Chương 93: Quyết đoán
Chúc Từ Tửu
05/01/2022
Lần đầu tiên Hứa Giản gặp phải chuyện như vậy, nói không căng thẳng là giả.
Tần Trầm nhìn dòng xe cộ xung quanh, tranh thủ đưa điện thoại di động của mình cho Hứa Giản:
"Anh đã mở định vị, điểm đỏ là chúng ta, điểm xanh là bên chị Phan, em chú ý khoảng cách của chúng ta, chờ khi cách nhau khoảng chừng một kilomet thì nói với anh."
Nhận điện thoại di động xong Hứa Giản vội vàng gật đầu, nhìn chằm chằm hai điểm đỏ xanh, vô cùng lo lắng nhìn Tần Trầm:
"Chúng ta có nên báo cảnh sát không?"
Là một thanh niên tốt ngũ giảng tứ mỹ*, quan niệm 'Có chuyện tìm cảnh sát' đã ăn sâu vào trong lòng Hứa Giản từ lâu.
* Ý chỉ "Năm tốt bốn đẹp". Nôm na như con ngoan trò giỏi, cháu ngoan Bác Hồ ấy =))))))
Chuyện theo dõi như vậy, tình tiết nghiêm trọng thì có thể báo cảnh sát xin giúp đỡ, nếu bình thường gặp phải tình huống như thế, Hứa Giản nhất định không nói hai lời liền gọi '110'.
Nhưng dù sao Tần Trầm cũng là người của công chúng, nếu báo cảnh sát làm lớn chuyện, Hứa Giản sợ ảnh hưởng không tốt tới hắn, cho nên mới do dự như thế.
Tần Trầm quay vô-lăng sang bên phải, kiên định nói:
"Chị Phan đã báo cảnh sát."
Hứa Giản có chút sầu lo: "Báo cảnh sát có ảnh hưởng đến đến anh không?"
Tần Trầm nghe vậy nhìn cậu: "Anh đâu làm sai chuyện gì, ảnh hưởng gì cơ?"
Tần Trầm: "Diễn xuất là công việc của chúng ta, ra khỏi công việc chúng ta chỉ là người bình thường, gặp chuyện phải nhờ cảnh sát giúp đỡ, không có gì sai, chúng ta tuân thủ luật pháp, cũng không cần ngại báo cảnh sát."
'A' một tiếng, Hứa Giản cảm thấy Tần Trầm nói rất có lý, đúng là không cần bận tâm nhiều như vậy.
Biết đã báo cảnh sát rồi, Hứa Giản an tâm chút, gửi biển số và kiểu xe 16 chỗ cho Phan Mẫn xong, chuyên tâm để ý hướng đi của bọn họ.
Phan Mẫn bên kia căn cứ theo biển số Hứa Giản cung cấp để kiểm tra, phát hiện là biển số giả, hoàn toàn không tìm được chủ xe, còn mẫu xe, bởi vì quá mức phổ biến, nhất thời không tìm được cái gì.
Tần Trầm không nhanh không chậm lái xe đọ sức với xe 16 chỗ, hơn hai mươi phút sau, Hứa Giản liên tục nhìn chằm chằm vào xe 16 chỗ bỗng nhiên mở miệng:
"Có vẻ bọn họ nhận ra chúng ta dẫn họ đi đường vòng, đang giảm tốc độ."
Tần Trầm liếc nhìn qua gương chiếu hậu, trên mặt không chút hoảng loạn: "Chị Phan cách chúng ta còn xa lắm không."
Hứa Giản nhấn sáng màn hình điện thoại di động lên nhìn, nói: "Còn hai mươi mấy km."
Vốn dĩ trung tâm thương mại cách công ty khá xa, Ngô Lĩnh và Tôn Lập Vũ canh bọn họ lâu như vậy, nhất định biết được vị trí công ty Nhạc Ngu, lo lắng bị bọn chúng phát hiện, Tần Trầm không đi về hướng công ty, bên phía Phan Mẫn nhất thời không đuổi đến kịp.
Trong đầu tính toán thời gian một chút, Tần Trầm cũng từ từ giảm tốc độ xe.
Tần Trầm giảm tốc độ xe không quá vài giây, Hứa Giản sốt ruột quay đầu: "Bọn chúng bật đèn xi nhan, có phải muốn chạy?"
Ánh mắt Tần Trầm trầm xuống, lên tiếng nhắc nhở:
"Ngồi vững vào."
Hứa Giản nghe vậy theo bản năng giơ tay nắm chặt dây an toàn trước ngực, ngả người về phía sau, Tần Trầm lái về phía trước mấy mét rồi đột ngột chuyển làn quay lại.
Cơ thể Hứa Giản nghiêng theo quán tính, chuyển làn xong còn có tâm tình nhìn một chút —— đường hai chiều có thể chuyển làn, không phạm luật giao thông.
Xe 16 chỗ cũng thức thời chú ý tới tình hình bên Tần Trầm, thấy bọn họ cùng chuyển làm thì biết mình bị bại lộ, rồi đột nhiên tăng tốc, chạy trốn thật xa.
Tần Trầm thấy vậy cười lạnh, đạp nhẹ chân ga, xe tăng tốc vọt lên.
Thế cuộc bỗng dưng đổi chỗ, nhìn chiếc xe không ngừng rút ngắn khoảng cách, Hứa Giản không nhịn được cảm thán trong lòng ——
Siêu xe quả nhiên khác nhau, đắt cũng có cái giá của đắt, khoảng cách về hiệu suất được bộc lộ ngay lập tức.
Tần Trầm không theo quá sát, xe 16 chỗ nhanh thì hắn tăng ga, xe 16 chỗ giảm tốc độ thì hắn giảm ga, từ đầu tới cuối duy trì khoảng cách không xa không gần sẽ không mất dấu.
Trong xe 16 chỗ, nhiều lần chuyển làn cũng không cắt đuổi được Tần Trầm, người cao gầy Tôn Lập Vũ có chút nóng nảy, chửi bới một tiếng sau đó đảo mắt nhìn phía Ngô Lĩnh:
"Đại ca, không cắt đuôi được, làm sao đây?"
So với Tôn Lập Vũ nóng nảy ấm ức, Ngô Lĩnh bình tĩnh hơn rất nhiều: "Tiếp tục tăng tốc."
Tài xế nghe vậy không nói một lời liền thay đổi tốc độ, Tôn Lập Vũ không hiểu nổi:
"Đại ca, tại sao chúng ta phải trốn, chúng ta theo dõi Tần Trầm không phải là muốn tóm hắn sao? Bây giờ trốn hắn làm cái gì?"
Ngô Lĩnh nhẹ nhàng nhìn cậu ta: "Mày muốn động thủ ngay trên phố lớn à?"
Tôn Lập Vũ yên lặng, như muốn trút giận nện lên ghế một phát, trên phố lớn người đến người đi, xe cộ lui tới rất nhiều, quả là không tiện động thủ.
Mặc cho Tôn Lập Vũ nín giận, Ngô Lĩnh liếc mắt nhìn cậu ta sau đó quay đầu nói với tài xế:
"Chạy tới tiểu khu An Khang, dẫn bọn nó đến đó, chỗ đó có người của chúng ta, dễ hành động."
Tiểu khu An Khang bên rìa thành phố Nam Phong, toàn bộ khu vực này có nhiều nhà tái định cư trong quá trình phá dỡ, bởi vì phòng ốc cũ kỹ giá thuê nhà rẻ, cho nên người dân sống lộn xộn.
Tài xế nghe xong gật gật đầu biểu thị đã rõ, ngược lại hai mắt Tôn Lập Vũ sáng lên:
"Hoá ra đại ca đã lên kế hoạch rồi, sao không nói sớm!"
Ngô Lĩnh liếc nhìn cậu ta một cái: "Mày làm việc hấp tấp không dùng não, nói trước cho mày tao sợ xảy ra sự cố."
"Lần trước nếu không phải mày động tay trước, nói không chừng chúng ta bây giờ đã ăn chắc, đâu phải mất sức thế này."
Làm hỏng việc, Tôn Lập Vũ cũng đuối lý, cười mỉa sau đó vẻ mặt lại trở nên xem thường:
"Cũng chỉ vì người phụ nữ kia lắm chuyện, kêu chúng ta bắt cóc chưa tính, còn yêu cầu Tần Trầm không bị thương, nếu không không trả khoản còn lại."
"Nếu không phải cô ta yêu cầu nhiều như vậy, tối hôm ấy em đã thẳng tay đánh ngất Tần Trầm rồi đưa đi, việc đã được giải quyết từ lâu rồi, đúng là đàn bà dong dài, sợ bóng sợ gió."
Trút giận xong, Tôn Lập Vũ tò mò hỏi Ngô Lĩnh:
"Anh, anh nói xem cô nàng kia bảo chúng ta bắt cóc Tần Trầm làm cái gì? Tần Trầm nổi tiếng như vậy, bắt cóc hắn nhất định không biết bao nhiêu phiền toái, nếu không phải ả trả công nhiều, em chắc chắn sẽ không làm."
Ngô Lĩnh cau mày nhìn cậu ta: "Chuyện khách hàng thì mày tìm hiểu thêm làm gì, biết có tiền là được rồi, đâu ra mà nói lắm thế!"
Tôn Lập Vũ bị quát rụt cổ lại, không dám nói tiếp nữa.
Theo xe 16 chỗ mấy phút, Hứa Giản để ý tới điều không ổn: "Sao chúng không tăng tốc?"
Vừa nói chuyện Hứa Giản vừa nhìn điện thoại di động, phát hiện sau lần tăng tốc vừa nãy, bên phía Phan Mẫn cách bọn họ không gần mà rất xa.
Ngón tay nhẹ nhàng gõ gõ vào vô lăng, Tần Trầm chậm rãi mở miệng: "Hẳn là bọn nó muốn dẫn chúng ta tới đây."
Hứa Giản định thần nhìn lại, thì thấy trên đó viết 'tiểu khu An Khang'.
"Cố ý?" Hứa Giản không biết hoàn cảnh xung quanh, nghe Tần Trầm nói như vậy hơi nhướn mày: "Vậy chúng ta vẫn đi theo hả? Sẽ có có mai phục chứ?"
Tần Trầm nghe xong cười nhìn cậu: "Sợ à? Có muốn bay trước không?"
Thấy hắn còn có tâm tình trêu ghẹo mình, Hứa Giản tức giận nhìn hắn: "Quá béo, bay không nổi, không bay."
Ánh mắt Tần Trầm lướt qua bên eo Hứa Giản, trong mắt ngập ý cười: "Mập chính là Hứa Sữa Tươi, không liên quan tới Hứa Giản em."
Hứa Giản: "... Quý ngài này, xin anh đừng cướp lời thoại của em được không?"
Bị Tần Trầm chen vào như thế, cảm giác căng thẳng trong lòng Hứa Giản vơi đi không ít như một kì tích, trái tim đập loạn xạ cũng dần dần trở lại bình thường.
Cũng đúng, ở bên cạnh Tần Trầm thì cậu còn có cái gì phải sợ chứ? Cậu từng thấy qua khả năng đánh đấm của Tần Trầm, một tay ôm mèo có thể đánh 'sào tre' quỳ xuống đất.
Hơn nữa hai ngày trước khi nói với Phan Mẫn chuyện ở bãi đậu xe, Hứa Giản mới biết sở dĩ thân thủ Tần Trầm tốt như vậy, là vì từ nhỏ hắn đã luyện tập TaeKwonDo và sanda.
Còn là kiểu đã giành được giải thưởng.
Nghĩ tới đây, Hứa Giản càng nhẹ nhõm.
......
Sắc trời đã gần tối, trong tiểu khu An Khang, Tần Trầm nhìn xa xa thấy xe 16 chỗ kia dừng lại thì không theo nữa, quay đầu hỏi Hứa Giản:
"Bên chị Phan có còn xa lắm không."
Hứa Giản vẫn luôn để ý định vị lập tức đáp: "Còn khoảng mười lăm phút."
Tần Trầm gật gật đầu, lái xe đi thêm một đoạn nữa, cùng lúc đó xe 16 chỗ mở cửa ra, Ngô Lĩnh và Tôn Lập Vũ bước xuống xe.
Thấy bên Tần Trầm không theo tới, ánh đèn đường lấp loáng, Tôn Lập Vũ dựng thẳng ngón giữa về phía họ như khiêu khích.
Nhìn bộ dạng hung hăng của Tôn Lập Vũ, Hứa Giản hận đến nghiến răng, đồng thời nói với Tần Trầm:
"Anh Trầm đừng xuống, chắc chắn bọn nó giở trò."
Tần Trầm không phải người bốc đồng, vốn không có ý định đi qua, chỉ là bật đèn pha, rọi thẳng tới bọn chúng.
Tần Trầm Hứa Giản không xuống xe, Tôn Lập Vũ bên đây không động đậy, Phan Mẫn cách bọn họ càng ngày càng gần.
Đôi bên giằng co khoảng hai phút, một cô gái đeo ba lô, mặc đồng phục học sinh, buộc tóc đuôi ngựa trông như học sinh cấp ba chậm rãi đi ngang qua xe Tần Trầm, nhìn thấy bọn họ pha đèn trong tiểu khu còn hơi nghi hoặc quay đầu liếc mắt nhìn.
Hứa Giản quay đầu thấy, nhìn thời gian một chút sau đó thuận miệng nói: "Tan học à? Cấp ba không tự học buổi tối?"
Tần Trầm cũng để ý tới nữ sinh kia, không quan tâm đáp: "Chắc là học sinh một buổi, không cần tự học buổi tối."
Hứa Giản nghe xong gật gật đầu, hơi híp mắt tiếp tục nhìn chằm chằm Tôn Lập Vũ và Ngô Lĩnh.
Vốn dĩ Hứa Giản quyết định cho dù chuyện gì xảy ra cũng không xuống xe, nhưng mà biến cố xảy ra trong nháy mắt, lúc cô gái mặc đồng phục học sinh đi ngang qua Ngô Lĩnh và Tôn Lập Vũ, hai người đột nhiên từ bên cạnh xe xông tới.
Hai người đàn ông một người ôm eo, một người che miệng, kéo nữ sinh kia vào trong bóng tối, nữ sinh bị sợ hết hồn, liên tục đánh đá điên cuồng vùng vẫy.
Nhưng là một cô gái, giãy giụa thế nào đi nữa thì sức cũng có hạn, cho nên rất nhanh bị hai người túm tóc kéo vào bên cạnh.
Chuyện xảy ra quá mức đột ngột, Hứa Giản trố mắt ngoác mồm, não bộ còn chưa phản ứng lại ——
Tình cảnh bây giờ là gì thế này?
Đến khi nhìn thấy Tôn Lập Vũ đè nữ sinh trên xe bắt đầu kéo cổ áo cô, Hứa Giản mới chợt hoàn hồn, đập cửa xe một cái, sốt ruột kêu:
"Tần Trầm!"
Hai tên súc sinh này, đang muốn xâm phạm nữ sinh kia!
Tần Trầm sầm mặt lại, bấm còi một hồi sau đó khởi động xe, xông thẳng tới.
Chỉ trong chốc lát, Hứa Giản thấy quần áo nữ sinh cũng đã bị xé hơn phân nửa, hai chân hai tay bị giữ chặt, đầu Tôn Lập Vũ vùi giữa cổ cô.
Cách càng gần, Hứa Giản càng có thể thấy rõ nữ sinh kia tóc tai ngổn ngang, quần áo xốc xếch, nước mắt trên mặt và sự tuyệt vọng.
Nhìn tình cảnh cách đó không xa, đầu óc Hứa Giản trống không vài giây, vang ong ong.
Cậu không ngờ Ngô Lĩnh và Tôn Lập Vũ to gan đến vậy.
Mặc dù trong lòng biết bọn chúng làm như vậy rất có thể là muốn dụ bọn họ xuống xe, bọn họ nên đợi tại chỗ chờ Phan Mẫn và cảnh sát tới, nhưng bọn họ không thể trơ mắt nhìn nữ sinh kia bị làm nhục trước mắt mình.
Chờ cảnh sát đến thì tất cả đã quá muộn, cho nên cái hố này, bọn họ không nhảy cũng phải nhảy.
Sau khi Tần Trầm dừng xe hẳn, Hứa Giản vội vã mở cửa xe, vừa bước xuống vừa cao giọng hô:
"Dừng tay!"
Quá mức tức giận, khi mở cửa xe tay Hứa Giản cũng phát run, vừa mở miệng còn lạc giọng.
Tần Trầm xuống xe xong đóng sầm cửa vang một tiếng "bịch", thấp giọng nhanh chóng nói với Hứa Giản:
"Em đứng ở chỗ này đừng nhúc nhích."
Hứa Giản nào chịu để một mình hắn đi qua, sắc mặt căng thẳng đi theo phía sau hắn.
Thấy hai người bọn họ xuống xe, Tôn Lập Vũ dừng tay, đẩy nữ sinh nước mắt đầy mặt sang một bên như nhưng một món đồ chơi, quay đầu cười với Ngô Lĩnh, giọng nói còn hơi khàn:
"Đại ca, em đã nói mấy tên này nhẹ dạ, cách này dùng ok chứ?"
Nữ sinh bị cậu ta đẩy như thế, hét lên một tiếng rồi ngã thẳng xuống đất, không để ý tới cánh tay bị đau, ngồi dưới đất vừa khóc lóc lùi về sau vừa hoảng loạn kéo quần áo của mình bị đã xé không ra hình dạng gì.
Sức của Tôn Lập Vũ quá lớn, nút áo của cô không biết rơi đi đâu, trông vô cùng chật vật.
Hứa Giản thấy căng thẳng trong lòng, nhanh chóng bước tới gần cô hai bước.
Thấy Hứa Giản đi đến, nữ sinh cuống quít lùi về sau, không ngừng lắc đầu, nước mắt như mưa: "Anh đừng tới đây, đừng tới đây hu hu..."
Hứa Giản cởi áo khoác trên người, ngồi xổm xuống khoác áo lên trên người cô, nhẹ nhàng an ủi:
"Đừng sợ, chúng tôi không phải cùng một hội với bọn chúng, chúng tôi là người tốt."
Đỡ nữ sinh vẫn còn sợ hãi đứng lên, Hứa Giản nói với nàng:
"Cô tránh qua một bên trước đi."
Nữ sinh cẩn thận liếc nhìn Hứa Giản, gắt gao bám vào áo khoác cậu, nhanh chóng nhìn về phía đám Tôn Lập Vũ rồi nhỏ giọng nói cảm ơn với Hứa Giản sau đó chạy đi.
Nghe giọng cô nàng còn đang run rẩy, trong lòng Hứa Giản cảm thấy có lỗi:
Nếu không có họ, cô ấy cũng sẽ không tai bay vạ gió thế này.
Nhưng một bên khác, Tôn Lập Vũ nhìn Tần Trầm lạnh mặt, nở nụ cười:
"Tao còn tưởng mày sẽ ở bên kia xem xong trò hay rồi mới ra đấy."
Tần Trầm xoay cổ tay, cũng không phí lời với cậu ta, lạnh giọng nói: "Chúng mày cùng nhau tới hay là từng người một?"
Ngô Linh đứng bên cạnh Tôn Lập Vũ vẫn luôn im lặng nghe Tần Trầm nói vậy, lắc đầu cười:
"Tụi này đã thấy qua khả năng đánh đấm của cậu Tần đây, thế nên bên tôi lần này cũng có chuẩn bị."
Sau khi nói xong Ngô Lĩnh phất tay, Hứa Giản liền thấy hai bên cửa xe đột nhiên mở ra, vài người lục tục từ trên xe bước xuống, nhanh chóng vây quanh Tần Trầm.
Hứa Giản cả kinh, tỉ mỉ đếm, thấy bao gồm Tôn Lập Vũ và Ngô Lĩnh, có tới tận mười người!
Nhịn không được thầm rủa một tiếng, Hứa Giản trừng Ngô Lĩnh:
"Chúng mày quá vô sỉ ghê tởm."
Ngô Lĩnh nghe xong cười ha ha, quay đầu nói với Hứa Giản:
"Chúng tôi tìm cậu Tần bàn bạc một ít chuyện, người không quan hệ thì về trước đi, chứ không đến lúc đó nắm đấm không có mắt làm bị thương chỗ nào sẽ không tốt."
Ngoài miệng Ngô Lĩnh nói lời khách sáo, dứt lời xong lại ra hiệu với hai người bên cạnh, hai người hiểu ý, xông thẳng đến gần Hứa Giản.
Ngay khi hai mắt Hứa Giản nheo lại xắn ống tay áo chuẩn bị đánh nhau, đột nhiên xoay chuyển, một phát đạp lăn một người, giơ tay quật một phát gọn gàng nhanh chóng mà giải quyết xong tên kia.
Dẫm lên ngón tay của một người trong đó, Tần Trầm che trước mặt Hứa Giản, nhìn lướt qua đám người đang nóng lòng muốn thử, mặt không hề cảm xúc lạnh giọng mở miệng:
"Tao xem ai trong đám chúng mày dám động tới em ấy."
Hứa Giản còn chưa phản ứng lại Tần Trầm đã giải quyết hai người, chờ cậu phản ứng lại, liếc mắt nhìn tên bị hắn dẫm ngón tay đang la hét, rồi nhìn tên bên cạnh bị hắn đạp lăn, giãy giụa chuẩn bị bò lên, quyết định thật nhanh, lập tức bước nhanh đi tới, nhấc chân đá vào giữa hai chân gã.
"A —— "
Hét thảm một tiếng, gã mới vừa run run rẩy rẩy đứng lên, vẻ mặt nhăn nhó bưng đũng quần từ từ ngã xuống, vẻ mặt đau khổ lăn lộn trên đất.
"..."
"..."
Nhìn gã lăn lộn trên đất, Tần Trầm trầm mặc vài giây quay đầu nhìn Hứa Giản, ánh mắt phức tạp:
"Không ngờ em đánh nhau kiểu này."
Tần Trầm nhìn dòng xe cộ xung quanh, tranh thủ đưa điện thoại di động của mình cho Hứa Giản:
"Anh đã mở định vị, điểm đỏ là chúng ta, điểm xanh là bên chị Phan, em chú ý khoảng cách của chúng ta, chờ khi cách nhau khoảng chừng một kilomet thì nói với anh."
Nhận điện thoại di động xong Hứa Giản vội vàng gật đầu, nhìn chằm chằm hai điểm đỏ xanh, vô cùng lo lắng nhìn Tần Trầm:
"Chúng ta có nên báo cảnh sát không?"
Là một thanh niên tốt ngũ giảng tứ mỹ*, quan niệm 'Có chuyện tìm cảnh sát' đã ăn sâu vào trong lòng Hứa Giản từ lâu.
* Ý chỉ "Năm tốt bốn đẹp". Nôm na như con ngoan trò giỏi, cháu ngoan Bác Hồ ấy =))))))
Chuyện theo dõi như vậy, tình tiết nghiêm trọng thì có thể báo cảnh sát xin giúp đỡ, nếu bình thường gặp phải tình huống như thế, Hứa Giản nhất định không nói hai lời liền gọi '110'.
Nhưng dù sao Tần Trầm cũng là người của công chúng, nếu báo cảnh sát làm lớn chuyện, Hứa Giản sợ ảnh hưởng không tốt tới hắn, cho nên mới do dự như thế.
Tần Trầm quay vô-lăng sang bên phải, kiên định nói:
"Chị Phan đã báo cảnh sát."
Hứa Giản có chút sầu lo: "Báo cảnh sát có ảnh hưởng đến đến anh không?"
Tần Trầm nghe vậy nhìn cậu: "Anh đâu làm sai chuyện gì, ảnh hưởng gì cơ?"
Tần Trầm: "Diễn xuất là công việc của chúng ta, ra khỏi công việc chúng ta chỉ là người bình thường, gặp chuyện phải nhờ cảnh sát giúp đỡ, không có gì sai, chúng ta tuân thủ luật pháp, cũng không cần ngại báo cảnh sát."
'A' một tiếng, Hứa Giản cảm thấy Tần Trầm nói rất có lý, đúng là không cần bận tâm nhiều như vậy.
Biết đã báo cảnh sát rồi, Hứa Giản an tâm chút, gửi biển số và kiểu xe 16 chỗ cho Phan Mẫn xong, chuyên tâm để ý hướng đi của bọn họ.
Phan Mẫn bên kia căn cứ theo biển số Hứa Giản cung cấp để kiểm tra, phát hiện là biển số giả, hoàn toàn không tìm được chủ xe, còn mẫu xe, bởi vì quá mức phổ biến, nhất thời không tìm được cái gì.
Tần Trầm không nhanh không chậm lái xe đọ sức với xe 16 chỗ, hơn hai mươi phút sau, Hứa Giản liên tục nhìn chằm chằm vào xe 16 chỗ bỗng nhiên mở miệng:
"Có vẻ bọn họ nhận ra chúng ta dẫn họ đi đường vòng, đang giảm tốc độ."
Tần Trầm liếc nhìn qua gương chiếu hậu, trên mặt không chút hoảng loạn: "Chị Phan cách chúng ta còn xa lắm không."
Hứa Giản nhấn sáng màn hình điện thoại di động lên nhìn, nói: "Còn hai mươi mấy km."
Vốn dĩ trung tâm thương mại cách công ty khá xa, Ngô Lĩnh và Tôn Lập Vũ canh bọn họ lâu như vậy, nhất định biết được vị trí công ty Nhạc Ngu, lo lắng bị bọn chúng phát hiện, Tần Trầm không đi về hướng công ty, bên phía Phan Mẫn nhất thời không đuổi đến kịp.
Trong đầu tính toán thời gian một chút, Tần Trầm cũng từ từ giảm tốc độ xe.
Tần Trầm giảm tốc độ xe không quá vài giây, Hứa Giản sốt ruột quay đầu: "Bọn chúng bật đèn xi nhan, có phải muốn chạy?"
Ánh mắt Tần Trầm trầm xuống, lên tiếng nhắc nhở:
"Ngồi vững vào."
Hứa Giản nghe vậy theo bản năng giơ tay nắm chặt dây an toàn trước ngực, ngả người về phía sau, Tần Trầm lái về phía trước mấy mét rồi đột ngột chuyển làn quay lại.
Cơ thể Hứa Giản nghiêng theo quán tính, chuyển làn xong còn có tâm tình nhìn một chút —— đường hai chiều có thể chuyển làn, không phạm luật giao thông.
Xe 16 chỗ cũng thức thời chú ý tới tình hình bên Tần Trầm, thấy bọn họ cùng chuyển làm thì biết mình bị bại lộ, rồi đột nhiên tăng tốc, chạy trốn thật xa.
Tần Trầm thấy vậy cười lạnh, đạp nhẹ chân ga, xe tăng tốc vọt lên.
Thế cuộc bỗng dưng đổi chỗ, nhìn chiếc xe không ngừng rút ngắn khoảng cách, Hứa Giản không nhịn được cảm thán trong lòng ——
Siêu xe quả nhiên khác nhau, đắt cũng có cái giá của đắt, khoảng cách về hiệu suất được bộc lộ ngay lập tức.
Tần Trầm không theo quá sát, xe 16 chỗ nhanh thì hắn tăng ga, xe 16 chỗ giảm tốc độ thì hắn giảm ga, từ đầu tới cuối duy trì khoảng cách không xa không gần sẽ không mất dấu.
Trong xe 16 chỗ, nhiều lần chuyển làn cũng không cắt đuổi được Tần Trầm, người cao gầy Tôn Lập Vũ có chút nóng nảy, chửi bới một tiếng sau đó đảo mắt nhìn phía Ngô Lĩnh:
"Đại ca, không cắt đuôi được, làm sao đây?"
So với Tôn Lập Vũ nóng nảy ấm ức, Ngô Lĩnh bình tĩnh hơn rất nhiều: "Tiếp tục tăng tốc."
Tài xế nghe vậy không nói một lời liền thay đổi tốc độ, Tôn Lập Vũ không hiểu nổi:
"Đại ca, tại sao chúng ta phải trốn, chúng ta theo dõi Tần Trầm không phải là muốn tóm hắn sao? Bây giờ trốn hắn làm cái gì?"
Ngô Lĩnh nhẹ nhàng nhìn cậu ta: "Mày muốn động thủ ngay trên phố lớn à?"
Tôn Lập Vũ yên lặng, như muốn trút giận nện lên ghế một phát, trên phố lớn người đến người đi, xe cộ lui tới rất nhiều, quả là không tiện động thủ.
Mặc cho Tôn Lập Vũ nín giận, Ngô Lĩnh liếc mắt nhìn cậu ta sau đó quay đầu nói với tài xế:
"Chạy tới tiểu khu An Khang, dẫn bọn nó đến đó, chỗ đó có người của chúng ta, dễ hành động."
Tiểu khu An Khang bên rìa thành phố Nam Phong, toàn bộ khu vực này có nhiều nhà tái định cư trong quá trình phá dỡ, bởi vì phòng ốc cũ kỹ giá thuê nhà rẻ, cho nên người dân sống lộn xộn.
Tài xế nghe xong gật gật đầu biểu thị đã rõ, ngược lại hai mắt Tôn Lập Vũ sáng lên:
"Hoá ra đại ca đã lên kế hoạch rồi, sao không nói sớm!"
Ngô Lĩnh liếc nhìn cậu ta một cái: "Mày làm việc hấp tấp không dùng não, nói trước cho mày tao sợ xảy ra sự cố."
"Lần trước nếu không phải mày động tay trước, nói không chừng chúng ta bây giờ đã ăn chắc, đâu phải mất sức thế này."
Làm hỏng việc, Tôn Lập Vũ cũng đuối lý, cười mỉa sau đó vẻ mặt lại trở nên xem thường:
"Cũng chỉ vì người phụ nữ kia lắm chuyện, kêu chúng ta bắt cóc chưa tính, còn yêu cầu Tần Trầm không bị thương, nếu không không trả khoản còn lại."
"Nếu không phải cô ta yêu cầu nhiều như vậy, tối hôm ấy em đã thẳng tay đánh ngất Tần Trầm rồi đưa đi, việc đã được giải quyết từ lâu rồi, đúng là đàn bà dong dài, sợ bóng sợ gió."
Trút giận xong, Tôn Lập Vũ tò mò hỏi Ngô Lĩnh:
"Anh, anh nói xem cô nàng kia bảo chúng ta bắt cóc Tần Trầm làm cái gì? Tần Trầm nổi tiếng như vậy, bắt cóc hắn nhất định không biết bao nhiêu phiền toái, nếu không phải ả trả công nhiều, em chắc chắn sẽ không làm."
Ngô Lĩnh cau mày nhìn cậu ta: "Chuyện khách hàng thì mày tìm hiểu thêm làm gì, biết có tiền là được rồi, đâu ra mà nói lắm thế!"
Tôn Lập Vũ bị quát rụt cổ lại, không dám nói tiếp nữa.
Theo xe 16 chỗ mấy phút, Hứa Giản để ý tới điều không ổn: "Sao chúng không tăng tốc?"
Vừa nói chuyện Hứa Giản vừa nhìn điện thoại di động, phát hiện sau lần tăng tốc vừa nãy, bên phía Phan Mẫn cách bọn họ không gần mà rất xa.
Ngón tay nhẹ nhàng gõ gõ vào vô lăng, Tần Trầm chậm rãi mở miệng: "Hẳn là bọn nó muốn dẫn chúng ta tới đây."
Hứa Giản định thần nhìn lại, thì thấy trên đó viết 'tiểu khu An Khang'.
"Cố ý?" Hứa Giản không biết hoàn cảnh xung quanh, nghe Tần Trầm nói như vậy hơi nhướn mày: "Vậy chúng ta vẫn đi theo hả? Sẽ có có mai phục chứ?"
Tần Trầm nghe xong cười nhìn cậu: "Sợ à? Có muốn bay trước không?"
Thấy hắn còn có tâm tình trêu ghẹo mình, Hứa Giản tức giận nhìn hắn: "Quá béo, bay không nổi, không bay."
Ánh mắt Tần Trầm lướt qua bên eo Hứa Giản, trong mắt ngập ý cười: "Mập chính là Hứa Sữa Tươi, không liên quan tới Hứa Giản em."
Hứa Giản: "... Quý ngài này, xin anh đừng cướp lời thoại của em được không?"
Bị Tần Trầm chen vào như thế, cảm giác căng thẳng trong lòng Hứa Giản vơi đi không ít như một kì tích, trái tim đập loạn xạ cũng dần dần trở lại bình thường.
Cũng đúng, ở bên cạnh Tần Trầm thì cậu còn có cái gì phải sợ chứ? Cậu từng thấy qua khả năng đánh đấm của Tần Trầm, một tay ôm mèo có thể đánh 'sào tre' quỳ xuống đất.
Hơn nữa hai ngày trước khi nói với Phan Mẫn chuyện ở bãi đậu xe, Hứa Giản mới biết sở dĩ thân thủ Tần Trầm tốt như vậy, là vì từ nhỏ hắn đã luyện tập TaeKwonDo và sanda.
Còn là kiểu đã giành được giải thưởng.
Nghĩ tới đây, Hứa Giản càng nhẹ nhõm.
......
Sắc trời đã gần tối, trong tiểu khu An Khang, Tần Trầm nhìn xa xa thấy xe 16 chỗ kia dừng lại thì không theo nữa, quay đầu hỏi Hứa Giản:
"Bên chị Phan có còn xa lắm không."
Hứa Giản vẫn luôn để ý định vị lập tức đáp: "Còn khoảng mười lăm phút."
Tần Trầm gật gật đầu, lái xe đi thêm một đoạn nữa, cùng lúc đó xe 16 chỗ mở cửa ra, Ngô Lĩnh và Tôn Lập Vũ bước xuống xe.
Thấy bên Tần Trầm không theo tới, ánh đèn đường lấp loáng, Tôn Lập Vũ dựng thẳng ngón giữa về phía họ như khiêu khích.
Nhìn bộ dạng hung hăng của Tôn Lập Vũ, Hứa Giản hận đến nghiến răng, đồng thời nói với Tần Trầm:
"Anh Trầm đừng xuống, chắc chắn bọn nó giở trò."
Tần Trầm không phải người bốc đồng, vốn không có ý định đi qua, chỉ là bật đèn pha, rọi thẳng tới bọn chúng.
Tần Trầm Hứa Giản không xuống xe, Tôn Lập Vũ bên đây không động đậy, Phan Mẫn cách bọn họ càng ngày càng gần.
Đôi bên giằng co khoảng hai phút, một cô gái đeo ba lô, mặc đồng phục học sinh, buộc tóc đuôi ngựa trông như học sinh cấp ba chậm rãi đi ngang qua xe Tần Trầm, nhìn thấy bọn họ pha đèn trong tiểu khu còn hơi nghi hoặc quay đầu liếc mắt nhìn.
Hứa Giản quay đầu thấy, nhìn thời gian một chút sau đó thuận miệng nói: "Tan học à? Cấp ba không tự học buổi tối?"
Tần Trầm cũng để ý tới nữ sinh kia, không quan tâm đáp: "Chắc là học sinh một buổi, không cần tự học buổi tối."
Hứa Giản nghe xong gật gật đầu, hơi híp mắt tiếp tục nhìn chằm chằm Tôn Lập Vũ và Ngô Lĩnh.
Vốn dĩ Hứa Giản quyết định cho dù chuyện gì xảy ra cũng không xuống xe, nhưng mà biến cố xảy ra trong nháy mắt, lúc cô gái mặc đồng phục học sinh đi ngang qua Ngô Lĩnh và Tôn Lập Vũ, hai người đột nhiên từ bên cạnh xe xông tới.
Hai người đàn ông một người ôm eo, một người che miệng, kéo nữ sinh kia vào trong bóng tối, nữ sinh bị sợ hết hồn, liên tục đánh đá điên cuồng vùng vẫy.
Nhưng là một cô gái, giãy giụa thế nào đi nữa thì sức cũng có hạn, cho nên rất nhanh bị hai người túm tóc kéo vào bên cạnh.
Chuyện xảy ra quá mức đột ngột, Hứa Giản trố mắt ngoác mồm, não bộ còn chưa phản ứng lại ——
Tình cảnh bây giờ là gì thế này?
Đến khi nhìn thấy Tôn Lập Vũ đè nữ sinh trên xe bắt đầu kéo cổ áo cô, Hứa Giản mới chợt hoàn hồn, đập cửa xe một cái, sốt ruột kêu:
"Tần Trầm!"
Hai tên súc sinh này, đang muốn xâm phạm nữ sinh kia!
Tần Trầm sầm mặt lại, bấm còi một hồi sau đó khởi động xe, xông thẳng tới.
Chỉ trong chốc lát, Hứa Giản thấy quần áo nữ sinh cũng đã bị xé hơn phân nửa, hai chân hai tay bị giữ chặt, đầu Tôn Lập Vũ vùi giữa cổ cô.
Cách càng gần, Hứa Giản càng có thể thấy rõ nữ sinh kia tóc tai ngổn ngang, quần áo xốc xếch, nước mắt trên mặt và sự tuyệt vọng.
Nhìn tình cảnh cách đó không xa, đầu óc Hứa Giản trống không vài giây, vang ong ong.
Cậu không ngờ Ngô Lĩnh và Tôn Lập Vũ to gan đến vậy.
Mặc dù trong lòng biết bọn chúng làm như vậy rất có thể là muốn dụ bọn họ xuống xe, bọn họ nên đợi tại chỗ chờ Phan Mẫn và cảnh sát tới, nhưng bọn họ không thể trơ mắt nhìn nữ sinh kia bị làm nhục trước mắt mình.
Chờ cảnh sát đến thì tất cả đã quá muộn, cho nên cái hố này, bọn họ không nhảy cũng phải nhảy.
Sau khi Tần Trầm dừng xe hẳn, Hứa Giản vội vã mở cửa xe, vừa bước xuống vừa cao giọng hô:
"Dừng tay!"
Quá mức tức giận, khi mở cửa xe tay Hứa Giản cũng phát run, vừa mở miệng còn lạc giọng.
Tần Trầm xuống xe xong đóng sầm cửa vang một tiếng "bịch", thấp giọng nhanh chóng nói với Hứa Giản:
"Em đứng ở chỗ này đừng nhúc nhích."
Hứa Giản nào chịu để một mình hắn đi qua, sắc mặt căng thẳng đi theo phía sau hắn.
Thấy hai người bọn họ xuống xe, Tôn Lập Vũ dừng tay, đẩy nữ sinh nước mắt đầy mặt sang một bên như nhưng một món đồ chơi, quay đầu cười với Ngô Lĩnh, giọng nói còn hơi khàn:
"Đại ca, em đã nói mấy tên này nhẹ dạ, cách này dùng ok chứ?"
Nữ sinh bị cậu ta đẩy như thế, hét lên một tiếng rồi ngã thẳng xuống đất, không để ý tới cánh tay bị đau, ngồi dưới đất vừa khóc lóc lùi về sau vừa hoảng loạn kéo quần áo của mình bị đã xé không ra hình dạng gì.
Sức của Tôn Lập Vũ quá lớn, nút áo của cô không biết rơi đi đâu, trông vô cùng chật vật.
Hứa Giản thấy căng thẳng trong lòng, nhanh chóng bước tới gần cô hai bước.
Thấy Hứa Giản đi đến, nữ sinh cuống quít lùi về sau, không ngừng lắc đầu, nước mắt như mưa: "Anh đừng tới đây, đừng tới đây hu hu..."
Hứa Giản cởi áo khoác trên người, ngồi xổm xuống khoác áo lên trên người cô, nhẹ nhàng an ủi:
"Đừng sợ, chúng tôi không phải cùng một hội với bọn chúng, chúng tôi là người tốt."
Đỡ nữ sinh vẫn còn sợ hãi đứng lên, Hứa Giản nói với nàng:
"Cô tránh qua một bên trước đi."
Nữ sinh cẩn thận liếc nhìn Hứa Giản, gắt gao bám vào áo khoác cậu, nhanh chóng nhìn về phía đám Tôn Lập Vũ rồi nhỏ giọng nói cảm ơn với Hứa Giản sau đó chạy đi.
Nghe giọng cô nàng còn đang run rẩy, trong lòng Hứa Giản cảm thấy có lỗi:
Nếu không có họ, cô ấy cũng sẽ không tai bay vạ gió thế này.
Nhưng một bên khác, Tôn Lập Vũ nhìn Tần Trầm lạnh mặt, nở nụ cười:
"Tao còn tưởng mày sẽ ở bên kia xem xong trò hay rồi mới ra đấy."
Tần Trầm xoay cổ tay, cũng không phí lời với cậu ta, lạnh giọng nói: "Chúng mày cùng nhau tới hay là từng người một?"
Ngô Linh đứng bên cạnh Tôn Lập Vũ vẫn luôn im lặng nghe Tần Trầm nói vậy, lắc đầu cười:
"Tụi này đã thấy qua khả năng đánh đấm của cậu Tần đây, thế nên bên tôi lần này cũng có chuẩn bị."
Sau khi nói xong Ngô Lĩnh phất tay, Hứa Giản liền thấy hai bên cửa xe đột nhiên mở ra, vài người lục tục từ trên xe bước xuống, nhanh chóng vây quanh Tần Trầm.
Hứa Giản cả kinh, tỉ mỉ đếm, thấy bao gồm Tôn Lập Vũ và Ngô Lĩnh, có tới tận mười người!
Nhịn không được thầm rủa một tiếng, Hứa Giản trừng Ngô Lĩnh:
"Chúng mày quá vô sỉ ghê tởm."
Ngô Lĩnh nghe xong cười ha ha, quay đầu nói với Hứa Giản:
"Chúng tôi tìm cậu Tần bàn bạc một ít chuyện, người không quan hệ thì về trước đi, chứ không đến lúc đó nắm đấm không có mắt làm bị thương chỗ nào sẽ không tốt."
Ngoài miệng Ngô Lĩnh nói lời khách sáo, dứt lời xong lại ra hiệu với hai người bên cạnh, hai người hiểu ý, xông thẳng đến gần Hứa Giản.
Ngay khi hai mắt Hứa Giản nheo lại xắn ống tay áo chuẩn bị đánh nhau, đột nhiên xoay chuyển, một phát đạp lăn một người, giơ tay quật một phát gọn gàng nhanh chóng mà giải quyết xong tên kia.
Dẫm lên ngón tay của một người trong đó, Tần Trầm che trước mặt Hứa Giản, nhìn lướt qua đám người đang nóng lòng muốn thử, mặt không hề cảm xúc lạnh giọng mở miệng:
"Tao xem ai trong đám chúng mày dám động tới em ấy."
Hứa Giản còn chưa phản ứng lại Tần Trầm đã giải quyết hai người, chờ cậu phản ứng lại, liếc mắt nhìn tên bị hắn dẫm ngón tay đang la hét, rồi nhìn tên bên cạnh bị hắn đạp lăn, giãy giụa chuẩn bị bò lên, quyết định thật nhanh, lập tức bước nhanh đi tới, nhấc chân đá vào giữa hai chân gã.
"A —— "
Hét thảm một tiếng, gã mới vừa run run rẩy rẩy đứng lên, vẻ mặt nhăn nhó bưng đũng quần từ từ ngã xuống, vẻ mặt đau khổ lăn lộn trên đất.
"..."
"..."
Nhìn gã lăn lộn trên đất, Tần Trầm trầm mặc vài giây quay đầu nhìn Hứa Giản, ánh mắt phức tạp:
"Không ngờ em đánh nhau kiểu này."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.