Chương 26: Chụp trộm (1)
Tiễn Ngã Mân Côi
07/08/2020
Ngu Thần để trần nửa trên, Dương Đào đứng trước mặt anh, rũ mắt là có thể thấy cơ bụng như thanh chocolate của anh.
Ngu Thần chạm vào hình xăm trên eo mình, hai màu xanh lá với hồng đào kết hợp với nhau trông như một quả đào mọng nước, hỏi ngược lại cô, “Em không thích sao?”
Ngón tay Dương Đào vẫn đang luồn vào mái tóc anh, móng tay lướt qua da đầu, mùi dầu gội quanh quẩn trong không khí.
Nước ấm từ vòi hoa sen chảy ra, Dương Đào chỉnh nhiệt độ vừa phải rồi mới xả tóc cho anh, từng chút từng chút rửa sạch bọt gội đầu.
“Cúi thấp chút. Nói em cho đi mà.”
Ngu Thần cúi đầu nhìn sàn nhà, bọt nước chảy xuôi theo tóc nhỏ giọt lên sàn, “Sau khi chia tay thì xăm.”
Dương Đào nghe thế liền muốn rơi nước mắt, ừ một tiếng, không dám nói nhiều sợ anh biết mình khóc.
“Khi ấy không nghĩ nhiều. Cũng không suy xét đến việc nếu người phụ nữ khác biết được sẽ nghĩ gì.”
“….”
“… Chỉ nghĩ là tương lai sẽ không bao giờ gặp được nữa.”
Gặp được một người phụ nữ làm anh yêu đến điên cuồng.
Khi đó anh trì độn, ngủ không phân biệt đêm ngày, tỉnh lại trong đầu toàn là hình ảnh cô, trong giấc mơ cũng là cô.
Sau khi đến thủ đô thì anh tập luyện không biết ngày đêm, mồ hôi rơi như mưa, đèn sân tennis vẫn luôn sáng từ khi chiều tà đến đêm tối đầy sao.
Ngoài thời gian huấn luyện dày đặc, những lúc rỗi rảnh, trong tâm trí anh ngoại trừ Dương Đào thì vẫn là Dương Đào.
Dù qua bao lâu, trong thâm tâm vẫn luôn gọi tên một người, Dương Đào.
Dương Đào khom lưng ôm Ngu Thần, nước làm ướt áo ngủ cô làm màu vải chuyển thành màu xám đậm, nước mắt cô tuôn ra như vỡ đê, lời xin lỗi lặp lại một lần lại một lần, “Rất xin lỗi…. Ngu Thần, em thật sự thật sự xin lỗi anh….”
Ngu Thần vuốt ve cánh tay cô, dùng khuỷu tay ghì chặt vòng eo cô, lời nói chân thành tha thiết, “Nói thế nào đây, người họ Dương rất nhiều, nhưng quả đào trong lòng anh chỉ có em thôi.”
Đôi mắt anh dịu dàng, “Vẫn luôn là em.”
Dương Đào ghì chặt anh, không nhịn được gào khóc thật to.
Cô làm tổn thương anh quá nhiều, giống như một con dao hai lưỡi, hại người hại mình, làm cho bản thân mình cũng đau đớn.
Những năm tháng không có anh, cô cũng bị nỗi đau khổ tuyệt vọng vùi lấp.
Buổi đêm hôm đó, hai người hết sức triền miên.
Dương Đào được Ngu Thần ôm vào lòng, cúi đầu hôn trán anh, mắt, mũi, miệng đều hôn một lần.
Ngu Thần cười thỏa mãn, ngửa đầu đụng phải môi cô, đảo khách thành chủ, đỡ gáy cô nhẹ nhàng đáp lại, nụ hôn dịu dàng kéo dài thật lâu.
Thời gian rất lâu sau, Dương Đào vẫn không quên được nụ hôn này.
. . . . .
Cuối tuần này Dương Đào phải đi trông thi, là kỳ thi quốc gia.
Buổi sáng Ngu Thần không có việc gì, vừa mới chạy bộ về, chiều nay anh có một buổi gặp mặt với một nhãn hiệu thể thao, hỏi cô mấy giờ cô xong để đi đón.
Dương Đào soi gương, nhanh nhẹn buộc tóc, sau đó xách túi nói với anh là 6 giờ.
Ngu Thần gật đầu, lại lưu luyến cô, “Sau này đừng đi làm giám thị nữa.”
Dương Đào cũng hơi hối hận, tháng trước lúc chủ nhiệm tìm giám thị trông thi, cô nghĩ chỉ mất chút thời gian nên đáp ứng.
Sau đó mới nhớ tới trong nhà có tên cún con quấn người, suốt ngày rên rỉ không muốn rời xa cô.
Dương Đào đáp ứng Ngu Thần, hôn trán anh rồi mới ra cửa
Ngoài cửa sổ cây lá rung rinh, Dương Đào ngồi trên bục giảng, mấy chục thí sinh ngồi phía dưới làm bài.
Để giết thời gian thì cô còn cầm thêm một quyển sách để xem.
Tiếng chuông vang lên.
Dương Đào với đồng nghiệp một người thu bài một người thu đề, sau khi kiểm kê bài thi xong mới cho thí sinh ra về.
Trở lại hội đồng trông thi kiểm kê lại một lần nữa rồi nộp lên, có giáo viên bị thiếu mất một bài thi, mọi người nháo nhào giúp đỡ tìm kiếm.
Đợi đến khi Dương Đào có thể về đã là 7 giờ tối, Ngu Thần đã ở trong xe đợi một lúc lâu.
Dương Đào uể oải tựa lưng vào ghế, “Đói quá.”
Ngồi cả buổi không đến mức mệt mỏi, nhưng tâm lý lại rất uể oải.
Ngu Thần ôm cô, hôn tóc hôn mặt cô, chỗ nào cũng hôn một cái, chọc cho Dương Đào bật cười, “Cún con, mới tách ra không đến nửa ngày đâu.”
“Em quản được anh chắc?!” Ngu Thần vẫn dán lên người cô quấn quấn quít quít.
Gần trường Đông Đại có một phố ẩm thực, trong đó có một quán cháo rất nổi tiếng, biển hiệu là ‘Hương vị thần tiên’, hạt cháo mềm mại thơm ngon cực kỳ.
Lúc hai người yêu đương thường xuyên tới đây.
Ngồi ở một bàn ngoài vỉa hè, Dương Đào còn hơi lo lắng, sợ anh bị nhận ra, “Nếu không thì đổi chỗ khác vậy?”
Ngu Thần thuần thục lau đũa lau bát, “Tối om chẳng ai để ý đâu. Không phải em vẫn luôn nhớ thương quán cháo này sao?”
Ăn cháo xong hai người còn đi dạo phố ẩm thực một lúc mới đi lấy xe.
Kết quả là không thấy xe đâu.
Phố ẩm thực khá hẹp, bình thường xe vẫn dừng đỗ tự do, không ngờ tối nay lại bị đội trật tự đi kiểm tra.
Ngu Thần gọi điện thoại cho tài xế đến đón, rồi gọi trợ lý Đặng mai đi lấy xe. Dương Đào rảnh rỗi đi đến quán nhỏ mua chút nước.
Trên đường dành cho người đi bộ mờ tối, hai người đứng chờ tài xế, Dương Đào kể lại cho Ngu Thần về chuyện ở trường thi hôm nay.
Lực chú ý của Ngu Thần lại ở trên đôi môi lúc đóng lúc mở của cô, ánh sáng le lói hắt vào như muốn phát sáng.
Dương Đào thấy thế thì hờn dỗi, “Nhìn em làm gì?”
Anh thành thật, “Em đẹp thật đấy.”
Dương Đào cười trộm, “Thật không?”
Ngu Thần giang hai cánh tay, “Đến đây.”
Hai người đứng trong góc khuất âm u ôm một cái.
Ngu Thần đối với thân thể Dương Đào có dụ̶c̶ vọng chiếm hữu mãnh liệt, anh nâng ngực cô xoa tới xoa lui, lẩm bẩm, “Lớn hơn không ít đó.”
Dương Đào né tránh một lúc không được đành mặc anh, “Anh kiềm chế chút đi.”
Lại đỏ mặt nói tiếp, “Về nhà rồi cho anh.”
Ngu Thần giữ cô trong lòng mình, chẳng biết xấu hổ vặn lại, “Có lần nào không phải là anh chủ động đâu.”
Đầu nhũ hoa Dương Đào vì bị động chạm mà cứng lên chọc vào áo lo̶t̶"̶ làm cô khó chịu, kề tai anh nói nhỏ để anh dừng lại, nhỡ có người thấy.
Ngu Thần cười, “Anh âu yếm vợ anh thì sợ cái gì?”
Lại siết cằm cô, hôn lên.
Tài xế rốt cuộc cũng tới, hai người dắt tay về nhà.
Không ai phát hiện ra, ở bên đường đối diện, có người rút lại máy ảnh từ cửa sổ xe.
Ngu Thần chạm vào hình xăm trên eo mình, hai màu xanh lá với hồng đào kết hợp với nhau trông như một quả đào mọng nước, hỏi ngược lại cô, “Em không thích sao?”
Ngón tay Dương Đào vẫn đang luồn vào mái tóc anh, móng tay lướt qua da đầu, mùi dầu gội quanh quẩn trong không khí.
Nước ấm từ vòi hoa sen chảy ra, Dương Đào chỉnh nhiệt độ vừa phải rồi mới xả tóc cho anh, từng chút từng chút rửa sạch bọt gội đầu.
“Cúi thấp chút. Nói em cho đi mà.”
Ngu Thần cúi đầu nhìn sàn nhà, bọt nước chảy xuôi theo tóc nhỏ giọt lên sàn, “Sau khi chia tay thì xăm.”
Dương Đào nghe thế liền muốn rơi nước mắt, ừ một tiếng, không dám nói nhiều sợ anh biết mình khóc.
“Khi ấy không nghĩ nhiều. Cũng không suy xét đến việc nếu người phụ nữ khác biết được sẽ nghĩ gì.”
“….”
“… Chỉ nghĩ là tương lai sẽ không bao giờ gặp được nữa.”
Gặp được một người phụ nữ làm anh yêu đến điên cuồng.
Khi đó anh trì độn, ngủ không phân biệt đêm ngày, tỉnh lại trong đầu toàn là hình ảnh cô, trong giấc mơ cũng là cô.
Sau khi đến thủ đô thì anh tập luyện không biết ngày đêm, mồ hôi rơi như mưa, đèn sân tennis vẫn luôn sáng từ khi chiều tà đến đêm tối đầy sao.
Ngoài thời gian huấn luyện dày đặc, những lúc rỗi rảnh, trong tâm trí anh ngoại trừ Dương Đào thì vẫn là Dương Đào.
Dù qua bao lâu, trong thâm tâm vẫn luôn gọi tên một người, Dương Đào.
Dương Đào khom lưng ôm Ngu Thần, nước làm ướt áo ngủ cô làm màu vải chuyển thành màu xám đậm, nước mắt cô tuôn ra như vỡ đê, lời xin lỗi lặp lại một lần lại một lần, “Rất xin lỗi…. Ngu Thần, em thật sự thật sự xin lỗi anh….”
Ngu Thần vuốt ve cánh tay cô, dùng khuỷu tay ghì chặt vòng eo cô, lời nói chân thành tha thiết, “Nói thế nào đây, người họ Dương rất nhiều, nhưng quả đào trong lòng anh chỉ có em thôi.”
Đôi mắt anh dịu dàng, “Vẫn luôn là em.”
Dương Đào ghì chặt anh, không nhịn được gào khóc thật to.
Cô làm tổn thương anh quá nhiều, giống như một con dao hai lưỡi, hại người hại mình, làm cho bản thân mình cũng đau đớn.
Những năm tháng không có anh, cô cũng bị nỗi đau khổ tuyệt vọng vùi lấp.
Buổi đêm hôm đó, hai người hết sức triền miên.
Dương Đào được Ngu Thần ôm vào lòng, cúi đầu hôn trán anh, mắt, mũi, miệng đều hôn một lần.
Ngu Thần cười thỏa mãn, ngửa đầu đụng phải môi cô, đảo khách thành chủ, đỡ gáy cô nhẹ nhàng đáp lại, nụ hôn dịu dàng kéo dài thật lâu.
Thời gian rất lâu sau, Dương Đào vẫn không quên được nụ hôn này.
. . . . .
Cuối tuần này Dương Đào phải đi trông thi, là kỳ thi quốc gia.
Buổi sáng Ngu Thần không có việc gì, vừa mới chạy bộ về, chiều nay anh có một buổi gặp mặt với một nhãn hiệu thể thao, hỏi cô mấy giờ cô xong để đi đón.
Dương Đào soi gương, nhanh nhẹn buộc tóc, sau đó xách túi nói với anh là 6 giờ.
Ngu Thần gật đầu, lại lưu luyến cô, “Sau này đừng đi làm giám thị nữa.”
Dương Đào cũng hơi hối hận, tháng trước lúc chủ nhiệm tìm giám thị trông thi, cô nghĩ chỉ mất chút thời gian nên đáp ứng.
Sau đó mới nhớ tới trong nhà có tên cún con quấn người, suốt ngày rên rỉ không muốn rời xa cô.
Dương Đào đáp ứng Ngu Thần, hôn trán anh rồi mới ra cửa
Ngoài cửa sổ cây lá rung rinh, Dương Đào ngồi trên bục giảng, mấy chục thí sinh ngồi phía dưới làm bài.
Để giết thời gian thì cô còn cầm thêm một quyển sách để xem.
Tiếng chuông vang lên.
Dương Đào với đồng nghiệp một người thu bài một người thu đề, sau khi kiểm kê bài thi xong mới cho thí sinh ra về.
Trở lại hội đồng trông thi kiểm kê lại một lần nữa rồi nộp lên, có giáo viên bị thiếu mất một bài thi, mọi người nháo nhào giúp đỡ tìm kiếm.
Đợi đến khi Dương Đào có thể về đã là 7 giờ tối, Ngu Thần đã ở trong xe đợi một lúc lâu.
Dương Đào uể oải tựa lưng vào ghế, “Đói quá.”
Ngồi cả buổi không đến mức mệt mỏi, nhưng tâm lý lại rất uể oải.
Ngu Thần ôm cô, hôn tóc hôn mặt cô, chỗ nào cũng hôn một cái, chọc cho Dương Đào bật cười, “Cún con, mới tách ra không đến nửa ngày đâu.”
“Em quản được anh chắc?!” Ngu Thần vẫn dán lên người cô quấn quấn quít quít.
Gần trường Đông Đại có một phố ẩm thực, trong đó có một quán cháo rất nổi tiếng, biển hiệu là ‘Hương vị thần tiên’, hạt cháo mềm mại thơm ngon cực kỳ.
Lúc hai người yêu đương thường xuyên tới đây.
Ngồi ở một bàn ngoài vỉa hè, Dương Đào còn hơi lo lắng, sợ anh bị nhận ra, “Nếu không thì đổi chỗ khác vậy?”
Ngu Thần thuần thục lau đũa lau bát, “Tối om chẳng ai để ý đâu. Không phải em vẫn luôn nhớ thương quán cháo này sao?”
Ăn cháo xong hai người còn đi dạo phố ẩm thực một lúc mới đi lấy xe.
Kết quả là không thấy xe đâu.
Phố ẩm thực khá hẹp, bình thường xe vẫn dừng đỗ tự do, không ngờ tối nay lại bị đội trật tự đi kiểm tra.
Ngu Thần gọi điện thoại cho tài xế đến đón, rồi gọi trợ lý Đặng mai đi lấy xe. Dương Đào rảnh rỗi đi đến quán nhỏ mua chút nước.
Trên đường dành cho người đi bộ mờ tối, hai người đứng chờ tài xế, Dương Đào kể lại cho Ngu Thần về chuyện ở trường thi hôm nay.
Lực chú ý của Ngu Thần lại ở trên đôi môi lúc đóng lúc mở của cô, ánh sáng le lói hắt vào như muốn phát sáng.
Dương Đào thấy thế thì hờn dỗi, “Nhìn em làm gì?”
Anh thành thật, “Em đẹp thật đấy.”
Dương Đào cười trộm, “Thật không?”
Ngu Thần giang hai cánh tay, “Đến đây.”
Hai người đứng trong góc khuất âm u ôm một cái.
Ngu Thần đối với thân thể Dương Đào có dụ̶c̶ vọng chiếm hữu mãnh liệt, anh nâng ngực cô xoa tới xoa lui, lẩm bẩm, “Lớn hơn không ít đó.”
Dương Đào né tránh một lúc không được đành mặc anh, “Anh kiềm chế chút đi.”
Lại đỏ mặt nói tiếp, “Về nhà rồi cho anh.”
Ngu Thần giữ cô trong lòng mình, chẳng biết xấu hổ vặn lại, “Có lần nào không phải là anh chủ động đâu.”
Đầu nhũ hoa Dương Đào vì bị động chạm mà cứng lên chọc vào áo lo̶t̶"̶ làm cô khó chịu, kề tai anh nói nhỏ để anh dừng lại, nhỡ có người thấy.
Ngu Thần cười, “Anh âu yếm vợ anh thì sợ cái gì?”
Lại siết cằm cô, hôn lên.
Tài xế rốt cuộc cũng tới, hai người dắt tay về nhà.
Không ai phát hiện ra, ở bên đường đối diện, có người rút lại máy ảnh từ cửa sổ xe.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.