Chương 12: Quả bóng
Tiễn Ngã Mân Côi
05/08/2020
Lúc Dương Đào bị Ngu Thần đẩy lên giường, nước mắt không thể kìm chế
được mà ứa ra, từng giọt nước mắt lớn chảy xuống, thút thít không ngừng.
Nước mắt lại làm Ngu Thần đang trong cơn giận đè lên người cô bình tĩnh lại, chị gái nhỏ khóc rồi, anh cũng không dễ chịu chút nào.
Ngu Thần giữ vai Dương Đào, áp chế sự run rẩy của cô, dịu dàng dỗ dành, “Đừng khóc.”
Dương Đào hất tay anh sau đó chôn mắt vào mu bàn tay khóc lớn, “Anh là đồ cầm thú! Hu hu hu…”
“Đừng khóc nữa được không?” Ngu Thần nhìn người đang cong thành con tôm trên giường.
“Không được!” Dương Đào không muốn nghe anh nói chuyện liền kéo chăn chùm qua đầu, cọ qua cọ lại, làm cho nước mắt bôi hết lên chăn của Ngu Thần, “Anh tránh ra! Hức… Tôi tới tháng anh còn muốn làm tôi? Anh không phải người mà!”
Thấy không thể kéo được người trong chăn ra, Ngu Thần đành nằm xuống cạnh cô, rầu rĩ, “Anh không định sẽ làm em mà, anh chỉ dọa… dọa em chút.”
“Tháng trước, cái hôm đầu tiên chúng ta quay lại ấy, anh hỏi em có bao không, cũng vì lo em mới tới tháng liền làm thì không tốt với cơ thể.”
Nghe anh nói xong, tiếng khóc của Dương Đào ngừng trong chốc lát, “Tôi không tin.”
“Anh chỉ là tức giận.” Ngu Thần nhìn trần nhà, buồn bực, “Giận em muốn rời khỏi anh, chúng ta mới gặp lại không bao lâu.”
Dương Đào chui đầu ra ngoài một chút, lộ ra đôi mắt hồng hồng, nhấn mạnh, “Dù vậy, anh cũng không có quyền can thiệp vào cuộc sống của em.”
Ngu Thần xoay người nhìn Dương Đào, vẻ mặt tự giễu, lại nhẹ giọng dỗ cô, “Anh không có quyền… Anh cầu xin em được không?”
Dương Đào nghiêng người không thèm nhìn anh, “Không được.”
Ngu Thần dán lên, tay chân dài cuốn lấy người cô, nhẹ giọng, “Chị gái nhỏ, rất xin lỗi chị.”
Dương Đào giãy giụa mấy cái nhưng không thoát được, trận ầm ĩ này cũng làm cô mệt mỏi, nhắm mắt muốn ngủ.
Một lát sau, đương lúc mê man, Dương Đào nghe thấy giọng nói của Ngu Thần, “Chuyện đã qua, nhưng anh vẫn còn rất để ý.”
. . . . .
Sáng hôm sau tỉnh lại, Dương Đào thấy mấy con cua hôm qua cô mua đang được nuôi trong chậu nước đặt ở phòng bếp, còn đang phun bong bóng.
Trên bàn cơm, Ngu Thần thấy Dương Đào ngồi xuống thì đẩy cốc nước đường đỏ về phía cô, “Đợi lát nữa anh đưa em đi làm.”
Dương Đào ừng ực uống hết cốc nước đường đỏ, cũng không nhìn anh mà múc bát cháo trắng trước mặt, bắt đầu ăn.
“Đúng rồi.”
“Ơi?” Đuôi của mỗ cẩu nào đó dựng lên.
“Đừng để nhân viên hành chính hỏi số thẻ ngân hàng của tôi nữa, tôi sẽ không cho đâu. Tôi không cần tiền của anh.”
“Ừm.” Ngu Thần bóc một quả trứng luộc cho Dương Đào, “Còn có chuyện gì nữa không?”
Dương Đào cắn trứng luộc, “Hết rồi.”
“Anh đưa em đi làm được không?”
“Không được.”
Đuôi của mỗ cẩu nào đó lại rũ xuống.
Trợ lý Đặng ở bên cạnh vừa nhìn vừa thầm thở dài, ông chủ anh tuấn lãnh khốc của mình đi đâu rồi hả hả hả?!!
. . . . .
“Hết rồi sao?”
Dương Đào đang chơi di động trên giường trở mình, “Hết rồi.”
Ngu Thần đang dính lên người Dương Đào bắt đầu động tác cởi áo lông dê của cô, lại bị cô đè lại tay, “Làm gì đó?”
“Làm chuyện sung s͙ư͙ớ͙n͙g͙ nhất trên đời này.”
Tủ đầu giường bên cạnh đặt một khay bóng tennis nhỏ để trang trí.
Dương Đào cầm một quả bóng tennis ném ra ngoài, “Anh đi nhặt đi.”
Ngu Thần bò xuống từ trên người cô, dục cầu bất mãn chạy đi nhặt bóng.
Trợ lý Đặng còn chưa tan tầm, thấy Ngu Thần đen mặt chạy ra nhặt bóng, không hiểu sao lại cảm thấy sảng khoái.
“Đây.”
“Ừm.”
“Được rồi chứ?”
Dương Đào vẫn tiếp tục chơi di động, đầu cũng không thèm động, “Chưa được. Tập đủ mười lần mới được.”
Ngu Thần đẩy khay bóng ra trước mặt Dương Đào, “Tiếp tục đi.”
Hôm nay cậu nhất định phải bạch bạch với chị gái nhỏ!
Dương Đào a một tiếng, “Không mà. Hôm nay chỉ ném vậy thôi.”
Những ngày tiếp theo, vận động viên tennis hô mưa gọi gió trên sân thi đấu mỗi ngày mong chờ cô giáo Tiểu Dương ném bóng.
“Hai ngày em không ném rồi.”
Dương Đào à một tiếng, đại phát từ bi với lấy một quả bóng ném đi.
Người nào đó đi nhặt bóng về, “Còn 4 viên nữa.”
Không nên đọ sức với vận động viên vì sức chịu đựng của đối phương cách bạn tám quãng đường!
Chờ đến khi Ngu Thần chỉ còn thiếu một quả, Dương Đào đã không dám nhìn đến khay bóng kia.
Ngu Thần bê khay bóng đến trước mặt chị gái nhỏ của mình, “Ném đi.”
Dương Đào nắm chặt tay, “Không muốn.”
“Hai hôm không ném rồi đó.”
“Không muốn, không có hứng.”
Mỗ cẩu nào đó lo lắng, “Đừng bảo em bị lãnh cảm đó.”
*Lãnh cảm là tình trạng suy giảm ham muốn tình dụ̶c̶ ở nữ giới
Dương Đào gật đầu, “Rất có thể.”
Ngày nào cũng bị anh thúc giục như vậy không lãnh cảm mới là lạ!
Người nào đó tiếp tục đẩy khay đến gần Dương Đào, “Vậy làm một lần là có thể chữa.”
Dương Đào mới không bị mắc vào cái bẫy này, “Không được.”
Qua mấy ngày, Ngu Thần vẫn không chờ được quả bóng tennis cuối được ném ra, sốt ruột đến bốc hỏa, khỏe miệng lên cục nhiệt lớn.
Dương Đào nhón chân nhìn môi Ngu Thần, vừa nhìn vừa giễu cợt anh, “Cô giáo Dương khuyên ngài nên uống chút trà lạnh hạ hỏa, túng dục hại người.”
Túng dục có hại hay không anh không biết, nhưng cấm dục dễ bốc hỏa là sự thật.
Ngu Thần ôm chị gái nhỏ Dương Đào, dính lên cổ cô cọ qua cọ lại, “Ném bóng đi mà?”
Dương Đào cũng không đành lòng từ chối.
. . . . .
Loài người a.
Vui quá dễ hóa buồn.
Một ngày nọ, Dương Đào tỉnh lại trên giường, chuẩn bị trang điểm để đi làm thì nghe bên ngoài có người gõ cửa,
Trợ lý Đặng lịch sự hạ thấp giọng, “Ngu Thần, mẹ cậu tới, đang ở phòng khách chờ.”
Ngu Thần còn đang nằm lì trên giường ừ một tiếng, ngồi dậy lộ ra cơ bụng rắn chắc mê người, thấy Dương Đào đã thay xong quần áo thì nói, “Hai người chưa gặp nhau nhỉ, ăn bữa sáng cùng nhau rồi hãy đi.”
Mặt Dương Đào trắng bệch, lắc đầu, “Không. Chuyện của chúng ta đừng cho mẹ anh biết vội.”
Ngu Thần cúi đầu cười, “Con dâu xấu còn sợ gặp mặt cha mẹ chồng hử?”
Dương Đào khom lưng thu dọn túi xách của mình, “Anh ra ngoài trước đi, lát nữa em ra.”
Ngu Thần xuống giường giữ chặt Dương Đào, “Bây giờ vẫn sớm, ăn một bữa cơm mà thôi.”
Dương Đào rút tay ra, “Không.”. Cô đẩy Ngu Thần, “Anh ra trước đi.”
Ngu Thần cảm thấy không đúng, “Em sao vậy?”
Mặt mũi Dương Đào trắng bệch, “Anh ra ngoài trước đi. Xin anh đó, Ngu Thần.”
Cô không muốn phải chia xa anh lần nữa.
Nước mắt lại làm Ngu Thần đang trong cơn giận đè lên người cô bình tĩnh lại, chị gái nhỏ khóc rồi, anh cũng không dễ chịu chút nào.
Ngu Thần giữ vai Dương Đào, áp chế sự run rẩy của cô, dịu dàng dỗ dành, “Đừng khóc.”
Dương Đào hất tay anh sau đó chôn mắt vào mu bàn tay khóc lớn, “Anh là đồ cầm thú! Hu hu hu…”
“Đừng khóc nữa được không?” Ngu Thần nhìn người đang cong thành con tôm trên giường.
“Không được!” Dương Đào không muốn nghe anh nói chuyện liền kéo chăn chùm qua đầu, cọ qua cọ lại, làm cho nước mắt bôi hết lên chăn của Ngu Thần, “Anh tránh ra! Hức… Tôi tới tháng anh còn muốn làm tôi? Anh không phải người mà!”
Thấy không thể kéo được người trong chăn ra, Ngu Thần đành nằm xuống cạnh cô, rầu rĩ, “Anh không định sẽ làm em mà, anh chỉ dọa… dọa em chút.”
“Tháng trước, cái hôm đầu tiên chúng ta quay lại ấy, anh hỏi em có bao không, cũng vì lo em mới tới tháng liền làm thì không tốt với cơ thể.”
Nghe anh nói xong, tiếng khóc của Dương Đào ngừng trong chốc lát, “Tôi không tin.”
“Anh chỉ là tức giận.” Ngu Thần nhìn trần nhà, buồn bực, “Giận em muốn rời khỏi anh, chúng ta mới gặp lại không bao lâu.”
Dương Đào chui đầu ra ngoài một chút, lộ ra đôi mắt hồng hồng, nhấn mạnh, “Dù vậy, anh cũng không có quyền can thiệp vào cuộc sống của em.”
Ngu Thần xoay người nhìn Dương Đào, vẻ mặt tự giễu, lại nhẹ giọng dỗ cô, “Anh không có quyền… Anh cầu xin em được không?”
Dương Đào nghiêng người không thèm nhìn anh, “Không được.”
Ngu Thần dán lên, tay chân dài cuốn lấy người cô, nhẹ giọng, “Chị gái nhỏ, rất xin lỗi chị.”
Dương Đào giãy giụa mấy cái nhưng không thoát được, trận ầm ĩ này cũng làm cô mệt mỏi, nhắm mắt muốn ngủ.
Một lát sau, đương lúc mê man, Dương Đào nghe thấy giọng nói của Ngu Thần, “Chuyện đã qua, nhưng anh vẫn còn rất để ý.”
. . . . .
Sáng hôm sau tỉnh lại, Dương Đào thấy mấy con cua hôm qua cô mua đang được nuôi trong chậu nước đặt ở phòng bếp, còn đang phun bong bóng.
Trên bàn cơm, Ngu Thần thấy Dương Đào ngồi xuống thì đẩy cốc nước đường đỏ về phía cô, “Đợi lát nữa anh đưa em đi làm.”
Dương Đào ừng ực uống hết cốc nước đường đỏ, cũng không nhìn anh mà múc bát cháo trắng trước mặt, bắt đầu ăn.
“Đúng rồi.”
“Ơi?” Đuôi của mỗ cẩu nào đó dựng lên.
“Đừng để nhân viên hành chính hỏi số thẻ ngân hàng của tôi nữa, tôi sẽ không cho đâu. Tôi không cần tiền của anh.”
“Ừm.” Ngu Thần bóc một quả trứng luộc cho Dương Đào, “Còn có chuyện gì nữa không?”
Dương Đào cắn trứng luộc, “Hết rồi.”
“Anh đưa em đi làm được không?”
“Không được.”
Đuôi của mỗ cẩu nào đó lại rũ xuống.
Trợ lý Đặng ở bên cạnh vừa nhìn vừa thầm thở dài, ông chủ anh tuấn lãnh khốc của mình đi đâu rồi hả hả hả?!!
. . . . .
“Hết rồi sao?”
Dương Đào đang chơi di động trên giường trở mình, “Hết rồi.”
Ngu Thần đang dính lên người Dương Đào bắt đầu động tác cởi áo lông dê của cô, lại bị cô đè lại tay, “Làm gì đó?”
“Làm chuyện sung s͙ư͙ớ͙n͙g͙ nhất trên đời này.”
Tủ đầu giường bên cạnh đặt một khay bóng tennis nhỏ để trang trí.
Dương Đào cầm một quả bóng tennis ném ra ngoài, “Anh đi nhặt đi.”
Ngu Thần bò xuống từ trên người cô, dục cầu bất mãn chạy đi nhặt bóng.
Trợ lý Đặng còn chưa tan tầm, thấy Ngu Thần đen mặt chạy ra nhặt bóng, không hiểu sao lại cảm thấy sảng khoái.
“Đây.”
“Ừm.”
“Được rồi chứ?”
Dương Đào vẫn tiếp tục chơi di động, đầu cũng không thèm động, “Chưa được. Tập đủ mười lần mới được.”
Ngu Thần đẩy khay bóng ra trước mặt Dương Đào, “Tiếp tục đi.”
Hôm nay cậu nhất định phải bạch bạch với chị gái nhỏ!
Dương Đào a một tiếng, “Không mà. Hôm nay chỉ ném vậy thôi.”
Những ngày tiếp theo, vận động viên tennis hô mưa gọi gió trên sân thi đấu mỗi ngày mong chờ cô giáo Tiểu Dương ném bóng.
“Hai ngày em không ném rồi.”
Dương Đào à một tiếng, đại phát từ bi với lấy một quả bóng ném đi.
Người nào đó đi nhặt bóng về, “Còn 4 viên nữa.”
Không nên đọ sức với vận động viên vì sức chịu đựng của đối phương cách bạn tám quãng đường!
Chờ đến khi Ngu Thần chỉ còn thiếu một quả, Dương Đào đã không dám nhìn đến khay bóng kia.
Ngu Thần bê khay bóng đến trước mặt chị gái nhỏ của mình, “Ném đi.”
Dương Đào nắm chặt tay, “Không muốn.”
“Hai hôm không ném rồi đó.”
“Không muốn, không có hứng.”
Mỗ cẩu nào đó lo lắng, “Đừng bảo em bị lãnh cảm đó.”
*Lãnh cảm là tình trạng suy giảm ham muốn tình dụ̶c̶ ở nữ giới
Dương Đào gật đầu, “Rất có thể.”
Ngày nào cũng bị anh thúc giục như vậy không lãnh cảm mới là lạ!
Người nào đó tiếp tục đẩy khay đến gần Dương Đào, “Vậy làm một lần là có thể chữa.”
Dương Đào mới không bị mắc vào cái bẫy này, “Không được.”
Qua mấy ngày, Ngu Thần vẫn không chờ được quả bóng tennis cuối được ném ra, sốt ruột đến bốc hỏa, khỏe miệng lên cục nhiệt lớn.
Dương Đào nhón chân nhìn môi Ngu Thần, vừa nhìn vừa giễu cợt anh, “Cô giáo Dương khuyên ngài nên uống chút trà lạnh hạ hỏa, túng dục hại người.”
Túng dục có hại hay không anh không biết, nhưng cấm dục dễ bốc hỏa là sự thật.
Ngu Thần ôm chị gái nhỏ Dương Đào, dính lên cổ cô cọ qua cọ lại, “Ném bóng đi mà?”
Dương Đào cũng không đành lòng từ chối.
. . . . .
Loài người a.
Vui quá dễ hóa buồn.
Một ngày nọ, Dương Đào tỉnh lại trên giường, chuẩn bị trang điểm để đi làm thì nghe bên ngoài có người gõ cửa,
Trợ lý Đặng lịch sự hạ thấp giọng, “Ngu Thần, mẹ cậu tới, đang ở phòng khách chờ.”
Ngu Thần còn đang nằm lì trên giường ừ một tiếng, ngồi dậy lộ ra cơ bụng rắn chắc mê người, thấy Dương Đào đã thay xong quần áo thì nói, “Hai người chưa gặp nhau nhỉ, ăn bữa sáng cùng nhau rồi hãy đi.”
Mặt Dương Đào trắng bệch, lắc đầu, “Không. Chuyện của chúng ta đừng cho mẹ anh biết vội.”
Ngu Thần cúi đầu cười, “Con dâu xấu còn sợ gặp mặt cha mẹ chồng hử?”
Dương Đào khom lưng thu dọn túi xách của mình, “Anh ra ngoài trước đi, lát nữa em ra.”
Ngu Thần xuống giường giữ chặt Dương Đào, “Bây giờ vẫn sớm, ăn một bữa cơm mà thôi.”
Dương Đào rút tay ra, “Không.”. Cô đẩy Ngu Thần, “Anh ra trước đi.”
Ngu Thần cảm thấy không đúng, “Em sao vậy?”
Mặt mũi Dương Đào trắng bệch, “Anh ra ngoài trước đi. Xin anh đó, Ngu Thần.”
Cô không muốn phải chia xa anh lần nữa.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.