Chương 6: Giao Lưu
Văn Sao Công
27/07/2024
Mặc dù Phương Tinh chưa từng bỏ lỡ bất kỳ buổi học võ nào, nhưng không phải tiết nào hắn cũng được Hạ Long chỉ điểm, nhất là khi bắt đầu thực hành.
Hắn nắm bắt cơ hội, cẩn thận cảm nhận sự khác biệt.
Sau nửa tiếng tập Đại Long Thung là đến phần luyện tập Quân Thể Quyền mười hai thức.
Phương Tinh tập trung cao độ, hy vọng có thể được Hạ Long chỉ bảo.
Chỉ tiếc, lần này Hạ Long chỉ lướt mắt nhìn qua, vừa gật đầu vừa lắc đầu:
- Các em đều có tiến bộ, rất tốt, nhưng điểm mấu chốt của võ công vẫn là thực chiến… Thực chiến tốt, nói gì cũng đúng, thực chiến không tốt, nói gì cũng vô dụng. Bây giờ, tôi chia lớp thành từng nhóm hai người, bắt đầu thực chiến luyện tập…
Ông ta bấm vào chiếc đồng hồ trên tay, một màn hình màu xanh lam hiện ra trước mặt.
Tên của Phương Tinh và những người khác liên tục thay đổi trên đó, cuối cùng cũng dừng lại.
- Tổ một, Bạch Lãng đấu với Thiên Tầm!
Hạ Long dõng dạc tuyên bố:
- Những em khác nhường chỗ.
- Xin chỉ giáo!
Bạch Lãng cao ráo, để tóc húi cua, lịch sự cúi chào trước.
- Xin chỉ giáo!
Thiên Tầm mặc bộ đồ luyện võ màu xanh lam, búi tóc đuôi ngựa, khom người đáp lễ.
Bốp!
Ngay sau đó, Bạch Lãng bước lên như mũi tên, lao đến trước mặt Thiên Tầm trong nháy mắt.
Cậu ta nắm chặt năm ngón tay, tung ra một cú Cung Bộ Pháo Quyền.
Một tiếng nổ thanh thuý vang lên trong không khí, rõ ràng, Cung Bộ Pháo Quyền của cậu ta đã rất thuần thục.
Bịch!
Cú đấm không trúng mục tiêu, Thiên Tầm uốn người về phía sau như thể đang thực hiện động tác Thiết Bản Kiều, khiến người ta khó có thể tin được là vòng eo thon thả của cô lại có thể uốn cong đến chín mươi độ.
Tiếp đó, Thiên Tầm chống hai tay xuống đất, đôi chân dài miên man không xương quấn lấy Bạch Lãng, giống như hai con trăn khổng lồ đang siết chặt con mồi.
Song Xà Thối trong Quân Thể Quyền mười hai thức!
Giây tiếp theo, Bạch Lãng đã bị khóa chặt, ngã xuống đất như con mồi bị trăn khổng lồ siết chặt.
Khóa cổ!
- Tớ nhận thua!
Mặt Bạch Lạng đỏ bừng, không biết là do thiếu oxy hay phấn khích, nhưng Phương Tinh cảm thấy cậu ta không hề nản lòng hay thất vọng.
- Chết tiệt… Thằng nhãi kia lời to rồi.
Bên cạnh, Lưu Vĩ vỗ đùi với vẻ mặt tiếc nuối:
- Sao không phải là mình lên nhỉ?
- Tổ tiếp theo, Dịch An đấu với Cole!
Hạ Long vẫn giữ nguyên biểu cảm, gọi tổ tiếp theo lên.
Dịch An nhỏ gầy, da ngăm đen, còn Cole là một cậu chàng điển trai mang vẻ đẹp phương Tây, cao hơn Dịch An gần một cái đầu.
Nghe thấy hiệu lệnh, cậu ta lộ ra nụ cười hung ác, giơ nắm đấm ra sau, sau đó lao tới như mũi tên.
Bịch!
Cú đấm này quá nhanh, Dịch An không kịp né tránh, bị đánh bay ra ngoài, đến cả hai cánh tay vội vàng giơ lên đỡ cũng phát ra tiếng xương gãy răng rắc.
- Một đấm…
Các học sinh xung quanh đều kinh ngạc:
- Cú đấm này của Cole… đã gần đạt đến cảnh giới “vạn kim khó mua một tiếng nổ” rồi…
Cung Bộ Pháo Quyền, chữ “pháo” mới là tinh túy!
- Ghê gớm thật… Tên to con này cậy vào lợi thế về thể lực, ở giai đoạn đầu luyện võ quả nhiên rất có lợi, giống như những người có tố chất hơn người thời cổ đại…
Lưu Vĩ cũng lẩm bẩm.
“Tuy Quân Thể Quyền mười hai thức chỉ là võ học cấp C, nhưng có thể luyện đến mức này ngay từ năm nhất cấp ba, cũng coi như tạm được.”
Hạ Long khoanh tay, thầm gật đầu, dự định đưa Cole vào danh sách theo dõi, nhưng ông ta cũng không biểu hiện gì nhiều, chỉ nói:
- Hai em đưa Dịch An đến phòng y tế, tổ tiếp theo… Lưu Vĩ đấu với Bạch Liên Nghi!
- Hả?
Nghe vậy, Phương Tinh lập tức nhìn sang bên cạnh.
Lưu Vĩ cố gắng kìm nén sự phấn khích, bình tĩnh bước lên:
- Bạn học Bạch, xin chỉ giáo!
Bạch Liên Nghi khẽ gật đầu, trông thanh tao như đóa sen trắng, giọng nói dịu dàng, khiến người ta liên tưởng đến những đóa sen thanh khiết ở Giang Nam:
- Cẩn thận đấy, bạn học Lưu!
Lời còn chưa dứt, cô nàng đã lóe lên, xuất hiện trước mặt Lưu Vĩ!
“Nhanh quá!”
Phương Tinh lạnh lùng quan sát, thầm kinh ngạc trong lòng.
Tốc độ của cô nàng này có lẽ là nhanh nhất lớp!
Là người sinh hóa nhưng tốc độ luyện võ lại vượt qua rất nhiều học sinh là người tự nhiên, điều này thật khó tin.
Điều khó tin hơn nữa là tiếng xé gió đáng sợ vang lên sau đó!
Vút!
Bạch Liên Nghi giơ cao chân phải, tà áo trắng bay phần phật.
Không khí như bị một lưỡi rìu khổng lồ xé toạc, mà lưỡi rìu đó chính là chân của Bạch Liên Nghi!
Chiến Phủ Thối trong Quân Thể Quyền mười hai thức!
Rắc!
Phương Tinh nghe thấy tiếng xương gãy chói tai, sau đó nhìn thấy Lưu Vĩ như bị đầu tàu hỏa đang chạy với tốc độ cao đâm trúng, cả người bay lên không trung, kêu thảm thiết:
- Tay của tôi…
- Không sao, chỉ là gãy tay thôi mà? Ai đó, đưa cậu ta đến phòng y tế đi!
Hạ Long nhíu mày.
Ông ta không biết rằng, phòng y tế của trường dù có rẻ hơn bên ngoài, thì vẫn phải trả phí.
- Tổ tiếp theo… Phương Tinh, đấu với Âu Dương Thiến Thiến!
Phương Tinh đang định đưa cậu bạn cùng bàn kiêm bạn thân đến phòng y tế thì nghe thấy tên mình được gọi, chỉ đành nhìn Lưu Vĩ với ánh mắt áy náy, bước lên võ đài.
Lưu Vĩ cũng không kêu la nữa, từ chối các bạn học muốn đưa cậu ta đến phòng y tế ngay lập tức, nằm đó xem.
Dù sao, một người là bạn thân, một người là người trong lòng của cậu ta.
Nghĩ ngợi một lúc, cậu ta vẫn lên tiếng cổ vũ:
- A Tinh, cố lên!
Dù sao, với tư cách là học sinh là người tự nhiên, thành tích của Âu Dương Thiến Thiến luôn đứng đầu lớp, chắc chắn sẽ không thua.
Cổ vũ cho bạn bè là chuyện đương nhiên.
Tuy miệng nói cổ vũ, nhưng ở trong lòng, cậu ta không hề cho rằng Phương Tinh có cơ hội chiến thắng.
- Xin chỉ giáo!
Phương Tinh lại có tâm lý rất tốt, mỉm cười với Âu Dương Thiến Thiến, bày ra tư thế Quân Thể Quyền, đồng thời thầm ra lệnh bộ đồ nano hủy bỏ chế độ phòng thủ.
Dù sao cũng chỉ là luyện tập trên lớp, không cần phải gian lận.
- Mời!
Hai tay Âu Dương Thiến Thiến như hoa lan, uyển chuyển, nhanh như chớp điểm một cái, không phải là chiêu thức nào trong Quân Thể Quyền mười hai thức.
Đó là võ công gia truyền của cô ấy - Phi Lan Chỉ!
Là một môn võ học cấp C, có ưu điểm là rèn luyện sự linh hoạt và dẻo dai của ngón tay.
“Ừm, yếu hơn Cố Vân rất nhiều… Cùng là gia đình người tự nhiên, nếu nói gia đình của Cố Vân là nhóm có thu nhập trung bình, vậy thì gia đình của Âu Dương Thiến Thiến chính là dân nghèo rồi… Tất nhiên, dù sao cũng tốt hơn người sinh hóa, tụi mình vừa sinh ra đã mang nợ.”
Phương Tinh bước sang một bên, né tránh ngón tay của Âu Dương Thiến Thiến, sau đó nắm chặt năm ngón tay, tung ra cú đấm quen thuộc nhất.
Cung Bộ Pháo Quyền!
Người như tùng, bước như cung, quyền như pháo!
Oanh!
Không khí vang lên tiếng nổ lớn, Phương Tinh tung ra một cú đấm mạnh mẽ, nhắm thẳng vào điểm yếu của đối phương.
Âu Dương Thiến Thiến lại nhẹ nhàng lướt về phía sau như một bông liễu, né tránh cú đấm trong gang tấc.
Liễu Nhứ Thân Pháp!
Tiếp đó, cô nàng xoay người, di chuyển đến bên phải Phương Tinh, ngón tay ngọc thon dài nhẹ nhàng điểm một cái, mang theo luồng gió mạnh mẽ.
Tuy chiêu thức hung hiểm nhưng động tác lại vô cùng uyển chuyển, mang đến cho người ta cảm giác như gió xuân mơn man.
Phương Tinh xoay eo, không lùi mà tiến.
Bốp!
Hắn cảm thấy đau nhức ở lưng, nhưng không hề do dự, dang hai tay ra, ôm chầm lấy đối phương.
- Á!
Cùng với tiếng hét kinh ngạc của Lưu Vĩ, Phương Tinh và Âu Dương Thiến Thiến ngã xuống đất.
“Mạnh hơn tôi cũng vô dụng, tôi có thể kéo cô xuống cùng đẳng cấp với tôi, sau đó dùng kinh nghiệm phong phú của tôi để đánh bại cô.”
Phương Tinh thầm cười, tình hình hiện tại rất có lợi cho hắn.
Dù sao, khi so sánh kỹ năng chiến đấu trên mặt đất, con gái luôn chịu thiệt thòi hơn.
Chắc chắn Lưu Vĩ đang ghen tị đến mức chảy máu mũi.
Nhưng khi nhìn thấy ánh mắt kiên cường của Âu Dương Thiến Thiến, hắn vỗ nhẹ xuống đất:
- Tớ nhận thua!
Mặc dù đã kéo được đối phương xuống cùng đẳng cấp, thậm chí còn chiếm ưu thế nhất định.
Nhưng tiến độ tôi luyện da thịt của cô gái này chắc chắn cao hơn hắn, tố chất cơ thể cũng mạnh hơn!
Tuy có thể vì là con gái nên khi chiến đấu trên mặt đất, cô ấy có chút e dè, nhưng hắn muốn chiến thắng thì cũng phải tốn không ít công sức.
Cuối cùng, nếu bị thương và trở nên thảm hại, thì hắn được lợi ích gì?
Dù sao, đây cũng chỉ là một trận đấu tập trên lớp mà thôi.
- Tốt, dừng lại!
Hạ Long gật đầu, nói với Âu Dương Thiến Thiến đang đứng dậy với vẻ mặt không cam lòng:
- Tôi đã nói với các em rồi, đừng quá dựa dẫm vào võ công gia truyền, gia truyền giỏi đến đâu, có thể hơn được trường học? Hay là Liên bang? Võ công gia truyền của bạn học Âu Dương rõ ràng mang dấu ấn của võ cổ truyền, khi ra tay vẫn chú trọng phong độ, vì vậy đã tạo cơ hội cho Phương Tinh… Quân Thể Quyền mười hai thức được tạo ra là để chiến đấu trên chiến trường, tuyệt đối không có động tác nào thừa thãi, cho dù tư thế có hơi khó coi, nhưng có thể giành chiến thắng, sống sót mới là điều quan trọng nhất… Ví dụ như vừa rồi, nếu Phương Tinh tiếp tục tung ra một chiêu “Trư Bà Long Phiên”, khả năng chiến thắng rất cao…
Ông ta vừa nói vừa phân tích chiến thuật và cách đối phó của hai bên, khiến Phương Tinh cảm thấy rất bổ ích.
Đúng vậy, nếu không phải Âu Dương Thiến Thiến ban đầu mắc sai lầm, hắn cũng không thể vật ngã cô nàng được.
- Tổ tiếp theo…
Hạ Long chỉ điểm thêm vài câu, sau đó gọi nhóm học sinh tiếp theo lên.
Trong lòng, ông ta thầm nghĩ: “Phương Tinh này, không tệ…”
Đối với ông ta, Âu Dương Thiến Thiến là học sinh xuất thân từ gia đình người tự nhiên, được gia đình đầu tư nguồn lực, tiến độ tôi luyện da thịt vượt xa người sinh hóa, vậy mà lại bị dồn đến mức này, rõ ràng là kinh nghiệm thực chiến cực kỳ thiếu hụt, không có gì đáng nói.
Nhưng Phương Tinh thì lại có chút thú vị, ý thức chiến đấu tốt, rõ ràng đã trải qua thực chiến, lại có thể dứt khoát nhận thua vào thời khắc cuối cùng, quả là người biết thời thế, biết tiến thoái, biết lựa chọn.
Hơn nữa, dường như mỗi tiết học đều có thể nhìn thấy sự tiến bộ của cậu ta, dù chỉ là rất nhỏ!
Điều này không hề đơn giản.
Hạ Long nhớ lại trước đây.
Ngay cả những học sinh xuất sắc như Bạch Liên Nghi, Cole, thực ra cũng không phải tiết nào cũng tiến bộ.
Thậm chí, đôi khi, họ còn bị ảnh hưởng bởi những chuyện nhỏ nhặt mà sa sút phong độ.
Nhưng Phương Tinh thì khác, tuy cảnh giới còn thấp, chiêu thức chưa thuần thục, nhưng từng bước đi đều rất vững chắc.
“Có lẽ, dạo này Phương Tinh đang có trạng thái tốt, cứ quan sát thêm một thời gian nữa…”
Dù sao cũng chỉ là chuyện nhỏ, Hạ Long nhanh chóng gạt chuyện của Phương Tinh sang một bên, dự định sẽ quan sát hắn thêm một thời gian nữa.
- A Tinh…
Phương Tinh đi đến bên cạnh Lưu Vĩ, nhận được ánh mắt oán trách của cậu bạn cùng bàn:
- Cậu dám ôm Thiến Thiến…
- Khụ khụ, không phải tớ đã nhận thua rồi sao? Nếu tiếp tục dây dưa, cảnh tượng sẽ rất khó coi…
Phương Tinh ho khan hai tiếng, kỳ thực, chủ yếu là hắn muốn thể hiện trước mặt Hạ Long.
- Tình bạn bao nhiêu năm của chúng ta sắp tan vỡ rồi… Nhưng mà, cậu mau đưa tớ đến phòng y tế trước đã.
Lưu Vĩ nhanh chóng từ bỏ việc cằn nhằn, hai người cùng nhau đi về phía phòng y tế.
Đi ngang qua một bồn hoa, Phương Tinh đột nhiên dừng bước.
Phía trước có một cô gái đang đứng, mặc bộ đồ luyện võ màu trắng muốt, khí chất thanh tao như đóa sen trắng, đúng là Bạch Liên Nghi!
Hắn nắm bắt cơ hội, cẩn thận cảm nhận sự khác biệt.
Sau nửa tiếng tập Đại Long Thung là đến phần luyện tập Quân Thể Quyền mười hai thức.
Phương Tinh tập trung cao độ, hy vọng có thể được Hạ Long chỉ bảo.
Chỉ tiếc, lần này Hạ Long chỉ lướt mắt nhìn qua, vừa gật đầu vừa lắc đầu:
- Các em đều có tiến bộ, rất tốt, nhưng điểm mấu chốt của võ công vẫn là thực chiến… Thực chiến tốt, nói gì cũng đúng, thực chiến không tốt, nói gì cũng vô dụng. Bây giờ, tôi chia lớp thành từng nhóm hai người, bắt đầu thực chiến luyện tập…
Ông ta bấm vào chiếc đồng hồ trên tay, một màn hình màu xanh lam hiện ra trước mặt.
Tên của Phương Tinh và những người khác liên tục thay đổi trên đó, cuối cùng cũng dừng lại.
- Tổ một, Bạch Lãng đấu với Thiên Tầm!
Hạ Long dõng dạc tuyên bố:
- Những em khác nhường chỗ.
- Xin chỉ giáo!
Bạch Lãng cao ráo, để tóc húi cua, lịch sự cúi chào trước.
- Xin chỉ giáo!
Thiên Tầm mặc bộ đồ luyện võ màu xanh lam, búi tóc đuôi ngựa, khom người đáp lễ.
Bốp!
Ngay sau đó, Bạch Lãng bước lên như mũi tên, lao đến trước mặt Thiên Tầm trong nháy mắt.
Cậu ta nắm chặt năm ngón tay, tung ra một cú Cung Bộ Pháo Quyền.
Một tiếng nổ thanh thuý vang lên trong không khí, rõ ràng, Cung Bộ Pháo Quyền của cậu ta đã rất thuần thục.
Bịch!
Cú đấm không trúng mục tiêu, Thiên Tầm uốn người về phía sau như thể đang thực hiện động tác Thiết Bản Kiều, khiến người ta khó có thể tin được là vòng eo thon thả của cô lại có thể uốn cong đến chín mươi độ.
Tiếp đó, Thiên Tầm chống hai tay xuống đất, đôi chân dài miên man không xương quấn lấy Bạch Lãng, giống như hai con trăn khổng lồ đang siết chặt con mồi.
Song Xà Thối trong Quân Thể Quyền mười hai thức!
Giây tiếp theo, Bạch Lãng đã bị khóa chặt, ngã xuống đất như con mồi bị trăn khổng lồ siết chặt.
Khóa cổ!
- Tớ nhận thua!
Mặt Bạch Lạng đỏ bừng, không biết là do thiếu oxy hay phấn khích, nhưng Phương Tinh cảm thấy cậu ta không hề nản lòng hay thất vọng.
- Chết tiệt… Thằng nhãi kia lời to rồi.
Bên cạnh, Lưu Vĩ vỗ đùi với vẻ mặt tiếc nuối:
- Sao không phải là mình lên nhỉ?
- Tổ tiếp theo, Dịch An đấu với Cole!
Hạ Long vẫn giữ nguyên biểu cảm, gọi tổ tiếp theo lên.
Dịch An nhỏ gầy, da ngăm đen, còn Cole là một cậu chàng điển trai mang vẻ đẹp phương Tây, cao hơn Dịch An gần một cái đầu.
Nghe thấy hiệu lệnh, cậu ta lộ ra nụ cười hung ác, giơ nắm đấm ra sau, sau đó lao tới như mũi tên.
Bịch!
Cú đấm này quá nhanh, Dịch An không kịp né tránh, bị đánh bay ra ngoài, đến cả hai cánh tay vội vàng giơ lên đỡ cũng phát ra tiếng xương gãy răng rắc.
- Một đấm…
Các học sinh xung quanh đều kinh ngạc:
- Cú đấm này của Cole… đã gần đạt đến cảnh giới “vạn kim khó mua một tiếng nổ” rồi…
Cung Bộ Pháo Quyền, chữ “pháo” mới là tinh túy!
- Ghê gớm thật… Tên to con này cậy vào lợi thế về thể lực, ở giai đoạn đầu luyện võ quả nhiên rất có lợi, giống như những người có tố chất hơn người thời cổ đại…
Lưu Vĩ cũng lẩm bẩm.
“Tuy Quân Thể Quyền mười hai thức chỉ là võ học cấp C, nhưng có thể luyện đến mức này ngay từ năm nhất cấp ba, cũng coi như tạm được.”
Hạ Long khoanh tay, thầm gật đầu, dự định đưa Cole vào danh sách theo dõi, nhưng ông ta cũng không biểu hiện gì nhiều, chỉ nói:
- Hai em đưa Dịch An đến phòng y tế, tổ tiếp theo… Lưu Vĩ đấu với Bạch Liên Nghi!
- Hả?
Nghe vậy, Phương Tinh lập tức nhìn sang bên cạnh.
Lưu Vĩ cố gắng kìm nén sự phấn khích, bình tĩnh bước lên:
- Bạn học Bạch, xin chỉ giáo!
Bạch Liên Nghi khẽ gật đầu, trông thanh tao như đóa sen trắng, giọng nói dịu dàng, khiến người ta liên tưởng đến những đóa sen thanh khiết ở Giang Nam:
- Cẩn thận đấy, bạn học Lưu!
Lời còn chưa dứt, cô nàng đã lóe lên, xuất hiện trước mặt Lưu Vĩ!
“Nhanh quá!”
Phương Tinh lạnh lùng quan sát, thầm kinh ngạc trong lòng.
Tốc độ của cô nàng này có lẽ là nhanh nhất lớp!
Là người sinh hóa nhưng tốc độ luyện võ lại vượt qua rất nhiều học sinh là người tự nhiên, điều này thật khó tin.
Điều khó tin hơn nữa là tiếng xé gió đáng sợ vang lên sau đó!
Vút!
Bạch Liên Nghi giơ cao chân phải, tà áo trắng bay phần phật.
Không khí như bị một lưỡi rìu khổng lồ xé toạc, mà lưỡi rìu đó chính là chân của Bạch Liên Nghi!
Chiến Phủ Thối trong Quân Thể Quyền mười hai thức!
Rắc!
Phương Tinh nghe thấy tiếng xương gãy chói tai, sau đó nhìn thấy Lưu Vĩ như bị đầu tàu hỏa đang chạy với tốc độ cao đâm trúng, cả người bay lên không trung, kêu thảm thiết:
- Tay của tôi…
- Không sao, chỉ là gãy tay thôi mà? Ai đó, đưa cậu ta đến phòng y tế đi!
Hạ Long nhíu mày.
Ông ta không biết rằng, phòng y tế của trường dù có rẻ hơn bên ngoài, thì vẫn phải trả phí.
- Tổ tiếp theo… Phương Tinh, đấu với Âu Dương Thiến Thiến!
Phương Tinh đang định đưa cậu bạn cùng bàn kiêm bạn thân đến phòng y tế thì nghe thấy tên mình được gọi, chỉ đành nhìn Lưu Vĩ với ánh mắt áy náy, bước lên võ đài.
Lưu Vĩ cũng không kêu la nữa, từ chối các bạn học muốn đưa cậu ta đến phòng y tế ngay lập tức, nằm đó xem.
Dù sao, một người là bạn thân, một người là người trong lòng của cậu ta.
Nghĩ ngợi một lúc, cậu ta vẫn lên tiếng cổ vũ:
- A Tinh, cố lên!
Dù sao, với tư cách là học sinh là người tự nhiên, thành tích của Âu Dương Thiến Thiến luôn đứng đầu lớp, chắc chắn sẽ không thua.
Cổ vũ cho bạn bè là chuyện đương nhiên.
Tuy miệng nói cổ vũ, nhưng ở trong lòng, cậu ta không hề cho rằng Phương Tinh có cơ hội chiến thắng.
- Xin chỉ giáo!
Phương Tinh lại có tâm lý rất tốt, mỉm cười với Âu Dương Thiến Thiến, bày ra tư thế Quân Thể Quyền, đồng thời thầm ra lệnh bộ đồ nano hủy bỏ chế độ phòng thủ.
Dù sao cũng chỉ là luyện tập trên lớp, không cần phải gian lận.
- Mời!
Hai tay Âu Dương Thiến Thiến như hoa lan, uyển chuyển, nhanh như chớp điểm một cái, không phải là chiêu thức nào trong Quân Thể Quyền mười hai thức.
Đó là võ công gia truyền của cô ấy - Phi Lan Chỉ!
Là một môn võ học cấp C, có ưu điểm là rèn luyện sự linh hoạt và dẻo dai của ngón tay.
“Ừm, yếu hơn Cố Vân rất nhiều… Cùng là gia đình người tự nhiên, nếu nói gia đình của Cố Vân là nhóm có thu nhập trung bình, vậy thì gia đình của Âu Dương Thiến Thiến chính là dân nghèo rồi… Tất nhiên, dù sao cũng tốt hơn người sinh hóa, tụi mình vừa sinh ra đã mang nợ.”
Phương Tinh bước sang một bên, né tránh ngón tay của Âu Dương Thiến Thiến, sau đó nắm chặt năm ngón tay, tung ra cú đấm quen thuộc nhất.
Cung Bộ Pháo Quyền!
Người như tùng, bước như cung, quyền như pháo!
Oanh!
Không khí vang lên tiếng nổ lớn, Phương Tinh tung ra một cú đấm mạnh mẽ, nhắm thẳng vào điểm yếu của đối phương.
Âu Dương Thiến Thiến lại nhẹ nhàng lướt về phía sau như một bông liễu, né tránh cú đấm trong gang tấc.
Liễu Nhứ Thân Pháp!
Tiếp đó, cô nàng xoay người, di chuyển đến bên phải Phương Tinh, ngón tay ngọc thon dài nhẹ nhàng điểm một cái, mang theo luồng gió mạnh mẽ.
Tuy chiêu thức hung hiểm nhưng động tác lại vô cùng uyển chuyển, mang đến cho người ta cảm giác như gió xuân mơn man.
Phương Tinh xoay eo, không lùi mà tiến.
Bốp!
Hắn cảm thấy đau nhức ở lưng, nhưng không hề do dự, dang hai tay ra, ôm chầm lấy đối phương.
- Á!
Cùng với tiếng hét kinh ngạc của Lưu Vĩ, Phương Tinh và Âu Dương Thiến Thiến ngã xuống đất.
“Mạnh hơn tôi cũng vô dụng, tôi có thể kéo cô xuống cùng đẳng cấp với tôi, sau đó dùng kinh nghiệm phong phú của tôi để đánh bại cô.”
Phương Tinh thầm cười, tình hình hiện tại rất có lợi cho hắn.
Dù sao, khi so sánh kỹ năng chiến đấu trên mặt đất, con gái luôn chịu thiệt thòi hơn.
Chắc chắn Lưu Vĩ đang ghen tị đến mức chảy máu mũi.
Nhưng khi nhìn thấy ánh mắt kiên cường của Âu Dương Thiến Thiến, hắn vỗ nhẹ xuống đất:
- Tớ nhận thua!
Mặc dù đã kéo được đối phương xuống cùng đẳng cấp, thậm chí còn chiếm ưu thế nhất định.
Nhưng tiến độ tôi luyện da thịt của cô gái này chắc chắn cao hơn hắn, tố chất cơ thể cũng mạnh hơn!
Tuy có thể vì là con gái nên khi chiến đấu trên mặt đất, cô ấy có chút e dè, nhưng hắn muốn chiến thắng thì cũng phải tốn không ít công sức.
Cuối cùng, nếu bị thương và trở nên thảm hại, thì hắn được lợi ích gì?
Dù sao, đây cũng chỉ là một trận đấu tập trên lớp mà thôi.
- Tốt, dừng lại!
Hạ Long gật đầu, nói với Âu Dương Thiến Thiến đang đứng dậy với vẻ mặt không cam lòng:
- Tôi đã nói với các em rồi, đừng quá dựa dẫm vào võ công gia truyền, gia truyền giỏi đến đâu, có thể hơn được trường học? Hay là Liên bang? Võ công gia truyền của bạn học Âu Dương rõ ràng mang dấu ấn của võ cổ truyền, khi ra tay vẫn chú trọng phong độ, vì vậy đã tạo cơ hội cho Phương Tinh… Quân Thể Quyền mười hai thức được tạo ra là để chiến đấu trên chiến trường, tuyệt đối không có động tác nào thừa thãi, cho dù tư thế có hơi khó coi, nhưng có thể giành chiến thắng, sống sót mới là điều quan trọng nhất… Ví dụ như vừa rồi, nếu Phương Tinh tiếp tục tung ra một chiêu “Trư Bà Long Phiên”, khả năng chiến thắng rất cao…
Ông ta vừa nói vừa phân tích chiến thuật và cách đối phó của hai bên, khiến Phương Tinh cảm thấy rất bổ ích.
Đúng vậy, nếu không phải Âu Dương Thiến Thiến ban đầu mắc sai lầm, hắn cũng không thể vật ngã cô nàng được.
- Tổ tiếp theo…
Hạ Long chỉ điểm thêm vài câu, sau đó gọi nhóm học sinh tiếp theo lên.
Trong lòng, ông ta thầm nghĩ: “Phương Tinh này, không tệ…”
Đối với ông ta, Âu Dương Thiến Thiến là học sinh xuất thân từ gia đình người tự nhiên, được gia đình đầu tư nguồn lực, tiến độ tôi luyện da thịt vượt xa người sinh hóa, vậy mà lại bị dồn đến mức này, rõ ràng là kinh nghiệm thực chiến cực kỳ thiếu hụt, không có gì đáng nói.
Nhưng Phương Tinh thì lại có chút thú vị, ý thức chiến đấu tốt, rõ ràng đã trải qua thực chiến, lại có thể dứt khoát nhận thua vào thời khắc cuối cùng, quả là người biết thời thế, biết tiến thoái, biết lựa chọn.
Hơn nữa, dường như mỗi tiết học đều có thể nhìn thấy sự tiến bộ của cậu ta, dù chỉ là rất nhỏ!
Điều này không hề đơn giản.
Hạ Long nhớ lại trước đây.
Ngay cả những học sinh xuất sắc như Bạch Liên Nghi, Cole, thực ra cũng không phải tiết nào cũng tiến bộ.
Thậm chí, đôi khi, họ còn bị ảnh hưởng bởi những chuyện nhỏ nhặt mà sa sút phong độ.
Nhưng Phương Tinh thì khác, tuy cảnh giới còn thấp, chiêu thức chưa thuần thục, nhưng từng bước đi đều rất vững chắc.
“Có lẽ, dạo này Phương Tinh đang có trạng thái tốt, cứ quan sát thêm một thời gian nữa…”
Dù sao cũng chỉ là chuyện nhỏ, Hạ Long nhanh chóng gạt chuyện của Phương Tinh sang một bên, dự định sẽ quan sát hắn thêm một thời gian nữa.
- A Tinh…
Phương Tinh đi đến bên cạnh Lưu Vĩ, nhận được ánh mắt oán trách của cậu bạn cùng bàn:
- Cậu dám ôm Thiến Thiến…
- Khụ khụ, không phải tớ đã nhận thua rồi sao? Nếu tiếp tục dây dưa, cảnh tượng sẽ rất khó coi…
Phương Tinh ho khan hai tiếng, kỳ thực, chủ yếu là hắn muốn thể hiện trước mặt Hạ Long.
- Tình bạn bao nhiêu năm của chúng ta sắp tan vỡ rồi… Nhưng mà, cậu mau đưa tớ đến phòng y tế trước đã.
Lưu Vĩ nhanh chóng từ bỏ việc cằn nhằn, hai người cùng nhau đi về phía phòng y tế.
Đi ngang qua một bồn hoa, Phương Tinh đột nhiên dừng bước.
Phía trước có một cô gái đang đứng, mặc bộ đồ luyện võ màu trắng muốt, khí chất thanh tao như đóa sen trắng, đúng là Bạch Liên Nghi!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.