Chương 33: Tàn phế rồi, cho nên sẽ không ở lại
Phạm Thị Hồng Đào
05/01/2025
Sau đó thì cả hai liền lên xe rồi ra ngoài .
" Đi siêu thị đi cho có nhiều đồ ăn ."
Nhiệt An nghe vậy thì liền gật đầu rồi nhắn vài chữ vào điện thoại.
" Anh là lái xe mà ,anh đưa em đi đâu thì em đi đó. "
"Ừm "
Phong Minh cũng chỉ gật đầu mà thôi, rồi sau đó thì tập trung lái xe.
Nhiệt An sau đó cũng ngồi yên 1 chỗ mà quan sát mọi thứ .
Tôn Gia Ly đến nhà của Phong Minh thì không thấy anh ấy đâu cả ,hỏi ra thì mới biết anh ấy đã ra ngoài với Lữ
Nhiệt An rồi .
Khá khen cho cô ta ,mới sáng sớm mà đã đưa nhau ra ngoài rồi .
Sau đó thì Tôn Gia Ly cũng chỉ biết đợi mà thôi.
Uống hết 3 ly nước rồi mà 2 người họ vẫn chưa về nhà .
Đến siêu thị thì Nhiệt An liền đẩy xe đi mua đồ, Phong Minh thì đi theo sau cô .
Năm 3 đại học bọn họ cũng thường hay đi siêu thị như thế này đây, thật sự mà nói thì lúc đó rất vui vẻ ,vừa đi vừa nói chuyện chứ không có trầm buồn như bây giờ đâu ..
Nhiệt An biết Phong Minh thích ăn gì và không thích cái gì, vậy cho nên cô chọn đồ ăn rất là nhanh, .
Ann ấy rất thích ăn thịt cá , thích ăn những món giàu đạm , rau củ cũng thích ăn nhưng mà ăn rất ít .
" Mua thêm trái cây đi ." Phong Minh nói xong liền chọn thêm vài hộp .
"Đi có 1 chút mà cũng nhiều thật." Nhìn lại thì thấy đã đầy xe rồi .
Sau đó thì Nhiệt An cũng đẩy xe lại quầy thanh toán .
Nhân viên phân loại thức ăn rồi cho vào túi.
Thấy xong rồi cho nên Nhiệt An liền đưa thẻ cho nhân viên viên để thanh toán .
" À lấy thêm mấy hộp này nữa '" .
Lúc này Nhiệt An quay lại nhìn thì thấy mấy hộp bao cao su ,càng nhìn thì lại càng đỏ mặt hơn ,hên là bây giờ không có đông khách đó .
" Được."...
" Cô gái cô là vợ của anh ấy à ,".
" Sao cô đỏ mặt dữ vậy'" .
Nhiệt An cười cười rồi liền lắc đầu..
" Cô ấy không nói chuyện được ."
Nhân viên liền à lên 1 tiếng rồi cũng quẹt thẻ cho xong .
"Xong rồi, hoá đơn của cô đây, tôi trả lại thẻ.".
Nhiệt An đưa tay ra nhận lấy thẻ...
"À 2 người mua nhiều đồ quá ,có cần chúng tôi ra xe không ." .
" Không cần đâu, tôi xách được " .
Phong Minh nói xong thì liền xách mấy túi đồ ăn ra xe.
Nhiệt An cũng muốn cầm phụ anh, nhưng mà anh đã cầm hết rồi, thật sự thấy nó rất nặng .
"Lấy chìa khóa đi, ở trong túi áo." .
Nhiệt An gật đầu rồi chườm lại người anh lấy chìa khóa.
"Bấm nút là được ."
Nhiệt An gật đầu rồi cũng làm theo anh nói ,lúc này cửa xe mở ra Phong Minh liền để đồ ăn ra sau xe ,còn mấy cái hộp kia thì đem bỏ vào túi quần .
" Mấy cái này bình thường mà ,cô ngại cái gì chứ." .
"Em không có ." .
" Không có mà mặt đỏ như tôm vậy '" .
" Có sao."
" Có có, mặt của cô rất là đỏ." .
Nhiệt An tắt điện thoại rồi bắt đầu soi gương chính mình, đúng thật là có chút đỏ mà...
" Cô thật sự không nói chuyện được à ." .
" Tại sao cô lại thành ra như thế này, có đúng thật là y như lớp mình đã nói ,cô thật sự bị cưỡng bức ." .
"Em nói rồi, em bị tai nạn mà thôi, chuyện đó em không muốn nhắc lại nữa. " .
" Vậy cô có muốn gặp bác sĩ để điều trị không ." .
" Muốn, nhưng mà đã thử nói rồi nhưng không được " .
Hôm nay Phong Minh ăn cái gì mà tốt quá vậy .
"Ráng cô gắng đi ,chứ tôi không muốn cô bị câm đâu, chẳng lẽ tôi phải nói chuyện 1 mình sao , thật sự rất khó chịu."
Bộ muốn là được hay sao ,cô có thử rồi nhưng mà chính chẳng ra cái gì cả.
" Anh thật sự muốn giúp em sao."
"Ừm ,bị câm thật sự rất là bất tiện,.."
Đúng là rất bất tiện, lần nào muốn nói chuyện cũng phải nhờ vào điện thoại hết .
" Ừm, cám ơn anh đã giúp em ."
" Cái này cũng hên xui, tôi sẽ tìm bác sĩ cho cô ,.."
" Vâng.".
Sau đó thì anh cũng lái xe trở về nhà ,bây giờ cũng đã sắp trưa rồi, anh thật sự rất đói bụng cho nên liền lái xe rất là nhanh .
Theo cô cảm nhận Phong Minh cũng còn có chút tình người, anh ấy thật sự muốn giúp cô hay sao .
Về đến nhà Nhiệt An liền xuống xe rồi xách đồ ăn vào trong nhà ,cô đi trước còn Phong Minh thì đi sau .
" Nhiệt An ."
" Phong Minh." ..
" À em đến đây làm gì vậy." .
"Mẹ anh nói em đến đây cho quen nhà quen cửa ,dù sao chúng ta cũng sắp cưới rồi ." Cô ta vừa nói vừa nắm lấy tay của Phong Minh .
Nhiệt An thấy vậy liền chạy nhanh vào trong bếp .
" Anh và Nhiệt An vừa mới đi đâu vậy ." .
" Ra ngoài mua ít đồ ăn mà thôi ."
"Người làm cả đống sau anh không bảo bọn họ chứ ,dù sao Nhiệt An cũng chỉ là người hầu thôi mà. ".
" Tại anh tiện đường thôi " Phong Minh nói xong thì liền đẩy cô ta ra rồi ngồi xuống ghế sofa. .
" À thì ra là vậy." .
" Mà anh ăn cơm chưa ,chúng ta ra ngoài ăn cơm ." .
" Nhiệt An đi nấu cơm rồi, cho nên anh ăn cơm nhà ,lâu rồi chưa ăn ." .
"Em cũng chưa ăn ,vậy em sẽ ăn chung với anh ."
" Cô ta làm lâu lắm ,em chờ được thì chờ." .
" Được, em chờ được mà ,em muốn ăn cơm với anh." .
"Ừm."
" Anh định cho Nhiệt An ở đây trong bao lâu vậy .".
" Đến khi nào chán thì thôi, chắc vài tháng gì đó." .
"Ừm, em chỉ muốn biết thời gian cụ thể mà thôi, dù sao thì cũng phải đợi cho anh trả thù xong thì chúng ta mới đám cưới được ." .
" Ừm, sẽ nhanh thôi '" .
"À Gia Ly 5 năm trước Nhiệt An không có đến thăm anh sao ."
"Đúng vậy ,cô ấy không có đến thăm anh ,em không nghĩ sao Nhiệt An lại tuyệt tình như thế nữa, dù sao thì 2 người cũng là tình đầu của nhau mà ."
" Mà tại sao anh lại hỏi em như vậy chứ, anh không tin em và mẹ của anh sao." .
" Anh tin chứ ,em đừng suy nghĩ nhiều."
" Vâng, Phong Minh cô ấy đã không còn yêu anh nữa rồi cho nên mới tuyệt tình như thế đấy ,đưa anh đến bệnh viện là liền bỏ đi ,em và mẹ anh có nói như thế nào thì cô ấy cũng không chịu ở lại ,..". .
" Đúng thật là rất tuyệt tình, cô ta không xứng đáng với anh ." .
" Ừm, em cứ nghĩ Nhiệt An ít gì sẽ ở lại với anh ,vậy mà cô ấy còn nói anh tàn phế rồi cho nên sẽ không ở lại đâu ,đưa anh vào bệnh viện là không thèm nhìn mặt luôn ." .
Càng nghe thì anh lại càng nổi điên hơn, thật sự anh muốn phát điên ngay lúc này .
"Em ngồi đây chơi đi ,anh lên thư phòng 1 chút ."
"Được, anh đi đi, lát nữa em gọi anh xuống ăn cơm ." .
"Ừm." .
Sau đó thì anh cũng liền đứng dậy rồi đi lên lầu..
Tôn Gia Ly liền nhếch môi cười, nụ cười của kẻ chiến thắng, chỉ cần nói 1 chút là anh ấy thật sự đã tin cô rồi ..
Dám không chừng 1 lát nữa thôi anh ấy cũng không thèm ăn cơm của nó nấu ,có khi hôm nay là ngày cuối cùng mà Lữ Nhiệt An được ở đây .Cô đúng là giỏi mà nói vài câu thì Phong Minh đã tin cô xái cổ ,thứ gì mà cô đã muốn thì nhất định phải có cho bằng được mới thôi .
" Đi siêu thị đi cho có nhiều đồ ăn ."
Nhiệt An nghe vậy thì liền gật đầu rồi nhắn vài chữ vào điện thoại.
" Anh là lái xe mà ,anh đưa em đi đâu thì em đi đó. "
"Ừm "
Phong Minh cũng chỉ gật đầu mà thôi, rồi sau đó thì tập trung lái xe.
Nhiệt An sau đó cũng ngồi yên 1 chỗ mà quan sát mọi thứ .
Tôn Gia Ly đến nhà của Phong Minh thì không thấy anh ấy đâu cả ,hỏi ra thì mới biết anh ấy đã ra ngoài với Lữ
Nhiệt An rồi .
Khá khen cho cô ta ,mới sáng sớm mà đã đưa nhau ra ngoài rồi .
Sau đó thì Tôn Gia Ly cũng chỉ biết đợi mà thôi.
Uống hết 3 ly nước rồi mà 2 người họ vẫn chưa về nhà .
Đến siêu thị thì Nhiệt An liền đẩy xe đi mua đồ, Phong Minh thì đi theo sau cô .
Năm 3 đại học bọn họ cũng thường hay đi siêu thị như thế này đây, thật sự mà nói thì lúc đó rất vui vẻ ,vừa đi vừa nói chuyện chứ không có trầm buồn như bây giờ đâu ..
Nhiệt An biết Phong Minh thích ăn gì và không thích cái gì, vậy cho nên cô chọn đồ ăn rất là nhanh, .
Ann ấy rất thích ăn thịt cá , thích ăn những món giàu đạm , rau củ cũng thích ăn nhưng mà ăn rất ít .
" Mua thêm trái cây đi ." Phong Minh nói xong liền chọn thêm vài hộp .
"Đi có 1 chút mà cũng nhiều thật." Nhìn lại thì thấy đã đầy xe rồi .
Sau đó thì Nhiệt An cũng đẩy xe lại quầy thanh toán .
Nhân viên phân loại thức ăn rồi cho vào túi.
Thấy xong rồi cho nên Nhiệt An liền đưa thẻ cho nhân viên viên để thanh toán .
" À lấy thêm mấy hộp này nữa '" .
Lúc này Nhiệt An quay lại nhìn thì thấy mấy hộp bao cao su ,càng nhìn thì lại càng đỏ mặt hơn ,hên là bây giờ không có đông khách đó .
" Được."...
" Cô gái cô là vợ của anh ấy à ,".
" Sao cô đỏ mặt dữ vậy'" .
Nhiệt An cười cười rồi liền lắc đầu..
" Cô ấy không nói chuyện được ."
Nhân viên liền à lên 1 tiếng rồi cũng quẹt thẻ cho xong .
"Xong rồi, hoá đơn của cô đây, tôi trả lại thẻ.".
Nhiệt An đưa tay ra nhận lấy thẻ...
"À 2 người mua nhiều đồ quá ,có cần chúng tôi ra xe không ." .
" Không cần đâu, tôi xách được " .
Phong Minh nói xong thì liền xách mấy túi đồ ăn ra xe.
Nhiệt An cũng muốn cầm phụ anh, nhưng mà anh đã cầm hết rồi, thật sự thấy nó rất nặng .
"Lấy chìa khóa đi, ở trong túi áo." .
Nhiệt An gật đầu rồi chườm lại người anh lấy chìa khóa.
"Bấm nút là được ."
Nhiệt An gật đầu rồi cũng làm theo anh nói ,lúc này cửa xe mở ra Phong Minh liền để đồ ăn ra sau xe ,còn mấy cái hộp kia thì đem bỏ vào túi quần .
" Mấy cái này bình thường mà ,cô ngại cái gì chứ." .
"Em không có ." .
" Không có mà mặt đỏ như tôm vậy '" .
" Có sao."
" Có có, mặt của cô rất là đỏ." .
Nhiệt An tắt điện thoại rồi bắt đầu soi gương chính mình, đúng thật là có chút đỏ mà...
" Cô thật sự không nói chuyện được à ." .
" Tại sao cô lại thành ra như thế này, có đúng thật là y như lớp mình đã nói ,cô thật sự bị cưỡng bức ." .
"Em nói rồi, em bị tai nạn mà thôi, chuyện đó em không muốn nhắc lại nữa. " .
" Vậy cô có muốn gặp bác sĩ để điều trị không ." .
" Muốn, nhưng mà đã thử nói rồi nhưng không được " .
Hôm nay Phong Minh ăn cái gì mà tốt quá vậy .
"Ráng cô gắng đi ,chứ tôi không muốn cô bị câm đâu, chẳng lẽ tôi phải nói chuyện 1 mình sao , thật sự rất khó chịu."
Bộ muốn là được hay sao ,cô có thử rồi nhưng mà chính chẳng ra cái gì cả.
" Anh thật sự muốn giúp em sao."
"Ừm ,bị câm thật sự rất là bất tiện,.."
Đúng là rất bất tiện, lần nào muốn nói chuyện cũng phải nhờ vào điện thoại hết .
" Ừm, cám ơn anh đã giúp em ."
" Cái này cũng hên xui, tôi sẽ tìm bác sĩ cho cô ,.."
" Vâng.".
Sau đó thì anh cũng lái xe trở về nhà ,bây giờ cũng đã sắp trưa rồi, anh thật sự rất đói bụng cho nên liền lái xe rất là nhanh .
Theo cô cảm nhận Phong Minh cũng còn có chút tình người, anh ấy thật sự muốn giúp cô hay sao .
Về đến nhà Nhiệt An liền xuống xe rồi xách đồ ăn vào trong nhà ,cô đi trước còn Phong Minh thì đi sau .
" Nhiệt An ."
" Phong Minh." ..
" À em đến đây làm gì vậy." .
"Mẹ anh nói em đến đây cho quen nhà quen cửa ,dù sao chúng ta cũng sắp cưới rồi ." Cô ta vừa nói vừa nắm lấy tay của Phong Minh .
Nhiệt An thấy vậy liền chạy nhanh vào trong bếp .
" Anh và Nhiệt An vừa mới đi đâu vậy ." .
" Ra ngoài mua ít đồ ăn mà thôi ."
"Người làm cả đống sau anh không bảo bọn họ chứ ,dù sao Nhiệt An cũng chỉ là người hầu thôi mà. ".
" Tại anh tiện đường thôi " Phong Minh nói xong thì liền đẩy cô ta ra rồi ngồi xuống ghế sofa. .
" À thì ra là vậy." .
" Mà anh ăn cơm chưa ,chúng ta ra ngoài ăn cơm ." .
" Nhiệt An đi nấu cơm rồi, cho nên anh ăn cơm nhà ,lâu rồi chưa ăn ." .
"Em cũng chưa ăn ,vậy em sẽ ăn chung với anh ."
" Cô ta làm lâu lắm ,em chờ được thì chờ." .
" Được, em chờ được mà ,em muốn ăn cơm với anh." .
"Ừm."
" Anh định cho Nhiệt An ở đây trong bao lâu vậy .".
" Đến khi nào chán thì thôi, chắc vài tháng gì đó." .
"Ừm, em chỉ muốn biết thời gian cụ thể mà thôi, dù sao thì cũng phải đợi cho anh trả thù xong thì chúng ta mới đám cưới được ." .
" Ừm, sẽ nhanh thôi '" .
"À Gia Ly 5 năm trước Nhiệt An không có đến thăm anh sao ."
"Đúng vậy ,cô ấy không có đến thăm anh ,em không nghĩ sao Nhiệt An lại tuyệt tình như thế nữa, dù sao thì 2 người cũng là tình đầu của nhau mà ."
" Mà tại sao anh lại hỏi em như vậy chứ, anh không tin em và mẹ của anh sao." .
" Anh tin chứ ,em đừng suy nghĩ nhiều."
" Vâng, Phong Minh cô ấy đã không còn yêu anh nữa rồi cho nên mới tuyệt tình như thế đấy ,đưa anh đến bệnh viện là liền bỏ đi ,em và mẹ anh có nói như thế nào thì cô ấy cũng không chịu ở lại ,..". .
" Đúng thật là rất tuyệt tình, cô ta không xứng đáng với anh ." .
" Ừm, em cứ nghĩ Nhiệt An ít gì sẽ ở lại với anh ,vậy mà cô ấy còn nói anh tàn phế rồi cho nên sẽ không ở lại đâu ,đưa anh vào bệnh viện là không thèm nhìn mặt luôn ." .
Càng nghe thì anh lại càng nổi điên hơn, thật sự anh muốn phát điên ngay lúc này .
"Em ngồi đây chơi đi ,anh lên thư phòng 1 chút ."
"Được, anh đi đi, lát nữa em gọi anh xuống ăn cơm ." .
"Ừm." .
Sau đó thì anh cũng liền đứng dậy rồi đi lên lầu..
Tôn Gia Ly liền nhếch môi cười, nụ cười của kẻ chiến thắng, chỉ cần nói 1 chút là anh ấy thật sự đã tin cô rồi ..
Dám không chừng 1 lát nữa thôi anh ấy cũng không thèm ăn cơm của nó nấu ,có khi hôm nay là ngày cuối cùng mà Lữ Nhiệt An được ở đây .Cô đúng là giỏi mà nói vài câu thì Phong Minh đã tin cô xái cổ ,thứ gì mà cô đã muốn thì nhất định phải có cho bằng được mới thôi .
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.