Chương 18
Lâm Miên Miên
23/05/2022
Đương nhiên Nguyễn Khê cũng biết về những tin đồn về đường nhỏ nhưng cô không quan tâm thậm chí cô còn rất phấn khích. Vừa đi chưa được bao lâu thì thấy Chu Trừng đang đứng dựa vào tường, cô nhanh chân chạy tới.
Chu Trừng thấy cô đi tới thì đứng thẳng dậy, không quên nhắc nhở cô rằng trên đường có những viên đá nhỏ.
Hai người đứng đối diện nhau không ai chủ động nói chuyện.
Nguyễn Khê cảm thấy mình phải dè dặt còn Chu Trừng vừa thấy cô thì từ ngữ trở nên nghèo nàn, hai người cứ cậu nhìn mình mình nhìn cậu như vậy, mấy phút sau Chu Trừng kéo khóa cặp lấy ra một chiếc hộp tình yêu và đưa cho cô.
Cô nhận lấy, chiếc hộp rất tinh xảo và có hoa hồng đỏ bên trong.
Ánh mắt Chu Trừng lảng tránh không nhìn cô, cổ họng cũng có khô khốc: "Không biết cậu có thích không..."
Nguyễn Khê gần như muốn ngất đi.
Cô không xa lạ gì với món quà này, người yêu đời trước cũng đã từng tặng cô món quà như vậy, không lẽ thẳng nam đều nghĩ rằng tất cả các cô gái đều sẽ thích hoa vĩnh cửu?
Thương hiệu này đang quảng cáo rất nhiều cô cũng đã từng nghe Trần Lan Thanh nhắc tới, theo như cô hiểu thì hộp hoa vĩnh cửu mà Chu Trừng gửi tới có giá ít nhất là ba nghìn tệ.
Một bó hoa trong cửa hàng hoa chỉ có giá hơn một trăm! Anh ấy bỏ ra ba nghìn tệ để mua một hộp hoa vĩnh cửu vô dụng này làm gì chứ!
Nguyễn Khê vô thức muốn che ngực của mình nhưng cô nhanh chóng hoàn hồn và liếc nhìn Chu Trừng đang không biết phải làm sao.
Haizz, cô và anh ấy còn chưa kết hôn cô đã bắt đầu cảm thấy tiếc tiền cho gia đình anh ấy, cô đúng là một người vợ và người mẹ tốt, nếu bỏ lỡ cô là mất mát lớn nhất của Chu Trừng.
Nguyễn Khê cúi đầu cười xấu hổ: "Mình rất thích, cám ơn cậu."
Chu Trừng cảm thấy nhẹ nhõm, nhìn thấy Nguyễn Khê đang cầm cặp sách anh ấy nói: "Cặp của bạn trông rất nặng, mình giúp cậu cầm nhé."
Nguyễn Khê không khách sáo đưa cặp cho anh ấy.
"Vừa nãy mình có đi xem hình như Bo Bo không đứng ở cổng trường, chúng ta đi thôi." Chu Trừng suy nghĩ một lúc rồi nói: "Hôm nay mình không đi xe đạp và cũng không gọi tài xế đến đón. Cậu muốn đi bắt xe taxi hay là ngồi xe buýt?"
Nguyễn Khê quan tâm nói: "Mình như nào cũng được, tùy cậu thôi."
Chu Trừng cũng có tâm tư của mình, anh ấy biết Nguyễn Khê rất nổi tiếng trong trường và anh ấy không thích nhìn những thằng con trai vây xung quanh cô, vì vậy trong khoảng thời gian này mỗi ngày anh ấy đều mang đồ ăn cho cô, may mắn là cô không từ chối. Anh ấy tin rằng sau một thời gian dài mọi người sẽ dần biết mối quan hệ của họ.
Đúng thế. Trong mắt một số người bao gồm cả Nguyễn Khê đều cho rằng Chu Trừng đang theo đuổi cô nhưng trong suy nghĩ của Chu Trừng thì anh ấy đã coi mình là bạn trai của Nguyễn Khê.
Chu Trừng trả lời: "Ngồi xe buýt xe nhé."
Nguyễn Khê do dự.
Chu Trừng cầm lấy cặp xách của cô, hai người cùng nhau đi xe buýt, lúc này trên xe buýt đều có học sinh vậy chẳng phải là đang nói cho người khác biết quan hệ của hai người không bình thường sao?
Mặc dù Nguyễn Khê tự tin vào thành tích của mình nhưng cô sẽ không vì yêu đương với Chu Trừng mà kết quả sẽ kém đi nhưng nếu ba mẹ cô biết... họ có lo lắng nóng nảy không?
Nguyễn Khê không quan tâm đến ý kiến của bất cứ ai nhưng cô không thể không quan tâm cảm xúc của ba mẹ mình.
Nhưng nếu cô từ chối Chu Trừng liệu anh ấy có nghĩ rằng cô đang bắt cá hai tay và cố ý muốn trêu chọc anh ấy? Nếu không tại sao phải trốn tránh trước mặt người khác? Thực sự là một tình huống khó khăn, đi hay không đi đây. Đột nhiên Nguyễn Khê cảm thấy hối hận, nếu bây đã thi đại học xong cô có thể quang minh chính đại công khai yêu Chu Trừng cũng có thể thể hiện tình cảm của mình trên các trang mạng xã hội và tuyên thệ chủ quyền. Nhưng bây giờ còn chưa thi đại học, chỉ có thể bí mật hành động.
Quả nhiên là thanh niên không nên yêu sớm.
Nhìn thấy vẻ mặt của Nguyễn Khê Chu Trừng lại nói: "Xe buýt chắc rất đông chúng ta nên đi taxi, nhưng bây giờ có rất nhiều người ở cổng trường, hay là chúng ta đợi một lát xe buýt chở mấy người kia đi rồi chúng ta mới đi."
Chu Trừng là một chàng trai hiền lành và tốt bụng, anh ấy không muốn nhìn cô gái mình thích khó xử như vậy. Đều là học sinh năm cuối cấp ba, đương nhiên anh ấy biết cô đang lo lắng điều gì, thật ra vừa nói ra khỏi miệng anh ấy đã rất hối hận.
Không thể không nói Nguyễn Khê rất nhẹ nhõm khi nghe điều này và cô bắt đầu chuyển chủ đề: "Tại sao cậu lại hẹn mình ở đây?"
Chu Trừng sững sờ rồi ăn ngay nói thật: "Mình nghĩ Bo Bo sẽ không đến đây."
Đây là sự thật.
Bo bo được xem là linh vật của lớp họ, nhưng ông có một đặc điểm mà ai cũng biết đó là rất sợ ma.
Rừng cây vào buổi tối là thiên đường của những đôi tình nhân trẻ tuổi nhưng Bo Bo chỉ dám đi ban ngày, ban đêm không dám lang thang quanh trường, có tin đồn ngôi trường này từng là hố chôn tập thể. Tất nhiên, mọi trường học đều có những tin đồn như vậy.
Nhưng Bo Bo sợ và các học sinh khác cũng sợ, thực sự không có nhiều cặp đôi dám đến đây hẹn hò. Hai người họ được xem là cặp đôi khá đặc biệt và thậm chí là kỳ quặc.
Chu Trừng nghĩ đến đây căng thẳng nhìn Nguyễn Khê: "Cậu sợ à?"
Nguyễn Khê còn chưa trả lời Chu Trừng đã nói: "Những tin đồn đó đều là sai sự thật, trên đời này không có ma, còn về việc có người nghe thấy tiếng khóc là do có một học sinh không thi tốt nên trốn vào sân trường khóc, đã có người bác bỏ tin đồn này. Cậu thấy đấy, âm thanh có thể truyền đến đây do chỉ cách một bụi cây, còn về dấu chân bùn kia về sau cũng bị người khác bác bỏ, là do có người cố ý đùa. Cậu đừng sợ, tất cả đều là giả."
Thấy Chu Trừng nghiêm túc phổ biến khoa học khiến Nguyễn Khê không nhịn được mà bật cười, cô đưa tay vén tóc ra sau tai, trong mắt hiện lên ý cười: "Mình biết rồi, mình không sợ."
Thiếu niên và thiếu nữ đang đứng nói chuyện.
Thiếu niên có khuôn mặt dịu dàng đang cầm chiếc cặp xách màu trắng hồng không hợp với khí chất của mình, anh ấy còn đưa tay vén những chiếc lá rơi trên tóc cô gái.
Giang Dịch Hàn không thể nhìn thấy biểu cảm của Nguyễn Khê nhưng lúc này anh cảm thấy thế giới quan của mình đã bị lật đổ.
Tuy rằng chưa từng yêu đương nhưng anh cũng không phải kẻ ngốc, dựa theo hiểu biết của anh với Nguyễn Khê thì nếu cô không có tình cảm với người con trai bình thường này cô sẽ không đồng ý hẹn ở nơi như thế này.
Vừa rồi anh cũng đã nhìn thấy nam sinh kia đưa cho cô một chiếc hộp, thị lực của anh rất tốt, mơ hồ thấy đó là hoa hồng và cô đã nhận nó!
Quan trọng hơn anh ấy đã giúp cô cầm cặp sách và cô không từ chối!
Giang Dịch Hàn đột nhiên nghĩ đến chuyện mấy ngày trước, lúc đó anh cũng thấy cặp sách của cô hơi nặng nên ngỏ ý muốn cô đưa cặp cho anh để anh treo lên ghi đông xe nhưng đã nói gì, cô dùng khuôn mặt nghiêm túc nói với anh: "Ngoại trừ bạn trai của tôi ra thì không ai có thể giúp tôi ba lô."
Nó có nghĩa là gì? Giang Dịch Hàn cau mày.
Chẳng lẽ người con trai tầm thường này lại là bạn trai của cô?
Giang Dịch Hàn không biết mình đã ở lại đây bao lâu, sau khi anh hồi phục tinh thần thì Nguyễn Khê và Chu Trừng đã rời đi, anh nhìn con đường nhỏ và tự nói: "Đúng là mắt cậu mù rồi."
Chu Trừng đưa Nguyễn Khê đến khu trung tâm mua sắm ở thành phố, nơi này có rất nhiều nhà hàng.
"Bây giờ cậu có thể lựa chọn" Chu Trừng nói đâu ra đấy: "Bò bít tết tái bốn phần, Haidilao, ẩm thực Nhật Bản và thịt nướng Hàn Quốc, cậu muốn ăn món nào?"
Nguyễn Khê cảm thấy cô thực sự càng ngày càng hài lòng với Chu Trừng.
Anh ấy đưa ra một số lựa chọn và để cô chọn thay vì hỏi cô cậu muốn ăn gì?
Đối với buổi hẹn hò đầu tiên, trong lần đầu tiên ăn cơm sự sắp xếp của anh ấy
thực sự phù hợp.
Tuy nhiên, ngoài hài lòng ra Nguyễn Khê cũng khó hiểu một chút.
Theo như cô biết, trước nay Chu Trừng chưa từng yêu đương, thậm chí còn chưa từng thích ai, sao anh lại chu đáo như vậy... tại sao cô lại có cảm giác không đúng chỗ nào đó?
"Haidilao rất tốt nhưng chúng ta sẽ phải xếp hàng rất lâu." Nguyễn Khê thuận miệng nói.
Có vẻ như dù bạn ở thành phố nào thì bạn cũng luôn phải xếp hàng dài để đến Haidilao ăn tối, chưa kể đây là Haidilao duy nhất của thành phố, dù là ngày thường hay ngày lễ thì quán luôn chật kín chỗ.
Chu Trừng đáp: "Không sao đâu, mình đã nhờ người xếp hàng rồi. Nếu bây giờ cậu muốn ăn thì chúng ta phải đợi nhiều nhất là mười phút thôi."
Hiếm khi Nguyễn Khê lại ngạc nhiên một lần: "À, vậy sao? Vậy thì chúng ta đi ăn Haidilao đi."
Trên đường đến Haidilao, Nguyễn Khê trò chuyện câu được câu mất với Chu Trừng, thực ra tâm trí của cô đã trôi đi rất xa, cô đã hiểu rất rõ về chồng tương lai của mình vì vậy cô nghĩ không ra tại sao Chu Trừng lại kì lạ như thế, cuối cùng cô đưa ra kết luận: Xem ra Chu Trừng thật sự rất thích cô!
Mặc dù chưa có kinh nghiệm yêu đương và là một tân binh nhưng anh ấy rất cẩn thận và chu đáo, chắc chắn anh ấy phải rất yêu cô, khi một chàng trai đã yêu một cô gái sâu sắc thì cái gì anh ấy cũng sẽ tự hiểu.
Ôm ý nghĩ như vậy, Nguyễn Khê lập tức sảng khoái rất nhiều.
Giang Dịch Hàn bị cho leo cây chỉ có thể một mình đạp xe về nhà, nhà họ Nguyễn đúng lúc đang ăn cơm tối.
Tay nghề của mẹ Nguyễn rất tốt, cộng với số tiền hai nghìn tệ mà Vương Mỹ Chi đưa nên gia đình họ Nguyễn đã cải thiện món ăn rất nhiều.
Có thịt bò nướng với khoai tây, cá hấp, cà chua chưng trứng và xà lách tỏi.
Mẹ Nguyễn vẫn còn đang thở dài: "Nghĩ đến ngày hôm nay các con kiểm tra nên dì đã đi mua cá, tiểu Khê thích ăn món này nhất."
"Con bé đi đâu rồi?" Ba Nguyễn hỏi.
"Nó nói hẹn với bạn cùng lớp đến hiệu sách mua sách, bữa tối sẽ ăn ở bên ngoài."
Luôn tin tưởng vào con gái của mình nên trong tiềm thức ba Nguyễn và mẹ
Nguyễn xem người bạn cùng lớp mà con gái nói là bạn học nữ.
Giang Dịch Hàn suýt nữa thì bị chọc cười.
Mẹ Nguyễn nghi ngờ nhìn Giang Dịch Hàn: "Con sao thế?"
Giang Dịch Hàn nhanh chóng thu lại ý cười trên mặt: "Không có gì, con chỉ cảm thấy Nguyễn Khê thật chăm chỉ, sau kỳ thi mọi người đều muốn thư giãn còn cậu ấy thì đi mua sách."
Mặc dù anh rất nghi ngờ về thẩm mỹ của Nguyễn Khê nhưng anh không muốn để người khác biết về việc Nguyễn Khê yêu sớm.
Nhưng bây giờ anh thực sự rất tò mò, Nguyễn Khê thích nam sinh kia ở điểm nào?
Có lẽ do lòng hiếu kỳ này quá nặng nên đã đè nén xem nhẹ sự không vui và tức giận trong lòng anh.
Chu Trừng thấy cô đi tới thì đứng thẳng dậy, không quên nhắc nhở cô rằng trên đường có những viên đá nhỏ.
Hai người đứng đối diện nhau không ai chủ động nói chuyện.
Nguyễn Khê cảm thấy mình phải dè dặt còn Chu Trừng vừa thấy cô thì từ ngữ trở nên nghèo nàn, hai người cứ cậu nhìn mình mình nhìn cậu như vậy, mấy phút sau Chu Trừng kéo khóa cặp lấy ra một chiếc hộp tình yêu và đưa cho cô.
Cô nhận lấy, chiếc hộp rất tinh xảo và có hoa hồng đỏ bên trong.
Ánh mắt Chu Trừng lảng tránh không nhìn cô, cổ họng cũng có khô khốc: "Không biết cậu có thích không..."
Nguyễn Khê gần như muốn ngất đi.
Cô không xa lạ gì với món quà này, người yêu đời trước cũng đã từng tặng cô món quà như vậy, không lẽ thẳng nam đều nghĩ rằng tất cả các cô gái đều sẽ thích hoa vĩnh cửu?
Thương hiệu này đang quảng cáo rất nhiều cô cũng đã từng nghe Trần Lan Thanh nhắc tới, theo như cô hiểu thì hộp hoa vĩnh cửu mà Chu Trừng gửi tới có giá ít nhất là ba nghìn tệ.
Một bó hoa trong cửa hàng hoa chỉ có giá hơn một trăm! Anh ấy bỏ ra ba nghìn tệ để mua một hộp hoa vĩnh cửu vô dụng này làm gì chứ!
Nguyễn Khê vô thức muốn che ngực của mình nhưng cô nhanh chóng hoàn hồn và liếc nhìn Chu Trừng đang không biết phải làm sao.
Haizz, cô và anh ấy còn chưa kết hôn cô đã bắt đầu cảm thấy tiếc tiền cho gia đình anh ấy, cô đúng là một người vợ và người mẹ tốt, nếu bỏ lỡ cô là mất mát lớn nhất của Chu Trừng.
Nguyễn Khê cúi đầu cười xấu hổ: "Mình rất thích, cám ơn cậu."
Chu Trừng cảm thấy nhẹ nhõm, nhìn thấy Nguyễn Khê đang cầm cặp sách anh ấy nói: "Cặp của bạn trông rất nặng, mình giúp cậu cầm nhé."
Nguyễn Khê không khách sáo đưa cặp cho anh ấy.
"Vừa nãy mình có đi xem hình như Bo Bo không đứng ở cổng trường, chúng ta đi thôi." Chu Trừng suy nghĩ một lúc rồi nói: "Hôm nay mình không đi xe đạp và cũng không gọi tài xế đến đón. Cậu muốn đi bắt xe taxi hay là ngồi xe buýt?"
Nguyễn Khê quan tâm nói: "Mình như nào cũng được, tùy cậu thôi."
Chu Trừng cũng có tâm tư của mình, anh ấy biết Nguyễn Khê rất nổi tiếng trong trường và anh ấy không thích nhìn những thằng con trai vây xung quanh cô, vì vậy trong khoảng thời gian này mỗi ngày anh ấy đều mang đồ ăn cho cô, may mắn là cô không từ chối. Anh ấy tin rằng sau một thời gian dài mọi người sẽ dần biết mối quan hệ của họ.
Đúng thế. Trong mắt một số người bao gồm cả Nguyễn Khê đều cho rằng Chu Trừng đang theo đuổi cô nhưng trong suy nghĩ của Chu Trừng thì anh ấy đã coi mình là bạn trai của Nguyễn Khê.
Chu Trừng trả lời: "Ngồi xe buýt xe nhé."
Nguyễn Khê do dự.
Chu Trừng cầm lấy cặp xách của cô, hai người cùng nhau đi xe buýt, lúc này trên xe buýt đều có học sinh vậy chẳng phải là đang nói cho người khác biết quan hệ của hai người không bình thường sao?
Mặc dù Nguyễn Khê tự tin vào thành tích của mình nhưng cô sẽ không vì yêu đương với Chu Trừng mà kết quả sẽ kém đi nhưng nếu ba mẹ cô biết... họ có lo lắng nóng nảy không?
Nguyễn Khê không quan tâm đến ý kiến của bất cứ ai nhưng cô không thể không quan tâm cảm xúc của ba mẹ mình.
Nhưng nếu cô từ chối Chu Trừng liệu anh ấy có nghĩ rằng cô đang bắt cá hai tay và cố ý muốn trêu chọc anh ấy? Nếu không tại sao phải trốn tránh trước mặt người khác? Thực sự là một tình huống khó khăn, đi hay không đi đây. Đột nhiên Nguyễn Khê cảm thấy hối hận, nếu bây đã thi đại học xong cô có thể quang minh chính đại công khai yêu Chu Trừng cũng có thể thể hiện tình cảm của mình trên các trang mạng xã hội và tuyên thệ chủ quyền. Nhưng bây giờ còn chưa thi đại học, chỉ có thể bí mật hành động.
Quả nhiên là thanh niên không nên yêu sớm.
Nhìn thấy vẻ mặt của Nguyễn Khê Chu Trừng lại nói: "Xe buýt chắc rất đông chúng ta nên đi taxi, nhưng bây giờ có rất nhiều người ở cổng trường, hay là chúng ta đợi một lát xe buýt chở mấy người kia đi rồi chúng ta mới đi."
Chu Trừng là một chàng trai hiền lành và tốt bụng, anh ấy không muốn nhìn cô gái mình thích khó xử như vậy. Đều là học sinh năm cuối cấp ba, đương nhiên anh ấy biết cô đang lo lắng điều gì, thật ra vừa nói ra khỏi miệng anh ấy đã rất hối hận.
Không thể không nói Nguyễn Khê rất nhẹ nhõm khi nghe điều này và cô bắt đầu chuyển chủ đề: "Tại sao cậu lại hẹn mình ở đây?"
Chu Trừng sững sờ rồi ăn ngay nói thật: "Mình nghĩ Bo Bo sẽ không đến đây."
Đây là sự thật.
Bo bo được xem là linh vật của lớp họ, nhưng ông có một đặc điểm mà ai cũng biết đó là rất sợ ma.
Rừng cây vào buổi tối là thiên đường của những đôi tình nhân trẻ tuổi nhưng Bo Bo chỉ dám đi ban ngày, ban đêm không dám lang thang quanh trường, có tin đồn ngôi trường này từng là hố chôn tập thể. Tất nhiên, mọi trường học đều có những tin đồn như vậy.
Nhưng Bo Bo sợ và các học sinh khác cũng sợ, thực sự không có nhiều cặp đôi dám đến đây hẹn hò. Hai người họ được xem là cặp đôi khá đặc biệt và thậm chí là kỳ quặc.
Chu Trừng nghĩ đến đây căng thẳng nhìn Nguyễn Khê: "Cậu sợ à?"
Nguyễn Khê còn chưa trả lời Chu Trừng đã nói: "Những tin đồn đó đều là sai sự thật, trên đời này không có ma, còn về việc có người nghe thấy tiếng khóc là do có một học sinh không thi tốt nên trốn vào sân trường khóc, đã có người bác bỏ tin đồn này. Cậu thấy đấy, âm thanh có thể truyền đến đây do chỉ cách một bụi cây, còn về dấu chân bùn kia về sau cũng bị người khác bác bỏ, là do có người cố ý đùa. Cậu đừng sợ, tất cả đều là giả."
Thấy Chu Trừng nghiêm túc phổ biến khoa học khiến Nguyễn Khê không nhịn được mà bật cười, cô đưa tay vén tóc ra sau tai, trong mắt hiện lên ý cười: "Mình biết rồi, mình không sợ."
Thiếu niên và thiếu nữ đang đứng nói chuyện.
Thiếu niên có khuôn mặt dịu dàng đang cầm chiếc cặp xách màu trắng hồng không hợp với khí chất của mình, anh ấy còn đưa tay vén những chiếc lá rơi trên tóc cô gái.
Giang Dịch Hàn không thể nhìn thấy biểu cảm của Nguyễn Khê nhưng lúc này anh cảm thấy thế giới quan của mình đã bị lật đổ.
Tuy rằng chưa từng yêu đương nhưng anh cũng không phải kẻ ngốc, dựa theo hiểu biết của anh với Nguyễn Khê thì nếu cô không có tình cảm với người con trai bình thường này cô sẽ không đồng ý hẹn ở nơi như thế này.
Vừa rồi anh cũng đã nhìn thấy nam sinh kia đưa cho cô một chiếc hộp, thị lực của anh rất tốt, mơ hồ thấy đó là hoa hồng và cô đã nhận nó!
Quan trọng hơn anh ấy đã giúp cô cầm cặp sách và cô không từ chối!
Giang Dịch Hàn đột nhiên nghĩ đến chuyện mấy ngày trước, lúc đó anh cũng thấy cặp sách của cô hơi nặng nên ngỏ ý muốn cô đưa cặp cho anh để anh treo lên ghi đông xe nhưng đã nói gì, cô dùng khuôn mặt nghiêm túc nói với anh: "Ngoại trừ bạn trai của tôi ra thì không ai có thể giúp tôi ba lô."
Nó có nghĩa là gì? Giang Dịch Hàn cau mày.
Chẳng lẽ người con trai tầm thường này lại là bạn trai của cô?
Giang Dịch Hàn không biết mình đã ở lại đây bao lâu, sau khi anh hồi phục tinh thần thì Nguyễn Khê và Chu Trừng đã rời đi, anh nhìn con đường nhỏ và tự nói: "Đúng là mắt cậu mù rồi."
Chu Trừng đưa Nguyễn Khê đến khu trung tâm mua sắm ở thành phố, nơi này có rất nhiều nhà hàng.
"Bây giờ cậu có thể lựa chọn" Chu Trừng nói đâu ra đấy: "Bò bít tết tái bốn phần, Haidilao, ẩm thực Nhật Bản và thịt nướng Hàn Quốc, cậu muốn ăn món nào?"
Nguyễn Khê cảm thấy cô thực sự càng ngày càng hài lòng với Chu Trừng.
Anh ấy đưa ra một số lựa chọn và để cô chọn thay vì hỏi cô cậu muốn ăn gì?
Đối với buổi hẹn hò đầu tiên, trong lần đầu tiên ăn cơm sự sắp xếp của anh ấy
thực sự phù hợp.
Tuy nhiên, ngoài hài lòng ra Nguyễn Khê cũng khó hiểu một chút.
Theo như cô biết, trước nay Chu Trừng chưa từng yêu đương, thậm chí còn chưa từng thích ai, sao anh lại chu đáo như vậy... tại sao cô lại có cảm giác không đúng chỗ nào đó?
"Haidilao rất tốt nhưng chúng ta sẽ phải xếp hàng rất lâu." Nguyễn Khê thuận miệng nói.
Có vẻ như dù bạn ở thành phố nào thì bạn cũng luôn phải xếp hàng dài để đến Haidilao ăn tối, chưa kể đây là Haidilao duy nhất của thành phố, dù là ngày thường hay ngày lễ thì quán luôn chật kín chỗ.
Chu Trừng đáp: "Không sao đâu, mình đã nhờ người xếp hàng rồi. Nếu bây giờ cậu muốn ăn thì chúng ta phải đợi nhiều nhất là mười phút thôi."
Hiếm khi Nguyễn Khê lại ngạc nhiên một lần: "À, vậy sao? Vậy thì chúng ta đi ăn Haidilao đi."
Trên đường đến Haidilao, Nguyễn Khê trò chuyện câu được câu mất với Chu Trừng, thực ra tâm trí của cô đã trôi đi rất xa, cô đã hiểu rất rõ về chồng tương lai của mình vì vậy cô nghĩ không ra tại sao Chu Trừng lại kì lạ như thế, cuối cùng cô đưa ra kết luận: Xem ra Chu Trừng thật sự rất thích cô!
Mặc dù chưa có kinh nghiệm yêu đương và là một tân binh nhưng anh ấy rất cẩn thận và chu đáo, chắc chắn anh ấy phải rất yêu cô, khi một chàng trai đã yêu một cô gái sâu sắc thì cái gì anh ấy cũng sẽ tự hiểu.
Ôm ý nghĩ như vậy, Nguyễn Khê lập tức sảng khoái rất nhiều.
Giang Dịch Hàn bị cho leo cây chỉ có thể một mình đạp xe về nhà, nhà họ Nguyễn đúng lúc đang ăn cơm tối.
Tay nghề của mẹ Nguyễn rất tốt, cộng với số tiền hai nghìn tệ mà Vương Mỹ Chi đưa nên gia đình họ Nguyễn đã cải thiện món ăn rất nhiều.
Có thịt bò nướng với khoai tây, cá hấp, cà chua chưng trứng và xà lách tỏi.
Mẹ Nguyễn vẫn còn đang thở dài: "Nghĩ đến ngày hôm nay các con kiểm tra nên dì đã đi mua cá, tiểu Khê thích ăn món này nhất."
"Con bé đi đâu rồi?" Ba Nguyễn hỏi.
"Nó nói hẹn với bạn cùng lớp đến hiệu sách mua sách, bữa tối sẽ ăn ở bên ngoài."
Luôn tin tưởng vào con gái của mình nên trong tiềm thức ba Nguyễn và mẹ
Nguyễn xem người bạn cùng lớp mà con gái nói là bạn học nữ.
Giang Dịch Hàn suýt nữa thì bị chọc cười.
Mẹ Nguyễn nghi ngờ nhìn Giang Dịch Hàn: "Con sao thế?"
Giang Dịch Hàn nhanh chóng thu lại ý cười trên mặt: "Không có gì, con chỉ cảm thấy Nguyễn Khê thật chăm chỉ, sau kỳ thi mọi người đều muốn thư giãn còn cậu ấy thì đi mua sách."
Mặc dù anh rất nghi ngờ về thẩm mỹ của Nguyễn Khê nhưng anh không muốn để người khác biết về việc Nguyễn Khê yêu sớm.
Nhưng bây giờ anh thực sự rất tò mò, Nguyễn Khê thích nam sinh kia ở điểm nào?
Có lẽ do lòng hiếu kỳ này quá nặng nên đã đè nén xem nhẹ sự không vui và tức giận trong lòng anh.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.