Chương 6: Đại Ngưu Oan Gia
Quý Sinh
08/11/2024
Tần Trạch ban đầu vốn nghĩ sẽ dưới phố bình yên nhưng xảy ra nhiều chuyện trong lòng hắn bây giờ cũng chẳng dám hành sự trước mắt thế nhân mà sớm đã ghé sang quầy hàng mua mũ lưỡi trai trùm kín đầu.
Ngước nhìn bảng treo tửu lâu hắn lủi vào đi thẳng lên tầng 2 phía trên lựa đại một bàn ngồi xuống, một cái tiểu nhị liền chạy đến hỏi:
“Vị công tử này dùng gì.” Nói rồi hắn cúi người lau bàn chờ Tần Trạch gọi món nhưng mãi không nghe âm thanh tiểu nhị có chút sững người đứng một bên chờ hắn trên vai còn vắt lên cái khăn lau bàn.
Đắng đo một hồi Tần Trạch hào phóng mở miệng:
“Có món gì ngon đem hết lên đây.” Khi nói xong Tần Trạch bắt gặp ánh mắt tiểu nhị ngờ vực nhìn mình, hắn cười khổ thầm mắng mẹ nó, lập tức đưa tay đặt lên bàn 1 túi đầy ấp van tiền, tên tiểu nhị lúc này hiểu ý vâng dạ một mạch chạy thẳng xuống dưới lầu.
Đại khái vài phút sau trên bàn hắn lúc này đủ loại cao lương mỹ vị ánh mắt hắn trở nên cổ quái nhìn cái màn thầu bình rượu kia hắn hoắc tay tiểu nhị liền chạy tới dò hỏi:
“Công tử có gì phân phó.” Tần Trạch chỉ vào bình rượu nói nhỏ vào tai tiểu nhị, gã gật gật đầu rồi mang bình rượu xuống lác sau lại chạy lên trên tay là ấm trà nóng.
Vẻ mặt Tần Trạch phi thường hài lòng liền rút ra 5 van tiền ném tới, gã nhanh nhạy bắt lấy liền cảm ơn rồi lui lại đứng tại cuối đường cầu thang lên xuống.
Nơi này bàn ngồi đều kín người nên việc có người đến ghép bàn ngồi cùng là điều không thể tránh khỏi một đại hán tử đặt mông ngồi xuống bàn ngay tại nơi Tần Trạch ngồi hắn gương mặt bặm trợn, phát ra âm thanh dữ tợn:
“Tiểu tử khôn hồn thì cút, lão gia bao cái bàn này chắc rồi!” Nói rồi tên đại hán tử không nể mặt mà quạt tay một cái đống đồ ăn gọi ra đều bay tứ tung, tên tiểu nhị bên kia trên trán mồ hồi ứa lạnh, trong lòng dự cảm chuyện chẳng lành sắp đến dấu chân nhanh chóng biến mất tại chỗ.
Tần Trạch hướng ánh mắt liếc qua nhìn đại hán tử này một cái, trong tiềm thức loé lên hình ảnh một tiểu cô nương nhan sắc khả ái, trong ký ức có liên quan đến đại hán tử, ánh mắt thu lại Tần Trạch nhếch miệng cười nhẹ cũng không đôi co mà nhích sang bên cạnh hắn biểu ý không nhường bàn này cho đại hán tử.
Ánh mắt đại hán tử vẫn luôn quan sát bỗng Tần Trạch chỉ nhích sang cạnh một ít rõ ràng chẳng có ý tứ rời khỏi bàn này trên gương mặt đại hán tử nổi lên gân xanh, quát tháo:
“Tiểu tử lão gia xem ngươi không quý trọng mạng sống. Cho mặt mũi lại không cần vậy thì để lão gia chính tay ném ngươi khỏi tửu lâu này.” Vừa dứt lời đại hán tử làm ra động tác một cánh tay duỗi tới bắt tới yếu vị yết hầu Tần Trạch, đúng lúc này nhiều thanh âm dồn dập từ phía dưới chân cầu thang truyền đến.
“Khốn khiếp đại ngưu, thằng nhóc ngươi muốn chết sao!” Từ sau lưng đại hán tử truyền đến thanh âm già nua chất vấn, cánh tay cách chỉ 1cm vừa vặn ngay yết hầu Tần Trạch tựa như bất động.
Đại hán tử xoay người thì thấy tiểu nhị vừa rồi còn có bên cạnh lão nhân lưng còng chống quải trượng đi tới gương mặt vì giận dữ trở nên hung tợn nhìn lấy đại hán tử.
“Gia gia ng…ngài sao lại đến đây.” Âm thanh đại hán tử có phần sợ sệt trước vẻ mặt hung tợn mà thu liễm bàn tay cử chỉ có phần lóng ngóng, Tần Trạch nội tâm ồ một tiếng bất ngờ nhìn lấy lão nhân nội tâm chợt nhảy dựng một cái, ôi mẹ nó lão già này hữu duyên với ta a. Hắn vốn muốn đưa tay kéo xuống mũ lưỡi trai doạ đôi ngoại tôn nhưng vừa chạm tới vành mũ liền âm thanh lão nhân tức giận trách mắng:
“Gia còn chưa hỏi ngươi ở tại sao ở đây khi phụ người khác ngươi còn dám hỏi ngược lại ta thằng tiểu tử.” Khí thế hừng hực lão nhân đi tới khom nôm cúi đầu trước Tần Trạch tạ lỗi, Tần Trạch khẽ gật đầu bỗng hắn chú ý ánh mắt lão nhân liếc nhìn mình trên mặt hiện lên nét kinh sợ tựa gặp quỷ, lập tức nắm lấy vành tai cái kia đại ngưu nhanh chóng muốn rời đi.
Đi được vài bước bỗng dưng âm thanh Tần Trạch vô cùng quen thuộc từ phía sau truyền đến:
“Hà cớ gì gặp mặt không nhìn nhau thái gia gia, ta có đáng sợ như vậy.” Nghe những lời này trên trán lão nhân đổ mồ hôi lạnh, tại bên cạnh đại hán tử nghe được âm thanh này vô thức quay đầu nhìn hướng Tần Trạch đứng đó sớm đã lột xuống mũ lưỡi trai dung mạo tuấn lãng trên môi luôn có nụ cười tà dị.
“Là ngươi!” Đại hán tử gầm một tiếng, trong ánh mắt tràn ngập sát ý đối với Tần Trạch, khiến bên này hắn cũng toàn thân không rét mà run nhưng ngoài mặt vẫn cố trấn tĩnh hơi gật đầu. Lão nhân lúng túng giữ chặt bả vai đại ngưu tì lên thầm than khổ một tiếng, đúng là oan nghiệt mà.
“Hảo Tần công tử, vừa rồi lão bị bụi bay vào mắt không nhìn rõ mong công tử lượng thứ, còn ngoại tôn của ta thất lễ lão tại đây bồi tội với ngài.” Âm thanh lão nhân nhúng nhường nhận hết phần lỗi về mình đồng thời khi vừa dứt lời đã có động tác muốn vái lạy khoé miệng Tần Trạch giật giật, trong đầu không khỏi thầm nghĩ mọi chuyện cứ thế này ta tổn thọ dương không biết bao nhiêu năm rồi a.
Sao Tần Trạch có thể để loại chuyện này xảy ra một lần nữa, nhanh tay đón dỡ nhưng hắn thoáng khững người dừng động tác, vì đại hán tử đã choàng bả vai khiến lão nhân không thể cử động dù một chút, bỗng dưng trong lòng Tần Trạch nhảy dựng một cái khi thấy ánh mắt đại hán tử hướng hắn nhìn qua đồng tử đảo qua liếc lại giống như tìm kiếm, rồi tựa đã đặt xuống quyết định lớn lao bởi vì Tần Trạch thấy trong ánh mắt gã này hiện lên vẻ kiên định như thể muốn ăn thua đủ với hắn a.
Trong lúc hắn phân tâm xuất thần trong nghĩ ngợi đại hán tử nắm bắt thời cơ một cánh tay to lớn duỗi ra bắt lấy yết hầu Tần Trạch nhấc lên, đợi Tần Trạch phản ứng lại hắn cảm thấy cổ họng mình như bị chặn đứng cảm giác khó thở dâng lên khiến nội tâm hắn cũng phải run sợ, phải hắn sợ chết.
Tần Trạch cố vùng vẫy thoát khỏi khống chế nhưng khiến hắn kinh ngạc tròn mắt một chút cũng không thể cử động, đại hán tử trên mặt hưng phấn cất giọng vui vẻ nói:
“Tiểu tử hôm nay ta sẽ thay bá tánh nữ lành diệt cái đầu tra nam ngươi!” Nghe những lời này Tần Trạch trong lòng một mảnh hoảng loạn, càng ra sức giẫy dụa nhưng lực đạo cách biệt một trời một vực, ngay lúc tưởng chừng chính mình sẽ chết.
“Kích hoạt hệ thống bảo hộ tân thủ.” Sau âm thanh không có cảm tình đột nhiên dị biến phát sinh vòng chân bao quanh toàn thân Tần Trạch lang rộng từ nội đan rồi khuếch đại cho đến khi đánh bật đại hán tử văng ra xa một góc mới dừng lại.
Tần Trạch trong ánh mắt không thể tin nổi mà nội tâm có chút băn khoăn mà đồng thời vô cùng mừng rỡ còn sống đối với hắn là chuyện vui, hít từng ngụm lớn tinh khí. Mọi chuyện diễn ra chỉ trong chớp mắt chỉ tính khi đại hán tử đắc thủ liền phải trả giá đắt, khi định thần lại đại hán tử ho khan ra máu ánh mắt thất thần vẻ mặt vô cùng bàng hoàng. Lão nhân sớm hoảng sợ thần sắc lo lắng ôm lấy đại hán tử hỏi hang:
“Đại ngưu con không sao chứ.” Lão ân cần dùng óng tay áo lao vệt máu trên khoé miệng đại hán tử, vẻ mặt đại hán tử thoáng hoà hoãn rồi cười một tiếng khẽ lắc đầu bảo chính mình không vấn đề nhưng nội tâm hắn biết rõ chính mình không tịnh dượng nửa tháng một tháng thì thương thế sâu trong thể nội khó lòng phục hồi vì hắn cảm nhận được xương cốt mình đứt gãy không chỉ vài cái nhưng trấn an lão gia gia trước đã hắn chỉ có thể đành nối dối.
Lão nhân thoáng thở phào nhẹ nhõm nhưng bỗng lão nhân xanh mặt như tàu lá chuối nhớ đến việc bất kính đại ngưu làm với Tần Trạch vì vậy xoay người không ngừng rối rít dập đầu mở miệng liên miên xin lỗi Tần Trạch chỉ mong hắn không chấp nhặt. Gương mặt Tần Trạch lúc này ngây ngẩn đứng đó chỉ khi nghe âm thanh lão nhân hắn mới chợt giật mình nhìn dưới chân mình lão nhân dập đầu đến nổi trên trán đã in lên dấu ửng đỏ vài vệt máu loan lổ nhễ nhỏ. Dù rất căm phẫn đại hán tử vừa rồi muốn giết chính mình nhưng nhìn lão nhân hạ thấp tôn nghiêm vì ngoại tôn cầu tình hắn không tiện nói gì nhưng muốn hắn dễ dàng dễ cho ông cháu nhà này rời khỏi tửu lâu là việc hắn không làm được mâu thuẫn này hắn phải triệt để chấm dứt nghĩ trong đầu như vậy hắn thần sắc trở nên lạnh lùng trong ánh mắt hiện ra vẻ băng lãnh cực độ, đôi chân chậm rãi hướng tới đại hán tử bước qua bỏ ngoài tai lời van nài của lão nhân.
Người ngoài cuộc thầm xì xào bàn tán: “ Ây da cái này đại ngưu mệnh hôm nay cũng đặt xuống đều không thể giết nhân gia.”
– Cũng không thể trách cơ hội ngàn năm có một, chỉ tiếc Tần Trạch này trên người có trấn bảo bên mình làm sao kẻ như hắn có thể nói giết là giết.
– Ngươi nói a, kết cục đại ngưu cỡ nào bi thảm khi động tới Tần Trạch.
Nhóm người nhao nhao bình luận thầm cảm thán, nội tâm lại mặc niệm cho đại ngưu xấu số. Đại ngưu đều nghe rõ mồn một mắt còn thấy Tần Trạch càng ngày lại gần đến bên mình hắn cũng không có mở miệng chỉ là trừng to mắt nhìn lấy Tần Trạch như thể biểu đạt muốn giết cứ giết đại ngưu ta không sợ. Có những bá tánh muốn đứng ra ngăn cản nhưng liền bị người bên cạnh kịp thời can ngăn, đa phần là muốn giúp đại ngưu chỉ là bọn họ đều dân đen một khi chạm đến tôn nghiêm Tần gia hậu quả không thể tưởng tượng nổi mọi người chỉ có thể trơ mắt làm ngơ hoặc rời khỏi không muốn nhìn tràng cảnh, kế tiếp dần dần người tại trong tửu lâu tầng 2 cũng thưa thớt.
Nhìn biểu cảm bất cần đời kia trên gương mặt của đại hán tử thấy chết không sờn Tần Trạch trong lòng có chút thán phục nhưng hắn có cách đối phó với tính cách cứng rắn này của đại hán tử, âm thanh hắn phát lạnh nói:
“Là ai cấp cho tiểu tử ngươi lá gan dám hành thích bổn thiếu gia.” Đại hán tử liếc mắt nhìn Tần Trạch một cái cự tuyệt đáp lời, Tần Trạch cũng không lý gì lại sinh giận cong môi cười lạnh một tiếng duỗi tay tới bóp yết hầu đại hán tử nhưng không bao hàm được vì cổ đại hán tử gần như to hơn cả nắm tay của chính Tần Trạch.
Lúc này hai người đầu kề sát đối phương Tần Trạch lạnh giọng nói:
“Ngươi có nghĩ đến hậu quả sao khi giết ta là gì không!” Đại hán tử trong lòng rõ ràng hơn ai hết nhưng hắn không thể khuất phục rồi lại xem lời nói Tần Trạch là gió thoảng bên tai.
Vẻ mặt Tần Trạch thoáng trở nên đê tiện trong thấy cất giọng:
“Ta biết ngươi không sợ, thế nhưng là muội muội khả ái kia của ngươi nếu cá tính giống người cứng rắn như vậy thì hay quá.” Đại hán tử vẻ mặt từ bất cần đời khi nghe được Tần Trạch nhắc đến muội muội thì bỗng nhưng như bị chọc phải vảy nghịch long gầm lên giận dữ trong ánh mắt đằng đằng sát khí trừng Tần Trạch nếu ánh mắt có thể giết người đại hán tử đã giết Tần Trạch hàng trăm lần.
Tần Trạch khoé môi cong lên cười nghiền ngẫm chống cằm suy tư một hồi lâu, lại nhìn đại ngưu rồi nói: “Thật lâu bổn thiếu gia chưa nếm qua tư vị thiếu nữ, ay yo thật hoài niệm vừa vặn tối nay ta tròn 16 rất tốt nạp nàng làm tiểu thiếp trước.” Chiêu khích tướng này quả thật hiệu quả, dưới ánh mắt Tần Trạch chỉ thấy đại hán tử bả vai run lên ánh mắt trở nên bần thần có lẽ là đang suy nghĩ viễn cảnh khi muội muội mình rơi vào ác thủ Tần Trạch.
“Nói đi ngươi muốn thế nào mới bằng lòng bỏ qua cho muội muội ta.” Âm thanh Đại Ngưu ngay sau đó liền hoà hoãn không còn cương mãnh như trước lại có ba phần nhún nhường.
“Mưu sát bổn thiếu gia đã là tội không thể tha thứ nhưng…” Âm thanh Tần Trạch trầm thấp chỉ nói phân nửa phía sau cũng không tiếp tục nói, khiến Đại Ngưu lòng nóng như lửa đốt gấp gáp gặn hỏi. Mãi vẫn hỏi không được âm thanh Đại Ngưu dần có xu hướng cầu khẩn Tần Trạch.
Tần Trạch giả trang trầm tư rồi chợt vỗ tay một cái phóng khoáng nói:
“Chuyện này có thể cho qua nhưng ngươi đổi lại phải làm tùy tùng cho bổn thiếu gia 3 năm chuyện ngươi hành thích ta hôm nay xem như chưa từng xảy ra.”
Ngưng một nhịp lấy hơi Tần Trạch lại nói:
“Ngươi cũng đừng nghĩ đến từ chối cận vệ Tần gia không thiếu kỳ tài võ học sở dĩ ta lựa chọn ngươi là vì thái gia gia mà nghĩ ngươi đây to lớn vạm vỡ khẩu phần cỡ nào lớn phải không thái gia gia.” Tần Trạch nháy mắt ra hiệu cho lão nhân, trên mặt lão nhân ngây phỗng ra dù lão không hiểu nhưng vẫn gật đầu như gà mổ thóc không dám phản bác.
Dứt lời Tần Trạch lại ghé sát tai Đại Ngưu thì thầm:
“Nếu không phải ta có đôi tỳ nữ thì đã cho muội muội ngươi làm ấm giường bổn thiếu gia cơ hội không nắm bắt đừng cho rằng 2 thân nhân này tại Mạc Xương trấn này sống tốt.” Âm thanh sau cùng Tần Trạch lộ rõ ý đồ là uy hiếp trắng trợn không cho Đại Ngưu có đường lui rõ ràng Tần Trạch cũng biết ý nghĩ những người trong lòng có tôn nghiêm hiển nhiên sẽ tự sát, Tần Trạch cũng biết rõ ép người quá đáng sẽ phản tác dụng hắn sau cùng chỉ bảo làm tùy tùng cho hắn 3 năm, tự tôn sau cùng Đại Ngưu cũng ném xuống mà quỳ một gối trước Tần Trạch cất giọng ẩn động sự thần phục:
“Đại Ngưu ra mắt chủ tử vừa rồi có chỗ bất kính mong chủ tử rộng lòng tha thứ.” Nghe âm thanh dù có phần gượng gạo này từ khỏi miệng Đại Ngưu thốt lên lão nhân kinh hỉ không thôi còn bên cạnh sắc mặt Tần Trạch cũng hoà hoãn, hơi gật gù khá hài lòng với biểu hiện kính trọng thức thời này của Đại Ngưu.
Ngước nhìn bảng treo tửu lâu hắn lủi vào đi thẳng lên tầng 2 phía trên lựa đại một bàn ngồi xuống, một cái tiểu nhị liền chạy đến hỏi:
“Vị công tử này dùng gì.” Nói rồi hắn cúi người lau bàn chờ Tần Trạch gọi món nhưng mãi không nghe âm thanh tiểu nhị có chút sững người đứng một bên chờ hắn trên vai còn vắt lên cái khăn lau bàn.
Đắng đo một hồi Tần Trạch hào phóng mở miệng:
“Có món gì ngon đem hết lên đây.” Khi nói xong Tần Trạch bắt gặp ánh mắt tiểu nhị ngờ vực nhìn mình, hắn cười khổ thầm mắng mẹ nó, lập tức đưa tay đặt lên bàn 1 túi đầy ấp van tiền, tên tiểu nhị lúc này hiểu ý vâng dạ một mạch chạy thẳng xuống dưới lầu.
Đại khái vài phút sau trên bàn hắn lúc này đủ loại cao lương mỹ vị ánh mắt hắn trở nên cổ quái nhìn cái màn thầu bình rượu kia hắn hoắc tay tiểu nhị liền chạy tới dò hỏi:
“Công tử có gì phân phó.” Tần Trạch chỉ vào bình rượu nói nhỏ vào tai tiểu nhị, gã gật gật đầu rồi mang bình rượu xuống lác sau lại chạy lên trên tay là ấm trà nóng.
Vẻ mặt Tần Trạch phi thường hài lòng liền rút ra 5 van tiền ném tới, gã nhanh nhạy bắt lấy liền cảm ơn rồi lui lại đứng tại cuối đường cầu thang lên xuống.
Nơi này bàn ngồi đều kín người nên việc có người đến ghép bàn ngồi cùng là điều không thể tránh khỏi một đại hán tử đặt mông ngồi xuống bàn ngay tại nơi Tần Trạch ngồi hắn gương mặt bặm trợn, phát ra âm thanh dữ tợn:
“Tiểu tử khôn hồn thì cút, lão gia bao cái bàn này chắc rồi!” Nói rồi tên đại hán tử không nể mặt mà quạt tay một cái đống đồ ăn gọi ra đều bay tứ tung, tên tiểu nhị bên kia trên trán mồ hồi ứa lạnh, trong lòng dự cảm chuyện chẳng lành sắp đến dấu chân nhanh chóng biến mất tại chỗ.
Tần Trạch hướng ánh mắt liếc qua nhìn đại hán tử này một cái, trong tiềm thức loé lên hình ảnh một tiểu cô nương nhan sắc khả ái, trong ký ức có liên quan đến đại hán tử, ánh mắt thu lại Tần Trạch nhếch miệng cười nhẹ cũng không đôi co mà nhích sang bên cạnh hắn biểu ý không nhường bàn này cho đại hán tử.
Ánh mắt đại hán tử vẫn luôn quan sát bỗng Tần Trạch chỉ nhích sang cạnh một ít rõ ràng chẳng có ý tứ rời khỏi bàn này trên gương mặt đại hán tử nổi lên gân xanh, quát tháo:
“Tiểu tử lão gia xem ngươi không quý trọng mạng sống. Cho mặt mũi lại không cần vậy thì để lão gia chính tay ném ngươi khỏi tửu lâu này.” Vừa dứt lời đại hán tử làm ra động tác một cánh tay duỗi tới bắt tới yếu vị yết hầu Tần Trạch, đúng lúc này nhiều thanh âm dồn dập từ phía dưới chân cầu thang truyền đến.
“Khốn khiếp đại ngưu, thằng nhóc ngươi muốn chết sao!” Từ sau lưng đại hán tử truyền đến thanh âm già nua chất vấn, cánh tay cách chỉ 1cm vừa vặn ngay yết hầu Tần Trạch tựa như bất động.
Đại hán tử xoay người thì thấy tiểu nhị vừa rồi còn có bên cạnh lão nhân lưng còng chống quải trượng đi tới gương mặt vì giận dữ trở nên hung tợn nhìn lấy đại hán tử.
“Gia gia ng…ngài sao lại đến đây.” Âm thanh đại hán tử có phần sợ sệt trước vẻ mặt hung tợn mà thu liễm bàn tay cử chỉ có phần lóng ngóng, Tần Trạch nội tâm ồ một tiếng bất ngờ nhìn lấy lão nhân nội tâm chợt nhảy dựng một cái, ôi mẹ nó lão già này hữu duyên với ta a. Hắn vốn muốn đưa tay kéo xuống mũ lưỡi trai doạ đôi ngoại tôn nhưng vừa chạm tới vành mũ liền âm thanh lão nhân tức giận trách mắng:
“Gia còn chưa hỏi ngươi ở tại sao ở đây khi phụ người khác ngươi còn dám hỏi ngược lại ta thằng tiểu tử.” Khí thế hừng hực lão nhân đi tới khom nôm cúi đầu trước Tần Trạch tạ lỗi, Tần Trạch khẽ gật đầu bỗng hắn chú ý ánh mắt lão nhân liếc nhìn mình trên mặt hiện lên nét kinh sợ tựa gặp quỷ, lập tức nắm lấy vành tai cái kia đại ngưu nhanh chóng muốn rời đi.
Đi được vài bước bỗng dưng âm thanh Tần Trạch vô cùng quen thuộc từ phía sau truyền đến:
“Hà cớ gì gặp mặt không nhìn nhau thái gia gia, ta có đáng sợ như vậy.” Nghe những lời này trên trán lão nhân đổ mồ hôi lạnh, tại bên cạnh đại hán tử nghe được âm thanh này vô thức quay đầu nhìn hướng Tần Trạch đứng đó sớm đã lột xuống mũ lưỡi trai dung mạo tuấn lãng trên môi luôn có nụ cười tà dị.
“Là ngươi!” Đại hán tử gầm một tiếng, trong ánh mắt tràn ngập sát ý đối với Tần Trạch, khiến bên này hắn cũng toàn thân không rét mà run nhưng ngoài mặt vẫn cố trấn tĩnh hơi gật đầu. Lão nhân lúng túng giữ chặt bả vai đại ngưu tì lên thầm than khổ một tiếng, đúng là oan nghiệt mà.
“Hảo Tần công tử, vừa rồi lão bị bụi bay vào mắt không nhìn rõ mong công tử lượng thứ, còn ngoại tôn của ta thất lễ lão tại đây bồi tội với ngài.” Âm thanh lão nhân nhúng nhường nhận hết phần lỗi về mình đồng thời khi vừa dứt lời đã có động tác muốn vái lạy khoé miệng Tần Trạch giật giật, trong đầu không khỏi thầm nghĩ mọi chuyện cứ thế này ta tổn thọ dương không biết bao nhiêu năm rồi a.
Sao Tần Trạch có thể để loại chuyện này xảy ra một lần nữa, nhanh tay đón dỡ nhưng hắn thoáng khững người dừng động tác, vì đại hán tử đã choàng bả vai khiến lão nhân không thể cử động dù một chút, bỗng dưng trong lòng Tần Trạch nhảy dựng một cái khi thấy ánh mắt đại hán tử hướng hắn nhìn qua đồng tử đảo qua liếc lại giống như tìm kiếm, rồi tựa đã đặt xuống quyết định lớn lao bởi vì Tần Trạch thấy trong ánh mắt gã này hiện lên vẻ kiên định như thể muốn ăn thua đủ với hắn a.
Trong lúc hắn phân tâm xuất thần trong nghĩ ngợi đại hán tử nắm bắt thời cơ một cánh tay to lớn duỗi ra bắt lấy yết hầu Tần Trạch nhấc lên, đợi Tần Trạch phản ứng lại hắn cảm thấy cổ họng mình như bị chặn đứng cảm giác khó thở dâng lên khiến nội tâm hắn cũng phải run sợ, phải hắn sợ chết.
Tần Trạch cố vùng vẫy thoát khỏi khống chế nhưng khiến hắn kinh ngạc tròn mắt một chút cũng không thể cử động, đại hán tử trên mặt hưng phấn cất giọng vui vẻ nói:
“Tiểu tử hôm nay ta sẽ thay bá tánh nữ lành diệt cái đầu tra nam ngươi!” Nghe những lời này Tần Trạch trong lòng một mảnh hoảng loạn, càng ra sức giẫy dụa nhưng lực đạo cách biệt một trời một vực, ngay lúc tưởng chừng chính mình sẽ chết.
“Kích hoạt hệ thống bảo hộ tân thủ.” Sau âm thanh không có cảm tình đột nhiên dị biến phát sinh vòng chân bao quanh toàn thân Tần Trạch lang rộng từ nội đan rồi khuếch đại cho đến khi đánh bật đại hán tử văng ra xa một góc mới dừng lại.
Tần Trạch trong ánh mắt không thể tin nổi mà nội tâm có chút băn khoăn mà đồng thời vô cùng mừng rỡ còn sống đối với hắn là chuyện vui, hít từng ngụm lớn tinh khí. Mọi chuyện diễn ra chỉ trong chớp mắt chỉ tính khi đại hán tử đắc thủ liền phải trả giá đắt, khi định thần lại đại hán tử ho khan ra máu ánh mắt thất thần vẻ mặt vô cùng bàng hoàng. Lão nhân sớm hoảng sợ thần sắc lo lắng ôm lấy đại hán tử hỏi hang:
“Đại ngưu con không sao chứ.” Lão ân cần dùng óng tay áo lao vệt máu trên khoé miệng đại hán tử, vẻ mặt đại hán tử thoáng hoà hoãn rồi cười một tiếng khẽ lắc đầu bảo chính mình không vấn đề nhưng nội tâm hắn biết rõ chính mình không tịnh dượng nửa tháng một tháng thì thương thế sâu trong thể nội khó lòng phục hồi vì hắn cảm nhận được xương cốt mình đứt gãy không chỉ vài cái nhưng trấn an lão gia gia trước đã hắn chỉ có thể đành nối dối.
Lão nhân thoáng thở phào nhẹ nhõm nhưng bỗng lão nhân xanh mặt như tàu lá chuối nhớ đến việc bất kính đại ngưu làm với Tần Trạch vì vậy xoay người không ngừng rối rít dập đầu mở miệng liên miên xin lỗi Tần Trạch chỉ mong hắn không chấp nhặt. Gương mặt Tần Trạch lúc này ngây ngẩn đứng đó chỉ khi nghe âm thanh lão nhân hắn mới chợt giật mình nhìn dưới chân mình lão nhân dập đầu đến nổi trên trán đã in lên dấu ửng đỏ vài vệt máu loan lổ nhễ nhỏ. Dù rất căm phẫn đại hán tử vừa rồi muốn giết chính mình nhưng nhìn lão nhân hạ thấp tôn nghiêm vì ngoại tôn cầu tình hắn không tiện nói gì nhưng muốn hắn dễ dàng dễ cho ông cháu nhà này rời khỏi tửu lâu là việc hắn không làm được mâu thuẫn này hắn phải triệt để chấm dứt nghĩ trong đầu như vậy hắn thần sắc trở nên lạnh lùng trong ánh mắt hiện ra vẻ băng lãnh cực độ, đôi chân chậm rãi hướng tới đại hán tử bước qua bỏ ngoài tai lời van nài của lão nhân.
Người ngoài cuộc thầm xì xào bàn tán: “ Ây da cái này đại ngưu mệnh hôm nay cũng đặt xuống đều không thể giết nhân gia.”
– Cũng không thể trách cơ hội ngàn năm có một, chỉ tiếc Tần Trạch này trên người có trấn bảo bên mình làm sao kẻ như hắn có thể nói giết là giết.
– Ngươi nói a, kết cục đại ngưu cỡ nào bi thảm khi động tới Tần Trạch.
Nhóm người nhao nhao bình luận thầm cảm thán, nội tâm lại mặc niệm cho đại ngưu xấu số. Đại ngưu đều nghe rõ mồn một mắt còn thấy Tần Trạch càng ngày lại gần đến bên mình hắn cũng không có mở miệng chỉ là trừng to mắt nhìn lấy Tần Trạch như thể biểu đạt muốn giết cứ giết đại ngưu ta không sợ. Có những bá tánh muốn đứng ra ngăn cản nhưng liền bị người bên cạnh kịp thời can ngăn, đa phần là muốn giúp đại ngưu chỉ là bọn họ đều dân đen một khi chạm đến tôn nghiêm Tần gia hậu quả không thể tưởng tượng nổi mọi người chỉ có thể trơ mắt làm ngơ hoặc rời khỏi không muốn nhìn tràng cảnh, kế tiếp dần dần người tại trong tửu lâu tầng 2 cũng thưa thớt.
Nhìn biểu cảm bất cần đời kia trên gương mặt của đại hán tử thấy chết không sờn Tần Trạch trong lòng có chút thán phục nhưng hắn có cách đối phó với tính cách cứng rắn này của đại hán tử, âm thanh hắn phát lạnh nói:
“Là ai cấp cho tiểu tử ngươi lá gan dám hành thích bổn thiếu gia.” Đại hán tử liếc mắt nhìn Tần Trạch một cái cự tuyệt đáp lời, Tần Trạch cũng không lý gì lại sinh giận cong môi cười lạnh một tiếng duỗi tay tới bóp yết hầu đại hán tử nhưng không bao hàm được vì cổ đại hán tử gần như to hơn cả nắm tay của chính Tần Trạch.
Lúc này hai người đầu kề sát đối phương Tần Trạch lạnh giọng nói:
“Ngươi có nghĩ đến hậu quả sao khi giết ta là gì không!” Đại hán tử trong lòng rõ ràng hơn ai hết nhưng hắn không thể khuất phục rồi lại xem lời nói Tần Trạch là gió thoảng bên tai.
Vẻ mặt Tần Trạch thoáng trở nên đê tiện trong thấy cất giọng:
“Ta biết ngươi không sợ, thế nhưng là muội muội khả ái kia của ngươi nếu cá tính giống người cứng rắn như vậy thì hay quá.” Đại hán tử vẻ mặt từ bất cần đời khi nghe được Tần Trạch nhắc đến muội muội thì bỗng nhưng như bị chọc phải vảy nghịch long gầm lên giận dữ trong ánh mắt đằng đằng sát khí trừng Tần Trạch nếu ánh mắt có thể giết người đại hán tử đã giết Tần Trạch hàng trăm lần.
Tần Trạch khoé môi cong lên cười nghiền ngẫm chống cằm suy tư một hồi lâu, lại nhìn đại ngưu rồi nói: “Thật lâu bổn thiếu gia chưa nếm qua tư vị thiếu nữ, ay yo thật hoài niệm vừa vặn tối nay ta tròn 16 rất tốt nạp nàng làm tiểu thiếp trước.” Chiêu khích tướng này quả thật hiệu quả, dưới ánh mắt Tần Trạch chỉ thấy đại hán tử bả vai run lên ánh mắt trở nên bần thần có lẽ là đang suy nghĩ viễn cảnh khi muội muội mình rơi vào ác thủ Tần Trạch.
“Nói đi ngươi muốn thế nào mới bằng lòng bỏ qua cho muội muội ta.” Âm thanh Đại Ngưu ngay sau đó liền hoà hoãn không còn cương mãnh như trước lại có ba phần nhún nhường.
“Mưu sát bổn thiếu gia đã là tội không thể tha thứ nhưng…” Âm thanh Tần Trạch trầm thấp chỉ nói phân nửa phía sau cũng không tiếp tục nói, khiến Đại Ngưu lòng nóng như lửa đốt gấp gáp gặn hỏi. Mãi vẫn hỏi không được âm thanh Đại Ngưu dần có xu hướng cầu khẩn Tần Trạch.
Tần Trạch giả trang trầm tư rồi chợt vỗ tay một cái phóng khoáng nói:
“Chuyện này có thể cho qua nhưng ngươi đổi lại phải làm tùy tùng cho bổn thiếu gia 3 năm chuyện ngươi hành thích ta hôm nay xem như chưa từng xảy ra.”
Ngưng một nhịp lấy hơi Tần Trạch lại nói:
“Ngươi cũng đừng nghĩ đến từ chối cận vệ Tần gia không thiếu kỳ tài võ học sở dĩ ta lựa chọn ngươi là vì thái gia gia mà nghĩ ngươi đây to lớn vạm vỡ khẩu phần cỡ nào lớn phải không thái gia gia.” Tần Trạch nháy mắt ra hiệu cho lão nhân, trên mặt lão nhân ngây phỗng ra dù lão không hiểu nhưng vẫn gật đầu như gà mổ thóc không dám phản bác.
Dứt lời Tần Trạch lại ghé sát tai Đại Ngưu thì thầm:
“Nếu không phải ta có đôi tỳ nữ thì đã cho muội muội ngươi làm ấm giường bổn thiếu gia cơ hội không nắm bắt đừng cho rằng 2 thân nhân này tại Mạc Xương trấn này sống tốt.” Âm thanh sau cùng Tần Trạch lộ rõ ý đồ là uy hiếp trắng trợn không cho Đại Ngưu có đường lui rõ ràng Tần Trạch cũng biết ý nghĩ những người trong lòng có tôn nghiêm hiển nhiên sẽ tự sát, Tần Trạch cũng biết rõ ép người quá đáng sẽ phản tác dụng hắn sau cùng chỉ bảo làm tùy tùng cho hắn 3 năm, tự tôn sau cùng Đại Ngưu cũng ném xuống mà quỳ một gối trước Tần Trạch cất giọng ẩn động sự thần phục:
“Đại Ngưu ra mắt chủ tử vừa rồi có chỗ bất kính mong chủ tử rộng lòng tha thứ.” Nghe âm thanh dù có phần gượng gạo này từ khỏi miệng Đại Ngưu thốt lên lão nhân kinh hỉ không thôi còn bên cạnh sắc mặt Tần Trạch cũng hoà hoãn, hơi gật gù khá hài lòng với biểu hiện kính trọng thức thời này của Đại Ngưu.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.