Chương 13: Tranh cãi
Tiễn Ngã Mân Côi
07/08/2020
Thấy Dương Đào phản ứng như vậy, rất khó để Ngu Thần không nổi lòng nghi ngờ.
Mẹ Ngu thấy Ngu Thần đi tới, cầm lấy khăn lau bên cạnh bồn rửa lau tay, “Mẹ mang tôm hùm cho con đây. Nhớ dặn điều dưỡng viên tối nay làm gỏi cho con.”
“Sao lại đổi điều dưỡng viên thế? Người trước đây làm không ổn sao?”
Mẹ Ngu đang nói chuyện, thấy ngoài cửa thoáng qua bóng người, tóc dài mặc váy, “Ai kia?”
Ngu Thần đáp, “Dương Đào, bạn gái con.”
Mẹ Ngu à một tiếng, “Hóa ra là Dương tiểu thư.”
Khuôn mặt Ngu Thần nghiêm túc, “Hai năm trước, có phải mẹ nói gì với cô ấy không?”
Mẹ Ngu không vui, “Cô ta nói với con à?”
“Mẹ chỉ cần nói có đi tìm cô ấy hay không thôi.”
Mẹ Ngu im lặng trong chốc lát, “… Có đi. Đều là vì muốn tốt cho con.”
“Muốn tốt cho con?” Phỏng đoán được chứng thực, Ngu Thần nắm chặt bàn tay, vẻ mặt thống khổ “Vậy mẹ có từng hỏi xem mấy năm nay con trải qua có tốt không không? Mẹ, đừng trách con không nhận tấm lòng này.”
Mẹ Ngu đang muốn giải thích, Ngu Thần đã nổi giận đùng đùng bỏ đi rồi.
. . . . .
Kỳ thi cuối kỳ gà bay chó sủa đã kết thúc, Dương Đào trở lại trường xử lý nốt công việc trước khi nghỉ đông.
Nhắc nhở học sinh những điều cần lưu ý mất một buổi sáng.
Nhớ đóng kỹ cửa lớp, cửa sổ trước khi ra về.
Phải đưa bài thi cho phụ huynh xem và ký tên, không được giả mạo chữ ký.
Trong kỳ nghỉ thì nhớ tuân thủ luật giao thông, chú ý an toàn.
Mấy ngày tết đừng cãi nhau với ba mẹ, phải nghe lời họ.
Đám học sinh cầm bài thi vui tươi hớn hở được thả về, bắt đầu kỳ nghỉ đông, Dương Đào còn đang thu dọn bàn làm việc của mình.
Nghe lời cha mẹ…
Dương Đào không biết Ngu Thần sẽ nghĩ thế nào, nhưng cô thật sự không muốn phải rời xa anh một lần nữa.
Hai năm trước, lúc Ngu Thần mới vào Đông Đại, khi ấy cô vẫn ở ký túc xá của mình, có lần đi giặt quần áo, bê một sọt quần áo lớn xuống lầu bị ngã.
Ngu Thần trốn mấy buổi học công dân cho sinh viên mới để đi đến thành nam thăm cô.
Khi ấy, hai người ở dưới ký túc xá nữ của Nam Đại làm một đôi cẩu nam nữ, cậu đứng bậc dưới, cô ở bậc trên, chênh lệch chiều cao đã được giải quyết.
Hai cái trán dán vào nhau, ôm ấp hôn hít, ngọt ngào đến mức cô không còn cảm nhận được cơn đau ở mắt cá chân mình.
Sau đó, mẹ Ngu gọi điện cho cô vào đêm ngày sinh nhật Ngu Thần.
Không phải kịch bản “cô cần bao nhiêu tiền mới chịu rời xa con tôi” vẫn thường thấy.
Bà ấy làm ngược lại hoàn toàn, câu đầu tiên liền hỏi, “Dương tiểu thư, cô biết một lần huấn luyện của Ngu Thần tốn bao nhiêu tiền không?”
Dương Đào tỏ vẻ không biết.
“Tiền thuê huấn luyện viên Hứa với tiền thuê sân bãi một ngày hết 6000, một tuần bốn buổi, một tháng đã mất mười vạn rồi. Hai vợ chồng ta làm ở nhà máy mỗi ngày thức khuya dậy sớm, tiền lương mỗi tháng cũng chỉ miễn cưỡng đủ cho gia đình sống tạm thôi.”
*10 vạn tệ = 100 nghìn tệ ~ 320 triệu VND
“Thưa cô, cháu không hiểu…”
“Cháu không cần phải hiểu. Cháu chỉ cần biết rằng cô chú bồi dưỡng Ngu Thần thật không dễ dàng. Bọn cô không cầu nó đại phú đại quý, chỉ mong nó có thể được làm điều mình thích.”
“…Cháu cũng hy vọng anh ấy có thể được làm điều mình thích.”
“Đội tuyển Bắc Kinh đã đến nhà chúng ta thăm hỏi, đến lúc ấy có thể gia nhập hay không còn cần qua vòng khảo sát, sau đó còn phải tham gia huấn luyện, không được tiếp xúc với bên ngoài, thằng bé có chuyện ràng buộc bên ngoài sẽ làm ảnh hưởng tới kết quả, không bằng giải quyết triệt để mọi thứ, cháu thấy đúng không?”
Dương Đào lúc ấy thật kiên định, “Cô ạ, cháu sẽ không làm ảnh hưởng đến Ngu Thần.”
“Cô biết cháu sẽ không làm điều gì ảnh hưởng xấu đến nó. Nhưng cháu là điều vướng bận trong lòng thằng bé, nó bị phân tâm cũng không được a.”
Khi cuộc trò chuyện kết thúc, Dương Đào đã có chút dao động.
Về đến nhà, lại thấy mẹ Dương đang than thở với dì làm vệ sinh trong tiệm.
“Ôi sao lại có loại người như thế cơ chứ! Đã nói là làm thẻ khám chữa bệnh 5000 nhưng mới dùng hết 500 thì tự dưng lại muốn hủy thẻ. Còn nói đó là tiền của mình, muốn làm hết nào là chuyện của anh ta.”
Dì kia an ủi bà, “Mở cửa làm ăn, sẽ gặp muôn hình muôn vẻ người.”
“Lão Dương nhà tôi còn tốt bụng, muốn hủy liền hủy.”
Dì kia trấn an mẹ cô, “Đúng, đúng, bác sĩ Dương cả đời này làm bác sĩ, tấm lòng cũng trở nên bao dung. Cô nói xem mấy người tầm thường như chúng ta, cả ngày lo cái nọ phiền cái kia, không nghĩ xa như bác sĩ Dương.”
Mẹ Dương gật đầu, “Đúng thế. Lão Dương nhà tôi trời sinh thích trị bệnh cứu người.”
Xem xem.
Tiền ấy mà, quan trọng đến cỡ nào chứ.
Có thể làm việc mình thích, được làm nghề mình theo đuổi, những sự ai oán, phẫn nộ sẽ ít đi không chỉ một chút.
Sau ngày sinh nhật của Ngu Thần, Dương Đào cuối cùng cũng hạ quyết tâm nói ra lời chia tay.
Ngu Thần còn cười, véo mặt cô hỏi, “Chị gái nhỏ, hôm nay có phải cá tháng Tư đâu?”
Dương Đào lành lạnh, “Không phải, tôi muốn chia tay với cậu.”
Nét mặt Ngu Thần vẫn vui tươi hớn hở, nhưng ý cười không chạm đến đáy mắt, “Chị gái nhỏ, chuyện này chẳng buồn cười tí nào ha ha.”
“Tôi cảm thấy chúng ta không hợp.”
“Không hợp chỗ nào?”
Đầu óc Dương Đào bắt đầu rối loạn, “Tôi ở thành nam, cậu ở thành đông… Còn nữa, cậu phải huấn luyện nhiều, không có thời gian quan tâm đến tôi.”
“Tất cả chỉ là cái cớ!”
Dương Đào lại chọn một lý do không chê vào đâu được, “Tôi muốn ở bên Lương Băng, anh ta đã theo đuổi tôi lâu rồi, tôi thấy anh ta phù hợp với tôi hơn cậu.”
Ngu Thần nhéo cằm Dương Đào, hung tợn hôn lên môi cô, môi lưỡi trằn trọc mãnh liệt, giống như muốn xóa sạch những lời cô vừa mới nói.
Dương Đào giãy giụa nhưng không được, liền chảy nước mắt để cậu hôn.
Ngu Thần hỏi Dương Đào, “Thật sự muốn chia tay sao?”
Dương Đào gật đầu, “Tôi còn nợ cậu một nguyện vọng, cậu mau nói đi. Chúng ta sẽ không còn nợ nần gì nhau.”
Cô đã đồng ý nếu cậu thi đậu Đông Đại sẽ cho cậu ba nguyện vọng.
Một cái dùng khi chị gái cậu tới nhà cô chơi, cậu nhất thời động dục, kéo cô ra ngoài thuê phòng.
Chị gái cậu còn đang ở nhà tôi ngủ trưa đó!
Còn một cái dùng hôm sinh nhật cậu, Dương Đào phải nói một trăm lần em yêu anh, nói vĩnh viễn không bao giờ bỏ rơi cậu.
Nhưng bây giờ, cô lại không làm được.
“Nguyện vọng cuối cùng, không chia tay được không?”
Dương Đào lắc đầu, “Không được. Ngu Thần, cậu nhất định phải huấn luyện thật tốt.”
Ngu Thần cười khổ, “Vậy thì không có.”
Ngu Thần mất hồn mất vía xoay người bỏ đi, Dương Đào ở sau lưng cậu nước mắt lăn dài.
. . . . .
Học sinh đã nghỉ hết rồi, theo sau đó đến các giáo viên cũng được nghỉ.
Dương Liễu phải đợi đến trước đêm giao thừa mới được nghỉ, Dương Đào đành về nhà ở thành nam trước.
Lúc xách hành lý xuống lầu, Dương Đào nhìn thấy xe của Ngu Thần.
Hai người nhìn nhau nhưng không nói gì.
Ngu Thần mở lời trước, “Anh bảo tài xế đưa em về thành nam.”
Dương Đào gật đầu, không dám hỏi anh chuyện buổi sáng, chỉ có thể tìm đề tài nói linh tinh, “Mùa đông năm nay lạnh thật đấy. Đông nào nhà em cũng sẽ nướng hạt dẻ ăn.”
Ngu Thần nói cho cô, “Anh biết hết rồi.”
Trước khi mẹ anh rời khỏi khách sạn đã viết cho anh một bức thư, kể lại sự việc hai năm trước.
Còn xin anh tha thứ.
Dương Đào làm như không nghe thấy, nói tiếp, “Không biết năm nay mọi người còn nướng hạt dẻ không.”
Ngu Thần lặp lại, “Anh biết hết rồi.”
Dương Đào muốn nói tiếp, nhưng sự áp lực, tủi hờn, khổ sở trước nay bị đè nén dưới đáy lòng lại bừng lên, nước mắt không ngăn được mà rơi xuống, “Xin lỗi. Rất xin lỗi anh, Ngu Thần.”
Ngu Thần dùng lòng bàn tay lau nước mắt cho Dương Đào, cô khổ sở khiến cho anh cũng thấy đau đớn, “Chị gái nhỏ, anh không tha thứ cho em đâu.”
Dương Đào được Ngu Thần ôm vào lòng, tay nắm lấy áo anh, gào khóc, “Ngu Thần, em đau lắm. Em đau lắm.”
Ngu Thần ôm chặt chị gái nhỏ của mình vào ngực, giống như muốn khảm cô vào trong xương thịt của mình, đôi mắt hồng hồng nhưng vẫn tỏ ra hung dữ, “Không cho phép em bỏ rơi tôi lần nữa. Không cho phép.”
Xe chạy ba tiếng, tới hoa viên Cây Dừa của thành nam.
Đôi mắt Dương Đào vẫn hồng hồng, Ngu Thần kéo hành lý của cô, đưa cô đến cửa nhà, “Đi lên đi.”
Lúc này trời đã tối, Dương Đào dặn anh về nhà sớm một chút.
Ngu Thần xoa mặt cô, “Anh không về nhà, anh ở lại khách sạn.”
Dương Đào chậc một tiếng, “Lãng phí vậy sao. Tết nhất sao không về nhà mà lại ở khách sạn?”
Ngu Thần nắm tay Dương Đào nhét vào túi áo khoác của mình để sưởi ấm, anh có suy nghĩ của riêng mình, “Năm nay, năm sau cũng không về nhà, để mẹ nhớ lâu chút. Chuyện của anh và em, anh sẽ tự xử lý, không cần bà ấy tới khoa tay múa chân.”
Ngu Thần chưa nói hết, đây cũng là suy nghĩ cho mai sau.
Chị gái nhỏ sẽ làm vợ anh, nếu mẹ anh lại bắt nạt thì phải làm sao đây?
Chậc chậc chậc.
Dương Đào vẻ mặt bất đắc dĩ, muốn dặn dò Ngu Thần những lời sáng nay đã dặn học sinh của mình.
Tết nhất đừng cái nhau với ba mẹ, phải nghe lời họ.
Mẹ Ngu thấy Ngu Thần đi tới, cầm lấy khăn lau bên cạnh bồn rửa lau tay, “Mẹ mang tôm hùm cho con đây. Nhớ dặn điều dưỡng viên tối nay làm gỏi cho con.”
“Sao lại đổi điều dưỡng viên thế? Người trước đây làm không ổn sao?”
Mẹ Ngu đang nói chuyện, thấy ngoài cửa thoáng qua bóng người, tóc dài mặc váy, “Ai kia?”
Ngu Thần đáp, “Dương Đào, bạn gái con.”
Mẹ Ngu à một tiếng, “Hóa ra là Dương tiểu thư.”
Khuôn mặt Ngu Thần nghiêm túc, “Hai năm trước, có phải mẹ nói gì với cô ấy không?”
Mẹ Ngu không vui, “Cô ta nói với con à?”
“Mẹ chỉ cần nói có đi tìm cô ấy hay không thôi.”
Mẹ Ngu im lặng trong chốc lát, “… Có đi. Đều là vì muốn tốt cho con.”
“Muốn tốt cho con?” Phỏng đoán được chứng thực, Ngu Thần nắm chặt bàn tay, vẻ mặt thống khổ “Vậy mẹ có từng hỏi xem mấy năm nay con trải qua có tốt không không? Mẹ, đừng trách con không nhận tấm lòng này.”
Mẹ Ngu đang muốn giải thích, Ngu Thần đã nổi giận đùng đùng bỏ đi rồi.
. . . . .
Kỳ thi cuối kỳ gà bay chó sủa đã kết thúc, Dương Đào trở lại trường xử lý nốt công việc trước khi nghỉ đông.
Nhắc nhở học sinh những điều cần lưu ý mất một buổi sáng.
Nhớ đóng kỹ cửa lớp, cửa sổ trước khi ra về.
Phải đưa bài thi cho phụ huynh xem và ký tên, không được giả mạo chữ ký.
Trong kỳ nghỉ thì nhớ tuân thủ luật giao thông, chú ý an toàn.
Mấy ngày tết đừng cãi nhau với ba mẹ, phải nghe lời họ.
Đám học sinh cầm bài thi vui tươi hớn hở được thả về, bắt đầu kỳ nghỉ đông, Dương Đào còn đang thu dọn bàn làm việc của mình.
Nghe lời cha mẹ…
Dương Đào không biết Ngu Thần sẽ nghĩ thế nào, nhưng cô thật sự không muốn phải rời xa anh một lần nữa.
Hai năm trước, lúc Ngu Thần mới vào Đông Đại, khi ấy cô vẫn ở ký túc xá của mình, có lần đi giặt quần áo, bê một sọt quần áo lớn xuống lầu bị ngã.
Ngu Thần trốn mấy buổi học công dân cho sinh viên mới để đi đến thành nam thăm cô.
Khi ấy, hai người ở dưới ký túc xá nữ của Nam Đại làm một đôi cẩu nam nữ, cậu đứng bậc dưới, cô ở bậc trên, chênh lệch chiều cao đã được giải quyết.
Hai cái trán dán vào nhau, ôm ấp hôn hít, ngọt ngào đến mức cô không còn cảm nhận được cơn đau ở mắt cá chân mình.
Sau đó, mẹ Ngu gọi điện cho cô vào đêm ngày sinh nhật Ngu Thần.
Không phải kịch bản “cô cần bao nhiêu tiền mới chịu rời xa con tôi” vẫn thường thấy.
Bà ấy làm ngược lại hoàn toàn, câu đầu tiên liền hỏi, “Dương tiểu thư, cô biết một lần huấn luyện của Ngu Thần tốn bao nhiêu tiền không?”
Dương Đào tỏ vẻ không biết.
“Tiền thuê huấn luyện viên Hứa với tiền thuê sân bãi một ngày hết 6000, một tuần bốn buổi, một tháng đã mất mười vạn rồi. Hai vợ chồng ta làm ở nhà máy mỗi ngày thức khuya dậy sớm, tiền lương mỗi tháng cũng chỉ miễn cưỡng đủ cho gia đình sống tạm thôi.”
*10 vạn tệ = 100 nghìn tệ ~ 320 triệu VND
“Thưa cô, cháu không hiểu…”
“Cháu không cần phải hiểu. Cháu chỉ cần biết rằng cô chú bồi dưỡng Ngu Thần thật không dễ dàng. Bọn cô không cầu nó đại phú đại quý, chỉ mong nó có thể được làm điều mình thích.”
“…Cháu cũng hy vọng anh ấy có thể được làm điều mình thích.”
“Đội tuyển Bắc Kinh đã đến nhà chúng ta thăm hỏi, đến lúc ấy có thể gia nhập hay không còn cần qua vòng khảo sát, sau đó còn phải tham gia huấn luyện, không được tiếp xúc với bên ngoài, thằng bé có chuyện ràng buộc bên ngoài sẽ làm ảnh hưởng tới kết quả, không bằng giải quyết triệt để mọi thứ, cháu thấy đúng không?”
Dương Đào lúc ấy thật kiên định, “Cô ạ, cháu sẽ không làm ảnh hưởng đến Ngu Thần.”
“Cô biết cháu sẽ không làm điều gì ảnh hưởng xấu đến nó. Nhưng cháu là điều vướng bận trong lòng thằng bé, nó bị phân tâm cũng không được a.”
Khi cuộc trò chuyện kết thúc, Dương Đào đã có chút dao động.
Về đến nhà, lại thấy mẹ Dương đang than thở với dì làm vệ sinh trong tiệm.
“Ôi sao lại có loại người như thế cơ chứ! Đã nói là làm thẻ khám chữa bệnh 5000 nhưng mới dùng hết 500 thì tự dưng lại muốn hủy thẻ. Còn nói đó là tiền của mình, muốn làm hết nào là chuyện của anh ta.”
Dì kia an ủi bà, “Mở cửa làm ăn, sẽ gặp muôn hình muôn vẻ người.”
“Lão Dương nhà tôi còn tốt bụng, muốn hủy liền hủy.”
Dì kia trấn an mẹ cô, “Đúng, đúng, bác sĩ Dương cả đời này làm bác sĩ, tấm lòng cũng trở nên bao dung. Cô nói xem mấy người tầm thường như chúng ta, cả ngày lo cái nọ phiền cái kia, không nghĩ xa như bác sĩ Dương.”
Mẹ Dương gật đầu, “Đúng thế. Lão Dương nhà tôi trời sinh thích trị bệnh cứu người.”
Xem xem.
Tiền ấy mà, quan trọng đến cỡ nào chứ.
Có thể làm việc mình thích, được làm nghề mình theo đuổi, những sự ai oán, phẫn nộ sẽ ít đi không chỉ một chút.
Sau ngày sinh nhật của Ngu Thần, Dương Đào cuối cùng cũng hạ quyết tâm nói ra lời chia tay.
Ngu Thần còn cười, véo mặt cô hỏi, “Chị gái nhỏ, hôm nay có phải cá tháng Tư đâu?”
Dương Đào lành lạnh, “Không phải, tôi muốn chia tay với cậu.”
Nét mặt Ngu Thần vẫn vui tươi hớn hở, nhưng ý cười không chạm đến đáy mắt, “Chị gái nhỏ, chuyện này chẳng buồn cười tí nào ha ha.”
“Tôi cảm thấy chúng ta không hợp.”
“Không hợp chỗ nào?”
Đầu óc Dương Đào bắt đầu rối loạn, “Tôi ở thành nam, cậu ở thành đông… Còn nữa, cậu phải huấn luyện nhiều, không có thời gian quan tâm đến tôi.”
“Tất cả chỉ là cái cớ!”
Dương Đào lại chọn một lý do không chê vào đâu được, “Tôi muốn ở bên Lương Băng, anh ta đã theo đuổi tôi lâu rồi, tôi thấy anh ta phù hợp với tôi hơn cậu.”
Ngu Thần nhéo cằm Dương Đào, hung tợn hôn lên môi cô, môi lưỡi trằn trọc mãnh liệt, giống như muốn xóa sạch những lời cô vừa mới nói.
Dương Đào giãy giụa nhưng không được, liền chảy nước mắt để cậu hôn.
Ngu Thần hỏi Dương Đào, “Thật sự muốn chia tay sao?”
Dương Đào gật đầu, “Tôi còn nợ cậu một nguyện vọng, cậu mau nói đi. Chúng ta sẽ không còn nợ nần gì nhau.”
Cô đã đồng ý nếu cậu thi đậu Đông Đại sẽ cho cậu ba nguyện vọng.
Một cái dùng khi chị gái cậu tới nhà cô chơi, cậu nhất thời động dục, kéo cô ra ngoài thuê phòng.
Chị gái cậu còn đang ở nhà tôi ngủ trưa đó!
Còn một cái dùng hôm sinh nhật cậu, Dương Đào phải nói một trăm lần em yêu anh, nói vĩnh viễn không bao giờ bỏ rơi cậu.
Nhưng bây giờ, cô lại không làm được.
“Nguyện vọng cuối cùng, không chia tay được không?”
Dương Đào lắc đầu, “Không được. Ngu Thần, cậu nhất định phải huấn luyện thật tốt.”
Ngu Thần cười khổ, “Vậy thì không có.”
Ngu Thần mất hồn mất vía xoay người bỏ đi, Dương Đào ở sau lưng cậu nước mắt lăn dài.
. . . . .
Học sinh đã nghỉ hết rồi, theo sau đó đến các giáo viên cũng được nghỉ.
Dương Liễu phải đợi đến trước đêm giao thừa mới được nghỉ, Dương Đào đành về nhà ở thành nam trước.
Lúc xách hành lý xuống lầu, Dương Đào nhìn thấy xe của Ngu Thần.
Hai người nhìn nhau nhưng không nói gì.
Ngu Thần mở lời trước, “Anh bảo tài xế đưa em về thành nam.”
Dương Đào gật đầu, không dám hỏi anh chuyện buổi sáng, chỉ có thể tìm đề tài nói linh tinh, “Mùa đông năm nay lạnh thật đấy. Đông nào nhà em cũng sẽ nướng hạt dẻ ăn.”
Ngu Thần nói cho cô, “Anh biết hết rồi.”
Trước khi mẹ anh rời khỏi khách sạn đã viết cho anh một bức thư, kể lại sự việc hai năm trước.
Còn xin anh tha thứ.
Dương Đào làm như không nghe thấy, nói tiếp, “Không biết năm nay mọi người còn nướng hạt dẻ không.”
Ngu Thần lặp lại, “Anh biết hết rồi.”
Dương Đào muốn nói tiếp, nhưng sự áp lực, tủi hờn, khổ sở trước nay bị đè nén dưới đáy lòng lại bừng lên, nước mắt không ngăn được mà rơi xuống, “Xin lỗi. Rất xin lỗi anh, Ngu Thần.”
Ngu Thần dùng lòng bàn tay lau nước mắt cho Dương Đào, cô khổ sở khiến cho anh cũng thấy đau đớn, “Chị gái nhỏ, anh không tha thứ cho em đâu.”
Dương Đào được Ngu Thần ôm vào lòng, tay nắm lấy áo anh, gào khóc, “Ngu Thần, em đau lắm. Em đau lắm.”
Ngu Thần ôm chặt chị gái nhỏ của mình vào ngực, giống như muốn khảm cô vào trong xương thịt của mình, đôi mắt hồng hồng nhưng vẫn tỏ ra hung dữ, “Không cho phép em bỏ rơi tôi lần nữa. Không cho phép.”
Xe chạy ba tiếng, tới hoa viên Cây Dừa của thành nam.
Đôi mắt Dương Đào vẫn hồng hồng, Ngu Thần kéo hành lý của cô, đưa cô đến cửa nhà, “Đi lên đi.”
Lúc này trời đã tối, Dương Đào dặn anh về nhà sớm một chút.
Ngu Thần xoa mặt cô, “Anh không về nhà, anh ở lại khách sạn.”
Dương Đào chậc một tiếng, “Lãng phí vậy sao. Tết nhất sao không về nhà mà lại ở khách sạn?”
Ngu Thần nắm tay Dương Đào nhét vào túi áo khoác của mình để sưởi ấm, anh có suy nghĩ của riêng mình, “Năm nay, năm sau cũng không về nhà, để mẹ nhớ lâu chút. Chuyện của anh và em, anh sẽ tự xử lý, không cần bà ấy tới khoa tay múa chân.”
Ngu Thần chưa nói hết, đây cũng là suy nghĩ cho mai sau.
Chị gái nhỏ sẽ làm vợ anh, nếu mẹ anh lại bắt nạt thì phải làm sao đây?
Chậc chậc chậc.
Dương Đào vẻ mặt bất đắc dĩ, muốn dặn dò Ngu Thần những lời sáng nay đã dặn học sinh của mình.
Tết nhất đừng cái nhau với ba mẹ, phải nghe lời họ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.