Chương 5: Dạo Phố Bất Ổn
Quý Sinh
07/11/2024
“Vậy ngươi từ đâu biết được, còn nữa đại kiếp nạn ngươi nói Tần gia gặp phải là gì mà tận diệt.” Âm thanh phụ thân nghiêm túc hiển nhiên trong lòng dù không tin lắm lời Tần Trạch nói, vì vậy cần hắn chứng thực.
Phụ thân ngưng chút lại nói tiếp bằng giọng điệu uy hiếp:
“Nghịch tử dám bịa chuyện lừa ta cùng mẫu thân ngươi tự biết hậu quả lần này, ta sẽ không nương tay.” Nghe vậy mẫu thân bên cạnh liếc nhìn lấy Tần Trạch, trong ánh mắt nàng hắn nhìn ra nàng dù không nói nhưng ý vị trong ánh mắt muốn hỏi hắn chuyện này có thật như vậy hắn gật đầu vài lần đảm bảo.
Rồi Tần Trạch thần sắc vô cùng bình thản ngước nhìn phụ thân nói:
“Kiếp nạn là Liễu gia.” Lời nói ngắn gọn khiến cả hai phụ mẫu phải sắc mặt đại biến, song phương rơi vào trầm tư thâu nối lại từ những lời Tần Trạch trước đó ngấm ngầm đoán ra được đôi phần, quan trọng 2 ngày tới hai người đều rõ ngày đó ngày trọng đại nhi tử mình cùng Liễu gia Liễu Như Yên thành thân đại lễ.
“Chỉ câu nói này của ngươi giao hảo Tần gia giữa Liễu gia chia rẽ ngươi có biết hậu quả sẽ là ác chiến hai tộc.” Phụ thân âm thanh trở nên uy nghiêm, đi xuống trong ánh mắt lạnh lùng trừng lấy Tần Trạch.
Trong lòng Tần Trạch hơi hoảng hốt có lẽ là vì huyết mạch áp chế hắn sinh ra sợ hãi đối phương nhưng ngay sau đó hắn liền gật đầu chắc nịch, lại mở miệng nhàn nhạt nói:
“Đêm canh 3 Bách Hoa thanh lâu tự có người chứng thực cho phụ mẫu, lúc đó muốn tin hay không cũng không muộn, nhi tử muốn ra ngoài xin phép phụ mẫu.” Tần Trạch nói rồi cúi người thối lui ra khỏi đại đường một mạch đi ra khỏi phủ đệ Tần gia để lại hai người phụ mẫu đều treo lên vẻ mặt ngưng trọng.
“Dao nhi muội thấy lời nói tên tiểu tử này đáng tin không.” Phụ thân khi thấy bóng dáng Tần Trạch đi xa khỏi phủ đệ dò la hỏi thăm phu nhân của mình.
Mẫu thân trong ánh mắt hơi lưỡng lự rồi khẽ gật đầu phân tích nói:
“Thứ nhất nó là hài tử chúng ta lời nói chắc chắn phải tin, thứ hai dù gì Liễu gia những năm này đúng là ngấp nghé kinh doanh tại Mạc Xương trấn nửa tháng trước lại hạ thấp mình đến cầu thân nhi tử, kỳ quái là Liễu gia rõ ràng tính tình Tần Trạch nhà chúng ta danh tiếng không tốt đào hoa chốn thanh lâu, đổi lại là nữ nhi ta sẽ không đồng ý cho nhi nữ lấy nhi tử nhà mình, sao có cha mẹ lại để con mình chịu ủy khuất lớn như vậy mà không tính toán, trong chuyện này chắc có mờ ám ít ra chàng nên an bài một chút có lòng phòng người vẫn hơn.” Phụ thân gật gù trong lòng liền cảm thấy phu nhân mình giải thích rất thấu tình đạt lý, trung niên nam tử có phần tin tưởng việc này liền cho hạ nhân liễu gia thông tri cho các bô lão đến đại đường thương thảo, việc này cạn hệ quá lớn một mình lão không để đảm đương nổi, từ lúc đó trở đi Tần gia đại đường kín cổng cao tường hạ nhận canh phòng nghiêm ngặt ngoài đại đường dù một con muỗi khó lòng lọt qua.
Lan than trên đường phố Tần Trạch mắt đảo như rang lạc đảo trái đảo phải khung cảnh vật nơi này thật sự là cổ xưa hắn nghĩ phải nói là lạc hậu so với hiện đại xa hoa tại địa cầu gấp vạn lần, nhưng đổi lại vô cùng ấm cúng từng giang hàng bài ra tùy tiện trên mặt đất cũng có người có rạp dựng lên, hắn đi tới quầy hàng rong trước mắt nhìn trên đó chỉ toàn trang sức nữ tính bước chân cũng dừng lại tại quầy.
“Cái này bán thế nào.” Tần Trạch tùy tiện cầm lên trâm phượng mở miệng hỏi giá lão bản quầy hàng.
Do bên kia vẫn có người mua lão bản cũng không nhìn mặt Tần Trạch mà liền nói:
“200 van tiền không trả giá.” Tần Trạch không mặc cả đưa tay xuống móc trong túi đeo lưng hai van tiền đồng 100 vứt trên quầy hàng xoay người rời đi.
Đi được một đoạn bỗng có âm thanh già nua kêu tên Tần Trạch:
“Tần thiếu gia đến giang hàng chúng ta ngài tới lấy ít trái cây chúng ta không tính tiền ngài.” Tần Trạch ánh mắt thoáng nhìn qua nơi âm thanh phát ra thì thấy một lão nhân tuổi rõ cao niên kỷ không dưới 70 tóc bạc phơi hắn nghĩ ngợi trong lòng, cũng không nên lắm thì phải vì vậy hắn giả điếc vờ không nghe lại bước đi.
Nhưng lão thân phía sau âm thanh ngày càng gần khiến vẻ mặt hắn trở nên bất ngờ xoay người thì thấy lão nhân đã quỳ xuống tại dưới chân mình rươm rướm nước mắt.
“Thiếu gia ngài làm ơn làm phước lấy giúp lão đây một ít trái cây xem như lão biếu cho phụ mẫu ngài.” Lão nhân phủ phục cùng ánh mắt mờ mịt dập đầu dưới nền thạch cao mà âm thanh cầu khẩn. Tần Trạch ngớ người thầm than khổ không thôi, không hiểu chuyện gì đột nhiên lão nhân này đáng tuổi gia gia mình lại quỳ xuống trước một hậu bối như hắn a. Lỡ như hắn bị người đời bắt gặp lại phiền phức là bắt nạt hương thân phụ mẫu thì biết nhảy đi sông nào cho sạch mà rửa nổi oan. Dù trong lúc nghĩ hắn vẫn nhanh tay đỡ lấy lão nhân đứng lên, đáng tiếc dù hắn dùng lực đỡ lên thì lão chung quy như cột đá quỳ ở đó còn nắm lấy y phục hắn tì xuống, trên mặt hắn đầy vẻ bất lực không biết lựa lời nói sao mới khuyên được. Tần Trạch rõ ràng cảm thụ được nhiều ánh mắt dồn về hướng bên này, trong số người đó còn có cả lão bản quầy hàng trang sức nữ tính ban đầu đều là trố mắt không tin nổi.
“Đã vậy lấy độc trị độc ngươi sợ ta thì cho ngươi sợ gấp đôi.” Trong lòng hạ xuống quyết định như vậy Tần Trạch thoáng đứng thẳng người không còn khuyên nhủ cũng chẳng có đỡ lão nữa.
Ánh mắt Tần Trạch lạnh lùng hừ một tiếng:
“Còn không buông bàn tay dơ bẩn ngươi khỏi người bổn thiếu gia. Bộ y phục này váy bẩn đừng trách ta không khách khí với ngoại tôn nữ nhà ngươi.” Hiệu quả khiến Trần Trạch nội tâm cũng phải dở khóc dở cười một trận, sau khi nói vậy từ bàn chân góc y phục được thả lỏng ra, hết thảy hắn thu vào mắt nhìn toàn thân lão nhân run lẩy bẩy, càng khiến Tần Trạch sợ ngây người lời chưa dứt bao lâu lão bản quầy hàng kia chạy tới quỳ phủ phục trước hắn không ngừng khóc lóc như thể cha mẹ đẻ chết đi, duới mí mắt còn thấy trong tay lão bản cầm túi trang sức gói lại đều đặt dưới chân hắn trong lòng đen lại một mảnh lão bản này không lẽ cùng một chân với lão nhân đều có ngoại tôn.
Trước tình huống ngặt nghèo này Tần Trạch khó lòng mà phân xử, trong đầu hắn loé lên ý nghĩ nên trước tiên xoa dịu hai người, mà bằng phương pháp nào nếu nhẹ giọng 2 người này chắc chắn sẽ không tin hắn, vậy chỉ còn biện pháp tốt nhất cứ làm người xấu lấy hết đồ này mang về nhà là ổn thoả, nghĩ vậy Tần Trạch liền khoác tay nói:
“Lần này ta nể mặt hai tiểu nương tử nhận số đồ này hai ngươi gói đem tới phủ đệ Tần gia tự có hạ nhân nhận tới.” Lão nhân cùng lão bản quầy hàng không dám chậm trễ còn phải nhờ hương thân xung quanh giúp một tay gói lại hai người mới ngừng khóc vẻ mặt mừng rỡ như điên chạy hướng đi phủ đệ Tần gia.
Phụ thân ngưng chút lại nói tiếp bằng giọng điệu uy hiếp:
“Nghịch tử dám bịa chuyện lừa ta cùng mẫu thân ngươi tự biết hậu quả lần này, ta sẽ không nương tay.” Nghe vậy mẫu thân bên cạnh liếc nhìn lấy Tần Trạch, trong ánh mắt nàng hắn nhìn ra nàng dù không nói nhưng ý vị trong ánh mắt muốn hỏi hắn chuyện này có thật như vậy hắn gật đầu vài lần đảm bảo.
Rồi Tần Trạch thần sắc vô cùng bình thản ngước nhìn phụ thân nói:
“Kiếp nạn là Liễu gia.” Lời nói ngắn gọn khiến cả hai phụ mẫu phải sắc mặt đại biến, song phương rơi vào trầm tư thâu nối lại từ những lời Tần Trạch trước đó ngấm ngầm đoán ra được đôi phần, quan trọng 2 ngày tới hai người đều rõ ngày đó ngày trọng đại nhi tử mình cùng Liễu gia Liễu Như Yên thành thân đại lễ.
“Chỉ câu nói này của ngươi giao hảo Tần gia giữa Liễu gia chia rẽ ngươi có biết hậu quả sẽ là ác chiến hai tộc.” Phụ thân âm thanh trở nên uy nghiêm, đi xuống trong ánh mắt lạnh lùng trừng lấy Tần Trạch.
Trong lòng Tần Trạch hơi hoảng hốt có lẽ là vì huyết mạch áp chế hắn sinh ra sợ hãi đối phương nhưng ngay sau đó hắn liền gật đầu chắc nịch, lại mở miệng nhàn nhạt nói:
“Đêm canh 3 Bách Hoa thanh lâu tự có người chứng thực cho phụ mẫu, lúc đó muốn tin hay không cũng không muộn, nhi tử muốn ra ngoài xin phép phụ mẫu.” Tần Trạch nói rồi cúi người thối lui ra khỏi đại đường một mạch đi ra khỏi phủ đệ Tần gia để lại hai người phụ mẫu đều treo lên vẻ mặt ngưng trọng.
“Dao nhi muội thấy lời nói tên tiểu tử này đáng tin không.” Phụ thân khi thấy bóng dáng Tần Trạch đi xa khỏi phủ đệ dò la hỏi thăm phu nhân của mình.
Mẫu thân trong ánh mắt hơi lưỡng lự rồi khẽ gật đầu phân tích nói:
“Thứ nhất nó là hài tử chúng ta lời nói chắc chắn phải tin, thứ hai dù gì Liễu gia những năm này đúng là ngấp nghé kinh doanh tại Mạc Xương trấn nửa tháng trước lại hạ thấp mình đến cầu thân nhi tử, kỳ quái là Liễu gia rõ ràng tính tình Tần Trạch nhà chúng ta danh tiếng không tốt đào hoa chốn thanh lâu, đổi lại là nữ nhi ta sẽ không đồng ý cho nhi nữ lấy nhi tử nhà mình, sao có cha mẹ lại để con mình chịu ủy khuất lớn như vậy mà không tính toán, trong chuyện này chắc có mờ ám ít ra chàng nên an bài một chút có lòng phòng người vẫn hơn.” Phụ thân gật gù trong lòng liền cảm thấy phu nhân mình giải thích rất thấu tình đạt lý, trung niên nam tử có phần tin tưởng việc này liền cho hạ nhân liễu gia thông tri cho các bô lão đến đại đường thương thảo, việc này cạn hệ quá lớn một mình lão không để đảm đương nổi, từ lúc đó trở đi Tần gia đại đường kín cổng cao tường hạ nhận canh phòng nghiêm ngặt ngoài đại đường dù một con muỗi khó lòng lọt qua.
Lan than trên đường phố Tần Trạch mắt đảo như rang lạc đảo trái đảo phải khung cảnh vật nơi này thật sự là cổ xưa hắn nghĩ phải nói là lạc hậu so với hiện đại xa hoa tại địa cầu gấp vạn lần, nhưng đổi lại vô cùng ấm cúng từng giang hàng bài ra tùy tiện trên mặt đất cũng có người có rạp dựng lên, hắn đi tới quầy hàng rong trước mắt nhìn trên đó chỉ toàn trang sức nữ tính bước chân cũng dừng lại tại quầy.
“Cái này bán thế nào.” Tần Trạch tùy tiện cầm lên trâm phượng mở miệng hỏi giá lão bản quầy hàng.
Do bên kia vẫn có người mua lão bản cũng không nhìn mặt Tần Trạch mà liền nói:
“200 van tiền không trả giá.” Tần Trạch không mặc cả đưa tay xuống móc trong túi đeo lưng hai van tiền đồng 100 vứt trên quầy hàng xoay người rời đi.
Đi được một đoạn bỗng có âm thanh già nua kêu tên Tần Trạch:
“Tần thiếu gia đến giang hàng chúng ta ngài tới lấy ít trái cây chúng ta không tính tiền ngài.” Tần Trạch ánh mắt thoáng nhìn qua nơi âm thanh phát ra thì thấy một lão nhân tuổi rõ cao niên kỷ không dưới 70 tóc bạc phơi hắn nghĩ ngợi trong lòng, cũng không nên lắm thì phải vì vậy hắn giả điếc vờ không nghe lại bước đi.
Nhưng lão thân phía sau âm thanh ngày càng gần khiến vẻ mặt hắn trở nên bất ngờ xoay người thì thấy lão nhân đã quỳ xuống tại dưới chân mình rươm rướm nước mắt.
“Thiếu gia ngài làm ơn làm phước lấy giúp lão đây một ít trái cây xem như lão biếu cho phụ mẫu ngài.” Lão nhân phủ phục cùng ánh mắt mờ mịt dập đầu dưới nền thạch cao mà âm thanh cầu khẩn. Tần Trạch ngớ người thầm than khổ không thôi, không hiểu chuyện gì đột nhiên lão nhân này đáng tuổi gia gia mình lại quỳ xuống trước một hậu bối như hắn a. Lỡ như hắn bị người đời bắt gặp lại phiền phức là bắt nạt hương thân phụ mẫu thì biết nhảy đi sông nào cho sạch mà rửa nổi oan. Dù trong lúc nghĩ hắn vẫn nhanh tay đỡ lấy lão nhân đứng lên, đáng tiếc dù hắn dùng lực đỡ lên thì lão chung quy như cột đá quỳ ở đó còn nắm lấy y phục hắn tì xuống, trên mặt hắn đầy vẻ bất lực không biết lựa lời nói sao mới khuyên được. Tần Trạch rõ ràng cảm thụ được nhiều ánh mắt dồn về hướng bên này, trong số người đó còn có cả lão bản quầy hàng trang sức nữ tính ban đầu đều là trố mắt không tin nổi.
“Đã vậy lấy độc trị độc ngươi sợ ta thì cho ngươi sợ gấp đôi.” Trong lòng hạ xuống quyết định như vậy Tần Trạch thoáng đứng thẳng người không còn khuyên nhủ cũng chẳng có đỡ lão nữa.
Ánh mắt Tần Trạch lạnh lùng hừ một tiếng:
“Còn không buông bàn tay dơ bẩn ngươi khỏi người bổn thiếu gia. Bộ y phục này váy bẩn đừng trách ta không khách khí với ngoại tôn nữ nhà ngươi.” Hiệu quả khiến Trần Trạch nội tâm cũng phải dở khóc dở cười một trận, sau khi nói vậy từ bàn chân góc y phục được thả lỏng ra, hết thảy hắn thu vào mắt nhìn toàn thân lão nhân run lẩy bẩy, càng khiến Tần Trạch sợ ngây người lời chưa dứt bao lâu lão bản quầy hàng kia chạy tới quỳ phủ phục trước hắn không ngừng khóc lóc như thể cha mẹ đẻ chết đi, duới mí mắt còn thấy trong tay lão bản cầm túi trang sức gói lại đều đặt dưới chân hắn trong lòng đen lại một mảnh lão bản này không lẽ cùng một chân với lão nhân đều có ngoại tôn.
Trước tình huống ngặt nghèo này Tần Trạch khó lòng mà phân xử, trong đầu hắn loé lên ý nghĩ nên trước tiên xoa dịu hai người, mà bằng phương pháp nào nếu nhẹ giọng 2 người này chắc chắn sẽ không tin hắn, vậy chỉ còn biện pháp tốt nhất cứ làm người xấu lấy hết đồ này mang về nhà là ổn thoả, nghĩ vậy Tần Trạch liền khoác tay nói:
“Lần này ta nể mặt hai tiểu nương tử nhận số đồ này hai ngươi gói đem tới phủ đệ Tần gia tự có hạ nhân nhận tới.” Lão nhân cùng lão bản quầy hàng không dám chậm trễ còn phải nhờ hương thân xung quanh giúp một tay gói lại hai người mới ngừng khóc vẻ mặt mừng rỡ như điên chạy hướng đi phủ đệ Tần gia.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.