Chương 11: Đổ máu (hơi H)
Tiễn Ngã Mân Côi
05/08/2020
Đêm Nguyên Đán, con đường ven sông Tùy Giang của thành nam chen chúc đầy người đến xem pháo hoa.
Cầu qua sông lên đèn, trong màn đêm như một vệt sáng ở ven biển, lúc này trên sông vẫn còn lác đác mấy chiếc du thuyền.
Sắp đến giờ, biển người tấp nập trăm miệng một lời bắt đầu đếm ngược, “3…2…1..”
Piu một tiếng, pháo hoa thi nhau bắn lên trên không trung, chiếu sáng xuống mặt sông.
Không khí vui vẻ này lại không ảnh hưởng chút nào đến Ngu Thần, anh ngồi ở ghế sau, tay chống cằm nhàm chán nhìn ra ngoài một lát, rồi bảo tài xế lái xe đi.
Vì Tết Nguyên Đán nên trên đường lúc này vắng vẻ hơn không ít, giống như bị ma xui quỷ khiến, Ngu Thần dặn tài xế lái xe đến trước hoa viên Cây Dừa.
Hai cây đại thụ che trời ở phía trước cổng Nam của tiểu khu, giấu trong tầng tầng lớp lớp bóng cây là một nhà vẫn sáng đèn, treo biển hiệu ghi 'Phòng châm cứu Dương gia'.
Ngu Thần nhìn qua cửa sổ một lúc mới quyết định xuống xe.
Đẩy cửa kính, một cô bé ở quầy thu ngân đang oán giận, “Bà chủ à, hôm nay tết Nguyên Đán nên chắc không ai tới nữa đâu. Để mọi người tan làm sớm chút đi mà ~”
“Ngồi thêm một lúc nếu không có ai thì để mọi người về”. mẹ Dương nghe tiếng có người mở cửa, ai da một tiếng, quay đầu nói với cô bé kia, “Cái này thì không trách ta được rồi nhé.”
Người bước vào mặc một chiếc áo khoác nỉ, chân đi một đôi giày da đen cao cổ, cả người tràn đầy năng lượng, mẹ Dương vừa nhìn đã thấy có thiện cảm, bà hỏi cậu chàng mới bước vào, “Cậu đã hẹn trước chưa?”
Ngu Thần lắc đầu.
Mẹ Dương vào trong xem cha Dương có trong phòng khám không, sau đó dẫn Ngu Thần vào trong.
Phòng khám của cha Dương sạch sẽ sáng ngời, ông đang híp mắt chăm chú xem sách chuyên ngành, thấy có người đàn ông trẻ tuổi đi tới thì ra hiệu cho anh ngồi xuống.
Ánh mắt Ngu Thần dừng lại trên bàn làm việc của ông, đó là một bức ảnh được đặt trong khung thủy tinh, ảnh gia đình của cô ấy, khuôn mặt Dương Đào trong ảnh cười đến vô tâm vô phế.
“Cậu khó chịu ở đâu?”
“Thỉnh thoảng mắt cá chân bên trái sẽ đau ạ.”
Cha Dương đẩy mắt kính, “Cậu nằm xuống kia để tôi kiểm tra xem.”
Ngu Thần xắn quần dài lên, lộ ra mắt cá chân.
Sau khi xác định ổ bệnh, cha Dương tiêu độc ngân châm sau đó châm lên chân Ngu Thần, lúc ấy mới thấy rõ mặt Ngu Thần, “Tôi thấy cậu quen quen. Cậu từng lên TV sao?”
Ngu Thần nghiêm túc lắc đầu, “Không ạ, nhiều người nhìn cháu cũng nói vậy.”
Cha Dương à một tiếng, sau đó nghiêm túc rút châm ra.
“Trong vòng một tiếng đừng tắm rửa. Cuối tuần quay lại, đừng vận động nhiều, cũng đừng để bị lạnh.” Cha Dương mở một bài thuốc, dặn dò Ngu Thần mấy việc cần lưu ý, thấy Ngu Thần nhìn bức ảnh trên bàn làm việc mình thì cười, “Đó là hai đứa con gái của tôi. Tuy là chị em sinh đôi nhưng lại trông không giống nhau lắm. Còn làm tôi phiền lòng không ít đâu.”
Lúc cô bé ở quầy đang bốc thuốc cho Ngu Thần, còn mẹ Dương thì đang nói chuyện điện thoại, “Cũng không kiếm được mấy đồng tiền mà ngày nào cũng lao tâm lao lực, nhân lúc còn trẻ mau mau tìm đối tượng đi chứ. Học đại học ở thành nam mà sao cứ phải chạy đến thành đông làm giáo viên hả, cô muốn mẹ cô tức chết ấy à? Khỏi cần phải gửi ảnh cho mẹ, nhất định là cô lại mập lên rồi đúng không hả?”
Đề tài vừa chuyển, mẹ Dương lại tiếp tục tức giận, “Bà con nuôi gà, ngày nào cũng gửi đến đây, ăn không hết được. Mau về đây ăn hộ chúng ta đi.”
Lúc sợ bạn béo, khi lại lo bạn đói, đây mới là người nhà.
Ngu Thần không cần nghĩ cũng biết ở đầu dây bên kia Dương Đào nhất định đang ngao ngao tranh luận, “Con không béo chút nào. Mẹ không phải lo về quảng cáo sống của mẹ!”
Nghĩ nghĩ, Ngu Thần rốt cuộc lộ ra nụ cười đầu tiên trong tối nay.
. . . . .
Sau khi tan học.
“Em cho cô 100 điểm đó.”
“Em chỉ cho 99 điểm, trừ 1 điểm vì cô làm mất bài thi.”
“Nếu kỳ nghỉ đông cô giao nhiều bài tập thì kỳ sau em sẽ cho cô trứng vịt đó. Cô Tiểu Dương, quyền lựa chọn trong tay cô đó, hắc hắc!”
“Môn Hóa kỳ sau cô vẫn dạy bọn em chứ ạ?”
Dương Đào gật đầu, “Vẫn là cô.”
Cuối kỳ, không chỉ có giáo viên bận rộn mà học sinh cũng thế, phải chấm điểm cho giáo viên từng môn.
Đúng lúc này, có người bịch bịch chạy tới giơ di động trong tay ra, “Cô ơi, Hân Hân tìm cô nè.”
Cô bé trên màn hình nhìn Dương Đào gật đầu, “Em cũng chấm cô 100 điểm đó ~ cho cô 100 điểm! Từ lúc đi học đến bây giờ cô cũng chưa từng được điểm cao như vậy đúng không?”
Hân Hân bị bệnh bạch cầu, Dương Đào dặn dò cô bé, “Chú ý nghỉ ngơi nha. Mau chóng khỏe lại, chiến thắng ma bệnh! Cô quyên một tháng tiền lương cho em đó, mong chờ kỳ sau gặp lại ~~”
Bầu không khí sôi nổi hẳn lên, đám học sinh mồm năm miệng mười.
“Ôi chao, tiền lương một tháng của cô có mỗi 3000 thôi đó.”
“Như vậy thì sống ở thành đông kiểu gì nha!”
“Đúng vậy, đúng vậy, người giúp việc nhà em mỗi tháng còn được 4 – 5000 tệ đó.”
“Cô Tiểu Dương thật đáng thương ~”
“Tuy tiền lương của cô thấp, kể chuyện cười cũng không buồn cười, nhưng mà học kỳ sau vẫn muốn gặp lại cô.”
“Lần nào cô giảng bài cũng rất dễ hiểu.”
Dương Đào như đi vào cõi thần tiên, có chút buồn rầu, “Nói không sai. Ai ôi, đúng là đáng thương mà. May mà có em gái cô giúp, nhưng mà cô nghe nói ai trong thời kỳ thực tập cũng vậy, qua thời kỳ này có thể tốt hơn chút. Cũng không biết có đúng thế không… Á! Mấy cái đứa này, trọng điểm không phải là tiền lương của cô nhiều hay ít được không hả?”
“Trêu chọc cô vui làm hả?!”╭(╯^╰)╮
Dương Đào nhìn đồng hồ, “Ấy, đã đến giờ vào lớp rồi, mau về chỗ ngồi. Bạn nào là cán bộ môn của cô Lý thế? Mau lên chuẩn bị đi nào.”
Ra khỏi lớp đúng lúc chuông vào giờ vang lên, Dương Đào vô tình đâm vào cô giáo Lý đang đi đến, giáo án rơi đầy đất.
Cô Lý giúp cô nhặt giáo án, giày không cẩn thận dẫm lên đơn xin từ chức của Dương Đào, “Ơ, Tiểu Dương này, nốt kỳ sau là cô chuyển đi sao?”
Trường học có quy định, muốn từ chức thì phải báo trước một học kỳ.
Dương Đào xua tay, nhận lại đơn, “Không không, em điền linh tinh thôi.” Có một số việc không cần thiết phải nói với đồng nghiệp bây giờ.
Cô giáo Lý à một tiếng.
Sau khi mang đơn từ chức nộp lên cho chủ nhiệm bộ môn, Dương Đào cũng tan tầm.
Hôm nay Ngu Thần vẫn còn ở thành nam, cô không cần phải đến chỗ anh.
Lúc Dương Đào đang chọn cua Dương Liễu thích ăn ở chợ thì di động trong túi vang lên, lấy ra xem thì thấy là Ngu Thần.
“Alo…”
Đầu bên kia hung hăng, “Đến đây.”
Dương Đào cẩn thận xác nhận lại, “Không phải anh đang ở thành nam sao?”
Ngu Thần nắm chặt di động, áp chế lửa giận, “Nhắc lại lần nữa, đến đây.”
Dương Đào không biết Ngu Thần lại nổi điên cái gì, vội vàng chạy tới khách sạn, không kịp phòng bị bị Ngu Thần ném một đống vụn giấy về phía cô.
Vụn giấy nằm rải rác trên sàn nhà, Dương Đào híp mắt nhìn lại, là đơn từ chức của cô!
Cái này cô vừa viết sáng nay mà!
Tức chết mất thôi!
Ngu Thần nắm bả vai Dương Đào, đau đớn khiến cô co rụt lại, “Tôi nói cho cô biết, sau này thành thành thật thật mà ở lại bên cạnh tôi, đừng nghĩ đi chỗ khác!”
Dương Đào hơi cúi đầu, giấu đi sự tức giận của mình, giờ phút này lại rất kiên định, “Em không muốn! Em không cần anh quản! Em là tự nguyện… tự nguyện đi theo anh, dù muốn đi cũng là quyền của em!”
Ngu Thần tức quá hóa cười, “Theo tôi? Được, thế bây giờ cô theo tôi đi.” Dứt lời, anh nhéo cằm Dương Đào hôn lên, khí tức đàn ông mãnh liệt ập đến Dương Đào.
Cô nắm chặt tay, đánh lên vai Ngu Thần, giãy giụa, “Anh đi ra! Hôm nay tôi không muốn!”
Ngu Thần cũng mặc kệ, ấn cô lên tường, một tay vặn mặt cô lại, hôn lên môi cô.
Đây là một nụ hôn thô lỗ, Dương Đào thút thít né tránh, bị Ngu Thần dùng sức mạnh trấn áp.
Rau dưa hải sản Dương Đào mang theo toàn bộ rơi trên sàn.
Môi lưỡi triền miên, Ngu Thần nhân đó phát tiết cảm xúc tiêu cực của mình, hàm răng hung hăng cắn lên môi Dương Đào.
Mùi máu tươi lập tức tràn ngập môi lưỡi hai người, Ngu Thần hôn càng thêm hung ác, áp chế Dương Đào đang giãy giụa mãnh liệt, tay vén váy cô lên…
Cảm giác được bàn tay trên đùi mình, Dương Đào kịch liệt phát run, cuống quít ấn tay Ngu Thần, lắc đầu, giọng nói gần như cầu xin, “Ngu Thần, em tới kỳ kinh. Không được, không được… Hôm nay không được!”
Ngu Thần ái muội liếm liếm tơ máu bên môi cô, nhìn thẳng cô, “Sao mà không được? Không phải cô tình nguyện theo tôi à? Cô đổ máu thì ông đây vẫn làm cô.”
Dương Đào bỗng thấy toàn thân lạnh ngắt.
Cầu qua sông lên đèn, trong màn đêm như một vệt sáng ở ven biển, lúc này trên sông vẫn còn lác đác mấy chiếc du thuyền.
Sắp đến giờ, biển người tấp nập trăm miệng một lời bắt đầu đếm ngược, “3…2…1..”
Piu một tiếng, pháo hoa thi nhau bắn lên trên không trung, chiếu sáng xuống mặt sông.
Không khí vui vẻ này lại không ảnh hưởng chút nào đến Ngu Thần, anh ngồi ở ghế sau, tay chống cằm nhàm chán nhìn ra ngoài một lát, rồi bảo tài xế lái xe đi.
Vì Tết Nguyên Đán nên trên đường lúc này vắng vẻ hơn không ít, giống như bị ma xui quỷ khiến, Ngu Thần dặn tài xế lái xe đến trước hoa viên Cây Dừa.
Hai cây đại thụ che trời ở phía trước cổng Nam của tiểu khu, giấu trong tầng tầng lớp lớp bóng cây là một nhà vẫn sáng đèn, treo biển hiệu ghi 'Phòng châm cứu Dương gia'.
Ngu Thần nhìn qua cửa sổ một lúc mới quyết định xuống xe.
Đẩy cửa kính, một cô bé ở quầy thu ngân đang oán giận, “Bà chủ à, hôm nay tết Nguyên Đán nên chắc không ai tới nữa đâu. Để mọi người tan làm sớm chút đi mà ~”
“Ngồi thêm một lúc nếu không có ai thì để mọi người về”. mẹ Dương nghe tiếng có người mở cửa, ai da một tiếng, quay đầu nói với cô bé kia, “Cái này thì không trách ta được rồi nhé.”
Người bước vào mặc một chiếc áo khoác nỉ, chân đi một đôi giày da đen cao cổ, cả người tràn đầy năng lượng, mẹ Dương vừa nhìn đã thấy có thiện cảm, bà hỏi cậu chàng mới bước vào, “Cậu đã hẹn trước chưa?”
Ngu Thần lắc đầu.
Mẹ Dương vào trong xem cha Dương có trong phòng khám không, sau đó dẫn Ngu Thần vào trong.
Phòng khám của cha Dương sạch sẽ sáng ngời, ông đang híp mắt chăm chú xem sách chuyên ngành, thấy có người đàn ông trẻ tuổi đi tới thì ra hiệu cho anh ngồi xuống.
Ánh mắt Ngu Thần dừng lại trên bàn làm việc của ông, đó là một bức ảnh được đặt trong khung thủy tinh, ảnh gia đình của cô ấy, khuôn mặt Dương Đào trong ảnh cười đến vô tâm vô phế.
“Cậu khó chịu ở đâu?”
“Thỉnh thoảng mắt cá chân bên trái sẽ đau ạ.”
Cha Dương đẩy mắt kính, “Cậu nằm xuống kia để tôi kiểm tra xem.”
Ngu Thần xắn quần dài lên, lộ ra mắt cá chân.
Sau khi xác định ổ bệnh, cha Dương tiêu độc ngân châm sau đó châm lên chân Ngu Thần, lúc ấy mới thấy rõ mặt Ngu Thần, “Tôi thấy cậu quen quen. Cậu từng lên TV sao?”
Ngu Thần nghiêm túc lắc đầu, “Không ạ, nhiều người nhìn cháu cũng nói vậy.”
Cha Dương à một tiếng, sau đó nghiêm túc rút châm ra.
“Trong vòng một tiếng đừng tắm rửa. Cuối tuần quay lại, đừng vận động nhiều, cũng đừng để bị lạnh.” Cha Dương mở một bài thuốc, dặn dò Ngu Thần mấy việc cần lưu ý, thấy Ngu Thần nhìn bức ảnh trên bàn làm việc mình thì cười, “Đó là hai đứa con gái của tôi. Tuy là chị em sinh đôi nhưng lại trông không giống nhau lắm. Còn làm tôi phiền lòng không ít đâu.”
Lúc cô bé ở quầy đang bốc thuốc cho Ngu Thần, còn mẹ Dương thì đang nói chuyện điện thoại, “Cũng không kiếm được mấy đồng tiền mà ngày nào cũng lao tâm lao lực, nhân lúc còn trẻ mau mau tìm đối tượng đi chứ. Học đại học ở thành nam mà sao cứ phải chạy đến thành đông làm giáo viên hả, cô muốn mẹ cô tức chết ấy à? Khỏi cần phải gửi ảnh cho mẹ, nhất định là cô lại mập lên rồi đúng không hả?”
Đề tài vừa chuyển, mẹ Dương lại tiếp tục tức giận, “Bà con nuôi gà, ngày nào cũng gửi đến đây, ăn không hết được. Mau về đây ăn hộ chúng ta đi.”
Lúc sợ bạn béo, khi lại lo bạn đói, đây mới là người nhà.
Ngu Thần không cần nghĩ cũng biết ở đầu dây bên kia Dương Đào nhất định đang ngao ngao tranh luận, “Con không béo chút nào. Mẹ không phải lo về quảng cáo sống của mẹ!”
Nghĩ nghĩ, Ngu Thần rốt cuộc lộ ra nụ cười đầu tiên trong tối nay.
. . . . .
Sau khi tan học.
“Em cho cô 100 điểm đó.”
“Em chỉ cho 99 điểm, trừ 1 điểm vì cô làm mất bài thi.”
“Nếu kỳ nghỉ đông cô giao nhiều bài tập thì kỳ sau em sẽ cho cô trứng vịt đó. Cô Tiểu Dương, quyền lựa chọn trong tay cô đó, hắc hắc!”
“Môn Hóa kỳ sau cô vẫn dạy bọn em chứ ạ?”
Dương Đào gật đầu, “Vẫn là cô.”
Cuối kỳ, không chỉ có giáo viên bận rộn mà học sinh cũng thế, phải chấm điểm cho giáo viên từng môn.
Đúng lúc này, có người bịch bịch chạy tới giơ di động trong tay ra, “Cô ơi, Hân Hân tìm cô nè.”
Cô bé trên màn hình nhìn Dương Đào gật đầu, “Em cũng chấm cô 100 điểm đó ~ cho cô 100 điểm! Từ lúc đi học đến bây giờ cô cũng chưa từng được điểm cao như vậy đúng không?”
Hân Hân bị bệnh bạch cầu, Dương Đào dặn dò cô bé, “Chú ý nghỉ ngơi nha. Mau chóng khỏe lại, chiến thắng ma bệnh! Cô quyên một tháng tiền lương cho em đó, mong chờ kỳ sau gặp lại ~~”
Bầu không khí sôi nổi hẳn lên, đám học sinh mồm năm miệng mười.
“Ôi chao, tiền lương một tháng của cô có mỗi 3000 thôi đó.”
“Như vậy thì sống ở thành đông kiểu gì nha!”
“Đúng vậy, đúng vậy, người giúp việc nhà em mỗi tháng còn được 4 – 5000 tệ đó.”
“Cô Tiểu Dương thật đáng thương ~”
“Tuy tiền lương của cô thấp, kể chuyện cười cũng không buồn cười, nhưng mà học kỳ sau vẫn muốn gặp lại cô.”
“Lần nào cô giảng bài cũng rất dễ hiểu.”
Dương Đào như đi vào cõi thần tiên, có chút buồn rầu, “Nói không sai. Ai ôi, đúng là đáng thương mà. May mà có em gái cô giúp, nhưng mà cô nghe nói ai trong thời kỳ thực tập cũng vậy, qua thời kỳ này có thể tốt hơn chút. Cũng không biết có đúng thế không… Á! Mấy cái đứa này, trọng điểm không phải là tiền lương của cô nhiều hay ít được không hả?”
“Trêu chọc cô vui làm hả?!”╭(╯^╰)╮
Dương Đào nhìn đồng hồ, “Ấy, đã đến giờ vào lớp rồi, mau về chỗ ngồi. Bạn nào là cán bộ môn của cô Lý thế? Mau lên chuẩn bị đi nào.”
Ra khỏi lớp đúng lúc chuông vào giờ vang lên, Dương Đào vô tình đâm vào cô giáo Lý đang đi đến, giáo án rơi đầy đất.
Cô Lý giúp cô nhặt giáo án, giày không cẩn thận dẫm lên đơn xin từ chức của Dương Đào, “Ơ, Tiểu Dương này, nốt kỳ sau là cô chuyển đi sao?”
Trường học có quy định, muốn từ chức thì phải báo trước một học kỳ.
Dương Đào xua tay, nhận lại đơn, “Không không, em điền linh tinh thôi.” Có một số việc không cần thiết phải nói với đồng nghiệp bây giờ.
Cô giáo Lý à một tiếng.
Sau khi mang đơn từ chức nộp lên cho chủ nhiệm bộ môn, Dương Đào cũng tan tầm.
Hôm nay Ngu Thần vẫn còn ở thành nam, cô không cần phải đến chỗ anh.
Lúc Dương Đào đang chọn cua Dương Liễu thích ăn ở chợ thì di động trong túi vang lên, lấy ra xem thì thấy là Ngu Thần.
“Alo…”
Đầu bên kia hung hăng, “Đến đây.”
Dương Đào cẩn thận xác nhận lại, “Không phải anh đang ở thành nam sao?”
Ngu Thần nắm chặt di động, áp chế lửa giận, “Nhắc lại lần nữa, đến đây.”
Dương Đào không biết Ngu Thần lại nổi điên cái gì, vội vàng chạy tới khách sạn, không kịp phòng bị bị Ngu Thần ném một đống vụn giấy về phía cô.
Vụn giấy nằm rải rác trên sàn nhà, Dương Đào híp mắt nhìn lại, là đơn từ chức của cô!
Cái này cô vừa viết sáng nay mà!
Tức chết mất thôi!
Ngu Thần nắm bả vai Dương Đào, đau đớn khiến cô co rụt lại, “Tôi nói cho cô biết, sau này thành thành thật thật mà ở lại bên cạnh tôi, đừng nghĩ đi chỗ khác!”
Dương Đào hơi cúi đầu, giấu đi sự tức giận của mình, giờ phút này lại rất kiên định, “Em không muốn! Em không cần anh quản! Em là tự nguyện… tự nguyện đi theo anh, dù muốn đi cũng là quyền của em!”
Ngu Thần tức quá hóa cười, “Theo tôi? Được, thế bây giờ cô theo tôi đi.” Dứt lời, anh nhéo cằm Dương Đào hôn lên, khí tức đàn ông mãnh liệt ập đến Dương Đào.
Cô nắm chặt tay, đánh lên vai Ngu Thần, giãy giụa, “Anh đi ra! Hôm nay tôi không muốn!”
Ngu Thần cũng mặc kệ, ấn cô lên tường, một tay vặn mặt cô lại, hôn lên môi cô.
Đây là một nụ hôn thô lỗ, Dương Đào thút thít né tránh, bị Ngu Thần dùng sức mạnh trấn áp.
Rau dưa hải sản Dương Đào mang theo toàn bộ rơi trên sàn.
Môi lưỡi triền miên, Ngu Thần nhân đó phát tiết cảm xúc tiêu cực của mình, hàm răng hung hăng cắn lên môi Dương Đào.
Mùi máu tươi lập tức tràn ngập môi lưỡi hai người, Ngu Thần hôn càng thêm hung ác, áp chế Dương Đào đang giãy giụa mãnh liệt, tay vén váy cô lên…
Cảm giác được bàn tay trên đùi mình, Dương Đào kịch liệt phát run, cuống quít ấn tay Ngu Thần, lắc đầu, giọng nói gần như cầu xin, “Ngu Thần, em tới kỳ kinh. Không được, không được… Hôm nay không được!”
Ngu Thần ái muội liếm liếm tơ máu bên môi cô, nhìn thẳng cô, “Sao mà không được? Không phải cô tình nguyện theo tôi à? Cô đổ máu thì ông đây vẫn làm cô.”
Dương Đào bỗng thấy toàn thân lạnh ngắt.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.