Chương 18: Rối ren
Vương Khiết Băng (Yu)
19/01/2024
Cái chuyện tự nhiên Lưu Sắt Sắt có chồng, lại còn là một gia đình rất giàu có đã khiến cô kinh ngạc đến mức không thể ngủ được. Đêm hôm trước thì cô cũng có ở lại Dương gia một đêm, buổi tối đó Vãn Á Thê đã nằm bên cạnh cô, bà ấy nói rất nhiều về gia đình của họ.
Còn hi vọng cô hãy chiếu cố Dương Quang Thành nhiều hơn, vì đây là lần đầu tiên anh yêu đương, nhưng lại là lần đầu tiên bà ấy nhìn thấy con trai của mình có thái độ kiên quyết như vậy.
Hiển nhiên cũng trong đêm hôm đó bao nhiêu thắc mắc của Lưu Sắt Sắt cũng được giải đáp hết, câu đầu tiên, cô đã hỏi:
- Vậy là cậu ấy không có hôn ước? Cũng không có bị ép hôn?
- Không hề, thằng nhãi đó ai mà ép nó được chứ.
- Vậy cũng không có chuyện hôn thê không sinh được nên muốn nhờ cháu sinh hộ?
Vãn Á Thê nghe xong còn ngạc nhiên, bà ấy đưa ánh mắt khó tin nhìn cô, thấy cô rất "chân thật" thì còn cười lớn một tiếng, sau đó nói:
- Sắt Sắt, rốt cuộc là cái cột truyện kia nó cẩu huyết tới mức nào vậy? Mẹ thật sự thấy hơi tò mò đó, làm sao lại có người nghĩ ra được cái cốt truyện nhảm nhí như vậy chứ?
Nói ra cũng phải, dù sao Dương gia cũng giàu có như vậy mà, nếu như thật sự muốn tìm một người mang thai hộ thì bỏ ra một số tiền rồi thuê người ta là được rồi, đâu nhất thiết phải cực khổ chiều chuộng một người như cô chứ? Lưu Sắt Sắt đúng là điên rồi mới tin vào những gì Hồng Khang Lâm đã nói mà.
- Sắt Sắt, thật ra mẹ nhìn ra được con trai của mẹ thật sự rất yêu con đó.
- Sao cô lại nói như vậy?
- Linh cảm của người mẹ nói cho cô biết. Nếu không phải con, thì nó sẽ không cưới, có lẽ mục đích ban đầu của Quang Thành đúng là để con mang thai, sau đó mới đưa con về nhà, hẳn là nó sợ con bỏ chạy đó.
Lưu Sắt Sắt cũng chỉ mỉm cười, quả thật thì trong một khoảnh khắc nào đó cô đã có ý định bỏ chạy rồi, hơn nữa cô cũng rất sợ dư luận đàm tiếu... Nếu như họ nói cô thì không sao, dù sao thì Lưu Sắt Sắt cũng chỉ là một cô gái không danh không tiếng, bị nói vài ngày rồi sẽ qua. Nhưng Dương Quang Thành hay Dương gia thì khác, mọi người là danh gia thế tộc, nếu như bị đàm tiếu thì sẽ không hay, nên cô rất muốn chạy... Nhưng không biết tại sao, mọi chuyện càng lúc càng khó hiểu soát, cuối cùng cô vẫn là không chạy được.
Vãn Á Thê quay người sang nhìn cô, nhẹ nhàng vỗ vỗ lên tay của cô, nhỏ giọng nói:
- Sắt Sắt, sau này con chiếu cố Quang Thành nhiều hơn nha. Mẹ trông cậy vào con đó.
[...]
Từ đêm hôm đó cho đến hiện tại đã qua ba ngày, Vãn Á Thê cũng đã bắt đầu chuyến du lịch cùng hội chị em bạn dì, Lưu Sắt Sắt cũng đã quay về ngôi nhà nhỏ của mình để sống. Đương nhiên là vì Vãn Á Thê không có ở đây nên Dương Quang Thành phải quay về nhà để giúp mẹ xử lý công việc.
Cuối cùng, cô cũng có thể ở một mình rồi.
Nằm dài trên sofa với một đống suy nghĩ ở trong đầu, cô bây giờ thực sự là bị rối như tơ vò mà không biết nên làm gì đi. Đột nhiên lúc này Hồng Khang Lâm lại đẩy cửa đi vào như nhà hoang chết chủ, còn rất tự nhiên mà uống nước nhà cô, mở tủ lạnh lấy đồ ăn, rồi lại bước đến chỗ của cô, nói:
- Gì vậy? Tính làm ma nữ khóc than hay sao mà nằm dài nhìn chán đời vậy gái?
- Hồng Khang Lâm... Bây giờ tao đang có vài chuyện không biết nên suy nghĩ sao mới đúng nữa.
Hồng Khang Lâm cũng nghiêm túc ngồi xuống nghe, đương nhiên Lưu Sắt Sắt cũng từ từ kể lại đầu đuôi mọi chuyện cho bạn thân của mình nghe.
Vừa nghe xong thì Hồng Khang Lâm còn thẳng tay đánh một cái "đét" vào đùi của cô, nói:
- Cưới! Nhất định phải cưới. Ôi thần linh ơi, mày có biết mày vừa nói gì không? Cái tên ngốc... À không, Dương Quang Thành! Dương Quang Thành là con trai của Tổng Thống đó, mày còn không mau cưới thì bị người ta cướp mất bây giờ!
- Nhưng tao sợ...
- Sợ cái mẹ gì nữa? Chẳng lẽ một thằng đàn ông như nó, cao to lực lưỡng như vậy mà không bảo vệ được người phụ nữ của mình sao? Thay vì mày lo cho nó thì mày lo cho mày đi. Lưu Sắt Sắt, dạo này tao thấy mày nhợt nhạt lắm đó, rốt cuộc là có chuyện gì vậy?
Lưu Sắt Sắt có chút cúi đầu, sau đó cô lại nói:
- Hôm trước mẹ của cậu ấy nói rằng... Dương Quang Thành muốn tao mang thai rồi mới đưa tao về Dương gia, vì cậu ấy sợ rằng tao sẽ bỏ chạy... Mà tao lại uống thuốc tránh thai rồi... Tự nhiên tao thấy có lỗi.
Hồng Khang Lâm ngơ ngác, ủa con khờ này bị cái gì vậy? Người ta muốn nó mang thai thì nó liền mang thai à? Ôi trời ơi đúng là chọc tức chết lão nương rồi!
- Lưu Sắt Sắt, mày điên hả, lỗi phải gì ở đây. Là Dương Quang Thành giấu mày trước, mày phòng ngừa là chuyện đúng, tới khi đứa bé lòi ra mới là có lỗi đó.
Mặc dù câu nói của Hồng Khang Lâm hơi nặng một chút, nhưng cô biết cậu ta chỉ muốn tốt cho mình thôi. Đột nhiên nước mắt của cô lại bắt đầu rơi mà không có lý do gì cả, Hồng Khang Lâm nhìn thấy cũng giật mình hoảng hốt, vừa đưa tay muốn ôm lấy cô vào lòng thì đã bị một lực khác kéo lại.
Ánh mắt của anh còn hung hăng nói:
- Anh định làm gì Sắt Sắt?
#Yu~
Còn hi vọng cô hãy chiếu cố Dương Quang Thành nhiều hơn, vì đây là lần đầu tiên anh yêu đương, nhưng lại là lần đầu tiên bà ấy nhìn thấy con trai của mình có thái độ kiên quyết như vậy.
Hiển nhiên cũng trong đêm hôm đó bao nhiêu thắc mắc của Lưu Sắt Sắt cũng được giải đáp hết, câu đầu tiên, cô đã hỏi:
- Vậy là cậu ấy không có hôn ước? Cũng không có bị ép hôn?
- Không hề, thằng nhãi đó ai mà ép nó được chứ.
- Vậy cũng không có chuyện hôn thê không sinh được nên muốn nhờ cháu sinh hộ?
Vãn Á Thê nghe xong còn ngạc nhiên, bà ấy đưa ánh mắt khó tin nhìn cô, thấy cô rất "chân thật" thì còn cười lớn một tiếng, sau đó nói:
- Sắt Sắt, rốt cuộc là cái cột truyện kia nó cẩu huyết tới mức nào vậy? Mẹ thật sự thấy hơi tò mò đó, làm sao lại có người nghĩ ra được cái cốt truyện nhảm nhí như vậy chứ?
Nói ra cũng phải, dù sao Dương gia cũng giàu có như vậy mà, nếu như thật sự muốn tìm một người mang thai hộ thì bỏ ra một số tiền rồi thuê người ta là được rồi, đâu nhất thiết phải cực khổ chiều chuộng một người như cô chứ? Lưu Sắt Sắt đúng là điên rồi mới tin vào những gì Hồng Khang Lâm đã nói mà.
- Sắt Sắt, thật ra mẹ nhìn ra được con trai của mẹ thật sự rất yêu con đó.
- Sao cô lại nói như vậy?
- Linh cảm của người mẹ nói cho cô biết. Nếu không phải con, thì nó sẽ không cưới, có lẽ mục đích ban đầu của Quang Thành đúng là để con mang thai, sau đó mới đưa con về nhà, hẳn là nó sợ con bỏ chạy đó.
Lưu Sắt Sắt cũng chỉ mỉm cười, quả thật thì trong một khoảnh khắc nào đó cô đã có ý định bỏ chạy rồi, hơn nữa cô cũng rất sợ dư luận đàm tiếu... Nếu như họ nói cô thì không sao, dù sao thì Lưu Sắt Sắt cũng chỉ là một cô gái không danh không tiếng, bị nói vài ngày rồi sẽ qua. Nhưng Dương Quang Thành hay Dương gia thì khác, mọi người là danh gia thế tộc, nếu như bị đàm tiếu thì sẽ không hay, nên cô rất muốn chạy... Nhưng không biết tại sao, mọi chuyện càng lúc càng khó hiểu soát, cuối cùng cô vẫn là không chạy được.
Vãn Á Thê quay người sang nhìn cô, nhẹ nhàng vỗ vỗ lên tay của cô, nhỏ giọng nói:
- Sắt Sắt, sau này con chiếu cố Quang Thành nhiều hơn nha. Mẹ trông cậy vào con đó.
[...]
Từ đêm hôm đó cho đến hiện tại đã qua ba ngày, Vãn Á Thê cũng đã bắt đầu chuyến du lịch cùng hội chị em bạn dì, Lưu Sắt Sắt cũng đã quay về ngôi nhà nhỏ của mình để sống. Đương nhiên là vì Vãn Á Thê không có ở đây nên Dương Quang Thành phải quay về nhà để giúp mẹ xử lý công việc.
Cuối cùng, cô cũng có thể ở một mình rồi.
Nằm dài trên sofa với một đống suy nghĩ ở trong đầu, cô bây giờ thực sự là bị rối như tơ vò mà không biết nên làm gì đi. Đột nhiên lúc này Hồng Khang Lâm lại đẩy cửa đi vào như nhà hoang chết chủ, còn rất tự nhiên mà uống nước nhà cô, mở tủ lạnh lấy đồ ăn, rồi lại bước đến chỗ của cô, nói:
- Gì vậy? Tính làm ma nữ khóc than hay sao mà nằm dài nhìn chán đời vậy gái?
- Hồng Khang Lâm... Bây giờ tao đang có vài chuyện không biết nên suy nghĩ sao mới đúng nữa.
Hồng Khang Lâm cũng nghiêm túc ngồi xuống nghe, đương nhiên Lưu Sắt Sắt cũng từ từ kể lại đầu đuôi mọi chuyện cho bạn thân của mình nghe.
Vừa nghe xong thì Hồng Khang Lâm còn thẳng tay đánh một cái "đét" vào đùi của cô, nói:
- Cưới! Nhất định phải cưới. Ôi thần linh ơi, mày có biết mày vừa nói gì không? Cái tên ngốc... À không, Dương Quang Thành! Dương Quang Thành là con trai của Tổng Thống đó, mày còn không mau cưới thì bị người ta cướp mất bây giờ!
- Nhưng tao sợ...
- Sợ cái mẹ gì nữa? Chẳng lẽ một thằng đàn ông như nó, cao to lực lưỡng như vậy mà không bảo vệ được người phụ nữ của mình sao? Thay vì mày lo cho nó thì mày lo cho mày đi. Lưu Sắt Sắt, dạo này tao thấy mày nhợt nhạt lắm đó, rốt cuộc là có chuyện gì vậy?
Lưu Sắt Sắt có chút cúi đầu, sau đó cô lại nói:
- Hôm trước mẹ của cậu ấy nói rằng... Dương Quang Thành muốn tao mang thai rồi mới đưa tao về Dương gia, vì cậu ấy sợ rằng tao sẽ bỏ chạy... Mà tao lại uống thuốc tránh thai rồi... Tự nhiên tao thấy có lỗi.
Hồng Khang Lâm ngơ ngác, ủa con khờ này bị cái gì vậy? Người ta muốn nó mang thai thì nó liền mang thai à? Ôi trời ơi đúng là chọc tức chết lão nương rồi!
- Lưu Sắt Sắt, mày điên hả, lỗi phải gì ở đây. Là Dương Quang Thành giấu mày trước, mày phòng ngừa là chuyện đúng, tới khi đứa bé lòi ra mới là có lỗi đó.
Mặc dù câu nói của Hồng Khang Lâm hơi nặng một chút, nhưng cô biết cậu ta chỉ muốn tốt cho mình thôi. Đột nhiên nước mắt của cô lại bắt đầu rơi mà không có lý do gì cả, Hồng Khang Lâm nhìn thấy cũng giật mình hoảng hốt, vừa đưa tay muốn ôm lấy cô vào lòng thì đã bị một lực khác kéo lại.
Ánh mắt của anh còn hung hăng nói:
- Anh định làm gì Sắt Sắt?
#Yu~
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.