Quyển 1 - Chương 9: Chương 5.2
Ssy124
07/03/2016
Liên Y nghĩ thỉnh an
xong sẽ không có chuyện gì nữa rồi nên muốn cùng hoàng huynh rời đi, lại nghe Phong Triệt bảo nàng lưu lại. Trong lòng nàng thầm nghĩ không tốt, chẳng lẽ phụ vương biết là do nàng cầm đầu hai vị hoàng huynh đến xem
mỹ nhân???
Tuy rằng tâm không cam lòng không muốn nhưng nàng vẫn thật nghe lại đi qua. Thấy nàng đi đến trước mặt Phong Triệt lại như thường đem nàng năng lên ngồi trên đùi mình rồi mới đem bùn đất lúc nãy nàng không cẩn thận dính vào lau đi.
Giọng nói có chút trách cứ nói, “Là cô gái mà lại đi chui chuồng chó?”. Liên Y le lưỡi nói “Con biết sai rồi, sau này con không dám nữa.”
Phong Triệt lại không dễ dàng buông tha nàng “Con lần trước cũng nói biết sai rồi”. Ách, Liên Y lập tức á khẩu không trả lời được.
Đột nhiên đang ngồi một bên Lưu Tấn sứ giả nói chen vào, “Bệ hạ, nàng có phải là thất công chúa Liên Y?”. Phong Triệt hơi nghiêng nghiêng đầu, đáp nhẹ “Đúng vậy, nàng thật là bướng bỉnh, không nghiêm quản giáo”.
Nghe phụ vương nói như thế Liên Y theo bản năng rụt lui cổ, Phong Triệt nhìn thấy động tác nhỏ này của nàng chợt tâm trạng vui vẻ, khóe miệng ẩn ẩn ý cười.
Vị sứ giả lại nói “Vừa rồi thấy nàng khí độ xuất chúng lại thông mình, lớn lên nhất định là một người bất phàm.” Hắn vừa dứt lời thì vị hồng y mỹ nhân cũng nói thêm vào “Khó trách có lời đồn bệ hạ rất sủng ái thất công chúa, thần thiếp hôm nay gặp qua công chúa quả thực là nhìn thật giống tiên nữ, lại thêm nét thông minh đáng yêu khiến thần thiếp vô cùng yêu thích.”
Nói xong còn nở nụ cười nhẹ nhàng, nụ cười này đúng là mị hoặc thế gian, phong tình vạn chủng khiến cho ngay cả thân con gái Liên Y cũng bị mê hoặc. Nàng trong lòng thầm than thật không tốt, nếu phụ vương thật sự thu nhận nàng làm phi thì sau này chắc chắn sẽ cùng mẫu phi của mình tranh giành tình cảm phụ vương đây.
Phong Triệt tâm tình có vẻ rất tốt, không biết có phải do mọi người khen ngợi Liên Y hay không mà lại không có trách phạt nàng còn bưng hoa quế cao tiểu điệp đến trước mặt cho nàng ăn. Liên Y thật khó hiểu ngẩng đầu nhìn lại, chỉ thấy Phong Triệt hé ra khuôn mặt soái khí ngời ngời mỉm cười, không có vẻ gì trách nàng.
Nàng ngay lập tức động ngón trỏ nhanh đi lấy hai miếng hoa quế cao mở miệng cắn một cái. Tuy là không có hương vị như Bát Bảo lâu bất quá cũng rất ngon.
Nhìn Phong Triệt thật cưng chìu ôm Liên Y ăn hoa quế cao, hồng y mỹ nhân lại nhịn không được chen vào nói “Liên Y công chúa thích điểm tâm sao? Ở Lưu Tấn chỗ thần thiếp có một loại lưu hương cao được làm từ bốn loại hoa tươi, bốn loại mứt mà tạo ra, không mang màu sắc nhưng khi nếm qua lại lưu lại hương vị rất lâu.” Vốn Liên Y cũng lười quan tâm nhưng khi nghe liên quan điểm tâm thì trong lòng nàng lại nóng lên, rất muốn thử qua.
Phong Triệt nhìn ra được nàng tâm động, thản nhiên nói “Lại tham? Phụ vương tìm người làm cho con ăn được không?”
Liên Y hai mắt tỏa sáng, nhịn không được cảm động mà nhìn phụ vương nhưng lại chợt nghĩ như thế lại làm cho hồng y nữ tử chê cười mình, cho rằng mình là một người có thể dùng đồ ăn ngon là có thể dụ dỗ, là đứa trẻ tham ăn nên lại quay sang phụ vương mà lắc đầu cự tuyệt.
Phong Triệt khó hiểu nhìn nàng thay đổi tâm tình thật nhanh, không biết trong cái đầu nhỏ nhắn nghĩ gì mà lại vui buồn thất thường thế kia.
Lúc sau bọn họ lại bàn luận một chút chuyện hai nước giao bang, đây không phải là chuyện Liên Y cảm thấy thú vị nên dĩ nhiên nàng sẽ không để ý, ngược lại thứ mà nàng cảm thấy thú vị lại chính là vị hồng y mỹ nhân kia.
Tuy nói nàng ấy trời sinh ma mị nhưng lại không thấy nàng hiển lộ nét phong tình, ngược lại nàng ta lại ngồi một bên thưởng trà, thỉnh thoảng mới nở nụ cười yếu ớt với Liên Y. Liên Y tổng kết rằng nàng ta là một nhân vật không hề đơn giản chút nào.
Cách một ngày, hoàng cung mở tiệc chiêu đãi sứ thần Lưu Tấn nên càng trở nên bận rộn. Ngay cả hậu cung cũng chẳng được nhàn hạ, chúng phi tần đều trang điểm thật xinh đẹp sợ rằng mình sẽ bị lu mờ trước nhan sắc của mỹ nữ Lưu Tấn tiến cống. Kỳ thật Liên Y cảm thấy căn bản việc so sánh này chẳng có ý nghĩa gì, điều này đáng ra không nên có ở tầng lớp thượng lưu.
Lưu Tấn làn này cũng không biết tâm tư thế nào nữa? Có thật sự là muốn liên minh sức mạnh hai nước? Tựa hồ chẳng đơn giản như vậy, lúc này lại dâng mỹ nhân, chẳng những có dung mạo mà ngay cả chiều sâu Liên Y cũng xem không hiểu.
Nàng tốt xấu gì cũng là kẻ sống hai đời, tính cả đời trước đời này cũng gần ba mươi, người nào cũng đã gặp qua nhưng lại chẳng thể nhìn ra tâm tư của nữ nhân này.
Hạnh phi hôm nay mặc cung trang màu vàng nhạt, mặt như họa thanh lệ khôn kể. Liên Y trong đầu chợt hiện ra một câu thơ “Làn mi như nước mùa thu. Dáng hình uyển chuyển tựa như gió nhàn.” So với Liên Y, một thân tiên diễm đỏ tươi, màu áo đỏ lại thêm trên đầu dùng dây hồng sa quấn lại thật giống lễ mừng năm mới trước cửa có cái tiểu đồng a.
Mọi người lại cố tình khen nàng bộ dạng như thế thật đáng yêu cho dù nàng có chê xấu cũng không thể đổi, nàng đành phải chịu thua thôi.
Trong yến hội tề tựu văn võ bá quan, nào là tâng bốc thổi phồng đủ chiêu trò càng như mua vui. Liên Y lại đang gật gù ngủ gật, thật nhàm chán xem bọn họ giở giọng mâu thuẫn xung đột, nịnh hót bằng cái thứ gươm giáo vô hình kia. Họ chẳng lẽ không mệt à? Giương mắt xem phụ vương, tựa hồ cũng không khác nàng là mấy, chỉ lẳng lặng nâng rượu ngồi ở long ỷ.
Sứ thần Lưu Tấn đột nhiên bước ra cung kính nói “Mọi người hôm nay cao hứng như thế, chúng ta Lưu Tấn Tam công chúa sẽ hiến một điệu múa, cung chúc mọi người nâng lý mừng hung thịnh.”
Hồng Y nữ tử nghe vậy mỉm cười, phong tình xuất hiện khiến cho chúng bá quan trợn mắt há mòm nhìn.
Liên Y cũng chú ý tới mẫu phi đang ngồi đối diện, có vẻ nàng không được tự nhiên cho lắm, trong lòng lại thầm than bất luận là ở thời điểm nào giác quan thứ sáu của phụ nữa là chuẩn nhất. Xem ra mẫu phi cũng nhận ra rằng nữa nhân này sẽ là đối thủ của nàng.
Mỹ nhân một thân hồng y, làn váy thướt tha chân trần lên sân, trên chân còn đeo bộ chương bạc khiến cho mỗi bước đi phát ra linh lung âm thanh. Âm nhạc khởi xướng nàng dáng người linh động, quần áo hồng sắc bay bay giống như đóa sen hồng lại càng giống như thuốc độc hơn.
Dưới đài ai cũng bị cuốn hút bởi kĩ thuật nhảy của nàng. Một khúc kết thúc, nàng ngẩng đầu tạ lễ, khuôn mặt diễm lệ, một đôi mắt hoa đào động lòng người. Mọi người vẫn còn đắm chìm trong vụ điệu vừa rồi chưa tỉnh, Liên Y chú ý đến mẫu phi của mình bàn tay nắm chặt khiến cho đầu ngón tay đều trắng bệt.
Kết thúc yến hội Tam công chúa Lưu Tấn Lưu Vân Thường được phong làm Vân Phi, ban thưởng cung Vân Thủy. Không khéo Vân Thủy cung lại sát cạnh Thủy Dạng cung.
Liên Y đoán không sai, từ lúc Vân phi vào cung lập tức lấy được sủng ái của phụ vương. Hạnh phi khuynh thành thoát tục thế nào đi nữa chung quy cũng chỉ là “đồ cũ”. Càng làm cho Liên Y cảm nhận sâu sắc thế nào là đế vương đa tình nhưng cũng vô tình.
Tuy rằng tâm không cam lòng không muốn nhưng nàng vẫn thật nghe lại đi qua. Thấy nàng đi đến trước mặt Phong Triệt lại như thường đem nàng năng lên ngồi trên đùi mình rồi mới đem bùn đất lúc nãy nàng không cẩn thận dính vào lau đi.
Giọng nói có chút trách cứ nói, “Là cô gái mà lại đi chui chuồng chó?”. Liên Y le lưỡi nói “Con biết sai rồi, sau này con không dám nữa.”
Phong Triệt lại không dễ dàng buông tha nàng “Con lần trước cũng nói biết sai rồi”. Ách, Liên Y lập tức á khẩu không trả lời được.
Đột nhiên đang ngồi một bên Lưu Tấn sứ giả nói chen vào, “Bệ hạ, nàng có phải là thất công chúa Liên Y?”. Phong Triệt hơi nghiêng nghiêng đầu, đáp nhẹ “Đúng vậy, nàng thật là bướng bỉnh, không nghiêm quản giáo”.
Nghe phụ vương nói như thế Liên Y theo bản năng rụt lui cổ, Phong Triệt nhìn thấy động tác nhỏ này của nàng chợt tâm trạng vui vẻ, khóe miệng ẩn ẩn ý cười.
Vị sứ giả lại nói “Vừa rồi thấy nàng khí độ xuất chúng lại thông mình, lớn lên nhất định là một người bất phàm.” Hắn vừa dứt lời thì vị hồng y mỹ nhân cũng nói thêm vào “Khó trách có lời đồn bệ hạ rất sủng ái thất công chúa, thần thiếp hôm nay gặp qua công chúa quả thực là nhìn thật giống tiên nữ, lại thêm nét thông minh đáng yêu khiến thần thiếp vô cùng yêu thích.”
Nói xong còn nở nụ cười nhẹ nhàng, nụ cười này đúng là mị hoặc thế gian, phong tình vạn chủng khiến cho ngay cả thân con gái Liên Y cũng bị mê hoặc. Nàng trong lòng thầm than thật không tốt, nếu phụ vương thật sự thu nhận nàng làm phi thì sau này chắc chắn sẽ cùng mẫu phi của mình tranh giành tình cảm phụ vương đây.
Phong Triệt tâm tình có vẻ rất tốt, không biết có phải do mọi người khen ngợi Liên Y hay không mà lại không có trách phạt nàng còn bưng hoa quế cao tiểu điệp đến trước mặt cho nàng ăn. Liên Y thật khó hiểu ngẩng đầu nhìn lại, chỉ thấy Phong Triệt hé ra khuôn mặt soái khí ngời ngời mỉm cười, không có vẻ gì trách nàng.
Nàng ngay lập tức động ngón trỏ nhanh đi lấy hai miếng hoa quế cao mở miệng cắn một cái. Tuy là không có hương vị như Bát Bảo lâu bất quá cũng rất ngon.
Nhìn Phong Triệt thật cưng chìu ôm Liên Y ăn hoa quế cao, hồng y mỹ nhân lại nhịn không được chen vào nói “Liên Y công chúa thích điểm tâm sao? Ở Lưu Tấn chỗ thần thiếp có một loại lưu hương cao được làm từ bốn loại hoa tươi, bốn loại mứt mà tạo ra, không mang màu sắc nhưng khi nếm qua lại lưu lại hương vị rất lâu.” Vốn Liên Y cũng lười quan tâm nhưng khi nghe liên quan điểm tâm thì trong lòng nàng lại nóng lên, rất muốn thử qua.
Phong Triệt nhìn ra được nàng tâm động, thản nhiên nói “Lại tham? Phụ vương tìm người làm cho con ăn được không?”
Liên Y hai mắt tỏa sáng, nhịn không được cảm động mà nhìn phụ vương nhưng lại chợt nghĩ như thế lại làm cho hồng y nữ tử chê cười mình, cho rằng mình là một người có thể dùng đồ ăn ngon là có thể dụ dỗ, là đứa trẻ tham ăn nên lại quay sang phụ vương mà lắc đầu cự tuyệt.
Phong Triệt khó hiểu nhìn nàng thay đổi tâm tình thật nhanh, không biết trong cái đầu nhỏ nhắn nghĩ gì mà lại vui buồn thất thường thế kia.
Lúc sau bọn họ lại bàn luận một chút chuyện hai nước giao bang, đây không phải là chuyện Liên Y cảm thấy thú vị nên dĩ nhiên nàng sẽ không để ý, ngược lại thứ mà nàng cảm thấy thú vị lại chính là vị hồng y mỹ nhân kia.
Tuy nói nàng ấy trời sinh ma mị nhưng lại không thấy nàng hiển lộ nét phong tình, ngược lại nàng ta lại ngồi một bên thưởng trà, thỉnh thoảng mới nở nụ cười yếu ớt với Liên Y. Liên Y tổng kết rằng nàng ta là một nhân vật không hề đơn giản chút nào.
Cách một ngày, hoàng cung mở tiệc chiêu đãi sứ thần Lưu Tấn nên càng trở nên bận rộn. Ngay cả hậu cung cũng chẳng được nhàn hạ, chúng phi tần đều trang điểm thật xinh đẹp sợ rằng mình sẽ bị lu mờ trước nhan sắc của mỹ nữ Lưu Tấn tiến cống. Kỳ thật Liên Y cảm thấy căn bản việc so sánh này chẳng có ý nghĩa gì, điều này đáng ra không nên có ở tầng lớp thượng lưu.
Lưu Tấn làn này cũng không biết tâm tư thế nào nữa? Có thật sự là muốn liên minh sức mạnh hai nước? Tựa hồ chẳng đơn giản như vậy, lúc này lại dâng mỹ nhân, chẳng những có dung mạo mà ngay cả chiều sâu Liên Y cũng xem không hiểu.
Nàng tốt xấu gì cũng là kẻ sống hai đời, tính cả đời trước đời này cũng gần ba mươi, người nào cũng đã gặp qua nhưng lại chẳng thể nhìn ra tâm tư của nữ nhân này.
Hạnh phi hôm nay mặc cung trang màu vàng nhạt, mặt như họa thanh lệ khôn kể. Liên Y trong đầu chợt hiện ra một câu thơ “Làn mi như nước mùa thu. Dáng hình uyển chuyển tựa như gió nhàn.” So với Liên Y, một thân tiên diễm đỏ tươi, màu áo đỏ lại thêm trên đầu dùng dây hồng sa quấn lại thật giống lễ mừng năm mới trước cửa có cái tiểu đồng a.
Mọi người lại cố tình khen nàng bộ dạng như thế thật đáng yêu cho dù nàng có chê xấu cũng không thể đổi, nàng đành phải chịu thua thôi.
Trong yến hội tề tựu văn võ bá quan, nào là tâng bốc thổi phồng đủ chiêu trò càng như mua vui. Liên Y lại đang gật gù ngủ gật, thật nhàm chán xem bọn họ giở giọng mâu thuẫn xung đột, nịnh hót bằng cái thứ gươm giáo vô hình kia. Họ chẳng lẽ không mệt à? Giương mắt xem phụ vương, tựa hồ cũng không khác nàng là mấy, chỉ lẳng lặng nâng rượu ngồi ở long ỷ.
Sứ thần Lưu Tấn đột nhiên bước ra cung kính nói “Mọi người hôm nay cao hứng như thế, chúng ta Lưu Tấn Tam công chúa sẽ hiến một điệu múa, cung chúc mọi người nâng lý mừng hung thịnh.”
Hồng Y nữ tử nghe vậy mỉm cười, phong tình xuất hiện khiến cho chúng bá quan trợn mắt há mòm nhìn.
Liên Y cũng chú ý tới mẫu phi đang ngồi đối diện, có vẻ nàng không được tự nhiên cho lắm, trong lòng lại thầm than bất luận là ở thời điểm nào giác quan thứ sáu của phụ nữa là chuẩn nhất. Xem ra mẫu phi cũng nhận ra rằng nữa nhân này sẽ là đối thủ của nàng.
Mỹ nhân một thân hồng y, làn váy thướt tha chân trần lên sân, trên chân còn đeo bộ chương bạc khiến cho mỗi bước đi phát ra linh lung âm thanh. Âm nhạc khởi xướng nàng dáng người linh động, quần áo hồng sắc bay bay giống như đóa sen hồng lại càng giống như thuốc độc hơn.
Dưới đài ai cũng bị cuốn hút bởi kĩ thuật nhảy của nàng. Một khúc kết thúc, nàng ngẩng đầu tạ lễ, khuôn mặt diễm lệ, một đôi mắt hoa đào động lòng người. Mọi người vẫn còn đắm chìm trong vụ điệu vừa rồi chưa tỉnh, Liên Y chú ý đến mẫu phi của mình bàn tay nắm chặt khiến cho đầu ngón tay đều trắng bệt.
Kết thúc yến hội Tam công chúa Lưu Tấn Lưu Vân Thường được phong làm Vân Phi, ban thưởng cung Vân Thủy. Không khéo Vân Thủy cung lại sát cạnh Thủy Dạng cung.
Liên Y đoán không sai, từ lúc Vân phi vào cung lập tức lấy được sủng ái của phụ vương. Hạnh phi khuynh thành thoát tục thế nào đi nữa chung quy cũng chỉ là “đồ cũ”. Càng làm cho Liên Y cảm nhận sâu sắc thế nào là đế vương đa tình nhưng cũng vô tình.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.