Chương 7: Phát tiết (H)
Tiễn Ngã Mân Côi
05/08/2020
Cậu đừng hỏi.
Dưới hiên, tiếng mưa vẫn vọng xuống, mưa bụi bị gió thổi nghiêng rơi trên người họ.
Ngu Thần đợi Dương Đào một đêm, đã mất kiên nhẫn tìm hiểu, vừa thấy vẻ muốn nói lại thôi của cô thì không kìm chế được tức giận của mình.
Anh kéo tay Dương Đào đến trước mặt, Ngu Thần nhìn cô chằm chằm, dường như cô chỉ cần nói dối một câu sẽ bị anh thẳng tay đẩy ra, “Vì sao năm ấy đá tôi rồi qua lại với Lương Băng? Tôi kém anh ta ở điểm nào? Hả?”
Hơi men ập đến làm Dương Đào nhận ra Ngu Thần uống rượu, chịu đựng cơn đau từ tay bị anh nắm, nhẹ giọng khuyên, “Ngu Thần, anh say rồi, anh về khách sạn trước được không?”
Đôi mắt Ngu Thần đỏ bừng, không chịu buông cô, “Nói!”
Chuyện cũ từng cảnh từng cảnh lướt qua trước mắt Dương Đào.
Từ xa đến gần, lại quay về với hình ảnh cha cô lúc chiều ở ga tàu.
Đều nói đáng thương nhất là tấm lòng cha mẹ.
Muốn cô phải nói thế nào?
Cô có thể nói gì đây?
Nói mẹ anh không đồng ý, lúc ấy em sợ ảnh hướng đến kỳ thi vào đội tuyển quốc gia của anh sao?!
Nhìn Dương Đào rũ mắt, một vẻ không nói nên lời, Ngu Thần không khỏi cảm thấy bản thân thật đáng buồn, giống như một tên ngốc biết rõ đáp án nhưng vẫn đập nồi dìm thuyền hỏi đến cùng.
Hồi trước, nhớ đến buổi tối sinh nhật anh, cô đã nói cả đời không rời xa.
Làm anh vui vẻ cả đêm.
Kết quả, hôm sau cô đề nghị chia tay.
Bây giờ, cô nói cô có thể giải thích.
Được.
Chỉ cần cô nói một câu, anh sẽ tin.
Kết quả là anh ở dưới nhà cô chờ hai đêm, cô lại nói đó là nói đùa.
Ngu Thần thả lỏng tay, cười cười tự giễu, giọng nói vừa chua xót vừa kiên định, “Tôi bị điên mới có thể lần nào cũng bị cô đùa giỡn.”
Ngu Thần mở dù muốn đi, Dương Đào hồng hốc mắt, nhỏ giọng nhắc nhở anh, “Trở về khách sạn nghỉ đi. Về sau đừng uống rượu nữa.”
Anh sẽ không tha thứ cho cô.
Anh sẽ không gặp lại cô.
Cô còn muốn nói với anh thật nhiều điều.
Đừng ham lạnh, đừng uống rượu, đừng không yêu quý cơ thể mình, đừng để người phụ nữ xấu xa như cô lừa lần nữa.
Ngu Thần quay lưng về phía cô không tiếp lời, nhấc chân đi vào trong làn mưa, Dương Đào còn quên một điều, vội vàng nói với anh, “Đừng đi tìm Trần Mỹ Khê nữa.”
Em và cô ta đều là người xấu, không đáng để anh phải vì những người như vậy mà trả giá.
. . . . .
Mở cửa, đèn cảm ứng sáng lên.
Phòng khách vốn không rộng rãi vì sự hiện diện của một người đàn ông cao lớn càng có vẻ chật chội hơn.
Cuối tuần này Dương Liễu đi công tác nên mới không về thành nam với Dương Đào, thứ hai cô ấy mới trở lại.
Ngu Thần thả đồ của Dương Đào xuống, hỏi cô, “Phòng chị ở đâu?”
Trái tim Dương Đào đập một cách hỗn loạn, chỉ căn phòng ở phía cuối hành lang, Ngu Thần liền bế thốc cô lên.
Đèn ngủ ở đầu giường được bật lên, ánh đèn vàng ấm áp làm sáng căn phòng.
Ngu Thần đánh giá phòng ngủ của Dương Đào, vừa đơn giản vừa ấm áp.
Tủ đầu giường nho nhỏ bằng gỗ, bên cạnh là một giá sách.
Đối diện giường là bàn trang điểm, trên đó bày rải rác đồ trang điểm, còn có mấy bài thi đã được chấm điểm và bài tập của học sinh cùng với mấy gói băng vệ sinh đã mở.
Dương Đào bị Ngu Thần đè lên giường, không biết mình đáp ứng anh là đúng hay sai.
Nhớ lại vừa rồi dưới lầu, anh dừng lại và nói, “Muốn tìm một người lên giường, cô cũng không tồi.”
Giọng điệu nhẹ nhàng, bâng quơ.
Ngu Thần không hôn môi cô.
Anh đi thẳng vào chủ đề, cởi áo khoác của Dương Đào, một tay cách nội y mạnh mẽ vuốt ve bầu ngực cô, một tay giữ vai cô hôn xuống, không cho phép trốn tránh.
Mùi hương nam tính kết hợp với mùi rượu phả vào mũi Dương Đào, cô nhắm mắt lại, giống như trở về ngày trước.
Cô với Ngu Thần đã lên giường với nhau, không chỉ một lần, khi đó rất thoải mái, thân thể run rẩy nhiều lần, trái tim cũng hạnh phúc như muốn bay lên trời.
Ngu Thần gặm cắn vai và ngực Dương Đào, hàm răng còn ở nơi mềm mại nhất trên ngực cô lưu lại một vết hôn đỏ thẫm ướt át.
Chân anh chen vào giữa hai chân cô, cởi quần lo̶t̶"̶ cô, trên quần lo̶t̶"̶ còn dán một miếng băng vệ sinh nhỏ, nhưng lại rất sạch sẽ.
Sau đó Ngu Thần hổn hển cởi quần áo của mình, lộ ra cơ ngực vạm vỡ.
Dương Đào ở dưới thân anh kịch liệt thở dốc, hai tay hơi nắm lại, cam chịu hành động của anh.
Dương Đào còn chưa đủ ướt, nhưng Ngu Thần không quản được nhiều như vậy, tùy tiện xoa nhẹ nhũ hoa cô mấy cái, đến khi đầu nhũ hoa cô cứng lên, nắm côn thịt, quy đầu cọ xát mấy cái ở cửa huyệt liền muốn cắm vào.
Đang lúc Dương Đào run rẩy chờ Ngu Thần tiến vào, anh đột nhiên ngồi dậy, tay dài duỗi đến tủ đầu giường của cô tìm kiếm, ngữ khí khi say rượu có chút hung hăng, “Có áo mưa không?”
Từ trước đến nay Dương Đào chỉ có một người đàn ông là anh, không có ai khác, tất nhiên sẽ không có khả năng chuẩn bị sẵn áo mưa ở nhà.
Thấy anh hỏi như vậy, Dương Đào cho rằng anh hiểu lầm cô đã làm với Lương Băng, ngại cô không sạch sẽ.
Hoặc anh đã thay đổi, tìm một người lên giường cũng yêu cầu phải sạch sẽ.
Dương Đào lắc đầu tỏ vẻ không có, làm bộ ngồi dậy, thăm dò xem nếu anh để ý tới chuyện này như vậy, “Để em ra ngoài mua.”
Ngu Thần dùng một tay đè lại Dương Đào, nhìn cô bằng ánh mắt phức tạp mấy lần, nâng một chân cô lên, vật hung hăng giữa háng đỉnh lên miệng huyệt mềm mại, giống như hạ quyết tâm thật lớn, “Thế thì cứ như vậy thôi.”
Phụ nữ sau khi đến kỳ kinh thì sức đề kháng của hoa huyệt sẽ giảm, càng phải chú ý đến vệ sinh khi sinh hoạt tình dụ̶c̶.
Dương Đào hơi nhíu mày, hai mắt rưng rưng nhìn anh, sợ anh để ý, vội vàng thanh minh, “Em không có bệnh, trường em mấy hôm trước vừa kiểm tra sức khỏe, giáo viên nữ phải kiểm tra cả phụ khoa.”
Sợ anh không tin, Dương Đào lại nhấn mạnh, “Em thật sự không có bệnh.”
Hai người đang không nghĩ đến cùng một vấn đề.
Ngu Thần thấy Dương Đào thề son sắt như vậy, trong lòng co rút, lại hạ quyết tâm không giải thích, từng chút từng chút tiến vào tiểu huyệt chưa đủ ướt của cô, chỉ nói, “Đừng nói nữa.”
Dương Đào sợ anh tức giận, mím môi im lặng.
Một chân cô bị anh nâng lên, Dương Đào có thể nhìn thấy miệng huyệt đỏ thắm của mình khẽ nhếch lên, chậm rãi cắn nuốt côn thịt tím đen giữa hai chân Ngu Thần, bị thứ đang kiêu ngạo của anh xâm chiếm.
Dương Đào thật chặt.
Ngu Thần cắn răng, dùng lực mới có thể cắm đến sâu trong tiểu huyệt của cô, huyệt thịt chặt chẽ mút lấy côn thịt của anh, thoải mái đến mức da đầu tê dại.
Đã lâu Dương Đào không làm, cô rất hồi hộp, bụng nhỏ liên tục căng chặt, ra sức kẹp hút dị vật trong cơ thể, làm cho Ngu Thần không thể động đậy.
“Thả lỏng… Dương Đào thả lỏng một chút…” Ngu Thần hôn lên hai nhũ hoa cô, hàm răng gặm cắn đầu nhũ hoa, để lại vết nước bóng loáng, anh duỗi tay đi xoa âm đế mẫn cảm của cô, cảm nhận tiểu huyệt của Dương Đào đang co rút, “Thả lỏng thêm chút. Nếu không em sẽ dễ bị thương.”
Dương Đào nhắm mắt, ngửa mặt rên rỉ ra tiếng, hai chân banh thẳng, cô thật sự không thể thả lỏng được.
Vì sao ngày trước cô có thể 'ăn' côn thịt của anh một cách vui thích đến thế mà bây giờ miệng huyệt yếu ớt lại đau như muốn nứt ra, đau muốn chết mà.
Ngu Thần thấy khuyên mãi không được đành thôi, eo dùng lực khiến cho côn thịt trong huyệt cô thọc vào rút ra, trên trán chảy ra một lớp mồ hôi mỏng, “Cố chịu một lúc, một lúc nữa là sẽ ổn.”
Trả lời anh chỉ có tiếng rên rỉ như bị phá thành mảnh nhỏ của Dương Đào.
Ngu Thần vừa rong ruổi trong huyệt cô vừa bóp eo cô để cô không bị đẩy lên trên, anh ra sức cắm rút, không thương tiếc, chỉ đơn thuần phát tiết.
Như là muốn đem nỗi hận của mình truyền sang cô.
Đêm đó Dương Đào vừa rơi lệ vừa rên rỉ, bị Ngu Thần lăn qua lộn lại dạy dỗ, cuối cùng mới nắm chặt chăn run rẩy đạt cao trào.
Cả người đầy dấu hôn, cái miệng nhỏ chảy nước miếng vì bị Ngu Thần lôi kéo tóc dài khẩu giao cho anh, còn có hai chân không khép lại được, Ngu Thần hôn tất cả mọi chỗ, trừ môi cô.
Dương Đào biết, điều này có nghĩa là gì.
**
Sau đêm hôm ấy.
Đoàn đội sau lưng Ngu Thần có thêm một người.
Được anh bao dưỡng, để cho anh tiết dục, chỉ có anh mới có thể độc chiếm, Dương Đào.
~
Tác giả là mẹ đẻ!
Dưới hiên, tiếng mưa vẫn vọng xuống, mưa bụi bị gió thổi nghiêng rơi trên người họ.
Ngu Thần đợi Dương Đào một đêm, đã mất kiên nhẫn tìm hiểu, vừa thấy vẻ muốn nói lại thôi của cô thì không kìm chế được tức giận của mình.
Anh kéo tay Dương Đào đến trước mặt, Ngu Thần nhìn cô chằm chằm, dường như cô chỉ cần nói dối một câu sẽ bị anh thẳng tay đẩy ra, “Vì sao năm ấy đá tôi rồi qua lại với Lương Băng? Tôi kém anh ta ở điểm nào? Hả?”
Hơi men ập đến làm Dương Đào nhận ra Ngu Thần uống rượu, chịu đựng cơn đau từ tay bị anh nắm, nhẹ giọng khuyên, “Ngu Thần, anh say rồi, anh về khách sạn trước được không?”
Đôi mắt Ngu Thần đỏ bừng, không chịu buông cô, “Nói!”
Chuyện cũ từng cảnh từng cảnh lướt qua trước mắt Dương Đào.
Từ xa đến gần, lại quay về với hình ảnh cha cô lúc chiều ở ga tàu.
Đều nói đáng thương nhất là tấm lòng cha mẹ.
Muốn cô phải nói thế nào?
Cô có thể nói gì đây?
Nói mẹ anh không đồng ý, lúc ấy em sợ ảnh hướng đến kỳ thi vào đội tuyển quốc gia của anh sao?!
Nhìn Dương Đào rũ mắt, một vẻ không nói nên lời, Ngu Thần không khỏi cảm thấy bản thân thật đáng buồn, giống như một tên ngốc biết rõ đáp án nhưng vẫn đập nồi dìm thuyền hỏi đến cùng.
Hồi trước, nhớ đến buổi tối sinh nhật anh, cô đã nói cả đời không rời xa.
Làm anh vui vẻ cả đêm.
Kết quả, hôm sau cô đề nghị chia tay.
Bây giờ, cô nói cô có thể giải thích.
Được.
Chỉ cần cô nói một câu, anh sẽ tin.
Kết quả là anh ở dưới nhà cô chờ hai đêm, cô lại nói đó là nói đùa.
Ngu Thần thả lỏng tay, cười cười tự giễu, giọng nói vừa chua xót vừa kiên định, “Tôi bị điên mới có thể lần nào cũng bị cô đùa giỡn.”
Ngu Thần mở dù muốn đi, Dương Đào hồng hốc mắt, nhỏ giọng nhắc nhở anh, “Trở về khách sạn nghỉ đi. Về sau đừng uống rượu nữa.”
Anh sẽ không tha thứ cho cô.
Anh sẽ không gặp lại cô.
Cô còn muốn nói với anh thật nhiều điều.
Đừng ham lạnh, đừng uống rượu, đừng không yêu quý cơ thể mình, đừng để người phụ nữ xấu xa như cô lừa lần nữa.
Ngu Thần quay lưng về phía cô không tiếp lời, nhấc chân đi vào trong làn mưa, Dương Đào còn quên một điều, vội vàng nói với anh, “Đừng đi tìm Trần Mỹ Khê nữa.”
Em và cô ta đều là người xấu, không đáng để anh phải vì những người như vậy mà trả giá.
. . . . .
Mở cửa, đèn cảm ứng sáng lên.
Phòng khách vốn không rộng rãi vì sự hiện diện của một người đàn ông cao lớn càng có vẻ chật chội hơn.
Cuối tuần này Dương Liễu đi công tác nên mới không về thành nam với Dương Đào, thứ hai cô ấy mới trở lại.
Ngu Thần thả đồ của Dương Đào xuống, hỏi cô, “Phòng chị ở đâu?”
Trái tim Dương Đào đập một cách hỗn loạn, chỉ căn phòng ở phía cuối hành lang, Ngu Thần liền bế thốc cô lên.
Đèn ngủ ở đầu giường được bật lên, ánh đèn vàng ấm áp làm sáng căn phòng.
Ngu Thần đánh giá phòng ngủ của Dương Đào, vừa đơn giản vừa ấm áp.
Tủ đầu giường nho nhỏ bằng gỗ, bên cạnh là một giá sách.
Đối diện giường là bàn trang điểm, trên đó bày rải rác đồ trang điểm, còn có mấy bài thi đã được chấm điểm và bài tập của học sinh cùng với mấy gói băng vệ sinh đã mở.
Dương Đào bị Ngu Thần đè lên giường, không biết mình đáp ứng anh là đúng hay sai.
Nhớ lại vừa rồi dưới lầu, anh dừng lại và nói, “Muốn tìm một người lên giường, cô cũng không tồi.”
Giọng điệu nhẹ nhàng, bâng quơ.
Ngu Thần không hôn môi cô.
Anh đi thẳng vào chủ đề, cởi áo khoác của Dương Đào, một tay cách nội y mạnh mẽ vuốt ve bầu ngực cô, một tay giữ vai cô hôn xuống, không cho phép trốn tránh.
Mùi hương nam tính kết hợp với mùi rượu phả vào mũi Dương Đào, cô nhắm mắt lại, giống như trở về ngày trước.
Cô với Ngu Thần đã lên giường với nhau, không chỉ một lần, khi đó rất thoải mái, thân thể run rẩy nhiều lần, trái tim cũng hạnh phúc như muốn bay lên trời.
Ngu Thần gặm cắn vai và ngực Dương Đào, hàm răng còn ở nơi mềm mại nhất trên ngực cô lưu lại một vết hôn đỏ thẫm ướt át.
Chân anh chen vào giữa hai chân cô, cởi quần lo̶t̶"̶ cô, trên quần lo̶t̶"̶ còn dán một miếng băng vệ sinh nhỏ, nhưng lại rất sạch sẽ.
Sau đó Ngu Thần hổn hển cởi quần áo của mình, lộ ra cơ ngực vạm vỡ.
Dương Đào ở dưới thân anh kịch liệt thở dốc, hai tay hơi nắm lại, cam chịu hành động của anh.
Dương Đào còn chưa đủ ướt, nhưng Ngu Thần không quản được nhiều như vậy, tùy tiện xoa nhẹ nhũ hoa cô mấy cái, đến khi đầu nhũ hoa cô cứng lên, nắm côn thịt, quy đầu cọ xát mấy cái ở cửa huyệt liền muốn cắm vào.
Đang lúc Dương Đào run rẩy chờ Ngu Thần tiến vào, anh đột nhiên ngồi dậy, tay dài duỗi đến tủ đầu giường của cô tìm kiếm, ngữ khí khi say rượu có chút hung hăng, “Có áo mưa không?”
Từ trước đến nay Dương Đào chỉ có một người đàn ông là anh, không có ai khác, tất nhiên sẽ không có khả năng chuẩn bị sẵn áo mưa ở nhà.
Thấy anh hỏi như vậy, Dương Đào cho rằng anh hiểu lầm cô đã làm với Lương Băng, ngại cô không sạch sẽ.
Hoặc anh đã thay đổi, tìm một người lên giường cũng yêu cầu phải sạch sẽ.
Dương Đào lắc đầu tỏ vẻ không có, làm bộ ngồi dậy, thăm dò xem nếu anh để ý tới chuyện này như vậy, “Để em ra ngoài mua.”
Ngu Thần dùng một tay đè lại Dương Đào, nhìn cô bằng ánh mắt phức tạp mấy lần, nâng một chân cô lên, vật hung hăng giữa háng đỉnh lên miệng huyệt mềm mại, giống như hạ quyết tâm thật lớn, “Thế thì cứ như vậy thôi.”
Phụ nữ sau khi đến kỳ kinh thì sức đề kháng của hoa huyệt sẽ giảm, càng phải chú ý đến vệ sinh khi sinh hoạt tình dụ̶c̶.
Dương Đào hơi nhíu mày, hai mắt rưng rưng nhìn anh, sợ anh để ý, vội vàng thanh minh, “Em không có bệnh, trường em mấy hôm trước vừa kiểm tra sức khỏe, giáo viên nữ phải kiểm tra cả phụ khoa.”
Sợ anh không tin, Dương Đào lại nhấn mạnh, “Em thật sự không có bệnh.”
Hai người đang không nghĩ đến cùng một vấn đề.
Ngu Thần thấy Dương Đào thề son sắt như vậy, trong lòng co rút, lại hạ quyết tâm không giải thích, từng chút từng chút tiến vào tiểu huyệt chưa đủ ướt của cô, chỉ nói, “Đừng nói nữa.”
Dương Đào sợ anh tức giận, mím môi im lặng.
Một chân cô bị anh nâng lên, Dương Đào có thể nhìn thấy miệng huyệt đỏ thắm của mình khẽ nhếch lên, chậm rãi cắn nuốt côn thịt tím đen giữa hai chân Ngu Thần, bị thứ đang kiêu ngạo của anh xâm chiếm.
Dương Đào thật chặt.
Ngu Thần cắn răng, dùng lực mới có thể cắm đến sâu trong tiểu huyệt của cô, huyệt thịt chặt chẽ mút lấy côn thịt của anh, thoải mái đến mức da đầu tê dại.
Đã lâu Dương Đào không làm, cô rất hồi hộp, bụng nhỏ liên tục căng chặt, ra sức kẹp hút dị vật trong cơ thể, làm cho Ngu Thần không thể động đậy.
“Thả lỏng… Dương Đào thả lỏng một chút…” Ngu Thần hôn lên hai nhũ hoa cô, hàm răng gặm cắn đầu nhũ hoa, để lại vết nước bóng loáng, anh duỗi tay đi xoa âm đế mẫn cảm của cô, cảm nhận tiểu huyệt của Dương Đào đang co rút, “Thả lỏng thêm chút. Nếu không em sẽ dễ bị thương.”
Dương Đào nhắm mắt, ngửa mặt rên rỉ ra tiếng, hai chân banh thẳng, cô thật sự không thể thả lỏng được.
Vì sao ngày trước cô có thể 'ăn' côn thịt của anh một cách vui thích đến thế mà bây giờ miệng huyệt yếu ớt lại đau như muốn nứt ra, đau muốn chết mà.
Ngu Thần thấy khuyên mãi không được đành thôi, eo dùng lực khiến cho côn thịt trong huyệt cô thọc vào rút ra, trên trán chảy ra một lớp mồ hôi mỏng, “Cố chịu một lúc, một lúc nữa là sẽ ổn.”
Trả lời anh chỉ có tiếng rên rỉ như bị phá thành mảnh nhỏ của Dương Đào.
Ngu Thần vừa rong ruổi trong huyệt cô vừa bóp eo cô để cô không bị đẩy lên trên, anh ra sức cắm rút, không thương tiếc, chỉ đơn thuần phát tiết.
Như là muốn đem nỗi hận của mình truyền sang cô.
Đêm đó Dương Đào vừa rơi lệ vừa rên rỉ, bị Ngu Thần lăn qua lộn lại dạy dỗ, cuối cùng mới nắm chặt chăn run rẩy đạt cao trào.
Cả người đầy dấu hôn, cái miệng nhỏ chảy nước miếng vì bị Ngu Thần lôi kéo tóc dài khẩu giao cho anh, còn có hai chân không khép lại được, Ngu Thần hôn tất cả mọi chỗ, trừ môi cô.
Dương Đào biết, điều này có nghĩa là gì.
**
Sau đêm hôm ấy.
Đoàn đội sau lưng Ngu Thần có thêm một người.
Được anh bao dưỡng, để cho anh tiết dục, chỉ có anh mới có thể độc chiếm, Dương Đào.
~
Tác giả là mẹ đẻ!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.