Chương 92: Nghe lời
Chúc Từ Tửu
05/01/2022
Tần Trầm chụp mình thành tên ngốc ngớ ngẩn, Hứa Giản bắt đầu nghi ngờ mắt thẩm mỹ của hắn.
Trước mặt mọi người, Tần Trầm không muốn xóa bức ảnh, Hứa Giản cũng không có thể ôm hắn gặm hai cái, chỉ có thể không hề lực uy hiếp, mềm nhũn trừng mắt nhìn hắn.
Lúc tính tiền, Hứa Giản phát hiện bịt tai mèo bị cậu lấy ra không biết thế nào Tần Trầm lại bỏ vào lần nữa.
Trước ánh mắt âm thầm đánh giá của nhân viên thu ngân, Hứa Giản bất động thanh sắc nhìn Tần Trầm, vui mừng vì vừa nãy hắn đã đeo khẩu trang lên.
Chờ đến khi mua đầy đủ đồ dùng mà Tần Trầm nói, đã gần tới bữa tối, Tần Trầm quay đầu nhìn Hứa Giản:
"Ngày hôm nay ăn ở ngoài?"
Hứa Giản nghe xong gật đầu, sau đó hỏi một nan đề vạn năm: "Ăn cái gì?"
Tần Trầm nhìn bốn phía: "Nhìn xem xung quanh có cái gì đi."
Trời lạnh như thế này, cuối cùng hai người quyết định đi ăn canh sườn nóng hổi, trong lúc chờ thêm đồ ăn, Phan Mẫn gọi điện thoại cho Tần Trầm, hỏi bây giờ hắn ở đâu.
Tần Trầm: "Ăn cơm ở bên ngoài."
Hứa Giản đang ngồi bên cạnh Tần Trầm, vừa vặn có thể nghe tiếng Phan Mẫn trong điện thoại:
"Đi với ai?"
Tần Trầm liếc nhìn Hứa Giản, đáp:
"Với Hứa Giản, sao vậy?"
Phan Mẫn bên kia nghe đến têm Hứa Giản sau đó thở phào nhẹ nhõm, lập tức giải thích:
"Các cậu quá không cẩn thận, bị paparazi theo cũng không biết, đối phương chụp hình bị văn phòng cản lại, cho nên chị gọi điện thoại tới hỏi."
Nghe Phan Mẫn nói, Hứa Giản cả kinh, bắt đầu nhớ lại suốt đoạn đường cậu và Tần Trầm có có làm hành động gì quá mức thân mật hay không.
Vẻ mặt Tần Trầm cũng lạnh lùng: "Phóng viên nhà nào?"
Phan Mẫn: "Tụ Tiêu."
Phan Mẫn quay sang an ủi hắn: "Nhưng mà cậu đã đi với Hứa Giản, vậy cũng không cần lo lắng, dù có sợ cũng chụp không được gì."
Mặc dù Phan Mẫn nói paparazi đã rút lui, nhưng sau khi cúp điện thoại, Tần Trầm vẫn gọi nhân viên phục vụ, đổi vị trí của họ sang phòng đơn riêng tư hơn.
Nhân viên phục vụ đưa món lên xong liền rời đi, sau khi lô ghế riêng còn lại hai người bọn họ, Hứa Giản hơi lo lắng nhìn về phía Tần Trầm:
"Chúng ta bị theo suốt đường luôn sao?"
Vậy địa chỉ nhà họ cũng bị lộ rồi?
Tần Trầm lạnh mặt không biết đang gửi tin nhắn cho ai nghe Hứa Giản nói, thần sắc hơi hoãn, lắc đầu:
"Không phải, là bị theo lúc mua sắm ở trung tâm thương mại."
Trong trung tâm thương mại người đến người đi, hai người bọn họ đều đeo khẩu trang, nhưng Tần Trầm quá nổi tiếng, thân hình và mặt mày đều rất dễ dàng nhận ra, phóng viên giải trí tinh ranh, bị nhận ra cũng không có gì lạ.
Vừa nghĩ tới cả đoạn đường từ trung tâm thương mại đều có ánh mắt nhìn chằm chằm sau lưng bọn mình, Hứa Giản không thoải mái, không được tự nhiên nhích nhích chỗ ngồi:
"Cảm giác anh không có một chút không gian riêng tư."
Đời tư bị người khác theo dõi, tâm trạng Tần Trầm cũng không vui, nhưng hắn vẫn nghiêm túc nhìn về phía Hứa Giản, mở miệng nói:
"Sau này em ra ngoài cũng sẽ gặp phải chuyện như vậy, có thể cắt đuôi là tốt nhất, không cắt đuôi được thì đi vòng vòng xung quanh, không nên đi thẳng về nhà, lộ địa chỉ rồi, mỗi ngày đều sẽ có paparazi ngồi xổm ngoài cổng tiểu khu canh gác em."
Hứa Giản đầu tiên là gật đầu, gật nửa chừng thì phản ứng lại:
"Em không tiếng tăm, hẳn là không có ai ngồi xổm canh em."
Hôm nay là lần đầu tiên Hứa Giản gặp phải cảnh chụp trộm trong nhiều năm như vậy, vẫn là mượn ánh sáng của Tần Trầm.
Tần Trầm: "Chẳng mấy chốc sẽ có."
Tần Trầm tin tưởng, (Kẻ sát phạt) vừa công chiếu, Hứa Giản nhất định sẽ thu về một lượng fan hâm mộ lớn với vai diễn Từ Phong, chờ khi đó (Loạn bước phi kiếm) cũng tới gần đóng máy bước vào giai đoạn quảng bá.
Nghe giọng điệu bình tĩnh của Tần Trầm, Hứa Giản không nhịn được cười: "Anh tin tưởng em vậy."
Em sẽ nổi tiếng nhanh thôi.
Sau khi kí với Nhạc Ngu, không chỉ một mình Trần Đậu Đậu nói những lời tương tự với Hứa Giản, trong lòng cậu mơ hồ cũng có chút mong đợi, nhưng cảm giác cũng không mãnh liệt.
Những người đóng phim hay lại không có tiếng tăm gì trong giới thật sự nhiều lắm, Hứa Giản tự tin với kỹ năng diễn xuất của bản thân, nhưng cậu vẫn không chắc chắn mình có gặp may mắn hay không.
Nổi nhờ nâng, tiếng nhờ phận.
Mà hi vọng càng lớn thất vọng càng lớn, cho nên cho tới nay Hứa Giản đều vô tình hay cố ý hạ thấp kỳ vọng của bản thân, tự nói với mình phải đóng phim thật tốt, nỗ lực làm tốt từng vai diễn là được rồi, còn lại, không phải điều mà cậu có thể kiểm soát được.
Tần Trầm bị Hứa Giản hỏi mà bật cười, không trả lời mà hỏi lại: "Anh không tin em thì tin ai?"
Hứa Giản cong cong mắt nở nụ cười: "Vậy em cố gắng hết sức, không để anh mất mặt."
Nhưng Tần Trầm nghe Hứa Giản nói vậy, cũng không có vui vẻ: "Cái gì gọi là cho anh mất mặt?"
Trong lòng Tần Trầm, mặc kệ Hứa Giản nổi không nổi, dù cho cuối cùng cậu không làm diễn viên, trong lòng hắn vẫn là tốt nhất.
Hứa Giản với vẻ mặt thành thật: "Cũng không thể nào bạn trai em là song kim ảnh đế, mà em vẫn luôn là người kiếm không ra tên được?"
Mục tiêu lúc này của Hứa Giản chính là 'Từ người kiếm không ra tên' đến diễn viên tuyến mười tám.
Nồi canh đã sôi sùng sục nổi bong bóng, Tần Trầm giảm lửa một chút sau đó gắp cho Hứa Giản một đũa cải xanh, mở miệng nói:
"Em bây giờ rất tốt."
Cúi đầu liếc mắt nhìn cải xanh trong chén, Hứa Giản 'chậc' một tiếng, làm bộ lắc đầu một cái, mở miệng:
"Có người, trong miệng nói như bây giờ rất tốt, kết quả lại chỉ cho mình ăn cải xanh."
Biết Hứa Giản đùa giỡn, Tần Trầm cũng phối hợp với cậu, giọng buồn rầu thở dài:
"Có người, trong miệng nói bạn trai là ảnh đế, kết quả bạn trai gắp cho cải xanh cũng ăn không nổi."
Hứa Giản: "..."
Cao vẫn là ngài cao, tiểu nhân bái phục chịu thua.
Cùng lúc đó, tại trụ sở giải trí Tụ Tiêu, trong văn phòng của sếp tổng.
Sếp tổng Tự Tiêu nhận được một cú điện thoại, đầu tiên là nịnh nọt cười nói, nhưng sau khi nghe rõ ràng người đầu đây bên kia nói gì, nụ cười trên mặt từ từ biến mất, một mặt trắng bệch, luôn mồm xin lỗi, nói cấp dưới không hiểu chuyện, 'hồng thuỷ xông tới miếu Long Vương', ông ta nhất định sẽ dạy dỗ cấp dưới không có mắt.
Năm phút đồng hồ, giám đốc bị sếp tổng chửi đến nỗi máu chó đầy đầu gọi một cú điện thoại tới tổng biên tập, tổng biên tập bị mắng mà tìm không thấy mặt trời, nói bọn họ ai cũng dám đụng, đừng hòng có tiền thưởng quý này.
Sau đó tổng biên tập bị giám đốc trách mắng một bụng gửi vào nhóm @ toàn thể nhân viên, đổ xuống hai phóng viên chụp trộm Tần Trầm hôm nay, cuối cùng kết luận:
[Bên trên đã lên tiếng, hậu đài Tần Trầm rất cứng không dễ chọc, nguyên văn là 'Sau này đừng trêu chọc hắn, thấy hắn thì đi vòng, nếu không mất chén cơm là chuyện nhỏ, đừng để đến cuối cùng chết như thế nào cũng không biết.' Mọi người nên chú ý, bỏ qua chuyện đoàn đội Tần Trầm, một lần hai lần, đừng gây chuyện cho tôi nữa.]
......
Tần Trầm và Hứa Giản vừa ăn vừa nói chuyện, khi ăn xong đi ra trời đã tối hẳn, hai người đeo khẩu trang từ từ đi đến chỗ đậu xe.
Mặc dù Phan Mẫn nói đám người theo dõi họ đã rút lui, nhưng sau khi ra ngoài Hứa Giản vẫn không khỏi nhìn quanh bốn phía, để ý có kẻ khả nghi nào đuôi theo bọn họ hay không.
Lỡ như không chỉ một nhà báo chụp trộm thì sao?
Hứa Giản để ý, sau đó thật sự có điều gì đó không ổn.
Theo bản năng thả chậm bước chân, Hứa Giản tới gần Tần Trầm sau đó nhẹ nhàng kéo kéo áo của hắn.
Tần Trầm quay đầu nhìn cậu: "Sao vậy."
Hứa Giản nhíu mày thành một chữ '川', giảm âm lượng nhỏ giọng mở miệng: "Bên cạnh cửa hàng thức ăn nhanh, phía cửa sổ vị trí thứ hai từ trái sang phải."
Trong nháy mắt hiểu rõ ý cậu, sắc mặt Tần Trầm lạnh xuống: "Còn có paparazi theo?"
Sau khi Tần Trầm nói xong vừa định quay đầu xem là phóng viên nhà ai không có mắt như thế, Hứa Giản nhanh chóng lên tiếng ngăn lại: "Đừng quay đầu!"
Tim Hứa Giản đập hơi nhanh, đối diện ánh mắt khó hiểu của Tần Trầm mà nói:
"Nhìn gò má, hình như là Ngô Lĩnh và Tôn Lập Vũ."
Vừa nãy Hứa Giản vô tình lướt qua, thì thấy bên cạnh cửa hàng thức ăn nhanh có hai người ngồi gần cửa sổ nhanh chóng quay đầu né tránh tầm mắt của cậu, cậu vốn không để trong lòng, kết quả định thần nhìn lại, phát hiện bóng lưng hai người kia rất quen mắt.
Một người ục ịch đầu trọc, một người cao gầy như que củi.
Trí nhớ Hứa Giản rất tốt, híp mắt bất động thanh sắc đánh giá hai người, nhìn thấy gò má một người trong đó xong, lại càng xác định.
Hai người kia, chính là Ngô Lĩnh và Tôn Lập Vũ mà mấy ngày trước đã chặn Tần Trầm ở bãi đỗ xe tầng hầm, còn lừa gạt bọn họ.
Gặp phải hai người này ở đây, Hứa Giản không tin là trùng hợp.
Nghe Hứa Giản nói, Tần Trầm nheo mắt lại: "Em chắc chắn chứ?"
Hứa Giản nhẹ nhàng gật đầu, giọng điệu khẳng định: "Em chắc chắn chính là bọn họ."
Tần Trầm thực sự không quay đầu, đi lại như thường lấy điện thoại di động ra gọi cho Phan Mẫn, nhanh chóng kể lại ngắn gọn một lần, nói:
"Em bật định vị điện thoại di động lên, chị Phan gọi người đến đây, em cản họ lại."
Lần trước để hai người này đi, đã lâu rồi không tra được manh mối, lần này Tần Trầm sẽ không để cho bọn họ chạy.
Phan Mẫn cũng nghe Tần Trầm từng nói qua chuyện dưới bãi đậu xe tầng hầm, hiện tại vừa nghe Tần Trầm muốn tay đôi với hai người "lai giả bất thiện" này, cuống lên, không đồng ý mở miệng:
"Không được, Tần Trầm cậu đừng hấp tấp, chẳng may có chuyện gì thì làm sao?"
Tần Trầm rất bình tĩnh: "Chị yên tâm, em chỉ kéo chúng nó, sẽ không làm gì khác."
Lo lắng xảy ra chuyện, Phan Mẫn vẫn không đồng ý, Tần Trầm thấp giọng nói:
"Em đã dọn nhà mà chúng còn có thể tìm tới, rõ ràng lai lịch bọn chúng không đơn giản, lần trước chặn người, lần này theo dõi, ai biết lần sau chúng nó sẽ làm gì?"
"Ngày hôm nay không bắt chúng nó lại để hỏi rõ ràng, để chúng chạy thoát, muốn tìm lại sẽ khó."
Tần Trầm sẽ không tha cho hai quả bom không hẹn giờ ở bên người.
Nghe Tần Trầm nói, Phan Mẫn bên kia trầm mặc lưỡng giây, bị hắn thuyết phục, cắn răng nói:
"Được, cậu và Hứa Giản cẩn thận."
Trong lúc nói chuyện bọn họ đã đi tới chỗ đậu xe, sau khi thấy Tần Trầm cúp điện thoại, Hứa Giản vẫn luôn để ý phía sau, sắc mặt thản nhiên lau kính bên phải, nhẹ nhàng mở miệng:
"Hai người kia ra khỏi cửa hàng thức ăn nhanh, bước vào chiếc xe 16 chỗ màu đen sau lưng chúng ta."
Hai người như thể không hề phát hiện thứ gì kéo cửa xe lên, đóng cửa lại sau đó Tần Trầm nghiêng đầu nhìn một cái, thấy cách bọn họ khoảng hai mươi mét, quả thực có một chiếc xe 16 chỗ đang đậu.
Nổ máy xe, Tần Trầm mím môi một cái, sau đó nói với Hứa Giản: "Đợi lát nữa anh đến chỗ đông người đậu xe, em đón xe về nhà, nhớ nói tài xế đi vòng thêm vài vòng."
Mục tiêu của hai người kia hiển nhiên là mình, Tần Trầm không muốn Hứa Giản mạo hiểm.
Hứa Giản vừa nghe hắn nói, lập tức rõ ràng hắn có ý gì, 'Lạch cạch' thắt chặt dây an toàn, mắt nhìn phía trước cũng không quay đầu lại:
"Em không xuống."
Giọng điệu Tần Trầm hiếm khi nghiêm túc với cậu: "Nghe lời, đừng nghịch."
Hứa Giản bị Tần Trầm chọc cười, quay đầu nhìn hắn:
"Đã nói vợ chồng vốn là chim cùng rừng, tai vạ đến nơi tự mà bay, chúng ta đây còn chưa có tai vạ đến, anh đã muốn bay riêng với em sao?"
Tần Trầm bất đắc dĩ nhìn cậu: "Anh nói muốn bay riêng với em bao giờ? Em muốn bay đi đâu?"
Hứa Giản cách cửa sổ nhìn ra phía ngoài, thấy xe quả nhiên bắt đầu nổ máy theo phía sau bọn họ, thuận miệng đáp:
"Em chỉ ở bên cạnh anh cũng không đi đâu cả, anh đừng hòng đuổi em đi."
Sau khi nói xong không chờ Tần Trầm nói, Hứa Giản nhanh chóng nói sang chuyện khác:
"Bọn chúng thật sự đi theo, chúng ta làm sao bây giờ?"
Trước mặt mọi người, Tần Trầm không muốn xóa bức ảnh, Hứa Giản cũng không có thể ôm hắn gặm hai cái, chỉ có thể không hề lực uy hiếp, mềm nhũn trừng mắt nhìn hắn.
Lúc tính tiền, Hứa Giản phát hiện bịt tai mèo bị cậu lấy ra không biết thế nào Tần Trầm lại bỏ vào lần nữa.
Trước ánh mắt âm thầm đánh giá của nhân viên thu ngân, Hứa Giản bất động thanh sắc nhìn Tần Trầm, vui mừng vì vừa nãy hắn đã đeo khẩu trang lên.
Chờ đến khi mua đầy đủ đồ dùng mà Tần Trầm nói, đã gần tới bữa tối, Tần Trầm quay đầu nhìn Hứa Giản:
"Ngày hôm nay ăn ở ngoài?"
Hứa Giản nghe xong gật đầu, sau đó hỏi một nan đề vạn năm: "Ăn cái gì?"
Tần Trầm nhìn bốn phía: "Nhìn xem xung quanh có cái gì đi."
Trời lạnh như thế này, cuối cùng hai người quyết định đi ăn canh sườn nóng hổi, trong lúc chờ thêm đồ ăn, Phan Mẫn gọi điện thoại cho Tần Trầm, hỏi bây giờ hắn ở đâu.
Tần Trầm: "Ăn cơm ở bên ngoài."
Hứa Giản đang ngồi bên cạnh Tần Trầm, vừa vặn có thể nghe tiếng Phan Mẫn trong điện thoại:
"Đi với ai?"
Tần Trầm liếc nhìn Hứa Giản, đáp:
"Với Hứa Giản, sao vậy?"
Phan Mẫn bên kia nghe đến têm Hứa Giản sau đó thở phào nhẹ nhõm, lập tức giải thích:
"Các cậu quá không cẩn thận, bị paparazi theo cũng không biết, đối phương chụp hình bị văn phòng cản lại, cho nên chị gọi điện thoại tới hỏi."
Nghe Phan Mẫn nói, Hứa Giản cả kinh, bắt đầu nhớ lại suốt đoạn đường cậu và Tần Trầm có có làm hành động gì quá mức thân mật hay không.
Vẻ mặt Tần Trầm cũng lạnh lùng: "Phóng viên nhà nào?"
Phan Mẫn: "Tụ Tiêu."
Phan Mẫn quay sang an ủi hắn: "Nhưng mà cậu đã đi với Hứa Giản, vậy cũng không cần lo lắng, dù có sợ cũng chụp không được gì."
Mặc dù Phan Mẫn nói paparazi đã rút lui, nhưng sau khi cúp điện thoại, Tần Trầm vẫn gọi nhân viên phục vụ, đổi vị trí của họ sang phòng đơn riêng tư hơn.
Nhân viên phục vụ đưa món lên xong liền rời đi, sau khi lô ghế riêng còn lại hai người bọn họ, Hứa Giản hơi lo lắng nhìn về phía Tần Trầm:
"Chúng ta bị theo suốt đường luôn sao?"
Vậy địa chỉ nhà họ cũng bị lộ rồi?
Tần Trầm lạnh mặt không biết đang gửi tin nhắn cho ai nghe Hứa Giản nói, thần sắc hơi hoãn, lắc đầu:
"Không phải, là bị theo lúc mua sắm ở trung tâm thương mại."
Trong trung tâm thương mại người đến người đi, hai người bọn họ đều đeo khẩu trang, nhưng Tần Trầm quá nổi tiếng, thân hình và mặt mày đều rất dễ dàng nhận ra, phóng viên giải trí tinh ranh, bị nhận ra cũng không có gì lạ.
Vừa nghĩ tới cả đoạn đường từ trung tâm thương mại đều có ánh mắt nhìn chằm chằm sau lưng bọn mình, Hứa Giản không thoải mái, không được tự nhiên nhích nhích chỗ ngồi:
"Cảm giác anh không có một chút không gian riêng tư."
Đời tư bị người khác theo dõi, tâm trạng Tần Trầm cũng không vui, nhưng hắn vẫn nghiêm túc nhìn về phía Hứa Giản, mở miệng nói:
"Sau này em ra ngoài cũng sẽ gặp phải chuyện như vậy, có thể cắt đuôi là tốt nhất, không cắt đuôi được thì đi vòng vòng xung quanh, không nên đi thẳng về nhà, lộ địa chỉ rồi, mỗi ngày đều sẽ có paparazi ngồi xổm ngoài cổng tiểu khu canh gác em."
Hứa Giản đầu tiên là gật đầu, gật nửa chừng thì phản ứng lại:
"Em không tiếng tăm, hẳn là không có ai ngồi xổm canh em."
Hôm nay là lần đầu tiên Hứa Giản gặp phải cảnh chụp trộm trong nhiều năm như vậy, vẫn là mượn ánh sáng của Tần Trầm.
Tần Trầm: "Chẳng mấy chốc sẽ có."
Tần Trầm tin tưởng, (Kẻ sát phạt) vừa công chiếu, Hứa Giản nhất định sẽ thu về một lượng fan hâm mộ lớn với vai diễn Từ Phong, chờ khi đó (Loạn bước phi kiếm) cũng tới gần đóng máy bước vào giai đoạn quảng bá.
Nghe giọng điệu bình tĩnh của Tần Trầm, Hứa Giản không nhịn được cười: "Anh tin tưởng em vậy."
Em sẽ nổi tiếng nhanh thôi.
Sau khi kí với Nhạc Ngu, không chỉ một mình Trần Đậu Đậu nói những lời tương tự với Hứa Giản, trong lòng cậu mơ hồ cũng có chút mong đợi, nhưng cảm giác cũng không mãnh liệt.
Những người đóng phim hay lại không có tiếng tăm gì trong giới thật sự nhiều lắm, Hứa Giản tự tin với kỹ năng diễn xuất của bản thân, nhưng cậu vẫn không chắc chắn mình có gặp may mắn hay không.
Nổi nhờ nâng, tiếng nhờ phận.
Mà hi vọng càng lớn thất vọng càng lớn, cho nên cho tới nay Hứa Giản đều vô tình hay cố ý hạ thấp kỳ vọng của bản thân, tự nói với mình phải đóng phim thật tốt, nỗ lực làm tốt từng vai diễn là được rồi, còn lại, không phải điều mà cậu có thể kiểm soát được.
Tần Trầm bị Hứa Giản hỏi mà bật cười, không trả lời mà hỏi lại: "Anh không tin em thì tin ai?"
Hứa Giản cong cong mắt nở nụ cười: "Vậy em cố gắng hết sức, không để anh mất mặt."
Nhưng Tần Trầm nghe Hứa Giản nói vậy, cũng không có vui vẻ: "Cái gì gọi là cho anh mất mặt?"
Trong lòng Tần Trầm, mặc kệ Hứa Giản nổi không nổi, dù cho cuối cùng cậu không làm diễn viên, trong lòng hắn vẫn là tốt nhất.
Hứa Giản với vẻ mặt thành thật: "Cũng không thể nào bạn trai em là song kim ảnh đế, mà em vẫn luôn là người kiếm không ra tên được?"
Mục tiêu lúc này của Hứa Giản chính là 'Từ người kiếm không ra tên' đến diễn viên tuyến mười tám.
Nồi canh đã sôi sùng sục nổi bong bóng, Tần Trầm giảm lửa một chút sau đó gắp cho Hứa Giản một đũa cải xanh, mở miệng nói:
"Em bây giờ rất tốt."
Cúi đầu liếc mắt nhìn cải xanh trong chén, Hứa Giản 'chậc' một tiếng, làm bộ lắc đầu một cái, mở miệng:
"Có người, trong miệng nói như bây giờ rất tốt, kết quả lại chỉ cho mình ăn cải xanh."
Biết Hứa Giản đùa giỡn, Tần Trầm cũng phối hợp với cậu, giọng buồn rầu thở dài:
"Có người, trong miệng nói bạn trai là ảnh đế, kết quả bạn trai gắp cho cải xanh cũng ăn không nổi."
Hứa Giản: "..."
Cao vẫn là ngài cao, tiểu nhân bái phục chịu thua.
Cùng lúc đó, tại trụ sở giải trí Tụ Tiêu, trong văn phòng của sếp tổng.
Sếp tổng Tự Tiêu nhận được một cú điện thoại, đầu tiên là nịnh nọt cười nói, nhưng sau khi nghe rõ ràng người đầu đây bên kia nói gì, nụ cười trên mặt từ từ biến mất, một mặt trắng bệch, luôn mồm xin lỗi, nói cấp dưới không hiểu chuyện, 'hồng thuỷ xông tới miếu Long Vương', ông ta nhất định sẽ dạy dỗ cấp dưới không có mắt.
Năm phút đồng hồ, giám đốc bị sếp tổng chửi đến nỗi máu chó đầy đầu gọi một cú điện thoại tới tổng biên tập, tổng biên tập bị mắng mà tìm không thấy mặt trời, nói bọn họ ai cũng dám đụng, đừng hòng có tiền thưởng quý này.
Sau đó tổng biên tập bị giám đốc trách mắng một bụng gửi vào nhóm @ toàn thể nhân viên, đổ xuống hai phóng viên chụp trộm Tần Trầm hôm nay, cuối cùng kết luận:
[Bên trên đã lên tiếng, hậu đài Tần Trầm rất cứng không dễ chọc, nguyên văn là 'Sau này đừng trêu chọc hắn, thấy hắn thì đi vòng, nếu không mất chén cơm là chuyện nhỏ, đừng để đến cuối cùng chết như thế nào cũng không biết.' Mọi người nên chú ý, bỏ qua chuyện đoàn đội Tần Trầm, một lần hai lần, đừng gây chuyện cho tôi nữa.]
......
Tần Trầm và Hứa Giản vừa ăn vừa nói chuyện, khi ăn xong đi ra trời đã tối hẳn, hai người đeo khẩu trang từ từ đi đến chỗ đậu xe.
Mặc dù Phan Mẫn nói đám người theo dõi họ đã rút lui, nhưng sau khi ra ngoài Hứa Giản vẫn không khỏi nhìn quanh bốn phía, để ý có kẻ khả nghi nào đuôi theo bọn họ hay không.
Lỡ như không chỉ một nhà báo chụp trộm thì sao?
Hứa Giản để ý, sau đó thật sự có điều gì đó không ổn.
Theo bản năng thả chậm bước chân, Hứa Giản tới gần Tần Trầm sau đó nhẹ nhàng kéo kéo áo của hắn.
Tần Trầm quay đầu nhìn cậu: "Sao vậy."
Hứa Giản nhíu mày thành một chữ '川', giảm âm lượng nhỏ giọng mở miệng: "Bên cạnh cửa hàng thức ăn nhanh, phía cửa sổ vị trí thứ hai từ trái sang phải."
Trong nháy mắt hiểu rõ ý cậu, sắc mặt Tần Trầm lạnh xuống: "Còn có paparazi theo?"
Sau khi Tần Trầm nói xong vừa định quay đầu xem là phóng viên nhà ai không có mắt như thế, Hứa Giản nhanh chóng lên tiếng ngăn lại: "Đừng quay đầu!"
Tim Hứa Giản đập hơi nhanh, đối diện ánh mắt khó hiểu của Tần Trầm mà nói:
"Nhìn gò má, hình như là Ngô Lĩnh và Tôn Lập Vũ."
Vừa nãy Hứa Giản vô tình lướt qua, thì thấy bên cạnh cửa hàng thức ăn nhanh có hai người ngồi gần cửa sổ nhanh chóng quay đầu né tránh tầm mắt của cậu, cậu vốn không để trong lòng, kết quả định thần nhìn lại, phát hiện bóng lưng hai người kia rất quen mắt.
Một người ục ịch đầu trọc, một người cao gầy như que củi.
Trí nhớ Hứa Giản rất tốt, híp mắt bất động thanh sắc đánh giá hai người, nhìn thấy gò má một người trong đó xong, lại càng xác định.
Hai người kia, chính là Ngô Lĩnh và Tôn Lập Vũ mà mấy ngày trước đã chặn Tần Trầm ở bãi đỗ xe tầng hầm, còn lừa gạt bọn họ.
Gặp phải hai người này ở đây, Hứa Giản không tin là trùng hợp.
Nghe Hứa Giản nói, Tần Trầm nheo mắt lại: "Em chắc chắn chứ?"
Hứa Giản nhẹ nhàng gật đầu, giọng điệu khẳng định: "Em chắc chắn chính là bọn họ."
Tần Trầm thực sự không quay đầu, đi lại như thường lấy điện thoại di động ra gọi cho Phan Mẫn, nhanh chóng kể lại ngắn gọn một lần, nói:
"Em bật định vị điện thoại di động lên, chị Phan gọi người đến đây, em cản họ lại."
Lần trước để hai người này đi, đã lâu rồi không tra được manh mối, lần này Tần Trầm sẽ không để cho bọn họ chạy.
Phan Mẫn cũng nghe Tần Trầm từng nói qua chuyện dưới bãi đậu xe tầng hầm, hiện tại vừa nghe Tần Trầm muốn tay đôi với hai người "lai giả bất thiện" này, cuống lên, không đồng ý mở miệng:
"Không được, Tần Trầm cậu đừng hấp tấp, chẳng may có chuyện gì thì làm sao?"
Tần Trầm rất bình tĩnh: "Chị yên tâm, em chỉ kéo chúng nó, sẽ không làm gì khác."
Lo lắng xảy ra chuyện, Phan Mẫn vẫn không đồng ý, Tần Trầm thấp giọng nói:
"Em đã dọn nhà mà chúng còn có thể tìm tới, rõ ràng lai lịch bọn chúng không đơn giản, lần trước chặn người, lần này theo dõi, ai biết lần sau chúng nó sẽ làm gì?"
"Ngày hôm nay không bắt chúng nó lại để hỏi rõ ràng, để chúng chạy thoát, muốn tìm lại sẽ khó."
Tần Trầm sẽ không tha cho hai quả bom không hẹn giờ ở bên người.
Nghe Tần Trầm nói, Phan Mẫn bên kia trầm mặc lưỡng giây, bị hắn thuyết phục, cắn răng nói:
"Được, cậu và Hứa Giản cẩn thận."
Trong lúc nói chuyện bọn họ đã đi tới chỗ đậu xe, sau khi thấy Tần Trầm cúp điện thoại, Hứa Giản vẫn luôn để ý phía sau, sắc mặt thản nhiên lau kính bên phải, nhẹ nhàng mở miệng:
"Hai người kia ra khỏi cửa hàng thức ăn nhanh, bước vào chiếc xe 16 chỗ màu đen sau lưng chúng ta."
Hai người như thể không hề phát hiện thứ gì kéo cửa xe lên, đóng cửa lại sau đó Tần Trầm nghiêng đầu nhìn một cái, thấy cách bọn họ khoảng hai mươi mét, quả thực có một chiếc xe 16 chỗ đang đậu.
Nổ máy xe, Tần Trầm mím môi một cái, sau đó nói với Hứa Giản: "Đợi lát nữa anh đến chỗ đông người đậu xe, em đón xe về nhà, nhớ nói tài xế đi vòng thêm vài vòng."
Mục tiêu của hai người kia hiển nhiên là mình, Tần Trầm không muốn Hứa Giản mạo hiểm.
Hứa Giản vừa nghe hắn nói, lập tức rõ ràng hắn có ý gì, 'Lạch cạch' thắt chặt dây an toàn, mắt nhìn phía trước cũng không quay đầu lại:
"Em không xuống."
Giọng điệu Tần Trầm hiếm khi nghiêm túc với cậu: "Nghe lời, đừng nghịch."
Hứa Giản bị Tần Trầm chọc cười, quay đầu nhìn hắn:
"Đã nói vợ chồng vốn là chim cùng rừng, tai vạ đến nơi tự mà bay, chúng ta đây còn chưa có tai vạ đến, anh đã muốn bay riêng với em sao?"
Tần Trầm bất đắc dĩ nhìn cậu: "Anh nói muốn bay riêng với em bao giờ? Em muốn bay đi đâu?"
Hứa Giản cách cửa sổ nhìn ra phía ngoài, thấy xe quả nhiên bắt đầu nổ máy theo phía sau bọn họ, thuận miệng đáp:
"Em chỉ ở bên cạnh anh cũng không đi đâu cả, anh đừng hòng đuổi em đi."
Sau khi nói xong không chờ Tần Trầm nói, Hứa Giản nhanh chóng nói sang chuyện khác:
"Bọn chúng thật sự đi theo, chúng ta làm sao bây giờ?"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.