Chương 33: Chương XXXIII – Khởi Phong
Tuyen Pham
27/05/2023
Chương XXXIII – Khởi Phong
“Chuyện gì đang xảy ra vậy chứ?”
“Ầm. Ầm. Ầm”
“Tít – Tít – Tít”
“Sở chỉ huy bến cảng Hồ Tây xin nghe.”
“Tôi là đô đốc Ngô Tái, phía bến cảng đã xảy ra chuyện gì? Mau chóng báo cáo tình hình cho tôi ngay lập tức.”
“Là đô đốc, vâng. Thưa ngài, bây giờ tại bến cảng đang xảy ra liên tiếp nhiều vụ phát nổ liên hoàn không thể kiểm soát. Hiện tại, về phía Ngô Gia chúng ta chưa có thiệt hại gì. Nhưng mà số hàng hoá cùng tàu chuyên chở của Phạm Gia, toàn bộ hầu như đã bốc cháy hoàn toàn không thể can thiệp vì ngọn lửa đang rất lớn. Xin ngài mau chóng ra chỉ thị, điều thêm nhân lực đến ngay lập tức. Với tình hình này, chắc chắn chúng ta cũng sẽ liên luỵ.”
“Không thể xác nhận nguyên nhân hay sao? Tình thế ở cấp độ mấy?”
“Là cấp độ ba, máy đo hiển thị cho thấy áp suất cùng nhiệt độ đỉnh điểm vượt quá mức cho phép tiến đến gần không quá 3 thước. Chúng ta chỉ có thể can thiệp thu hẹp diện tích mà thôi. Ngoài ra, phía pháo đài đã nhìn thấy vài người di chuyển trước khi xảy ra vụ nổ nhưng đám người đó hiện có thể đã chôn theo biện lửa.”
“Là cảm tử quân sao?”
“Có khả năng là thế, hiện tại rất cấp bách, mong ngài nhanh chóng ra chỉ thị, điều động thêm nhân lực. Video chi tiết trực tiếp sẽ được gửi ngay cho ngài.”
“Được.”
Cuộc gọi vừa kết thúc, trợ lý bên cạnh Ngô Tái liền nhận được lời mời tham gia phát trực tiếp trên máy tính.
“Đô đốc, mời ngài”
Đập vào mắt của Ngô Tái qua màn ảnh nhỏ là bến cảng Hồ Tây đang không ngừng phát ra nhiều tiếng nổ ầm ầm, khói bốc lên nghi ngút theo đừng đợt bùng phát của những ngọn lửa như con sói dữ sắn sàng nuốt chửng mọi thứ khi đói. Tình hình này có khi còn tệ hơn nhiều so với phòng chỉ huy vừa báo cáo. Gương mặt Ngô Tái ngay lập tức biến sắc không còn một giọt máu, ngay lập tức nhấc máy gọi cho tổng bộ.
“Tổng bộ xin nghe …”
“Mau chóng điều động toàn bộ trực thăng, xe và quân nhân cứu hoả đến bến cảng Tây Hồ ngay lập tức. Chúng ta còn một lượng lớn hàng hoá ở đó, đặt biệt chính là kho dầu khổng lồ sát với mặt biển gần với nơi phát hoả, không thể để vạn nhất xảy ra bất trắc. Nhanh chóng tập hợp và khẩn trương. Đây là mệnh lệnh tuyệt đối ưu tiên giải quyết.”
“Đã nhận chỉ thị, ngay lập tức điều phối.”
Nhanh tay gác máy, Ngô Tái liền ngay lập tức cầm lấy chiếc áo khoác quân nhân khoác lên người rồi rời khỏi phòng cùng trợ lý để đến bến cảng quan sát tình hình, phòng trường hợp xấu cũng có thể xử lý kịp thời.
Trải qua thời gian một ngày một đêm trấn áp không ngừng nghỉ bằng tất cả quân lực lẫn tài lực thì cuối cùng cũng đã hoàn toàn áp chế được sự cố không mong muốn này. Kết quả là Ngô Tái cùng toàn bộ thuộc hạ đã bảo vệ thành công tài lực của Ngô Gia cùng kho dầu khổng lồ của bến cảng. Tuy nhiên, số hàng hoá cùng tàu chuyên chở, còn có cả người của Phạm Gia đa số đều đã không còn bất cứ thứ gì còn sót lại. Chỉ trừ một số nhân lực ít ỏi vượt qua nhưng tình thế cũng là hết sức nguy kịch đang được cứu chữa, chăm sóc trong phòng cấp cứu đặt biệt.
“Phòng hội nghị tại Nhất Thành – Phạm Gia”
Trải qua một trận trao đổi luân phiên lý lẻ kèm chứng cứ không ngừng nghỉ suốt cả một đoạn thời gian dài mấy canh giờ của các gia tộc Phạm Gia, Ngô Gia, Hàn Gia. Lưu Gia Nghiêm sau khi xem xét tổng thể từng tình tiết, chi tiết của diễn biến thì cuối cùng cũng đã có quyết định cho mối bất hảo giữa hai nhà Ngô – Phạm này.
“Được rồi, chắc không cần lão già này đích thân nói nữa. Mọi người sau khi xem xét qua tình hình thì cũng đã đúc kết ra được cái chết của trưởng lão của Ngô Gia không có chút liên quan nào đếm Phạm Gia. Vì vậy, ta nghĩ chuyện cũng nên kết thúc ở đây thôi.”
Nghe thấy lời kết của Lưu Gia Nghiêm, tất thẩy toàn bộ mọi người trong gian phòng, nhất là những người có liên quan trực tiếp sự việc như Ngô Gia và Phạm Gia đều cũng chỉ gật đầu tán thành.
Người của Ngô Gia sau khi giải quyết xong vấn đề, thái độ cũng theo đó mà thay đổi đến lạ thường. Tất thẩy mang mội điệu bộ hoà nhã như chưa hề xảy ra bất cứ chuyện gì cả. Hàn Gia trông đợi một màn thua thiệt, tranh đấu nảy lửa đến tan rã của hai nhà Ngô – Phạm cũng có chút tiếc nuối không đành.
Phạm Gia trong lòng cũng thở phào nhẹ nhõm, cũng may mắn vì không có điều thiếu mong muốn xảy ra bất ngờ ảnh hưởng đến đại nghiệp lâu dài trong tương lai. Nếu không mọi thứ gập gềnh không biết té xuống hố lúc nào không hay.
Lưu Gia Nghiêm nhìn màn tranh đấu của các Gia Thế Nhị Lưu cũng chỉ mỉm cười nhìn lại như gia thế của mình trong quá khứ.
Đang lúc bầu không khí dần hé sắc hơn thì từ bên ngoài cánh cửa lớn đi vào một tên vệ sĩ là người của Phạm Gia với vẻ mặt gấp gáp cùng ánh mắt như lưỡi dao sắt nhọn nhìn về phía đám người Hàn Gia.
Đám người Hàn Khàn nhìn sơ qua điệu bộ của tên vệ sĩ khi hắn tiến đến Phạm gia chủ cũng cảm thấy có gì đó không đúng. Khi tên vệ sĩ ghé vào tai thông báo với Phạm Thái Công thì ngay lập tức ánh mắt của Phạm Thái Công trở nên đỏ thẵm nhìn lần lượt về phía Ngô Gia và Phạm Gia.
“Chuyện gì đang xảy ra vậy chứ?”
“Ầm. Ầm. Ầm”
“Tít – Tít – Tít”
“Sở chỉ huy bến cảng Hồ Tây xin nghe.”
“Tôi là đô đốc Ngô Tái, phía bến cảng đã xảy ra chuyện gì? Mau chóng báo cáo tình hình cho tôi ngay lập tức.”
“Là đô đốc, vâng. Thưa ngài, bây giờ tại bến cảng đang xảy ra liên tiếp nhiều vụ phát nổ liên hoàn không thể kiểm soát. Hiện tại, về phía Ngô Gia chúng ta chưa có thiệt hại gì. Nhưng mà số hàng hoá cùng tàu chuyên chở của Phạm Gia, toàn bộ hầu như đã bốc cháy hoàn toàn không thể can thiệp vì ngọn lửa đang rất lớn. Xin ngài mau chóng ra chỉ thị, điều thêm nhân lực đến ngay lập tức. Với tình hình này, chắc chắn chúng ta cũng sẽ liên luỵ.”
“Không thể xác nhận nguyên nhân hay sao? Tình thế ở cấp độ mấy?”
“Là cấp độ ba, máy đo hiển thị cho thấy áp suất cùng nhiệt độ đỉnh điểm vượt quá mức cho phép tiến đến gần không quá 3 thước. Chúng ta chỉ có thể can thiệp thu hẹp diện tích mà thôi. Ngoài ra, phía pháo đài đã nhìn thấy vài người di chuyển trước khi xảy ra vụ nổ nhưng đám người đó hiện có thể đã chôn theo biện lửa.”
“Là cảm tử quân sao?”
“Có khả năng là thế, hiện tại rất cấp bách, mong ngài nhanh chóng ra chỉ thị, điều động thêm nhân lực. Video chi tiết trực tiếp sẽ được gửi ngay cho ngài.”
“Được.”
Cuộc gọi vừa kết thúc, trợ lý bên cạnh Ngô Tái liền nhận được lời mời tham gia phát trực tiếp trên máy tính.
“Đô đốc, mời ngài”
Đập vào mắt của Ngô Tái qua màn ảnh nhỏ là bến cảng Hồ Tây đang không ngừng phát ra nhiều tiếng nổ ầm ầm, khói bốc lên nghi ngút theo đừng đợt bùng phát của những ngọn lửa như con sói dữ sắn sàng nuốt chửng mọi thứ khi đói. Tình hình này có khi còn tệ hơn nhiều so với phòng chỉ huy vừa báo cáo. Gương mặt Ngô Tái ngay lập tức biến sắc không còn một giọt máu, ngay lập tức nhấc máy gọi cho tổng bộ.
“Tổng bộ xin nghe …”
“Mau chóng điều động toàn bộ trực thăng, xe và quân nhân cứu hoả đến bến cảng Tây Hồ ngay lập tức. Chúng ta còn một lượng lớn hàng hoá ở đó, đặt biệt chính là kho dầu khổng lồ sát với mặt biển gần với nơi phát hoả, không thể để vạn nhất xảy ra bất trắc. Nhanh chóng tập hợp và khẩn trương. Đây là mệnh lệnh tuyệt đối ưu tiên giải quyết.”
“Đã nhận chỉ thị, ngay lập tức điều phối.”
Nhanh tay gác máy, Ngô Tái liền ngay lập tức cầm lấy chiếc áo khoác quân nhân khoác lên người rồi rời khỏi phòng cùng trợ lý để đến bến cảng quan sát tình hình, phòng trường hợp xấu cũng có thể xử lý kịp thời.
Trải qua thời gian một ngày một đêm trấn áp không ngừng nghỉ bằng tất cả quân lực lẫn tài lực thì cuối cùng cũng đã hoàn toàn áp chế được sự cố không mong muốn này. Kết quả là Ngô Tái cùng toàn bộ thuộc hạ đã bảo vệ thành công tài lực của Ngô Gia cùng kho dầu khổng lồ của bến cảng. Tuy nhiên, số hàng hoá cùng tàu chuyên chở, còn có cả người của Phạm Gia đa số đều đã không còn bất cứ thứ gì còn sót lại. Chỉ trừ một số nhân lực ít ỏi vượt qua nhưng tình thế cũng là hết sức nguy kịch đang được cứu chữa, chăm sóc trong phòng cấp cứu đặt biệt.
“Phòng hội nghị tại Nhất Thành – Phạm Gia”
Trải qua một trận trao đổi luân phiên lý lẻ kèm chứng cứ không ngừng nghỉ suốt cả một đoạn thời gian dài mấy canh giờ của các gia tộc Phạm Gia, Ngô Gia, Hàn Gia. Lưu Gia Nghiêm sau khi xem xét tổng thể từng tình tiết, chi tiết của diễn biến thì cuối cùng cũng đã có quyết định cho mối bất hảo giữa hai nhà Ngô – Phạm này.
“Được rồi, chắc không cần lão già này đích thân nói nữa. Mọi người sau khi xem xét qua tình hình thì cũng đã đúc kết ra được cái chết của trưởng lão của Ngô Gia không có chút liên quan nào đếm Phạm Gia. Vì vậy, ta nghĩ chuyện cũng nên kết thúc ở đây thôi.”
Nghe thấy lời kết của Lưu Gia Nghiêm, tất thẩy toàn bộ mọi người trong gian phòng, nhất là những người có liên quan trực tiếp sự việc như Ngô Gia và Phạm Gia đều cũng chỉ gật đầu tán thành.
Người của Ngô Gia sau khi giải quyết xong vấn đề, thái độ cũng theo đó mà thay đổi đến lạ thường. Tất thẩy mang mội điệu bộ hoà nhã như chưa hề xảy ra bất cứ chuyện gì cả. Hàn Gia trông đợi một màn thua thiệt, tranh đấu nảy lửa đến tan rã của hai nhà Ngô – Phạm cũng có chút tiếc nuối không đành.
Phạm Gia trong lòng cũng thở phào nhẹ nhõm, cũng may mắn vì không có điều thiếu mong muốn xảy ra bất ngờ ảnh hưởng đến đại nghiệp lâu dài trong tương lai. Nếu không mọi thứ gập gềnh không biết té xuống hố lúc nào không hay.
Lưu Gia Nghiêm nhìn màn tranh đấu của các Gia Thế Nhị Lưu cũng chỉ mỉm cười nhìn lại như gia thế của mình trong quá khứ.
Đang lúc bầu không khí dần hé sắc hơn thì từ bên ngoài cánh cửa lớn đi vào một tên vệ sĩ là người của Phạm Gia với vẻ mặt gấp gáp cùng ánh mắt như lưỡi dao sắt nhọn nhìn về phía đám người Hàn Gia.
Đám người Hàn Khàn nhìn sơ qua điệu bộ của tên vệ sĩ khi hắn tiến đến Phạm gia chủ cũng cảm thấy có gì đó không đúng. Khi tên vệ sĩ ghé vào tai thông báo với Phạm Thái Công thì ngay lập tức ánh mắt của Phạm Thái Công trở nên đỏ thẵm nhìn lần lượt về phía Ngô Gia và Phạm Gia.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.