Chương 47
Nàng lười
02/04/2023
Lúc trên xe quay về Thiên Hành luôn liếc mắt nhìn cô mấy lần, thấy thế cô cũng chẳng cần anh hỏi mà đã lên tiếng "Anh đừng nhìn em như vậy, em và cậu ta không yêu đương bức ảnh bị chụp trộm kia hoàng toàn la do góc chụp thôi"
"Thật sự không yêu đương ?" Hắn muốn hỏi lại thêm lần nữa để khẳng định cho chắc.
"Thật, không yêu đương cậu ta ngốc như vậy nếu mà yêu đương cùng cậu ta chẳng phải rất thiệt hay sao."
Thiên Hành nghe em mình khẳng định như vậy liền thở phào nhẹ nhỏm, lần này hay rồi em gái nhà hắn không thích em trai tên kia vậy người cười đến cuối cùng trong vụ này chắc sẻ là hắn.
"Anh lái xe đàng hoàng một chút đừng có ngồi cười ngờ nghệch như vậy" Thấy anh trai mình cười như thế cô dù muốn dù không cũng phải lên tiếng nhắc nhở dù sao cái mạng nhỏ này của cô hiện tại còn đang phụ thuộc vào ông anh của mình.
Nghe em gái nhắc nhở Thiên Hành liền giật mình mà thu lại nụ cười trên mặt, gương mặt lại quay trở về bộ dáng lạnh lùng khó gần.
Cô ngồi nhìn anh trai mình thay đổi sắc mặc nhanh như vậy liền âm thầm cảm thán trong lòng bởi cái tài lặt mặt như này chắc không ai theo kịp.
"Ba lúc chiều nhận được bức ảnh thì tâm trạng vô cùng không tốt, chút nữa về cẩn thận mà dỗ ông ấy đi"
"Em biết rồi, ba thật quá khéo lo rồi lần này em về phải làm cho ba tin tưởng rằng đời này em có yêu đương với bất kì người nào đi nữa tuyệt đối sẻ không có Chung Thế Hạo nằm trong đó" Làm bạn thì nghe còn được chứ yêu đương gì đó thì thôi dẹp qua một bên cho lành.
Nghe em gái nói thế Thiên Hành âm thầm cho cô một like, hắn ủng hộ việc ai cũng được nhưng tên nhóc kia thì không.
Lúc cả hai về đến nhà ba Diệp đã pha sẳng một bình trà ngồi thông thả mà nhăm nhi, vừa nhìn thấy bình trà là cô hiểu ngay.
Ba cô mỗi lần mà lôi bình trà ra ngồi uống mỗi buổi chiều chính là lúc ông đang lo lắng chuyện gì đó nên phải uống trà hòa mình vào cảm giác thưởng trà để quên đi lo lắng.
Cô nhanh chóng đi lại cầm lấy tách trà ông chuẩn bị đưa lên miệng "Ba, trời đã chiều tối rồi mà vẫn còn uống trà như vậy sao chút nữa có thể ngủ được chứ."
Ba Diệp bị cô cướp lấy tách trà cũng không chút tức giận mà thông thả nhìn cô "Về rồi đấy à"
"Ba, con không yêu đương cùng Chung Thế Hạo nên ba không cần lo lắng đâu" vừa nói cô vừa ra hiệu với bác quản gia đứng một bên yêu cầu ông mang dẹp bình trà sang một bên.
Ba Chung nghe cô nói bản thân không yêu đuoeng thì hơi thở dài "Không sao, yêu đương cũng không cần giấu ba như vậy ba hiểu cả mà" trong lời nói còn mang vào đó chút đau lòng.
"Ba, ba phải tin con gái bảo bối của ba chứ con thật sự không có yêu đương cùng cậu ta, bức ảnh ba thấy được hoàn toàn đều do góc chụp mà thôi.
Hơn nữa con và cậu ta từ nhỏ đã đánh nhau cải nhau, mấy ngày gần đây yên ổn với nhau một chút đã là mai mắn lắm rồi.
Hai người chúng con vốn dĩ đều không vừa mắt đối phương đùng một cái sao có thể chuyển sang yêu đương được cơ chứ.
Hơn nữa ba nghĩ thử xem, cậu ta ngốc như vậy con và cậu ta yêu đương chẳng khác nào đang hạ thấp IQ của con hay sao?"
Cô lúc này dùng toàn bộ lý do để làm cho ba cô tin, ông nghe xong lời con gái ngoan nói thì ánh mắt cứ thế dừng trên người cô.
Ông nghe lời con gái nói thì thật sự tin con gái nhà mình sẻ không cùng tên nhóc bên nhà kia yêu đương, nhưng trong lòng vẫn còn có chút gì đó nghi ngờ.
"Ba con nói thật đó, con hiện tại chưa yêu đương cũng như không yêu đương cùng cậu ta" cô ra sức nhấn mạnh thêm lần nữa
Nghe vậy ba Diệp liền hào ái nhìn bảo bối nhỏ nhà mình "Ba không cấm con yêu đương, nhưng ba không hi vọng đối tượng của con là tên nhóc kia không phải ba chán ghét nó mà là nó không phù hợp với con.
Ba cảm thấy được tên nhóc đó quá mức trẻ con, lại thêm phần bốc đồng thật không phải la đối tượng tốt"
"Dạ con biết và cũng hiểu những gì ba nói, ba cứ yên tâm con sẻ không làm ra những chuyện dựa vào cảm tính, trong mọi trường hợp con sẻ dùng đầu óc để suy nghĩ tính toán nhũng chuyện không có lời con sẻ không làm"
Nghe thế ba Diệp vô cùng hài lòng, ông thấy được tiểu bảo bối nhỏ nhà mình đầu óc thật sự rất phù hợp với kinh doanh đầu óc tính toán như này nếu mà thật sự dùng vào việc kinh doanh chắc chắn sẻ rất phát triển.
Bỏi trong lĩnh vực này cần có một cái đầu lạnh để cẩn thận suy sét mọi vấn đề, nếu như tính sai một bước thì mọi thứ đều trở thành số âm.
"Ngoan, con đúng là tiểu bảo bối Diệp gia nếu như tương lai con muốn phát triển trong lĩnh vực kính doanh vậy thì trong giới sẻ có thêm một thiên tài"
Cô nghe vậy thì hơi mĩm cười, đầu tư cho vui thì cô còn làm nếu mà thật sự bước vào con đường kinh doanh thì thôi dẹp đi, cô lười lắm.
"Thật sự không yêu đương ?" Hắn muốn hỏi lại thêm lần nữa để khẳng định cho chắc.
"Thật, không yêu đương cậu ta ngốc như vậy nếu mà yêu đương cùng cậu ta chẳng phải rất thiệt hay sao."
Thiên Hành nghe em mình khẳng định như vậy liền thở phào nhẹ nhỏm, lần này hay rồi em gái nhà hắn không thích em trai tên kia vậy người cười đến cuối cùng trong vụ này chắc sẻ là hắn.
"Anh lái xe đàng hoàng một chút đừng có ngồi cười ngờ nghệch như vậy" Thấy anh trai mình cười như thế cô dù muốn dù không cũng phải lên tiếng nhắc nhở dù sao cái mạng nhỏ này của cô hiện tại còn đang phụ thuộc vào ông anh của mình.
Nghe em gái nhắc nhở Thiên Hành liền giật mình mà thu lại nụ cười trên mặt, gương mặt lại quay trở về bộ dáng lạnh lùng khó gần.
Cô ngồi nhìn anh trai mình thay đổi sắc mặc nhanh như vậy liền âm thầm cảm thán trong lòng bởi cái tài lặt mặt như này chắc không ai theo kịp.
"Ba lúc chiều nhận được bức ảnh thì tâm trạng vô cùng không tốt, chút nữa về cẩn thận mà dỗ ông ấy đi"
"Em biết rồi, ba thật quá khéo lo rồi lần này em về phải làm cho ba tin tưởng rằng đời này em có yêu đương với bất kì người nào đi nữa tuyệt đối sẻ không có Chung Thế Hạo nằm trong đó" Làm bạn thì nghe còn được chứ yêu đương gì đó thì thôi dẹp qua một bên cho lành.
Nghe em gái nói thế Thiên Hành âm thầm cho cô một like, hắn ủng hộ việc ai cũng được nhưng tên nhóc kia thì không.
Lúc cả hai về đến nhà ba Diệp đã pha sẳng một bình trà ngồi thông thả mà nhăm nhi, vừa nhìn thấy bình trà là cô hiểu ngay.
Ba cô mỗi lần mà lôi bình trà ra ngồi uống mỗi buổi chiều chính là lúc ông đang lo lắng chuyện gì đó nên phải uống trà hòa mình vào cảm giác thưởng trà để quên đi lo lắng.
Cô nhanh chóng đi lại cầm lấy tách trà ông chuẩn bị đưa lên miệng "Ba, trời đã chiều tối rồi mà vẫn còn uống trà như vậy sao chút nữa có thể ngủ được chứ."
Ba Diệp bị cô cướp lấy tách trà cũng không chút tức giận mà thông thả nhìn cô "Về rồi đấy à"
"Ba, con không yêu đương cùng Chung Thế Hạo nên ba không cần lo lắng đâu" vừa nói cô vừa ra hiệu với bác quản gia đứng một bên yêu cầu ông mang dẹp bình trà sang một bên.
Ba Chung nghe cô nói bản thân không yêu đuoeng thì hơi thở dài "Không sao, yêu đương cũng không cần giấu ba như vậy ba hiểu cả mà" trong lời nói còn mang vào đó chút đau lòng.
"Ba, ba phải tin con gái bảo bối của ba chứ con thật sự không có yêu đương cùng cậu ta, bức ảnh ba thấy được hoàn toàn đều do góc chụp mà thôi.
Hơn nữa con và cậu ta từ nhỏ đã đánh nhau cải nhau, mấy ngày gần đây yên ổn với nhau một chút đã là mai mắn lắm rồi.
Hai người chúng con vốn dĩ đều không vừa mắt đối phương đùng một cái sao có thể chuyển sang yêu đương được cơ chứ.
Hơn nữa ba nghĩ thử xem, cậu ta ngốc như vậy con và cậu ta yêu đương chẳng khác nào đang hạ thấp IQ của con hay sao?"
Cô lúc này dùng toàn bộ lý do để làm cho ba cô tin, ông nghe xong lời con gái ngoan nói thì ánh mắt cứ thế dừng trên người cô.
Ông nghe lời con gái nói thì thật sự tin con gái nhà mình sẻ không cùng tên nhóc bên nhà kia yêu đương, nhưng trong lòng vẫn còn có chút gì đó nghi ngờ.
"Ba con nói thật đó, con hiện tại chưa yêu đương cũng như không yêu đương cùng cậu ta" cô ra sức nhấn mạnh thêm lần nữa
Nghe vậy ba Diệp liền hào ái nhìn bảo bối nhỏ nhà mình "Ba không cấm con yêu đương, nhưng ba không hi vọng đối tượng của con là tên nhóc kia không phải ba chán ghét nó mà là nó không phù hợp với con.
Ba cảm thấy được tên nhóc đó quá mức trẻ con, lại thêm phần bốc đồng thật không phải la đối tượng tốt"
"Dạ con biết và cũng hiểu những gì ba nói, ba cứ yên tâm con sẻ không làm ra những chuyện dựa vào cảm tính, trong mọi trường hợp con sẻ dùng đầu óc để suy nghĩ tính toán nhũng chuyện không có lời con sẻ không làm"
Nghe thế ba Diệp vô cùng hài lòng, ông thấy được tiểu bảo bối nhỏ nhà mình đầu óc thật sự rất phù hợp với kinh doanh đầu óc tính toán như này nếu mà thật sự dùng vào việc kinh doanh chắc chắn sẻ rất phát triển.
Bỏi trong lĩnh vực này cần có một cái đầu lạnh để cẩn thận suy sét mọi vấn đề, nếu như tính sai một bước thì mọi thứ đều trở thành số âm.
"Ngoan, con đúng là tiểu bảo bối Diệp gia nếu như tương lai con muốn phát triển trong lĩnh vực kính doanh vậy thì trong giới sẻ có thêm một thiên tài"
Cô nghe vậy thì hơi mĩm cười, đầu tư cho vui thì cô còn làm nếu mà thật sự bước vào con đường kinh doanh thì thôi dẹp đi, cô lười lắm.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.