Chương 83
Nàng lười
09/05/2023
Lúc xuống nhà ăn sáng cô liền thấy một vị khách không mời mà đến, mới có sáng sớm Thế Hạo hắn rảnh đến mức chạy đến nhà cô.
Vừa thấy hắn cô liền hơi cau mài "Cậu mới sáng sớm bộ rảnh lắm sau mà chạy đến đây?"
Hắn nghe hỏi thì gật đầu "Rảnh nên mới đến đón cậu đi học cùng nè"
Nghe thế cô liền biểu môi "Thôi khỏi mượn, nhà tôi có tài xế không cần cậu phải ngược hướng đến đón tôi làm gì"
"Tiểu thư, mời người đến ăn sáng" Đang nói thì quản gia đi từ phòng ăn ra lên tiếng gọi cô.
Nghe thế cô liền dạ một tiếng, sau đó liền nhìn sang Thế Hạo "Cậu ăn chưa?"
Nghe đến cô quan tâm đến mình hắn liền vui vẻ mà lên tiếng "Tôi ăn rồi, cậu mau vào ăn đi"
Nghe thế cô không thèm quan tâm đến hắn mà đi vào phòng ăn trong phòng lúc này mọi người đều có mặt đủ cả, thấy cô vào ai cũng đưa mắt nhìn.
Đợi khi cô ngồi xuống cả nhà mới lên tiếng "Con gọi cậu ta đến à?" Ba Diệp nhìn cô mà lên tiếng.
"Trong nhà có tài xế, em không cần phải bảo cậu ta đến đón mình đâu" Thiên Hành ngồi một bên cũng tiếp lời.
"Nếu không thích tài xế đưa đón, anh cũng có thể đưa đón em mà" Thiên Duệ cũng lên tiếng.
"Con không gọi cậu ta đến, cậu ta tự nguyện đến ấy mà" Nghe một loạt câu nói cuối cùng cô cũng đợi được đến lúc bản thân có cơ hội lên tiếng.
"Con biết vì sao thằng bé đến đón con không?" Mẹ Diệp lúc này mới mở miệng hỏi con gái nhà mình.
Nghe hỏi cô không thèm nghĩ đã lên tiếng trả lời "Chắc là do rảnh ấy mà"
Nghe thế cả 4 người liền đưa mắt nhìn nhau, mà cô sau khi không còn bị hỏi nữa thì nhanh chóng ăn xong bửa sáng sau đó rời đi.
Lúc ngồi trên xe Thế Hạo liền nhìn sang cô lên tiếng hỏi "Chút nữa, học xong cậu có đến nhà tôi hay không?"
Nghe thế cô liền hơi lắc đầu "Không đi, hôm nay tôi muốn ngủ bù. À mà nếu cậu muốn bổ túc kiến thức vậy chi bằng hiện tại tôi cho đề cậu làm rồi mai nộp lại cho tôi nha, ngày mai lúc học bổ túc tôi sẻ sửa cho cậu."
Nghe thế hắn liền gật đầu đồng ý, nếu có bài làm vậy hắn sẻ thể hiện sự ngốc nghếch không hiểu của bản thân đợi đến ngài mai khi cô bắt đầu giảng giải hắn sẻ thể hiện sự thông xuốt hiểu bài. Như thế có thể chứng minh cho cô thấy hắn là một người thông minh.
Mà cô bên cạnh thấy hắn đồng ý liền bắt đầu mĩm cười đầy xấu xa, để cô cho tên giả ngốc biết thế nào là ngốc kiến thức thật.
Nghĩ là làm cô nhanh tróng lấy bút ghi hàng loạt bài toán rồi quẳng sang cho hắn, ban đầu hắn còn cười rất vui vẻ nhưng về sau khi hắn nhìn thấy mấy cái đề bài thì chẳng còn có thể vui vẻ như thế nữa.
Nhìn mấy cái bài tập cô giao cho hắn vừa hiểu vừa không hiểu, có cảm giác như cái bài này không phải dành cho người có năng lực yếu kém nhưng mà nhìn thì trong rất giống.
"Sau vậy? Sắc mặt khó coi đến thế đây là những bài dễ nhất rồi đấy" Cô nhìn nét mặt hắn như vậy liền nén cười cố bày ra bộ dạng đầy khó hiểu.
Nghe cô nói thế hắn liền cố nặng ra nụ cười sau đó lắc nhẹ đầu "Không có chỉ là đêm qua thiếu ngủ nên mới thế thôi"
Nghe thế cô liền vờ tin mà gật đầu, hơn nữa còn tốt bụng mà đưa ra lời khuyên cho hắn "Vậy đêm nay cố giải xong sớm rồi ngủ sớm một chút, dù sao ngủ ít quá cơ thể cũng chịu không nổi đâu"
Hắn nghe xong thì cảm thấy cô đang quan tâm mình nên tâm trạng gối gắm khi lúc nãy không hiểu đề đều bay sạch cả.
Lúc vào lớp hắn lợi dụng quản thời gian cô đi ra ngoài cùng Như Di và Tĩnh Vi hắn liền lấy mấy cái bài tập mà cô cho đưa cho Việt Ngôn và Gia Vỹ nhìn thử.
Khi hai người bọn họ nhìn xong đề cũng đều lắc đầu, bọn họ có cảm giác nhìn đề thì rất dễ nhưng hình như lúc giải ra thì hơi phức tạp mà ở cái trình độ của bọn họ thì rất khó để giải được loại đề lừa người này.
Giờ phút này đây hắn có cảm giác rằng cô hình như đang hố hắn thì phải, nếu không sau lại cho cái loại đề hại não như này được.
Nhưng mà hắn không dám hai mặt một lời cùng cô, lỡ như cô bảo đây là loại đề dễ sau đó quăng đại cho một người khác làm lỡ như người ta làm được vậy có phải hắn giả thành ngốc thật luôn rồi hay không?
Nguyên một buổi học hắn cứ gối rắm mãi như thế, cô ngồi bên cạnh nhìn thái độ của hắn cả một buổi liền rất buồn cười nhưng đều cố gắng nhịn lại.
Cô sợ một khi hắn thấy cô cười liền sẻ cho rằng cô đang cố ý chơi hắn, như thế ngày tháng sau này còn gì thú vị nữa cơ chứ.
Cô phải làm cho hắn biết mùi vị của việc lừa gạt cô nó sẻ thảm như thế nào, để hắn biết mà sau này tuyệt đối không được có ý định lừa cô nữa.
Mà Thế Hạo đáng thương ngay lúc này đây còn cho rằng bản thân nghĩ oan cho cô việc cô cố ý muốn chơi hắn.
Vừa thấy hắn cô liền hơi cau mài "Cậu mới sáng sớm bộ rảnh lắm sau mà chạy đến đây?"
Hắn nghe hỏi thì gật đầu "Rảnh nên mới đến đón cậu đi học cùng nè"
Nghe thế cô liền biểu môi "Thôi khỏi mượn, nhà tôi có tài xế không cần cậu phải ngược hướng đến đón tôi làm gì"
"Tiểu thư, mời người đến ăn sáng" Đang nói thì quản gia đi từ phòng ăn ra lên tiếng gọi cô.
Nghe thế cô liền dạ một tiếng, sau đó liền nhìn sang Thế Hạo "Cậu ăn chưa?"
Nghe đến cô quan tâm đến mình hắn liền vui vẻ mà lên tiếng "Tôi ăn rồi, cậu mau vào ăn đi"
Nghe thế cô không thèm quan tâm đến hắn mà đi vào phòng ăn trong phòng lúc này mọi người đều có mặt đủ cả, thấy cô vào ai cũng đưa mắt nhìn.
Đợi khi cô ngồi xuống cả nhà mới lên tiếng "Con gọi cậu ta đến à?" Ba Diệp nhìn cô mà lên tiếng.
"Trong nhà có tài xế, em không cần phải bảo cậu ta đến đón mình đâu" Thiên Hành ngồi một bên cũng tiếp lời.
"Nếu không thích tài xế đưa đón, anh cũng có thể đưa đón em mà" Thiên Duệ cũng lên tiếng.
"Con không gọi cậu ta đến, cậu ta tự nguyện đến ấy mà" Nghe một loạt câu nói cuối cùng cô cũng đợi được đến lúc bản thân có cơ hội lên tiếng.
"Con biết vì sao thằng bé đến đón con không?" Mẹ Diệp lúc này mới mở miệng hỏi con gái nhà mình.
Nghe hỏi cô không thèm nghĩ đã lên tiếng trả lời "Chắc là do rảnh ấy mà"
Nghe thế cả 4 người liền đưa mắt nhìn nhau, mà cô sau khi không còn bị hỏi nữa thì nhanh chóng ăn xong bửa sáng sau đó rời đi.
Lúc ngồi trên xe Thế Hạo liền nhìn sang cô lên tiếng hỏi "Chút nữa, học xong cậu có đến nhà tôi hay không?"
Nghe thế cô liền hơi lắc đầu "Không đi, hôm nay tôi muốn ngủ bù. À mà nếu cậu muốn bổ túc kiến thức vậy chi bằng hiện tại tôi cho đề cậu làm rồi mai nộp lại cho tôi nha, ngày mai lúc học bổ túc tôi sẻ sửa cho cậu."
Nghe thế hắn liền gật đầu đồng ý, nếu có bài làm vậy hắn sẻ thể hiện sự ngốc nghếch không hiểu của bản thân đợi đến ngài mai khi cô bắt đầu giảng giải hắn sẻ thể hiện sự thông xuốt hiểu bài. Như thế có thể chứng minh cho cô thấy hắn là một người thông minh.
Mà cô bên cạnh thấy hắn đồng ý liền bắt đầu mĩm cười đầy xấu xa, để cô cho tên giả ngốc biết thế nào là ngốc kiến thức thật.
Nghĩ là làm cô nhanh tróng lấy bút ghi hàng loạt bài toán rồi quẳng sang cho hắn, ban đầu hắn còn cười rất vui vẻ nhưng về sau khi hắn nhìn thấy mấy cái đề bài thì chẳng còn có thể vui vẻ như thế nữa.
Nhìn mấy cái bài tập cô giao cho hắn vừa hiểu vừa không hiểu, có cảm giác như cái bài này không phải dành cho người có năng lực yếu kém nhưng mà nhìn thì trong rất giống.
"Sau vậy? Sắc mặt khó coi đến thế đây là những bài dễ nhất rồi đấy" Cô nhìn nét mặt hắn như vậy liền nén cười cố bày ra bộ dạng đầy khó hiểu.
Nghe cô nói thế hắn liền cố nặng ra nụ cười sau đó lắc nhẹ đầu "Không có chỉ là đêm qua thiếu ngủ nên mới thế thôi"
Nghe thế cô liền vờ tin mà gật đầu, hơn nữa còn tốt bụng mà đưa ra lời khuyên cho hắn "Vậy đêm nay cố giải xong sớm rồi ngủ sớm một chút, dù sao ngủ ít quá cơ thể cũng chịu không nổi đâu"
Hắn nghe xong thì cảm thấy cô đang quan tâm mình nên tâm trạng gối gắm khi lúc nãy không hiểu đề đều bay sạch cả.
Lúc vào lớp hắn lợi dụng quản thời gian cô đi ra ngoài cùng Như Di và Tĩnh Vi hắn liền lấy mấy cái bài tập mà cô cho đưa cho Việt Ngôn và Gia Vỹ nhìn thử.
Khi hai người bọn họ nhìn xong đề cũng đều lắc đầu, bọn họ có cảm giác nhìn đề thì rất dễ nhưng hình như lúc giải ra thì hơi phức tạp mà ở cái trình độ của bọn họ thì rất khó để giải được loại đề lừa người này.
Giờ phút này đây hắn có cảm giác rằng cô hình như đang hố hắn thì phải, nếu không sau lại cho cái loại đề hại não như này được.
Nhưng mà hắn không dám hai mặt một lời cùng cô, lỡ như cô bảo đây là loại đề dễ sau đó quăng đại cho một người khác làm lỡ như người ta làm được vậy có phải hắn giả thành ngốc thật luôn rồi hay không?
Nguyên một buổi học hắn cứ gối rắm mãi như thế, cô ngồi bên cạnh nhìn thái độ của hắn cả một buổi liền rất buồn cười nhưng đều cố gắng nhịn lại.
Cô sợ một khi hắn thấy cô cười liền sẻ cho rằng cô đang cố ý chơi hắn, như thế ngày tháng sau này còn gì thú vị nữa cơ chứ.
Cô phải làm cho hắn biết mùi vị của việc lừa gạt cô nó sẻ thảm như thế nào, để hắn biết mà sau này tuyệt đối không được có ý định lừa cô nữa.
Mà Thế Hạo đáng thương ngay lúc này đây còn cho rằng bản thân nghĩ oan cho cô việc cô cố ý muốn chơi hắn.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.