Tình Đầu Của Đại Ca

Chương 19

Lâm Miên Miên

23/05/2022

Không cần phải nói cũng biết bữa lẩu Haidilao này là do Chu Trừng trả tiền.

Nguyễn Khê cũng không có gánh nặng tâm lý dù sao là một người hám giàu cô chưa bao giờ có thói quen trả tiền khi đi hẹn hò với bạn trai. Tuy nhiên, mặc dù cô luôn cho rằng mình là người hám giàu nhưng ngoài bố và bạn trai của mình cô sẽ kiên quyết thực hiện chính sách chia đôi, không bao giờ lợi dụng người khác, tránh bị há miệng mắc quai.

Dựa theo những kết luận trên, cô rất thoải mái khi tiêu tiền của Chu Trừng.

Dù gì thì đó cũng là bạn trai và chồng tương lai của cô.

Chu Trừng không hổ là phú nhị đại ở thành phố này, anh rút ra tiền từ trong cặp xách ra, Nguyễn Khê liếc qua, vừa nhìn đã thấy trong ví tiền là của thương hiệu nổi tiếng, khi anh ấy thanh toán cũng không tránh né cô.

Trong khi ví của học sinh cấp ba đều là tiền giấy thì anh ấy rút ra một chiếc thẻ và nói với phục vụ: "Tôi quẹt thẻ."

Haizz, cô cảm thấy hành động này của Chu Trừng rất đẹp trai.

Một tay Nguyễn Khê chống cằm.

Đây là lý do tại sao cô không yêu người nghèo.

Khi yêu một phú nhị đại như Chu Trừng không phải lo lắng nhiều thứ, thậm chí có thể giảm bớt rất nhiều mâu thuẫn không đáng có. Nếu hôm nay cô đi ăn tối với một học sinh bình thường, bữa ăn này ở Haidilao sẽ mất vài trăm tệ, đối với học sinh thì vẫn hơi đắt, có khi đối phương còn phải ăn bánh hấp trong một tuần tiếp theo?

Cô sẽ cảm thấy rất tội lỗi..

Nếu là chia đôi, có lẽ con trai sẽ cảm thấy xấu hổ.

Điều quan trọng nhất là cô không phải là người được khổ, nếu vì bữa ăn hay món quà mà làm cho đối phương khó xử hoặc trở thành nguyên nhân gây ra cãi vã giữa hai người thì cuộc sống này chỉ cần nghĩ đến là cô đã cảm thấy mệt mỏi rồi.

Cũng giống như khi con gái đến tuổi nói chuyện cưới xin, nhiều bà mẹ rất coi trọng điều kiện gia đình nhà chồng, không sợ phiền phức kiên nhẫn hỏi han xem đối phương có nhà có xe không, có vay nợ không, ba mẹ có thể cho bao nhiêu tiền...

Có lẽ nhiều người sẽ nghĩ chuyện này thực tế quá mức vì suy cho cùng thì tình yêu sẽ dẫn đến hôn nhân, phải không à?

Mặc dù Nguyễn Khê không phải là người từng trải nhưng cô và những người mẹ kia đều có cùng quan điểm: Họ không phải thần thánh, họ là người bình thường, muốn yên phận sống ở thế giới này không phải sẽ cần chai, gạo, dầu và muối? Cái nào mà không cần dùng đến tiền để mua?

Tám mươi phần trăm các cuộc cãi vã giữa con người với nhau là do tiền bạc.

Tuy tiền không phải là tất cả nhưng không có tiền thì cuộc sống đâu đâu cũng có mâu thuẫn.

Ban đầu trong kế hoạch của Chu Trừng anh ấy định đưa Nguyễn Khê đi xem phim nhưng họ vẫn còn là học sinh. Bây giờ trời cũng đã tối, phải mất ít nhất hai giờ để xem một bộ phim và đến mười giờ tối mới về đến nhà, chắc chắn sẽ khiến cho ba mẹ lo lắng.

Nguyễn Khê đề nghị đi bộ về nhà để tiêu hóa thức ăn.

Đương nhiên Chu Trừng không phản đối, anh ấy đang muốn ở chung với Nguyễn Khê nhiều hơn.

Từ đây đi bộ phải mất khoảng một giờ để đến tiểu khu của nhà Nguyễn Khê



Chu Trừng không phải là một người nói nhiều, may mắn thay Nguyễn Khê có đủ kiên nhẫn và nhiệt tình với anh ấy, dẫn dắt các chủ đề khác nhau và không làm cho không khí trở nên lạnh lẽo. Cô cũng không cảm thấy mệt mỏi, dù sao thì muốn làm gì cũng phải nỗ lực, cô và Chu Trừng cũng không quá thân thiết, ánh hào quang trên người anh ấy cũng đủ khiến cô toàn tâm toàn ý với anh ấy.

"Nguyễn Khê" khi đi đến cổng tiểu khu Chu Trừng đột nhiên nói: "Thực ra, cậu có thể nói cho mình biết cậu thích ăn hoặc uống gì."

Ngày nay học sinh cấp ba không có nhiều thời gian yêu đương, chẳng qua là mang theo đồ ăn sáng hay đưa đồ uống, Chu Trừng rất nhiệt tình với việc mang đồ ăn sáng cho cô, đầu tiên anh ấy rất vui vẻ khi Nguyễn Khê ăn và uống những đồ anh ấy tặng, mặc khác là muốn những người đang tương tư cô biết rằng mối quan hệ của họ không bình thường.

Nguyễn Khê sững sờ, bây giờ cô cũng không cần phải làm điệu bộ với Chu Trừng nữa.

Thật ra, cũng giống như những đôi bạn trẻ đang yêu nhau nếu càng thành thật với nhau thì sẽ ít xảy ra mâu thuẫn, không cần phải làm điệu bộ, chẳng qua là học sinh thời nay thích chơi trò cậu đoán mình đoán. Đời trước Nguyễn Khê đã nhìn thấy rất nhiều cặp đôi yêu nhau từ thời học sinh nhưng không cưới nhau, căn bản đều là vì một số việc nhỏ mà sinh ra mâu thuẫn.

Cô nghiêm túc giơ ngón tay ra đếm: "Thật ra, ngoài đồ chiên rán nhiều calo, còn có đồ uống rất ngọt... thì mình đều có thể ăn! Mình không thích trà sữa, cũng không thích ăn bánh ngọt, bữa sáng mình thích ăn cháo gạo hay bánh mì lúa mạch. Bữa trưa mình thích ăn cá và tôm. Còn về món lẩu vừa ăn, mình không lừa cậu nhưng một năm có khi mình chưa ăn lần nào."

Không đợi Chu Trừng kịp phản ứng thì Nguyễn Khê đã dừng lại, sau khi nhận ra điều đó anh ấy quay lại nhìn cô.

Khoảng cách giữa hai người là hơn một mét.

Nguyễn Khê nghiêng đầu cười nhìn anh ấy nói khẽ: "Tuy nhiên, nếu cậu thích ăn lẩu mình cũng có thể thường xuyên đi cùng với cậu, nhưng nên gọi nồi lẩu uyên ương, mình ăn nước dùng còn bạn ăn cay."

Trái tim Chu Trừng đập nhanh, không ngoa khi nói toàn bộ trái tim của anh ấy đều được lấp đầy bởi lời nói của cô, anh nhếch môi cười gật đầu thật mạnh: "Được!"

Dù sao thì họ vẫn chưa thi đại học, không thể cùng nhau ra vào tiểu khu một cách trắng trợn, Nguyễn Khê và Chu Trừng chỉ có thể cùng nhau đi đến cửa. Cũng may Chu Trừng cũng hiểu được lo lắng của cô, hai người đều cẩn trọng, tuy rằng hai người đã chọc thủng tầng giấy ngăn cách nhưng Chu Trừng thậm chí không có dũng khí nắm lấy bàn tay của cô huống chi là ôm rồi hôn.

Cô đang vui vẻ chuẩn bị về nhà, cô không ngờ là còn chưa leo tới tầng bốn đã nhìn thấy Giang Dịch Hàn.

Anh liếc cô một cái bằng ánh mắt kỳ quái: "Đã về rồi?"

Tâm tình của Nguyễn Khê rất tốt mặc kệ cách nói quái đản của anh: "Ừm."

Giang Dịch Hàn nghĩ đến nam sinh kia sau đó nhìn chiếc cặp sách căng phồng của cô, không cần nghĩ ngợi cũng biết cô cất gói quà hoa hồng kia vào trong cặp sách rồi.

Thấy cặp sách của cô anh đột nhiên nghĩ đến câu "ngoại trừ bạn trai của tôi không ai có thể giúp tôi ba lô" sắc mặt anh càng trở nên phức tạp hơn.

Giang Dịch Hàn không nhìn cô nữa, trực tiếp đi qua cô xuống lầu, không muốn nói chuyện thêm với cô.

Anh muốn vạch trần cô cũng muốn chất vấn cô, nhưng anh biết một khi nói ra dáng vẻ của anh sẽ rất khó nhìn, đừng nói là Nguyễn Khê sẽ chế nhạo anh ngay cả anh cũng sẽ coi thường bản thân mình.

Dù sao thì anh cũng không có lập trường và không có tư cách hỏi cô, chưa kể đến suy nghĩ này anh thật sự không muốn cho người thứ hai biết, thật khó nhìn.

Nguyễn Khê không hiểu sao anh lại có phản ứng như vậy, chẳng lẽ là do cô cho anh leo cây, cũng có lý, cô nghĩ nghĩ rồi nói vọng xuống lầu: "Chuyện hôm nay thật là ngại quá, lần sau tôi mời cậu ăn cơm, nhà hàng anh chọn được không?

Lời này đã đủ lịch sự rồi, cố đã chuẩn bị tinh thần dốc hết tiền của mình. Dù sao chuyện này cũng là lỗi của cô.

Giang Dịch Hàn đến tầng 1 cũng nghe được tiếng của Nguyễn Khê, anh đưa tay lên miệng làm hình cái loa: "Không ăn, chết đói cũng không ăn!"

Nguyễn Khê: ".. Thần kinh à!"



Về đến nhà, cô vào phòng ngủ trước rồi cất hộp hoa vĩnh cửu vào ngăn kéo.

Giang Dịch Hàn làm sao vậy? Hôm nay anh hút thuốc rất mạnh, rất nhanh anh đã hút xong một điếu thuốc, anh đi xuống quầy bán quà vặt mua thuốc lá, anh ngậm điếu thuốc trong miệng khi quay trở về thì có người khẽ gọi anh: "Này!"

Anh quay đầu lại, là cháu gái của bà cô tầng năm.

Giang Dịch Hàn không có hứng thú với cô ta cho nên anh cũng lười nhìn cô ta một cái, anh thu hồi ánh mắt rồi tiếp tục đi về phía trước.

Quan Tĩnh lo lắng kéo quai cặp sách chạy về phía trước nói với Giang Dịch Hàn: "Mình có chuyện muốn nói với cậu."

Bình thường Giang Dịch Hàn chỉ hút một nửa điếu thuốc rồi ném đi, bên cạnh anh còn có người nên anh bóp tắt tàn thuốc nhưng hoàn toàn không có ý định quan tâm đến cô ta.

"Vừa rồi mình nhìn thấy Nguyễn Khê đi cùng với một nam sinh!" Quan Tĩnh lấy hết can đảm, trong mắt cô ta hiện rõ sự ghen tị: "Bạn ấy thường xuyên như vậy, luôn đi rất gần đám con trai, cậu biết không hôm trước còn có người thấy bạn ấy đến cửa hàng tiện lợi mua bao cao su. Giang Dịch Hàn, cậu đừng để bị bạn ấy lừa, bạn ấy giả vờ giỏi lắm, cậu xem đi, hôm nay bạn ấy đi chơi với người con trai khác, nếu cậu không tin mình có thể cho cậu xem, mình có chụp ảnh lại."

Giang Dịch Hàn bị chọc cười. Anh không kìm được rồi lại nhịn cười nói: "Haizz, cậu đúng là đồ ngốc."

Quan Tĩnh sửng sốt, bực bội và chột dạ, cô ta hét lên: "Cậu không tin thì thôi, bạn ấy đã không còn trinh."

Giang Dịch Hàn dừng lại, giảm bớt nụ cười trên mặt nhìn cô ta bằng ánh mắt lạnh lẽo.

Quan Tĩnh buộc phải lùi lại một bước.

Thật ra cô ta cũng không biết tại sao mình lại nói chuyện này với Giang Dịch Hàn, có thể là những gì anh nói trong đêm cúp điện khiến cô ta sợ hãi cả ngày, cô ta nghĩ chắc Giang Dịch Hàn không biết chuyện gì đâu, đơn giản chỉ là cuộc cãi nhau với bà của cô ta.

Vừa nhìn thấy Giang Dịch Hàn cô ta đột nhiên xúc động chạy ra nói nhưng lời bịa đặt.

Lúc đầu cô ta không hề ghét Nguyễn Khê ngược lại là rất thích cô, nhưng dù là hàng xóm, gia đình cô ta, thậm chí là bà nội luôn đi tung tin đồn thất thiệt luôn hỏi cô ta tại sao lại không giỏi bằng Nguyễn Khê, rõ ràng cô ta và cô từng học cùng lớp... Tất cả những điều này khiến cô ta chịu rất nhiều áp lực, tại sao cô ta phải so sánh với người khác, sau một thời gian dài ngay cả chính cô ta cũng không nhịn được mà so sánh với Nguyễn Khê.

So sánh gia cảnh, so khuôn mặt, so điểm số...

Ngoại trừ hoàn cảnh gia đình ra dường như không có điểm nào cô ta có thể chiếm được ưu thế, hiện tại mỗi đêm cô ta đều mở cửa sổ nhìn xuống, nếu đèn dưới lầu tắt thì đèn cô ta mới tắt. Rõ ràng cô ta không thích học, nhưng cô ta chỉ có thể cố gắng hy vọng rằng một ngày nào đó cô ta có thể dùng điểm số của mình làm Nguyễn Khê xấu hổ.

Quan Tĩnh ghét bản thân mình như thế này nhưng cô ta không thể nhịn được nữa!

Cô ta rất mong tốt nghiệp sớm, khi vào đại học cô ta sẽ không phải nghe những lời khó nghe nữa!

Sống dưới ánh hào quang của người khác, cảm giác đó thực sự... quá khó chịu.

"Tôi thấy cậu còn không biết xấu hổ hơn bà cậu." Giang Dịch Hàn nghịch bật lửa, bật rồi tắt, khuôn mặt anh cũng lúc sáng lúc tối: "Miệng của bà nội cậu xấu còn cậu là lòng dạ xấu xa."

Sắc mặt của Quan Tĩnh tái nhợt.

Giang Dịch Hàn liếc cô ta một cái: "Cậu tránh xa tôi ra, xấu lây sang tôi rồi."

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Tình Đầu Của Đại Ca

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook