho cô được sinh mổ.
Lưu Sắt Sắt được đẩy vào phòng mổ thì ở bên này Dương Quang Thành vẫn ôm chặt lấy Thư Mẫn, còn bé có lẽ cảm nhận được sự lo lắng cho cha mình nên cũng nhẹ nhàng vỗ vỗ lên đầu của anh, rồi cứ i a i ơ gì đó, giống như là trấn an anh vậy.
Cuối cùng sau hơn một giờ ở trong phòng mổ thì mọi người cũng đã nghe thấy tiếng khóc của trẻ sơ sinh, đến đây Dương Quang Thành mới có thể thở phào nhẹ nhõm, còn Vãn Á Thê cũng bế lấy cháu gái đặt vào tay của chồng mình và chuẩn bị đi đón hai đứa cháu mới chào đời.
Vì có chút tò mò nên ngay khi gặp y tá là Dương Quang Thành đã hỏi về giới tính của em bé. Cô y tá đó nhìn anh, sau đó lại cười nói:
- Anh chuẩn bị đi. Chuẩn bị hai phần sính lễ đó.
Vậy… Vậy có nghĩa là lần này là hai thằng đực rựa hả?
Anh còn chưa hết bàng hoàng thì y tá khác đã bế hai cậu ấm nhà họ Dương đặt vào tay anh và Vãn Á Thê, còn chúc mừng gia đình vì sinh được hai quý tử cùng lúc.
Nói sao ta, ừ thì hai thằng nhỏ này sao y bản chính là Dương Quang Thành luôn nè, không lệch đi đâu được, một chút giống Lưu Sắt Sắt cũng không có. Vãn Á Thê liền bĩu môi, nói:
- Gen của con trội quá làm gì, nhìn hai đứa nhỏ xem… Có khác gì bản mini của con đâu. Bây giờ muốn chối bỏ trách nhiệm cũng không được rồi, Dương Quang Thành, chuẩn bị hai phần sính lễ đi là vừa!
Và rồi anh phải chấp nhận rằng mình có thêm hai người con, mà là hai thằng con trai… Từ đó, cuộc chiến giành vợ và giành mẹ mới chính thức bắt đầu. Anh hối hận rồi, cuối cùng anh cũng hối hận rồi!
[HOÀN TRUYỆN]
#Yu~
Lúc Lưu Sắt Sắt biết bản thân mình mang thai còn rất kinh ngạc, thật ra cô không nghĩ nhiều, mà chỉ là lần trước cô muốn có cảm giác thử thai hai vạch nên mua vài que về thử, ai mà có dè đâu để quên tới tận hôm nay. Vì sắp hết hạn nên Lưu Sắt Sắt định thử xem sao, chỉ là thử thôi mà nó hiện lên hai vạch thật nè. Lúc đó cô còn hoang mang hơn nữa, trực tiếp dựng đầu Dương Quang Thành thức dậy rồi cùng nhau đến bệnh viện.
Khi bác sĩ nói rằng cô đã mang thai rồi thì Dương Quang Thành còn ngạc nhiên hơn cả cô, hai vợ chồng chỉ đưa mắt nhìn nhau, sau đó lại nhìn xuống bụng mình… Vậy là cô lại mang thai nữa hả?
Và rồi cuối cùng Lưu Sắt Sắt cũng chấp nhận rằng mình lại mang thai nữa rồi.
Nhưng lần này mang thai cơ thể của Lưu Sắt Sắt rất mệt mỏi, triệu chứng ốm nghén cũng rõ ràng hơn, có nhiều khi cô còn nghén cả chồng nữa kìa. Vào một thời điểm nhất định nào đó trong ngày là cô sẽ thấy ghét cay ghét đắng cái bản mặt của Dương Quang Thành, cứ như thế là cô lại xách gối đi vào phòng của mẹ để ngủ, còn không thì sẽ đi tìm con gái để ngủ cùng, chỉ có Dương Quang Thành là bị bỏ rơi bơ vơ một mình mà thôi.
Không những nghén chồng, ngay cả những món ăn bình thường cô thích ăn bây giờ cũng không ăn được nữa. Thay vào đó những món mà trước kia cô từng ghét cay ghét đắng, bây giờ cô lại ăn rất ngon miệng.
Vì ốm nghén nên Lưu Sắt Sắt đã bị tụt mất mấy cân, mãi cho đến khi tái khám, bác sĩ còn nói:
- Em phải ăn nhiều vào, bây giờ trong bụng em không phải chỉ một đâu, mà có đến hai em bé đó.
Dương Quang Thành nghe xong cũng đứng hình một chút, nhưng anh cũng có thể nghe thấy tiếng nhịp tim của em bé rất rõ rồi. Có vẻ như đây là hai đứa bé rất khỏe mạnh đây mà.
Vì là mang song thai nên trên bụng của cô bắt đầu xuất hiện những vết rạn da rõ ràng hơn, trước kia thì cô sẽ nhờ Dương Quang Thành thoa thuốc chống rạn, nhưng những vết rạn đó càng lúc càng nhiều, làm cho cô thấy tự ti khi ở bên cạnh anh, nên cô đã nhờ Mao Lương hoặc Vãn Á Thê giúp mình.
Vào một buổi tối, lúc này Lưu Sắt Sắt đang mang thai ở tháng thứ bảy, cô đứng trước gương và nhìn cơ thể nặng nề của mình, những vết rạn tuy có mờ nhưng những vết mới cũng bắt đầu nổi lên, làm cô cảm thấy càng không vui hơn. Trong lúc cô đang rầu rĩ thì Dương Quang Thành lại đi vào, vì quá gấp mà cô không che chắn được hết, cho nên anh nhìn thấy được những vết rạn trên bụng và chân của cô.
Bước đến ôm lấy vợ mình từ phía sau, anh cũng dịu dàng đỡ lấy bụng lớn của cô, nói:
- Vợ à, em sao vậy?
- Anh không thấy đáng sợ sao? Bụng em bây giờ chỉ toàn là vết rạn… Hơn nữa sau này sinh con lại có thêm vết mổ nữa… Sẽ rất xấu xí.
- Ai nói vậy, vợ anh lúc nào cũng xinh đẹp cả, bây giờ em càng xinh đẹp hơn.
Dừng một chút, Dương Quang Thành lại hôn nhẹ lên môi cô, nói:
- Anh yêu em, Sắt Sắt.
[…]
Và rồi cuối cùng ngày này cũng đã đến, cái ngày mà trên Dương gia ai ấy đều mong ngóng xem mặt của hai thiên thần nhỏ. Nhưng vì đây là thai song sinh nên Vãn Á Thê đã kiến nghị cho cô được sinh mổ.
Lưu Sắt Sắt được đẩy vào phòng mổ thì ở bên này Dương Quang Thành vẫn ôm chặt lấy Thư Mẫn, còn bé có lẽ cảm nhận được sự lo lắng cho cha mình nên cũng nhẹ nhàng vỗ vỗ lên đầu của anh, rồi cứ i a i ơ gì đó, giống như là trấn an anh vậy.
Cuối cùng sau hơn một giờ ở trong phòng mổ thì mọi người cũng đã nghe thấy tiếng khóc của trẻ sơ sinh, đến đây Dương Quang Thành mới có thể thở phào nhẹ nhõm, còn Vãn Á Thê cũng bế lấy cháu gái đặt vào tay của chồng mình và chuẩn bị đi đón hai đứa cháu mới chào đời.
Vì có chút tò mò nên ngay khi gặp y tá là Dương Quang Thành đã hỏi về giới tính của em bé. Cô y tá đó nhìn anh, sau đó lại cười nói:
- Anh chuẩn bị đi. Chuẩn bị hai phần sính lễ đó.
Vậy… Vậy có nghĩa là lần này là hai thằng đực rựa hả?
Anh còn chưa hết bàng hoàng thì y tá khác đã bế hai cậu ấm nhà họ Dương đặt vào tay anh và Vãn Á Thê, còn chúc mừng gia đình vì sinh được hai quý tử cùng lúc.
Nói sao ta, ừ thì hai thằng nhỏ này sao y bản chính là Dương Quang Thành luôn nè, không lệch đi đâu được, một chút giống Lưu Sắt Sắt cũng không có. Vãn Á Thê liền bĩu môi, nói:
- Gen của con trội quá làm gì, nhìn hai đứa nhỏ xem… Có khác gì bản mini của con đâu. Bây giờ muốn chối bỏ trách nhiệm cũng không được rồi, Dương Quang Thành, chuẩn bị hai phần sính lễ đi là vừa!
Và rồi anh phải chấp nhận rằng mình có thêm hai người con, mà là hai thằng con trai… Từ đó, cuộc chiến giành vợ và giành mẹ mới chính thức bắt đầu. Anh hối hận rồi, cuối cùng anh cũng hối hận rồi!
[HOÀN TRUYỆN]
#Yu~
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.