Chương 30
Đản Đản 1133
14/05/2015
Hàng chân mày khí khái đối diện với hàng chân mày khí khái.
Gã hạ chân mày xuống, Tiểu Lộng cũng hạ chân mày; gã cau mày, Tiểu Lộng cũng học theo y khuôn. Gã điên rồi mới bị con nhóc ranh này đeo bám suốt năm ngày trời.
“Cháu không đi học hả?” Hôm nay là thứ hai, trên đường có rất nhiều trẻ em tung tăng đeo cặp đến trường, chỉ riêng con nhóc này lại ngồi mãi trên xe chẳng chịu xuống.
“Cháu không thích đi học, cháu ghét làm toán, ghét học thuộc lòng, ghét đống bài tập làm mãi không xong!” Tiểu Lộng nhăn nhó, “Cháu ghét nhất cái tên con Sên hay kéo tóc cháu nữa!” Đây là những lời bé chẳng bao giờ dám nói trước mặt chị gái.
Chị gái đòi hỏi rất cao về thành tích học tập của bé. Bé cũng muốn để chị gái tự hào, nhưng dù bé nỗ lực cỡ nào cũng chỉ ở mức trung bình. Mỗi lần xem phiếu liên lạc, dẫu chị gái chưa bao giờ kêu ca, nhưng hàng chân mày chị gái cau chặt càng khiến bé ghét tới trường.
Gã đồng cảm! Gã từng ghét phải tới trường, ghét làm toán, ghét học thuộc lòng, ghét làm cả đống bài tập. Vì vậy, nếu việc mình không muốn thì đừng áp đặt lên người khác. Gã sẽ không ép buộc trẻ con làm những thứ mà bản thân nó không thích.
“Chờ cháu trưởng thành rồi sẽ biết, cuộc đời chính là quá trình lặp lại của những sự chán ghét.” Không ai thích cuộc sống bị thay đổi, nhưng tất cả mọi người đều thay đổi để sống.
Tuy nhiên…
“Con Sên kia là ai?”
“Là cậu bạn ngồi sau lưng cháu, cậu ta chảy nước mũi lòng thòng, ghê muốn chết!” Tiểu Lộng làm một cử chỉ buồn nôn.
Gương mặt gương nghiêm túc của gã bỗng in đậm nụ cười, “Có lẽ khi cháu lớn lên rồi sẽ hiểu, người duy nhất khắc sâu ấn tượng trong ký ức của cháu sẽ là tên con Sên đó đấy.” Thực ra, ngày xưa gã cũng rất ghét chị cô bé. Đương nhiên gã không nói cho cô bé biết, chị cô bé đã từng bị đánh đồng như một con Sên trong lòng gã.
“Cháu không thèm nhớ cậu ta!” Tiểu Lộng như thể bị xúc phạm, tức giận nói.
Qua kính chiếu hậu, gã thấy sắc mặt mình thoải mái hiếm thấy. Phát hiện vẻ bất thường này khiến gã tắt ngấm nụ cười. Tại sao lại như vậy? Rõ ràng gã rất ghét sinh hoạt thường ngày bỗng có thêm gánh nặng.
Xe dừng lại, cô bé tự mình mở cửa bước xuống.
Thú thật, đứa trẻ này rất có tính độc lập. Ngoài việc lẽo đẽo bám dính lấy gã để khỏi bị người khác bắt đi chặt gãy tay, vặn gãy chân, đổ axit làm hư cuống họng, thì cô bé rất hiếm khi làm phiền gã. Có lẽ đây là lý do khiến gã chịu đựng được đến bây giờ.
“Ông chủ, anh lại dắt theo Tiểu Lộng à!” Một lớn một nhỏ vừa vào cửa, cô sinh viên làm thêm đã mỉm cười rất lạ.
Từ ngày đầu tiên gã mang theo cô bạn nhỏ này, cô sinh viên làm thêm từ rúng động đến tập mãi thành thói quen.
Trước kia cô nàng thấy vóc dáng ông chủ rất thô kệch, mặt mày lạnh tanh, dù có khác với nhóm người thu tiền bảo kê trong công ty, nhưng trên cơ bản đám trẻ con trông thấy gã đều bỏ chạy mất dép. Bây giờ nhìn kỹ, một lớn một nhỏ cùng đến cùng về lại hài hòa một cách kỳ dị.
“Ông chủ, đừng nói với tôi, Tiểu Lộng là con gái anh nhé!?” Cô sinh viên làm thêm đùa dai.
Con gái á?
“Chuyện này tuyệt đối chả buồn cười tí nào.” Hình Tuế Kiến khẽ nhếch môi.
Trông gã già lắm sao? Vì cái quá khứ từng trải đã làm người ta cảm thấy gã trầm ổn, chín chắn, nhưng thực sự năm nay gã mới ba mươi. Còn con nhóc này bao nhiêu? Chắc hẳn cô bé đã mười mấy tuổi rồi.
“Cháu không to khỏe!” Tiểu Lộng cũng rất khó chịu, dáng dấp bé không đẹp lắm, giờ còn bị người ta trêu ghẹo là to khỏe?
“Cháu ăn cơm nắm đi!” Hình Tuế Kiến thuận tay ném nắm cơm qua, Tiểu Lộng nhanh chóng bắt lấy.
Có con nít thật phiền phức! Trước kia gã muốn ăn lúc nào thì ăn, thế mà nay phải ăn ba bữa đúng giờ.
“Tiểu Lộng tới nữa à?” Ôn Ngọc đi từ ngân hàng về, vừa vào cửa đã thấy Tiểu Lộng, cô sững sờ mất một giây rồi lập tức nở nụ cười.
Tiểu Lộng lễ phép cúi đầu chào hỏi, sau đó vừa lên lầu vừa cắn miếng cơm nắm mà im lìm. Không biết vì sao mỗi lần thấy dì Ôn Ngọc, bé luôn cảm giác rất áp lực.
Lúc Ôn Ngọc đưa giấy gửi tiền cho gã xem, cô hỏi thật khẽ: “Rốt cuộc Tiểu Lộng là con cái nhà ai?” Ôn Ngọc quen biết hết đám bạn tốt của gã, cô khẳng định trong trí nhớ của mình không một ‘ông anh’ nào có cô con gái này, vì vậy khó tránh khỏi làm cô căng thẳng. Có thể đem con trẻ gởi gắm cho gã, thì chắc chắn không phải mối quan hệ hời hợt.
Gã cúi đầu, đáp: “Em gái của bạn học tôi.”
“Bạn học thân thiết à?” Ôn Ngọc muốn biết hết những gì thuộc về gã, vì cô muốn làm người vợ hiền quan tâm chăm sóc tới mọi vấn đề cuộc sống của gã. Đây là cách cô yêu thương gã.
“Bạn thường thôi.” Gã đáp chiếu lệ.
Quan hệ bình thường mà có thể trông giúp con người ta tới mấy ngày? Ôn Ngọc muốn hỏi tiếp nhưng gã tỏ vẻ không muốn nói thêm, làm cô đành đè nén cảm giác kì lạ trong tim mình xuống.
Chắc không phải bạn học nữ chứ? Cô yêu thầm gã đã nửa đời người, mấy năm nay vất vả lắm mới rút ngắn được khoảng cách, Ôn Ngọc sẽ không xem nhẹ.
Ôn Ngọc len lén đưa ánh mắt nhìn Tiểu Lộng đang đi lên lầu. Cô từng nghĩ sẽ tìm hiểu chút tin tức từ đứa bé này… Đáng tiếc, cô bé thông minh lém lỉnh, miệng mồm lanh lợi hơn sức tưởng tượng. Hễ có đề tài nhắc tới thân phận, nơi ở, thì cô bé im thin thít, làm người ta không thể moi móc được gì.
Cửa công ty bị đẩy mạnh, vài tên bặm trợn vạm vỡ mặc áo cộc, mang dép lê bước vào.
“Chào Hình đại ca!” Đám đàn ông to giọng, khua tay múa chân như cái chợ.
Tiểu Lộng dừng chân, sợ hãi nuốt nước miếng. Hình Tuế Kiến không nhìn bọn họ, mà ngược lại thản nhiên nhìn Tiểu Lộng.
Tiểu Lộng lập tức hiểu ông chú có việc, cô bé ngoan ngoãn chạy xuống lầu tìm cô sinh viên làm thêm nô đùa.
Hình Tuế Kiến và đoàn người đi lên lầu.
“Đại ca, hôm qua bọn tôi thu được ba khoản nợ, nhưng lão già họ Trương định bỏ trốn, không để người ta nói lý lẽ! Hôm qua tôi đánh ông ta gãy mấy cái xương sườn!” Một tên thuộc hạ lỗ mãng trong đám nói ồn ào.
“Cẩn thận đừng để gây tai nạn chết người, đánh gần chết được rồi.”
Trước khi Tiểu Lộng xuống lầu, còn nghe loang thoáng giọng nói lạnh tanh của chú Hình. Ban đầu bé rất sợ, nên len lén hỏi chị sinh viên làm thêm… Sau đó mới biết, thì ra bọn người này đều là thuộc hạ của chú Hình.
Hình Tuế Kiến lật cuốn sổ thu nợ do đám thuộc hạ mang về. Gã mở công ty đảm bảo, dĩ nhiên phải chứa chấp một đám thuộc hạ biết cắn người.
“Đại ca, đứa bé vừa rồi là con gái anh hả?” Trong qúa trình chờ đợi nhàm chán, một thuộc hạ cất tiếng hỏi.
Gã ngừng động tác, khóe mắt giật giật. Rốt cuộc chuyện này là sao? Suốt năm ngày qua, đã hơn một lần gã bị người ta hỏi vấn đề này. Thậm chí, cứ mười khách hàng thì có chín người hỏi!
“Nó có vẻ giống anh đấy!” Tên thuộc hạ nói linh tinh.
Giống nhau? Gã không hề biết! Sóng mũi gã cao, mũi Tiểu Lộng thấp tẹt; đôi môi gã mỏng, môi Tiểu Lộng dày đến mức có thể cắt ra thắng mỡ chiên bánh. Bọn họ mù hết rồi sao?
“Anh cảm thấy tôi giống người mười mấy tuổi đã lên chức làm cha?” Gã cười gằn.
“Đại ca, tôi tin anh có khả năng đó!” Tên thủ hạ xấc láo cười to.
Chuyện này chả liên quan gì đến năng lực, vấn đề là gã không có cơ hội! Đương nhiên gã sẽ chẳng nói ra mấy điều này. Thế nhưng những câu ấy vừa hiện lên trong đầu, thì gân xanh trên trán gã bỗng dưng giật giật. Gã thật sự chưa từng cho ai cơ hội sao?
Gã đột nhiên kéo mạnh ghế, giữa lúc mọi người chưa kịp phản ứng thì gã đã lao nhanh xuống lầu. Gã bước vội tới chỗ Tiểu Lộng đang nằm sấp trên sofa, buồn chán ngó nghiêng phố xá bên ngoài.
“Năm nay cháu bao nhiêu tuổi?” Gã đưa ánh mắt sắc bén nhìn chằm chằm cô bé.
Một câu hỏi lấn át như vậy chẳng những làm Tiểu Lộng sợ tới mức ngẩn ngơ, mà cả Ôn Ngọc và cô sinh viên làm thêm đang bận rộn công việc cũng cảm thấy bầu không khí căng thẳng, đưa mắt lo lắng nhìn bọn họ.
“Cháu mười… mười hai tuổi…”
Số tuổi khả nghi ấy làm gã thấy tiếng trái tim mình đập thình thịch.
“Ba cháu tên gì?” Gã tiếp tục cao giọng.
Không, sẽ không…
Gã bỗng dưng thay đổi thái độ khủng bố, khiến Tiểu Lộng khiếp sợ.
“Ba cháu tên… tên Kiều…” Bé muốn nói cái tên trong hộ khẩu, nhưng chẳng hiểu vì sao cổ họng lại nghẹn cứng không thốt thành lời.
Gã trừng mắt nhìn cô bé, ánh mắt sắc bén kia như muốn nói, nếu cô bé dám nói dối thì gã sẽ đánh đòn!
Tiểu Lộng bị dọa đến hốc mắt, chóp mũi đều cay cay, “Đáng ghét, cháu không có ba! Không có ba! Chú vừa lòng chưa?” Tiểu Lộng bị bắt nạt đến khóc thét lên.
Chỉ một câu nói mà khiến gã hóa đá. Bởi lẽ, một nỗi nghi ngờ vô cùng khủng khiếp bao trùm tâm trí gã.
Gã hạ chân mày xuống, Tiểu Lộng cũng hạ chân mày; gã cau mày, Tiểu Lộng cũng học theo y khuôn. Gã điên rồi mới bị con nhóc ranh này đeo bám suốt năm ngày trời.
“Cháu không đi học hả?” Hôm nay là thứ hai, trên đường có rất nhiều trẻ em tung tăng đeo cặp đến trường, chỉ riêng con nhóc này lại ngồi mãi trên xe chẳng chịu xuống.
“Cháu không thích đi học, cháu ghét làm toán, ghét học thuộc lòng, ghét đống bài tập làm mãi không xong!” Tiểu Lộng nhăn nhó, “Cháu ghét nhất cái tên con Sên hay kéo tóc cháu nữa!” Đây là những lời bé chẳng bao giờ dám nói trước mặt chị gái.
Chị gái đòi hỏi rất cao về thành tích học tập của bé. Bé cũng muốn để chị gái tự hào, nhưng dù bé nỗ lực cỡ nào cũng chỉ ở mức trung bình. Mỗi lần xem phiếu liên lạc, dẫu chị gái chưa bao giờ kêu ca, nhưng hàng chân mày chị gái cau chặt càng khiến bé ghét tới trường.
Gã đồng cảm! Gã từng ghét phải tới trường, ghét làm toán, ghét học thuộc lòng, ghét làm cả đống bài tập. Vì vậy, nếu việc mình không muốn thì đừng áp đặt lên người khác. Gã sẽ không ép buộc trẻ con làm những thứ mà bản thân nó không thích.
“Chờ cháu trưởng thành rồi sẽ biết, cuộc đời chính là quá trình lặp lại của những sự chán ghét.” Không ai thích cuộc sống bị thay đổi, nhưng tất cả mọi người đều thay đổi để sống.
Tuy nhiên…
“Con Sên kia là ai?”
“Là cậu bạn ngồi sau lưng cháu, cậu ta chảy nước mũi lòng thòng, ghê muốn chết!” Tiểu Lộng làm một cử chỉ buồn nôn.
Gương mặt gương nghiêm túc của gã bỗng in đậm nụ cười, “Có lẽ khi cháu lớn lên rồi sẽ hiểu, người duy nhất khắc sâu ấn tượng trong ký ức của cháu sẽ là tên con Sên đó đấy.” Thực ra, ngày xưa gã cũng rất ghét chị cô bé. Đương nhiên gã không nói cho cô bé biết, chị cô bé đã từng bị đánh đồng như một con Sên trong lòng gã.
“Cháu không thèm nhớ cậu ta!” Tiểu Lộng như thể bị xúc phạm, tức giận nói.
Qua kính chiếu hậu, gã thấy sắc mặt mình thoải mái hiếm thấy. Phát hiện vẻ bất thường này khiến gã tắt ngấm nụ cười. Tại sao lại như vậy? Rõ ràng gã rất ghét sinh hoạt thường ngày bỗng có thêm gánh nặng.
Xe dừng lại, cô bé tự mình mở cửa bước xuống.
Thú thật, đứa trẻ này rất có tính độc lập. Ngoài việc lẽo đẽo bám dính lấy gã để khỏi bị người khác bắt đi chặt gãy tay, vặn gãy chân, đổ axit làm hư cuống họng, thì cô bé rất hiếm khi làm phiền gã. Có lẽ đây là lý do khiến gã chịu đựng được đến bây giờ.
“Ông chủ, anh lại dắt theo Tiểu Lộng à!” Một lớn một nhỏ vừa vào cửa, cô sinh viên làm thêm đã mỉm cười rất lạ.
Từ ngày đầu tiên gã mang theo cô bạn nhỏ này, cô sinh viên làm thêm từ rúng động đến tập mãi thành thói quen.
Trước kia cô nàng thấy vóc dáng ông chủ rất thô kệch, mặt mày lạnh tanh, dù có khác với nhóm người thu tiền bảo kê trong công ty, nhưng trên cơ bản đám trẻ con trông thấy gã đều bỏ chạy mất dép. Bây giờ nhìn kỹ, một lớn một nhỏ cùng đến cùng về lại hài hòa một cách kỳ dị.
“Ông chủ, đừng nói với tôi, Tiểu Lộng là con gái anh nhé!?” Cô sinh viên làm thêm đùa dai.
Con gái á?
“Chuyện này tuyệt đối chả buồn cười tí nào.” Hình Tuế Kiến khẽ nhếch môi.
Trông gã già lắm sao? Vì cái quá khứ từng trải đã làm người ta cảm thấy gã trầm ổn, chín chắn, nhưng thực sự năm nay gã mới ba mươi. Còn con nhóc này bao nhiêu? Chắc hẳn cô bé đã mười mấy tuổi rồi.
“Cháu không to khỏe!” Tiểu Lộng cũng rất khó chịu, dáng dấp bé không đẹp lắm, giờ còn bị người ta trêu ghẹo là to khỏe?
“Cháu ăn cơm nắm đi!” Hình Tuế Kiến thuận tay ném nắm cơm qua, Tiểu Lộng nhanh chóng bắt lấy.
Có con nít thật phiền phức! Trước kia gã muốn ăn lúc nào thì ăn, thế mà nay phải ăn ba bữa đúng giờ.
“Tiểu Lộng tới nữa à?” Ôn Ngọc đi từ ngân hàng về, vừa vào cửa đã thấy Tiểu Lộng, cô sững sờ mất một giây rồi lập tức nở nụ cười.
Tiểu Lộng lễ phép cúi đầu chào hỏi, sau đó vừa lên lầu vừa cắn miếng cơm nắm mà im lìm. Không biết vì sao mỗi lần thấy dì Ôn Ngọc, bé luôn cảm giác rất áp lực.
Lúc Ôn Ngọc đưa giấy gửi tiền cho gã xem, cô hỏi thật khẽ: “Rốt cuộc Tiểu Lộng là con cái nhà ai?” Ôn Ngọc quen biết hết đám bạn tốt của gã, cô khẳng định trong trí nhớ của mình không một ‘ông anh’ nào có cô con gái này, vì vậy khó tránh khỏi làm cô căng thẳng. Có thể đem con trẻ gởi gắm cho gã, thì chắc chắn không phải mối quan hệ hời hợt.
Gã cúi đầu, đáp: “Em gái của bạn học tôi.”
“Bạn học thân thiết à?” Ôn Ngọc muốn biết hết những gì thuộc về gã, vì cô muốn làm người vợ hiền quan tâm chăm sóc tới mọi vấn đề cuộc sống của gã. Đây là cách cô yêu thương gã.
“Bạn thường thôi.” Gã đáp chiếu lệ.
Quan hệ bình thường mà có thể trông giúp con người ta tới mấy ngày? Ôn Ngọc muốn hỏi tiếp nhưng gã tỏ vẻ không muốn nói thêm, làm cô đành đè nén cảm giác kì lạ trong tim mình xuống.
Chắc không phải bạn học nữ chứ? Cô yêu thầm gã đã nửa đời người, mấy năm nay vất vả lắm mới rút ngắn được khoảng cách, Ôn Ngọc sẽ không xem nhẹ.
Ôn Ngọc len lén đưa ánh mắt nhìn Tiểu Lộng đang đi lên lầu. Cô từng nghĩ sẽ tìm hiểu chút tin tức từ đứa bé này… Đáng tiếc, cô bé thông minh lém lỉnh, miệng mồm lanh lợi hơn sức tưởng tượng. Hễ có đề tài nhắc tới thân phận, nơi ở, thì cô bé im thin thít, làm người ta không thể moi móc được gì.
Cửa công ty bị đẩy mạnh, vài tên bặm trợn vạm vỡ mặc áo cộc, mang dép lê bước vào.
“Chào Hình đại ca!” Đám đàn ông to giọng, khua tay múa chân như cái chợ.
Tiểu Lộng dừng chân, sợ hãi nuốt nước miếng. Hình Tuế Kiến không nhìn bọn họ, mà ngược lại thản nhiên nhìn Tiểu Lộng.
Tiểu Lộng lập tức hiểu ông chú có việc, cô bé ngoan ngoãn chạy xuống lầu tìm cô sinh viên làm thêm nô đùa.
Hình Tuế Kiến và đoàn người đi lên lầu.
“Đại ca, hôm qua bọn tôi thu được ba khoản nợ, nhưng lão già họ Trương định bỏ trốn, không để người ta nói lý lẽ! Hôm qua tôi đánh ông ta gãy mấy cái xương sườn!” Một tên thuộc hạ lỗ mãng trong đám nói ồn ào.
“Cẩn thận đừng để gây tai nạn chết người, đánh gần chết được rồi.”
Trước khi Tiểu Lộng xuống lầu, còn nghe loang thoáng giọng nói lạnh tanh của chú Hình. Ban đầu bé rất sợ, nên len lén hỏi chị sinh viên làm thêm… Sau đó mới biết, thì ra bọn người này đều là thuộc hạ của chú Hình.
Hình Tuế Kiến lật cuốn sổ thu nợ do đám thuộc hạ mang về. Gã mở công ty đảm bảo, dĩ nhiên phải chứa chấp một đám thuộc hạ biết cắn người.
“Đại ca, đứa bé vừa rồi là con gái anh hả?” Trong qúa trình chờ đợi nhàm chán, một thuộc hạ cất tiếng hỏi.
Gã ngừng động tác, khóe mắt giật giật. Rốt cuộc chuyện này là sao? Suốt năm ngày qua, đã hơn một lần gã bị người ta hỏi vấn đề này. Thậm chí, cứ mười khách hàng thì có chín người hỏi!
“Nó có vẻ giống anh đấy!” Tên thuộc hạ nói linh tinh.
Giống nhau? Gã không hề biết! Sóng mũi gã cao, mũi Tiểu Lộng thấp tẹt; đôi môi gã mỏng, môi Tiểu Lộng dày đến mức có thể cắt ra thắng mỡ chiên bánh. Bọn họ mù hết rồi sao?
“Anh cảm thấy tôi giống người mười mấy tuổi đã lên chức làm cha?” Gã cười gằn.
“Đại ca, tôi tin anh có khả năng đó!” Tên thủ hạ xấc láo cười to.
Chuyện này chả liên quan gì đến năng lực, vấn đề là gã không có cơ hội! Đương nhiên gã sẽ chẳng nói ra mấy điều này. Thế nhưng những câu ấy vừa hiện lên trong đầu, thì gân xanh trên trán gã bỗng dưng giật giật. Gã thật sự chưa từng cho ai cơ hội sao?
Gã đột nhiên kéo mạnh ghế, giữa lúc mọi người chưa kịp phản ứng thì gã đã lao nhanh xuống lầu. Gã bước vội tới chỗ Tiểu Lộng đang nằm sấp trên sofa, buồn chán ngó nghiêng phố xá bên ngoài.
“Năm nay cháu bao nhiêu tuổi?” Gã đưa ánh mắt sắc bén nhìn chằm chằm cô bé.
Một câu hỏi lấn át như vậy chẳng những làm Tiểu Lộng sợ tới mức ngẩn ngơ, mà cả Ôn Ngọc và cô sinh viên làm thêm đang bận rộn công việc cũng cảm thấy bầu không khí căng thẳng, đưa mắt lo lắng nhìn bọn họ.
“Cháu mười… mười hai tuổi…”
Số tuổi khả nghi ấy làm gã thấy tiếng trái tim mình đập thình thịch.
“Ba cháu tên gì?” Gã tiếp tục cao giọng.
Không, sẽ không…
Gã bỗng dưng thay đổi thái độ khủng bố, khiến Tiểu Lộng khiếp sợ.
“Ba cháu tên… tên Kiều…” Bé muốn nói cái tên trong hộ khẩu, nhưng chẳng hiểu vì sao cổ họng lại nghẹn cứng không thốt thành lời.
Gã trừng mắt nhìn cô bé, ánh mắt sắc bén kia như muốn nói, nếu cô bé dám nói dối thì gã sẽ đánh đòn!
Tiểu Lộng bị dọa đến hốc mắt, chóp mũi đều cay cay, “Đáng ghét, cháu không có ba! Không có ba! Chú vừa lòng chưa?” Tiểu Lộng bị bắt nạt đến khóc thét lên.
Chỉ một câu nói mà khiến gã hóa đá. Bởi lẽ, một nỗi nghi ngờ vô cùng khủng khiếp bao trùm tâm trí gã.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.