Chương 1:
Nhất Bản Chính Kinh
25/08/2023
Khi người đàn ông trên người làm cho tôi tỉnh, ý thức của tôi vẫn như cũ, mơ hồ không rõ.
Anh ấy hôn cổ tôi, nụ hôn ẩm ướt ấm nóng, lưu lại từng ấn ký trên người tôi.
Nhưng cơn buồn ngủ của tôi vẫn còn tiếp diễn, mí mắt nặng trĩu mở không ra, chỉ có thể nhắm mắt, bắt lấy tay của anh ấy, buông một câu nóng giận: “Đừng náo nữa Jack.”
Jack là người hầu rượu ở quán bar mà tối qua tôi gặp, bởi vì ngoại hình giống ông chủ của tôi Ân Lễ, anh ấy đã bị người uống quá say là tôi kéo tới khách sạn thuê phòng.
Sau một câu nóng giận của tôi, động tác của người đàn ông trên thân của tôi dừng lại một lát, rõ ràng cảm thấy bàn tay của anh ta có chút cứng ngắc.
“…Jack?” giọng nói đàn ông trầm thấp có từ tính, nghe có vẻ không được vui cho lắm.
Ồ, có lẽ là tôi nhớ lầm tên của anh ta rồi.
vì vậy tôi qua loa nói thêm một câu: “Jackson Stephen? Tùy ý đi, tôi buồn ngủ.”
“…” Người đàn ông trầm mặc trong chốc lát.
Chính vào lúc tôi cho rằng có thể tiếp tục lười biếng nằm trên giường thì eo đột nhiên bị người ta nắm lấy. Người đàn ông dùng lực động thân một cái, tôi bị đụng thấp giọng kinh hô, tôi theo bản năng mở mắt ra.
Quả nhiên nhất thời bị dọa bay hồn!
Đầu óc tôi trở nên thanh tỉnh, từ dưới thân người đàn ông trốn thoát, lui vào góc giường. Một tay run rảy chỉ anh ấy: “Ông…ông… ông….”
Người đàn ông thân trên trần trụi nhìn tôi, khóe miệng nở một nụ cười không có độ ấm: “Tôi già như vậy sao?”
Tôi run rảy phun ra đầy đủ hai chữ: “Ông chủ?”
Đúng vậy, người đàn ông nhàn nhã cũng tôi nằm trên một chiếc giường giờ phút này, chính là ông chủ của tôi, Ân Lễ.
Mười phút sau.
Sau khi tôi yên lặng mặc quần áo, kiên trì đứng ở trước mặt Ân Lễ, nội tâm vạn phần rối rắm.
“Xin lỗi, ông chủ, đêm qua em không phải cố ý…”
Ân Lễ hai tay khoanh trước ngực dựa vào đầu giường, chỉ kéo một góc chăn che đi phần bụng dưới, lạnh lùng nhìn tôi nói: “Em muốn nói, không phải em cố ý đem tôi coi thành người hầu rượu. Cũng không cố ý nói xấu tôi một buổi tối, càng không cố ý đem tôi đè dưới thân làm chuyện này chuyện kia?”
Tôi lắp ba lắp bắp nói: “Cái gì mà em đè anh ở dưới thân làm này làm kia. Rõ ràng là anh…”
Ân Lễ bình tĩnh chỉ chỉ vết cào trước ngực mình.
Tôi xấu hổ cúi đầu…
Ân Lễ hừ lạnh một tiếng, lười biếng hỏi: “Hiện giờ em làm thế nào để nói rõ cho tôi?”
Tôi xấu hổ đứng tại chỗ, trong đầu nghĩ làm thế nào để có thể dàn xếp ổn thỏa, nghĩ nghĩ, bỗng nhiên linh quang chọt lóe trong đầu tôi.
Anh ấy hôn cổ tôi, nụ hôn ẩm ướt ấm nóng, lưu lại từng ấn ký trên người tôi.
Nhưng cơn buồn ngủ của tôi vẫn còn tiếp diễn, mí mắt nặng trĩu mở không ra, chỉ có thể nhắm mắt, bắt lấy tay của anh ấy, buông một câu nóng giận: “Đừng náo nữa Jack.”
Jack là người hầu rượu ở quán bar mà tối qua tôi gặp, bởi vì ngoại hình giống ông chủ của tôi Ân Lễ, anh ấy đã bị người uống quá say là tôi kéo tới khách sạn thuê phòng.
Sau một câu nóng giận của tôi, động tác của người đàn ông trên thân của tôi dừng lại một lát, rõ ràng cảm thấy bàn tay của anh ta có chút cứng ngắc.
“…Jack?” giọng nói đàn ông trầm thấp có từ tính, nghe có vẻ không được vui cho lắm.
Ồ, có lẽ là tôi nhớ lầm tên của anh ta rồi.
vì vậy tôi qua loa nói thêm một câu: “Jackson Stephen? Tùy ý đi, tôi buồn ngủ.”
“…” Người đàn ông trầm mặc trong chốc lát.
Chính vào lúc tôi cho rằng có thể tiếp tục lười biếng nằm trên giường thì eo đột nhiên bị người ta nắm lấy. Người đàn ông dùng lực động thân một cái, tôi bị đụng thấp giọng kinh hô, tôi theo bản năng mở mắt ra.
Quả nhiên nhất thời bị dọa bay hồn!
Đầu óc tôi trở nên thanh tỉnh, từ dưới thân người đàn ông trốn thoát, lui vào góc giường. Một tay run rảy chỉ anh ấy: “Ông…ông… ông….”
Người đàn ông thân trên trần trụi nhìn tôi, khóe miệng nở một nụ cười không có độ ấm: “Tôi già như vậy sao?”
Tôi run rảy phun ra đầy đủ hai chữ: “Ông chủ?”
Đúng vậy, người đàn ông nhàn nhã cũng tôi nằm trên một chiếc giường giờ phút này, chính là ông chủ của tôi, Ân Lễ.
Mười phút sau.
Sau khi tôi yên lặng mặc quần áo, kiên trì đứng ở trước mặt Ân Lễ, nội tâm vạn phần rối rắm.
“Xin lỗi, ông chủ, đêm qua em không phải cố ý…”
Ân Lễ hai tay khoanh trước ngực dựa vào đầu giường, chỉ kéo một góc chăn che đi phần bụng dưới, lạnh lùng nhìn tôi nói: “Em muốn nói, không phải em cố ý đem tôi coi thành người hầu rượu. Cũng không cố ý nói xấu tôi một buổi tối, càng không cố ý đem tôi đè dưới thân làm chuyện này chuyện kia?”
Tôi lắp ba lắp bắp nói: “Cái gì mà em đè anh ở dưới thân làm này làm kia. Rõ ràng là anh…”
Ân Lễ bình tĩnh chỉ chỉ vết cào trước ngực mình.
Tôi xấu hổ cúi đầu…
Ân Lễ hừ lạnh một tiếng, lười biếng hỏi: “Hiện giờ em làm thế nào để nói rõ cho tôi?”
Tôi xấu hổ đứng tại chỗ, trong đầu nghĩ làm thế nào để có thể dàn xếp ổn thỏa, nghĩ nghĩ, bỗng nhiên linh quang chọt lóe trong đầu tôi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.