Tinh Không Chức Nghiệp Giả

Chương 7: Pháo Quyền Tiểu Thành

Văn Sao Công

27/07/2024

- Bạn học Bạch?

Phương Tinh khách sáo chào hỏi, trong lòng, hắn biết rõ cô nàng này đến tìm hai người bọn họ.

- Xin… Xin lỗi, vừa rồi tôi ra tay hơi nặng.

Bạch Liên Nghi mang ánh mắt dịu dàng, giọng nói có chút run run, giống như một cô bé làm sai chuyện.

Kết hợp với khí chất thanh tao, ngay cả Lưu Vĩ cũng cảm thấy động lòng thương xót.

Người con gái gặp ở khu biệt thự Huy Hoàng, có phải là cô ấy hay không?

- Không sao, không sao, tỷ thí võ công, khó tránh khỏi va chạm…

Lưu Vĩ vội vàng nói:

- Sao tớ có thể trách bạn học Bạch được?

- Vậy thì tốt quá.

Bạch Liên Nghi lấy từ trong túi áo lấy ra một chiếc ví hình con ếch xanh đã cũ, rút ra một tấm thẻ học sinh:

- Phí chữa trị lần này, cứ trừ vào thẻ của tớ…

Ánh nắng ấm áp xuyên qua tán cây, chiếu lên gương mặt cô gái, toát lên vẻ kiên định và thánh thiện.



- Cậu nói xem… Liệu có phải chúng ta đã hiểu lầm cậu ấy không?

Từ phòng y tế đi ra, Lưu Vĩ lộ vẻ hoang mang:

- Vừa rồi tớ lén nhìn, trong thẻ của Bạch đồng học cũng không còn bao nhiêu tinh tệ…

“Cậu nhóc, đó là do trình độ của cậu quá thấp…’”

Phương Tinh thầm nhủ một câu, sau đó nghiêm túc nói:

- Dù có phải hay không thì cũng không liên quan gì đến chúng ta, chúng ta cũng đâu có lan truyền tin đồn…

- Đúng vậy, may quá.

Lưu Vĩ cẩn thận cất thẻ học sinh đi:

- Phải nhanh chóng trả lại cho người ta mới được…

Cậu ta thậm chí còn tưởng tượng ra cảnh Bạch Liên Nghi phải làm thêm kiếm sống, đến tiền ăn còn không đủ.

Phương Tinh nhìn thấy cảnh này, không khỏi im lặng trong lòng.

“Hơi thở tuổi trẻ… Dù có ngốc ngốc, ngượng ngùng… nhưng đó vẫn là… tuổi trẻ.”

“Dù sao Lưu Vĩ cũng không xứng với người ta, thôi kệ vậy…”

Bằng trực giác, hắn đồ rằng lần này Bạch Liên Nghi tìm đến không có ác ý, chỉ là diễn kịch mà thôi.

Trên đường trở về khu chung cư Hoa Viên Hạnh Phúc, hắn lại nhận được vài kiện hàng.

“Ừm, không tệ…”

Phương Tinh nhìn chiếc gậy selfie và chiếc máy bay không người lái trên tay, không khỏi hài lòng gật đầu.

Chuẩn bị những thứ này, cộng thêm thiết bị dò tìm không khí và vũ khí, về cơ bản, hắn đã tạo nên được một bộ trang bị thám hiểm dị giới phiên bản “nghèo nàn” rồi.

“Còn thiết bị dò tìm trọng lực và những thứ khác… Phòng tập của trường đều có, xem có thể ‘mượn’ được không, lại tiết kiệm được một khoản kha khá…”

Là trường đào tạo chiến binh vũ trụ, học sinh cần phải đối mặt với môi trường khắc nghiệt của các hành tinh khác nhau, nên Trường Trung học Bồi dưỡng Nhân tài có cả khóa học chiến đấu trên hành tinh lạ.

Phương Tinh cảm thấy dù là dị giới, chỉ cần mình làm theo quy trình trong sách giáo khoa thì chắc cũng không có vấn đề gì lớn.



Vài ngày sau.

Khu chung cư Hoa Viên Hạnh Phúc.

Phòng tập.

Phương Tinh mặc bộ đồ thoải mái, bày ra tư thế Đại Long Thung, mồ hôi nhễ nhại.

“59 phút…”

“60 phút!”

“Hết giờ!”

Phương Tinh ngồi phịch xuống đất, thở hổn hển: “Quả nhiên, mỗi ngày một tiếng Đại Long Thung gần như là giới hạn của mình rồi… Nhưng mà… giới hạn sinh ra là để phá vỡ.”

Suốt thời gian qua, hắn đã nhiều lần thử thách giới hạn của bản thân, cuối cùng cũng có thể chuyển từ hai lần đứng tấn 30 phút thành một lần duy trì 60 phút.

Không phải là hắn không thể kéo dài hơn, nhưng rõ ràng sẽ gây tổn thương cho cơ thể, lợi bất cập hại.

“Thầy Hạ Long đánh giá rất chính xác, với điều kiện của phần lớn học sinh, mỗi ngày đứng tấn một tiếng đã là giới hạn rồi…”

Mặc dù có thể thử thách giới hạn, nhưng nếu phải trả giá bằng sức khỏe thì Phương Tinh hiển nhiên không muốn.

Hắn thở hổn hển thêm một lúc, sau đó mới đứng dậy, đi vào phòng tắm rửa mặt.

Thay một bộ quần áo khô ráo, hắn gần như nằm vật ra ghế, tìm một tư thế thoải mái nhất, dùng ý thức quan sát bảng thuộc tính:

[Họ tên: Phương Tinh]

[Tuổi: 16]



[Nghề nghiệp: Võ giả]

[Đệ nhất cảnh: Bì nhục (Luyện bì: 23/100)]

[Quân Thể Quyền mười hai thức: 60/100 (Nhập môn)]

[Đại Long Thung: 70/100 (Nhập môn)]

[Cánh cổng Chư Thiên: 9/100 (Đang định vị)]



“Đã chín ngày kể từ lúc xuyên không rồi…”

“Theo như quan sát của mình, nếu không có sự chỉ điểm của thầy Hạ Long hay tác động từ bên ngoài, chỉ dựa vào tự luyện, có lẽ ba ngày mình mới có thể tăng thêm một điểm thuần thục cho Đại Long Thung…”

“Còn Quân Thể Quyền, có người chỉ điểm quả nhiên khác biệt, tiến bộ nhanh hơn hẳn.”

“Tốc độ tôi luyện da thịt sẽ tăng lên theo sự tiến bộ của Đại Long Thung, nhưng với trình độ hiện tại, mình căn bản không thể tạo ra hiệu ứng cộng hưởng…”

“Cứ tiếp tục thế này, ba tháng sau, mình nhiều nhất là nâng Đại Long Thung và Quân Thể Quyền lên một cấp, nhưng khó có thể đột phá cảnh giới võ giả… Thậm chí, trong bì nhục cảnh, mình cũng chỉ có thể dừng lại ở mức luyện bì, chứ chưa nói đến luyện cốt!”

Chỉ là luyện bì thì cũng không thể tạo ra sự khác biệt quá lớn so với người thường.

Phương Tinh nghĩ ngợi một lúc, bỗng nhiên cảm thấy bực bội.

“Chết tiệt…”

“Mình cần gì phải liều mạng như vậy?”

“Sống ung dung tự tại không phải tốt hơn sao? Ít nhất cũng có thể sống sót qua ba năm cấp ba…”

“Dị giới quá nguy hiểm, sao mình phải mạo hiểm?”

Vài suy nghĩ hỗn độn hiện lên, Phương Tinh cẩn thận nghiền ngẫm.

“Vừa mới xuyên không đến đây, mình vẫn còn cảm xúc tiêu cực như hoang mang, sợ hãi sao?”

Sau khi tự phân tích tâm lý, hắn đeo kính thực tế ảo vào.

Gặp chuyện đừng hoảng sợ, chơi game trước đã.

“Mẹ kiếp, có biết đi đường không vậy?”

“Trẻ trâu à?”

“Hack cái gì, sao không đi xem phim 18+…”



Sau khi trút giận, Phương Tinh cảm thấy thoải mái hơn rất nhiều, cho đến khi nhận được tin nhắn nhắc nhở:

[Phương Tinh tiên sinh thân mến, số dư tài khoản của bạn hiện giờ là 754.23 tinh tệ.]

“Chết tiệt… Không đủ tiền rồi.”

Sắc mặt Phương Tinh trở nên nghiêm trọng.

Việc mua bộ đồ bảo hộ nano cấp sơ cấp, máy bay không người lái và một loạt sản phẩm khác đã khiến cho chiếc ví vốn đã eo hẹp của hắn càng thêm cạn kiệt.

“Làm thêm, lại phải bị ép đi làm thêm…”

“Kiếp trước bị ép đi làm, xuyên không rồi vẫn bị ép đi làm, vậy chẳng phải mình xuyên không công cốc sao?”

Đúng lúc này, một cuộc gọi đến vang lên:

- A Tinh, có khách rồi, đi làm thôi!

Hình ảnh 3D của Lưu Vĩ hiện ra.

- Được, đến ngay.

Phương Tinh ngậm miếng bánh mì, vội vàng ra khỏi cửa.



Biệt thự Lục Thủy.

- Con muốn một mình đánh mười người!”

Một cậu nhóc mười một, mười hai tuổi hống hách la hét.

- Ừm, Văn Văn giỏi nhất.

Bên cạnh, một người phụ nữ có nhan sắc bình thường, nhưng thần sắc dịu dàng đang mỉm cười cổ vũ.

“Ghen tị thật…”

Lưu Vĩ liếc mắt nhìn Phương Tinh.

“Ông bố đi vắng quanh năm, không có thời gian dạy dỗ con cái… Đây là cơ hội của chúng ta.”

Phương Tinh lại khẽ động, ra hiệu.

Ngay sau đó, hai người bọn họ lao vào tấn công cậu nhóc.

- Xem chiêu Quang Ba Quyền của ta!

Cậu nhóc tung một quyền, ngay cả tạo ra kình khí cũng chưa đạt đến.

Nhìn thấy cảnh này, Phương Tinh và Lưu Vĩ thở phào nhẹ nhõm, biết đã gặp được khách sộp.



Ít nhất là không “hố” như cô nhóc Cố Vân kia.

- Á!

Phương Tinh là người đầu tiên đỡ đòn, sau đó kêu thảm thiết bay ra ngoài.

Lưu Vĩ lập tức xông lên, đánh qua đánh lại với cậu nhóc…

Hai tiếng sau, hai người khoác vai nhau rời đi, đều lộ vẻ vui mừng ra mặt:

- Cậu thiếu gia này thật dễ hầu hạ… Quả nhiên cô nhóc lần trước là đồ lừa đảo!

Lưu Vĩ vẫn còn ấn tượng sâu sắc về Cố Vân.

Nếu khách hàng nào cũng “hố” như vậy, cậu ta đã chẳng thèm làm công việc này.

Lúc này, cậu ta vừa xoa vai, vừa lộ vẻ nghi ngờ:

- A Tinh… Sao tớ thấy cậu còn khỏe re hơn tớ vậy?

- Đơn giản thôi, vì tớ mặc đồ bảo hộ… Trẻ con không nhận ra được đâu.

Phương Tinh nghiêm túc trả lời.

- Khốn kiếp, cậu gian lận… Không đúng, cậu mua đồ bảo hộ rồi sao? Sống sung sướng vậy?

Lưu Vĩ trợn tròn mắt, sau đó nghiêm túc bảo:

- Cậu đừng có đi theo con đường tà đạo đấy nhé? Thợ săn thành phố hay thợ săn tiền thưởng gì đó, không có thực lực đệ tam cảnh thì chỉ có nước đi chịu chết…

- Nói linh tinh cái gì đấy?

Phương Tinh không muốn nói nhiều về vấn đề này, bèn chuyển chủ đề:

- Còn cậu, dạo này thân thiết với Bạch Liên Nghi lắm nhỉ? Chuyện gì vậy?

- Tớ… Bọn tớ chỉ là bạn học bình thường thôi.

Lưu Vĩ lập tức đáp với ánh mắt trong veo, vẻ mặt thản nhiên.

- Thật sao? Cô nàng Bạch Liên Nghi đó không đơn giản đâu, cậu đừng quên những gì tụi mình đã nhìn thấy…

Phương Tinh nhắc nhở.

- Tớ chắc chắn cô ấy không phải là… Hơn nữa, đối với những người sinh hóa như chúng ta, nắm bắt mọi cơ hội để tiến thân là bản năng rồi.

Lưu Vĩ xua tay:

- … Chuyện này cũng không có gì to tát.

Bước vào thời đại du hành vũ trụ, đời sống cá nhân có chút hỗn loạn cũng không phải là vấn đề gì lớn.

Phương Tinh lại nhìn Lưu Vĩ thêm vài lần, xác định cậu ta dường như không phải vì tình mà khổ, không khỏi cảm thấy kỳ lạ.

“Mình vẫn cảm thấy có gì đó không ổn… Nếu Bạch Liên Nghi không phải là loại người đó, vậy thì vấn đề càng lớn hơn, Lưu Vĩ thân thiết với cô ta chưa chắc đã là chuyện tốt.”

“Sau này phải nhắc nhở cậu ta nhiều hơn.”

Tất nhiên, với mối quan hệ hiện tại của hai người, hắn cũng chỉ có thể nhắc nhở mà thôi.

Điều tra Bạch Liên Nghi vì Lưu Vĩ? Phương Tinh hiển nhiên sẽ không làm, chuyện của bản thân hắn còn chưa lo xong.

“Tiếp theo, vẫn là tập luyện cho tốt…”

Phương Tinh thầm hạ quyết tâm.



Là một hành tinh giáo dục, tinh cầu Sồ Ưng không thể nói là an toàn tuyệt đối, nhưng an ninh cũng rất tốt.

Hơn nữa, Phương Tinh trước đây chỉ là một học sinh cấp ba bình thường, các mối quan hệ rất đơn giản.

Bản thân hắn luôn điệu thấp, không gây chuyện thị phi, xác suất gặp rắc rối tự nhiên là rất thấp.

Thời gian thoi đưa, thấm thoát đã một tháng trôi qua.

Trường Trung học Bồi dưỡng Nhân tài.

Phương Tinh vung cánh tay phải, tung ra một cú đấm mạnh mẽ.

Oanh!

Trong không khí như có tiếng pháo nổ vang lên, các học sinh xung quanh đều giật mình.

- Đây… Đây là… vạn kim khó mua một tiếng nổ?

Một học sinh kinh ngạc thốt lên:

- Phương Tinh, cậu luyện thành Cung Bộ Pháo Quyền rồi sao?

- Chỉ là vô tình tiến vào trạng thái đó thôi…

Phương Tinh nhắm mắt, giả bộ như đang cố gắng nắm bắt cảm giác này.

Thực ra, hắn biết một khi đã đạt đến cảnh giới này rồi, lần sau nhất định có thể tái hiện lại!

Lúc này nhắm mắt chỉ là để tập trung tinh thần quan sát bảng thuộc tính mà thôi.

Còn những học sinh khác, ban đầu còn hơi ngạc nhiên, sau đó nhanh chóng tìm được lý do để thuyết phục bản thân.

Bọn họ đều chứng kiến sự tiến bộ của Phương Tinh, cậu ta ngày nào cũng tiến bộ, hơn nữa còn tập trung luyện tập chiêu “Cung Bộ Pháo Quyền” này.

Đến bây giờ, cuối cùng cậu ta đã luyện thành, chuyện này âu cũng là điều… hợp lý?

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Tinh Không Chức Nghiệp Giả

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook