Chương 6: Giải thích
Tiễn Ngã Mân Côi
05/08/2020
Chiều hôm sau, Dương Đào dạy xong ba tiết, dựa theo địa chỉ Ngu Âm gửi đến, gọi taxi đến khách sạn.
Ngu Âm kể rằng Ngu Thần ở thành đông không có nhà, ở lại khách sạn là vì tiện huấn luyện.
Dương Đào đứng trước cửa khách sạn, liếc mắt nhìn tên khách sạn trước mắt cảm thấy quen thuộc.
Lúc đứng trong thang máy cô mới nhớ hóa ra là cơ sở trong nước của khách sạn mà cô với Ngu Thần ở khi đi du lịch tại Malaysia sau khi cậu thi đại học xong.
Đoạn thời gian ấy thật tốt đẹp.
Hai người ở chung, quên đi những mục tiêu đặt ra trước khi đi du lịch, ở trong khách sạn không ngừng làm tình.
Da thịt cường tráng của đàn ông phủ một lớp mồ hôi mỏng, Ngu Thần thở dốc đầy nóng bỏng ở bên tai Dương Đào từng chút từng chút vọng lại.
Dương Đào xách túi, đứng trong thang máy có chút lo lắng, bàn tay nắm vào lại thả ra, lại nắm vào, lặp lại.
Thang máy đên nơi.
Đến lúc mở cửa, mọi việc tất cũng phải có ngày đối mặt.
Cửa mở, bên cạnh cửa sổ sát đất giăng một bức màn màu tím, bên ngoài là đài phun nước với bóng cây, ráng đỏ của hoảng hôn phủ lên trên sàn, sô pha rộng lớn đặt ở bên trong.
Bên trong trang trí theo phong cách cổ kính, một tấm rèm mỏng họa tiết kiểu Trung Quốc, thấp thoáng có bóng người đang nằm úp sấp, một chuyên viên mát xa đứng cạnh giúp anh ta thả lỏng cơ bắp.
Ngoài bình phong là trợ lý tây trang là lượt.
Thấy có người đến, anh ta nhanh chóng đi về phía cô.
“Xin chào. Tôi là… ừm Ngu Thần…” Trong khoảng thời gian ngắn, Dương Đào không biết nên nói thế nào về mối quan hệ của họ.
Dương Đào nhìn trợ lý, cười ngại ngùng, “Tôi đến lấy bằng tốt nghiệp.”
Trợ lý Đặng chỉ tấm giấy chứng nhận màu đỏ trên bàn trà, “Cô xem đó có phải của cô không.”
Giày cao gót dẫm lên thảm lông dê sang quý đẹp đẽ, trái tim Dương Đào lung lay như sắp đổ, hơi thấp người với tay xuống mặt bàn….
Trên đó có một tấm ảnh thẻ, là cô khi đang đắm chìm trong tình yêu của Ngu Thần, cười đến sáng lạn, hạnh phúc.
Trợ lí Đặng ở sau lưng cô khách khí nói, “Vật về với chủ là tốt rồi. Cô cầm đi, tôi đưa cô xuống dưới.”
Vừa nói chuyện, trợ lý Đặng vừa xoay người đi về phía thang máy.
Dương Đào bị hạ lệnh tiễn khách, nhìn về phía người đàn ông đang nằm sau tấm rèm, tay ôm bằng tốt nghiệp ở trước ngực đã toát mồ hôi, lấy hết can đảm nói, “Ngu Thần… tôi có lời muốn nói với cậu.”
Một lát sau, bóng người sau tấm rèm mới chậm rì rì ngồi dậy, hai chân dẫm xuống đất, một bóng phụ nữ giúp anh ta khoác áo tắm.
Ngu Thần kéo rèm ra, lúc này mới đi dép đi trong nhà vào, dưới vạt áo tắm là đôi chân rắn chắc, anh không nhìn cô, cúi đầu thắt đai áo, “Muốn nói gì?”
Biểu cảm lạnh nhạt, coi như không thấy cô của Ngu Thần làm ngực Dương Đào cứng lại, cô kiệt lực áp chế cảm xúc chua xót của mình, “Trần Mỹ Khê đã kết hôn. Hồi cấp ba, cô ta từng ngoại tình với Kiến Hoành.”
Nhận lấy cốc nước chuyên viên mát xa đưa tới, Ngu Thần uống một ngụm, đường cong của cằm căng chặt, cho thấy anh đang không vui, “Thì sao?”
Dương Đào rũ mắt, đến khi lại nhìn anh lần nữa, trong giọng nói tràn ngập sự cầu xin, “Cậu đừng để cô ta lừa.”
Được không?
Xin anh.
Dương Đào không trông cậy vào việc có thể hàn gắn lại tình cảm với Ngu Thần.
Chỉ hy vọng một người đàn ông tốt như anh, có thể gặp được người đáng để anh quý trọng.
Dù không phải cô, cũng không sao.
Cốc thủy tinh bị đặt mạnh lên bàn, phát ra tiếng vang.
Ngu Thần cười lạnh, đôi mắt đen mang theo tuyệt vọng và đau đớn thẳng tắp nhìn Dương Đào, “A. Dương Đào, tôi nói cho chị biết. Người lừa gạt tôi từ trước đến nay chỉ có chị.”
Dương Đào nghe xong lời này, ngực kịch liệt phập phồng, ở trong lòng thầm hò hét, cô có thể giải thích! Cô có thể giải thích tất cả!
Dương Đào giả vờ bình tĩnh, giọng nói nức nở, “Ngu Thần…. tôi có thể giải thích,”
Ngu Thần đột nhiên nắm chặt tay Dương Đào, lực đủ mạnh để bóp nát tay cô, bằng tốt nghiệp rơi trên chân.
Dương Đào đối diện với đôi mắt đỏ ửng của Ngu Thần, “Dương Đào, bây giờ cô dám nhắc lại chuyện này với tôi, cô cũng phóng khoáng thật đấy.”
“Tức lắm sao?” Cằm Dương Đào bị hai ngón tay Ngu Thần siết chặt, bị bắt ngẩng lên nhìn anh, “Chia tay với tên họ Lương kia, lại nhớ đến tôi à?”
Nước mắt của Dương Đào không nhịn được mà rơi xuống…
Có lẽ nước mắt của cô dập tắt cảm giác phẫn nộ của Ngu Thần, anh buông lỏng tay cô, hai người nhìn nhau không nói gì.
Ngu Thần vì tức giận mà thở dốc, Dương Đào hoảng loạn dùng tay lau nước mắt, trước mắt là một mảnh mơ hồ, cô khom lưng nhặt bằng tốt nghiệp của mình, hèn mòn xin lỗi, “Tôi đi đây… Ngu Thần… rất xin lỗi, thực sự rất xin lỗi.”
Dương Đào chui vào thang máy đã mở cửa, nước mắt vẫn rơi xuống không ngừng.
Đinh!
Tiếng thang máy đóng cửa làm Ngu Thần bừng tỉnh.
Bước nhanh về phía thang máy, bấm liên tục nút mở cửa nhưng trên màn hình đã nhảy số, cho thấy thang máy đang đi xuống dưới.
Ngu Thần tức giận, đấm lên cửa thang máy, sau đó vọt ra phía cầu thang thoát hiểm, chạy xuống dưới.
Dương Đào.
Dương Đào.
Dương Đào.
Đừng nói xin lỗi.
Giải thích với anh.
Chỉ cần em nói một câu, anh sẽ tin.
Chỉ cần em nói, anh có thể không so đo chuyện cũ.
Cửa cảm ứng của khách sạn mở ra.
Xe taxi chở Dương Đào đã đi xa, Ngu Thần lao ra chỉ nhìn thấy bóng dáng chiếc xe thì cười khổ, trong lòng lại trống rỗng.
**
Mở cửa nhà, Dương Liễu đã chờ ở phòng khách, thấy hai mắt Dương Đào hồng hồng, “Đào Đào, sao thế? Cậu ta bắt nạt chị à?”
Dương Đào rất mệt mỏi, cởi giày xong liền đi về phòng, “Không sao.”
Dương Liễu đột nhiên nhớ đến chuyện trước kia, áy náy không thôi, “Xin lỗi chị, em không nên nói làm thịt nai con của chị. Xin lỗi nó hộ em nhé.”
Dương Đào xua tay, “Không sao, đằng nào nó cũng chết rồi.”
Cô sẽ không như trước, thích một người đến như vậy,
Nói đến chuyện nai con, là chuyện cười của hai chị em trước đây.
Khi đó Dương Đào đang yêu đương với Ngu Thần, ngày nào cũng ngọt ngào, nên cảm xúc của cô vẫn luôn vui vẻ.
Dương Liễu về nước ăn tết, hai chị em nằm chung một cái chăn, Dương Đào kể chuyện mình đang quen với một cậu học sinh cấp ba, cười ngọt ngào không ngừng.
Dương Liễu không coi trọng chuyện tình chị em này lắm, “Chị thích cậu ta lắm sao?”
“Ừm…” Dương Đào chọn cách nói hoa mỹ, “Khi nhìn thấy cậu ta, nai con trong lòng sẽ nhảy loạn.”
Dương Liễu bày ra khí thế đánh gấu, vén tay áo, nói, “Vậy để em lôi con nai con ấy ra làm thịt.”
Dương Đào nghe xong trợn mắt, chùm chăn lên đầu, “Không thèm nói với em.”
Bạn nói xem.
Em gái mình phản đối chuyện tình cảm chị em còn có lý, nhưng một người ngoài phản đối, thật khó hiểu.
Dương Đào nhìn Lương Băng ở đối diện, nhíu mày, “Không hỏi trong bạn tổ chức có em gái nào mới không mà lại hỏi cái này à?”
Lương Băng cầm cốc trà chanh trên bàn uống một ngụm, “Tôi chỉ muốn nói với cậu, cậu ta không hợp với cậu. Nếu muốn yêu đương, tôi không phải một lựa chọn tồi đâu.”
Dương Đào đi cùng Ngu Thần đến rạp chiếu phim xem phim, đừng hiểu sai, chỉ xem phim đơn thuần thôi nha.
Lúc đang mua vé thì gặp Lương Băng với một cô gái, chào hỏi xong, Lương Băng thấy Ngu Thần mặc đồng phục của Nhị Trung, sau đó thì có cuộc nói chuyện hôm nay.
“Không phải ngày nào cậu đến hậu trường ban văn nghệ tìm họ Uông sao? Còn có tâm trí quản chuyện của tôi cơ à?” Dương Đào lại nói tiếp, “Bây giờ cô ấy chuyển trường, chuẩn bị ra nước ngoài, cậu nhàn rỗi lắm phải không?”
Bị trào phúng cay độc như vậy nhưng Lương Băng cũng không tức giận, chỉ nói, “Cậu ta nhỏ hơn cậu mấy tuổi phải không? Sau này lúc cậu tốt nghiệp, cậu ta vẫn đang đi học, loại tình cảm này có thể lâu dài sao? Tôi thừa nhận là lúc trước muốn làm bạn với cậu, nhưng bây giờ tôi cảm thấy nếu yêu đương với cậu cũng không tồi, ít nhất là tôi hợp với cậu hơn cậu ta.”
Đàn ông đúng là động vật thị giác.
Lúc Lương Băng nhìn thấy Dương Đào ở rạp chiếu phim thì trong lòng liền có đáp án.
Tuy vẻ ngoài của Dương Đào không thay đổi, nhưng phong thái lại thay đổi rất nhiều, được đàn ông tưới tắm đầy đủ, giơ tay nhấc chân đều hiện lên chút phong tình, ý vị khác, cười lên cũng quyến rũ hơn, làm anh ta không rời được mắt.
Dương Đào lúc ấy nghe một câu tình cảm chị em không có kết quả tốt, chỉ quẳng lại một câu nhàm chán rồi quay người đi thẳng.
Còn về sau lại quen với Lương Băng, thì đó là chuyện sau này, tạm thời không nhắc đến.
**
Dương Đào nặng nề dán mặt vào bằng tốt nghiệp, nghĩ đến Ngu Thần lại thở dài.
Bảo sao mọi người đều nói đừng nhắc lại chuyện cũ.
Nói ra cũng chỉ ảnh hưởng tâm trạng.
Đúng lúc hôm sau là cuối tuần, Dương Đào đi tàu điện ngầm về thành nam một chuyến, phòng khám Đông y trong nhà vẫn ổn định, không tốt cũng không xấu.
Kỳ quái.
Dương Đào mở ngăn kéo đã lâu chưa dọn dẹp ra, đúng là không có bằng tốt nghiệp của cô.
Sau khi dọn gọn lại xong, Dương Đào đặt bằng tốt nghiệp cô mang đến vào trong, mọi thứ trở về chỗ cũ.
Tối chủ nhật, sau khi cả nhà ăn xong, Dương ba đưa Dương Đào ra ga tàu, xách theo mấy món ăn đóng hộp cho Dương Liễu và một ít đặc sản, thấy cô không mang ô, ông lấy ô trong cốp xe nhét vào tay cô.
“Dự báo thời tiết nói thành đông mưa to, con đến nơi thì về thẳng nhà luôn nhé.”
Dương Đào nhìn người cha đã có tuổi của mình, gật gật đầu, trong lòng hạ quyết tâm, chờ năm học này kết thúc sẽ từ chức quay lại thành nam.
Vì một người đàn ông không thể nhìn không thể chạm còn hận cô mà cố bám lại ở thành đông thì thật ngốc.
Mưa to, hạt mưa tí tách rơi trên cửa sổ, hạt sau nối tiếp hạt trước chảy xuống dưới, Dương Đào xách nhiều đồ, cho dù có che ô nhưng vẫn bị mưa làm ướt nửa người.
Thu lại ô, ngay lúc Dương Đào dừng ở cửa tiểu khu tránh mưa, một chiếc xe dừng lại trước mặt cô, một người bước xuống cầm ô đi về phía cô.
Đứng dưới hiên nhà chật chội, đèn đường mờ nhạt sáng lên, Ngu Thần nhìn Dương Đào, sườn mặt xinh đẹp của cô ánh lên một tầng sáng mờ nhạt, “Chị giải thích đi.”
Mấy sợi tóc của Dương Đào bị mưa làm ướt, nước từ đó tí tách rơi, cô lắc đầu, cười miễn cưỡng, “Hôm đó tôi nói đùa. Không có gì để giải thích. Cậu đừng hỏi.”
Ngu Âm kể rằng Ngu Thần ở thành đông không có nhà, ở lại khách sạn là vì tiện huấn luyện.
Dương Đào đứng trước cửa khách sạn, liếc mắt nhìn tên khách sạn trước mắt cảm thấy quen thuộc.
Lúc đứng trong thang máy cô mới nhớ hóa ra là cơ sở trong nước của khách sạn mà cô với Ngu Thần ở khi đi du lịch tại Malaysia sau khi cậu thi đại học xong.
Đoạn thời gian ấy thật tốt đẹp.
Hai người ở chung, quên đi những mục tiêu đặt ra trước khi đi du lịch, ở trong khách sạn không ngừng làm tình.
Da thịt cường tráng của đàn ông phủ một lớp mồ hôi mỏng, Ngu Thần thở dốc đầy nóng bỏng ở bên tai Dương Đào từng chút từng chút vọng lại.
Dương Đào xách túi, đứng trong thang máy có chút lo lắng, bàn tay nắm vào lại thả ra, lại nắm vào, lặp lại.
Thang máy đên nơi.
Đến lúc mở cửa, mọi việc tất cũng phải có ngày đối mặt.
Cửa mở, bên cạnh cửa sổ sát đất giăng một bức màn màu tím, bên ngoài là đài phun nước với bóng cây, ráng đỏ của hoảng hôn phủ lên trên sàn, sô pha rộng lớn đặt ở bên trong.
Bên trong trang trí theo phong cách cổ kính, một tấm rèm mỏng họa tiết kiểu Trung Quốc, thấp thoáng có bóng người đang nằm úp sấp, một chuyên viên mát xa đứng cạnh giúp anh ta thả lỏng cơ bắp.
Ngoài bình phong là trợ lý tây trang là lượt.
Thấy có người đến, anh ta nhanh chóng đi về phía cô.
“Xin chào. Tôi là… ừm Ngu Thần…” Trong khoảng thời gian ngắn, Dương Đào không biết nên nói thế nào về mối quan hệ của họ.
Dương Đào nhìn trợ lý, cười ngại ngùng, “Tôi đến lấy bằng tốt nghiệp.”
Trợ lý Đặng chỉ tấm giấy chứng nhận màu đỏ trên bàn trà, “Cô xem đó có phải của cô không.”
Giày cao gót dẫm lên thảm lông dê sang quý đẹp đẽ, trái tim Dương Đào lung lay như sắp đổ, hơi thấp người với tay xuống mặt bàn….
Trên đó có một tấm ảnh thẻ, là cô khi đang đắm chìm trong tình yêu của Ngu Thần, cười đến sáng lạn, hạnh phúc.
Trợ lí Đặng ở sau lưng cô khách khí nói, “Vật về với chủ là tốt rồi. Cô cầm đi, tôi đưa cô xuống dưới.”
Vừa nói chuyện, trợ lý Đặng vừa xoay người đi về phía thang máy.
Dương Đào bị hạ lệnh tiễn khách, nhìn về phía người đàn ông đang nằm sau tấm rèm, tay ôm bằng tốt nghiệp ở trước ngực đã toát mồ hôi, lấy hết can đảm nói, “Ngu Thần… tôi có lời muốn nói với cậu.”
Một lát sau, bóng người sau tấm rèm mới chậm rì rì ngồi dậy, hai chân dẫm xuống đất, một bóng phụ nữ giúp anh ta khoác áo tắm.
Ngu Thần kéo rèm ra, lúc này mới đi dép đi trong nhà vào, dưới vạt áo tắm là đôi chân rắn chắc, anh không nhìn cô, cúi đầu thắt đai áo, “Muốn nói gì?”
Biểu cảm lạnh nhạt, coi như không thấy cô của Ngu Thần làm ngực Dương Đào cứng lại, cô kiệt lực áp chế cảm xúc chua xót của mình, “Trần Mỹ Khê đã kết hôn. Hồi cấp ba, cô ta từng ngoại tình với Kiến Hoành.”
Nhận lấy cốc nước chuyên viên mát xa đưa tới, Ngu Thần uống một ngụm, đường cong của cằm căng chặt, cho thấy anh đang không vui, “Thì sao?”
Dương Đào rũ mắt, đến khi lại nhìn anh lần nữa, trong giọng nói tràn ngập sự cầu xin, “Cậu đừng để cô ta lừa.”
Được không?
Xin anh.
Dương Đào không trông cậy vào việc có thể hàn gắn lại tình cảm với Ngu Thần.
Chỉ hy vọng một người đàn ông tốt như anh, có thể gặp được người đáng để anh quý trọng.
Dù không phải cô, cũng không sao.
Cốc thủy tinh bị đặt mạnh lên bàn, phát ra tiếng vang.
Ngu Thần cười lạnh, đôi mắt đen mang theo tuyệt vọng và đau đớn thẳng tắp nhìn Dương Đào, “A. Dương Đào, tôi nói cho chị biết. Người lừa gạt tôi từ trước đến nay chỉ có chị.”
Dương Đào nghe xong lời này, ngực kịch liệt phập phồng, ở trong lòng thầm hò hét, cô có thể giải thích! Cô có thể giải thích tất cả!
Dương Đào giả vờ bình tĩnh, giọng nói nức nở, “Ngu Thần…. tôi có thể giải thích,”
Ngu Thần đột nhiên nắm chặt tay Dương Đào, lực đủ mạnh để bóp nát tay cô, bằng tốt nghiệp rơi trên chân.
Dương Đào đối diện với đôi mắt đỏ ửng của Ngu Thần, “Dương Đào, bây giờ cô dám nhắc lại chuyện này với tôi, cô cũng phóng khoáng thật đấy.”
“Tức lắm sao?” Cằm Dương Đào bị hai ngón tay Ngu Thần siết chặt, bị bắt ngẩng lên nhìn anh, “Chia tay với tên họ Lương kia, lại nhớ đến tôi à?”
Nước mắt của Dương Đào không nhịn được mà rơi xuống…
Có lẽ nước mắt của cô dập tắt cảm giác phẫn nộ của Ngu Thần, anh buông lỏng tay cô, hai người nhìn nhau không nói gì.
Ngu Thần vì tức giận mà thở dốc, Dương Đào hoảng loạn dùng tay lau nước mắt, trước mắt là một mảnh mơ hồ, cô khom lưng nhặt bằng tốt nghiệp của mình, hèn mòn xin lỗi, “Tôi đi đây… Ngu Thần… rất xin lỗi, thực sự rất xin lỗi.”
Dương Đào chui vào thang máy đã mở cửa, nước mắt vẫn rơi xuống không ngừng.
Đinh!
Tiếng thang máy đóng cửa làm Ngu Thần bừng tỉnh.
Bước nhanh về phía thang máy, bấm liên tục nút mở cửa nhưng trên màn hình đã nhảy số, cho thấy thang máy đang đi xuống dưới.
Ngu Thần tức giận, đấm lên cửa thang máy, sau đó vọt ra phía cầu thang thoát hiểm, chạy xuống dưới.
Dương Đào.
Dương Đào.
Dương Đào.
Đừng nói xin lỗi.
Giải thích với anh.
Chỉ cần em nói một câu, anh sẽ tin.
Chỉ cần em nói, anh có thể không so đo chuyện cũ.
Cửa cảm ứng của khách sạn mở ra.
Xe taxi chở Dương Đào đã đi xa, Ngu Thần lao ra chỉ nhìn thấy bóng dáng chiếc xe thì cười khổ, trong lòng lại trống rỗng.
**
Mở cửa nhà, Dương Liễu đã chờ ở phòng khách, thấy hai mắt Dương Đào hồng hồng, “Đào Đào, sao thế? Cậu ta bắt nạt chị à?”
Dương Đào rất mệt mỏi, cởi giày xong liền đi về phòng, “Không sao.”
Dương Liễu đột nhiên nhớ đến chuyện trước kia, áy náy không thôi, “Xin lỗi chị, em không nên nói làm thịt nai con của chị. Xin lỗi nó hộ em nhé.”
Dương Đào xua tay, “Không sao, đằng nào nó cũng chết rồi.”
Cô sẽ không như trước, thích một người đến như vậy,
Nói đến chuyện nai con, là chuyện cười của hai chị em trước đây.
Khi đó Dương Đào đang yêu đương với Ngu Thần, ngày nào cũng ngọt ngào, nên cảm xúc của cô vẫn luôn vui vẻ.
Dương Liễu về nước ăn tết, hai chị em nằm chung một cái chăn, Dương Đào kể chuyện mình đang quen với một cậu học sinh cấp ba, cười ngọt ngào không ngừng.
Dương Liễu không coi trọng chuyện tình chị em này lắm, “Chị thích cậu ta lắm sao?”
“Ừm…” Dương Đào chọn cách nói hoa mỹ, “Khi nhìn thấy cậu ta, nai con trong lòng sẽ nhảy loạn.”
Dương Liễu bày ra khí thế đánh gấu, vén tay áo, nói, “Vậy để em lôi con nai con ấy ra làm thịt.”
Dương Đào nghe xong trợn mắt, chùm chăn lên đầu, “Không thèm nói với em.”
Bạn nói xem.
Em gái mình phản đối chuyện tình cảm chị em còn có lý, nhưng một người ngoài phản đối, thật khó hiểu.
Dương Đào nhìn Lương Băng ở đối diện, nhíu mày, “Không hỏi trong bạn tổ chức có em gái nào mới không mà lại hỏi cái này à?”
Lương Băng cầm cốc trà chanh trên bàn uống một ngụm, “Tôi chỉ muốn nói với cậu, cậu ta không hợp với cậu. Nếu muốn yêu đương, tôi không phải một lựa chọn tồi đâu.”
Dương Đào đi cùng Ngu Thần đến rạp chiếu phim xem phim, đừng hiểu sai, chỉ xem phim đơn thuần thôi nha.
Lúc đang mua vé thì gặp Lương Băng với một cô gái, chào hỏi xong, Lương Băng thấy Ngu Thần mặc đồng phục của Nhị Trung, sau đó thì có cuộc nói chuyện hôm nay.
“Không phải ngày nào cậu đến hậu trường ban văn nghệ tìm họ Uông sao? Còn có tâm trí quản chuyện của tôi cơ à?” Dương Đào lại nói tiếp, “Bây giờ cô ấy chuyển trường, chuẩn bị ra nước ngoài, cậu nhàn rỗi lắm phải không?”
Bị trào phúng cay độc như vậy nhưng Lương Băng cũng không tức giận, chỉ nói, “Cậu ta nhỏ hơn cậu mấy tuổi phải không? Sau này lúc cậu tốt nghiệp, cậu ta vẫn đang đi học, loại tình cảm này có thể lâu dài sao? Tôi thừa nhận là lúc trước muốn làm bạn với cậu, nhưng bây giờ tôi cảm thấy nếu yêu đương với cậu cũng không tồi, ít nhất là tôi hợp với cậu hơn cậu ta.”
Đàn ông đúng là động vật thị giác.
Lúc Lương Băng nhìn thấy Dương Đào ở rạp chiếu phim thì trong lòng liền có đáp án.
Tuy vẻ ngoài của Dương Đào không thay đổi, nhưng phong thái lại thay đổi rất nhiều, được đàn ông tưới tắm đầy đủ, giơ tay nhấc chân đều hiện lên chút phong tình, ý vị khác, cười lên cũng quyến rũ hơn, làm anh ta không rời được mắt.
Dương Đào lúc ấy nghe một câu tình cảm chị em không có kết quả tốt, chỉ quẳng lại một câu nhàm chán rồi quay người đi thẳng.
Còn về sau lại quen với Lương Băng, thì đó là chuyện sau này, tạm thời không nhắc đến.
**
Dương Đào nặng nề dán mặt vào bằng tốt nghiệp, nghĩ đến Ngu Thần lại thở dài.
Bảo sao mọi người đều nói đừng nhắc lại chuyện cũ.
Nói ra cũng chỉ ảnh hưởng tâm trạng.
Đúng lúc hôm sau là cuối tuần, Dương Đào đi tàu điện ngầm về thành nam một chuyến, phòng khám Đông y trong nhà vẫn ổn định, không tốt cũng không xấu.
Kỳ quái.
Dương Đào mở ngăn kéo đã lâu chưa dọn dẹp ra, đúng là không có bằng tốt nghiệp của cô.
Sau khi dọn gọn lại xong, Dương Đào đặt bằng tốt nghiệp cô mang đến vào trong, mọi thứ trở về chỗ cũ.
Tối chủ nhật, sau khi cả nhà ăn xong, Dương ba đưa Dương Đào ra ga tàu, xách theo mấy món ăn đóng hộp cho Dương Liễu và một ít đặc sản, thấy cô không mang ô, ông lấy ô trong cốp xe nhét vào tay cô.
“Dự báo thời tiết nói thành đông mưa to, con đến nơi thì về thẳng nhà luôn nhé.”
Dương Đào nhìn người cha đã có tuổi của mình, gật gật đầu, trong lòng hạ quyết tâm, chờ năm học này kết thúc sẽ từ chức quay lại thành nam.
Vì một người đàn ông không thể nhìn không thể chạm còn hận cô mà cố bám lại ở thành đông thì thật ngốc.
Mưa to, hạt mưa tí tách rơi trên cửa sổ, hạt sau nối tiếp hạt trước chảy xuống dưới, Dương Đào xách nhiều đồ, cho dù có che ô nhưng vẫn bị mưa làm ướt nửa người.
Thu lại ô, ngay lúc Dương Đào dừng ở cửa tiểu khu tránh mưa, một chiếc xe dừng lại trước mặt cô, một người bước xuống cầm ô đi về phía cô.
Đứng dưới hiên nhà chật chội, đèn đường mờ nhạt sáng lên, Ngu Thần nhìn Dương Đào, sườn mặt xinh đẹp của cô ánh lên một tầng sáng mờ nhạt, “Chị giải thích đi.”
Mấy sợi tóc của Dương Đào bị mưa làm ướt, nước từ đó tí tách rơi, cô lắc đầu, cười miễn cưỡng, “Hôm đó tôi nói đùa. Không có gì để giải thích. Cậu đừng hỏi.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.