Chương 34: Lần đầu làm mẹ
Vương Khiết Băng (Yu)
19/01/2024
Về mảng đặt tên cho tiểu công chúa thì Lưu Sắt Sắt muốn nhường lại cho người mẹ chồng tuyệt vời của mình, trải qua không biết bao nhiêu là cái tên từ thanh cao đến mỹ miều, cuối cùng Vãn Á Thê đã cho ra được một cái tên cho cháu gái đầu tiên, cũng là cháu gái cưng của nhà họ Dương.
Từ nay, con bé sẽ có tên là Dương Thư Mẫn, giải nghĩa một chút thì cái tên “Thư Mẫn” này nói về một cô gái thông minh tài giỏi, tri thư đạt lễ lại còn xinh đẹp. Bà ấy muốn cháu gái của mình sẽ là một người vừa có tài, vừa có sắc!
Với cái tên đó thì Dương Quang Thành và Lưu Sắt Sắt cũng không có ý kiến nữa. Tuy nhiên thì Dương Sùng Đức lại có chút ganh tị, đứa cháu gái đầu tiên nhưng ông ấy không được tham gia vào phần đặt tên. Nhưng cho dù có ấm ức hay tụt thân đến đâu thì ông ấy cũng không dám bày ra mặt, vì nếu bày ra mặt sẽ bị vợ đánh chết thì sao.
Tuy nhiên, Vãn Á Thê cũng rất biết ý của chồng, bà ấy nói đợi khi nào Lưu Sắt Sắt và Dương Quang Thành tổ chức hôn lễ xong thì bảo hai người sinh thêm một đứa, tới đó sẽ để cho Dương Sùng Đức đặt tên. Nghe vợ nói vậy thì ông ấy mới vui vẻ gật đầu.
Vậy là chuyện tên của con gái đã xong, tiếp theo sau đó chính là chuỗi ngày Dương Quang Thành phải tất bật chuẩn bị cho hôn lễ của mình. Vì để cô an tâm tịnh dưỡng nên anh không nói gì về chuyện hôn lễ cả, tất cả đều có anh lo liệu hết rồi chuyện của chỉ là chăm sóc bản thân thật tốt, chờ đến ngày thì làm cô dâu xinh đẹp của anh thôi.
[…]
Đương nhiên Lưu Sắt Sắt cũng là lần đầu làm mẹ nên cô hay lo đông lo tây, cứ chốc chốc là lại xem con gái có bị lạnh không, hay con bé có nóng không, nhiều khi còn lo lắng đến mức hoang tưởng nghe ra tiếng con gái khóc thét, nhưng nhìn vào thì vẫn thấy đứa nhỏ ngủ rất ngoan.
Vãn Á Thê nhìn cô lo lắng như vậy cũng sợ, bà ấy sợ con dâu tự mình tạo áp lực cho mình rồi lại sinh bệnh thì không hay, nên là sau đó Vãn Á Thê đã nhìn cô nói:
- Sắt Sắt, con đừng tự tạo áp lực cho mình nữa, Thư Mẫn còn có mẹ lo mà.
Lưu Sắt Sắt biết chứ, nhưng mà cô không tài nào an tâm được, chính cô cũng không biết tại sao nữa…
Giống như buổi tối hôm nay, Lưu Sắt Sắt và Dương Quang Thành ngủ thì đột nhiên cô lại bật dậy, nhìn ngó xung quanh trông rất gấp gáp, khiến cho anh cũng tỉnh giấc theo, đưa mắt nhìn cô nói:
- Vợ à, em sao vậy?
- Em nghe thấy Mẫn Mẫn khóc.
Dương Quang Thành nghe vợ nói cũng bước xuống giường đi đến bên cạnh nôi của con gái rồi nhìn xuống, thấy con bé vẫn còn ngủ rất ngon, tới một dấu hiệu tỉnh giấc cũng không có.
Anh mới bước về giường, nhẹ nhàng ôm lấy Lưu Sắt Sắt, nói:
- Nếu như Mẫn Mẫn khóc thì còn có anh mà. Vợ ngủ đi, đừng nghĩ nữa, con gái vẫn còn ngủ ngon lắm.
Cô nghe vậy cũng gật gù rồi nằm xuống, nhưng Dương Quang Thành còn chưa kịp nằm xuống thì cô lại ngồi dậy, cô lo lắng nhìn anh, nói:
- Không… Không khóc sao? Mẫn Mẫn không khóc thật sao?
- Mẫn Mẫn không sao, vợ à, em đừng nghĩ lung tung nữa.
- Nhưng em sợ… Có khi nào con bé không thở nữa không? Thành Thành… Em…
Dương Quang Thành biết vợ mình chỉ là lo lắng nên mới căng thẳng như vậy, anh cũng rất chiều ý cô, lại bước xuống giường rồi đưa tay lên mũi của con gái. Thấy đứa nhỏ vẫn thở đều thì anh mới về lại giường, nhẹ nhàng vuốt ve gương mặt của cô nói:
- Vẫn tốt lắm. Chúng ta cũng ngủ thôi? Nha?
Lưu Sắt Sắt cũng gật đầu, thế là cô và Dương Quang Thành cũng nằm xuống rồi cùng nhau chìm vào giấc ngủ.
Đến gần nửa đêm thì đứa bé thật sự đã thức dậy và khóc lóc, chỉ mới nghe thấy tiếng khóc của con gái thôi mà lòng cô đã rạo rực lo lắng rồi, trực tiếp chạy đến ôm lấy con gái vào lòng rồi dỗ liên tục.
Dương Quang Thành nhìn ra vợ mình dường như có vấn đề, anh bước đến muốn ôm lấy con gái nhưng Lưu Sắt Sắt lại phản ứng rất kì lạ, cô trực tiếp trừng mắt nhìn anh rất đáng sợ. Đến khi cô nhìn rõ người trước mặt là chồng mình thì cô mới buông bỏ phòng bị. Truyện mới cập nhật
- Em… Em xin lỗi.
Dương Quang Thành cũng chỉ nhẹ nhàng đưa Lưu Sắt Sắt ngồi lên giường sau đó anh lại lấy một đôi vớ rồi mang vào chân cho cô, lúc này anh lại hôn nhẹ lên trán của cô, nói:
- Xin lỗi gì chứ, vợ à… Anh biết em lo cho Mẫn Mẫn, nhưng con mình thật sự không sao cả, em đừng áp lực như thế, được không?
- Em… Em sợ con sẽ bị gì… Em lần đầu làm mẹ… Em sợ lắm…
Dương Quang Thành đau lòng ôm vợ vào lòng, chắc anh nên để cô thư giãn một thời gian đã, chứ nếu để cô tiếp tục áp lực như vậy thì có khi cô sẽ trầm cảm mất thôi.
- Hay ngày mai anh đưa em đi chơi nha?
- Nhưng còn Mẫn Mẫn?
- Để con ở nhà với mẹ một ngày cũng được mà, đúng không?
Lưu Sắt Sắt nhìn con gái một chút, nhưng vẫn đồng ý.
Cô có xem qua vài bộ phim khi mẹ sau sinh bị trầm cảm, có khi còn tự tay giết con mình, cô không muốn bản thân sẽ rơi vào trường hợp đó đâu… Cho nên, cô phải thư giãn… Đúng! Cô phải thư giãn…
#Yu~
Từ nay, con bé sẽ có tên là Dương Thư Mẫn, giải nghĩa một chút thì cái tên “Thư Mẫn” này nói về một cô gái thông minh tài giỏi, tri thư đạt lễ lại còn xinh đẹp. Bà ấy muốn cháu gái của mình sẽ là một người vừa có tài, vừa có sắc!
Với cái tên đó thì Dương Quang Thành và Lưu Sắt Sắt cũng không có ý kiến nữa. Tuy nhiên thì Dương Sùng Đức lại có chút ganh tị, đứa cháu gái đầu tiên nhưng ông ấy không được tham gia vào phần đặt tên. Nhưng cho dù có ấm ức hay tụt thân đến đâu thì ông ấy cũng không dám bày ra mặt, vì nếu bày ra mặt sẽ bị vợ đánh chết thì sao.
Tuy nhiên, Vãn Á Thê cũng rất biết ý của chồng, bà ấy nói đợi khi nào Lưu Sắt Sắt và Dương Quang Thành tổ chức hôn lễ xong thì bảo hai người sinh thêm một đứa, tới đó sẽ để cho Dương Sùng Đức đặt tên. Nghe vợ nói vậy thì ông ấy mới vui vẻ gật đầu.
Vậy là chuyện tên của con gái đã xong, tiếp theo sau đó chính là chuỗi ngày Dương Quang Thành phải tất bật chuẩn bị cho hôn lễ của mình. Vì để cô an tâm tịnh dưỡng nên anh không nói gì về chuyện hôn lễ cả, tất cả đều có anh lo liệu hết rồi chuyện của chỉ là chăm sóc bản thân thật tốt, chờ đến ngày thì làm cô dâu xinh đẹp của anh thôi.
[…]
Đương nhiên Lưu Sắt Sắt cũng là lần đầu làm mẹ nên cô hay lo đông lo tây, cứ chốc chốc là lại xem con gái có bị lạnh không, hay con bé có nóng không, nhiều khi còn lo lắng đến mức hoang tưởng nghe ra tiếng con gái khóc thét, nhưng nhìn vào thì vẫn thấy đứa nhỏ ngủ rất ngoan.
Vãn Á Thê nhìn cô lo lắng như vậy cũng sợ, bà ấy sợ con dâu tự mình tạo áp lực cho mình rồi lại sinh bệnh thì không hay, nên là sau đó Vãn Á Thê đã nhìn cô nói:
- Sắt Sắt, con đừng tự tạo áp lực cho mình nữa, Thư Mẫn còn có mẹ lo mà.
Lưu Sắt Sắt biết chứ, nhưng mà cô không tài nào an tâm được, chính cô cũng không biết tại sao nữa…
Giống như buổi tối hôm nay, Lưu Sắt Sắt và Dương Quang Thành ngủ thì đột nhiên cô lại bật dậy, nhìn ngó xung quanh trông rất gấp gáp, khiến cho anh cũng tỉnh giấc theo, đưa mắt nhìn cô nói:
- Vợ à, em sao vậy?
- Em nghe thấy Mẫn Mẫn khóc.
Dương Quang Thành nghe vợ nói cũng bước xuống giường đi đến bên cạnh nôi của con gái rồi nhìn xuống, thấy con bé vẫn còn ngủ rất ngon, tới một dấu hiệu tỉnh giấc cũng không có.
Anh mới bước về giường, nhẹ nhàng ôm lấy Lưu Sắt Sắt, nói:
- Nếu như Mẫn Mẫn khóc thì còn có anh mà. Vợ ngủ đi, đừng nghĩ nữa, con gái vẫn còn ngủ ngon lắm.
Cô nghe vậy cũng gật gù rồi nằm xuống, nhưng Dương Quang Thành còn chưa kịp nằm xuống thì cô lại ngồi dậy, cô lo lắng nhìn anh, nói:
- Không… Không khóc sao? Mẫn Mẫn không khóc thật sao?
- Mẫn Mẫn không sao, vợ à, em đừng nghĩ lung tung nữa.
- Nhưng em sợ… Có khi nào con bé không thở nữa không? Thành Thành… Em…
Dương Quang Thành biết vợ mình chỉ là lo lắng nên mới căng thẳng như vậy, anh cũng rất chiều ý cô, lại bước xuống giường rồi đưa tay lên mũi của con gái. Thấy đứa nhỏ vẫn thở đều thì anh mới về lại giường, nhẹ nhàng vuốt ve gương mặt của cô nói:
- Vẫn tốt lắm. Chúng ta cũng ngủ thôi? Nha?
Lưu Sắt Sắt cũng gật đầu, thế là cô và Dương Quang Thành cũng nằm xuống rồi cùng nhau chìm vào giấc ngủ.
Đến gần nửa đêm thì đứa bé thật sự đã thức dậy và khóc lóc, chỉ mới nghe thấy tiếng khóc của con gái thôi mà lòng cô đã rạo rực lo lắng rồi, trực tiếp chạy đến ôm lấy con gái vào lòng rồi dỗ liên tục.
Dương Quang Thành nhìn ra vợ mình dường như có vấn đề, anh bước đến muốn ôm lấy con gái nhưng Lưu Sắt Sắt lại phản ứng rất kì lạ, cô trực tiếp trừng mắt nhìn anh rất đáng sợ. Đến khi cô nhìn rõ người trước mặt là chồng mình thì cô mới buông bỏ phòng bị. Truyện mới cập nhật
- Em… Em xin lỗi.
Dương Quang Thành cũng chỉ nhẹ nhàng đưa Lưu Sắt Sắt ngồi lên giường sau đó anh lại lấy một đôi vớ rồi mang vào chân cho cô, lúc này anh lại hôn nhẹ lên trán của cô, nói:
- Xin lỗi gì chứ, vợ à… Anh biết em lo cho Mẫn Mẫn, nhưng con mình thật sự không sao cả, em đừng áp lực như thế, được không?
- Em… Em sợ con sẽ bị gì… Em lần đầu làm mẹ… Em sợ lắm…
Dương Quang Thành đau lòng ôm vợ vào lòng, chắc anh nên để cô thư giãn một thời gian đã, chứ nếu để cô tiếp tục áp lực như vậy thì có khi cô sẽ trầm cảm mất thôi.
- Hay ngày mai anh đưa em đi chơi nha?
- Nhưng còn Mẫn Mẫn?
- Để con ở nhà với mẹ một ngày cũng được mà, đúng không?
Lưu Sắt Sắt nhìn con gái một chút, nhưng vẫn đồng ý.
Cô có xem qua vài bộ phim khi mẹ sau sinh bị trầm cảm, có khi còn tự tay giết con mình, cô không muốn bản thân sẽ rơi vào trường hợp đó đâu… Cho nên, cô phải thư giãn… Đúng! Cô phải thư giãn…
#Yu~
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.