Chương 37: Truy Kích
Tuyen Pham
28/05/2023
Mặc dù với thân phận là gia chủ của một Gia Tộc – Nhị Lưu lừng lẫy nhưng tính tình của Phạm Thái Công cũng không có mấy phần mang theo sự điềm
tĩnh. Chỉ cần là việc hắn ta để trong lòng, hoặc người gây hiềm khích
cho hắn. Nếu không phải là người không thể chạm tới, phàm có thể hắn đều thẳng tay mà trách phạt hay báo thù tư.
Trong đêm tối từng khúc gỗ chắc chắn dài tầm hai thước, cân nặng cũng không thể dưới nửa tạ. Theo từng nhịp kim giây khẽ lắc trên chiếc đồng hồ lớn ở trung tâm Nhất Thành, đâu đó truyền ra những tiếng thình thịt theo nhịp. Chỉ nghe đôi chút tiếng kêu la có phần thống khổ nhưng không thể giải bầy. Theo từng giây trôi qua, Hàn Khàn cuối cùng cũng lãnh đủ số roi phạt, người Phạm Gia cũng nhanh chóng tiếng đến mang một xô nước đá tạt thẳng vào mặt của Hàn Khàn để đánh thức hắn.
Bị dội một gáo nước đá giữa đêm khuya, cảm giác không thể tỉnh tảo hơn. Hàn Khàn ngay lập tức mập mờ trong cơn mê tỉnh dậy, thần trí vừa hồi phục thì một cảm giác đau xé thịt truyền đến từ phần mông về đến não khiến hắn giãy giụa miệng cố rên rỉ.
Thấy Phạm gia chủ ra lệnh, tên vệ cận tiếng đến rút chiếc khăn đang nhét vào miệng của Hàn Khàn ra xem rốt cuộc hắn muốn than trách cái gì.
“Đám chó Phạm Gia các người, cứ chờ đó. Hàn Khàn ta nhất định sẽ mang món nợ này trả cho các người gấp trăm, gấp ngàn lần.”
Chiếc khăn vừa ra khỏi miệng, Hàn Khàn liền buông lời mắng chửi khiến Phạm Thái Công ánh mắt càng thêm đỏ rực.
“Ngươi lại muốn thêm roi phạt.”
Tên trưởng lão Hàn Gia lúc này cũng liền tiến lên.
“Phạm gia chủ, người phạt cũng đã phạt. Mấy lời của đám trẻ nếu ra tay nặng như vậy. Có phải là tư đồ riêng quá không chứ? Chuyện đến đây cũng đã quá lắm rồi. Mong Phạm gia chủ suy xét mà nhắm mắt bỏ qua.”
Phạm Thái Công nhìn tên trưởng lão của Hàn Gia rồi lại đảo ánh mắt về phía Hàn Khàn. Sau khi hừ lạnh một tiếng, Phạm Thái Công cũng ra lệnh trở về, tha cho Hàn Khàn không chấp tiểu bối nữa.
Một đêm ác mộng như xoáy sâu vào tâm trí của Hàn Khàn, vốn bản tính của hắn đã là kẻ tiểu nhân, ắt sẽ không bỏ qua chuyện này một cách dễ dàng. Mà mục tiêu hắn nhắm đến lại là Tiểu Ly, nếu có thể chiếm được Tiểu Ly cùng Phạm Gia thì Phạm Thái Công chắc chắn không thể sống sót với những ngày tháng yên bình.
“Lão cẩu, ngươi cứ thể hiện quyền quy của mình nhiều thêm một chút đi. Rồi đến lúc ta sẽ cho ngươi biết thế nào là cái giá cho kẻ dám khiêu khích Hàn Khàn ta.”
“Không biết Tam trưởng lão đã đến nơi nào rồi? Mong rằng sẽ nhanh chóng có phản hồi, ta thực sự chán ngáy nơi này rồi.”
Chiến hạm cỡ vừa của Hàn Gia đang được chỉ huy bởi Tam trưởng lão đang không ngừng tăng tốc quay trở về gia tộc của mình để xin chi viện và phối hợp cùng Ngô Gia sớm ngày tìm ra chân tướng để cứu Hàn Khàn trở về.
“Ầm. Ầm”
Tam trưởng lão ngồi bên trong căn phòng được đảm bảo nghiêm ngặt về độ an toàn bậc nhất trong chiến hạm suy nghĩ về đối sách liền nhận được tiếng chuông cảnh báo nguy hiểm. Dựa theo màu sắc Tam trưởng lão liền có thể suy đoán thông báo nguy cấp này là có địch tấn công chiến hạm, liếc nhìn vào tấm bản đồ phía trước mắt, Tam trưởng lão cũng nhận ra chỉ cần vài chục hải lý nữa đã đến địa phận của Hàn Gia, là kẻ nào chán sống gây chuyện đây chứ.
Ấn nút mở khoang thuyền, Tam trưởng lão cùng đám vệ cận thân tín liền di chuyển đến phòng chỉ huy trung tâm của chiến hạm để tham gia công tác đối địch.
Thấy Tam trưởng lão tiến vào, đám quân nhân liền cúi đầu chào đón một cách nghiêm trang.
“Tình hình thế nào? Nhận biết được đối phương thế lực của gia tộc nào hay không? Hay chỉ là đám cướp biển vô danh.”
Sĩ quan cao cấp nắm quyền chỉ huy nghe thấy liền vội đáp lời.
“Kẻ địch trước mắt trong tầm quan sát, đã phát hiện đến ba chiến hạm có quy mô triển khai chiến đấu không thua kém gì chiến hạm hiện tại của chúng ta. Không những là mặt nổi, mà ngay bên dưới cũng phát hiện thêm ba chiếc chiến hạm ngầm đang bao vây chúng ta.”
“Tất thẩy theo hình dáng và cờ hiệu đều là chiến hạm thuộc quyền sở hữu của Phạm Gia.”
Vốn là chỉ huy tối cao trong gia tộc về binh lực, cùng nhiều năm kinh nghiệm chinh chiến. Trên chiến trường không có bất cứ chuyện gì, hay tình hình bất ngờ gì ập đến mà Tam trưởng lão không thể giải quyết. Cho nên cũng không việc gì khiến ông biến sắc. Nhưng sau bao năm đây là lần đầu tiên trên gương mặt Tam trưởng lão nổi lên tia sát ý điên cuồng.
“Haha, hay cho Phạm Gia. Chuyện còn chưa phân rõ trắng đen, đây là muốn công khai đối địch với chúng ta hay sao? Là cố tình ư?”
“Mau chóng chuẩn bị mười con chuỗi siêu tốc, tuỳ theo tình hình cho xuất kích nhanh chóng trở về Hàn Gia ta thông báo. Phạm Gia cùng Hàn Gia nhất định phải kẻ ra vạch cân bằng mới.”
Trong đêm tối từng khúc gỗ chắc chắn dài tầm hai thước, cân nặng cũng không thể dưới nửa tạ. Theo từng nhịp kim giây khẽ lắc trên chiếc đồng hồ lớn ở trung tâm Nhất Thành, đâu đó truyền ra những tiếng thình thịt theo nhịp. Chỉ nghe đôi chút tiếng kêu la có phần thống khổ nhưng không thể giải bầy. Theo từng giây trôi qua, Hàn Khàn cuối cùng cũng lãnh đủ số roi phạt, người Phạm Gia cũng nhanh chóng tiếng đến mang một xô nước đá tạt thẳng vào mặt của Hàn Khàn để đánh thức hắn.
Bị dội một gáo nước đá giữa đêm khuya, cảm giác không thể tỉnh tảo hơn. Hàn Khàn ngay lập tức mập mờ trong cơn mê tỉnh dậy, thần trí vừa hồi phục thì một cảm giác đau xé thịt truyền đến từ phần mông về đến não khiến hắn giãy giụa miệng cố rên rỉ.
Thấy Phạm gia chủ ra lệnh, tên vệ cận tiếng đến rút chiếc khăn đang nhét vào miệng của Hàn Khàn ra xem rốt cuộc hắn muốn than trách cái gì.
“Đám chó Phạm Gia các người, cứ chờ đó. Hàn Khàn ta nhất định sẽ mang món nợ này trả cho các người gấp trăm, gấp ngàn lần.”
Chiếc khăn vừa ra khỏi miệng, Hàn Khàn liền buông lời mắng chửi khiến Phạm Thái Công ánh mắt càng thêm đỏ rực.
“Ngươi lại muốn thêm roi phạt.”
Tên trưởng lão Hàn Gia lúc này cũng liền tiến lên.
“Phạm gia chủ, người phạt cũng đã phạt. Mấy lời của đám trẻ nếu ra tay nặng như vậy. Có phải là tư đồ riêng quá không chứ? Chuyện đến đây cũng đã quá lắm rồi. Mong Phạm gia chủ suy xét mà nhắm mắt bỏ qua.”
Phạm Thái Công nhìn tên trưởng lão của Hàn Gia rồi lại đảo ánh mắt về phía Hàn Khàn. Sau khi hừ lạnh một tiếng, Phạm Thái Công cũng ra lệnh trở về, tha cho Hàn Khàn không chấp tiểu bối nữa.
Một đêm ác mộng như xoáy sâu vào tâm trí của Hàn Khàn, vốn bản tính của hắn đã là kẻ tiểu nhân, ắt sẽ không bỏ qua chuyện này một cách dễ dàng. Mà mục tiêu hắn nhắm đến lại là Tiểu Ly, nếu có thể chiếm được Tiểu Ly cùng Phạm Gia thì Phạm Thái Công chắc chắn không thể sống sót với những ngày tháng yên bình.
“Lão cẩu, ngươi cứ thể hiện quyền quy của mình nhiều thêm một chút đi. Rồi đến lúc ta sẽ cho ngươi biết thế nào là cái giá cho kẻ dám khiêu khích Hàn Khàn ta.”
“Không biết Tam trưởng lão đã đến nơi nào rồi? Mong rằng sẽ nhanh chóng có phản hồi, ta thực sự chán ngáy nơi này rồi.”
Chiến hạm cỡ vừa của Hàn Gia đang được chỉ huy bởi Tam trưởng lão đang không ngừng tăng tốc quay trở về gia tộc của mình để xin chi viện và phối hợp cùng Ngô Gia sớm ngày tìm ra chân tướng để cứu Hàn Khàn trở về.
“Ầm. Ầm”
Tam trưởng lão ngồi bên trong căn phòng được đảm bảo nghiêm ngặt về độ an toàn bậc nhất trong chiến hạm suy nghĩ về đối sách liền nhận được tiếng chuông cảnh báo nguy hiểm. Dựa theo màu sắc Tam trưởng lão liền có thể suy đoán thông báo nguy cấp này là có địch tấn công chiến hạm, liếc nhìn vào tấm bản đồ phía trước mắt, Tam trưởng lão cũng nhận ra chỉ cần vài chục hải lý nữa đã đến địa phận của Hàn Gia, là kẻ nào chán sống gây chuyện đây chứ.
Ấn nút mở khoang thuyền, Tam trưởng lão cùng đám vệ cận thân tín liền di chuyển đến phòng chỉ huy trung tâm của chiến hạm để tham gia công tác đối địch.
Thấy Tam trưởng lão tiến vào, đám quân nhân liền cúi đầu chào đón một cách nghiêm trang.
“Tình hình thế nào? Nhận biết được đối phương thế lực của gia tộc nào hay không? Hay chỉ là đám cướp biển vô danh.”
Sĩ quan cao cấp nắm quyền chỉ huy nghe thấy liền vội đáp lời.
“Kẻ địch trước mắt trong tầm quan sát, đã phát hiện đến ba chiến hạm có quy mô triển khai chiến đấu không thua kém gì chiến hạm hiện tại của chúng ta. Không những là mặt nổi, mà ngay bên dưới cũng phát hiện thêm ba chiếc chiến hạm ngầm đang bao vây chúng ta.”
“Tất thẩy theo hình dáng và cờ hiệu đều là chiến hạm thuộc quyền sở hữu của Phạm Gia.”
Vốn là chỉ huy tối cao trong gia tộc về binh lực, cùng nhiều năm kinh nghiệm chinh chiến. Trên chiến trường không có bất cứ chuyện gì, hay tình hình bất ngờ gì ập đến mà Tam trưởng lão không thể giải quyết. Cho nên cũng không việc gì khiến ông biến sắc. Nhưng sau bao năm đây là lần đầu tiên trên gương mặt Tam trưởng lão nổi lên tia sát ý điên cuồng.
“Haha, hay cho Phạm Gia. Chuyện còn chưa phân rõ trắng đen, đây là muốn công khai đối địch với chúng ta hay sao? Là cố tình ư?”
“Mau chóng chuẩn bị mười con chuỗi siêu tốc, tuỳ theo tình hình cho xuất kích nhanh chóng trở về Hàn Gia ta thông báo. Phạm Gia cùng Hàn Gia nhất định phải kẻ ra vạch cân bằng mới.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.