Chương 19: Có cảm giác lạ
Yori.Trinh
29/05/2014
Vừa định quay sáng hỏi thằng nhóc,nhưng cuối cùng nó biến mất từ lúc àno không biết,nó có vẻ buồn bực.Nhưng rồi thở hắc ra coi như làm việc tốt thôi.nó thầm nghĩ rồi lắc đầu”Thằng nhóc này chẵng cũng ngang ngửa em trai của tên biến thái kia (Dương Vĩ).”
-Đi thôi,đứng đây làm gì.Gần 6h tối rồi đó._nó nhìn Vĩnh nhắc nhở rồi bình thản đi.
Vĩnh im lặng không nhúc nhíc lúc nó bước đi hơi xa thì Vĩnh chạy tới,nắm tay 2 vai nó,xoay người nó đối diện với mình,vĩnh nhìn chăm chú rồi nhẹ nhành cất tiếng.
-Đừng làm tôi phải lo lắng nữa!
Lời nói nhỏ nhẹ nhưng là 1 lời trách móc ân cần Khiên nó thấy có gì đó rất lạ,nó chẳng hiểu sau câu nói đó lam nó thấy ấm áp.
Vĩnh ôm chặc nó vaò lòng.
-Không được rời khỏi tôi quá lâu,tôi sẽ lo cho cô lắm._Vĩnh thì thảo bên tai nó.
Cứ như là 1 dòng điện cao áp chạy khắp người nó,hơi ấm mùi hương,lời nói, làm trái tim nó cứ nhảy loạn xạ cả lên.Nó thấy ngượng ngùng khẽ gật đầu.Vĩnh cươì tươi siết chặc nó hơn vaò long.
-Á..đau._nó nhăn mặt la lên.
-Sao vậy,do lúc nảy bị tên côn đồ đánh trúng phải không.Rầy hết rồi nè.!_vĩnh nhìn nó xót xa,dưa tay lên vết sướt trên mặt nó.
-Á..rát quá.!_nó bị Vĩnh sờ ngay chỗ đau nên giựt nhẹ người.
Vĩnh nâng cầm nó lên hôn nhẹ vào vết thương.
“Sặc…ôi nóng chết mất” nó xoe tròn mắt nhìn vĩnh ngẩn ngưởi,coi bộ nhiệt độ sôi trong người nó đang tăng đột biến.
Vĩnh mĩm cười xoa đầu nó.-Sẽ mau lành thôi.
Vĩnh quay ngưới lại khom lưng xuống,quay đầu về sau-Lên đi.
-Thôi tôi đi đước mà.!_nó ngượng chín mặt vì hành động của vĩnh.
-Về thôi trể rồi đó.!_Vĩnh khẽ nhắc nó,rồi nắm tay nó ôm qua cổ mình.Nhấc người lên.
Nó trên lưng vĩnh mà tim cứ không yên,cứ đập như muốn nhảy tọt ra ngaòi,mắt nó càng nóng ran lên.
“Lưng vĩnh rộng quá,mùi hương dễ chịu quá,ấm quá”
Nó cười thích thú tựa đầu lên vai Vĩnh ngủ thíp đi.Vĩnh nhìn vừa cỗng nó trên lưng lại nở nụ cười rất mãn nguyệt,trông Vĩnh lúc này rất hạnh phúc.
-Tới nhà rồi kìa heo!.Dậy đi._vĩnh nói khẽ vào tai nó.
-Hở,sao lẹ quá dạ.!_nó khẽ mở mắt ra,lấy tay dụi dụi.
-Chứ cô muốn tôi cõng cô đến bệnh viên luôn hả,xuống coi,lưng tôi sắp rã rồi nè.!
-Ủa mắc gì đến bệnh viện._nó bước xuống.
-Tôi mà cõng cô đi tiếp thì tôi phải vaò bệnh viện chỉnh xương chứ sao.Cô năng như voi ấy.!
-Muốn chết hả.---Nó nhéo tay vĩnh mặt tỏ ra hun dữ---Xe đâu không đi,lúc đi xe,về mắc mớ gì đi bộ rôì than.
-Tại…tại tôi …
-Tại gì?
-Tại tôi thấy cô ngủ ngon quá,nên tôi không muốn đanh thức cô.Tôi muốn cô thoải mái trên lưng tôi ngủ.
-Vậy…xe đâu_Nó thấy bối rối,vĩnh làm những điều trước chưa người con trai naò quan tâm đến no như vậy.
-Tôi kêu người đem về rồi.Vaò nhà đi.
-Ờ hén._nó như nhớ ra điều gì rất khủng bố sắp xảy ra “ chết giờ mà vaò trong chỉ có nước banh thay thôi.Tên đó chắc sẽ không để yên cho mình đã trốn việc hết cả ngày hôm này đâu.”
-Làm gì mà mặt cô taí méc vậy,có gì hả?
-Đâu…đâu có gì,ờ thôi cậu đi trước đi.
-Thì cô vaò đi rồi tôi đi.
-Chậc…đi trước đi mà.
-Thì cô vaò đi,tôi chờ người đến đón chứ,không lẽ bắt tôi đi bộ về hả.giờ này khó đón taxi lắm.
-Ờ..vậy tôi vaò._nó thấy chần chừ,cứ ngập ngừng không muốn vaò trong.
Nó bước được vaì bước Vĩnh vội kéo tay nó quay lại.Hôn nhẹ lên trán nó.
-Ngủ ngon,mai gặp lại!
Nó giật mình,cứng dơ người,mặt nó trở nên ngáo mà đỏ bừng mặt.
-Tôi…Ờ..Ngủ ngon…ờ….lác gặp…à..không…mai gặp.
Vĩnh bật cười thaí độ nó làm vĩnh thích thú anh bẹo má nó.Sự thật là nụ cười của Vĩnh bây giờ làm nó càng choáng hơn,trong mắt nó anh như 1 vị thần thanh thiện luôn mang cho nó những cảm giác lạ thường,và đặt biệt là sự bình yên mà nó luôn tìm kiếm kể từ khi ba mẹ nó rời khỏi nó.
-Sao chưa vào!”âm thanh vang vang trầm trầm như tiếng gằng của loài thú dữ.
Tiếng noí vừa cất lên lam nó và Vĩnh quay lại nhìn.Nó giật bắn người” thôi rồi đại dương ơi”
Vĩnh từ lần đâù gặp cả 2 không hề có caí nhìn thiện cảm,Vĩ và Vĩnh luôn nhìn nhau bằng cặp mắt của 1 đối thủ.Điều đó lam Vĩnh không haì lòng vì Vĩ co liên quan đến Nguyệt Hàm.
Hắn bỏ 2 tay vào túi quần,nở nụ cười nữa miệng.
Quay lại 30p trước.
-hắn đang trong tay lái chạy theo hướng về biệt thự.
Khi gần tới nhà,hắn vừa định chạy vaò thì thấy nó đang trên lưng vĩnh,Và nhưng gì xảy ra trước mắt hắn,hắn đều nhìn thấy và nghe thấy rỏ.Ngôì trong xe hắn chắm chú nhìn như 1 khán giả chờ xem 1 đoạn phim.Cư nhiên thì không thấy biễu cảm rồi,nộ khí trong hơi thỡ lại rõ rang khác,có thể làm ngạt chết người đi.
Quay về hiện tại
-Tôi vào ngay đây.”Nó biễu môi cúi mặt chẵng muốn nhìn hắn.
-Lại gặp nhau rồi cậu Tống. _hắn ngằng giọng đột nhiên kêu tên vĩnh ra.
-Thì ra anh là chủ tòa biệt thự Cool này.Bố tôi sau khi gặp anh về có vẻ không được hài lòng.”Vĩnh nói giọng điệi cao ngạo,nhìn hắn khó chịu
-Bị mắng vốn tức nhiên không hài lòng.”Nét bình thản lãnh đạm bình ỗn nói,thong thái cốt cách vượt bậc tỏ ra lợi thế hơn Vĩnh.(Dĩ nhiên là lợi hại hơn vĩnh rồi)
-Nghe nói anh chỉ bàn về công việc_Vĩnh vẫn than nhiên.---Thì ra anh có ý muốn gặp.
-Cậu cũng biết sao,bố cậu không nói là không phải tôi ra gặp sao?---Hắn chẳng nói them chỉ nhếch môi.Quay qua nhìn nó.
Vĩnh thãong kinh ngạc như nghĩ ra.”Không phải anh ta gặp mặt sao,hèn gì bố tỏ ra không vui,như anh ta đang xem thường Tống thị không đáng để anh ta ra mặt”
-Vậy là tôi vinh hạnh hơn bố mình rồi,có thể nói chuyện với Dương Tổng đây”_Tắt ngay cái kinh ngạc anh liền trở nên mỉa mai cười nói.
Hắn cười nhạt,thư thái trang nhã kéo lại áo kháoc ngoài ,trong phong độ vô cùng nhìn qua nó.
-Cô muốn đứng đây tới bao giờ.?
-Thì vào đây._nó quay mặt bước vào,khẽ quay đầu lại nhìn Vĩnh.
Vĩnh nhìn nó bước vào trong căn biệt thư anh dường như có một cảm giac bất an va lo sợ điều gì đó. “ Phải để cô ấy rời khỏi căn biệt thự này,Dương Vũ hắn qua nguy hiểm”.
Vừa kịp lúx xe Họ Tống đến đón Vĩnh.
--------------
Nó bước vào mà ngừơi cứ run run chẳng biết hắn sẽ lam gì với nó. “Chết chắc rôì”.
Nó chẳng ngước mặt lên cứ cấm đầu bước đi nhanh theo lời hắn.
RẦM
-Ui da…._Nó cắm đầu naò cánh cửa kính nhăn mặt ôm đầu xoa xoa.
Hắn im lặng không lên tiếng,vẫn thần sắc lãnh đạm lạnh lẽo mà nhấn nút mật mã cửa mở ra.
-Hừ…hừ….nhịn… nhịn…nhịn…_nó nghiến răng rồi thở ra lẩm bẩm noí.
-Tôi không ăn thit cô”_noí xong hắn bước lên cầu thang vaò phòng.
“Ai bảo không ăn,xém chút bị anh ăn tươi mấy lần rồi”._no đứng đó suy ngẫm,mắt đão qua đão lại,nghiến răng nghiến lợi.
Nó mệt mỗi bước vào phòng.Thở phào nhẹ nhõm.
-Hàiz..còn sống… còn sống_nó lấy tay vuốt vuốt lòng ngực.
-Mệt quá tắm caí đã.
Sau khi tắm nó bước lên gường,Nhưng chẳng hề ngủ cứ nhớ lại việc của vĩnh,những cử chỉ khiến nó đột nhiên đỏ mặt,miệng bất chợt mĩm cươì,nó chẳng hiểu sao tự nhiên cứ nghĩ mãi về vĩnh ngaỳ hôm nay.Lúc vĩnh cứu nó,lúc Vĩnh ân cần,lúc Vĩnh thay đỗi cách nói chuyện.Có phải đã quá nhanh không.
-Đi thôi,đứng đây làm gì.Gần 6h tối rồi đó._nó nhìn Vĩnh nhắc nhở rồi bình thản đi.
Vĩnh im lặng không nhúc nhíc lúc nó bước đi hơi xa thì Vĩnh chạy tới,nắm tay 2 vai nó,xoay người nó đối diện với mình,vĩnh nhìn chăm chú rồi nhẹ nhành cất tiếng.
-Đừng làm tôi phải lo lắng nữa!
Lời nói nhỏ nhẹ nhưng là 1 lời trách móc ân cần Khiên nó thấy có gì đó rất lạ,nó chẳng hiểu sau câu nói đó lam nó thấy ấm áp.
Vĩnh ôm chặc nó vaò lòng.
-Không được rời khỏi tôi quá lâu,tôi sẽ lo cho cô lắm._Vĩnh thì thảo bên tai nó.
Cứ như là 1 dòng điện cao áp chạy khắp người nó,hơi ấm mùi hương,lời nói, làm trái tim nó cứ nhảy loạn xạ cả lên.Nó thấy ngượng ngùng khẽ gật đầu.Vĩnh cươì tươi siết chặc nó hơn vaò long.
-Á..đau._nó nhăn mặt la lên.
-Sao vậy,do lúc nảy bị tên côn đồ đánh trúng phải không.Rầy hết rồi nè.!_vĩnh nhìn nó xót xa,dưa tay lên vết sướt trên mặt nó.
-Á..rát quá.!_nó bị Vĩnh sờ ngay chỗ đau nên giựt nhẹ người.
Vĩnh nâng cầm nó lên hôn nhẹ vào vết thương.
“Sặc…ôi nóng chết mất” nó xoe tròn mắt nhìn vĩnh ngẩn ngưởi,coi bộ nhiệt độ sôi trong người nó đang tăng đột biến.
Vĩnh mĩm cười xoa đầu nó.-Sẽ mau lành thôi.
Vĩnh quay ngưới lại khom lưng xuống,quay đầu về sau-Lên đi.
-Thôi tôi đi đước mà.!_nó ngượng chín mặt vì hành động của vĩnh.
-Về thôi trể rồi đó.!_Vĩnh khẽ nhắc nó,rồi nắm tay nó ôm qua cổ mình.Nhấc người lên.
Nó trên lưng vĩnh mà tim cứ không yên,cứ đập như muốn nhảy tọt ra ngaòi,mắt nó càng nóng ran lên.
“Lưng vĩnh rộng quá,mùi hương dễ chịu quá,ấm quá”
Nó cười thích thú tựa đầu lên vai Vĩnh ngủ thíp đi.Vĩnh nhìn vừa cỗng nó trên lưng lại nở nụ cười rất mãn nguyệt,trông Vĩnh lúc này rất hạnh phúc.
-Tới nhà rồi kìa heo!.Dậy đi._vĩnh nói khẽ vào tai nó.
-Hở,sao lẹ quá dạ.!_nó khẽ mở mắt ra,lấy tay dụi dụi.
-Chứ cô muốn tôi cõng cô đến bệnh viên luôn hả,xuống coi,lưng tôi sắp rã rồi nè.!
-Ủa mắc gì đến bệnh viện._nó bước xuống.
-Tôi mà cõng cô đi tiếp thì tôi phải vaò bệnh viện chỉnh xương chứ sao.Cô năng như voi ấy.!
-Muốn chết hả.---Nó nhéo tay vĩnh mặt tỏ ra hun dữ---Xe đâu không đi,lúc đi xe,về mắc mớ gì đi bộ rôì than.
-Tại…tại tôi …
-Tại gì?
-Tại tôi thấy cô ngủ ngon quá,nên tôi không muốn đanh thức cô.Tôi muốn cô thoải mái trên lưng tôi ngủ.
-Vậy…xe đâu_Nó thấy bối rối,vĩnh làm những điều trước chưa người con trai naò quan tâm đến no như vậy.
-Tôi kêu người đem về rồi.Vaò nhà đi.
-Ờ hén._nó như nhớ ra điều gì rất khủng bố sắp xảy ra “ chết giờ mà vaò trong chỉ có nước banh thay thôi.Tên đó chắc sẽ không để yên cho mình đã trốn việc hết cả ngày hôm này đâu.”
-Làm gì mà mặt cô taí méc vậy,có gì hả?
-Đâu…đâu có gì,ờ thôi cậu đi trước đi.
-Thì cô vaò đi rồi tôi đi.
-Chậc…đi trước đi mà.
-Thì cô vaò đi,tôi chờ người đến đón chứ,không lẽ bắt tôi đi bộ về hả.giờ này khó đón taxi lắm.
-Ờ..vậy tôi vaò._nó thấy chần chừ,cứ ngập ngừng không muốn vaò trong.
Nó bước được vaì bước Vĩnh vội kéo tay nó quay lại.Hôn nhẹ lên trán nó.
-Ngủ ngon,mai gặp lại!
Nó giật mình,cứng dơ người,mặt nó trở nên ngáo mà đỏ bừng mặt.
-Tôi…Ờ..Ngủ ngon…ờ….lác gặp…à..không…mai gặp.
Vĩnh bật cười thaí độ nó làm vĩnh thích thú anh bẹo má nó.Sự thật là nụ cười của Vĩnh bây giờ làm nó càng choáng hơn,trong mắt nó anh như 1 vị thần thanh thiện luôn mang cho nó những cảm giác lạ thường,và đặt biệt là sự bình yên mà nó luôn tìm kiếm kể từ khi ba mẹ nó rời khỏi nó.
-Sao chưa vào!”âm thanh vang vang trầm trầm như tiếng gằng của loài thú dữ.
Tiếng noí vừa cất lên lam nó và Vĩnh quay lại nhìn.Nó giật bắn người” thôi rồi đại dương ơi”
Vĩnh từ lần đâù gặp cả 2 không hề có caí nhìn thiện cảm,Vĩ và Vĩnh luôn nhìn nhau bằng cặp mắt của 1 đối thủ.Điều đó lam Vĩnh không haì lòng vì Vĩ co liên quan đến Nguyệt Hàm.
Hắn bỏ 2 tay vào túi quần,nở nụ cười nữa miệng.
Quay lại 30p trước.
-hắn đang trong tay lái chạy theo hướng về biệt thự.
Khi gần tới nhà,hắn vừa định chạy vaò thì thấy nó đang trên lưng vĩnh,Và nhưng gì xảy ra trước mắt hắn,hắn đều nhìn thấy và nghe thấy rỏ.Ngôì trong xe hắn chắm chú nhìn như 1 khán giả chờ xem 1 đoạn phim.Cư nhiên thì không thấy biễu cảm rồi,nộ khí trong hơi thỡ lại rõ rang khác,có thể làm ngạt chết người đi.
Quay về hiện tại
-Tôi vào ngay đây.”Nó biễu môi cúi mặt chẵng muốn nhìn hắn.
-Lại gặp nhau rồi cậu Tống. _hắn ngằng giọng đột nhiên kêu tên vĩnh ra.
-Thì ra anh là chủ tòa biệt thự Cool này.Bố tôi sau khi gặp anh về có vẻ không được hài lòng.”Vĩnh nói giọng điệi cao ngạo,nhìn hắn khó chịu
-Bị mắng vốn tức nhiên không hài lòng.”Nét bình thản lãnh đạm bình ỗn nói,thong thái cốt cách vượt bậc tỏ ra lợi thế hơn Vĩnh.(Dĩ nhiên là lợi hại hơn vĩnh rồi)
-Nghe nói anh chỉ bàn về công việc_Vĩnh vẫn than nhiên.---Thì ra anh có ý muốn gặp.
-Cậu cũng biết sao,bố cậu không nói là không phải tôi ra gặp sao?---Hắn chẳng nói them chỉ nhếch môi.Quay qua nhìn nó.
Vĩnh thãong kinh ngạc như nghĩ ra.”Không phải anh ta gặp mặt sao,hèn gì bố tỏ ra không vui,như anh ta đang xem thường Tống thị không đáng để anh ta ra mặt”
-Vậy là tôi vinh hạnh hơn bố mình rồi,có thể nói chuyện với Dương Tổng đây”_Tắt ngay cái kinh ngạc anh liền trở nên mỉa mai cười nói.
Hắn cười nhạt,thư thái trang nhã kéo lại áo kháoc ngoài ,trong phong độ vô cùng nhìn qua nó.
-Cô muốn đứng đây tới bao giờ.?
-Thì vào đây._nó quay mặt bước vào,khẽ quay đầu lại nhìn Vĩnh.
Vĩnh nhìn nó bước vào trong căn biệt thư anh dường như có một cảm giac bất an va lo sợ điều gì đó. “ Phải để cô ấy rời khỏi căn biệt thự này,Dương Vũ hắn qua nguy hiểm”.
Vừa kịp lúx xe Họ Tống đến đón Vĩnh.
--------------
Nó bước vào mà ngừơi cứ run run chẳng biết hắn sẽ lam gì với nó. “Chết chắc rôì”.
Nó chẳng ngước mặt lên cứ cấm đầu bước đi nhanh theo lời hắn.
RẦM
-Ui da…._Nó cắm đầu naò cánh cửa kính nhăn mặt ôm đầu xoa xoa.
Hắn im lặng không lên tiếng,vẫn thần sắc lãnh đạm lạnh lẽo mà nhấn nút mật mã cửa mở ra.
-Hừ…hừ….nhịn… nhịn…nhịn…_nó nghiến răng rồi thở ra lẩm bẩm noí.
-Tôi không ăn thit cô”_noí xong hắn bước lên cầu thang vaò phòng.
“Ai bảo không ăn,xém chút bị anh ăn tươi mấy lần rồi”._no đứng đó suy ngẫm,mắt đão qua đão lại,nghiến răng nghiến lợi.
Nó mệt mỗi bước vào phòng.Thở phào nhẹ nhõm.
-Hàiz..còn sống… còn sống_nó lấy tay vuốt vuốt lòng ngực.
-Mệt quá tắm caí đã.
Sau khi tắm nó bước lên gường,Nhưng chẳng hề ngủ cứ nhớ lại việc của vĩnh,những cử chỉ khiến nó đột nhiên đỏ mặt,miệng bất chợt mĩm cươì,nó chẳng hiểu sao tự nhiên cứ nghĩ mãi về vĩnh ngaỳ hôm nay.Lúc vĩnh cứu nó,lúc Vĩnh ân cần,lúc Vĩnh thay đỗi cách nói chuyện.Có phải đã quá nhanh không.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.