Tinh Môn

Chương 5: Bứt dây động rừng

Lão Ưng Cật Tiểu Kê

06/08/2021

Một giai điệu hí khúc địa phương của Trần Na hôm nay đã mang tới cho Lý Hạo rất nhiều manh mối.

Trong đầu cũng dần sáng tỏ vài điểm mấu chốt của vụ án tự thiêu.

Nếu Trịnh Vân Kỳ này là Trịnh gia mà Lý Hạo đang tìm kiếm, thì trong số tám dòng họ, chỉ có hắn là còn sống.

"Báo thù? Hay vì những nguyên nhân khác?"

"Huyết ảnh được nuôi dưỡng bởi con người, hay nó có một khả năng đặc biệt, hay chỉ là một thuật che mắt?"

Lý Hạo lại chạm vào mặt dây chuyền bằng ngọc trước ngực, ngọc kiếm này của tổ tiên chỉ đơn thuần là vật gia truyền, hay nó còn có công năng nào mà hắn chưa phát hiện ra?

"Bảy gia tộc đều đã chết, vậy người tiếp theo chắc chắn là ta. Vì sao đối phương tìm đến ta mà không phải người khác? Chúng ta cũng không có gì đặc biệt. Tại sao huyết ảnh lại chọn chúng ta làm mục tiêu?"

Nguy cơ mất mạng dường như đang đến rất gần.

Nghĩ đến đây, Lý Hạo liền nhanh chóng kiểm tra dự báo thời tiết trong máy tính, hắn muốn kiểm tra xem ngày mưa gần nhất sẽ là ngày nào, bởi vì ngày mưa tiếp theo rất có thể sẽ là lúc huyết ảnh xuất hiện.

"Ngày 18 tháng 7, trời âm u!"

Sắc mặt Lý Hạo hơi biến sắc, hôm nay là ngày 12, mấy ngày tới thời tiết khá tốt, ngày 18 trời chuyển u ám, sau đó sẽ có một quãng thời gian mưa dầm.

"Nói cách khác, nhanh nhất thì có khả năng sáu ngày nữa huyết ảnh sẽ lại xuất hiện? Cho dù không phải sáu ngày, nhưng những ngày mưa kế tiếp, đối phương cũng có thể sẽ tìm đến đây?"

Trái tim Lý Hạo như thắt lại!

Lúc trước hắn không rõ đối phương có đang tìm kiếm mình hay không và mục tiêu tiếp theo có phải là mình hay không, nhưng lúc này, hắn đã rất chắc chắn mục tiêu tiếp theo của huyết ảnh chính là mình.

"Trương Viễn cố gắng bảo ta chạy trốn, y đã đoán được sao? Hoặc là y biết được từ chỗ huyết ảnh, ta sẽ là người bị giết tiếp theo?"

"Vậy tại sao lần trước huyết ảnh không trực tiếp giết ta, mà là sau một năm, nó mới tìm tới lấy mạng?"

"Huyết ảnh bị hạn chế giết người, hoặc là chỉ có thể dùng một thủ đoạn tự thiêu, hơn nữa muốn giết ta, nhất định phải dùng phương thức tự thiêu?"

Xoa xoa thái dương, Lý Hạo đột nhiên nở nụ cười.

"An tâm rồi!"

Nỗi sợ hãi về điều chưa biết thực sự đáng sợ hơn nguy cơ sắp tới.

Trước giờ hắn biết quá ít về huyết ảnh, mục đích, xuất thân, mục tiêu... Những thứ này Lý Hạo đều không biết gì, cho nên một năm qua hắn thật sự rất sợ hãi.

Tuy nhiên, khi tìm ra một số manh mối và biết rõ ràng mục tiêu của huyết ảnh là mình, nhất thời Lý Hạo không còn cảm giác sợ bóng sợ gió nữa.

Tất cả chỉ còn lại phẫn nộ! Nợ máu trả bằng máu!

Nếu thứ đó dám xuất hiện, bất chấp nguy cơ gặp nguy hiểm thì hắn cũng phải tìm Tuần Dạ Nhân để nói cho bọn họ biết hắn có thể nhìn thấy huyết ảnh!

Nếu có thể tiêu diệt huyết ảnh, dù hắn có chết cũng đáng giá!

"Trương Viễn và cả cha mẹ, nếu các ngươi thật sự chết trong tay của huyết ảnh, lần này, ta sẽ báo thù cho các ngươi!"

Lý Hạo siết chặt nắm đấm, khuôn mặt hiền hòa lộ ra một tia dữ tợn!

. . .

Sáu giờ chiều.

Đã đến lúc Tuần Kiểm Ti tan làm, Lý Hạo không phải là nhân viên chấp pháp trực tiếp nên hắn vẫn luôn tan sở đúng giờ.

Ngày thường, Lý Hạo chắc chắn đã sớm rời đi. Nhưng hôm nay Lý Hạo không vội bỏ về.

Văn phòng trưởng phòng. Vương Kiệt liếc nhìn Lý Hạo, nghiêm nghị nói: "Ngươi muốn đến xem xét nhà Trương Viễn?"

"Đúng vậy."

"Ngươi và hắn là bạn cùng lớp. Bây giờ đã biết đây có thể là một vụ giết người. Ngươi đến kiểm tra cũng không phải không được, nhưng nhân viên trong phòng Cơ Yếu xin phép mang súng về nhà thì việc này hơi rắc rối."

Quả là vậy, Lý Hạo đang ở đây để xin dùng súng.

Nhất định phải được Vương Kiệt chấp thuận thì hắn mới có thể đem được súng về nhà.

Tuy huyết ảnh rất quái dị, súng ống có thể không hữu dụng, nhưng hiện tại Lý Hạo vẫn cứ cẩn thận mang theo vũ khí đề phòng thì hơn.

Nhỡ đâu huyết ảnh lại chỉ là thủ thuật che mắt nào đó, còn thủ phạm thực sự lại là con người, khi đó súng sẽ có tính sát thương rất lớn.

"Trưởng phòng, không phải mang về nhà mà là dùng để phá án!" Lý Hạo giải thích một chút.

Vương Kiệt phì cười, mang về nhà và dùng để phá án đúng là hai khái niệm khác nhau, tên tiểu tử này xứng đáng là học sinh của cổ viện Ngân Thành, chỉ trong một câu nói đã thay đổi bản chất vấn đề.

"Phòng Cơ Yếu của chúng ta không thuộc đội chấp pháp."

Cuối cùng Vương Kiệt vẫn lắc đầu, Lý Hạo có chút thất vọng.

Hiện tại hắn vẫn chưa nghĩ ra biện pháp nào tốt để đối phó với huyết ảnh, bởi vì hắn không có hiểu biết về nó nhưng nếu hắn cầm súng trong tay, sẽ phần nào tăng thêm cảm giác an toàn.

"Vụ án của Trương Viễn, ta chỉ mới trao đổi với đội chấp pháp, còn chưa chính thức lập án. Ngươi không thể nộp đơn xin dùng súng chỉ dựa vào điều này."

Vừa nói, Vương Kiệt vừa nghĩ ngợi, nhanh chóng bổ sung thêm: "Như thế này đi, sẽ sớm có một cuộc kiểm tra bên ngoài đối với cổ viện Ngân Thành. Tuần Kiểm Ti bên chúng ta sẽ cử một nhóm tiến hành công tác bảo vệ. Ngươi điền vào biểu mẫu và nộp đơn xin tham gia đi, với thân phận là nhân viên bảo vệ thì sẽ có tư cách mang theo súng."

Lý Hạo ngẩn người, bỗng thấy hơi bất lực. Đi loanh quanh một vòng, không ngờ rốt cuộc nhiệm vụ này vẫn treo trên đầu hắn.

Lúc sáng Trần Na có đề cập đến chuyện này nhưng Lý Hạo đã từ chối.

Nghe nói sắp tới là do lão sư cũ của mình dẫn đội, nếu nhận nhiệm vụ thì nhất định phải sớm gặp lại lão sư sao?

Thấy hắn im lặng, Vương Kiệt thở dài: "Sao vậy? Sợ bị Viên lão đánh à? Nghe nói lúc bỏ học ngươi đã gặp rắc rối với Viên lão. Tiểu Hạo, từ khi vào Tuần Kiểm Ti, ta nghĩ ngươi nên tìm kiếm cơ hội để cải thiện mối quan hệ của mình. Suy cho cùng, đó cũng từng là lão sư của ngươi."

"Nếu Viên lão không làm khó ngươi, ngươi sẽ có một tương lai sáng lạn hơn ở Tuần Kiểm Ti, nhưng nếu mọi người biết Viên lão không ưa ngươi, tuy rằng Viên lão không thể kiểm soát Tuần Kiểm Ti nhưng những người khác sẽ phải cân nhắc lại, xem xem có cần vì một tuần kiểm cấp ba như ngươi mà làm mất lòng Viên lão hay không."

Vương Kiệt cũng đã rất nhọc lòng, ông ta không biết câu chuyện cụ thể nhưng cũng nghe nói khi Lý Hạo bỏ học, hắn đã gặp rắc rối với lão sư của mình.

Đối phương không thể tham dự vào việc dùng người của Tuần Kiểm Ti, nhưng Tuần Kiểm Ti Ngân Thành chắc chắn sẽ quan sát thời thế để nể mặt nể mũi vài nhân vật quan trọng.

"Ngươi muốn được trang bị súng thì đây là cách tốt nhất. Nó còn có thể xoa dịu mối quan hệ giữa ngươi và lão sư, nhất cử lưỡng tiện..."

Vì rất xem trọng Lý Hạo nên ông ta mới cố gắng thuyết phục thêm vài lời.

Nào ngờ còn chưa nói xong hết ý của mình, Lý Hạo đã dứt khoát gật đầu: "Được!"

Lời vừa đến bên miệng bỗng nhiên mắc nghẹn ở cổ họng!

Vương Kiệt kỳ quái liếc nhìn Lý Hạo, chẳng phải tiểu tử này tuy chất phác, hiền lành, nhưng tính tình lại rất cố chấp sao?

Sao hôm nay lại thống khoái đáp ứng như vậy?

Trên mặt Lý Hạo lộ ra một nụ cười thành thật mà bất lực: "Trưởng phòng, những gì người ngoài nói có lẽ không đúng. Quan hệ của ta với lão sư không đến nỗi như vậy. Khi ta bỏ học, lão sư đúng là có chút không hài lòng nhưng đã một năm rồi, làm gì còn giận ta mãi được. Mấy ngày trước ông ấy còn đốc thúc ta làm việc cho Tuần Kiểm Ti thật tốt đây."

"Vậy thì tốt, vậy thì tốt!"

Vương Kiệt gật đầu, bày tỏ sự hài lòng, mặc dù không biết thật hay giả nhưng Lý Hạo vẫn là người thật thà, hẳn là sẽ không lừa ông.

"Vậy thì ngươi điền thông tin vào biểu mẫu, mấy ngày nữa sẽ phải ra ngoài, đồng hành cùng đội chấp pháp bảo vệ đội điều tra của cổ viện Ngân Thành."

Lý Hạo nhận lấy mẫu đơn xem qua, đội điều tra đã ấn định ngày cuối tháng xuất hành đến cổ viện.

Tuy nhiên, điểm đến cụ thể lại không được viết, chỉ yêu cầu nhân viên phải sẵn sàng chờ lệnh.



Việc này là để ngăn chặn tin tức rò rỉ, cổ viện có địa vị rất cao, đương nhiên có giá trị của nó, đội điều tra cổ viện do chính lão sư hắn chỉ huy, e rằng nhiệm vụ lần này sẽ không quá đơn giản.

Không biết liệu có mâu thuẫn với chuyện của huyết ảnh hay không.

Khi lão sư xuất hành, khả năng cao sẽ có những Tuần Dạ Nhân tháp tùng, nếu huyết ảnh phát động cùng lúc đó có lẽ là một điều tốt.

Suy nghĩ thoáng qua, Lý Hạo đã sớm điền xong mẫu đơn.

"Đến kho vũ khí lấy trang bị đi!"

Vương Kiệt thu lại đơn.

Lý Hạo không đi ra ngoài, do dự một chút, vẫn cẩn thận thăm dò: "Vụ án của Trương Viễn, có điểm... hơi kỳ quái, ngài nói xem, nó có thể liên quan đến một số thế lực không tầm thường không? Tuần Kiểm Ti chúng ta thực sự có thể giải quyết được sao?"

"Cái gì?"

Vương Kiệt nhìn chằm chằm Lý Hạo, ánh mắt khẽ động, cau mày chất vấn: "Ngươi nghe nói cái gì à?"

"Không, không có."

Lý Hạo hơi lúng túng, tựa hồ không chịu nổi, cuối cùng vẫn ngập ngừng đáp: "Ta lo lắng cho đội chấp pháp... lỡ bứt dây động rừng hoặc xảy ra chuyện gì đó ngoài ý muốn. Nghe nói Tuần Kiểm Ti chúng ta... hình như còn có một cơ cấu khác."

Vương Kiệt cau mày nói: "Ăn nói cho cẩn thận! Ta biết có thể các ngươi đã nghe một số tin đồn nhưng đây không phải là chuyện chúng ta nên thảo luận! Còn một điều nữa, đừng nghĩ tới những thứ như vậy, nói thật, càng nghĩ đến nó thì càng rắc rối hơn! Lần nào đối phương đến mà chẳng mang theo một đống phiền phức!"

Ông ta không muốn nói gì thêm, cũng không muốn bàn nhiều về chuyện của Tuần Dạ Nhân.

Sự xuất hiện của bọn họ không phải là chuyện tốt.

Một khi Tuần Dạ Nhân đã tham gia thì có nghĩa là sự tình rất lớn, kéo theo vô số vấn đề khác.

Vì vậy nếu không phải vạn bất đắc dĩ, ông ta không muốn dính dáng gì đến Tuần Dạ Nhân.

Về phía đội chấp pháp, e rằng họ không sẵn sàng để đối phương can thiệp.

Đương nhiên, khi thực sự không có phương án thay thế, Tuần Dạ Nhân tự nhiên sẽ xuất hiện, đến nước đó cũng không phải Tuần Kiểm Ti có muốn đối phương lộ diện hay không nữa rồi.

Lý Hạo gật đầu, cuối cùng vẫn nhắc nhở một câu: "Trưởng phòng, ta đã quan sát thời gian xảy ra những vụ án tự thiêu, lần nào trời cũng có mưa và mây mù. Ngân Thành lại sắp bước vào mùa mưa. Đã gần một năm kể từ khi vụ cuối cùng xảy ra, đối chiếu dựa theo quá khứ, ta nghi ngờ rằng nếu đó là một vụ giết người thì rất có thể nó lại sắp diễn ra!"

Vương Kiệt nghiêm túc ghi nhớ lời Lý Hạo nói.

Ông ta vừa mới tiếp nhận vụ án này, còn chưa hiểu rõ cụ thể, đương nhiên cũng không biết nhiều như Lý Hạo.

Nghe đến đây, Vương Kiệt im lặng một hồi rồi gật đầu, "Ta sẽ nói với đội chấp pháp, bản thân ngươi cũng chú ý cẩn thận. Khi đi kiểm tra nhà Trương Viễn, có cần điều thêm nhân lực đến giúp không?"

"Không cần!"

Lý Hạo lắc đầu, không phải hắn muốn chết mà là khi gặp huyết ảnh, hầu hết mọi người đều không nhìn thấy, nên có mang theo cũng không có tác dụng gì.

Nếu không gặp huyết ảnh, bản thân hắn cũng mang theo súng, còn có một số thu xếp khác, vấn đề sẽ không quá lớn.

Hơn nữa hầu hết người ở phòng Cơ Yếu đều là nhân viên văn phòng, nên nếu có chuyện gì bất trắc xảy ra thì chẳng biết rốt cuộc là ai bảo vệ ai đây.

"Vậy thì tự mình cẩn thận một chút. Dù sao người cũng đã chết một năm, ta không nghĩ sẽ có nguy hiểm gì."

Vương Kiệt xua tay, bảo Lý Hạo ra ngoài.

. . .

Lý Hạo bước nhanh ra khỏi văn phòng, trong lòng thở ra một hơi nhẹ nhõm. Vương Kiệt vẫn rất quan tâm hắn.

Hắn cầm giấy phê duyệt của Vương Kiệt đi về phía kho thiết bị, rất nhanh đã nhận được một khẩu súng lục màu đen sẫm.

Đó là khẩu súng lục Glock thế hệ thứ 3 có tầm sát thương hiệu quả trong vòng 50 mét, vượt qua 50 mét thì hoàn toàn không thể xác định độ chính xác.

Nghe nói một số thành phố lớn đã bắt đầu đưa vào sử dụng Glock đời thứ tư, tầm sát thương hiệu qua lên đến 100 mét.

Cơ số đạn được phân bổ là 18 viên, mỗi lần nạp 6 viên, có thể bắn liên tục, đây là vũ khí có tính uy hiếp khá cao.

Trước khi Lý Hạo vào Tuần Kiểm Ti, tuy về sau được phân bổ đến phòng Cơ Yếu nhưng trước đó hắn cũng đã huấn luyện lâm thời một tháng, bắn súng cũng là một trong những nội dung huấn luyện, xem như không đến mức không biết cách dùng.

Chỉ là hắn luôn ở trong phòng Cơ Yếu nên đã lâu không đụng tới.

Mang vũ khí trên người, Lý Hạo cảm thấy tự tin hơn hẳn.

Chỉ là không biết có thể làm huyết ảnh bị thương hay không, thứ đó người khác không nhìn thấy nhưng chính hắn lại có thể, nếu bắn vào thì có hiệu quả gì không?

"Xem ý tứ của Vương trưởng phòng, hiện tại nghĩ đến đội chấp pháp, e rằng bọn họ bất đắc dĩ phải thông báo cho Tuần Dạ Nhân can thiệp nhưng thời gian đã rất khẩn cấp, nếu Tuần Dạ Nhân không nhúng tay vào, bọn họ có đối phó với huyết ảnh được không?"

"Nếu bây giờ ta nói rằng mình có thể nhìn thấy huyết ảnh..." Ý nghĩ này thoáng qua trong đầu Lý Hạo.

Nhưng hắn không khỏi nghĩ đến hồ sơ vụ án trước đây, những người có thể nhìn thấy huyết ảnh rốt cuộc cũng đã chết sạch.

Chết rồi thì còn làm thế nào được nữa?

Không phải chưa từng có người tuyên bố mình nhìn thấy huyết ảnh, nhưng kể cả sau khi Tuần Dạ Nhân đã can thiệp thì cuối cùng tất cả những người đó hoặc mất tích hoặc chết.

Lý Hạo không rõ những người mất tích kia đã chết hay là đang được Tuần Dạ Nhân giấu đi.

Nếu Tuần Dạ Nhân có thể giải quyết được triệt để huyết ảnh thì việc hắn lộ diện vẫn có giá trị, chỉ sợ... Liệu giữa Tuần Dạ Nhân và huyết ảnh có sự thông đồng nào không?

Nếu ta lộ ra trước, Tuần Dạ Nhân sẽ giải huyết ảnh hay giải quyết ta?

"Sức mạnh thần bí... Có lẽ Tuần Dạ Nhân cũng là loại này, huyết ảnh cũng như vậy. Song phương là một phe hay thù địch?"

Lý Hạo không cách nào đánh giá được, hắn không có bất kỳ thông tin gì về chuyện đó.

Nếu cuối cùng song phương là một phe, những người nhìn thấy huyết ảnh sẽ bị diệt khẩu, đây mới kết quả mà Lý Hạo lo lắng nhất.

Thật đau đầu! Lúc bấy giờ, tâm trạng Lý Hạo rất rối rắm.

Hắn hi vọng Tuần Dạ Nhân có thể ra tay giải quyết huyết ảnh, trả thù cho Trương Viễn và cha mẹ hắn, nhưng lại lo rằng cuối cùng là hắn tự chui đầu vào rọ, vừa lộ diện thì đã bị Tuần Dạ Nhân giết người diệt khẩu.

"Chờ thêm mấy ngày nữa đi đã..."

Lý Hạo biết tình trạng của mình rất nguy hiểm, nhưng dù vậy, hắn vẫn tình nguyện đợi thêm vài ngày để biết kết quả và thái độ của đội chấp pháp.

Hiện tại ta chỉ là vô tình phát hiện ra điểm bất thường trong vụ tự thiêu, ta cũng tin rằng chỉ cần các thành viên của đội chấp pháp nghiêm túc, họ sẽ sớm phát hiện mọi chuyện.

Khi đó, nếu đội chấp pháp có người sắc sảo, Lý Hạo cảm thấy đội chấp pháp có lẽ sẽ sớm liên hệ với Tuần Dạ Nhân.

Vừa rồi Lý Hạo đã tiết lộ cho trưởng phòng là mấy ngày sắp tới có khả năng sẽ xảy ra án tự thiêu, chỉ là để đội chấp pháp cảm thấy sự bức thiết, nếu dùng đội chấp pháp để thu hút Tuần Dạ Nhân, vậy Lý Hạo không cần tiết lộ chuyện có thể nhìn thấy huyết ảnh nữa rồi.

"Hơn nữa, lão sư sẽ sớm dẫn một đội đi điều tra. Bằng cách này, Tuần Dạ Nhân sẽ phải xuất hiện. Dù ở Ngân Thành có trụ sở của Tuần Dạ Nhân hay không thì mấy ngày gần đây hẳn là Tuần Dạ Nhân đã có mặt."

Sau khi ngẫm nghĩ kỹ càng, Lý Hạo tạm gác ý định lộ diện bản thân.

Cứ chờ đã, trước khi ngày mưa đến, nếu Tuần Dạ Nhân vẫn không xuất hiện, không chủ động tìm hắn nói chuyện để hiểu rõ tình hình thì khi ấy, hắn nhất định phải tìm cách chủ động lộ diện.

Ra khỏi Tuần Kiểm Ti.

Mặt trời lặn, bầu trời hơi ửng đỏ, hoàng hôn đã hiện lên.

Bên ngoài không có nhiều người qua lại, dạo này thời tiết oi bức, gần tám chín giờ tối vẫn hết sức nóng nực khiến mọi người lười ra ngoài.

Nhà của Lý Hạo không quá xa cơ quan, chỉ cách tầm 7 - 8km.



Lấy xe đạp ra, Lý Hạo nhảy lên xe, một năm nay hắn đều đi làm bằng xe đạp.

Một mặt là vì rèn luyện sức khỏe, mặt khác cũng là để tránh một số nguy hiểm.

Nơi đông người, không dễ phát hiện được nguy cơ.

Sau cái chết của Trương Viễn, Lý Hạo vẫn luôn rất thận trọng.

Vừa đạp xe, Lý Hạo vừa lơ đãng nhìn xung quanh như thể đang nhìn phong cảnh trên đường đi, nhưng thật ra hắn muốn quan sát xem có ai theo dõi mình hay không.

Đặc biệt là hôm nay, sau khi hắn đã xác định được mục tiêu tiếp theo của huyết ảnh chính là mình.

Lý Hạo rất hiếu kỳ, rốt cuộc huyết ảnh làm thế nào để định vị những người như hắn?

Theo phán đoán của Lý Hạo, thời gian huyết ảnh xuất hiện sẽ không quá dài, mỗi lần xuất hiện đều nhanh chóng biến mất, chỉ ở bên ngoài trong thời gian cực ngắn, như vậy làm sao nó có thể xác định chính xác được?

Điều đó có nghĩa là thực sự có ai đấy đang bí mật quan sát từ trước, chỉ chờ huyết ảnh đến tiếp nhận và giết người?

Khả năng này không phải là không thể.

Dù hắn không xuất thân từ đội tuần kiểm chuyên nghiệp, nhưng Lý Hạo vẫn sở hữu một số khả năng phản trinh sát cơ bản.

"Tạm thời không phát hiện được gì, lẽ nào huyết ảnh có thể trực tiếp xác định vị trí của nạn nhân? Có liên quan gì đến Tinh Không Kiếm trên người mình không? Thông qua những bảo vật kế thừa này, có thể truy ra chúng ta sao?"

Xe đạp chậm rãi chuyển động, súng lục được Lý Hạo bỏ vào bên trong túi áo khoác, không cài cúc, nhìn như để lộ ra ngoài nhưng thật ra là để lấy súng với tốc độ nhanh nhất.

Như mọi khi, Lý Hạo không phát hiện có vấn đề gì bất thường.

Nhưng khi Lý Hạo đạp xe xuống dốc, chiếc xe đạp nhanh chóng lao đi, tim hắn bất giác hẫng một nhịp.

Lý Hạo nhìn thoáng qua khi xe đạp nhanh chóng trượt xuống, ở làn đường ngược lại, một chiếc xe hơi nhỏ màu đen đang phóng tới, rất bình thường, chẳng khác gì xe cộ tới lui trên đường.

"Ngân - 7219!"

Trong lòng Lý Hạo chấn động, không đúng.

Hắn vừa nhìn thấy một chiếc xe, tuy rằng trên đường phố đầy rẫy các loại xe na ná nhau, nhưng cũng chỉ là xe cơ bản nhất, chín trên mười chiếc đều là loại tương tự, nhưng... Lý Hạo nhớ rõ biển số xe này!

Lý Hạo, kẻ có thể được nhận vào cổ viện Ngân Thành, tự nhiên cũng có chỗ hơn người.

Trí nhớ tốt, đây là điều gần như bắt buộc.

Nếu không có bất kỳ ưu điểm nào thì làm sao hắn lại được Viên lão sư coi trọng, tiến vào cơ sở ngầm to lớn của Viên lão và trở thành học trò của ông?

"Có điều gì đó không ổn, chiếc xe ấy đi cùng chiều với ta lúc nãy. Ta đi không nhanh nên nó đã vượt qua và rời đi khoảng 7 phút trước!"

Trong 7 phút, với vận tốc như vậy, tiếp tục lái xe về phía trước, phía trước là một đoạn đường thẳng và không có điểm đỗ phù hợp.

Dù đã làm xong công chuyện thì cũng không thể lái xe trở lại nhanh như vậy.

Lúc bấy giờ đối phương lái xe ngược chiều, đối mặt với Lý Hạo, điều này nói rõ sau khi rời đi trước Lý Hạo không bao lâu thì y đã quay đầu xe.

Sắc mặt Lý Hạo vẫn thản nhiên như trước, nhưng trong lòng lại đang vô cùng chấn động.

"Trước đây chưa từng có, hôm nay là lần đầu tiên... thật sự có người theo dõi ta?"

"Tại sao?"

Ngay sau đó, Lý Hạo liền nghĩ đến một khả năng, có lẽ việc hắn báo cáo vụ án với Vương Kiệt đã bị lộ!

"Có nội gián trong Tuần Kiểm Ti!"

"Rất có khả năng là ở đội chấp pháp!"

Đây là suy nghĩ đầu tiên của Lý Hạo, trong lòng không khỏi nặng nề.

Tuy rằng rất có thể chỉ là một lần quay đầu xe trùng hợp, nhưng một kẻ đang mang nặng tâm sự như Lý Hạo lại không dám tùy tiện xem đó chỉ là việc ngẫu nhiên.

Mọi sự trùng hợp cần được coi như đã chuẩn bị từ trước.

"Vương trưởng phòng đã đến gặp đội chấp pháp và nói với họ về vụ tự thiêu. Nếu ai đó trong đội chấp pháp biết ta đã lật lại vụ án thì họ sẽ để mắt đến ta! Nếu đội chấp pháp có nghi vấn có thể trực tiếp hỏi ta, không cần phải theo dõi. Bởi nguyên nhân ta đặc biệt chú ý đến vụ án chỉ vì bạn học của mình, đây là lẽ thường mà mọi người đều nghĩ."

"Trước đây, mỗi người báo án nhìn thấy huyết ảnh sẽ sớm bị phát hiện. Kỳ thực, từ lâu ta đã cảm thấy Tuần Kiểm Ti có nội ứng của huyết ảnh hoặc là Tuần Dạ Nhân!"

Trong những tư liệu mà Lý Hạo xem qua, người báo án nhìn thấy huyết ảnh đều sớm chết hoặc biến mất rồi.

Tất nhiên, nếu không cố ý quan tâm thì thực sự rất khó phát hiện.

Rất nhiều tuần kiểm nhận được loại án này thì chỉ ghi nhận chiếu lệ cho xong, cứ ghi lại một cách tùy tiện và sẽ không thăm hỏi gì thêm, bởi vì bọn họ coi đó chỉ là lời nói vô căn cứ.

Tuy nhiên, lại có một người chú ý. Việc này thể hiện điều gì?

Nó cho thấy rằng phải có người trong Tuần Kiểm Ti đặc biệt chú ý đến lời khai của nhân chứng, chỉ cần có người báo án, nó sẽ sớm được một nhóm người khác biết được.

"Hiện tại ta đang bị nhắm đến sao?"

"Vì ta trình vụ án tự thiêu lên nên những người này muốn xác định có phải ta đã tình cờ nhìn thấy huyết ảnh hay không sao?"

"Lúc Trương Viễn chết vào năm ngoái, ta không dám nói là mình nhìn thấy huyết ảnh, cho nên rất có thể bọn họ sẽ cho là ta tình cờ phát hiện thông qua tư liệu chứ không phải vì ta có thể trực tiếp nhìn thấy, bởi theo lẽ thường, ta mà thấy được thì đã phải báo án từ lúc đó rồi mới phải."

Trong khoảnh khắc ngắn ngủi, Lý Hạo đã suy nghĩ rất cùng phân tích rất nhiều.

Dù sao thì hắn cũng là tuần kiểm tam phẩm, còn là tuần kiểm vừa phát hiện ra có vấn đề trong vụ án tự thiêu.

Lý Hạo đoán rằng cho dù có người thông đồng với huyết ảnh thì y cũng sẽ không đối phó với hắn vào lúc này, ngược lại, nếu vụ tự thiêu có vấn đề, thậm chí có thể gây thêm rắc rối càng lớn hơn mới đúng.

"Càng ngày càng thú vị!"

Lý Hạo hừ lạnh trong lòng, trên mặt vẫn không có bất kỳ biểu hiện gì, giống như không phát hiện dị thường, vẫn tiếp tục đạp xe.

Mà chiếc xe Ngân - 7219 hắn đang nhìn cũng nhanh chóng biến mất.

. . .

Ngân - 7219.

Trên chiếc xe vừa đi ngang qua mặt Lý Hạo, lúc bấy giờ ngoài một nam tài xế trung niên, thì trên xe còn có một người phụ nữ trung niên dáng vẻ tầm trung ngồi bên cạnh.

Trông họ giống một cặp vợ chồng lớn tuổi bình thường, không có gì đặc biệt.

"Không phát hiện gì."

Lái xe rời xa Lý Hạo, trong xe im lặng một hồi, người phụ nữ mới thấp giọng nói một câu.

Tài xế lái xe dường như không nghe thấy.

Hồi lâu sau, y mới bình tĩnh đáp: "Có lẽ chỉ là tình cờ. Hắn chú ý tới vụ án tự thiêu chỉ vì cái chết của Trương Viễn. Trương Viễn và hắn là bạn thân."

Người phụ nữ khẽ gật đầu.

Bầu không khí trong xe lại rơi vào trạng thái im ắng.

Sau khi quẹo qua một khúc cua, người tài xế bỗng lên tiếng: "Không loại trừ khả năng khác. Cứ tiếp tục quan sát từ xa đi. Gần đây phải cẩn thận một chút. Những kẻ phiền phức kia sắp đến Ngân Thành rồi."

"Đã rõ!"

Người phụ nữ nghiêm mặt đáp, nàng biết người lái xe đang nói về ai, đám người nọ thực sự rất đáng ghét.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Tinh Môn

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook