Chương 71
Nàng lười
07/05/2023
Gần nữa tháng trời Phi Vũ ngày nào cũng ép buộc những nam sinh đến sân thể dục, không ít thì nhiều cũng vài tiếng để luyện tập.
Những nam sinh đi luyện tập cũng phải kéo theo nữ sinh của cả lớp đến xem cổ vũ khích lệ tinh thần phấn đấu của nam sinh, điều này làm một số nữ sinh bắt đầu có oán niệm bắt đầu không đi theo nữa.
Nhưng đến lúc nữ sinh không đi được vài ngày đám nam sinh cũng bắt đầu ngừng luyện tập để hồi sức lại, cách vài ngày nữa là đại hội thể thao đến gần.
Càng gần ngày tổ chức nhà trường bắt đầu bận bịu để sắp xếp, dù sao trường cũng nhiều học sinh như vậy nên mọi thứ cần phải chuẩn bị kỉ để trong quá trình diễn ra đại hội không diễn ra những việc nằm ngoài tầm kiểm xoát.
"Còn mấy ngày nữa là đại hội tổ chức, đến lúc đó cô hi vọng các em có mang giải về đây cao thấp cô không quan trọng nếu có cô sẻ mời các em một bửa" Cô Hồ ngồi trên bản nhìn xuống mấy nam sinh vì luyện tập mà đen da liền lên tiếng.
Nghe vậy mắt mọi người liền sáng rực cả lên, được Hồ đại lão mời đi ăn vậy bọn họ phải cố gắng rồi.
"Cô ơi, có cho uống rượu bia không cô" một nam sinh cất tiếng hỏi.
Hồ đại lão nghe thế liền gật đầu "Cứ thoải mái chỉ cần nhớ được việc gọi người đến đón các em là tốt rồi"
Dù trong trường quả thật cấm học sinh uống rượu bia nhưng ở ngoài trường thì không, dù sao có lệnh cấm cũng đâu có quản được hơn nữa ở đây đa số đều là con em trong giới thượng lưu không thể không tiếp xúc với rượu bi được.
"Nhưng cô ơi, lỡ nhue chúng em uống tới mức quên luôn đường về thì phải làm sao đây?" một nữ sinh lên tiếng hỏi.
Nghe thế cô Hồ cũng mĩm cười đáp lại "Say quá vậy thì cô giúp em gọi người nhà hoặc là tìm một khách sạn để các em vào ở"
Nghe vậy mọi người liền bắt đầu vui vẻ dù sao bọn họ hiếm lắm mới có thể gặp được một giáo viên tốt như cô Hồ nên là 3 năm cấp ba này bọn họ phải trân trọng thật tốt vị cô giáo trước mặt mới được.
"Thi Nghi, cậu đang nghĩ gì mà ngẫn người vậy?" Vi Vi lúc quay xuống định nói chuyện với cô thì trong thấy cô đang ngẫn ra ánh mắt nhìn trầm trầm vào một khoảng không vô định.
Nghe gọi thì cô nhìn sang Vi Vi mĩm cườ đáp "Một người bạn của tớ sắp về nước định chuyển đến đấy, nên tớ đang nghĩ về việc của cậu ấy"
Vi Vi nghe xong thì chẳng thấy có chuyện gì quan trọng nhưng đối với cái người đang ngồi cạnh cô lúc này thì chắc chắn chính là chuyện lớn.
Thế Hạo vừa nghe tới bạn cô về nước thì trong lòng trắc chắn khẳng định cái người kia là nam sinh mà cô nhắc đến đến nhưng vì muốn chắc chắn hơn nữa hắn phải hỏi cô lại.
"Là nam sinh lần trước cậu nhắc qua phải không?" lời nói của hắn chứa vài phần tức giận bên trong.
Lời này của hắn khi cô nghe vào nó hệt như đang tra khảo làm cô khó chịu mà cao mài "Là ai cậu hỏi làm gì dù sao cũng chẳng phải chuyện của cậu"
Nghe cô nói vậy cơn giận của hắn rất muốn bọc phát nhưng vẫn cố kìm nén lại, nhưng vẫn không thể che dấu được thông qua lời nói "Không phải chuyện của tôi? Tôi đây là đang quan tâm cậu đó cậu có hiểu không hả?"
Giọng nói hắn tuy đã đè ép lại phần nào nhưng vẫn đủ để người gần bên nghe thấy, lúc này Di Di cũng hơi quay xuống để xem thử có việc gì.
"Quan tâm tôi? Cậu đây là muốn quản tôi thì có, tôi nói cho cậu biết tôi không phải là đứa con nít ba tuổi mà cậu cũng chẳng phải là ba tôi nên đừng có xuốt ngày quản tôi nữa."
Cô ghét nhất chính là những kẻ tự cho bản thân là đúng rồi tự cấp cho bản thân cái quyền quản giáo người khác, tự cho bản thân tốt lành.
"Tôi đây chỉ muốn tốt cho cậu, cậu có hiểu không hả" Hắn tức giận mà gằng lên từng chử một.
"Nói cho cậu biết, bà đây không cần sau này bớt quản chuyện của tôi chút" Cô cũng rất không khách khí mà lên tiếng.
Cô thật không ghét Thế Hạo nhưng thái độ của hắn đối với cô làm cô rất khó chịu, tự sống cuộc sống của chính mình không tốt sao sao cứ thích lo chuyện bao đồng đi quản cuộc sống người khác làm gì không biết.
"Tôi không thích, quản cậu thì làm sao cậu không thích thì mặc cậu tôi làm thì mặc tôi" Hắn rất muốn nói mặc kệ cô nhưng không được hắn mà mặc kệ thì chắc chắn sẻ có chuyện.
Cô nhìn hắn dương dương tự đắc luốn làm theo ý mình mà không nghĩ đến người khác như vậy, thật sự rất muốn bổ não hắn ra xem bên trong có gì mà lại như vậy.
Mà hắn lúc này thấy cô không trả lời thì cho rằng cô đây không ý kiến muốn mặc hắn làm gì cũng được, như thế càng hợp ý hắn.
Mà lúc này cô không phải là mặc kệ hắn muốn làm gì cũng được mà là cô mệt mỏi không muốn nói chuyện với kẻ đầu ốc không biết cấu tạo như thế nào.
Những nam sinh đi luyện tập cũng phải kéo theo nữ sinh của cả lớp đến xem cổ vũ khích lệ tinh thần phấn đấu của nam sinh, điều này làm một số nữ sinh bắt đầu có oán niệm bắt đầu không đi theo nữa.
Nhưng đến lúc nữ sinh không đi được vài ngày đám nam sinh cũng bắt đầu ngừng luyện tập để hồi sức lại, cách vài ngày nữa là đại hội thể thao đến gần.
Càng gần ngày tổ chức nhà trường bắt đầu bận bịu để sắp xếp, dù sao trường cũng nhiều học sinh như vậy nên mọi thứ cần phải chuẩn bị kỉ để trong quá trình diễn ra đại hội không diễn ra những việc nằm ngoài tầm kiểm xoát.
"Còn mấy ngày nữa là đại hội tổ chức, đến lúc đó cô hi vọng các em có mang giải về đây cao thấp cô không quan trọng nếu có cô sẻ mời các em một bửa" Cô Hồ ngồi trên bản nhìn xuống mấy nam sinh vì luyện tập mà đen da liền lên tiếng.
Nghe vậy mắt mọi người liền sáng rực cả lên, được Hồ đại lão mời đi ăn vậy bọn họ phải cố gắng rồi.
"Cô ơi, có cho uống rượu bia không cô" một nam sinh cất tiếng hỏi.
Hồ đại lão nghe thế liền gật đầu "Cứ thoải mái chỉ cần nhớ được việc gọi người đến đón các em là tốt rồi"
Dù trong trường quả thật cấm học sinh uống rượu bia nhưng ở ngoài trường thì không, dù sao có lệnh cấm cũng đâu có quản được hơn nữa ở đây đa số đều là con em trong giới thượng lưu không thể không tiếp xúc với rượu bi được.
"Nhưng cô ơi, lỡ nhue chúng em uống tới mức quên luôn đường về thì phải làm sao đây?" một nữ sinh lên tiếng hỏi.
Nghe thế cô Hồ cũng mĩm cười đáp lại "Say quá vậy thì cô giúp em gọi người nhà hoặc là tìm một khách sạn để các em vào ở"
Nghe vậy mọi người liền bắt đầu vui vẻ dù sao bọn họ hiếm lắm mới có thể gặp được một giáo viên tốt như cô Hồ nên là 3 năm cấp ba này bọn họ phải trân trọng thật tốt vị cô giáo trước mặt mới được.
"Thi Nghi, cậu đang nghĩ gì mà ngẫn người vậy?" Vi Vi lúc quay xuống định nói chuyện với cô thì trong thấy cô đang ngẫn ra ánh mắt nhìn trầm trầm vào một khoảng không vô định.
Nghe gọi thì cô nhìn sang Vi Vi mĩm cườ đáp "Một người bạn của tớ sắp về nước định chuyển đến đấy, nên tớ đang nghĩ về việc của cậu ấy"
Vi Vi nghe xong thì chẳng thấy có chuyện gì quan trọng nhưng đối với cái người đang ngồi cạnh cô lúc này thì chắc chắn chính là chuyện lớn.
Thế Hạo vừa nghe tới bạn cô về nước thì trong lòng trắc chắn khẳng định cái người kia là nam sinh mà cô nhắc đến đến nhưng vì muốn chắc chắn hơn nữa hắn phải hỏi cô lại.
"Là nam sinh lần trước cậu nhắc qua phải không?" lời nói của hắn chứa vài phần tức giận bên trong.
Lời này của hắn khi cô nghe vào nó hệt như đang tra khảo làm cô khó chịu mà cao mài "Là ai cậu hỏi làm gì dù sao cũng chẳng phải chuyện của cậu"
Nghe cô nói vậy cơn giận của hắn rất muốn bọc phát nhưng vẫn cố kìm nén lại, nhưng vẫn không thể che dấu được thông qua lời nói "Không phải chuyện của tôi? Tôi đây là đang quan tâm cậu đó cậu có hiểu không hả?"
Giọng nói hắn tuy đã đè ép lại phần nào nhưng vẫn đủ để người gần bên nghe thấy, lúc này Di Di cũng hơi quay xuống để xem thử có việc gì.
"Quan tâm tôi? Cậu đây là muốn quản tôi thì có, tôi nói cho cậu biết tôi không phải là đứa con nít ba tuổi mà cậu cũng chẳng phải là ba tôi nên đừng có xuốt ngày quản tôi nữa."
Cô ghét nhất chính là những kẻ tự cho bản thân là đúng rồi tự cấp cho bản thân cái quyền quản giáo người khác, tự cho bản thân tốt lành.
"Tôi đây chỉ muốn tốt cho cậu, cậu có hiểu không hả" Hắn tức giận mà gằng lên từng chử một.
"Nói cho cậu biết, bà đây không cần sau này bớt quản chuyện của tôi chút" Cô cũng rất không khách khí mà lên tiếng.
Cô thật không ghét Thế Hạo nhưng thái độ của hắn đối với cô làm cô rất khó chịu, tự sống cuộc sống của chính mình không tốt sao sao cứ thích lo chuyện bao đồng đi quản cuộc sống người khác làm gì không biết.
"Tôi không thích, quản cậu thì làm sao cậu không thích thì mặc cậu tôi làm thì mặc tôi" Hắn rất muốn nói mặc kệ cô nhưng không được hắn mà mặc kệ thì chắc chắn sẻ có chuyện.
Cô nhìn hắn dương dương tự đắc luốn làm theo ý mình mà không nghĩ đến người khác như vậy, thật sự rất muốn bổ não hắn ra xem bên trong có gì mà lại như vậy.
Mà hắn lúc này thấy cô không trả lời thì cho rằng cô đây không ý kiến muốn mặc hắn làm gì cũng được, như thế càng hợp ý hắn.
Mà lúc này cô không phải là mặc kệ hắn muốn làm gì cũng được mà là cô mệt mỏi không muốn nói chuyện với kẻ đầu ốc không biết cấu tạo như thế nào.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.