Chương 4: Sương mù dần tan
Lão Ưng Cật Tiểu Kê
06/08/2021
Lý Hạo nhớ ra rồi! Nói về kiếm, Lý gia thực sự có một thanh... hay một cái gì đó?
Sở dĩ hắn không quá xác định là vì thanh kiếm mà Lý Hạo nhớ... có hơi không giống kiếm.
Nhưng Lý Hạo lại một mực biết rằng đó là một thanh kiếm.
Rất mâu thuẫn. Tuy nhiên, đây là sự thật.
Khi còn nhỏ, cha của Lý Hạo đã đeo một mặt dây chuyền ngọc bích hình thanh kiếm vào cổ Lý Hạo và nghiêm túc nói với hắn rằng: "Đây là Tinh Không Kiếm, là cổ vật duy nhất được truyền lại trong Lý gia ta. Sau này con sẽ trao nó cho con mình. Nó không phải mặt ngọc mà là một thanh kiếm."
Lúc nói chuyện, cha rất nghiêm túc.
Đương nhiên, sau khi nghiêm túc một hồi, thấy Lý Hạo chẳng hiểu gì, cha hắn bất lực nói: "Đây là lời ông nội con nói với ta. Lời của tổ tiên truyền lại là thế, nếu phải gọi nó là kiếm thì con cứ gọi chính xác như vậy là được."
Đó là lý do tại sao Lý Hạo có thể nghĩ đến việc Lý gia thực sự có một thanh kiếm ngay lập tức như thế, tên nó là Tinh Không Kiếm.
Trên thực tế, đó là một mặt dây chuyền ngọc bích hình thanh kiếm nhỏ trên cổ Lý Hạo.
Thời khắc này Lý Hạo hơi bối rối.
Nếu trong thổ khúc nói kiếm Lý gia là ám chỉ mặt dây chuyền bằng ngọc bích của hắn, thì xem ra đúng là Lý gia có một thanh kiếm.
Trương gia có đao sao?
Những người khác Lý Hạo không rõ ràng lắm nhưng cha mẹ Trương Viễn qua đời sớm, Lý Hạo đã biết hắn nhiều năm, cũng rất hiểu Trương Viễn.
"Đao Trương gia..."
Lý Hạo cẩn thận suy nghĩ một chút, Trương gia có đao gì à?
Hồi tưởng lại quá khứ, ánh mắt Lý Hạo hơi động, rất có thể Trương gia thật sự tồn tại một thanh đao.
Không giống như mặt dây chuyền ngọc bích của hắn, ngọc bội dù sao cũng là thứ có giá trị, dù là một miếng ngọc bội cũ, Lý gia vẫn chú ý xem nó đáng giá bao nhiêu.
Đối với thanh đao của Trương gia, Lý Hạo đột nhiên nhớ lại khi mình còn nhỏ từng đến nhà Trương Viễn chơi, Trương Viễn đã từng lén lấy một thứ gì đó để chơi với Lý Hạo, ngay sau đó Trương Viễn bị cha phát hiện và bị đánh một trận dữ dội.
Thứ đó... hình như là một viên đá hình thanh đao.
Lúc bấy giờ, trí nhớ của Lý Hạo hơi xa xôi mơ hồ nhưng vẫn có thể mang máng nhớ những lời chửi mắng của cha Trương Viễn, ông nói là đồ do tổ tông để lại, tuy rằng không đáng tiền, chỉ như một viên đá vụn, nhưng dù gì cũng là vật gia truyền, không được tùy tiện quăng tới quăng lui như thế.
Tất nhiên, khi đó Lý Hạo đã nhìn thấy cha Trương Viễn tùy ý ném viên đá sang một bên. Lý Hạo còn nghi ngờ rằng cha Trương chỉ muốn viện cớ đánh con trai mà thôi.
"Chẳng lẽ đó là thanh đao Trương gia được nhắc đến trong thổ khúc?"
Nếu đúng như vậy thì có thể lắp ghép được rồi.
Sau này Lý Hạo không bao giờ nhìn thấy viên đá ấy nữa, thật ra sau khi Trương Viễn bị đánh, Lý Hạo và Trương Viễn đã sớm không thèm quan tâm đến vật đó.
Nhớ thương gì một hòn đá nhỏ đâu, nếu bọn họ muốn chơi đá (không phải “chơi đá” nhé mọi người >,<), ven đường có rất nhiều.
Bây giờ ngẫm lại, Lý Hạo đã chắc chắn những gì được đề cập trong thổ khúc đều là sự thật.
Hắn vô thức sờ lên ngực, mặt dây chuyền ngọc bội không có bất kỳ thay đổi nào.
Sự mát lạnh truyền đến đầu ngón tay khiến Lý Hạo bừng tỉnh trong nháy mắt, ngay sau đó, hắn nhìn Trần Na, có phần háo hức và kích động, nói nhanh: "Na tỷ, ta có thể gặp bà nội tỷ được không?"
Hắn muốn biết giai điệu ấy xuất phát từ đâu, ai đã làm ra nó, nó đã được lưu truyền từ khi nào, thổ khúc Na tỷ hát đã phải là phiên bản hoàn chỉnh hay chưa?
Tại sao những vụ án tự thiêu lại liên quan đến một thổ khúc nông thôn?
Huyết ảnh kia là gì, tại sao nó lại muốn giết người của tám gia tộc trong thổ khúc?
Hơn nữa, nếu đã giết là giết một người, hay là giết tất cả những người có liên quan đến tám gia tộc, nếu vậy...
"Hả?"
Trần Na chưa kịp nói gì, Lý Hạo bỗng giật nảy mình.
Hắn nhanh chóng mở tập tài liệu ra, mặc dù đã đọc tập hồ sơ này rất nhiều lần, lúc bấy giờ hắn vẫn cẩn thận kiểm tra lại một lượt, điếng người khi nhận ra: "Cha mẹ của Hồng Kiều đã qua đời. Khi nàng chết cũng không lớn tuổi lắm, nên sau khi Hồng Kiều chết, Hồng gia cũng chẳng còn ai nữa."
"Về phía Chu Thanh, vợ của hắn vẫn còn sống nhưng Chu Thanh không có con, hai vợ chồng đã nhiều năm không có thai đứa con nào."
"Trương Viễn thì không cần nói..."
Trương gia cũng chỉ có một độc đinh duy nhất là Trương Viễn, cha mẹ Trương Viễn đều qua đời sớm nên Trương Viễn cũng là hậu duệ duy nhất của Trương gia.
"Vương Hạo Minh khi chết chưa kết hôn nhưng Vương Hạo Minh không phải là con một, anh ta còn có một em trai..."
"Lưu Vân Sinh là một lão nhân, một đời độc thân."
"Triệu Thế Hào có một cô con gái. Sau khi Triệu Thế Hào chết, nàng theo mẹ rời Ngân Thành, tung tích không rõ."
Lý Hạo nhanh chóng kiểm tra, một số người trong số này đã kết hôn, một số đã có con, không phải tất cả đều độc thân, vì vậy Lý Hạo vẫn chưa phát hiện ra vấn đề gì trong chuyện này.
Nhưng một khắc sau, Lý Hạo đột nhiên nghĩ đến chính mình.
"Cha mẹ ta đột ngột qua đời cách đây ba năm do tai nạn, chiếc xe bị lật do mất lái, nhưng... có chắc đó là một vụ tai nạn ngoài ý muốn không?"
Cha mẹ của Lý Hạo đã qua đời cách đây ba năm.
Một vụ tai nạn!
Không liên quan gì đến vụ án tự thiêu, vì vậy Lý Hạo chưa bao giờ đưa cha mẹ mình vào vụ này, bởi vì đây là vụ án tự thiêu.
Trong lòng Lý Hạo nổi lên hàng vạn suy nghĩ.
Bốn nhà Trương, Hồng, Chu và Lưu triệt để tuyệt tự, không tồn tại trực hệ.
Vương Hạo Minh có một em trai, Triệu Thế Hào có một cô con gái, nếu hắn là họ Lý trong “kiếm Lý gia”, thì Lý gia cũng có nghĩa là chính hắn.
"Đây không phải là giết một người, mà là... diệt toàn gia."
Trong lòng Lý Hạo dâng lên từng cơn ớn lạnh, sợ hãi, cùng với sợ hãi chính là càng thêm phẫn nộ!
Cha mẹ ta không phải chết vì tai nạn?
Đương nhiên, tất cả chuyện này đều không thể xác định hoàn toàn, dù sao thì Vương gia và Triệu gia vẫn có người còn sống.
. . .
"Lý Hạo!"
Tiếng gọi của Trần Na khiến Lý Hạo tỉnh táo lại.
"Ngươi ổn chứ?"
Khi Trần Na nhìn thấy Lý Hạo hỏi xong, đến lượt nàng trả lời thì hắn phớt lờ, có phần phân tâm.
"Không sao!"
Lý Hạo vội vàng lắc đầu, Trần Na liếc hắn một cái, đột nhiên nói: "Ngươi cho rằng những người này có liên quan đến mấy dòng họ trong thổ khúc à? Nhưng nó chỉ là dân ca nông thôn, một số cải biên dựa theo thần thoại, một số là do người ta thuận miệng hát thôi. Ta cảm thấy có thể chỉ là một sự tình cờ ngẫu nhiên. Ở đây chẳng phải còn thiếu hai họ sao?"
Nàng đang trấn an Lý Hạo, nhưng lời vừa dứt thì nàng đã sửng sốt nhìn chằm chằm hắn.
Còn thiếu hai người, một người họ Trịnh và một người họ Lý!
Lý Hạo?
Chuyện này có liên quan đến Lý Hạo?
Dù sao nàng cũng là tuần kiểm, đầu óc khá nhanh nhạy, trong nháy mắt nàng lập tức nghĩ đến Lý Hạo, Lý Hạo vẫn luôn truy tra vụ án của 6 người kia, sẽ không liên quan gì đến hắn chứ?
"Lý Hạo, ngươi họ Lý phải không?"
"..."
Lý Hạo nở một nụ cười gượng gạo, còn có thể nói không sao?
Trần Na nhíu mày, "Ngươi nói thật cho ta biết, cái chết của sáu người kia có vấn đề gì vậy?"
Nàng xem lướt qua hồ sơ chứ chưa có thời gian xem kỹ, nhưng xem ra bọn họ đều chết vì sự cố bất ngờ, hơn nữa cũng không tập trung tại một năm, chuyện này cũng có thể có quan hệ gì à?
"Na tỷ, trước tiên đừng nói chuyện này nữa, ta có thể gặp bà nội tỷ được không?"
Lý Hạo không muốn bàn thêm về vụ án.
Trần Na thấy vậy liền nhịn xuống, không hỏi nữa, nàng nói: "Ta vừa nói mà ngươi không nghe, bà của ta đã qua đời mấy năm trước rồi."
"Xin lỗi!"
"Không sao, khi bà ra đi đã ngoài 90, cũng xem như hỉ tang."
Trần Na quả thực không sao, nàng nói rất nhanh: "Nhưng thổ khúc này nhiều người tầm tuổi bà nội ta đều có thể hát được. Khi còn nhỏ là thế, giờ thì ta không biết còn bao nhiêu người già ở quê, cũng một năm rồi ta không về.”
Thấy Lý Hạo rất để bụng chuyện thổ khúc, Trần Na lại nói: "Bằng không, nếu thực sự có hứng thú, chúng ta hãy bớt chút thời gian về thăm quê ta một chuyến, gặp lão nhân nào trong làng thì có thể hỏi thử xem."
Lý Hạo suy nghĩ một chút rồi gật đầu.
"Ngày mốt chúng ta đều nghỉ, Na tỷ có tiện không?"
"Được!"
Hai người nói xong, Lý Hạo liền hỏi sang chuyện khác: "Na tỷ, ngươi ở Tuần Kiểm Ti có quan hệ tốt hơn ta, ngươi có thể giúp ta một việc không?"
"Nói xem."
Vì Lý Hạo đã cho Trần Na xem tập tài liệu nên cũng không định giấu giếm nàng, hắn nói nhỏ: "Ngươi có thể kiểm tra tung tích của vài người cho ta được không? Người thứ nhất, em trai của Vương Hạo Minh, hiện tại không còn ở Ngân Thành nữa, hắn cũng là người thân duy nhất của Vương Hạo Minh. Sau khi Vương Hạo Minh chết, đã lâu rồi hắn không về lại đây."
"Thứ hai là con gái của Triệu Thế Hào! Sau khi Triệu Thế Hào qua đời, con gái và vợ ông ta đã chuyển ra khỏi Ngân Thành, từ đó cũng không còn tin tức của bọn họ."
Khu vực mà Tuần Kiểm Ti Ngân Thành có thể quản lý cũng chỉ là một khối Ngân Thành này, ngoài ra không có thẩm quyền đối với các khu vực khác, càng không có tư cách để yêu cầu xem hồ sơ.
Hắn nhờ Trần Na là vì Trần Na quen biết nhiều người trong Tuần Kiểm Ti.
Đối với bộ phận Tuần Kiểm Ti, Lý Hạo không quen với Tuần Kiểm Ti ở thành phố bên ngoài, nhưng luôn có đồng nghiệp sẽ có người quen làm việc trong bộ phận Tuần Kiểm Ti ở những nơi khác, nếu thực sự muốn tìm hiểu cũng có thể dò hỏi được ít tin tức.
Ánh mắt Trần Na hơi lóe lên.
Điều tra những thành viên gia đình của người trong cuộc?
Lý Hạo có ý gì?
"Na tỷ, có thể tra được không?"
Trần Na suy nghĩ một chút, gật gật đầu, "Một vài khu thì được, có thể dễ dàng kiểm tra, có điều ta sợ là không có manh mối, ngươi phải biết chúng ta đi ra khỏi Ngân Thành, trời đất bao la, chúng ta cũng không thể vượt quyền hạn khu vực chấp pháp được, cũng không có thẩm quyền để hỏi về dữ liệu, nếu muốn tìm ai đó thì phải có một mục tiêu cố định để yêu cầu họ hỏi thăm."
"Đã hiểu, thông tin của bọn họ ta có một ít, để về ta nhắn cho ngươi, tuy rằng không biết vị trí cụ thể nhưng ở thành phố nào thì ta vẫn biết."
Lý Hạo kiểm tra hồi lâu, hắn cũng tra được một chút tình hình người nhà của người quá cố, chỉ là Lý Hạo không liên lạc được vì bên kia đã rời khỏi thành phố này.
"Vậy thì dễ dàng thôi, giao việc này cho ta!"
Trần Na vui vẻ đồng ý.
Lý Hạo vội vàng cảm ơn.
Hai người nói chuyện một hồi, Trần Na đột nhiên thấp giọng bảo: "Lý Hạo, có một số việc... ngược lại ngươi hãy chú ý đến bản thân một chút! Ta cảm thấy... Ta cảm thấy việc này có thể không đơn giản."
Nàng không ngốc, cũng đoán được lý do Lý Hạo rất để tâm tới vụ án tự thiêu.
Trần Na đang suy nghĩ, nếu Lý Hạo thật sự là Lý gia trong "Kiếm Lý gia”, như vậy chẳng phải hắn cũng sẽ gặp nguy hiểm sao?
Tuần Kiểm Ti không sợ nguy hiểm nhưng thứ đáng sợ là nguy hiểm không biết từ đâu ra.
Vụ án của những người kia đều là tai nạn.
Lý Hạo khẽ gật đầu, không nói thêm gì.
Bản thân Lý Hạo hiện tại còn rất nhiều việc phải làm và kiểm chứng.
Hắn muốn điều tra một vụ án 10 năm trước, có ai họ Trịnh chết không?
Nếu hoàn cảnh cho phép, hắn muốn đến thăm nhà của Trương Viễn một chuyến, sau khi Trương Viễn chết, nhà của y đã bỏ hoang.
Lý Hạo muốn đi tìm xem cục đá hình thanh đao của Trương Viễn còn ở đó không.
Không chỉ đao Trương gia, mà chùy Hồng gia, thương Chu gia, những vũ khí trong thổ khúc có tồn tại ở ngoài hay không cũng là việc Lý Hạo muốn biết.
Huyết ảnh đang theo dõi người của tám dòng họ hay là vũ khí của tám dòng họ trong thổ khúc?
Quyền cước không cần nhiều lời, người đã chết, đương nhiên là không còn.
Nhưng nếu là vũ khí được thừa kế từ mỗi dòng họ, như Lý gia, khi truyền thừa gia bảo còn có thể tìm thấy một số manh mối.
Lý Hạo cần phải xác định rõ mục đích của huyết ảnh và hiểu rõ đối phương để có thể ứng đối nguy cơ tốt hơn.
. . .
Lý Hạo không trực tiếp đến Trương gia, cũng không về nhà, hắn còn có việc phải làm.
Tuần Kiểm Ti. Kho lưu trữ.
Dì Triệu quản lý kho lưu trữ lấy ra một đống tài liệu từ trong nhà kho đầy bụi, phủi bụi nổi lên một màn sương mù.
Đưa tư liệu đã ố vàng cho Lý Hạo xong, dì bèn tò mò hỏi: "Tiểu Hạo, ngươi muốn những thứ này làm gì? Từ năm 1715 đến năm 1719, danh sách người họ Trịnh chết tại Ngân Thành đều ở đây. Tổng cộng có vài trăm người, tuy nhiên người ta đã chết nhiều năm rồi."
Trên mặt Lý Hạo nở nụ cười ngây ngô, "Triệu tỷ, trong phòng Cơ Yếu có một số vụ án khả nghi liên quan đến những người này, không được nhiều lời tránh liên lụy tới ngươi, khi nào tìm ra manh mối ta mời tỷ ăn tối."
"Ăn thì thôi, Tiểu Hạo, ngươi 20 tuổi rồi, cũng không còn quá trẻ, con gái của ta năm nay 22 tuổi, chỉ hơn ngươi 2 tuổi..."
"..."
Lý Hạo hết sức bất lực, dở khóc dở cười xua tay, "Triệu tỷ, nói chuyện sau đi, ta vẫn còn nhỏ mà."
Nói rồi hắn ôm tập tài liệu nhanh chóng rời đi với chút ngượng ngùng.
Các bác gái trong Tuần Kiểm Ti rất nhiệt tình, nhưng về điểm này thì không tốt lắm, ai cũng thích giới thiệu con gái cho hắn.
Không phải con gái thì là cháu gái, hoặc con gái của nhà ai đó.
Ai bảo Lý Hạo hắn xuất thân từ cổ viện Ngân Thành làm gì, dù hắn có bỏ học, điều đó vẫn không cản trở sự nổi tiếng của hắn.
Lý Hạo có được danh sách, nhanh chóng mở ra kiểm tra.
Danh sách mấy trăm người không tính là nhiều, trên này chỉ giới thiệu chung chung nguyên nhân cái chết, đây là danh sách tiêu hủy, tiếp theo Lý Hạo sẽ phải loại bỏ một số bộ phận và kết hợp một số thông tin khác để tìm xem có người họ Trịnh mà hắn muốn tìm hay không.
Kết quả tốt nhất là có giới thiệu trực tiếp, chết tự thiêu, vẫn là tiện nhất.
Lý Hạo phát hiện, khi huyết ảnh giết người, giết con cháu trực hệ của tám gia tộc hoặc là độc nhân thì tất cả đều dùng phương pháp tự thiêu để giết.
Nếu không phải như vậy, Lý Hạo cũng không thể khóa 6 người kia lại với nhau.
Trong này có thể ẩn tàng một số bí mật, tạm thời Lý Hạo chưa thăm dò ra được.
"Đã có một vụ tự thiêu xảy ra vào năm 1720, sau đó là năm 1723, vì vậy thời gian phía trước phải bằng hoặc lâu hơn. Nhiều khả năng là chết trước năm 1717."
Lý Hạo cẩn thận tìm kiếm, phải xác định xem người họ Trịnh đã chết hay chưa.
Nếu đã chết, có nghĩa là tất cả những suy đoán trước đó đều đúng.
Nếu chưa... Nếu người họ Trịnh này còn sống, cũng không phải là không có lợi, đối phương có thể cung cấp thêm manh mối cho Lý Hạo nếu y còn sống, thậm chí hắn còn nghĩ người họ Trịnh còn sống là việc rất tốt.
Rất có thể người đó có mối quan hệ trực tiếp với huyết ảnh.
"Trong thổ khúc có nói rằng, thiếu gia nhà họ Trịnh cản trở, khác hẳn những người khác… Xem ra họ Trịnh cũng có phần khác biệt."
Vừa nghĩ tới đây, Lý Hạo đã lật một trang.
"Trịnh Vân Kỳ, chết ngày 12 tháng 9 năm 1715, nguyên nhân chết: nổ khí than đá..."
Ánh mắt Lý Hạo lập tức trở nên sắc bén, nổ khí than đá?
Trong trường hợp này, khi chết có thể chết không toàn thây, tương tự như cách tự thiêu.
Hơn nữa cách chết như vậy cũng không quá gây chú ý.
"Là y sao?"
Lý Hạo lẩm bẩm, nổ khí than đá, có thể có hơn một người chết, trong trường hợp đó, có khi nhà họ Trịnh đã chết sạch rồi cũng không chừng!
Nhìn qua danh sách mấy trăm người họ Trịnh trong tay, đây rất có thể là họ Trịnh trong thổ khúc.
"Có lẽ mình nên đến nhà họ xem thử."
Lý Hạo ngẫm nghĩ, trong tư liệu có ghi chép địa chỉ của đối phương, đương nhiên 15 năm sau, nhà bọn họ có còn giữ nguyên hiện trạng hay không cũng khó nói.
Sở dĩ hắn không quá xác định là vì thanh kiếm mà Lý Hạo nhớ... có hơi không giống kiếm.
Nhưng Lý Hạo lại một mực biết rằng đó là một thanh kiếm.
Rất mâu thuẫn. Tuy nhiên, đây là sự thật.
Khi còn nhỏ, cha của Lý Hạo đã đeo một mặt dây chuyền ngọc bích hình thanh kiếm vào cổ Lý Hạo và nghiêm túc nói với hắn rằng: "Đây là Tinh Không Kiếm, là cổ vật duy nhất được truyền lại trong Lý gia ta. Sau này con sẽ trao nó cho con mình. Nó không phải mặt ngọc mà là một thanh kiếm."
Lúc nói chuyện, cha rất nghiêm túc.
Đương nhiên, sau khi nghiêm túc một hồi, thấy Lý Hạo chẳng hiểu gì, cha hắn bất lực nói: "Đây là lời ông nội con nói với ta. Lời của tổ tiên truyền lại là thế, nếu phải gọi nó là kiếm thì con cứ gọi chính xác như vậy là được."
Đó là lý do tại sao Lý Hạo có thể nghĩ đến việc Lý gia thực sự có một thanh kiếm ngay lập tức như thế, tên nó là Tinh Không Kiếm.
Trên thực tế, đó là một mặt dây chuyền ngọc bích hình thanh kiếm nhỏ trên cổ Lý Hạo.
Thời khắc này Lý Hạo hơi bối rối.
Nếu trong thổ khúc nói kiếm Lý gia là ám chỉ mặt dây chuyền bằng ngọc bích của hắn, thì xem ra đúng là Lý gia có một thanh kiếm.
Trương gia có đao sao?
Những người khác Lý Hạo không rõ ràng lắm nhưng cha mẹ Trương Viễn qua đời sớm, Lý Hạo đã biết hắn nhiều năm, cũng rất hiểu Trương Viễn.
"Đao Trương gia..."
Lý Hạo cẩn thận suy nghĩ một chút, Trương gia có đao gì à?
Hồi tưởng lại quá khứ, ánh mắt Lý Hạo hơi động, rất có thể Trương gia thật sự tồn tại một thanh đao.
Không giống như mặt dây chuyền ngọc bích của hắn, ngọc bội dù sao cũng là thứ có giá trị, dù là một miếng ngọc bội cũ, Lý gia vẫn chú ý xem nó đáng giá bao nhiêu.
Đối với thanh đao của Trương gia, Lý Hạo đột nhiên nhớ lại khi mình còn nhỏ từng đến nhà Trương Viễn chơi, Trương Viễn đã từng lén lấy một thứ gì đó để chơi với Lý Hạo, ngay sau đó Trương Viễn bị cha phát hiện và bị đánh một trận dữ dội.
Thứ đó... hình như là một viên đá hình thanh đao.
Lúc bấy giờ, trí nhớ của Lý Hạo hơi xa xôi mơ hồ nhưng vẫn có thể mang máng nhớ những lời chửi mắng của cha Trương Viễn, ông nói là đồ do tổ tông để lại, tuy rằng không đáng tiền, chỉ như một viên đá vụn, nhưng dù gì cũng là vật gia truyền, không được tùy tiện quăng tới quăng lui như thế.
Tất nhiên, khi đó Lý Hạo đã nhìn thấy cha Trương Viễn tùy ý ném viên đá sang một bên. Lý Hạo còn nghi ngờ rằng cha Trương chỉ muốn viện cớ đánh con trai mà thôi.
"Chẳng lẽ đó là thanh đao Trương gia được nhắc đến trong thổ khúc?"
Nếu đúng như vậy thì có thể lắp ghép được rồi.
Sau này Lý Hạo không bao giờ nhìn thấy viên đá ấy nữa, thật ra sau khi Trương Viễn bị đánh, Lý Hạo và Trương Viễn đã sớm không thèm quan tâm đến vật đó.
Nhớ thương gì một hòn đá nhỏ đâu, nếu bọn họ muốn chơi đá (không phải “chơi đá” nhé mọi người >,<), ven đường có rất nhiều.
Bây giờ ngẫm lại, Lý Hạo đã chắc chắn những gì được đề cập trong thổ khúc đều là sự thật.
Hắn vô thức sờ lên ngực, mặt dây chuyền ngọc bội không có bất kỳ thay đổi nào.
Sự mát lạnh truyền đến đầu ngón tay khiến Lý Hạo bừng tỉnh trong nháy mắt, ngay sau đó, hắn nhìn Trần Na, có phần háo hức và kích động, nói nhanh: "Na tỷ, ta có thể gặp bà nội tỷ được không?"
Hắn muốn biết giai điệu ấy xuất phát từ đâu, ai đã làm ra nó, nó đã được lưu truyền từ khi nào, thổ khúc Na tỷ hát đã phải là phiên bản hoàn chỉnh hay chưa?
Tại sao những vụ án tự thiêu lại liên quan đến một thổ khúc nông thôn?
Huyết ảnh kia là gì, tại sao nó lại muốn giết người của tám gia tộc trong thổ khúc?
Hơn nữa, nếu đã giết là giết một người, hay là giết tất cả những người có liên quan đến tám gia tộc, nếu vậy...
"Hả?"
Trần Na chưa kịp nói gì, Lý Hạo bỗng giật nảy mình.
Hắn nhanh chóng mở tập tài liệu ra, mặc dù đã đọc tập hồ sơ này rất nhiều lần, lúc bấy giờ hắn vẫn cẩn thận kiểm tra lại một lượt, điếng người khi nhận ra: "Cha mẹ của Hồng Kiều đã qua đời. Khi nàng chết cũng không lớn tuổi lắm, nên sau khi Hồng Kiều chết, Hồng gia cũng chẳng còn ai nữa."
"Về phía Chu Thanh, vợ của hắn vẫn còn sống nhưng Chu Thanh không có con, hai vợ chồng đã nhiều năm không có thai đứa con nào."
"Trương Viễn thì không cần nói..."
Trương gia cũng chỉ có một độc đinh duy nhất là Trương Viễn, cha mẹ Trương Viễn đều qua đời sớm nên Trương Viễn cũng là hậu duệ duy nhất của Trương gia.
"Vương Hạo Minh khi chết chưa kết hôn nhưng Vương Hạo Minh không phải là con một, anh ta còn có một em trai..."
"Lưu Vân Sinh là một lão nhân, một đời độc thân."
"Triệu Thế Hào có một cô con gái. Sau khi Triệu Thế Hào chết, nàng theo mẹ rời Ngân Thành, tung tích không rõ."
Lý Hạo nhanh chóng kiểm tra, một số người trong số này đã kết hôn, một số đã có con, không phải tất cả đều độc thân, vì vậy Lý Hạo vẫn chưa phát hiện ra vấn đề gì trong chuyện này.
Nhưng một khắc sau, Lý Hạo đột nhiên nghĩ đến chính mình.
"Cha mẹ ta đột ngột qua đời cách đây ba năm do tai nạn, chiếc xe bị lật do mất lái, nhưng... có chắc đó là một vụ tai nạn ngoài ý muốn không?"
Cha mẹ của Lý Hạo đã qua đời cách đây ba năm.
Một vụ tai nạn!
Không liên quan gì đến vụ án tự thiêu, vì vậy Lý Hạo chưa bao giờ đưa cha mẹ mình vào vụ này, bởi vì đây là vụ án tự thiêu.
Trong lòng Lý Hạo nổi lên hàng vạn suy nghĩ.
Bốn nhà Trương, Hồng, Chu và Lưu triệt để tuyệt tự, không tồn tại trực hệ.
Vương Hạo Minh có một em trai, Triệu Thế Hào có một cô con gái, nếu hắn là họ Lý trong “kiếm Lý gia”, thì Lý gia cũng có nghĩa là chính hắn.
"Đây không phải là giết một người, mà là... diệt toàn gia."
Trong lòng Lý Hạo dâng lên từng cơn ớn lạnh, sợ hãi, cùng với sợ hãi chính là càng thêm phẫn nộ!
Cha mẹ ta không phải chết vì tai nạn?
Đương nhiên, tất cả chuyện này đều không thể xác định hoàn toàn, dù sao thì Vương gia và Triệu gia vẫn có người còn sống.
. . .
"Lý Hạo!"
Tiếng gọi của Trần Na khiến Lý Hạo tỉnh táo lại.
"Ngươi ổn chứ?"
Khi Trần Na nhìn thấy Lý Hạo hỏi xong, đến lượt nàng trả lời thì hắn phớt lờ, có phần phân tâm.
"Không sao!"
Lý Hạo vội vàng lắc đầu, Trần Na liếc hắn một cái, đột nhiên nói: "Ngươi cho rằng những người này có liên quan đến mấy dòng họ trong thổ khúc à? Nhưng nó chỉ là dân ca nông thôn, một số cải biên dựa theo thần thoại, một số là do người ta thuận miệng hát thôi. Ta cảm thấy có thể chỉ là một sự tình cờ ngẫu nhiên. Ở đây chẳng phải còn thiếu hai họ sao?"
Nàng đang trấn an Lý Hạo, nhưng lời vừa dứt thì nàng đã sửng sốt nhìn chằm chằm hắn.
Còn thiếu hai người, một người họ Trịnh và một người họ Lý!
Lý Hạo?
Chuyện này có liên quan đến Lý Hạo?
Dù sao nàng cũng là tuần kiểm, đầu óc khá nhanh nhạy, trong nháy mắt nàng lập tức nghĩ đến Lý Hạo, Lý Hạo vẫn luôn truy tra vụ án của 6 người kia, sẽ không liên quan gì đến hắn chứ?
"Lý Hạo, ngươi họ Lý phải không?"
"..."
Lý Hạo nở một nụ cười gượng gạo, còn có thể nói không sao?
Trần Na nhíu mày, "Ngươi nói thật cho ta biết, cái chết của sáu người kia có vấn đề gì vậy?"
Nàng xem lướt qua hồ sơ chứ chưa có thời gian xem kỹ, nhưng xem ra bọn họ đều chết vì sự cố bất ngờ, hơn nữa cũng không tập trung tại một năm, chuyện này cũng có thể có quan hệ gì à?
"Na tỷ, trước tiên đừng nói chuyện này nữa, ta có thể gặp bà nội tỷ được không?"
Lý Hạo không muốn bàn thêm về vụ án.
Trần Na thấy vậy liền nhịn xuống, không hỏi nữa, nàng nói: "Ta vừa nói mà ngươi không nghe, bà của ta đã qua đời mấy năm trước rồi."
"Xin lỗi!"
"Không sao, khi bà ra đi đã ngoài 90, cũng xem như hỉ tang."
Trần Na quả thực không sao, nàng nói rất nhanh: "Nhưng thổ khúc này nhiều người tầm tuổi bà nội ta đều có thể hát được. Khi còn nhỏ là thế, giờ thì ta không biết còn bao nhiêu người già ở quê, cũng một năm rồi ta không về.”
Thấy Lý Hạo rất để bụng chuyện thổ khúc, Trần Na lại nói: "Bằng không, nếu thực sự có hứng thú, chúng ta hãy bớt chút thời gian về thăm quê ta một chuyến, gặp lão nhân nào trong làng thì có thể hỏi thử xem."
Lý Hạo suy nghĩ một chút rồi gật đầu.
"Ngày mốt chúng ta đều nghỉ, Na tỷ có tiện không?"
"Được!"
Hai người nói xong, Lý Hạo liền hỏi sang chuyện khác: "Na tỷ, ngươi ở Tuần Kiểm Ti có quan hệ tốt hơn ta, ngươi có thể giúp ta một việc không?"
"Nói xem."
Vì Lý Hạo đã cho Trần Na xem tập tài liệu nên cũng không định giấu giếm nàng, hắn nói nhỏ: "Ngươi có thể kiểm tra tung tích của vài người cho ta được không? Người thứ nhất, em trai của Vương Hạo Minh, hiện tại không còn ở Ngân Thành nữa, hắn cũng là người thân duy nhất của Vương Hạo Minh. Sau khi Vương Hạo Minh chết, đã lâu rồi hắn không về lại đây."
"Thứ hai là con gái của Triệu Thế Hào! Sau khi Triệu Thế Hào qua đời, con gái và vợ ông ta đã chuyển ra khỏi Ngân Thành, từ đó cũng không còn tin tức của bọn họ."
Khu vực mà Tuần Kiểm Ti Ngân Thành có thể quản lý cũng chỉ là một khối Ngân Thành này, ngoài ra không có thẩm quyền đối với các khu vực khác, càng không có tư cách để yêu cầu xem hồ sơ.
Hắn nhờ Trần Na là vì Trần Na quen biết nhiều người trong Tuần Kiểm Ti.
Đối với bộ phận Tuần Kiểm Ti, Lý Hạo không quen với Tuần Kiểm Ti ở thành phố bên ngoài, nhưng luôn có đồng nghiệp sẽ có người quen làm việc trong bộ phận Tuần Kiểm Ti ở những nơi khác, nếu thực sự muốn tìm hiểu cũng có thể dò hỏi được ít tin tức.
Ánh mắt Trần Na hơi lóe lên.
Điều tra những thành viên gia đình của người trong cuộc?
Lý Hạo có ý gì?
"Na tỷ, có thể tra được không?"
Trần Na suy nghĩ một chút, gật gật đầu, "Một vài khu thì được, có thể dễ dàng kiểm tra, có điều ta sợ là không có manh mối, ngươi phải biết chúng ta đi ra khỏi Ngân Thành, trời đất bao la, chúng ta cũng không thể vượt quyền hạn khu vực chấp pháp được, cũng không có thẩm quyền để hỏi về dữ liệu, nếu muốn tìm ai đó thì phải có một mục tiêu cố định để yêu cầu họ hỏi thăm."
"Đã hiểu, thông tin của bọn họ ta có một ít, để về ta nhắn cho ngươi, tuy rằng không biết vị trí cụ thể nhưng ở thành phố nào thì ta vẫn biết."
Lý Hạo kiểm tra hồi lâu, hắn cũng tra được một chút tình hình người nhà của người quá cố, chỉ là Lý Hạo không liên lạc được vì bên kia đã rời khỏi thành phố này.
"Vậy thì dễ dàng thôi, giao việc này cho ta!"
Trần Na vui vẻ đồng ý.
Lý Hạo vội vàng cảm ơn.
Hai người nói chuyện một hồi, Trần Na đột nhiên thấp giọng bảo: "Lý Hạo, có một số việc... ngược lại ngươi hãy chú ý đến bản thân một chút! Ta cảm thấy... Ta cảm thấy việc này có thể không đơn giản."
Nàng không ngốc, cũng đoán được lý do Lý Hạo rất để tâm tới vụ án tự thiêu.
Trần Na đang suy nghĩ, nếu Lý Hạo thật sự là Lý gia trong "Kiếm Lý gia”, như vậy chẳng phải hắn cũng sẽ gặp nguy hiểm sao?
Tuần Kiểm Ti không sợ nguy hiểm nhưng thứ đáng sợ là nguy hiểm không biết từ đâu ra.
Vụ án của những người kia đều là tai nạn.
Lý Hạo khẽ gật đầu, không nói thêm gì.
Bản thân Lý Hạo hiện tại còn rất nhiều việc phải làm và kiểm chứng.
Hắn muốn điều tra một vụ án 10 năm trước, có ai họ Trịnh chết không?
Nếu hoàn cảnh cho phép, hắn muốn đến thăm nhà của Trương Viễn một chuyến, sau khi Trương Viễn chết, nhà của y đã bỏ hoang.
Lý Hạo muốn đi tìm xem cục đá hình thanh đao của Trương Viễn còn ở đó không.
Không chỉ đao Trương gia, mà chùy Hồng gia, thương Chu gia, những vũ khí trong thổ khúc có tồn tại ở ngoài hay không cũng là việc Lý Hạo muốn biết.
Huyết ảnh đang theo dõi người của tám dòng họ hay là vũ khí của tám dòng họ trong thổ khúc?
Quyền cước không cần nhiều lời, người đã chết, đương nhiên là không còn.
Nhưng nếu là vũ khí được thừa kế từ mỗi dòng họ, như Lý gia, khi truyền thừa gia bảo còn có thể tìm thấy một số manh mối.
Lý Hạo cần phải xác định rõ mục đích của huyết ảnh và hiểu rõ đối phương để có thể ứng đối nguy cơ tốt hơn.
. . .
Lý Hạo không trực tiếp đến Trương gia, cũng không về nhà, hắn còn có việc phải làm.
Tuần Kiểm Ti. Kho lưu trữ.
Dì Triệu quản lý kho lưu trữ lấy ra một đống tài liệu từ trong nhà kho đầy bụi, phủi bụi nổi lên một màn sương mù.
Đưa tư liệu đã ố vàng cho Lý Hạo xong, dì bèn tò mò hỏi: "Tiểu Hạo, ngươi muốn những thứ này làm gì? Từ năm 1715 đến năm 1719, danh sách người họ Trịnh chết tại Ngân Thành đều ở đây. Tổng cộng có vài trăm người, tuy nhiên người ta đã chết nhiều năm rồi."
Trên mặt Lý Hạo nở nụ cười ngây ngô, "Triệu tỷ, trong phòng Cơ Yếu có một số vụ án khả nghi liên quan đến những người này, không được nhiều lời tránh liên lụy tới ngươi, khi nào tìm ra manh mối ta mời tỷ ăn tối."
"Ăn thì thôi, Tiểu Hạo, ngươi 20 tuổi rồi, cũng không còn quá trẻ, con gái của ta năm nay 22 tuổi, chỉ hơn ngươi 2 tuổi..."
"..."
Lý Hạo hết sức bất lực, dở khóc dở cười xua tay, "Triệu tỷ, nói chuyện sau đi, ta vẫn còn nhỏ mà."
Nói rồi hắn ôm tập tài liệu nhanh chóng rời đi với chút ngượng ngùng.
Các bác gái trong Tuần Kiểm Ti rất nhiệt tình, nhưng về điểm này thì không tốt lắm, ai cũng thích giới thiệu con gái cho hắn.
Không phải con gái thì là cháu gái, hoặc con gái của nhà ai đó.
Ai bảo Lý Hạo hắn xuất thân từ cổ viện Ngân Thành làm gì, dù hắn có bỏ học, điều đó vẫn không cản trở sự nổi tiếng của hắn.
Lý Hạo có được danh sách, nhanh chóng mở ra kiểm tra.
Danh sách mấy trăm người không tính là nhiều, trên này chỉ giới thiệu chung chung nguyên nhân cái chết, đây là danh sách tiêu hủy, tiếp theo Lý Hạo sẽ phải loại bỏ một số bộ phận và kết hợp một số thông tin khác để tìm xem có người họ Trịnh mà hắn muốn tìm hay không.
Kết quả tốt nhất là có giới thiệu trực tiếp, chết tự thiêu, vẫn là tiện nhất.
Lý Hạo phát hiện, khi huyết ảnh giết người, giết con cháu trực hệ của tám gia tộc hoặc là độc nhân thì tất cả đều dùng phương pháp tự thiêu để giết.
Nếu không phải như vậy, Lý Hạo cũng không thể khóa 6 người kia lại với nhau.
Trong này có thể ẩn tàng một số bí mật, tạm thời Lý Hạo chưa thăm dò ra được.
"Đã có một vụ tự thiêu xảy ra vào năm 1720, sau đó là năm 1723, vì vậy thời gian phía trước phải bằng hoặc lâu hơn. Nhiều khả năng là chết trước năm 1717."
Lý Hạo cẩn thận tìm kiếm, phải xác định xem người họ Trịnh đã chết hay chưa.
Nếu đã chết, có nghĩa là tất cả những suy đoán trước đó đều đúng.
Nếu chưa... Nếu người họ Trịnh này còn sống, cũng không phải là không có lợi, đối phương có thể cung cấp thêm manh mối cho Lý Hạo nếu y còn sống, thậm chí hắn còn nghĩ người họ Trịnh còn sống là việc rất tốt.
Rất có thể người đó có mối quan hệ trực tiếp với huyết ảnh.
"Trong thổ khúc có nói rằng, thiếu gia nhà họ Trịnh cản trở, khác hẳn những người khác… Xem ra họ Trịnh cũng có phần khác biệt."
Vừa nghĩ tới đây, Lý Hạo đã lật một trang.
"Trịnh Vân Kỳ, chết ngày 12 tháng 9 năm 1715, nguyên nhân chết: nổ khí than đá..."
Ánh mắt Lý Hạo lập tức trở nên sắc bén, nổ khí than đá?
Trong trường hợp này, khi chết có thể chết không toàn thây, tương tự như cách tự thiêu.
Hơn nữa cách chết như vậy cũng không quá gây chú ý.
"Là y sao?"
Lý Hạo lẩm bẩm, nổ khí than đá, có thể có hơn một người chết, trong trường hợp đó, có khi nhà họ Trịnh đã chết sạch rồi cũng không chừng!
Nhìn qua danh sách mấy trăm người họ Trịnh trong tay, đây rất có thể là họ Trịnh trong thổ khúc.
"Có lẽ mình nên đến nhà họ xem thử."
Lý Hạo ngẫm nghĩ, trong tư liệu có ghi chép địa chỉ của đối phương, đương nhiên 15 năm sau, nhà bọn họ có còn giữ nguyên hiện trạng hay không cũng khó nói.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.