Chương 29
Đản Đản 1133
14/05/2015
Mỗi buổi sáng tới công ty, Hình Tuế Kiến phải đi ngang qua cổng một siêu thị. Bình thường đoạn đường đó khá kẹt xe nên xe chạy với tốc độ rù rì, chả khác gì đi bộ. Gã lái xe theo dòng xe cộ dài ngoằng, khi sắp hết nhẫn nại thì bỗng có một bóng áo đỏ nho nhỏ thu hút sự chú ý của gã.
Bóng áo đỏ nho nhỏ đó đeo ba lô, ngồi trước cổng siêu thị chờ mở cửa.
Hình Tuế Kiến nhìn đồng hồ, bây giờ đã gần 9h30′ sáng thứ năm. Giờ này các bạn nhỏ ắt hẳn phải vào lớp hết rồi chứ? Lòng đầy ngờ vực nên gã nhanh chóng bẻ vô lăng lái chiếc SUV lủi vào bãi đậu xe.
Gã tới nhà hàng McDonalds gần đó mua hai cái bánh hamburger làm điểm tâm, lúc trở ra thì không thấy bóng dáng nho nhỏ đâu nữa. Gã không suy nghĩ gì mà lập tức chen chân theo đám đông đi vào siêu thị.
Gã vói tay tùy tiện lấy vài lon đồ uống, mấy gói trà túi lọc và đồ dùng linh tinh bỏ vào giỏ, mà tầm mắt vẫn luôn dõi theo bóng áo đỏ nho nhỏ kia.
Cô bé đó là em gái của Kiều Duy Đóa, gã không nhìn nhầm. Bởi vì gần hai tháng theo dõi Kiều Duy Đóa, gã nấp trong bóng tối có thấy cô bé này vài lần.
“Em muốn cái bánh này!” Cô bé chỉ chỉ chiếc bánh, nói với cô nhân viên giới thiệu sản phẩm.
Cô nhân viên gắp một mẫu bánh đưa cô bé. Cô bé đi tới chỗ nhân viên giới thiệu sản phẩm khác xin một ly trà sữa và ăn miếng bánh, nhưng vẫn chưa no.
“Em muốn thêm ạ!” Cô bé ngước lên nói với cô nhân viên giới thiệu sản phẩm.
“Em nhỏ, không được đâu, em đã ăn ba miếng rồi, chị muốn giữ lại cho khách hàng khác.” Cô nhân viên giới thiệu sản phẩm mỉm cười lắc đầu từ chối.
Nghe thế, cô bé không kì kèo thêm mà lùi ra sau, chạy tới chỗ nhân viên giới thiệu sản phẩm bánh sủi cảo.
Hình Tuế Kiến nhíu mày.
“Cháu đang làm gì? Tại sao lại đói khát đến mức này?” Lúc cô bé đi ngang qua, gã mở miệng hỏi.
Bóng áo đỏ nho nhỏ dừng bước, nhìn dáo dác xung quanh rồi ngước lên hỏi: “Chú đang nói chuyện với cháu ạ?”
Thật vô duyên! Nhìn đồ ăn xung quanh khiến bé thấy đói bụng, không được sao?
“Cháu bỏ nhà trốn đi hả?” Gã nhẹ giọng đoán.
Bóng áo đỏ nho nhỏ trợn tròn mắt nhìn gã đầy kinh ngạc.
“Tôi có hai cái hamburger, có thể mời cháu ăn.” Dứt lời, gã xoay gót đi trước.
Hình Tuế Kiến đi vài bước thì thấy bóng áo đỏ nho nhỏ đó không đuổi theo, mà đứng yên tại chỗ dùng ánh mắt cảnh giác nhìn gã.
“Không phải cháu đói bụng à?” Tính tình gã khô khan, thật sự chẳng biết cách dỗ dành trẻ con.
“Cháu đói nhưng chúng ta không quen.”
“Tôi tên Hình Tuế Kiến.” Giới thiệu vậy xem như quen chưa? Hay phải đưa luôn giấy chứng minh nhân dân cho cô bé?
“Nếu cháu đói thì theo tôi.” Gã có thói quen ăn hamburger và uống nước coke, nhưng những thứ này bất lợi cho trẻ em. Vì vậy, cô bé phải đi theo thì gã mới có thể mua sữa cho cô bé uống.
“Nếu chú tốt bụng thì cứ đưa bánh hamburger ra là xong.” Bóng áo đỏ nho nhỏ tỏ vẻ người lớn.
Hình Tuế Kiến nheo mắt lại. Cha mẹ nào mà giáo dục một đứa trẻ thiếu tin tưởng và cảnh giác người khác đến vậy? Không phải những đứa bé tuổi này đều rất hồn nhiên, chỉ cần cho một viên kẹo là có thể lừa đi?
Gã quyết định phớt lờ cô bé, không thích theo thì thôi, gã chả việc gì phải làm ơn mắc oán. Sau khi lạnh lùng liếc cô bé một cái, gã không nói thêm gì mà xoay gót bước đi.
Bóng áo đỏ nho nhỏ nhất thời nóng nảy.
…
Trong nhà hàng McDonalds, Kiều Duy Lộng ăn lấy ăn để. Còn Hình Tuế Kiến dựa lưng vào ghế, uống từng hớp nước ngọt.
“Cháu còn muốn ăn cá Big Mac!” Dạ dày cô bé như không đáy, một bàn lủng củng đầy hộp giấy mà vẫn chưa đủ.
Hình Tuế Kiến rút trong ví một tờ tiền màu đỏ, nói: “Tự cháu mua đi.” Gã đã đứng xếp hàng ba lần rồi, nên thực sự không còn kiên nhẫn để xếp hàng lần nữa.
Bóng áo đỏ nho nhỏ rút giấy lau tay, vô tư nhận tờ tiền trong tay gã rồi nhảy ra khỏi chỗ ngồi.
Cô bé đi vài bước rồi quay lại, “Nếu cháu gọi thêm vài thứ, chú không phản đối chứ?”
Hình Tuế Kiến thản nhiên đáp: “Muốn mua gì thì mua, thiếu thì nói với tôi.” Đứa bé này vừa tinh ranh lại vừa tham lam.
Tuy nhiên kỳ lạ là, gã bề bộn công việc cần phải tới công ty sớm, nhưng bây giờ đã sắp giữa trưa mà gã còn lãng phí thời gian ở đây.
Lát sau, bóng áo đỏ nho nhỏ hai tay bê chiếc khay lớn chất đầy thức ăn quay về, “Trả lại cho chú, một đồng năm mươi xu.” Cô bé đưa tiền thừa cho gã theo phép tắc.
Quá dã man! Cũng may McDonalds chẳng có món nào giá một đồng năm mươi xu, nếu không thì chắc số tiền này cũng toi.
Bóng áo đỏ nho nhỏ ngồi đối diện với gã, bắt đầu tiếp tục ăn, nhưng lúc này tốc độ đã chậm dần.
“Cháu bỏ nhà trốn đi bao lâu rồi?” Gã đánh vỡ bầu không khí trầm mặc trước.
Nhìn bộ dạng của cô bé dường như rất đói.
“Một ngày một đêm rồi ạ.” Cô bé nuốt miếng thịt gà, trả lời không giấu diếm.
Thảo nào cô bé đói đến vậy.
“Tối cháu ngủ ở đâu?” Gã hỏi thêm câu nữa.
“Bây giờ trời không lạnh, nhà ga lại có nhiều chỗ trống nên muốn nằm chỗ nào cũng được.” Cô bé đáp nhanh.
Vậy là cô bé lang thang đầu đường xó chợ?
“Không có tiền mà cũng dám giở trò, tôi phục cháu đấy!” Gã lạnh giọng ‘thổi phồng’, “Cháu thật sự không biết hai chữ ‘nguy hiểm’ viết như thế nào rồi!”
Khí phách có thể ăn được sao? Hoàn toàn tùy hứng giống hệt chị gái cô bé.
“Ai nói cháu không có tiền?” Kiều Duy Lộng bị khích nên để miếng thịt gà xuống, kéo ba lô qua moi lấy một quyển sổ tiết kiệm.
“Hàng năm chị gái và chú Lục đều cho cháu tiền mừng tuổi, cháu toàn để dành cho những khi cần thiết.”
Gã nhướng mày, không ngờ trên quyển sổ tiết kiệm quả nhiên có bốn con số.
“Giỏi lắm.” Gã móc méo, “Có tiền mà để mình nhịn đói, hay cháu không biết dùng máy ATM?” Hay là…
Khoe xong, cô bé thu sổ tiết kiệm lại. “Giờ cháu vẫn sống tốt, chưa cần dùng tới.” Có chỗ ăn chỗ ngủ miễn phí, chưa phải lúc để dùng tới ‘quyển sổ cho những lúc cần thiết’ này.
Gã hoàn toàn đoán trúng, thì ra là keo kiệt!
“Bên ngoài rất nguy hiểm, cháu mau về nhà đi.” Gã nhẹ nhàng khuyên nhủ.
Trẻ con bây giờ thật khiến người ta lo rầu.
“Nguy hiểm gì? Chẳng lẽ chú là kẻ xấu?” Nghe gã nói vậy, Kiều Duy Lộng nổi lên cảnh giác cao độ.
Gã khẽ nhếch môi, “Tuy rằng tôi không phải người tốt, nhưng chưa tới mức phải buôn bán trẻ con.”
“Cháu lớn rồi, không ai mua cháu đâu!” Tiểu Lộng không thèm nghe những lời gây hoang mang của gã.
Bé không đẹp như chị gái, bán bé thì ích gì? Mắc công uổng phí lương thực!
“Cháu khẳng định bản thân mình vô ích?” Gã hỏi nhẹ nhàng.
Tiểu Lộng khịt mũi, nhướng chân mày gật đầu.
“Vậy đem cháu chặt gãy tay, vặn gãy chân, đổ axit làm hư cuống họng, rồi dắt ra đường làm ăn xin cũng có thể kiếm bộn tiền.” Gã uống một hớp nước ngọt, thản nhiên nói.
Lông tơ trên người Tiểu Lộng dựng hết lên.
“Cháu… cháu không làm ăn xin đâu!” Cô bé bác bỏ, giọng điệu yếu dần.
Không làm ăn xin?
“Vậy chứ cháu cho rằng bây giờ mình đang làm gì?” Chẳng phải chỉ vì mấy cái bánh McDonalds đã lừa được cô bé đi. Nào ngờ, câu tiếp theo của Kiều Duy Lộng khiến gã khựng lại.
“Cháu biết chú, chú lén lút theo dõi chị em nhà cháu.” Tiểu Lộng nói thẳng, “Có lần ở trong siêu thị, cháu nhìn thấy chú. Lúc đó chú còn để râu quai nón.” Hừ, đừng tưởng thay đổi ‘lốt áo’ mà bé nhận không ra.
Đổi ngược lại đến phiên gã cứng đờ, mới bé tí mà tinh mắt đến vậy?
“Nếu chú muốn theo đuổi chị gái cháu, trước hết phải nịnh bợ cháu!” Cô bé tinh ranh tự cho mình là đúng, kiêu ngạo nói.
Khóe môi gã giật giật rồi rốt cuộc bật cười. Đã lâu rồi gã không cười to thế này.
“Chú đừng vọng tưởng, chị của cháu chỉ muốn hẹn hò với người giàu có, không ai cản được chị ấy đâu.” Cô bé gắt giọng.
Dẫu rằng ông chú trước mặt cạo sạch râu trông cũng khá đẹp trai, nhưng vẫn không xứng với chị gái.
Nụ cười của Hình Tuế Kiến tắt ngấm, gã nhìn Tiểu Lộng chăm chú.
“Trừ khi chú giàu hơn mới có cơ hội!” Tiểu Lộng lại lớn tiếng.
Gia đình giáo dục trẻ con kiểu gì đây? Gã đành phải nói, thực sự quá thất bại!
“Chị gái cháu sắp bay lên cành làm phượng hoàng, cháu còn phản đối, bất mãn cái gì?” Gã lãnh đạm hỏi.
Trong ký ức, thuở bé gã cũng thường xuyên bỏ nhà trốn đi, nên làm quen được nhiều bạn bè. Mỗi lần bỏ đi đều đồng nghĩa với việc cãi nhau với mẹ. Vậy bây giờ cô bé cãi nhau với ai?
Vấn đề này làm Kiều Duy Lộng bặm môi, giọng điệu cau có: “Liên quan gì đến chú?” Tại sao bé phải kể cho gã nghe? Chẳng qua chỉ vài miếng bánh McDonalds, bé đâu cần phải lấy tâm sự của mình ra đáp trả?
“Tôi không thích con nít ranh thiếu lễ phép.”
Vì vậy…
“Tôi bận việc nên đi trước.” Cô bé không thích nói, gã cũng chẳng lãng phí thời gian. Công ty thực sự còn cả khối việc chờ gã về.
Đi được một đoạn, bỗng nhiên gã cảm giác sau lưng có người đi theo. Gã quay đầu rồi nhíu mày.
Bóng áo đỏ nho nhỏ cầm theo một túi McDonalds lẽo đẽo theo sau.
“Cháu đi theo tôi làm gì?” Chẳng phải cô bé ăn no rồi sao?
“Cháu tên Kiều Duy Lộng, cảm ơn chú đã chiêu đãi!” Rốt cuộc Tiểu Lộng cũng có chút tiến bộ, lễ phép nói lời cảm ơn.
Ồ, gã hiểu rồi.
“Đừng khách sáo.” Gã bấm nút điều khiển tự động mở cửa xe, đi thêm vài bước nữa. Tuy nhiên, gã phát hiện phía sau vẫn có cái đuôi bám sát.
Gã kéo cửa xe phía trước, cửa xe phía sau cũng bị mở ra và bóng áo đỏ nho nhỏ leo lên ngồi an ổn trong xe.
“Cháu quyết định tin chú là người tốt.” Tiểu Lộng cất giọng trong trẻo.
Nghĩa là?
“Chú nói đúng, bên ngoài rất nguy hiểm. Vì vậy, cháu quyết định tạm thời để chú chứa chấp.” Bé không cần bị người ta chặt gãy tay, vặn gãy chân, đổ axit làm hư cuống họng!
Bóng áo đỏ nho nhỏ đó đeo ba lô, ngồi trước cổng siêu thị chờ mở cửa.
Hình Tuế Kiến nhìn đồng hồ, bây giờ đã gần 9h30′ sáng thứ năm. Giờ này các bạn nhỏ ắt hẳn phải vào lớp hết rồi chứ? Lòng đầy ngờ vực nên gã nhanh chóng bẻ vô lăng lái chiếc SUV lủi vào bãi đậu xe.
Gã tới nhà hàng McDonalds gần đó mua hai cái bánh hamburger làm điểm tâm, lúc trở ra thì không thấy bóng dáng nho nhỏ đâu nữa. Gã không suy nghĩ gì mà lập tức chen chân theo đám đông đi vào siêu thị.
Gã vói tay tùy tiện lấy vài lon đồ uống, mấy gói trà túi lọc và đồ dùng linh tinh bỏ vào giỏ, mà tầm mắt vẫn luôn dõi theo bóng áo đỏ nho nhỏ kia.
Cô bé đó là em gái của Kiều Duy Đóa, gã không nhìn nhầm. Bởi vì gần hai tháng theo dõi Kiều Duy Đóa, gã nấp trong bóng tối có thấy cô bé này vài lần.
“Em muốn cái bánh này!” Cô bé chỉ chỉ chiếc bánh, nói với cô nhân viên giới thiệu sản phẩm.
Cô nhân viên gắp một mẫu bánh đưa cô bé. Cô bé đi tới chỗ nhân viên giới thiệu sản phẩm khác xin một ly trà sữa và ăn miếng bánh, nhưng vẫn chưa no.
“Em muốn thêm ạ!” Cô bé ngước lên nói với cô nhân viên giới thiệu sản phẩm.
“Em nhỏ, không được đâu, em đã ăn ba miếng rồi, chị muốn giữ lại cho khách hàng khác.” Cô nhân viên giới thiệu sản phẩm mỉm cười lắc đầu từ chối.
Nghe thế, cô bé không kì kèo thêm mà lùi ra sau, chạy tới chỗ nhân viên giới thiệu sản phẩm bánh sủi cảo.
Hình Tuế Kiến nhíu mày.
“Cháu đang làm gì? Tại sao lại đói khát đến mức này?” Lúc cô bé đi ngang qua, gã mở miệng hỏi.
Bóng áo đỏ nho nhỏ dừng bước, nhìn dáo dác xung quanh rồi ngước lên hỏi: “Chú đang nói chuyện với cháu ạ?”
Thật vô duyên! Nhìn đồ ăn xung quanh khiến bé thấy đói bụng, không được sao?
“Cháu bỏ nhà trốn đi hả?” Gã nhẹ giọng đoán.
Bóng áo đỏ nho nhỏ trợn tròn mắt nhìn gã đầy kinh ngạc.
“Tôi có hai cái hamburger, có thể mời cháu ăn.” Dứt lời, gã xoay gót đi trước.
Hình Tuế Kiến đi vài bước thì thấy bóng áo đỏ nho nhỏ đó không đuổi theo, mà đứng yên tại chỗ dùng ánh mắt cảnh giác nhìn gã.
“Không phải cháu đói bụng à?” Tính tình gã khô khan, thật sự chẳng biết cách dỗ dành trẻ con.
“Cháu đói nhưng chúng ta không quen.”
“Tôi tên Hình Tuế Kiến.” Giới thiệu vậy xem như quen chưa? Hay phải đưa luôn giấy chứng minh nhân dân cho cô bé?
“Nếu cháu đói thì theo tôi.” Gã có thói quen ăn hamburger và uống nước coke, nhưng những thứ này bất lợi cho trẻ em. Vì vậy, cô bé phải đi theo thì gã mới có thể mua sữa cho cô bé uống.
“Nếu chú tốt bụng thì cứ đưa bánh hamburger ra là xong.” Bóng áo đỏ nho nhỏ tỏ vẻ người lớn.
Hình Tuế Kiến nheo mắt lại. Cha mẹ nào mà giáo dục một đứa trẻ thiếu tin tưởng và cảnh giác người khác đến vậy? Không phải những đứa bé tuổi này đều rất hồn nhiên, chỉ cần cho một viên kẹo là có thể lừa đi?
Gã quyết định phớt lờ cô bé, không thích theo thì thôi, gã chả việc gì phải làm ơn mắc oán. Sau khi lạnh lùng liếc cô bé một cái, gã không nói thêm gì mà xoay gót bước đi.
Bóng áo đỏ nho nhỏ nhất thời nóng nảy.
…
Trong nhà hàng McDonalds, Kiều Duy Lộng ăn lấy ăn để. Còn Hình Tuế Kiến dựa lưng vào ghế, uống từng hớp nước ngọt.
“Cháu còn muốn ăn cá Big Mac!” Dạ dày cô bé như không đáy, một bàn lủng củng đầy hộp giấy mà vẫn chưa đủ.
Hình Tuế Kiến rút trong ví một tờ tiền màu đỏ, nói: “Tự cháu mua đi.” Gã đã đứng xếp hàng ba lần rồi, nên thực sự không còn kiên nhẫn để xếp hàng lần nữa.
Bóng áo đỏ nho nhỏ rút giấy lau tay, vô tư nhận tờ tiền trong tay gã rồi nhảy ra khỏi chỗ ngồi.
Cô bé đi vài bước rồi quay lại, “Nếu cháu gọi thêm vài thứ, chú không phản đối chứ?”
Hình Tuế Kiến thản nhiên đáp: “Muốn mua gì thì mua, thiếu thì nói với tôi.” Đứa bé này vừa tinh ranh lại vừa tham lam.
Tuy nhiên kỳ lạ là, gã bề bộn công việc cần phải tới công ty sớm, nhưng bây giờ đã sắp giữa trưa mà gã còn lãng phí thời gian ở đây.
Lát sau, bóng áo đỏ nho nhỏ hai tay bê chiếc khay lớn chất đầy thức ăn quay về, “Trả lại cho chú, một đồng năm mươi xu.” Cô bé đưa tiền thừa cho gã theo phép tắc.
Quá dã man! Cũng may McDonalds chẳng có món nào giá một đồng năm mươi xu, nếu không thì chắc số tiền này cũng toi.
Bóng áo đỏ nho nhỏ ngồi đối diện với gã, bắt đầu tiếp tục ăn, nhưng lúc này tốc độ đã chậm dần.
“Cháu bỏ nhà trốn đi bao lâu rồi?” Gã đánh vỡ bầu không khí trầm mặc trước.
Nhìn bộ dạng của cô bé dường như rất đói.
“Một ngày một đêm rồi ạ.” Cô bé nuốt miếng thịt gà, trả lời không giấu diếm.
Thảo nào cô bé đói đến vậy.
“Tối cháu ngủ ở đâu?” Gã hỏi thêm câu nữa.
“Bây giờ trời không lạnh, nhà ga lại có nhiều chỗ trống nên muốn nằm chỗ nào cũng được.” Cô bé đáp nhanh.
Vậy là cô bé lang thang đầu đường xó chợ?
“Không có tiền mà cũng dám giở trò, tôi phục cháu đấy!” Gã lạnh giọng ‘thổi phồng’, “Cháu thật sự không biết hai chữ ‘nguy hiểm’ viết như thế nào rồi!”
Khí phách có thể ăn được sao? Hoàn toàn tùy hứng giống hệt chị gái cô bé.
“Ai nói cháu không có tiền?” Kiều Duy Lộng bị khích nên để miếng thịt gà xuống, kéo ba lô qua moi lấy một quyển sổ tiết kiệm.
“Hàng năm chị gái và chú Lục đều cho cháu tiền mừng tuổi, cháu toàn để dành cho những khi cần thiết.”
Gã nhướng mày, không ngờ trên quyển sổ tiết kiệm quả nhiên có bốn con số.
“Giỏi lắm.” Gã móc méo, “Có tiền mà để mình nhịn đói, hay cháu không biết dùng máy ATM?” Hay là…
Khoe xong, cô bé thu sổ tiết kiệm lại. “Giờ cháu vẫn sống tốt, chưa cần dùng tới.” Có chỗ ăn chỗ ngủ miễn phí, chưa phải lúc để dùng tới ‘quyển sổ cho những lúc cần thiết’ này.
Gã hoàn toàn đoán trúng, thì ra là keo kiệt!
“Bên ngoài rất nguy hiểm, cháu mau về nhà đi.” Gã nhẹ nhàng khuyên nhủ.
Trẻ con bây giờ thật khiến người ta lo rầu.
“Nguy hiểm gì? Chẳng lẽ chú là kẻ xấu?” Nghe gã nói vậy, Kiều Duy Lộng nổi lên cảnh giác cao độ.
Gã khẽ nhếch môi, “Tuy rằng tôi không phải người tốt, nhưng chưa tới mức phải buôn bán trẻ con.”
“Cháu lớn rồi, không ai mua cháu đâu!” Tiểu Lộng không thèm nghe những lời gây hoang mang của gã.
Bé không đẹp như chị gái, bán bé thì ích gì? Mắc công uổng phí lương thực!
“Cháu khẳng định bản thân mình vô ích?” Gã hỏi nhẹ nhàng.
Tiểu Lộng khịt mũi, nhướng chân mày gật đầu.
“Vậy đem cháu chặt gãy tay, vặn gãy chân, đổ axit làm hư cuống họng, rồi dắt ra đường làm ăn xin cũng có thể kiếm bộn tiền.” Gã uống một hớp nước ngọt, thản nhiên nói.
Lông tơ trên người Tiểu Lộng dựng hết lên.
“Cháu… cháu không làm ăn xin đâu!” Cô bé bác bỏ, giọng điệu yếu dần.
Không làm ăn xin?
“Vậy chứ cháu cho rằng bây giờ mình đang làm gì?” Chẳng phải chỉ vì mấy cái bánh McDonalds đã lừa được cô bé đi. Nào ngờ, câu tiếp theo của Kiều Duy Lộng khiến gã khựng lại.
“Cháu biết chú, chú lén lút theo dõi chị em nhà cháu.” Tiểu Lộng nói thẳng, “Có lần ở trong siêu thị, cháu nhìn thấy chú. Lúc đó chú còn để râu quai nón.” Hừ, đừng tưởng thay đổi ‘lốt áo’ mà bé nhận không ra.
Đổi ngược lại đến phiên gã cứng đờ, mới bé tí mà tinh mắt đến vậy?
“Nếu chú muốn theo đuổi chị gái cháu, trước hết phải nịnh bợ cháu!” Cô bé tinh ranh tự cho mình là đúng, kiêu ngạo nói.
Khóe môi gã giật giật rồi rốt cuộc bật cười. Đã lâu rồi gã không cười to thế này.
“Chú đừng vọng tưởng, chị của cháu chỉ muốn hẹn hò với người giàu có, không ai cản được chị ấy đâu.” Cô bé gắt giọng.
Dẫu rằng ông chú trước mặt cạo sạch râu trông cũng khá đẹp trai, nhưng vẫn không xứng với chị gái.
Nụ cười của Hình Tuế Kiến tắt ngấm, gã nhìn Tiểu Lộng chăm chú.
“Trừ khi chú giàu hơn mới có cơ hội!” Tiểu Lộng lại lớn tiếng.
Gia đình giáo dục trẻ con kiểu gì đây? Gã đành phải nói, thực sự quá thất bại!
“Chị gái cháu sắp bay lên cành làm phượng hoàng, cháu còn phản đối, bất mãn cái gì?” Gã lãnh đạm hỏi.
Trong ký ức, thuở bé gã cũng thường xuyên bỏ nhà trốn đi, nên làm quen được nhiều bạn bè. Mỗi lần bỏ đi đều đồng nghĩa với việc cãi nhau với mẹ. Vậy bây giờ cô bé cãi nhau với ai?
Vấn đề này làm Kiều Duy Lộng bặm môi, giọng điệu cau có: “Liên quan gì đến chú?” Tại sao bé phải kể cho gã nghe? Chẳng qua chỉ vài miếng bánh McDonalds, bé đâu cần phải lấy tâm sự của mình ra đáp trả?
“Tôi không thích con nít ranh thiếu lễ phép.”
Vì vậy…
“Tôi bận việc nên đi trước.” Cô bé không thích nói, gã cũng chẳng lãng phí thời gian. Công ty thực sự còn cả khối việc chờ gã về.
Đi được một đoạn, bỗng nhiên gã cảm giác sau lưng có người đi theo. Gã quay đầu rồi nhíu mày.
Bóng áo đỏ nho nhỏ cầm theo một túi McDonalds lẽo đẽo theo sau.
“Cháu đi theo tôi làm gì?” Chẳng phải cô bé ăn no rồi sao?
“Cháu tên Kiều Duy Lộng, cảm ơn chú đã chiêu đãi!” Rốt cuộc Tiểu Lộng cũng có chút tiến bộ, lễ phép nói lời cảm ơn.
Ồ, gã hiểu rồi.
“Đừng khách sáo.” Gã bấm nút điều khiển tự động mở cửa xe, đi thêm vài bước nữa. Tuy nhiên, gã phát hiện phía sau vẫn có cái đuôi bám sát.
Gã kéo cửa xe phía trước, cửa xe phía sau cũng bị mở ra và bóng áo đỏ nho nhỏ leo lên ngồi an ổn trong xe.
“Cháu quyết định tin chú là người tốt.” Tiểu Lộng cất giọng trong trẻo.
Nghĩa là?
“Chú nói đúng, bên ngoài rất nguy hiểm. Vì vậy, cháu quyết định tạm thời để chú chứa chấp.” Bé không cần bị người ta chặt gãy tay, vặn gãy chân, đổ axit làm hư cuống họng!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.