Chương 36: Nóng rực, tỏa sáng và mãnh liệt
Vương Khiết Băng (Yu)
19/01/2024
Chơi ở thủy cung đã đời thì cũng phải đi ăn một chút, buổi chiều đó Dương Quang Thành lại mang cô vào một quán mì rất nổi tiếng ở Vạn Thành, chỉ mới nhìn mức độ đông đúc thôi cũng đủ biết rằng nơi này ngon như thế nào.
Đến khi mì được bê lên thì anh mới nhẹ nhàng vừa đút cho cô, vừa nói:
- Lúc trước khi cha chưa tranh cử Thống Nhất thì cha và anh hay đến đây ăn mì lắm đó.
- Hay đến á?
- Là trốn mẹ đó. Bà ấy thì quá cầu toàn, sợ thức ăn bên ngoài không vệ sinh, nên suốt ngày cấm anh không được ăn linh tinh bên ngoài. Nhưng rồi cuối cùng anh và cha vẫn là trốn bà ấy đến đây ăn.
Dương Quang Thành còn kể thêm rằng nơi này là nơi đã chứng kiến anh trưởng thành, hương vị mì ở đây thật sự là ăn rồi chỉ muốn ăn mãi thôi. Khi nghe qua thì Lưu Sắt Sắt còn nghĩ anh nói quá, rồi sau khi ăn được một miếng liền thấy anh nói rất đúng. Hương vị mì ở đây quả thật rất đặc biệt, cũng rất ngon nữa, cô rất thích.
Ăn mì xong Dương Quang Thành lại đưa cô đến một khu vui chơi, nhìn xung quanh lấp lánh đèn lại làm cho Lưu Sắt Sắt cảm thấy vui vẻ hơn.
Hai người họ hết chơi tàu lượn lại chơi vòng quay ngựa gỗ, chơi xong ở đây còn đi đến những gian hàng ném phi tiêu hay bắn súng để chơi nữa chứ, hiển nhien là không bỏ qua được vài món thức ăn vỉa hè rồi.
Dương Quang Thành và Lưu Sắt Sắt hiện tại mới giống là đang hẹn hò nè, không cần nói cũng biết Lưu Sắt Sắt cực kỳ vui vẻ, hơn nữa cô còn luôn miệng cười và trêu ghẹo anh, còn anh thì luôn chiều theo ý cô. Ngay cả khi cô muốn anh đeo một cái cài hình tai mèo anh cũng ngoan ngoãn để cô cài lên, một người là con mèo, một người là con thỏ, cứ như thế là đi vui chơi với nhau.
Tiếp theo, Dương Quang Thành lại mang cô lên vòng quay bánh xe khổng lồ, đương nhiên là hai người sẽ cùng nhau đi vào một khoang rồi.
Ngồi ở bên cạnh nhau, Dương Quang Thành nhẹ nhàng nắm lấy tay của cô, thấp giọng nói:
- Sắt Sắt, cảm ơn em.
Lưu Sắt Sắt lại không hiểu mà nhìn anh, tự dưng lại cảm ơn cô mà không nói lý do gì cả.
Lúc này anh lại nhẹ nhàng chạm vào gương mặt của cô, từ từ cúi xuống hôn lên môi cô, nụ hôn nhẹ nhàng không có lòng riêng, chỉ đơn thuần là anh muốn hôn cô thôi. Hiển nhiên Lưu Sắt Sắt cũng không phản kháng, nhẹ nhàng vòng tay choàng qua cổ của anh, từ từ đáp lại nụ hôn nhiệt thành đó.
Đến một lúc, Dương Quang Thành lại gục ngã trên vai cô, anh cười khẽ rồi lại nói:
- Sắt Sắt, anh yêu em.
Lưu Sắt Sắt cũng nhẹ nhàng xoa đầu của anh, nhỏ giọng đáp:
- Em cũng yêu anh, Thành Thành.
Bốn mắt nhìn nhau, không kiềm chế được mà lại tiếp tục hôn lấy nhau, đây là nụ hôn mà Dương Quang Thành mong ngóng suốt bấy lâu nay. Khi và chỉ khi trong lòng của Lưu Sắt Sắt có anh và người lại, trong lòng của anh chỉ có một mình Lưu Sắt Sắt mà thôi.
Khi vòng quay đang dần lên tới đỉnh, thì tiếng pháo hoa đã thu hút sự chú ý của cô, hôm nay rõ ràng là một ngày bình thường mà sao lại có pháo hoa nhỉ? Kì lạ thật đó.
Vì cô quá chú tâm đến bên ngoài mà không nhìn thấy, hiện tại Dương Quang Thành đang quỳ gối ở phía sau lưng cô, trên tay của anh còn có một chiếc hộp nhung rất lớn, khi Lưu Sắt Sắt đang định quay lại hỏi anh thì đã nhìn thấy.
Cô có chút bất ngờ, nhưng Dương Quang Thành lại nhẹ nhàng nằm lấy tay của cô, hôn nhẹ nó và đặt tay cô lên trán mình, sự nâng niu và kính cẩn chẳng khác gì với một bậc thần thánh cả.
- Anh…
- Tuy biết là có hơi muộn, nhưng anh nghĩ em sẽ thích như vậy.
Dừng một chút Dương Quang Thành lại nhìn cô, mỉm cười nói:
- Sắt Sắt, em có đồng ý gả cho anh không?
Lưu Sắt Sắt có chút buồn cười, một câu hỏi đầy ngu ngơ và dư thừa, cô liền nói:
- Quá lỗi thời rồi, đổi câu khác đi.
- Vậy… Lưu Sắt Sắt, em có muốn danh chính ngôn thuận tiêu tiền của anh mà không cần nghĩ không?
Câu nói của Dương Quang Thành trực tiếp chọc cho Lưu Sắt Sắt phải cười lớn, nhưng câu nói này của anh làm cô rất thích cô chắc chắn sẽ đồng ý rồi.
- Còn chờ gì nữa, mau đeo vào cho em đi.
Dương Quang Thành cũng từ từ đeo chiếc nhẫn cầu hôn lên tay cô, sau đó còn hôn lên tay của cô một cái.
Khi anh đứng dậy thì Lưu Sắt Sắt cũng nhào vào lòng anh, vòng tay ôm chặt lấy anh, nhẹ giọng nói:
- Thành Thành, cảm ơn anh, cảm ơn vì anh đã xuất hiện.
Ở dưới bầu trời đêm cùng ánh trăng sáng làm chứng, Dương Quang Thành này chắc chắn sẽ yêu thương và chiều chuộng Lưu Sắt Sắt đến hơi thở cuối cùng.
Anh nhẹ nhàng đặt lên môi của cô một nụ hôn, ở bên ngoài pháo hoa cũng bắt đầu rực rỡ hơn, chắc hẳn ngay cả ông trời cũng muốn tình yêu của Dương Quang Thành và Lưu Sắt Sắt sẽ rực rỡ như pháo hoa giữa trời đêm vậy. Nóng rực, tỏa sáng và vô cùng mãnh liệt!
#Yu~
Đến khi mì được bê lên thì anh mới nhẹ nhàng vừa đút cho cô, vừa nói:
- Lúc trước khi cha chưa tranh cử Thống Nhất thì cha và anh hay đến đây ăn mì lắm đó.
- Hay đến á?
- Là trốn mẹ đó. Bà ấy thì quá cầu toàn, sợ thức ăn bên ngoài không vệ sinh, nên suốt ngày cấm anh không được ăn linh tinh bên ngoài. Nhưng rồi cuối cùng anh và cha vẫn là trốn bà ấy đến đây ăn.
Dương Quang Thành còn kể thêm rằng nơi này là nơi đã chứng kiến anh trưởng thành, hương vị mì ở đây thật sự là ăn rồi chỉ muốn ăn mãi thôi. Khi nghe qua thì Lưu Sắt Sắt còn nghĩ anh nói quá, rồi sau khi ăn được một miếng liền thấy anh nói rất đúng. Hương vị mì ở đây quả thật rất đặc biệt, cũng rất ngon nữa, cô rất thích.
Ăn mì xong Dương Quang Thành lại đưa cô đến một khu vui chơi, nhìn xung quanh lấp lánh đèn lại làm cho Lưu Sắt Sắt cảm thấy vui vẻ hơn.
Hai người họ hết chơi tàu lượn lại chơi vòng quay ngựa gỗ, chơi xong ở đây còn đi đến những gian hàng ném phi tiêu hay bắn súng để chơi nữa chứ, hiển nhien là không bỏ qua được vài món thức ăn vỉa hè rồi.
Dương Quang Thành và Lưu Sắt Sắt hiện tại mới giống là đang hẹn hò nè, không cần nói cũng biết Lưu Sắt Sắt cực kỳ vui vẻ, hơn nữa cô còn luôn miệng cười và trêu ghẹo anh, còn anh thì luôn chiều theo ý cô. Ngay cả khi cô muốn anh đeo một cái cài hình tai mèo anh cũng ngoan ngoãn để cô cài lên, một người là con mèo, một người là con thỏ, cứ như thế là đi vui chơi với nhau.
Tiếp theo, Dương Quang Thành lại mang cô lên vòng quay bánh xe khổng lồ, đương nhiên là hai người sẽ cùng nhau đi vào một khoang rồi.
Ngồi ở bên cạnh nhau, Dương Quang Thành nhẹ nhàng nắm lấy tay của cô, thấp giọng nói:
- Sắt Sắt, cảm ơn em.
Lưu Sắt Sắt lại không hiểu mà nhìn anh, tự dưng lại cảm ơn cô mà không nói lý do gì cả.
Lúc này anh lại nhẹ nhàng chạm vào gương mặt của cô, từ từ cúi xuống hôn lên môi cô, nụ hôn nhẹ nhàng không có lòng riêng, chỉ đơn thuần là anh muốn hôn cô thôi. Hiển nhiên Lưu Sắt Sắt cũng không phản kháng, nhẹ nhàng vòng tay choàng qua cổ của anh, từ từ đáp lại nụ hôn nhiệt thành đó.
Đến một lúc, Dương Quang Thành lại gục ngã trên vai cô, anh cười khẽ rồi lại nói:
- Sắt Sắt, anh yêu em.
Lưu Sắt Sắt cũng nhẹ nhàng xoa đầu của anh, nhỏ giọng đáp:
- Em cũng yêu anh, Thành Thành.
Bốn mắt nhìn nhau, không kiềm chế được mà lại tiếp tục hôn lấy nhau, đây là nụ hôn mà Dương Quang Thành mong ngóng suốt bấy lâu nay. Khi và chỉ khi trong lòng của Lưu Sắt Sắt có anh và người lại, trong lòng của anh chỉ có một mình Lưu Sắt Sắt mà thôi.
Khi vòng quay đang dần lên tới đỉnh, thì tiếng pháo hoa đã thu hút sự chú ý của cô, hôm nay rõ ràng là một ngày bình thường mà sao lại có pháo hoa nhỉ? Kì lạ thật đó.
Vì cô quá chú tâm đến bên ngoài mà không nhìn thấy, hiện tại Dương Quang Thành đang quỳ gối ở phía sau lưng cô, trên tay của anh còn có một chiếc hộp nhung rất lớn, khi Lưu Sắt Sắt đang định quay lại hỏi anh thì đã nhìn thấy.
Cô có chút bất ngờ, nhưng Dương Quang Thành lại nhẹ nhàng nằm lấy tay của cô, hôn nhẹ nó và đặt tay cô lên trán mình, sự nâng niu và kính cẩn chẳng khác gì với một bậc thần thánh cả.
- Anh…
- Tuy biết là có hơi muộn, nhưng anh nghĩ em sẽ thích như vậy.
Dừng một chút Dương Quang Thành lại nhìn cô, mỉm cười nói:
- Sắt Sắt, em có đồng ý gả cho anh không?
Lưu Sắt Sắt có chút buồn cười, một câu hỏi đầy ngu ngơ và dư thừa, cô liền nói:
- Quá lỗi thời rồi, đổi câu khác đi.
- Vậy… Lưu Sắt Sắt, em có muốn danh chính ngôn thuận tiêu tiền của anh mà không cần nghĩ không?
Câu nói của Dương Quang Thành trực tiếp chọc cho Lưu Sắt Sắt phải cười lớn, nhưng câu nói này của anh làm cô rất thích cô chắc chắn sẽ đồng ý rồi.
- Còn chờ gì nữa, mau đeo vào cho em đi.
Dương Quang Thành cũng từ từ đeo chiếc nhẫn cầu hôn lên tay cô, sau đó còn hôn lên tay của cô một cái.
Khi anh đứng dậy thì Lưu Sắt Sắt cũng nhào vào lòng anh, vòng tay ôm chặt lấy anh, nhẹ giọng nói:
- Thành Thành, cảm ơn anh, cảm ơn vì anh đã xuất hiện.
Ở dưới bầu trời đêm cùng ánh trăng sáng làm chứng, Dương Quang Thành này chắc chắn sẽ yêu thương và chiều chuộng Lưu Sắt Sắt đến hơi thở cuối cùng.
Anh nhẹ nhàng đặt lên môi của cô một nụ hôn, ở bên ngoài pháo hoa cũng bắt đầu rực rỡ hơn, chắc hẳn ngay cả ông trời cũng muốn tình yêu của Dương Quang Thành và Lưu Sắt Sắt sẽ rực rỡ như pháo hoa giữa trời đêm vậy. Nóng rực, tỏa sáng và vô cùng mãnh liệt!
#Yu~
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.