Chương 34: Chương XXXIV – Hàn Gia Mưu Sự
Tuyen Pham
27/05/2023
...Chương XXXIV – Hàn Gia Mưu Sự...
Bầu không khí lúc này bên trong gian phòng hội nghị cũng trở nên yên tĩnh đến lạ thường, nhưng sâu thẩm trong sự tĩnh lặng giống như đang điên cuồng thôi thúc nổi lên một cơn sóng lớn. Trong khi hai nhà Ngô – Hàn còn đang quét ánh mắt khó hiểu qua nhau thì bất thình lình Phạm Thái Công đập mạnh tay của mình xuống mặt bàn gỗ một cái thật mạnh rồi đứng thẳng người dậy hướng ánh mắt về phía của hai nhà Ngô – Hàn chỉ tay quát lớn.
“Hay cho một Hàn Gia, Phạm Gia ta trước nay chưa từng bạc đãi các người khi còn là môn hộ Gia Thế Tam Lưu thuộc Phạm Gia ta. Nay các người có xảo duyên vươn lên đến Gia Thế Nhị Lưu lại muốn trở mặt. Làm ra chuyện bỉ ổi như vậy, các người có đáng làm người nữa không.”
Trước sự ngơ ngác của Hàn Khàn cùng hai vị trưởng lão của Hàn Gia, Ngô trưởng lão bên cạnh lập tức đứng lên thiện chí muốn dập tắt cơn lửa đang ùn ùn bốc cháy dữ dội từ sâu trong ánh mắt của Phạm gia chủ.
“Phạm gia chủ, có chuyện gì vậy? Không thể từ từ nói hay sao? Dù sao Hàn Gia bây giờ cũng không phải Hàn Gia khi xưa, bất quá ngài hãy ngồi xuống từ từ nói ra.”
Phạm gia chủ không những không để những lời của Ngô trưởng lão lọt vào tai, mà còn quay sang trách khứ Ngô Gia.
“Ngươi cũng có tư cách nói những lời này, Phạm Gia cùng Ngô Gia xưa nay có thể nói giống như sinh tử chi giao cùng nhau tiến, cùng nhau lùi.”
“Chỉ vì một chút nghi vấn không căn cứ, các người thẳng tay làm rạn nứt tình nghĩa. Số hàng của Phạm Gia ta bây giờ các người tính làm sao? Hàn Gia các người đúng là chặn đánh giữa thanh niên bạch nhật mà.”
Ngô trưởng lão bị Phạm gia chủ quát lớn, trong lòng cũng có chút tức giận nhưng cũng không dám làm càng, đành ngậm ngùi ngồi xuống nuốt cơn hận trong lòng.
Lưu Gia Nghiêm cùng Vô Danh nhìn một màn này có chút quỷ dị cũng chỉ biết nhìn nhau lắc đầu. Bản tính Vô Danh vốn không thích lòng vòng nên liền lên tiếng tra hỏi Phạm gia chủ.
“Phạm gia chủ, rốt cuộc ba nhà các người có chuyện gì? Nói rõ ra một lần được không? Ta dù sao cũng đã ăn vài bát cơm của Phạm Gia, nếu có kẻ dám ngông cuồng làm càng vô lý. Vô Danh ta giúp ngài giải quyết triệt để.”
Lời của Vô Danh truyền đến, bất giác khiến Phạm gia chủ nguôi ngoai đi mấy phần đỏ ửng trong đôi mắt. Nhìn về phía Vô Danh rồi khẽ gật đầu.
“Lưu gia chủ mong ngài ở đây làm chủ cho Phạm Gia xem nên giải quyết như thế nào với chuyện này. Số hàng hoá Ngô Gia tạm thời nắm giữ của Phạm Gia đều đã tan thành mây khói, mà người gây ra không ai khác chính là Hàn Gia.”
Giống như tiếng sét nổ ầm bên tai, Hàn Khàn cũng không còn đủ kiên nhẫn trước lời quả quyết vô căn cứ cùng thái độ từ khi nãy đến giờ của Phạm gia chủ lên mình và những người khác.
“Phạm gia chủ, như Ngô trưởng lão đã nói, Hàn Gia ta bây giờ không còn thuộc môn hộ của Phạm Gia. Ngài cũng nên biết điều mà khách sáo đôi chút, có những chuyện không nên nói bừa như đập ruồi bay loạn vậy được.”
Phạm gia chủ nhìn Hàn Khàn ánh mắt khinh miệt, trên môi nở một nụ cười nhạt.
“Tên nhóc miệng mồm còn chưa dứt sữa, ở đây muốn ra oai cho cái Hàn Gia à. Chứng cứ rõ ràng được tìm thấy, đây là báo cáo cả Ngô Gia gửi đến ngươi tự cầm mà đọc lấy. Sẵn tiện đọc lớn cho tất cả cùng nghe.”
Dứt lời, Phạm gia chủ cầm lấy phong bì trong tay của tên vệ sĩ ném thẳng về phía Hàn Khàn.
Nhìn tấm phong bì rơi xuống trước mặt mình, Hàn Khàn có chút khó chịu thể hiện rõ qua ánh mắt dưới sự xem thường của Phạm gia chủ nhưng cũng nhanh chóng xé toạc tấm phong bì ra xem qua một lượt.
“Lý nào là vậy, Hàn Gia ta lại làm ra chuyện này cơ chứ. Chắc chắn có kẻ muốn hãm hại Hàn Gia ta. Ngô Gia các người không lẽ không phải trái, hay là các người tự nguỵ tạo rồi muốn đổ hết lên đầu Hàn Gia chúng ta.”
Ngô trưởng lão bên cạnh nghe mấy lời phỉ bán của Hàn Khàn liền lập tức giật lấy tấm phong thư xem xét.
“Ngô Gia ta trước nay còn không thèm để Hàn Gia các người vào mắt một chút. Một Gia Thế Nhị Lưu vừa mới đặt chân vào như các ngươi đáng để Ngô Gia bày nhiều tâm cơ hãm hại, ảnh hưởng đến Ngô Gia và Phạm Gia nghiêm trọng đến như vậy hay sao?.”
Vô Danh nhìn ba nhà lại một lần nữa châm biếm lẫn nhau, khiến hắn vô cùng khó chịu.
“Ngô trưởng lão, các người nói qua một lần được không? Các sự vụ như các người cứ thích nói chuyện kiểu này thì cho đến khi nào vấn đề mới được giải quyết.”
Theo lời Vô Danh, Ngô trưởng lão cũng nhanh chóng thuật lại sự việc không chút chậm trễ kéo dài nghi vấn nữa.
“Hiện tại, nói một cách gọn gàng nhất. Chính là số hàng hoá dùng để lưu chuyển đến Trung Lưu của Phạm Gia nằm ở trong tay Ngô Gia ta đã hoàn toàn tan thành khói lửa vào mấy hôm trước. Theo thông tin của phong thư, vụ nổ đã xảy ra một cách có tổ chức và chuẩn bị mới khiến chúng ta không thể nào trở tay kịp.”
“Khi thu dọn tàng cuộc, chúng ta tìm thấy rất nhiều lệnh bài ký danh của Hàn Gia cùng với một số thi thể. Sau khi khám xét sơ bộ, số thi thể này có thời gian tử vong phù hợp với thời gian xảy ra sự kiện này. Đồng thời, cũng đã xác nhận danh tính của tất cả thi thể đều có trong danh sách đều là quân nhân của Hàn Gia.”
Bầu không khí lúc này bên trong gian phòng hội nghị cũng trở nên yên tĩnh đến lạ thường, nhưng sâu thẩm trong sự tĩnh lặng giống như đang điên cuồng thôi thúc nổi lên một cơn sóng lớn. Trong khi hai nhà Ngô – Hàn còn đang quét ánh mắt khó hiểu qua nhau thì bất thình lình Phạm Thái Công đập mạnh tay của mình xuống mặt bàn gỗ một cái thật mạnh rồi đứng thẳng người dậy hướng ánh mắt về phía của hai nhà Ngô – Hàn chỉ tay quát lớn.
“Hay cho một Hàn Gia, Phạm Gia ta trước nay chưa từng bạc đãi các người khi còn là môn hộ Gia Thế Tam Lưu thuộc Phạm Gia ta. Nay các người có xảo duyên vươn lên đến Gia Thế Nhị Lưu lại muốn trở mặt. Làm ra chuyện bỉ ổi như vậy, các người có đáng làm người nữa không.”
Trước sự ngơ ngác của Hàn Khàn cùng hai vị trưởng lão của Hàn Gia, Ngô trưởng lão bên cạnh lập tức đứng lên thiện chí muốn dập tắt cơn lửa đang ùn ùn bốc cháy dữ dội từ sâu trong ánh mắt của Phạm gia chủ.
“Phạm gia chủ, có chuyện gì vậy? Không thể từ từ nói hay sao? Dù sao Hàn Gia bây giờ cũng không phải Hàn Gia khi xưa, bất quá ngài hãy ngồi xuống từ từ nói ra.”
Phạm gia chủ không những không để những lời của Ngô trưởng lão lọt vào tai, mà còn quay sang trách khứ Ngô Gia.
“Ngươi cũng có tư cách nói những lời này, Phạm Gia cùng Ngô Gia xưa nay có thể nói giống như sinh tử chi giao cùng nhau tiến, cùng nhau lùi.”
“Chỉ vì một chút nghi vấn không căn cứ, các người thẳng tay làm rạn nứt tình nghĩa. Số hàng của Phạm Gia ta bây giờ các người tính làm sao? Hàn Gia các người đúng là chặn đánh giữa thanh niên bạch nhật mà.”
Ngô trưởng lão bị Phạm gia chủ quát lớn, trong lòng cũng có chút tức giận nhưng cũng không dám làm càng, đành ngậm ngùi ngồi xuống nuốt cơn hận trong lòng.
Lưu Gia Nghiêm cùng Vô Danh nhìn một màn này có chút quỷ dị cũng chỉ biết nhìn nhau lắc đầu. Bản tính Vô Danh vốn không thích lòng vòng nên liền lên tiếng tra hỏi Phạm gia chủ.
“Phạm gia chủ, rốt cuộc ba nhà các người có chuyện gì? Nói rõ ra một lần được không? Ta dù sao cũng đã ăn vài bát cơm của Phạm Gia, nếu có kẻ dám ngông cuồng làm càng vô lý. Vô Danh ta giúp ngài giải quyết triệt để.”
Lời của Vô Danh truyền đến, bất giác khiến Phạm gia chủ nguôi ngoai đi mấy phần đỏ ửng trong đôi mắt. Nhìn về phía Vô Danh rồi khẽ gật đầu.
“Lưu gia chủ mong ngài ở đây làm chủ cho Phạm Gia xem nên giải quyết như thế nào với chuyện này. Số hàng hoá Ngô Gia tạm thời nắm giữ của Phạm Gia đều đã tan thành mây khói, mà người gây ra không ai khác chính là Hàn Gia.”
Giống như tiếng sét nổ ầm bên tai, Hàn Khàn cũng không còn đủ kiên nhẫn trước lời quả quyết vô căn cứ cùng thái độ từ khi nãy đến giờ của Phạm gia chủ lên mình và những người khác.
“Phạm gia chủ, như Ngô trưởng lão đã nói, Hàn Gia ta bây giờ không còn thuộc môn hộ của Phạm Gia. Ngài cũng nên biết điều mà khách sáo đôi chút, có những chuyện không nên nói bừa như đập ruồi bay loạn vậy được.”
Phạm gia chủ nhìn Hàn Khàn ánh mắt khinh miệt, trên môi nở một nụ cười nhạt.
“Tên nhóc miệng mồm còn chưa dứt sữa, ở đây muốn ra oai cho cái Hàn Gia à. Chứng cứ rõ ràng được tìm thấy, đây là báo cáo cả Ngô Gia gửi đến ngươi tự cầm mà đọc lấy. Sẵn tiện đọc lớn cho tất cả cùng nghe.”
Dứt lời, Phạm gia chủ cầm lấy phong bì trong tay của tên vệ sĩ ném thẳng về phía Hàn Khàn.
Nhìn tấm phong bì rơi xuống trước mặt mình, Hàn Khàn có chút khó chịu thể hiện rõ qua ánh mắt dưới sự xem thường của Phạm gia chủ nhưng cũng nhanh chóng xé toạc tấm phong bì ra xem qua một lượt.
“Lý nào là vậy, Hàn Gia ta lại làm ra chuyện này cơ chứ. Chắc chắn có kẻ muốn hãm hại Hàn Gia ta. Ngô Gia các người không lẽ không phải trái, hay là các người tự nguỵ tạo rồi muốn đổ hết lên đầu Hàn Gia chúng ta.”
Ngô trưởng lão bên cạnh nghe mấy lời phỉ bán của Hàn Khàn liền lập tức giật lấy tấm phong thư xem xét.
“Ngô Gia ta trước nay còn không thèm để Hàn Gia các người vào mắt một chút. Một Gia Thế Nhị Lưu vừa mới đặt chân vào như các ngươi đáng để Ngô Gia bày nhiều tâm cơ hãm hại, ảnh hưởng đến Ngô Gia và Phạm Gia nghiêm trọng đến như vậy hay sao?.”
Vô Danh nhìn ba nhà lại một lần nữa châm biếm lẫn nhau, khiến hắn vô cùng khó chịu.
“Ngô trưởng lão, các người nói qua một lần được không? Các sự vụ như các người cứ thích nói chuyện kiểu này thì cho đến khi nào vấn đề mới được giải quyết.”
Theo lời Vô Danh, Ngô trưởng lão cũng nhanh chóng thuật lại sự việc không chút chậm trễ kéo dài nghi vấn nữa.
“Hiện tại, nói một cách gọn gàng nhất. Chính là số hàng hoá dùng để lưu chuyển đến Trung Lưu của Phạm Gia nằm ở trong tay Ngô Gia ta đã hoàn toàn tan thành khói lửa vào mấy hôm trước. Theo thông tin của phong thư, vụ nổ đã xảy ra một cách có tổ chức và chuẩn bị mới khiến chúng ta không thể nào trở tay kịp.”
“Khi thu dọn tàng cuộc, chúng ta tìm thấy rất nhiều lệnh bài ký danh của Hàn Gia cùng với một số thi thể. Sau khi khám xét sơ bộ, số thi thể này có thời gian tử vong phù hợp với thời gian xảy ra sự kiện này. Đồng thời, cũng đã xác nhận danh tính của tất cả thi thể đều có trong danh sách đều là quân nhân của Hàn Gia.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.