Tính Mạng Cô Thuộc Về Tôi

Chương 20: Cùng đi chơi (1)

Yori.Trinh

29/05/2014

----Cạch-----

Đôi chân dài trong bộ đồ ngủ màu xám,khóac bên ngàoi chiếc áo Kimono tơ tằm thêu Kenly Silk tiến dần dần tới chiếc giường lớn có 1 thân hình nhỏ nhắn đang vùi đầu vào gối.

Hắn thả người lên giường thuận tay quấn qua người nó,đưa vào lòng mình thật gọn gàng.Như tiếng gió thì thầm vào tai nó,nhưng nó đang chiềm vào giấc mộng chẵng nhận ra có kẻ đang giành trọn nó vào cơ thể,chỉ cảm nhận được 1 khí nóng ấm,khiến nó rất dễ chịu mà càng đi sâu vào giấc ngủ hơn.

Buổi Sáng.

Nghe thấy tiếng ngoài cổng,nó hớt hải chạy ra.Nhin thấy Vĩnh trước mặt,nó hơi kinh ngạc rồi rạng rỡ cười tươi.:-Vĩnh cậu đến có việc gì?.

-Vào thay đồ đi,tôi muốn đi dạo”_Vĩnh nói nhạt,nhưng vẫn thấy ý cười,giờ đồng hồ lên hối thúc.Nó ngơ ngẫn,rồi gật đầu cái rụp bước vào trong như tên bắn.

-Đi đâu”_Từ xa 1 tiếng nói bá đạo lạnh lẽo vang tới,nó sựng đứng người từ từ quay lại,gãi đầu cười hì hì:-Đi dạo với vĩnh thôi.

-Vào trong.!”_Dáng người cao sừng sộ,khoang tay trước ngực,ánh mắt tỏ ra sát khí,lạnh lẽo trầm trầm ra lệnh.

-Nhưng…mà…”Nó hất mặt cắn môi,tỏ ra không thích,nhìn hắn mà câm ghét.Ghét thì ghét,nhưng không dám cãi lời:-Để tôi hẹn lại vậy được chứ.!”Chẵng đợi hắn đồng ý hay không gì,cứ bắn ra cỗng trước.

Nó thở dốc,ánh mắt vô vàng có lỗi.:-Xin lỗi nha,hiện giờ tôi không đi cùng được rồi,tối chúng ta gặp nhau nha.

Vĩnh rõ vẻ không vui,nhìn là biết tên kia làm khó dễ nó,nhưng biết làm sao.Trước khi biết trõ quan hệ của 2 người anh nên im lặng nhẫn nhịn.:-Được,5h tôi sẽ đến đón.bye.”Nói xong,anh sãi chân bước lên chiếc môtô phân khối,thành thạo đội món phóng đi.Không liếc nhìn qua nó 1 lần cuối nào.

Đứng như trời trồng,”Vĩnh giận rồi sao?”Vẻ mặt tiếc nuối nhìn Vĩnh mất hút,trong lòng không khỏi chữi bới tên Ma đầu kia ngàn lần chết,hậm hực mà bước vào.

Hắn thì ngồi sẳng đó chờ nó.Thấy nó tới,hắn giả vờ không để tâm,ngồi xem gì đo trên máy tính.

Nó bước lại gần hắn.

-Tôi từ chối rồi”_Khó khăn nói mà lòng thì sôi sụt câm giận nhìn thái độ của hắn.

-Cô thay cái bộ đồ bộ naỳ đi.rồi xuống đây.

Nó chẵng buồn tò mò,ý định hắn làm gì trời chưa chắc biết,lòng không khỏi bực mình buồn chán làm theo.

30p sau. Nó bước xuống với chiếc áo thun và quần jean giản dị.Tóc cột cao.Trong nó cá tính và năng động.

Hẳn không liếc qua nó,nghe bước chân nó đi xuống,hắn nhanh đi ra xe ngồi.

-Đi đâu vậy._nó nhìn hắn tò mò,leo lên xe mà yên vị.

Vĩ thì không mở nữa lời,vốn lạnh nhạt ít nói,nên lười trả lời.

-Gì đây,đáng ghét,không trả lời thi thôi!_Nó không thèm chấp với hắn quay mặt ra ngoaì cửa.Đảo mắt nhìn cảnh vật.Hắn luôn bí ẫn lạnh lùng,làm nó chán ghét chết đi được,sao trên đời này có lọai người cao ngạo xem mình như trung tâm vủ trụ như hắn chứ.Đẹp trai th2i có ít gì,như cái đống sắt biết di chuyễn,vô vị,chỉ giỏi dọa người,còn là kẻ biết thái độc tài.

Nhìn ra cửa àm trong đầu thi nghĩ xấu về hắn suốt cả đường đi,nên chẵng chú ý thứ gì khác lạ.

Trên đường đi,hắn không rãnh để quan tâm nó,tay phải tay trái họat động liên tục trên chiếc laptop,những dãy số nhìn mà chóng cả mặt.

-Anh đang làm gì vậy.Nhin chẵng hiễu gì hết,tàon chữ và số.”_Không biết ý thức dây thân kinh tò mò nào làm nó quay qua.Nó nhíu mày khó hiễu nhìn vào màn hình,càng nhìn càng làm nó nhức ảc mắt,Chữ số cứ lien tục chạy nhãy,mà tay hắn cứ liên tục múa trên bàn phím,nhìn hắn như 1 hacker chuyên nghiệp.Đành mạo gan hỏi hắn.

Chẵng phát ra tiếng,chỉ quay qua đánh cho nó cái liếc nhìn sắc nhọn,làm nó rụt cỗ biết không nên nhiểu chuyện.Nó thì chán muốn ngáp tóet cả họng,cũng đành đành quay qua nhìn cảnh tiếp.

-Xuống xe._giọng hắn vang lên làm nó giật mình khỏi những suy nghĩ vẫn vơ.

-Gì đấy?_nó quay lai.Ngẫn mặt ”Không phải bỏ mình xuống xe chứ”,nó thầm nghĩ rồi đưa ánh mắt vào mặt hắn.

Thấy hắn mở cửa bước xuống.Nó nhanh miệng la lên.



Này,đây là đâu vậy._nó vội leo qua hàng ghế bên hắn phóng tọt ra cửa xe mà hắn vừa bước ra.

-W0aaa_con mắt nó bị hút ngay vaò căn nhà lớn gấp 2 căn biệt thư nhà hắn.Con mắt nó cứ dụi dụi như vẻ khó tin vaò mắt mình nửa.

Hắn nhìn nó chỉ nhếch môi rồi bước vào bên trong.

-Đợi với,nơi rộng quá tôi lạc mất_nó vừa nói vừa chạy theo hắn.

“ý mình chân dài,bước cũng nhanh hơn người ta đáng ghét”

-A..2 đến rồi,Tiễu Dõan đợi 2 sáng giờ đó._1 cậu bé hớt hãi vui mừng chạy đến ôm lấy hắn.

-Dương Vĩ,cậu đến rồi hả.?_lại xuất hiện 1 giọng của 1 người phụ nữ,khi bước ra trên người nhìn rất sang trọng.Người phụ này đã xuất hiện vào lúc trước,Người đã đến nhà,để biến thành kẻ trơ trẻn,làm hắn giận mà thẵng tay đuỗi ra ngoài.(Ai còn nhớ không nhỉ).Nó nhìn mà thấy chóang,người trước mắt nhìn độ chừng không hơn kém tuổi của Dương Vĩ,chẵng lẽ có 2 đưa con thế này rồi.Đáon chừng giương mặt này non trẻ chỉ tầm 23 24t.Chẵng lẽ người giàu đều có thể trẻ mãi không già.Công nghệ căn da mặt có phải tiên tiến tới mức người phụ nữ 50 tuổi biến thành 20 được.

Hắn 1 tia lạnh cũng chẵng thèm cho Nhã Nhu (Nhã trong nhã nhặn.Nhu trong ôn nhu).Nhìn qua đứa trẻ đang nắm víu mình.:-Đi thôi”_Lạnh lùng quay đi,Tiễu Dõan vui vẻ,Dạ 1 tiếng rồi nhìn qua nó.:-Bà chị,sao bà cứ theo anh tôi hàoi thế hả.?

-Thằng nhóc,ai bão theo chứ,nếu không bị ép thì…”_chưa nói xong nó liền ngưng lại,kinh hãi nhìn qua hắn,gương mắt lạnh đanh lại.Nguyệt Hàm Cười giả lã 1 cái,lãng sang chào hỏi vị phu Nhân xinh đẹp ngây ngất lòng người này.:-Chào phu Nhân.!_Nó cuối chào lẽ phép.

Dương Phu Nhân(Nhã Nhu) cũng lịch sự gật đầu,mĩm cười,nhưng trong lòng có 1 tia khó chịu không tả với nó”Cô ta là gì của Vĩ”Không khỏi sự tò mò,Nhã Nhu lên tiếng hỏi:-Cô đây là…

Nó nhanh miệng nói ngay:-Dạ.Là nô…”Chưa nói xong nó đã bị hắn làm giựt cả mình,đột nhiên hắn choàng tay qua eo nó,dùng 1 lực siết vào eo nó,khiến nó đau mà nhăn lại.:-Bà Dương hình như tò mò quá rồi.

Nhã Nhu chỉ mĩm cười,vẻ mặt khóac khõai luôn thể hiện thứ tình cảm đau thương không phải tình mẹ con,làm nó càng tò mò.Trong họ không giống mẹ con,lại nhìn như quan hệ cực kì xấu,ánh mắt 1 người lạnh ngắt,con ánh mắt kia thì như không thể dời đi trên gương mặt tuấn của mà tiếc nuối,sự ngượng ngùng,xa cách khó tả.

-Cậu không đến gặp Lão gia sao.Có vẻ Lão gia rất nhớ cậu”_chĩ mĩm cười nhẹ,đôi mắt sâu cố nhìn lấy gương mặt kia,mà ấm giọng nói.

Chưa trả lời,hắn đã hiện ra vẻ cười khinh miệt.Ánh mắt quầng rõ màu sát khí lạnh ngắt.:-Lão già đó có thời gian để nhớ sao?.

-Anh hai,Tiễu Dõan rất nôn nóng đi ngay”-Ánh mắt ngây thơ,long lanh nũng nịu kéo tay Vĩ hờn dỗi.

-Tiễu Dõan con không ngoan được sao.?.Mẹ đang nói chuyện với anh con.”_Nhã Nhu nhìn cậu con trai của mình trách mắng.

-Cũng không có gì nói!”Hắn lạnh nhạt lên tiếng,xong quay đi,chẵng khách khí chào hỏi,bước đi ra ngoài ngạo mạn,tay bỏ vào túi vào khóac đen dài tới đầu gối sãi chân,vừa đi vừa cất tiếng trầm ổn:-Còn không mau đi.

Nó nghe hiễu ý,liền cuối chào dương Phu Nhân,nắm tay Tiểu Dõan đi.Tiễu Dõan rất nghịch,giựt khỏi tay nó chạy đi:-Không cần chị.!”Phóng nhanh,đôi chân loắt choắt tự leo lên xe.Nó hậm hực,rồi bước đi theo”Hai anh em,chẵng ai ưa được”

Đằng sau,Nhã Nhu nhìn nó ngồi bên Dương vĩ,người mà cô yêu thương suốt bao nhiêu năm,dù Dương Vĩ là người không bao giờ yêu thương phụ nữ chỉ chơi đùa qua đường,chính cô cũng là người nằm trong số đó,nhưng người con gái để hắn dẫn đến đây và cho đi cùng Tiễu Dõan là lần đầu tiên,cả cô còn chưa có cơ hội cùng bọn họ đi cùng,sao người con gái tầm thường kia có thể.Chỉ là 1 con nhóc con hôi sữa,sao xứng với Dương Vĩ chứ.Càng nghĩ càng thấy lửa hận trong lòng.

-Cô luyến tiếc nó sao?_Chất giọng già dặn,nghe như 1 thứ âm thanh rùn rợn,nguy hiễm phát ra,phia sau Nhã Nhu.Nhã phu thoáng kinh hải.cô quay qua cuối đầu chẵng dám ngước nhìn lên:-Lão..Lão gia.!Nhã nhu không dám.!”Giọng nói nhỏ đến nỗi chỉ là gió tháong qua, pha sự yếu ớt sợ hãi người đàn ông đối diện.Không nhìn thấy mặt nhưng chỉ nghe 1 tiếng “gầm” rồi tất cả cả về yên tĩnh hắn.

--------------------------------

Khu công viên nước.

-Xuống.!”giọng bá đạo ra lệnh,cho 2 người 1 nữ 1 con nít nãy giờ cứ lườm nhau cãi chí chóe suốt đường đi.Hắn dù im lăng nhưng thật cũng khó chịu mà cau mày.

Tiễu dõan tung tăng linh động hí hửng chạy xuống.Nhìn Khu công viên nước thích thú la ó.:-Bà chị,có dám bơi không.?

-Bơi….”Nó kinh ngạc,hõang hốt khi nhìn thấy trước mắt là khu công viên nước,nhắc tới chữ bơi làm nó bang hàong đứng hình.

-Hey,nhìn là biết bà chị không biết bơi rồi,đúng là dỡ ẹc .!”tiễu Dõan trề môi,lè lượi trêu chọc.dáng người nhỏ nhắn lây lây người hắn:-Anh sao không xuống xe.!

-Không đi,2 người đi đi.!”đôi mắt tối sầm,chất giọng cô đặc phát ra,dựa người vào phía sau nằm xuống như thư giản.

-Không chịu,Anh hai hứa đưa Tiễu Dõan đi bơi lội,trượt ống nước,vượt thác rồi kia mà.!”Gần nhu sắp mếu,mặt long lanh màn nước,giọng dẻo nhẹo rên rĩ,Tiễu dõan chỉ thế hiện mặt con nít này với hắn thôi,còn những người khác nó luôn tỏ ra cau ngắt và lời nói rất ngang ngược,giống như nói chuyện với nó.Tiễu Dõan chính là cậu bé thông minh đấy,không vì giả vờ nhõnh nhẹo thì sẽ không đến gần anh hai lạnh lùng yêu dấu của Tiễu Dõan.

Nếu không phải lần trước Tiễu Dõan đến nhà,quấy rối nó,bắt nó gọi Dương vĩ về cho bằng được,khiến nó hao tâm tỗn sức đối phó thằng nhóc cả ngày,cuối cùng thấy hắn về,mừng không tả siết.Hắn vốn rất lạnh nhạt,chưa từng thấy sự quan tầm cử chị yêu thương nào Với Tiễu Dõan,nhưng những gì cậu bé đòi hắn điều chiều ý làm cho.Có thể hắn còn có tình người,chứ không phải cục đá vô cảm.Việc hứa dẫn Tiễu Dõan đi Khu đầm nước,lần trước nếu Tiễu Dõan về nhà,không đến quấy rầy hắn nữa hắn sẽ đồng ý.Hắn đành nhượng bộ dẫn đi,Hắn là ai chứ,những nơi này sao hắn có thể đi tới,giới báo chí nhận ra hắn,làm hắn khó chịu,đành bảo Trịnh Nguyệt Hàm đi theo,đưa thằng nhóc này đi thay.Không ngờ bây giờ đành phải bước vào trong.



Từ nãy giờ nó như chết trân,như người mất hồn,nghe đến bơi,phải ở trong hồ nước,không hiễu sau cảm gáic bất an cứ dồn dập ủa về,làn nó không khỏi khó chịu trong lòng.

-Cô không biết bơi?”Dương vĩ cau may nhìn nó,rồi tay vòng qua eo nó,nhạt giọng.Làm nó hòang hồn mà chớp mắt vài cái.:-Tôi…không biết.!

Đứng trước cửa hàng bán đồ tắm trong khu vui chơi.

Bất giác tâm trạng nó khi bước vào có cảm giác gì đó trỗi dậy,nó siết chặt tay mình,chầm chậm có vẻ như thứ gì đó làm bước chân trở nên nặng nề. Tiểu Dỏan ngoảnh mặt lại tìm nó,thằng bé buông tay hắn ra,chạy tới kéo tay nó đi đẫy vào.-Nhanh lên,bà chị này còn đứng đó.!

-Hai à,vào mua đồ bơi đi._Vĩ hí hửng đảo nhanh mắt cái shop đồ bơi.

-Thưa,Dương tổng,ngài cần gì ạ. _cô nhân viên bước tới cuối đầu chào hắn.Khi hắn bước vào tiếng xì xào to nhỏ không ít,biết nhiêu người ra dáng giành nhau lại gần hắn.Không biết hôm nay là ngày trọng đại nào mà gió lớn thỗi Ngài Dương Tổng không những đẹp trai phong độ mà còn tài giỏi hơn người đặt chân tơi nơi vui chơi này.

Hắn chỉ “Hừm”lạnh,sắc thái có phần không vui,cơn thịnh nộ như đang nén xuống,bước đây ai nấy đều nhìn hắn xì xao,làm tâm trạng hắn tồi tệ hơn.

-Lấy đồ cho họ.”Ánh mắt sắc bén liếc sang 2 kẻ 1 lớn,1 nhỏ,kẻ đứng chết trân,kẻ thì li la lí lững chạy khắp nơi.

Cô nhân viên gật đầu- Vâng ạ.

-Đưa cái này cho cô ta._hắn hất mặt về phía nó.Giớ cái phao lên.Nó không biết bơi,hắn dù tỏ ra vô tâm nhưng cũng không phải không để tâm tới.

-Dạ,vâng._cô nhân viên xinh đẹp,cố tạo ra 1 sự duyên dáng nhầm thu hút hắn,mĩm cười ngạo ngào.rồi đi chọn đồ bơi cho nó.

-Cậu…Chủ””_Sau khi nhận được đồ của cô nhân viên,nó liền bước lại gần hắn,rụt rè nói.

Hắn chau mày khó hiễu nhìn nó.

-Hình như là,mấy người ở đây cứ nhìn mình thế nào ấy._nó e dè đảo mắt xung quanh.

Hắn cũng nhìn thử xung quang,thì ra là mấy nàng bị hắn mê hoặc từ nãy giờ.Nhìn tới cô nào cô đó đá long nheo,e thẹn,cười tủm tĩm hêt.

-Chào anh,em có thể làm quen với anh được không._1 cô nàng dang khá chuẩn nhé.Nước da trắng bóc.Bận cả bộ bikini đỏ khá rực lửa.Bước đến thẹn thùng lam quen với hắn.

Mặt hắn bây giờ lại lộ vẻ phóng đãng,cười cợt,vuốt nhẹ máy tóc cô nàng kia.

Nụ cười nữa miệng,hớp hồn người,Kề sát gần lại tai cô nàng.—Lát nữa đợi tôi.

“Gì đây,thái độ với người đẹp hòan tòan khác nha,Ma đầu đâu không thấy nữa hiện ra bộ mặt yêu râu xanh rồi”Nó khinh miệt biệu môi chặc lượi nhìn họ.

Hành động của hắn.Làm cô nàng kia mặt đỏ bừng,chả dám ngốc đầu lên.

“Ối giời ơi,lại thả dê rồi,coi cô ta kia,thỏ con gặp sói già ma không biết..chậc chậc” Nó nghĩ thầm nhìn cô ta lộ vẻ chua xót tội nghiệp.

Xung quanh đó đầy sự ghen tỵ,và tức tối.Cập mắt mấy người phụ nữ ở đây như muốn nuốt cô nang kia vậy. Tự nhiên no cảm thấy rợn người,lạnh cả sống lưng.

-Đứng đó làm gì,vaò thay đồ ra đây nhanh đi._hắn chau mày,lạnh giọng quay sang nói nó.Khác hẵn dàng vẻ bợt cợt khi nãy.

-Tôi…cái…đồ..này có hơi…hơi_nó cầm bộ bikini 2 mãnh màu xanh biễn của cô nhân viên đưa cho,giờ cái cho hắn coi,maà mặt tái mét,

-Nhanh đi.---hắn quay sang Tiễu Dõan---Đi.

-Khoang đã….Ê..êê_nó kếu hắn nhưng hắn chã them để ý,cứ thế đi vào.

45p sau

-Hai à,sao chị Nguyệt hàm lâu ra vậy hai._Mặt Tiễu Dõan chù ụ nhìn hắn.

Hắn đứng đó chờ mà chẳng thấy mặt mũi nó bước ra.Có vẻ như sự chờ đợi không phải la tính cach của hắn.Hắn lôi tay em mình đi thằng vào phòng thay đồ nữ.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Tính Mạng Cô Thuộc Về Tôi

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook